• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 191 HẸN GẶP TÔ LẠC NHĨ

CHƯƠNG 191: HẸN GẶP TÔ LẠC NHĨ

An Ly ngồi dưới đất, đầu tựa trên giường. Cổ tay cô ta đang không ngừng chảy máu.

“An Ly!”

Anh hét to một tiếng xông đến, cầm cổ tay đang chảy máu lên xem, có lẽ vừa mới cắt không lâu.

Mộc Dương Hà nhanh chóng gọi điện thoại cấp cứu đến bệnh viện Mạnh Hùng, sau khi báo địa chỉ, anh nói thêm một câu:

“Trong vòng mười phút phải đến nơi!”

Bệnh viện không dám sơ suất, lập tức chạy xe cứu thương. May mà chỗ ở của An Ly cách bệnh viện Mạnh Hùng không xa, xe cứu thương đi mất khoảng bảy phút là đến nơi.

Đứng ngoài hành lang bệnh viện, Mộc Dương Hà lo lắng đi tới đi lui.

Đáng chết! Đều là lỗi của anh!

Nếu như hôm đó ở bệnh viện, anh trả lời câu hỏi của cô, có lẽ cô sẽ không nghĩ quẩn như vậy!

Anh đã đính hôn với cô, nhưng anh vẫn không chăm sóc tốt cho cô.

Bác sĩ đẩy cửa đi ra, nói với anh may mà phát hiện kịp thời, hơn nữa An Ly không cắt đến động mạch chủ, cho nên tình hình cũng không nghiêm trọng.

Trong phòng bệnh, Mộc Dương Hà ngồi bên cạnh cô, cô dần dần tỉnh lại, môi trắng bệch.

“Dương Hà…”

Mộc Dương Hà ấn An Ly đang gắng gượng muốn ngồi dậy xuống, dịu dàng nói:

“Đừng cử động, nằm yên.”

Nước mắt bên khóe mắt lại lăn xuống, cô trả lời:

“Dương Hà, xin lỗi, em xin lỗi…”

An Ly càng xin lỗi, càng đổ hết trách nhiệm lên người mình, trong lòng Mộc Dương Hà lại càng áy náy, cũng càng thêm đau lòng:

“Không, An Ly, không liên quan đến em, đều là lỗi của anh, anh xin lỗi, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?”

Trong mắt An Ly lóe lên tia mừng rỡ.

Quả nhiên, cách của mẹ rất có hiệu quả, Mộc Dương Hà bắt đầu đau lòng cho cô rồi.

Hôm đó, khi cô ta từ bệnh viện chạy về, sau khi Tô Lạc Nhĩ phát hiện cô ta đau lòng khóc, Tô Lạc Nhĩ đã dạy cho cô ta một cách, đó chính là cắt cổ tay tự sát.

Chỉ có như vậy, Mộc Dương Hà mới thật sự tỉnh táo lại.

Quả nhiên anh hối hận rồi.

An Ly gật đầu:

“Dương Hà, nhiều năm như vậy, em yêu anh chưa từng thay đổi. Em hy vọng, anh cũng có thể yêu em giống như trước kia.”

Mộc Dương Hà không nói gì nữa, trong lòng anh chỉ lặng lẽ nói, anh sẽ cố gắng. Sẽ cố gắng quên Phương Tuyết Nhi, cố gắng yêu lại An Ly.

...

Sản phẩm mới của Louise sẽ được phát hành đúng thời hạn, lần này, có một nhân vật không ai ngờ tới xuất hiện - Tô Lạc Nhĩ.

Là chủ tịch của tập đoàn S, bà ta tuyên bố đã chuyển trọng tâm toàn bộ sản nghiệp vào trong nước. Tiếp đó, bà ta sẽ tìm một đối tác thích hợp, Louise sẽ là đối tượng được bà ta ưu tiên cân nhắc.

Có phóng viên hỏi:

“Xin hỏi sếp Tô, hiện giờ con gái của bà, cô An Ly là vợ chưa cưới của chủ tịch tập đoàn Thành Công, còn là phó bộ phận của Florina. Vì sao bà không ưu tiên cân nhắc Florina?”

Tô Lạc Nhĩ bình tĩnh trả lời:

“Con người tôi trước giờ công tư phân minh, nói một là một, mặc dù An Ly là con gái của tôi, nhưng tôi sẽ không vì nó mà chọn Florina. Tôi sẽ đứng ở góc độ công ty, nghĩ cho lợi nhuận của công ty. Hiện nay, giá cả thị trường của Louise có xu thế vượt qua Florina, vậy nên tôi sẽ cân nhắc Louise trước tiên.”

Câu nói này lập tức khiến cho Phương Tuyết Nhi cảm thấy bà ta là người có lý trí, là người đặt lợi ích lên đầu tiên.

Vậy nên nếu như Louise có thế đem đến lợi ích lớn nhất cho tập đoàn S, có lẽ bà ta sẽ cân nhắc hợp tác với Louise.

Điều này đối với Louise mà nói, là một cơ hội khó có được.

Louise hiện giờ đã như mặt trời ban trưa, nếu như lại hợp tác với công ty xuyên quốc gia có thực lực hùng hậu như tập đoàn S, vậy thì chắc hẳn có thể lập tức vượt xa Florina.

Phương Tuyết Nhi thầm thề rằng, nhất định phải có được cơ hội hợp tác với tập đoàn S.

Hôm nay, sáng sớm Phương Tuyết Nhi đã ra công ty, cô vốn muốn gọi điện hẹn gặp Tô Lạc Nhĩ bàn chuyện hợp tác, không ngờ Tô Lạc Nhĩ trực tiếp mời cô đến nhà trao đổi.

Đến biệt thự của Tô Lạc Nhĩ, Phương Tuyết Nhi bị cảnh tượng xa hoa trước mắt làm cho kinh ngạc.

Ngôi biệt thự này giống như căn nhà ở cung điện vậy, sân vườn vô cùng rộng, trong sân xung quanh đều là các cầu nước nhỏ chảy róc rách, trong hồ nước có vô số loại cá quý hiếm.

Mở cánh cửa biệt thự ra, đập vào mắt đều là sự xa hoa phung phí.

Phương Tuyết Nhi đang khiếp sợ, quản gia từ trong biệt thự đi ra, dẫn cô vào trong biệt thự, Tô Lạc Nhĩ đang đợi cô.

Bà ngồi trên ghế sofa, mặc một chiếc váy màu đen xinh đẹp động lòng người, Phương Tuyết Nhi cảm thấy, nếu như mình là con trai, nhất định cũng sẽ bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của Tô Lạc Nhĩ.

Phương Tuyết Nhi đi đến ngồi xuống, trực tiếp nói:

“Sếp Tô, giống như bà đã nói, hiện giờ Louise chúng tôi giống như mặt trời ban trưa, tin rằng tương lai không lâu nữa, nhất định sẽ vượt qua Florina. Xét về sự lâu dài, hợp tác cùng với Louise chúng tôi, nhất định sẽ là lựa chọn hoàn hảo nhất của bà.”

Tô Lạc Nhĩ cười nhạt, đưa tay nắm lên ghế sofa, một bộ dáng lười nhác quyến rũ:

“Cô Phương, Louise mấy người có thể đi đến như hiện tại, chắc hẳn đều là công lao của cô?”

Hôm qua ở trong buổi tiệc cách nhau khá xa, bà không nhìn rõ được gương mặt của Phương Tuyết Nhi. Hiện giờ cách nhau rất gần, bà lại có cảm giác vô cùng quen thuộc với Phương Tuyết Nhi, ngay cả bản thân bà cũng không biết cảm giác này đến từ đâu.

“Sếp Tô bà nói đùa rồi, Louise chúng tôi có thể vươn xa như hiện tại, tuyệt đối không chỉ dựa vào sức của một người. Đoàn thể chúng tôi cũng vô cùng ưu tú, đáng để bà tin tưởng.”

Bộ dáng đúng mực của Phương Tuyết Nhi khiến Tô Lạc Nhĩ kinh ngạc.

Bà vốn cho rằng, Phương Tuyết Nhi chỉ là một nhà thiết kế đơn giản mà thôi, không ngờ cô còn dẻo miệng khéo léo như một nhà biện luận, nói chuyện quả thực trôi chảy.

Bà khẽ cười:

“Vậy thì cô Phương, cô có thể thể hiện thành quả năm qua của tập đoàn các cô cho tôi xem được không? Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn xác nhận xem phong cách tác phẩm của các cô như thế nào, như vậy cũng trợ giúp thêm cho sự hợp tác của chúng ta.”

“Đương nhiên không thành vấn đề.”

Phương Tuyết Nhi thoải mái trả lời, cô có chuẩn bị mới đến.

Cô mở túi xách mang theo bên người, lấy từ trong một tệp bản thảo thiết kế.

“Sếp Tô, đây là những bản thiết kế của các nhà thiết kế hàng đầu và ưu tú nhất của Louise chúng tôi trong năm qua, mời bà xem qua.”

Tô Lạc Nhĩ nhận lấy bản thiết kế, bắt đầu cẩn thận xem xét.

Kỳ thực, rất nhiều năm trước, bà cũng là một nhà thiết kế vô cùng ưu tú, có thiên phú rất cao về thiết kế, An Ly chính là kế thừa thiên phú của bà. Chỉ là sau này, vì nhiều nguyên nhân, bà không thể không từ bỏ công việc thiết kế.

Cho dù với ánh mắt của bà, những bản thiết kế của Phương Tuyết Nhi cùng đoàn đội thiết kế của cô, quả thực có thể gọi là vô cùng hoàn hảo, chẳng trách Louise lại sánh ngang được với Florina chỉ trong một năm ngắn ngủi.

Nhìn hết bản thảo, Tô Lạc Nhĩ gật đầu, nét mặt cũng trở nên có chút nghiêm túc:

“Cô Phương, bản thiết kế của các cô quả thực rất ưu tú. Nhưng tôi muốn hỏi rõ một điều, tương lai Louise sẽ trở thành con át chủ bài của tập đoàn Tống thị sao? Theo tôi được biết, trước kia tập đoàn Tống thị chủ yếu về bất động sản, ngoài ra còn liên quan đến bảy tám ngành nghề khác. Mà Louise đang là của Tống thị, kỳ thực rất khó xử.”

Thì ra là câu hỏi này.

Phương Tuyết Nhi mỉm cười, vô cùng tự tin trả lời:

“Chuyện này bà hoàn toàn có thể yên tâm, hiện tại tập đoàn Tống thị chúng tôi đã coi ngành thiết kế trang phục là ngành chính chỉ sau ngành bất động sản. Tương lai, ngành thiết kế thời trang của chúng tôi rất có khả năng vượt qua ngành bất động sản, trở thành ngành chủ yếu nhất của tập đoàn Tống thị.”

Tô Lạc Nhĩ nghe xong câu trả lời của cô, vô cùng hài lòng, nhưng bà vẫn chưa quyết định lập tức ký hợp đồng. Bà cười nói:

“Được rồi, cô Phương, tình hình cụ thể tôi đã biết đại khái. Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận, tôi sẽ cho cô câu trả lời trong vòng hai ngày.”

Phương Tuyết Nhi gật đầu, biết rằng quyết định quan trọng như vậy không thể vì hai câu nói của cô là định được, vì vậy cười tạm biệt, rời khỏi nơi ở của Tô Lạc Nhĩ.

Cô chân trước vừa rời đi, An Ly đã đi ra từ phòng ngủ bên cạnh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom