• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3301-3310

Nói xong, ông ta đi đến bên cạnh, lúc này, một tòa thư phong nhỏ nhẹ nhàng bay ra, thư phòng này được tạo thành từ gỗ bình thường, rất nhỏ, chỉ bằng bàn tay lớn.



Ông lão chợt nói: “Trong thư phòng, không gian khép kín, sử dụng tháp nhỏ có thể tự do vào trong”.



Nói rồi, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi muốn đi vào sao?”




Đi vào?



Diệp Huyên lắc đầu.



Hắn biết, cho dù hắn đi vào cũng không có ý nghĩa gì!



Bảo vật bên trong có thể khiến hắn trong chớp mắt trở nên vô địch không?




Không thể!



Không chỉ không thể hiến hắn vô địch, mà còn khiến hắn trở thành mục tiêu của mọi người.



Lúc đó, hắn sẽ liên lụy thư viện Vạn Duy và cả Phù Văn tông cùng nhau chôn cùng.



Diệp Huyên ngưng suy nghĩ, hắn nhận lấy thư phòng Vạn Duy, quay người biến mất.



Trong sân, ông lão trầm mặc không nói.



Sau khi Diệp huyên rời khỏi thư viện Vạn Duy, lập tức hóa thành luồng kiếm quang biến mất nơi chân trời, hắn không che giấu hành tung, mà đi quang minh chính đại!



Hắn là muốn tất cả mọi người đều biết hành tung của hắn!



Ở nơi chân trời xa xôi, âm thanh của Diệp Huyên chợt vang lên: “Liên nhi, cả đời huynh chưa từng cầu xin người nào, hôm nay huynh cầu xin muội, cho dù có thể nào cũng đừng đi tìm huynh, hãy sống tốt, đợi huynh quay lại!”



Ở góc chân trời khác, Diệp Liên vội vàng đến khẽ run, ngây ngốc cả người.







Diệp Huyên muốn làm gì?



Lúc này, không chỉ Diệp Liên mờ mịt, mà tất cả mọi người đều không hiểu.



Diệp Liên đứng tại chỗ ngơ ngác một lúc, sau đó, nàng như điên cuồng đuổi theo Diệp Huyên ở nơi xa xôi.



Mà phía sau Diệp Huyên, ngoài nàng ra, còn có cả cao thủ của Vô Địch Tông và Phệ Linh tộc.



Ngoài ra, còn có cao thủ của Thái Cổ tộc, Tà Linh tộc, cùng với Dị tộc và cả Võ Quốc.



Những thế tộc siêu cấp này mặc dù không ra tay, nhưng bọn họ vẫn luôn quan sát Diệp Huyên và Phệ Linh tộc tranh đấu!



Thư phòng Vạn Duy, ai lại không muốn chứ?



Chân trời phía xa, Diệp Huyên đem theo thư phòng Vạn Duy kia một đường dùng Không Gian Khiêu Dược, bởi vì có đạo tắc Không Gian nên Trần Độc Cô và ba người hoạt tử đều không thể đuổi theo hắn ngay lập tức.



Mà lúc này, đám người Trần Độc Cô cũng nâng cao tốc độ của mình lên cực hạn.



Bọn họ sợ!



Diệp Huyên mang theo tháp Giới Ngục đi đến vũ trụ Tứ Duy!


Nếu Diệp Huyên thật sự mang tháp Giới Ngục đến Tứ Duy thì bọn họ chết chắc rồi!
Có ai không biết vũ trụ Tứ Duy có một người phụ nữ vô cùng biến thái chứ?



Người phụ nữ đó ở Tứ Duy, ai lại dám đến?



Vì vậy, bọn họ không thể để Diệp Huyên đến Tứ Duy, nhất định phải giữ Diệp Huyên ở Ngũ Duy!




Phía sau, ba người nữ phu tử cũng đang đuổi theo Diệp Huyên gắt gao.



Trên đường, đột nhiên Tàn Nữ hỏi: “Hắn lại muốn đến Tứ Duy?”



Trương Văn Tú lắc đầu: “Không đến kịp, lần này đến Tứ Duy, đường xá xa xôi, dù với tốc độ của hắn ít nhất cũng phải mấy canh giờ, lâu như vậy, cũng đủ để đám người Trần Độc Cô đuổi kịp hắn rồi! Cho nên, hắn không phải đến vũ trụ Tứ Duy!”



Tàn Nữ khẽ nhíu mày: “Vậy hắn muốn đến nơi nào?”




Trương Văn Tú nhìn chân trời phía xa, ánh mắt có chút nghi hoặc: “Không biết…”



Nói tồi, nàng ta nhìn nữ phu tử bên cạnh: “Ngươi biết không?”



Nữ phu tử nhìn chân trời, không nói gì, nhưng ánh mắt nàng ta có chút lo lắng.



Bây giờ Diệp Huyên không chỉ mang theo thư phòng Vạn Duy, mà còn đem theo chìa khóa khai quan của thư phòng Vạn Duy, có thể nói, bây giờ chính là lúc nguy hiểm nhất của hắn, bởi vì thực lực của hắn chưa đủ để sở hữu thư phòng đó!



Mà thư phòng đó, ai cũng muốn cả!



Khi Tiên Tri vẫn còn, mặc dù vũ trụ Ngũ Duy khá hòa thuận, nhưng thật sự hòa thuận sao? Đó chỉ là sự thuận hòa ở bên ngoài!



Thực lực Tiên Tri lớn mạnh, các thế lực trong vũ trụ Ngũ Duy không thể không phục. Cũng giống như mấy thế tộc đại siêu cấp, ban đầu bọn họ là bị Tiên Tri ép đến mức không thể không ẩn nấp khỏi thế gian, đối với Tiên Tri, ngươi có thể không tuân theo trật ta đặt ra, nhưng ngươi cũng không thể phá vỡ nó.



Bởi vậy, mấy thế tộc đại siêu cấp đồng loạt ẩn nấp.



Mà bây giờ, Tiên Tri đã không còn, đúng lúc, thư phòng này đủ để thay đổi vận mệnh bọn họ.



Ai lại không muốn giành lấy lợi thế?



Nói đơn giản thì ai sở hữu thư phòng, thì người đó là kẻ địch của cả thế gian này!



Mà hiện tại, Diệp Huyên không chỉ có chìa khóa, mà còn có thư phòng kia, cũng có nghĩa là, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể lập tức khai quan được thư phòng này!



Chuyện khiến Diệp Huyên không muốn khai quan thư phòng này nhất, đương nhiên là Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông, với tính cách cay độc của Diệp Huyên, nếu hắn vô địch thế gian này, e rằng sẽ thẳng tay giết chết Phệ Linh tộc!



Vì vậy, Nguyên Thiên dẫn theo cao thủ Phệ Linh tộc đuổi theo như phát điên!



Không thể để Diệp Huyên cầm theo thư phòng đi đến vũ trụ Tứ Duy, một khi Diệp Huyên cầm thư phòng đến vũ trụ Tứ Duy thì Phệ Linh tộc thật sự chỉ có thể chờ chết thôi!



Người theo đuổi nhanh nhất trong đó, vẫn là Diệp Liên!



Bởi vì ngay khi nàng nghe thấy câu nói đó của Diệp Huyên, nàng có một dự cảm mơ hồ!



Nàng biết tính khí ca ca của mình, chắc chắn là hắn muốn làm chuyện điên cuồng gì đó!



Vì vậy, lần này, nàng cũng sợ hãi rồi!
1642674070199.png

Nhất định phải ngăn cản Diệp Huyên!



Diệp Huyên nâng cao tốc độ bản thân đến cực hạn!



Cứ vậy, ước chừng nửa canh giờ sau, đám người Trần Độc Cô cách Diệp Huyên càng lúc càng gần.




Mà lúc này, Nguyên Thiên bên cạnh Trần Độc Cô không xa chợt nói: “Đây không phải là hướng đến vũ trụ Tứ Duy, hắn không đến vũ trụ Tứ Duy!”



Không đến vũ trụ Tứ Duy?



Trần Độc Cô khẽ nhíu mày: “Vậy hắn muốn đến nơi nào?”




Nguyên Thiên nhìn về phía xa, hắn ta nghĩ một lúc, sau đó con ngươi hắn ta chợt co rút: “Đây là hướng đi đến vùng đất Vĩnh Sinh, hắn muốn đến vùng đất Vĩnh Sinh! Tên điên này, rốt cuộc hắn muốn làm gì!”



Vùng đất Vĩnh Sinh!



Một trong ba đại cấm địa của vũ trụ Ngũ Duy!



Trần Độc Cô khẽ nhíu mày: “Hắn đến cấm địa làm gì?”



Sắc mặt Nguyên Thiên u ám: “Mặc kệ hắn muốn làm gì, đừng để hắn đi vào cấm địa đó!”



Nói xong, hắn ta nhìn ba người hoạt tử cách đó không xa đang đuổi theo ở phía đầu: “Tăng tốc!”



Thế nhưng, ba người hoạt tử đó vẫn giữ tốc độ như vậy, bởi vì bọn họ đã nâng cao tốc độ hết mức rồi!



Mà Diệp Huyên lại sử dụng bước nhảy không gian, cộng thêm hắn có đạo tắc Không Gian, vì vậy trong thời gian ngắn, cho dù người có mạnh hơn hắn cũng khó mà đuổi theo hắn dễ dàng được.



“Hắn muốn đến vùng đất Vĩnh Sinh!”



Phía sau, Trương Văn Tú bên cạnh nữ phu tử chợt lên tiếng.



Nữ phu tử gật đầu.



Trương Văn Tú nhíu mày, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Hắn đến vùng đất Vĩnh Sinh làm gì?”



Nữ phu tử nói: “Hắn cầm theo thư phòng đi vào vùng đất Vĩnh Sinh, ngươi nói xem, Phệ Linh tộc sẽ đi vào hay là không đi vào đây?”



Nghe vậy, Trương Văn Tú khẽ nheo mắt: “Tên này đúng là mưu đồ thâm độc! Nhưng ta rất thích! Thế nhưng bản thân hắn sẽ gặp nguy hiểm!”



Nữ phu tử gật đầu: “Rất nguy hiểm!”



Vùng đất Vĩnh Sinh là nơi thế nào?



Là một trong ba cấm địa kia!



Cho dù là các nàng cũng không dám xâm nhập vào trong đó.



Tại sao?


Bởi vì không dám!
Đó là một vùng đất không ai biết rõ, nghe đồn nơi đó có Vĩnh Sinh Chi Lực, có thể khiến người ta sống mãi mãi, chính vì điểm này mà năm đó có không biết bao nhiêu người đã đi vào vùng đất Vĩnh Sinh, thế nhưng người đi vào đều không thể đi ra!



Thật sự rất nguy hiểm!



Có thể còn nguy hiểm hơn cả Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông!




Lúc này, nữ phu tử đột nhiên nói: “Nếu hắn đi vào, chính là thập tử nhất sinh!”



Trương Văn Tú nói: “Tại sao không phải thập tử vô sinh?”



Nữ phu tử nhẹ giọng nói: “Hắn da mặt dày, có lẽ có thể tìm được một đường sống!”



Trương Văn Tú gật đầu: “Có lý”.




Tàn Nữ chợt lên tiếng: “Ta cảm thấy hắn rất tốt”.



Trương Văn Tú nhìn Tàn Nữ: “Đổi mắt đi!”



Tàn Nữ: “…”



Ở phía xa, Diệp Huyên thi triển đạo tắc Không Gian đến cực điểm.



Mà mục tiêu của hắn, chính là Vùng đất Vĩnh Sinh!



Lúc này, âm thanh của Liên Thiển chợt vang lên trong đầu Diệp Huyên: “Ngươi chắc chắn phải đến vùng đất Vĩnh Sinh?”



Diệp Huyên nói: “Đúng!””



Vùng đất Vĩnh Sinh!



Liên Thiển trầm mặc.



Nàng ta biết ý đồ thật sự của Diệp Huyên.



Bây giờ Diệp Huyên chỉ có thể đi vùng đất Vĩnh Sinh, nếu không thư viện Vạn Duy và Phù Văn tông sẽ gặp họa ngập trời! Đặc biệt là Vô Địch Tông, tại sao Vô Địch Tông lại ra tay? Bởi vì Đệ Cửu và tháp nhỏ, nếu Diệp Huyên không ở thư viện Vạn Duy và Phù Văn tông, Vô Địch Tông chắc chắn sẽ không giúp Phệ Linh tộc.



Mà sau khi Diệp Huyên đi vào vùng đất Vĩnh Sinh, Phệ Linh tộc ngươi sẽ đi vào hay không đây?



Nếu không vào, Diệp Huyên ở bên trong khai quan thư phòng thì sao?



Đi vào, thì phải đối mặt với cấm địa vùng đất Vĩnh Sinh này.



Đương nhiên, bản thân Diệp Huyên phải đối mặt với cấm địa này.



Có thể nói, đây chính là cách đồng quy vu tận!



Ngay lúc này, âm thanh của tầng chín đột nhiên vang lên: “Bạn nhỏ, ngươi xác định phải đến vùng đất Vĩnh Sinh?”



Diệp Huyên có hơi bất ngờ, hắn không ngờ tầng chín lại lên tiếng vào lúc này, hắn cười nói: “Đúng vậy”.



Tầng chín trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Ta đã từng cho rằng tháp nhỏ này rất an toàn, mãi đến một ngày nó đi theo ngươi”.



Diệp Huyên: “…”


Tầng chín thấp giọng thở dài: “Tiểu hữu, ngươi có biết vùng đất Vĩnh Sinh là nơi thế nào không?”
Diệp Huyên nói: “Biết, nghe nói nơi đó có kiếm Vĩnh Sinh, có thể khiến người ta vĩnh sinh!”



Tầng chín nói: “Sau đó thì sao?”




Diệp Huyên lắc đầu: “Ta chỉ biết có chừng đó!”



Tầng chín nói: “Rồi ngươi lại đi vào?”



Diệp Huyên có chút bất đắc dĩ: “Tiền bối, người xem, ta hết cách rồi! Vô Địch Tông lại thêm Phệ Linh tộc, cao thủ nhiều như vậy, ta đánh không được! Nếu không, tiền bối người ra giúp ta?”




Tầng chín nói: “Lúc trước ta đã tính kỹ rồi, tình hình sau này của ngươi là như vậy, cho dù ta đi ra giúp đỡ ngươi ngăn cả Vô Địch Tông và Phệ Linh tộc, nhưng ngươi sẽ lại có kẻ thù mới, ví dụ như đám người giữ mộ, còn có cô gái một chân ở ngục tối Vô Biên cùng với thanh kiếm Vĩnh Sinh của Vùng đất Vĩnh Sinh này, mà dù ngăn chặn được ba nơi này, chắc chắn ngươi sẽ có kẻ thù mới, giúp ngươi một lần thì sẽ kéo dài mãi. Vậy thì ai chịu cho nổi?”



Diệp Huyên: “…”



Tầng chín lại nói: “Dạo này ta vẫn luôn nghĩ đến một vấn đề, với thực lực của ngươi bây giờ, ngươi không đánh lại được Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông, liều mạng với bọn họ thì thập tử vô sinh; mà ngươi đi vào Vùng đất Vĩnh Sinh thì với thực lực của ngươi, e là cũng phải chết, mà một khi ngươi chết, cô gái váy trắng sau lưng ngươi kia chắc chắn lại phát điên, nàng ta một khi phát điên, không cần nói, chắc chắn là gặp ai cũng giết. Nếu là người khác, ta còn có thể chịu được hai chiêu, nhưng nếu là nàng ta thì thật sự ta đánh không lại đâu! Mà nàng ta lại không nói lý, ôi, ta thật sự khổ sở”.



Diệp Huyên: “…”



Tầng chín nói: “Bạn nhỏ, cũng không phải ta không muốn kết mối thiện duyên với ngươi, chủ yếu là bây giờ ta đang chịu khống chế của tháp Giới Ngục, thực lực có hạn, nếu không ta giúp ngươi ngăn cản Vô Địch Tông và Phệ Linh tộc cũng không sao cả. Hơn nữa, nếu đi ra, e là lại đem đến nhân quả mới cho ngươi”.



Diệp Huyên có chút hiếu kỳ: “Tại sao?”



Tầng chín nói: “Dưới tầng chín là tháp nhỏ giam giữ, mà tầng này của ta không phải tiểu tháp giam, là do Tiên Tri năm đó nhốt lại”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, tại sao Tiên Tri muốn giam người?”



“Ai!”



Đột nhiên tầng chín thấp giọng thở dài: “Bạn nhỏ, ngươi hỏi như vậy, ta thật sự phải nói thôi. Ta nói cho ngươi biết, ta là người bi thương nhất trên thế gian này, thật đó, không có ai thảm thương hơn ta cả. Năm đó, sau khi ta đột phá đến Luân Hồi Cảnh, thân xác và linh hồn cũng thoát khỏi xiềng xích tự thân, đạt đến thân xác bất diệt, linh hồn bất diệt, ý chí bất diệt trong truyền thuyết, ngoài ra, ta còn tu luyện được phạm vi thời không, với phạm vi thời không thì sẽ dễ dàng vây nhốt người ta bên trong thời không tĩnh lặng. Nói không khách khí thì ngoài loại người như hoạt tử của Phệ Linh tộc, ta một chưởng có thể đánh chết một đám người”.



Diệp Huyên kinh sợ trong lòng, Luân Hồi Cảnh? Hắn chỉ biết, mấy người Diệp Liên và nữ phu tử cũng chưa đạt đến Luân Hồi Cảnh, có thể nói, hiện tại hắn cũng chưa từng gặp được một cao thủ Luân Hồi Cảnh bao giờ!



Tầng chín lại nói: “Năm đó, khi ta vừa đến Ngũ Duy, sau đó gặp được Tiên Tri, bởi vì một vài nguyên nhân mà ta và hắn đã đánh cược một trận, chính là cược tháp nhỏ của hắn có thể vây giữ được ta hay không, cược một văn tiền, thời gian là mười ngày. Sau đó, ta tự nguyện đi vào tháp nhỏ, sau đó hắn đã phong ấn ta ở tầng chín. Mới đầu ta cũng tràn đầy tự tin, chỉ một cái tháp nhỏ thì sao có thể vây giữ được ta? Nhưng ngay sau đó, ta đã hối hận rồi. Đạo tắc ẩn chứa trong tháo nhỏ này ta không thể nào hiểu được, ta cũng không thể phá vỡ được”.



Diệp Huyên không hiểu: “Nếu đã cược, thì ngươi nhận thua không phải là ra được rồi sao?”



Tầng chín nói: “Ta kiên trì được nửa tháng, sau đó vẫn không thể phá vỡ được tháp nhỏ này, vì vậy, ta lựa chọn nhận thua. Thế nhưng…”



Diệp Huyên vội hỏi: “Hắn không
1642674091581.png

Diệp Huyên: “…”







Diệp Huyên không biết nên nói gì.




Không thấy!



Hắn cũng đoán được đại khái.



Tầng chín này từng gặp được Tiên Tri lúc Tiên Tri sắp sửa biến mất, bọn họ còn từng đánh cược với nhau, hơn nữa vào lúc tầng chín nhận thua thì Tiên Tri cũng liền bặt vô âm tín.



Mà điều khổ nhất chính là tầng chín không có cách nào hóa giải phong ấn của tầng chín cả.




Quả thật rất thê thảm!



Tất nhiên, ngu ngốc vẫn nhiều hơn chút…



Lúc này, tầng chín bỗng nói: “Ngươi có biết khi đó ta tuyệt vọng đến mức nào không?”



Diệp Huyên nói khẽ: “Rất tuyệt vọng?”



Tầng chín thấp giọng thở dài: “Cũng trách ta ngu ngốc mà thôi. Ngươi thử nói coi, tại sao lúc đấy ta lại đánh cược với ông ta cơ chứ? Ta đúng là bị cửa kẹp não mà”.



Diệp Huyên thoáng do dự, sau đó mới nói: “Với thực lực của tiền bối, chẳng lẽ cũng không có cách nào thoát ra khỏi tầng chín này sao?”



Tầng chín nói: “Không thể làm được trong thời gian ngắn, nhưng chỉ cần vài năm thôi, thực lực của ta sẽ tăng lên đủ để phá vỡ phong ấn ở tầng chín này”.



Diệp Huyên khó hiểu: “Vậy tại sao tiền bối lại không thoát ra?”



Tầng chín khẽ thở dài: “Lúc ấy ta đã sắp sửa thoát ra được, nhưng ngươi biết tòa tháp này đã làm gì không? Nó đến vũ trụ Tứ Duy, sau đó gặp ba tên kiếm tu, ngay từ đầu bọn họ vốn không có ý định đánh nhau với nó, nhưng nó lại cứ ép người ta, kết quả là suýt chút nữa bị người ta đập nát. Tất cả đạo tắc đều bỏ chạy, mà đúng lúc đó ta lại bị trọng thương, chìm vào trạng thái ngủ say. Không chỉ có thế, cô gái váy trắng còn tiến vào trong tòa tháp, ngoài ra, ba kiếm tu kia còn trấn áp tòa tháp, ép ta vào tầng chín, phải chịu ảnh hưởng nặng nề nhất… Ngươi có biết ta thảm đến mức nào không? Quá, quá thê thảm luôn rồi!”



Diệp Huyên: “…”



Tầng chín thấp giọng thở dài: “Cũng chẳng biết kiếp trước ta đã tạo phải cái nghiệp gì mà kiếp này lại long đong lận đận tới vậy”.



Diệp Huyên im lặng.



Tầng chín này quả thật vô cùng thê thảm.



Đúng là tai bay vạ gió!



Tầng chín lại nói: “Bây giờ ta có thể cưỡng ép đột phá tầng chín, nhưng chủ nhân tòa tháp là ngươi sẽ phải nhận lấy ảnh hưởng cực lớn, nếu ta không cẩn thận khiến ngươi chết rồi, vậy chẳng phải cô gái váy trắng kia sẽ tới Ngũ Duy giết ta luôn sao? Thế nên ta chỉ có thể đợi ngươi tìm được đạo tắc tầng chín, để nàng ta giúp ta hóa giải phong ấn, sau đó ta có thể đường hoàng ra khỏi đây”.



Diệp Huyên trầm giọng: “Liên Thiển cô nương, cô là đạo tắc phong ấn, vậy cô có thể mở được phong ấn của tầng chín không?”



Liên Thiển đáp: “Không được, bởi phong ấn này do chính tay chủ nhân bố trí, chỉ có chủ nhân hoặc đạo tắc tầng chín mới có thể hóa giải”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Tiền bối, xem ra người vẫn phải đi theo ta thêm một thời gian nữa rồi”.



Tầng chín nói: “Nhờ ngươi một chuyện”.



Diệp Huyên cảm thấy tò mò: “Chuyện gì vậy?”



Tầng chín nói: “Sống cho tốt vào, ta không hi vọng vừa mới ra ngoài thì sẽ bị cô gái váy trắng kia đâm chết nếu như ngươi chết đâu, thật ra ta còn muốn ngắm nhìn thế gian tươi đẹp này thật kỹ”.
1642674105406.png

Liên Thiển nói: “Cánh cổng Vĩnh Sinh, bước vào trong đó là sẽ tới được vùng đất Vĩnh Sinh, ngươi chắc chắn muốn vào chứ?”



Diệp Huyên đáp: “Không muốn!”



Dứt lời, hắn quay người nhìn về phía dải sáng lờ mờ ở chân trời, đó chính là Diệp Liên.




Diệp Huyên im lặng một thoáng, sau đó đột nhiên hét to: “Liên Nhi, hứa với anh, đừng có vào đây tìm anh đấy, nhớ sống cho thật tốt, đợi anh quay về gặp em, chỉ mười ngày thôi. Nhớ nghe lời đó!”



Nói rồi, hắn quay người, nhanh chóng lao vụt về phía cánh cổng Vĩnh Sinh.



Diệp Huyên vừa biến mất thì đám Nguyên Thiên cũng liền xuất hiện.



Diệp Liên vừa muốn xông vào thì liền bị nữ phu tử ngăn cản.




Diệp Liên nhìn nữ phu tử. Nàng ta lắc đầu, sau đó truyền âm: “Cô biết thân phận của hắn mà, hắn vào trong thì may ra có cơ hội sống, còn cô, nếu bước vào thì chắc chắn sẽ chết!”



Diệp Liên nắm chặt hai tay, vẻ mặt đanh lại. Nữ phu tử lại nói: “Chờ hắn ra! Hãy tin ở hắn!”



Diệp Liên khẽ nhắm mắt, giọng run run: “Đó là vùng đất Vĩnh Sinh mà!”



Nữ phu tử trầm giọng: “Cô là người thân cận nhất với hắn, nếu cô không tin thì còn ai tin hắn đây!”



Diệp Liên nhắm chặt mắt, cả người run nhè nhẹ.



Còn đám người Nguyên Thiên thì lộ rõ sắc mặt khó coi cùng cực.



Diệp Huyên thật sự tiến vào vùng đất Vĩnh Sinh rồi!



Làm thế nào bây giờ?



Vào đó sao?



Nơi đó là vùng đất Vĩnh Sinh đấy, hắn ta không dám vào!



Đúng lúc này, Trần Độc Cô đột nhiên cất lời: “Không thể vào đó được sao?”



Nguyên Thiên nhìn Trần Độc Cô: “Ông không biết à?”



Trần Độc Cô nói: “Ở thời đại kia của ta chỉ có duy nhất một cấm địa, đó là Hư Vô Duy Độ”.



Nguyên Thiên trầm giọng: “Lúc vùng đất Vĩnh Sinh này xuất hiện vốn chẳng có dấu hiệu báo trước, nghe nói là trong đó có một thanh kiếm Vĩnh Sinh, nếu lấy được nó thì sẽ có thể sống cuộc đời vĩnh hằng!”



“Sống cuộc đời vĩnh hằng?”



Trần Độc Cô nhíu mày: “Đúng là vô lý. Trên đời này chẳng một ai có cuộc sống vĩnh hằng thực sự cả!”



Nguyên Thiên nhìn Trần Độc Cô: “Hay là Trần tông chủ phái người vào đó xem thử?”



Trần Độc Cô cười nhạt: “Sao? Muốn khơi dậy đấu tranh nội bộ đấy phỏng?”



Nguyên Thiên lắc đầu: “Nơi này quả thật không hề đơn giản. Ngay cả khi Phệ Linh tộc chúng ta ở thời kỳ đỉnh cao cũng chưa từng nảy ra ý định vào trong đó”.



Trần Độc Cô nói: “Lẽ nào cứ để mặc như thế? Nếu sau khi người kia vào đó mà vẫn không chết, lỡ như mở được tòa thư viện kia ra, với thiên phú của hắn, chỉ e đến lúc bước ra ngoài thì đã thành người mà chúng ta chẳng thể nào đối phó nổi nữa rồi! Còn nếu hắn ta chết, vậy thì tòa thư viện kia sẽ rơi vào tay kẻ khác. Lẽ nào chúng ta cứ thế từ bỏ sao?”
Nghe vậy, Nguyên Thiên lập tức sa sầm mặt mày.



Đúng như những gì Trần Độc Cô nói, nếu như Diệp Huyên không chết, còn mở được tòa thư viện kia ra, đến khi ra ngoài thì chỉ e cả Ngũ Duy chẳng một ai có thể đấu lại hắn.



Còn nếu Diệp Huyên chết rồi, vậy thì tòa thư viện đó chẳng phải đã rơi vào tay kẻ khác sao?




Nhưng mà hắn thật sự không dám vào trong chỗ kia.



Trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng e sợ.



Dường như nghĩ tới chuyện gì, Nguyên Thiên đột nhiên bảo: “Hay là ép hắn ta ra đây?”



Trần Độc Cô hờ hững hỏi: “Lợi dụng Phù Văn tông và thư viện Vạn Duy sao?”




Nguyên Thiên gật đầu: “Nếu chúng ta nhằm vào Phù Văn tông và thư viện Vạn Duy, vậy thì hắn chắc chắn sẽ ra đây!”



Trần Độc Cô hỏi: “Ngươi có biết sẽ phải trả cái giá lớn đến mức nào không?”



Nguyên Thiên trầm mặc.



Bọn họ có thể đánh thắng nhóm Diệp Liên, thế nhưng thắng cũng không có nghĩa là dễ đánh. Nếu như bốn cô nàng kia không tiếc bất cứ giá nào liều mạng với Phệ Linh tộc, vậy thì chắc chắn Phệ Linh tộc sẽ chịu tổn thất nặng nề.



Quan trọng nhất là thư viện Vạn Duy cũng đâu dễ ức hiếp.



Ai mà không biết thư viện Vạn Duy có một trận pháp siêu cấp kia chứ?



Nếu ép thư viện Vạn Duy đến mức cá chết lưới rách, lỡ như bọn họ khởi động trận pháp kia, vậy thì liệu có ai trong Phệ Linh tộc có thể ngăn chặn được?



Không một ai!



Đúng lúc này, Trần Độc Cô lại lên tiếng: “Để ta vào đó!”



Nguyên Thiên nhìn Trần Độc Cô. Trần Độc Cô lại nói: “Phệ Linh tộc các ngươi phái một người theo ta vào trong”.



Nguyên Thiên im lặng.



Trần Độc Cô cười lạnh: “Sao? Muốn đạt được lợi ích mà không muốn bỏ công?”



Nguyên Thiên trầm giọng: “Nơi này là vùng đất Vĩnh Sinh…”



Trần Độc Cô nhíu mày: “Thì đã sao? Lẽ nào cứ từ bỏ như thế?Dù sao ngươi cũng là tộc trưởng của Phệ Linh tộc. Sao có thể sợ này sợ kia như thế chứ?”



Sắc mặt Nguyên Thiên có phần khó coi. Lúc này, Nguyên Chiến bỗng nói: “Ta vào với ngươi!”



Nguyên Thiên nhìn về phía Nguyên Chiến: “Nhị thúc?”



Nguyên Chiến nói khẽ: “Trần tông chủ nói rất đúng, hiện giờ Phệ Linh tộc chúng ta không thể vì sợ này sợ nọ mà tự bó buộc chính mình. Bất kể thế nào ta cũng đều muốn thử xem sao. Một thằng nhóc hai mươi tuổi đầu như Diệp Huyên mà còn có cái gan ấy, lẽ nào chúng ta lại kém cỏi hơn ư?”



Dứt lời, ông ta nhìn về phía Trần Độc Cô: “Trần huynh, chúng ta cùng nhau xông xáo một phen chứ?”



Trần Độc Cô gật đầu: “Đi thôi!”



Nói rồi, ông ta và Nguyên Chiến cùng biến mất.
Nguyên Thiên vẫn đứng ở nơi cũ nhìn chằm chằm vào cánh cổng Vĩnh Sinh, trong mắt lộ rõ nét lo âu.



Vùng đất Vĩnh Sinh.




Trừ Tiên Tri của năm xưa ra, không một ai biết trong đó rốt cuộc chứa thứ gì.



Hoặc nên nói là, những người từng bước vào đó đều đã chết hết.



Diệp Huyên kia cũng sẽ chết sao?



Nếu là người khác thì hắn ta không còn gì để nghi ngờ, nhưng đấy lại là Diệp Huyên, thế nên hắn ta không dám chắc chắn, bởi vì Diệp Huyên luôn mang đến cho hắn ta rất nhiều kinh hỉ và chuyện nằm ngoài dự đoán!




Sau đó, cường giả của Phệ Linh tộc đều canh giữ ngay tại lối vào vùng đất Vĩnh Sinh, mấy người Diệp Liên cũng không rời đi mà ở đó chờ đợi.



Nhất là Diệp Liên, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cổng Vĩnh Sinh kia, nàng không hề có ý định rời khỏi nơi này. Diệp Huyên đã nói nàng hãy chờ mình ở đây, thế nên nàng nhất định sẽ chờ, nếu trong mười ngày mà Diệp Huyên vẫn chưa ra, vậy thì nàng sẽ vào trong đó.



Đã giao hẹn với nhau rồi, huynh muội bọn họ sẽ cùng sống, cùng chết!



Huynh ấy nghiêm túc.



Nàng cũng vậy.



Nữ phu tử đứng bên cạnh nhìn cánh cổng Vĩnh Sinh kia, trong lòng nhủ thầm: “Tiên sinh, người từng nói hết thảy mọi chuyện trên thế gian đều không thể thoát khỏi hai chữ “nhân quả”, nhân quả, nhân quả… Mỗi nguyên nhân đều tạo ra kết quả của riêng nó, bây giờ ngài lại tiến vào vùng đất Vĩnh Sinh lần nữa, là bởi vì “quả” đó sao?”







Tại vùng đất Vĩnh Sinh.



Sau khi bước qua cánh cổng Vĩnh Sinh, Diệp Huyên liền thấy trước mắt là một khoảng trống rỗng. Chẳng biết qua bao lâu, hắn liền mở to mắt, lúc này, hắn đã đứng trước một ngã ba.



Ngã ba đường này nối liền đến hai nơi. Ở ngay ngã ba dựng một khối bia đá không biết bao nhiêu năm tuổi, trên đó khắc mấy hàng chữ.



Diệp Huyên đi đến trước tấm bia đá kia, sau khi đọc mấy hàng chữ kia, hắn bỗng thì thầm: “Ngươi và ta đều là phàm nhân. Sống hay chết đều do trời định, liệu ai có thể bất tử, tiêu dao mãi mãi trong nhân thế đây?”



Diệp Huyên im lặng suy ngẫm.



Cũng giống những gì được khắc trên tấm bia, con người đến với thế gian này, dù sống hay chết đều do trời định sẵn. Cái gì mà số mệnh nằm trong bàn tay ta, không phụ thuộc vào ông trời thật ra chỉ là khẩu hiệu của những kẻ phàm trần không cam lòng trước vận mệnh thốt nên mà thôi. Liệu người nào có thể thực sự nắm giữ vận mệnh của chính mình cơ chứ? Dù có thật thì xưa nay được mấy ai đây?



Trong vũ trụ lấy võ làm đầu này, mục đích cuối cùng của mỗi một người học võ là gì?



Vì để sống lâu hơn. Hay nói đơn giản thì là, để trường sinh!



Ai mà chẳng muốn trường sinh chứ?



Thế nhưng nào có ai có thể thực sự bất tử?



Cuộc đời con người ắt sẽ phải có ngày kết thúc, vậy thì ý nghĩa của sinh mệnh là gì?



Diệp Huyên thoáng trầm mặc, sau đó rời mắt xuống dưới, nơi đó còn một hàng chữ khác hoàn toàn với những dòng bên trên: “Ý nghĩa của sinh mệnh nằm ở chất lượng, chứ không phải thời gian dài hay ngắn”.
Chất lượng cuộc sống?



Diệp Huyên bật cười.



Con người phải sống một cuộc đời thật tuyệt vời, vì chỉ có như vậy thì chuyến ghé thăm nhân gian này của họ mới không phí hoài.




Vĩnh hằng ư?



Thử nghĩ mà xem, nếu như người thân bạn bè đều chết hết, chỉ còn lại một mình trên thế gian, điều này làm gì có ý nghĩa cơ chứ?



Không có đối thủ?



Hay trường sinh?




Đây không phải những gì Diệp Huyên muốn.



Diệp Huyên nhìn hai con đường trước mặt, nên đi theo bên nào đây?



Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyên liền nhìn về phía bia đá. Hắn thoáng do dự một lát, sau đó sờ nhẹ lên bia đá kia. Một lát sau, hắn ngượng ngập cười cười: “Chỉ sờ chút thôi, không có ý gì khác cả”.







Diệp Huyên rút tay về. Tấm bia đá này chỉ là một bia đá bình thường, chứ không phải được làm từ nguyên vật liệu gì đặc biệt.



Diệp Huyên nhìn phía trước, đó là hai con đường.



Nên đi bên trái hay bên phải đây?



Đúng lúc này, sau lưng hắn đột nhiên có hai luồng khí tức cường đại truyền tới. Diệp Huyên biến sắc, Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông thật sự đuổi tới rồi!



Không nghĩ ngợi quá nhiều, Diệp Huyên lập tức lao theo con đường phía bên phải, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã mất hút ở cuối đường.



Diệp Huyên vừa biến mất không lâu, Trần Độc Cô và Nguyên Chiến liền xuất hiện ở chỗ bia đá kia.



Trần Độc Cô liếc nhanh bia đá một lần, sau đó cười nói: “Câu này cũng không sai, trên đời này làm gì có ai trường sinh được cơ chứ?”



Nguyên Chiến nhìn lướt bốn phía: “Nhớ cẩn thận chút!”



Trần Độc Cô nhìn về phía xa, ông ta phóng thần thức của mình ra bao phủ bốn phía, nhưng mà thần thức của ông ta vừa rời khỏi thân thể chưa tới một trượng thì đã lập tức mất hút không thấy bóng dáng.



Biến mất mà không hề có một dấu hiệu báo trước.



Trần Độc Cô nhíu mày, ông ta nhìn lướt xung quanh một vòng, nhưng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào hết.



Một lát sau, Trần Độc Cô nói khẽ: “Nơi đây quả thật không hề đơn giản”.



Nói rồi, ông ta lại nhìn phía trước: “Đi đường nào đây?”



Nguyên Chiến nói: “Hay là chia nhau ra?”



Trần Độc Cô lắc đầu: “Tốt nhất không nên tách ra”.



Nguyên Chiến lại bảo: “Thế thì chọn bên phải!”



Trần Độc Cô gật đầu, chỉ một lát sau, bóng dáng của cả hai đã mất hút.



1642674134049.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng
Đệ Nhất Gây Họa Ở Tu Tiên Giới

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom