• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 192 THIỆP MỜI

CHƯƠNG 192: THIỆP MỜI

“Nhìn thấy chưa, cô ấy quả thực ưu tú hơn con rất nhiều, cho dù là thiết kế hay cái khác. Cũng khó trách hiện giờ Mộc Dương Hà lại thích cô ấy!”

Giọng nói của Tô Lạc Nhĩ có chút nghiêm khắc, An Ly cảm thấy vô cùng áy náy.

Tô Lạc Nhĩ vẫn không buông tha cho cô ta:

“Thứ cạnh tranh duy nhất của con hiện giờ chính là con từng là người yêu của Mộc Dương Hà, ngoài chuyện đó ra, con đã hoàn toàn bị cô gái này đánh bại rồi.”

“Con biết, con biết hết, mẹ, mẹ đừng nói nữa được không?”

An Ly ôm ngực, chỗ đó đau như có dao cứa qua vậy.

Hiện thực luôn bất đắc dĩ như vậy, người cô ta yêu lại yêu người khác, cô ta lại không có bất cứ cách nào cả.

“Được rồi, tiếp đến cứ làm theo lời mẹ nói đi.”

Tô Lạc Nhĩ thấy cô ta như vậy, chỉ đành kết thúc câu chuyện.

Trong đôi mắt của An Ly tràn ngập sự quật cường:

“Vâng, mẹ, con sẽ cố gắng.”

Thì ra Tô Lạc Nhĩ nói muốn hợp tác với Louise, còn gọi Phương Tuyết Nhi đến nhà, chỉ là muốn biết người con gái có thể cướp Mộc Dương Hà từ trong tay con gái bà rốt cuộc như thế nào.

Hiện giờ, bà đã rõ, người con gái Phương Tuyết Nhi này quả thực không đơn giản giống như bề ngoài của cô.

Nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách khiến cho Mộc Dương Hà cưới An Ly, tránh đêm dài lắm mộng.

Hai ngày sau, Phương Tuyết Nhi nhận được câu trả lời, Tô Lạc Nhĩ tỏ ý đã suy nghĩ nhiều lần, vẫn cảm thấy Louise không thích hợp hợp tác với tập đoàn S.

Phương Tuyết Nhi rất buồn, vì lần hợp tác này, cô đã chuẩn bị đầy đủ, tràn đầy niềm tin, kết quả lại gặp phải người cố chấp.

Hôm nay tan làm, Phương Tuyết Nhi đang chuẩn bị về nhà, lại nhìn thấy một người không nghĩ đến ở trước cửa công ty.

Mộc quản gia!

Quản gia đã đứng chờ ở trước cửa công ty của Phương Tuyết Nhi đã lâu, thấy Phương Tuyết Nhi đi ra, ông lập tức đi ra đón, đưa một thứ trong tay cho Phương Tuyết Nhi.

Đó là một tấm thiệp nhỏ màu đỏ tươi, cảm giác đầu tiên của Phương Tuyết Nhi chính là thiệp mời kết hôn của Mộc Dương Hà và An Ly, nghĩ như vậy, tim cô nghẹn lại, suýt chút nữa đã đứng không vững.

Quản gia lễ độ cung kính nói:

“Cô Phương, ông chủ cố ý kêu tôi qua đây, mời cô tham dự lễ mừng thọ của ông chủ vào tháng sau.”

Phương Tuyết Nhi ngạc nhiên nói:

“Lễ mừng thọ?”

Quản gia trả lời:

“Đúng vậy, cô Phương, ông chủ Mộc còn cố ý căn dặn nhất định phải mời cô đến.”

Nếu là lễ mừng thọ của ông chủ Mộc, vậy thì Mộc Dương Hà và An Ly nhất định cũng sẽ ở đó!

Phương Tuyết Nhi có chút lúng túng trả lời:

“Chuyện này… quản gia, cảm ơn lời mời của ông và ông cụ Mộc, nhưng tôi thật sự không tiện đến đó.”

Quản gia liếc mắt đã nhìn ra sự lúng túng của cô, cười nói:

“Cô Phương, cô có thể yên tâm, để tránh cho cô gặp phải cậu chủ và cô An Ly, ông chủ đã cố ý sắp xếp cô trong dàn khách quý trên tầng hai, tuyệt đối sẽ không gặp phải người không muốn gặp. Hơn nữa ông chủ sợ cô chịu đi, cho nên mới kêu tôi đến đây mời cô trực tiếp. Nếu cô vẫn không đồng ý, ông chủ sẽ tức giận tôi!”

Quản gia đã nói như vậy rồi, Phương Tuyết Nhi cũng ngại từ chối thêm nữa.

Đành vậy, nếu xếp cô ở nơi cô không thấy được Mộc Dương Hà và An Ly, vậy thì đi cũng không sao cả.

Cô đưa tay nhận lấy thiệp mời, chào tạm biệt quản gia, gọi xe về nhà.

Nhạc Bảo Bối đã được Tống Đường Huy đón về, khi Phương Tuyết Nhi mở cửa, nhìn thấy Tống Đường Huy đang ở dưới ánh đèn êm dịu, làm những sản phẩm thủ công cùng với Nhạc Bảo Bối.

Thấy Phương Tuyết Nhi trở về, Nhạc Bảo Bối vui vẻ đứng lên, cầm lấy món đồ thủ công vừa mới làm cho cô xem:

“Mẹ, đây là đèn bí đỏ thầy giáo bảo bọn con làm, chú Tống đang cùng làm với Nhạc Bảo Bối! Có phải rất đẹp không?”

Chiếc đèn bí đỏ này mới làm ra được mô hình, còn chưa định hình và lên màu, nhưng có thể nhìn ra được rất để tâm, làm vô cùng công phu.

Phương Tuyết Nhi xoa đầu Nhạc Bảo Bối, cười trả lời:

“Ừ, Nhạc Bảo Bối làm là đẹp nhất, cảm ơn chú Tống chưa?”

Nhạc Bảo Bối lập tức gật đầu:

“Con nói cảm ơn chú Tống rồi! Mẹ, hôm nay chú Tống còn mua cho mẹ một món đồ chơi rất lớn nữa!”

Nói xong, đôi chân nhỏ nhắn chạy vào phòng, kéo một túi quá còn cao hơn cả cậu bé, trong túi là một con gấu Pooh rất to.

“Cái này…”

Phương Tuyết Nhi nhìn gấu bông Pooh, gương mặt lộ ra sự lúng túng.

Cô và Tống Đường Huy đều là người hai mươi tuổi rồi, món quà này… tặng gấu bông?

Tống Đường Huy cười đứng lên, đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng:

“Nhạc Bảo Bối nói, mẹ luôn muốn một chú gấu bông, nhưng trước kia mẹ đã dùng hết tiền vì con rồi, cho nên ngay cả nguyện vọng có một chú gấu bông mẹ cũng không thể thỏa mãn chính mình.”

Lời nói này khiến cho Phương Tuyết Nhi nhớ lại trước đây, trong lòng chua xót.

Năm năm trước, sau khi ở bệnh viện vất vả sinh Nhạc Bảo Bối, chỉ ở trong bệnh viện nghỉ ngơi vài ngày liền xuất viện. Bởi vì khi đó, trong người cô đã không còn đồng nào, sau khi xuất viện hai mẹ con đã gần như lưu lạc đầu đường.

Mặc dù sau đó có công việc, tiền lương mỗi tháng chỉ có thể đủ để hai mẹ con đủ ăn đủ mặc.

Cho dù như vậy, Phương Tuyết Nhi cũng chưa từng khiến cho Nhạc Bảo Bối phải thua kém những đứa trẻ khác, những đứa nhỏ khác có gì, Nhạc Bảo Bối cũng sẽ không thiếu.

Thế nhưng cô lại chưa từng thỏa mãn nguyện vọng của mình. Khi Nhạc Bảo Bối còn rất nhỏ, cô ôm cậu bé đi dạo phố, đứng trước tủ kính cửa hàng bán đồ lưu niệm, nhìn một con gấu bông to lớn rất lâu.

Không ngờ cảnh tượng đó lại khắc sâu vào trong lòng Nhạc Bảo Bối nhỏ bé, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng quên.

Hiện tại, tuy rằng Phương Tuyết Nhi đã có năng lực thực hiện nguyện vọng của mình, nhưng cả ngày bộn bề nhiều việc, chăm sóc cho Nhạc Bảo Bối, đã sớm quăng giấc mơ của mình ra phía sau.

Thế nhưng Nhạc Bảo Bối vẫn nhớ thay cho cô.

“Mẹ, gấu bông chú Tống tặng mẹ, mẹ có thích không?”

Giọng nói non nớt của Nhạc Bảo Bối hỏi cô, không biết làm sao, Phương Tuyết Nhi rơi nước mắt.

Tống Đường Huy dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói trên đỉnh đầu cô:

“Đừng khóc nữa, sau này mọi thứ đã có anh ở đây.”

Sau khi tiễn Tống Đường Huy, Phương Tuyết Nhi quay về phòng ngủ của Nhạc Bảo Bối, ngồi bên giường, nhẹ giọng hát, dỗ cậu bé đi ngủ.

Bỗng nhiên, Nhạc Bảo Bối mở to hai mắt, ánh mắt ngây thơ hỏi cô:

“Mẹ, mẹ vẫn nhờ chú Mộc sao?”

Phương Tuyết Nhi cố gắng che giấu sự đau đớn nơi lồng ngực, nở nụ cười:

“Không nhớ nữa, mẹ đã sớm quên chú ấy rồi.”

“Nhưng có lúc Nhạc Bảo Bối rất nhớ chú ấy.”

Nhạc Bảo Bối dụi mắt, nhỏ giọng nói.

Phương Tuyết Nhi thở dài, an ủi:

“Nhạc Bảo Bối, không lâu nữa là mừng thọ ông cụ Mộc rồi, đến lúc đó mẹ có thể dẫn con cùng đến chúc mừng sinh nhật ông. Nhưng con phải đồng ý với mẹ, không được làm loạn, không thể để chú Mộc biết con đang ở đó.”

Vừa nói xong câu này, Nhạc Bảo Bối liền vui vẻ, hưng phấn nói:

“Chỉ cần Nhạc Bảo Bối có thể nhìn thấy ông cụ Mộc là được rồi! Nhạc Bảo Bối hứa với mẹ, tuyệt đối sẽ không làm loạn!”

Trong ánh mắt nhỏ bé lấp lánh, lòng tràn đầy mong đợi ngày đó mau đến.

Tắt đèn phòng ngủ của Nhạc Bảo Bối, Phương Tuyết Nhi trở lại căn phòng của mình, đặt gấu bông to tướng kia lên giường.

Cô ôm chặt lấy cậu bé, giống như có cả thế giới vậy.

Có lẽ, Tống Đường Huy thực sự có thể cho cô cả thế giới.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom