• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đan Đại Chí Tôn (4 Viewers)

  • Chương 2216-2220

Chương 2216 Thế giới mới ăn ý (2)

Đại Tặc phấn chấn tinh thần, trước đó bọn hắn không dám tùy tiện vận dụng hạt sen lôi kiếp, bây giờ nó đã đến cảnh giới Thánh Vương, còn có huyết lân hộ thể, hoàn toàn có thể điên cuồng một tay.

- Ý của ta là, lách qua nơi này, nói chuyện cùng chủ nhân thế giới mới.

- Giới Chủ sao?

Long Cốt Cự Ngạc vô ý thức rụt cổ một cái.

- Thế giới mới hẳn là đang chuẩn bị gì đó, càng là bình tĩnh, càng là nguy hiểm. Chúng ta không muốn bị xâm hại, liền phải làm chút chuẩn bị.

Khương Phàm rời khỏi nơi quần hùng tụ tập, vòng quanh mê vụ cấm khu, tìm kiếm khu vực bí ẩn không có cường tộc theo dõi, chuẩn bị tiếp xúc cùng Giới Chủ thế giới mới.

- Bọn hắn có nhiều cường giả tụ ở nơi đó như vậy, đều không thể nhìn thấy Giới Chủ, ngươi dựa vào cái gì mà xác định Giới Chủ có thể gặp ngươi?

Đại Tặc vừa đi vừa hỏi.

- Ta là đoán, thử nhìn một chút có thể nhìn thấy hay không. Nếu như có thể, chúng ta liền may mắn, nếu như không thể, chúng ta làm chuyện của chúng ta.

- Có gặp hay không khác nhau ở chỗ nào?

- Nếu như có thể gặp, chúng ta ở chỗ này liền có thể nhiều thêm một phần bảo hộ, huyên náo lâu hơn một chút tại thế giới mới. Nếu như không thể gặp, trong hai tháng, chúng ta liền rời khỏi trước khi chuyện mất khống chế.

- Giới Chủ sao, ta còn không biết rốt cuộc Giới Chủ là cái thứ gì nữa.

- Thống ngự Yêu tộc hẳn là một vị Yêu Tôn nào đó.

- Rất có thể.

Trong đầu Đại Tặc lóe ra nhiều loại Yêu thú, nhưng thực sự nhớ không nổi dạng Yêu thú gì có thể thống ngự thế giới Yêu thú quy mô như thế này, còn cần tất cả Tổ Nguyên sơn định kỳ tế hiến huyết mạch.

- Hẳn là cảnh giới Thánh Hoàng, nương tựa theo pháp trận Giới Nguyên sơn có thể hiện ra uy lực Thần Linh. Cũng có thể... Đã là cảnh giới Thần Linh.

Bọn hắn cẩn thận đi một ngày, tìm được một chỗ nơi ẩn nấp.

Khương Phàm đi đến phía trước mê vụ, nói với bên trong:

- Thế giới mới trồi lên mặt biển, nhất định là đã làm chuẩn bị xong gặp mặt cùng cường tộc thiên hạ. Nhưng tất cả hoàng đạo đối với thế giới mới không có chút thiện ý nào, chỉ là xem nơi này như khu vực săn bắn, muốn tìm kiếm bảo vật nơi này, cướp đoạt tài nguyên nơi này. Cái gọi là gặp mặt của các ngươi, cuối cùng khẳng định là sẽ biến thành chiến tranh. Mặc dù hoàng đạo thiên hạ đều có ước định, Thánh Hoàng và Thần Linh không được xuất hiện tại hạ giới, nhưng nếu như tình huống đặc biệt, bọn hắn sẽ không bận tâm cái này, cho nên đến lúc đó chiến tranh chắc chắn sẽ càng ngày càng thảm liệt.

- Nếu như thế giới mới gánh không được, bọn hắn thế chắc chắn sẽ xé nát nơi này, cướp đoạt tất cả tài nguyên có thể cướp đoạt, thậm chí chiếm lấy nơi này, trở thành chủ nhân mới. Nếu như các ngươi có thể một mực chống đỡ, vậy thì chuyện này sẽ càng kích thích hơn. Mang ý nghĩa nơi này có Thần Linh, tất cả hoàng đạo sẽ xem các ngươi như uy hiếp nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, càng mạnh mãnh liệt hơn tấn công hơn nữa. Kết cục sau cùng của thế giới mới, sợ rằng sẽ rất thảm.

- Mục đích ta tới đây là hi vọng có thể hợp tác cùng thế giới mới, hoặc là... Một cái ăn ý đơn giản. Lời giới thiệu đầu tiên, ta là Khương Phàm, kiếp trước từng là chủ nhân Thương Huyền, Phần Thiên Thần Hoàng, đã từng lên trời chứng đạo, truy đuổi đế vị. Bây giờ chuyển thế trở về, là muốn báo thù Thiên Khải! Bây giờ ta đang đứng thời kì đặc thù đối địch cùng thiên hạ, tất cả hoàng đạo cũng đều là hận không thể giết chết ta.

- Nếu như ta có thể ở chỗ này triển khai săn giết, chắc chắn sẽ dẫn dắt một bộ phận tinh lực cùng thù hận của hoàng đạo, giảm bớt áp lực cho thế giới mới. Việc này qua đi, ta sẽ còn đăng lâm Thiên Khải, hấp dẫn càng nhiều lực chú ý ở nơi đó, đến lúc đó lực lượng của tất cả hoàng đạo vây bắt thế giới mới các ngươi, cũng sẽ nhận ảnh hưởng, chí ít không đến mức không kiêng nể gì cả.

- Ta hi vọng Giới Chủ có thể cân nhắc đủ tốt, mặc dù giữa chúng ta vốn không quen biết, nhưng chúng ta đều cố ý tranh giành thiên hạ, cũng đều không sợ quần hùng thiên hạ, cho nên... Giữa chúng ta vẫn có cơ sở để hợp tác. Nếu như các ngươi không hiểu rõ ta, có thể bí mật bắt mấy tên cường giả hoàng tộc, thẩm tra tin tức một lần liền biết.

Sau khi Khương Phàm nói xong thì liền cưỡi Long Cốt Cự Ngạc rời khỏi, đi hơn nửa ngày, lại tìm đến một chỗ thích hợp, tái diễn lời giống vậy đối với trong sương mù.

Nếu mê vụ là pháp trận, bên trong khẳng định có trấn thủ.

Khương Phàm chỉ cần tiếp tục truyền lời vào bên trong, chắc chắn sẽ có Yêu thú trấn thủ nhận xúc động, hồi báo cho Giới Chủ.

Mặc dù hi vọng không phải rất lớn, nhưng Khương Phàm vẫn còn có chút chờ đợi.

Nếu như trong thế giới mới thật có Thần Linh, nếu như thế giới mới thật muốn thông qua chiến tranh tuyên cáo địa vị của mình, vậy hai bên quả thật có thể hợp tác với nhau. Đến lúc đó, thế lực hoàng đạo khắp thiên hạ liền sẽ nhận phân tán, một bộ phận xử lý chuyện của mình, một bộ phận sống chết mặc bây, một bộ phận vây công thế giới mới, một bộ phận khai chiến cùng hắn.

Cứ như vậy, sau khi Khương Phàm đăng lâm Thiên Khải, chỉ cần đối mặt một phần tư hoàng đạo, mặc dù số lượng cũng rất khủng bố, nhưng miễn cưỡng còn trong giới hạn chịu đựng.

- Còn muốn tiếp tục? Lại đi nữa thì sẽ vây quanh Đông Bộ đấy.

Ngày thứ sáu, Long Cốt Cự Ngạc chở Khương Phàm đi kết thúc lần 'trò chuyện' thứ tám, sau lại từ từ rời khỏi.

- Cho Giới Chủ thời gian điều tra ta, lại nói thêm hai lần nữa. Nếu như vẫn không có đáp lại, chúng ta liền mình làm một mình.

Khương Phàm vẫn ôm hi vọng.

Nhưng lúc này bọn hắn vẫn không biết, tại ngày hôm qua, Giới Chủ cùng Yêu Đồng đạt được hồi báo đã bí mật trở lại trong cấm khu.

- Trả lời một cái?

Yêu Đồng thản nhiên cười nói.

Những năm này bọn hắn yên lặng trong Cổ Hải, một mực an bài Hư Không Lân Trùng điều tra tình huống ở bên ngoài, cũng đã điều tra Khương Phàm.

Lần này thế giới mới trồi lên mặt biển, chính là vì đã phát giác được Khương Phàm tiến vào Thần Dụ Chi Hải, mà không chỉ là trùng hợp.

Thứ để bọn hắn ỷ vào mà khiêu chiến thiên hạ ở chỗ này, chính là hấp dẫn Khương Phàm tiến đến, sau đó lợi dụng Khương Phàm chia sẻ một bộ phận áp lực.

Yêu Đồng còn đang suy nghĩ, lúc nào sẽ cùng Khương Phàm gặp mặt.

Không nghĩ tới Khương Phàm lại chủ động muốn mưu cầu hợp tác.

Nửa ngày sau, khi Long Cốt Cự Ngạc dừng lại lần thứ chín, Khương Phàm hắng giọng chuẩn bị bắt đầu lúc nói chuyện, mê vụ đột nhiên cuồn cuộn, truyền ra thanh âm trầm thấp trống rỗng:

- Tiến đến Thánh Vương, lại rời khỏi.

- Ngọa tào, nói chuyện!

Long Cốt Cự Ngạc kinh sợ lui hai bước, chăm chú nhìn mê vụ, muốn đi ra sao?

Rốt cuộc là dạng gì Yêu thú!

- Hư Không Lân Trùng?

Khương Phàm đã nhận ra năng lượng hư không.

Mê vụ từ từ khôi phục lại bình tĩnh, không tiếp tục đáp lại.

Khương Phàm không tiếp tục tra hỏi, mà là cởi mở cười nói:

- Hợp tác vui vẻ!
Chương 2217 Hoàng Chủ Thần Miếu

- Như vậy liền xong?

Long Cốt Cự Ngạc rất bất ngờ, thế giới mới đây là nguyện ý kết minh cùng Khương Phàm rồi?

- Ăn ý mà thôi. Đi thôi, cuộc đi săn bắt đầu!

Khương Phàm vô cùng phấn chấn, nếu đã được ngầm đồng ý, hắn hành động tại thế giới mới liền sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, mà nếu cho thế giới mới hồi phục, cũng xác thực giống như hắn dự đoán, muốn tuyên chiến cùng thiên hạ.

Đây cũng là hạng người điên cuồng nhỉ!

Có ý tứ!

Đặc sắc!

Có thế lực đặc thù như thế giới mới này thay hắn hấp dẫn lực chú ý, một thời gian rất dài tiếp theo hắn tự nhiên sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cấm khu phía đông!

Tất cả cường tộc đang tấp nập tiếp xúc, thương lượng phải chăng nên chủ động tấn công một vòng, tìm kiếm tình huống cấm khu.

Nhưng, tộc mạnh tới đâu cũng đều rõ ràng không có ý định ra súc thật sự, chỉ nguyện ý ngồi mát ăn bát vàng, mà giữa rất nhiều thế lực còn có mâu thuẫn, cho nên trải qua thương lượng đều không có đạt thành nhận thức chung.

- Miếu chủ Thần Miếu? Ngươi lại có lòng dạ thanh thản đến thế giới mới, xem ra Thương Huyền gần đây rất an nhàn nhỉ.

Một tiếng cười cởi mở phá tan sự an tĩnh trong bầu không khí tại Đông Bộ.

Những người nghị luận nhao nhao quay người, ai phách lối như vậy, dám trực tiếp kêu gào cùng chủ nhân các hoàng đạo.

Oanh!

Oanh...

Long Cốt Cự Ngạc dài đến hơn ba trăm mét từ đằng xa đi tới, to béo cồng kềnh, nặng đến mấy triệu tấn, mỗi lần móng vuốt rơi xuống đều kéo theo mặt đất run rẩy, núi cao gào thét.

Dưới hình thể khổng lồ dữ tợn của nó, núi đá cao ngất, cây rừng thẳng tắp, đều lộ ra thon nhỏ hơn rất nhiều.

Long Cốt Cự Ngạc đạp nát vài ngọn núi đá trăm mét cao, bò tới trên ngọn núi cao nguy nga ngàn mét ở phía trước, thân thể nặng nề ép tới núi cao đều lắc lư kịch liệt, bò đầy vết nứt dữ tợn, đá vụn lăn xuống như màn mưa.

Rống!!

Long Cốt Cự Ngạc nâng một móng vuốt đạp nát đỉnh núi, giơ cái đầu dữ tợn lên, phát ra tiếng gào thét hùng hậu to rõ.

Sóng âm cuồn cuộn, như triều cường hoành hành chấn động để vô số cường giả sôi trào khí huyết, thể hiện đau đớn.

Khương Phàm đứng ở trên đầu cự ngạc, trực diện một chi đội ngũ trong đội ngũ Thái Sơ đại lục —— hoàng đạo Tây Nam Thương Huyền, Thái Cổ Thần Miếu!

- Khương Phàm?

Miếu chủ Thần Miếu theo bản năng nhắm hai mắt lại, còn tưởng rằng mình nhìn lầm.

Một tháng trước đó hắn đã liền đến, vẫn luôn đang lùng bắt Khương Phàm, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tìm tới được bất kỳ tung tích nào, cũng không có nghe được bất cứ tin tức gì.

Hắn còn đoán rằng Khương Phàm đã bí mật thoát khỏi thế giới mới.

- Khương Phàm còn ở trong thế giới mới?

Tất cả hoàng đạo đều hai mặt nhìn nhau.

Tên điên này sau khi săn giết Cự Long, vậy mà lại không có chạy trốn?

Chẳng lẽ ở lại nơi này chờ Long tộc đến báo thù sao?

Săn giết Cự Long, bại lộ thân phận, chắc chắn sẽ biến thành mục tiêu để tất cả hoàng đạo vây bắt, hắn lại còn trốn ở chỗ này.

Quá phách lối, quá cuồng ngạo, đây quả thực là đang gây hấn với hoàng đạo thiên hạ!

- Hắn chính là Khương Phàm sao.

Trong đội ngũ Tu Di Sơn, Tử Ngữ Yên giơ lên mỹ mạo xinh đẹp, hiếu kỳ nhìn quanh.

- Đại Tặc?

Huyền Quy chở đi bọn người Dương Biện đứng ở trong liên minh hải vực, trừng to mắt nhìn con cự ngạc buồn cười kia.

Đây là cái tạo hình gì, ai nhuộm nó thành màu sắc rực rỡ đúng không?

Dáng vẻ lưu manh, không học một chút tốt sao?

Là nha đầu Đông Hoàng Như Yên kia làm sao?

- Là con cự ngạc đi qua Hải Thần đảo chúng ta lúc trước kia sao? Nó đều đã là Thánh Vương rồi?

Dương Hồng Liệt chấn kinh, có phải tên Khương Phàm này quá tùy hứng hay không, lại cưỡng ép thôi thăng một con cá sấu đến cảnh giới Thánh Vương.

Thánh Vương, loại nào không phải siêu cấp huyết mạch, loại nào không phải đỉnh phong linh văn.

Loại cảnh giới uy lẫm chúng sinh này, vậy mà lại phát sinh ở trên thân một con cá sấu?

Đây quả thực là kỳ tích.

- Thánh Vương? Ta sát...

Tròng mắt của Huyền Quy đều muốn rơi ra tới.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, ta tụt lại phía sau rồi?

- Hình như nhìn rất quen mắt.

Bọn người Cổ Vân Thiên của Thiên Kiếm Thần Tông khẽ nhíu mày, quái dị nhìn chằm chằm con cự ngạc loè loẹt kia.

Nhìn rất giống con cự ngạc xuất hiện ở thần tông bọn hắn ngày đó.

Nhưng, con này là có màu sắc rực rỡ, lại còn là Thánh Vương.

Hẳn không phải là cùng một con.

Rất nhiều cường tộc đều chú ý tới khí tức của cá sấu, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một con cá sấu vậy mà lại có thể đi đến Thánh Vương?

Đây là đùa giỡn hay sao?

Tài nguyên bảo bối của Khương Phàm nhiều đến mức không có nơi dùng sao!

- Miếu chủ không biết ta rồi? Ta à, Khương Phàm đây, là tên Khương Phàm giết Thái Tuế của Thần Miếu các ngươi kia đây.

Khương Phàm phách lối cười vang, phiêu đãng trong dãy núi đang an tĩnh.

- Khương Phàm! Ta đang tìm ngươi đây!

Đôi mắt của miếu chủ Thần Miếu bắn ra sát cơ lăng lệ.

Hai vị Thần Miếu Thánh Linh toàn bộ kích phát linh văn, đằng đằng sát khí khóa chặt Khương Phàm.

- Ta nhớ được thời điểm ở kiếp trước, Thái Cổ Thần Miếu các ngươi thuộc trong Bát Bộ Hoàng Đạo thanh cao tự phụ, đến cuối cùng đều chết không thừa nhận quy thuận qua Thái Sơ, còn nói hợp tác cùng nơi đó chỉ là bởi vì muốn mượn dùng thiên môn trèo lên Thiên Khải. Bây giờ là xảy ra chuyện gì?

- Ở trước mặt người ngoài, trực tiếp liền đứng ở trong đội ngũ Thái Sơ đại lục rồi? Trong nhà chết không thừa nhận, ở bên ngoài hận không thể để khắp thiên hạ đều biết ngươi là một con chó của Thái Sơ?

Long Cốt Cự Ngạc nhe răng cười:

- Trong miệng không muốn, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.

- Khương Phàm! Ngươi là tên tội nhân hoắc loạn Thương Huyền, không có tư cách nói xấu Thái Cổ Thần Miếu ta.

Miếu chủ bộc phát khí thế, trong con mắt như là có cổ điện rơi xuống, tinh thần tàn lụi, dị tượng cực kỳ doạ người.

Dị tượng cùng khí thế bất chợt hiện ra cũng kinh đến xung quanh rất nhiều cường giả.

- Ta, tội nhân Thương Huyền? Ha ha, ngươi nhớ lầm chăng, ta là chủ nhân Thương Huyền! Thái Cổ Thần Miếu các ngươi lại là côn trùng nằm sấp trên người Thương Huyền hút máu, là bị tên cẩu Thái Sơ Đế Quân ném ở Thương Huyền!

- Người khinh nhờn Thần Miếu, chết!

Mái tóc dài của miếu chủ bay loạn, trên trán hiển hiện Âm Dương linh văn, phía sau phát động ra hai cánh, một đen một trắng, là Âm Dương nhị khí đang lưu chuyển.

Âm Dương Dực linh văn, Thiếu Âm Thiếu Dương giao hòa linh văn.

Nếu như có thể biến đổi đến Thánh Hoàng Thiên phẩm, thậm chí có thể thăng hoa đến thái âm cùng thái dương giao hòa linh văn.

Đây là vốn liếng lớn nhất để Thái Cổ Thần Miếu có thể kéo dài từ Thượng Cổ, từ đầu đến cuối hùng cứ tại Tây Nam.

Là nguyên nhân được Thái Sơ Đế Quân coi trọng, toàn lực đến đỡ.

Miếu chủ gắt gao tiếp cận Khương Phàm, khí tức cường hãn bộc phát, vùng không gian này đều giống như lâm vào trong mê loạn quỷ dị.

Đôi mắt kia càng là thâm thúy khủng bố, như là có dị tượng tinh thần tiêu tan, vạn vật tàn lụi.
Chương 2218 Hoàng Chủ Thần Miếu

- Như vậy liền xong?

Long Cốt Cự Ngạc rất bất ngờ, thế giới mới đây là nguyện ý kết minh cùng Khương Phàm rồi?

- Ăn ý mà thôi. Đi thôi, cuộc đi săn bắt đầu!

Khương Phàm vô cùng phấn chấn, nếu đã được ngầm đồng ý, hắn hành động tại thế giới mới liền sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, mà nếu cho thế giới mới hồi phục, cũng xác thực giống như hắn dự đoán, muốn tuyên chiến cùng thiên hạ.

Đây cũng là hạng người điên cuồng nhỉ!

Có ý tứ!

Đặc sắc!

Có thế lực đặc thù như thế giới mới này thay hắn hấp dẫn lực chú ý, một thời gian rất dài tiếp theo hắn tự nhiên sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cấm khu phía đông!

Tất cả cường tộc đang tấp nập tiếp xúc, thương lượng phải chăng nên chủ động tấn công một vòng, tìm kiếm tình huống cấm khu.

Nhưng, tộc mạnh tới đâu cũng đều rõ ràng không có ý định ra súc thật sự, chỉ nguyện ý ngồi mát ăn bát vàng, mà giữa rất nhiều thế lực còn có mâu thuẫn, cho nên trải qua thương lượng đều không có đạt thành nhận thức chung.

- Miếu chủ Thần Miếu? Ngươi lại có lòng dạ thanh thản đến thế giới mới, xem ra Thương Huyền gần đây rất an nhàn nhỉ.

Một tiếng cười cởi mở phá tan sự an tĩnh trong bầu không khí tại Đông Bộ.

Những người nghị luận nhao nhao quay người, ai phách lối như vậy, dám trực tiếp kêu gào cùng chủ nhân các hoàng đạo.

Oanh!

Oanh...

Long Cốt Cự Ngạc dài đến hơn ba trăm mét từ đằng xa đi tới, to béo cồng kềnh, nặng đến mấy triệu tấn, mỗi lần móng vuốt rơi xuống đều kéo theo mặt đất run rẩy, núi cao gào thét.

Dưới hình thể khổng lồ dữ tợn của nó, núi đá cao ngất, cây rừng thẳng tắp, đều lộ ra thon nhỏ hơn rất nhiều.

Long Cốt Cự Ngạc đạp nát vài ngọn núi đá trăm mét cao, bò tới trên ngọn núi cao nguy nga ngàn mét ở phía trước, thân thể nặng nề ép tới núi cao đều lắc lư kịch liệt, bò đầy vết nứt dữ tợn, đá vụn lăn xuống như màn mưa.

Rống!!

Long Cốt Cự Ngạc nâng một móng vuốt đạp nát đỉnh núi, giơ cái đầu dữ tợn lên, phát ra tiếng gào thét hùng hậu to rõ.

Sóng âm cuồn cuộn, như triều cường hoành hành chấn động để vô số cường giả sôi trào khí huyết, thể hiện đau đớn.

Khương Phàm đứng ở trên đầu cự ngạc, trực diện một chi đội ngũ trong đội ngũ Thái Sơ đại lục —— hoàng đạo Tây Nam Thương Huyền, Thái Cổ Thần Miếu!

- Khương Phàm?

Miếu chủ Thần Miếu theo bản năng nhắm hai mắt lại, còn tưởng rằng mình nhìn lầm.

Một tháng trước đó hắn đã liền đến, vẫn luôn đang lùng bắt Khương Phàm, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tìm tới được bất kỳ tung tích nào, cũng không có nghe được bất cứ tin tức gì.

Hắn còn đoán rằng Khương Phàm đã bí mật thoát khỏi thế giới mới.

- Khương Phàm còn ở trong thế giới mới?

Tất cả hoàng đạo đều hai mặt nhìn nhau.

Tên điên này sau khi săn giết Cự Long, vậy mà lại không có chạy trốn?

Chẳng lẽ ở lại nơi này chờ Long tộc đến báo thù sao?

Săn giết Cự Long, bại lộ thân phận, chắc chắn sẽ biến thành mục tiêu để tất cả hoàng đạo vây bắt, hắn lại còn trốn ở chỗ này.

Quá phách lối, quá cuồng ngạo, đây quả thực là đang gây hấn với hoàng đạo thiên hạ!

- Hắn chính là Khương Phàm sao.

Trong đội ngũ Tu Di Sơn, Tử Ngữ Yên giơ lên mỹ mạo xinh đẹp, hiếu kỳ nhìn quanh.

- Đại Tặc?

Huyền Quy chở đi bọn người Dương Biện đứng ở trong liên minh hải vực, trừng to mắt nhìn con cự ngạc buồn cười kia.

Đây là cái tạo hình gì, ai nhuộm nó thành màu sắc rực rỡ đúng không?

Dáng vẻ lưu manh, không học một chút tốt sao?

Là nha đầu Đông Hoàng Như Yên kia làm sao?

- Là con cự ngạc đi qua Hải Thần đảo chúng ta lúc trước kia sao? Nó đều đã là Thánh Vương rồi?

Dương Hồng Liệt chấn kinh, có phải tên Khương Phàm này quá tùy hứng hay không, lại cưỡng ép thôi thăng một con cá sấu đến cảnh giới Thánh Vương.

Thánh Vương, loại nào không phải siêu cấp huyết mạch, loại nào không phải đỉnh phong linh văn.

Loại cảnh giới uy lẫm chúng sinh này, vậy mà lại phát sinh ở trên thân một con cá sấu?

Đây quả thực là kỳ tích.

- Thánh Vương? Ta sát...

Tròng mắt của Huyền Quy đều muốn rơi ra tới.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, ta tụt lại phía sau rồi?

- Hình như nhìn rất quen mắt.

Bọn người Cổ Vân Thiên của Thiên Kiếm Thần Tông khẽ nhíu mày, quái dị nhìn chằm chằm con cự ngạc loè loẹt kia.

Nhìn rất giống con cự ngạc xuất hiện ở thần tông bọn hắn ngày đó.

Nhưng, con này là có màu sắc rực rỡ, lại còn là Thánh Vương.

Hẳn không phải là cùng một con.

Rất nhiều cường tộc đều chú ý tới khí tức của cá sấu, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một con cá sấu vậy mà lại có thể đi đến Thánh Vương?

Đây là đùa giỡn hay sao?

Tài nguyên bảo bối của Khương Phàm nhiều đến mức không có nơi dùng sao!

- Miếu chủ không biết ta rồi? Ta à, Khương Phàm đây, là tên Khương Phàm giết Thái Tuế của Thần Miếu các ngươi kia đây.

Khương Phàm phách lối cười vang, phiêu đãng trong dãy núi đang an tĩnh.

- Khương Phàm! Ta đang tìm ngươi đây!

Đôi mắt của miếu chủ Thần Miếu bắn ra sát cơ lăng lệ.

Hai vị Thần Miếu Thánh Linh toàn bộ kích phát linh văn, đằng đằng sát khí khóa chặt Khương Phàm.

- Ta nhớ được thời điểm ở kiếp trước, Thái Cổ Thần Miếu các ngươi thuộc trong Bát Bộ Hoàng Đạo thanh cao tự phụ, đến cuối cùng đều chết không thừa nhận quy thuận qua Thái Sơ, còn nói hợp tác cùng nơi đó chỉ là bởi vì muốn mượn dùng thiên môn trèo lên Thiên Khải. Bây giờ là xảy ra chuyện gì?

- Ở trước mặt người ngoài, trực tiếp liền đứng ở trong đội ngũ Thái Sơ đại lục rồi? Trong nhà chết không thừa nhận, ở bên ngoài hận không thể để khắp thiên hạ đều biết ngươi là một con chó của Thái Sơ?

Long Cốt Cự Ngạc nhe răng cười:

- Trong miệng không muốn, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật.

- Khương Phàm! Ngươi là tên tội nhân hoắc loạn Thương Huyền, không có tư cách nói xấu Thái Cổ Thần Miếu ta.

Miếu chủ bộc phát khí thế, trong con mắt như là có cổ điện rơi xuống, tinh thần tàn lụi, dị tượng cực kỳ doạ người.

Dị tượng cùng khí thế bất chợt hiện ra cũng kinh đến xung quanh rất nhiều cường giả.

- Ta, tội nhân Thương Huyền? Ha ha, ngươi nhớ lầm chăng, ta là chủ nhân Thương Huyền! Thái Cổ Thần Miếu các ngươi lại là côn trùng nằm sấp trên người Thương Huyền hút máu, là bị tên cẩu Thái Sơ Đế Quân ném ở Thương Huyền!

- Người khinh nhờn Thần Miếu, chết!

Mái tóc dài của miếu chủ bay loạn, trên trán hiển hiện Âm Dương linh văn, phía sau phát động ra hai cánh, một đen một trắng, là Âm Dương nhị khí đang lưu chuyển.

Âm Dương Dực linh văn, Thiếu Âm Thiếu Dương giao hòa linh văn.

Nếu như có thể biến đổi đến Thánh Hoàng Thiên phẩm, thậm chí có thể thăng hoa đến thái âm cùng thái dương giao hòa linh văn.

Đây là vốn liếng lớn nhất để Thái Cổ Thần Miếu có thể kéo dài từ Thượng Cổ, từ đầu đến cuối hùng cứ tại Tây Nam.

Là nguyên nhân được Thái Sơ Đế Quân coi trọng, toàn lực đến đỡ.

Miếu chủ gắt gao tiếp cận Khương Phàm, khí tức cường hãn bộc phát, vùng không gian này đều giống như lâm vào trong mê loạn quỷ dị.

Đôi mắt kia càng là thâm thúy khủng bố, như là có dị tượng tinh thần tiêu tan, vạn vật tàn lụi.
Chương 2219 Nghịch chiến Âm Dương (1 )

Phốc phốc... Móng vuốt trực tiếp xé mở cánh phải, vô tình đánh vào trên bờ vai miếu chủ.

Bả vai của miếu chủ bị đánh trúng, huyết nhục phun ra, thân thể nằm ngang đánh xuống dưới mặt đất.

Đám người kinh hô, khó có thể tin được mà trừng to mắt, vừa mới bắt đầu liền thua?

Bả vai vỡ vụn của Hạo Diệp miếu chủ nhanh chóng khép lại, nhưng mặt mo của hắn lại đau rát, vừa mới bắt đầu liền bị Khương Phàm đánh bay, thật sự là mất mặt xấu hổ.

Ánh mắt của hắn giá lạnh đến cực hạn, mắt trái đen kịt, mắt phải tái nhợt, hai mắt biến thành Âm Dương Nhãn, toàn thân lưu chuyển ra khí tức kinh khủng, cảnh giới lại tấn mãnh tăng trưởng.

Cảnh giới cùng khí thế đều tại thời khắc này hất ra Khương Phàm.

- Khương Phàm, bây giờ ngươi còn chưa có tư cách khinh thường bất cứ chủ nhân các hoàng đạo nào!

Hạo Diệp miếu chủ bộc phát, Âm Dương nhị khí được tuôn ra, va chạm ra kịch liệt, cả phiến đất trời đều lắc lư.

Bên trong cuồng bạo lại lộ ra quỷ bí!

Bên trong cường thịnh lại lộ ra âm trầm!

Hắn nhanh chóng huy động hai tay, hấp thu uy lực Thiếu Âm Thiếu Dương, hóa thành Âm Dương Ấn, phóng lên tận trời.

Khương Phàm nhanh chóng giết tới, Phần Thiên Chiến Vực hội tụ ở tay trái, ba loại thần hỏa là Chu Tước Yêu Hỏa, Vạn Vật Nguyên Hỏa, cùng Bát Hoang Tuyệt Diễm bao quanh, giống như là áp súc ra ba quả tinh cầu sáng chói, vờn ở xung quanh quyền sáo, kích ra uy lực Phần Thiên Chiến Vực cực hạn.

Tay phải thì kích phát tiềm lực móng vuốt Chu Tước, diễn biến Tinh Thần Đại Táng, nhưng không phải táng diệt tinh thần thật sự, mà là ngưng tụ ra một phiến tinh vực ở trong lòng bàn tay, kích phát ra khí tức tai nạn ở bên trong.

Ầm ầm!!

Song quyền bạo kích Âm Dương Ấn, không gian lập tức nổ lên chấn động kịch liệt, giống như là đã dẫn phát thế giới gào thét, khí tức kinh khủng quét sạch trên trời dưới đất, tác động đến mấy trăm dặm sông núi.

Hạo Diệp miếu chủ cưỡng ép ổn định, không có tháo chạy, nhưng đòn tấn công ngay sau đó của Khương Phàm bộc phát như là một trận bão.

Rầm rầm rầm!

Hai người dã man giết tới cùng một chỗ, Hạo Diệp nương tựa theo tạo nghệ võ pháp đến đỉnh cao, liên miên bất tuyệt diễn dịch ra Âm Dương nhị khí, nhưng đòn tấn công của Khương Phàm lại quá khỏe khoắn, tay trái là phần thiên quyền, tay phải là tinh thần quyền, một bên là thần viêm cuồn cuộn, một bên là ngôi sao rạng rỡ, mỗi một quyền đều bộc phát ra uy thế khủng bố phần diệt vạn vật chôn vùi tinh không.

Đây là thế công mới mà Khương Phàm diễn biến ra trong hơn năm mươi ngày bế quan.

Quyền trái cuồn cuộn yêu hỏa, trùng kích Phần Thiên Chiến Vực, kích phát ra thế công bá đạo.

Quyền phải, dùng ý thức cảm ngộ tinh thần, diễn biến sóng triều tai nạn, kích phát ra thế công hủy diệt.

Bất luận là quyền trái hay là quyền phải thì tiêu hao đối với cơ thể và ý chí đều là cực lớn, phụ tải càng lớn, như là có thể vỡ nát cả hai tay, xé rách ý thức, nhưng Khương Phàm vừa mới dùng huyết nhục Cự Long rèn luyện thể phách, tráng kiện khí tức sinh mệnh, cho nên hoàn toàn chịu đựng được múa bút điên cuồng như vậy.

Khương Phàm cùng Hạo Diệp giết tới cực hạn, hai người như hai tia chớp đang di chuyển, không ngừng va chạm, phát ra một đoàn lại một đoàn ánh sáng óng ánh, có chút trực tiếp phá vỡ chân trời, trùng kích bình chướng.

Kịch liệt không gì sánh được, hung hãn không gì sánh được.

Khương Phàm nâng trọng quyền rung chuyển Âm Dương, chấn động năng lượng để hư không đều nổi lên từng con sóng lớn chồng chất, cảnh tượng cực kì khủng bố.

Tất cả cường tộc nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy, trận chiến đấu trước mắt thực là đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.

Vốn cho rằng sẽ là võ pháp diễn dịch cùng đọ sức, là truyền thừa đối kháng cùng so đấu, ai có thể nghĩ tới đi lên chính là 'Chém giết' nóng nảy, một quyền bạo kích kia đánh trên người Hạo Diệp, cũng giống như là đánh vào trên người của bọn hắn, để vô số người liên tiếp hít vào từng hơi.

- Thật mạnh!

Có người âm thầm nói thầm, trước khi không gặp được Khương Phàm, đều là hùng tâm bừng bừng muốn săn giết hắn, nhưng bây giờ... Bọn hắn thật sự có chút bỡ ngỡ.

Tên điên này thật sự có thể bằng vào cảnh giới Thánh Linh chém giết cảnh giới Thánh Vương, còn không phải là Thánh Vương bình thường, mà là chủ nhân các hoàng đạo cao quý!

- Miếu chủ, hình như ngươi già rồi!

Song quyền của Khương Phàm tỏa ánh sáng càng ngày càng thịnh, ba loại thần viêm phát uy ở quyền trái, phối hợp với Phần Thiên Chiến Vực lại cương mãnh không gì sánh được, móng vuốt ở quyền phải lại sắc bén, nắm chặt thế giới trong tay, khí tức tai nạn như là từng mảnh tinh vực bạo kích đến hắn.

Hạo Diệp càng ngày càng lực bất tòng tâm, không phải hắn không đủ mạnh, mà là hoàn toàn không thích ứng được đấu pháp như thế này.

Hắn thấy, hai bên vừa mới bắt đầu hẳn chỉ là luận bàn đơn giản, là thử sâu cạn một chút, sau đó lại diễn biến võ pháp đối kháng, ai có thể nghĩ tới Khương Phàm lại dã man như thế, đổ ập xuống thì liền không ngừng điên cuồng tấn công, hắn diễn dịch võ pháp càng ngày càng theo không kịp tốc độ.

Rốt cuộc cũng...

Bành!!

Quyền phải của Khương Phàm đột nhiên nổ tung, giống như là tinh vực mênh mông triệt để sụp đổ, khí tức tai nạn mãnh liệt lao ra, rét lạnh, tuyệt vọng, bạo động.

Hạo Diệp chật vật nhấc lên, Âm Dương Ấn vỡ nát ngay tại chỗ.

Khương Phàm hoành hành trọng quyền, rắn chắc đập vào trên đầu Hạo Diệp.

Tiếng răng rắc giòn vang quanh quẩn ở bên trong màng nhĩ, đầu như muốn nổ tung, thất khiếu rướm máu, lại lần nữa đánh tới trên mặt đất.

Khương Phàm thi triển Lăng Thiên thuật, tốc độ tăng vọt, đuổi sát đánh tới Hạo Diệp.

Hạo Diệp nhấc lên rơi xuống đất, nhưng ương ngạnh ổn định, ô quang ở cánh trái che lấp mặt trời, kim mang ở cánh phải diệu thiên, cuồng dã vung đánh, bộc phát ra hào quang sáng chói vô tận.

Trong chớp mắt uy thế mãnh liệt như là mấy triệu ngọn núi lửa dâng lên tập thể, năng lượng cuồn cuộn phóng lên tận trời, đánh bay Khương Phàm đang giết tới gần.

Thực lực Thánh Vương đỉnh phong, cuối cùng vẫn mạnh hơn quá nhiều so với cưỡng ép biến đổi thành Thánh Vương.

- Lúc này mới có chút khí khái chủ nhân của các hoàng đạo.

Khương Phàm cưỡng ép giữ vững thân thể, hướng trong miệng lấp một viên huyết đan luyện chế từ huyết nhục Cự Long, tinh khí thần nhanh chóng khôi phục, lần nữa lao thẳng đến Hạo Diệp.

Tay trái vẫn là có ba loại thần viêm vờn quanh, tay phải thì lại biến thành thế giới sông núi, mà lại còn sinh ra cộng minh cùng dãy núi rừng rậm mênh mông, uy thế so với tinh thần tiêu tan càng mạnh hơn.

Bởi vì Khương Phàm đang ở giữa sơn hà, có thể trực tiếp cộng minh cùng Đại Địa Mẫu Khí, có thể trực tiếp cảm ngộ điều động năng lượng thực chất.

Mà tinh thần lại phiêu miểu mà xa xôi, điều động chính là năng lượng tiêu tan.

Hạo Diệp cố nén đầu đau nhức kịch liệt, tiếp cận Khương Phàm đang lao đến, thần tình nghiêm túc, cảm nhận được áp bách.

Hắn biết Khương Phàm rất mạnh, nhưng là chủ nhân các hoàng đạo, là cường giả Thánh Vương, vậy mà lại ép không được?

Chuyện này thật không thể tiếp nhận được!
Chương 2220 Nghịch chiến Âm Dương (2)

Hắn nhất định phải giết chết Khương Phàm, còn nhất định phải chấm dứt tư thái mà giết chết Khương Phàm!

Cho nên... Hạo Diệp thể hiện đột nhiên dữ tợn, hai tay mở rộng về phía sau, phía trên đường vân đen trắng giống như là xà mãng đang nhúc nhích, quấn quanh dây dưa cùng hai cánh.

Trong đau đớn tiếng kêu thảm thiết của hắn, hai tay triệt để dung hợp cùng hai cánh, khí thế lại lần nữa tăng vọt, hai cánh Âm Dương như là đã có được sinh mạng.

Đây là cấm thuật hiến tế, tương đương với tế hiến chính mình cho Âm Dương Dực.

Bộ thân thể này chính là tế phẩm, giao phó sinh mệnh lực cho Âm Dương Dực, thức tỉnh ý thức.

Loại cấm thuật này cực kỳ cường đại, có thể triệt để thể hiện ra uy lực cực hạn của Âm Dương Dực, nhưng tương tự chính là phải trả ra cái giá to lớn, đó chính là sau đó là tiếp tục suy yếu cực độ, và tiêu hao thọ nguyên không cách nào cứu vãn được.

Nếu như tính bình thường, tế hiến trong một phút đồng hồ, sau đó sẽ suy yếu nguyên một năm, tuổi thọ càng sẽ suy giảm một năm.

Đương nhiên, cái giá lớn như thế, cũng nhất định là bộc phát cực hạn của Âm Dương Dực.

Hạo Diệp mặc kệ, hắn vẫn một mực chém giết, một mực phóng thích, hắn muốn ở trước mặt hoàng đạo các phương hiện ra thực lực chân chính của Thái Cổ Thần Miếu, chuyện sau đó, Hoàng Kim Thiên Phủ hẳn là sẽ bảo hộ hắn.

Ầm ầm!!

Khí tức Âm Dương như một vòng xoáy quét sạch, bao phủ chiến trường, vùng không gian này nhanh chóng hỗn loạn.

Vạn Đạo trên thế gian, đều có thể quy về Âm Dương.

Vạn linh chúng sinh, cũng có thể quy về Âm Dương.

Âm Dương nhị khí tương đương với có được uy lực rèn đúc trật tự, thai nghén vạn vật, có năng lượng làm sụp đổ trật tự, hủy diệt vạn vật. Cho nên... chiến trường trong vòng phạm vi mấy trăm dặm đã triệt để hỗn loạn.

Không gian đang sụp đổ, thế giới đang rối loạn, linh lực sinh mệnh của số lượng lớn cường giả đều giống như bị chịu ảnh hưởng, vô hình nhận lấy trọng thương.

Tất cả Thánh Linh, Thánh Vương không thể không liên tục lùi lại.

Âm Dương Dực lao lên, giống như là Thần Linh có được sinh mệnh, nắm giữ quy tắc thiên địa, hoắc loạn trật tự, giam cầm càn khôn.

Quá mạnh, mạnh đến khủng bố, mạnh đến tuyệt vọng.

Đây chính là truyền thừa cực hạn của Thần Miếu!

Mà lão tổ Thần Miếu Thánh Hoàng cảnh, khống chế chính là Thái Âm Thái Dương, thật có thể kêu gào Thần Linh.

Một màn này, không chỉ để tất cả hoàng tộc hoàng đạo rung động, ngay cả Mạnh Bình của Âm Dương Kiếm Phái trong Thiên Kiếm Thần Tông đều cảm thấy bội phục sâu sắc, diễn dịch như thế này nàng thật theo không kịp, không hổ là truyền thừa của chủ nhân hoàng đạo.

Khương Phàm lập tức dừng ở không trung, tỉnh lại ngọc tỉ truyền quốc, lấy quốc vận gia cố thân thể, ngạnh kháng ba động khủng bố nghịch loạn càn khôn này.

Quốc vận khuấy động mê quang vô hình, có hàng vạn con dân cầu nguyện, có vương hầu tế trời, có thành trì vòng quanh, có hoàng thành trấn áp.

Lấy Vạn Thế Thần Triều vô tận quốc vận, trở kháng Âm Dương nhị khí.

- Giết!

Hạo Diệp phát ra tiếng gào thét khàn khàn, ý thức có chút hoảng hốt, uể oải suy sụp.

Đây chính là kết quả tế hiến, bây giờ hắn càng giống như là con rối của Âm Dương Dực.

Oanh minh bạo hưởng, Âm Dương Dực đuổi giết Khương Phàm, hư không sụp đổ, đại địa rạn nứt, ngọn núi nát tan, loạn thạch băng vân, loại cảnh tượng kia quá kinh khủng!

Âm Dương Dực tạo nên ba động quỷ dị, xâm nhập mấy trăm dặm, để đông đảo Thánh Linh đều lọt vào trùng kích, thần hồn đau đớn không chịu nổi.

- Các hoàng đạo Thương Huyền quả nhiên không có kẻ yếu! Quá kinh khủng!

Tử Ngữ Yên của Thái Sơ tổ sơn không thể không tránh ở sau lưng lão phật Thánh Vương, tắm rửa phật quang, triệt tiêu Âm Dương nhị khí trùng kích.

Dù vậy, vẫn cảm nhận được từng đợt hồi hộp.

Hứa Như Lai bên cạnh lão phật cũng nói:

- Thương Huyền không đế, lại uy lẫm Thiên Khải, không chỉ là dựa vào thân phận tổ địa. Cho nên thời điểm kiếp trước Khương Phàm thống ngự Thương Huyền, còn muốn xưng đế, đánh thức tất cả Đế Quân, liên thủ thao túng ‘cuộc chiến bách tộc’ rung động cổ kim.

Oanh!

Khương Phàm và Hạo Diệp giết tới cùng một chỗ, không gian lay động, vết nứt lan tràn, đại địa lắc lư, phá thành mảnh nhỏ.

Tốc độ và thế công của bọn họ đều cao hơn, mạnh hơn trước đó, chém giết thảm liệt, trùng kích cuồng bạo.

Âm Dương Dực giống như hóa thân khác của Hạo Diệp, lại còn có thể diễn biến võ pháp.

Khương Phàm cũng không yếu thế chút nào, tay trái kích phát uy lực thần viêm, tay phải dẫn dắt đại địa tai biến.

Chỉ trong mấy hơi ngắn ngủi, mấy trăm hiệp đã đi qua.

Âm Dương Dực đột nhiên khép kín, Âm Dương giao hòa, bộc phát ra ba động hóa giải tất cả các thế công của Khương Phàm, ngay sau đó hai cánh lại hóa đao, ba động khủng bố trong chốc lát đã khuấy động đất trời, thấm vào linh hồn, sinh tử vạn vật, trật tự pháp tắc đều sụp đổ tại thời khắc này, hắn tựa như là một sợi sát ý tiêu tan ở giữa không gian, không nhìn đến bất cứ thứ gì, nhưng lại cùng hết thảy chung dung.

Trong chớp mắt, Âm Dương Dực Đao bổ về phía Khương Phàm.

Đây là đao quang chặt đứt luân hồi, xé rách sinh tử, một khi bị đánh trúng, chắc chắn sẽ phải chết, căn bản là không có Niết Bàn cơ hội.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, ý thức của Khương Phàm đã cộng minh cùng Thông Thiên Tháp, tháp thể tăng vọt ánh sáng, nháy mắt tăng vọt đến trăm mét, ngạnh kháng Âm Dương Dực Đao.

Ầm ầm...

Âm Dương Dực Đao cuồng kích với Thông Thiên Tháp, như là Thiên Đao lay trụ trời, tiếng vang vô cùng trầm muộn trong phút chốc đã quanh quẩn đến khắp nơi, phạm vi thanh âm ba động cơ hồ đã kinh động đến vạn dặm sơn hà.

Ngay sau đó, năng lượng bạo động kinh khủng tuôn ra hơn năm trăm dặm, không còn bất kỳ một người nào dừng lại.

Âm Dương Dực Đao bị cưỡng ép chấn mở, Thông Thiên Tháp cũng ầm vang đi xa.

Khương Phàm bị Thông Thiên Tháp đè ép mà tháo chạy, ngực đổ sụp, máu tươi tuông ra như bão táp.

Nhưng...

Âm Dương Dực Đao nhanh chóng ổn định, tiếp tục gào thét lên chém về phía Khương Phàm.

Loại cấm thuật này kéo dài thời gian càng dài, hao tổn đối với Hạo Diệp càng lớn, cho nên dù là một giây đồng hồ hắn cũng không thể trì hoãn.

Khương Phàm ngưng tụ hai cánh, bay lên không nghênh chiến.

Khi va chạm, trước đó một khắc, hắn đột nhiên gắt gao căng cứng tay phải giơ lên, trong chớp mắt, đại địa cuồn cuộn, như sóng đào lao nhanh, sóng triều tai nạn vô tận phấp phới giữa trời cao, hiện ra tràng diện một mảnh đại lục lún xuống, đại dương mênh mông chảy ngược tai nạn, cây rừng bên trong hoang vu, nham thạch phong hoá, dung nham ngập trời, chúng sinh gào thét.

Ầm ầm!

Âm Dương nhị khí ngạnh kháng với sơn hà đại tai.

Đất trời lay động, không gian sụp đổ, trật tự pháp tắc đều đang vặn vẹo, bạo tạc kinh khủng ngay sau đó lại điên cuồng tàn phá bừa bãi, cuồn cuộn khắp dãy núi, như là muốn chôn vùi hết thảy mọi thứ ở xung quanh.

Đây chính là trận chém giết chân chính của Thánh Vương, động một tí là trăm dặm hoang vu, ngàn dặm hoắc loạn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom