• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đặc Công Chí Tôn (1 Viewer)

  • Chương 31-35

Chương 31 Mày có mắt không tròng à?

Buổi tối có tiết học, bốn người Tần Dương cầm sách vở đi học thoải mái bước vào phòng học xếp theo hình bậc thang, Hà Thiên Phong dùng bả vai chạm vào Tần Dương.

- Muốn ngồi đâu thì cứ ngồi, ba người chúng tôi hiện giờ không chào đón ngài!

Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc, hạ giọng phụ họa nói:

- Đúng, trước khi cậu quen Hàn Thanh Thanh, cậu bị chúng tôi cấm cửa!

Lâm Trúc đẩy kính mắt:

- Đồng ý!

Ánh mắt Tần Dương đảo qua phòng học xếp theo hình bậc thang, thấy Hàn Thanh Thanh vẫn ngồi kế Nhạc Vũ Hân như cũ, ngồi ở vị trí khá cao, bên người đã không có chỗ trống.

- Mấy cậu coi như bài ngoại thì tôi cũng không còn cách nào khác. Ầy, các cậu cũng không phải nhìn không thấy... Chẳng lẽ để tôi một mình lẻ loi trơ trọi ngồi một bên?

Hà Thiên Phong cũng nhìn thấy Hàn Thanh Thanh, cười nói:

- Được thôi, dù sao tôi cũng là lão đại của phòng, chúng ta cũng không thể tuyệt tình như vậy, tạm thời thu nhận cậu. Nhớ kỹ, chỉ là tạm thời thôi nha.

Tần Dương im lặng, tên này thế quái nào còn nhiệt tình cả mình thế?

Dở chứng gì đây?

Nhạc Vũ Hân quay đầu, thấy Tần Dương, nhìn hắn cười cười, lại quay sang Hàn Thanh Thanh bên cạnh cười hì hì nói gì đó, sau đó Hàn Thanh Thanh cười đánh nhẹ cô một cái, chắc hẳn đề tài hơn phân nửa là liên quan đến Tần Dương.

Hai tiết học rất nhanh đã xong, mọi người tốp năm tốp ba ra phòng, bốn người Tần Dương cũng đi ra ngoài.

Hà Thiên Phong nhìn Hàn Thanh Thanh, cười hì hì nói:

- Lão đại, hôm nay trời thật tối nha. Hàn Thanh Thanh xinh đẹp như vậy, cậu không sợ cô ấy gặp được người xấu à, chẳng lẽ không đi tiễn một đoạn đường sao?

Tần Dương tức giận nói:

- Đây là trường học, lấy đâu ra người xấu? Cậu nghĩ tôi không có việc gì đi gây sự hả?

Hà Thiên Phong nhún nhún vai:

- Ai biết được, ở đây là đại học Trung Hải mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Tần Dương không trả lời Hà Thiên Phong, thu lại đồ dùng của mình, cười nói:

- Đừng nói nhảm, cô ấy là cô ấy, tôi là tôi, không liên quan đến nhau, đi thôi.

Hà Thiên Phong giơ tay lên nhìn đồng hồ:

-Mới 8:30 tối, ngày mai là thứ sáu, buổi sáng chỉ có một hai tiết, có muốn đi ăn bữa ăn khuya không? Tôi mời, đói bụng rồi ...

Tần Dương nhún nhún vai:

- Tôi không ý kiến.

Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc cũng cho thấy không ý kiến, dù trở về phòng cũng là cùng một chỗ thôi, ăn cái gì và ăn bao nhiêu đều không quan trọng, cái chính là mọi người cùng nhau đi chém gió.

Cuộc sống đại học chẳng phải là tụ tập một đám người cùng ăn cùng chơi cùng học cùng ngủ một chỗ hay sao?

Hà Thiên Phong thấy mọi người không ý kiến, vung tay lên:

- Ra phố ăn thịt nướng uống bia thôi!

Bốn người đi ra phòng học, đi xuống bậc thang, rẽ sang một bên, đi đến phố buôn bán, buổi tối trong trường học không có bán BBQ...

Dưới bóng cây bên đường, Triệu Bình với gương mặt sưng phù giống như đầu heo đầu liếc mắt một cái liền nhận ra Tần Dương, khom lưng thấp giọng báo cáo:

- Anh Bưu, chính là thằng đó, đứa mặc áo thun ô vuông, người cao gầy, trong tay cầm hai quyển sách.

Ánh mắt Hà Bưu lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương, hừ lạnh nói:

- Đường Lang, đợi lát nữa dẫn người tới đánh luôn, không cần nói nhảm, đánh gãy tay nó, sau đó té luôn!

- Dạ, ạnh Bưu, cứ giao cho em!

Một thanh niên có vóc người khôi ngô đứng lên từ trên bãi cỏ, lấy ra một ống thép mài tròn góc nhọn, năm sáu thanh niên khác cũng đứng lên theo, mỗi người trong tay một ống thép.

Bọn họ đều là những tên côn đồ giỏi đánh đấm, nơi này là đại học, nếu như dùng đao đánh người sẽ xảy ra chuyện lớn, bọn họ không ai giấu được. Nhưng nếu như dùng ống thép đánh nhau, nếu như bị cảnh sát bắt cũng không sợ, nhiều nhất chỉ là bị tội danh đánh lộn mà thội. Huống chi thứ này, tối lửa tắt đèn, đánh xong một trận, nếu có người đến thì ném đi, rất gọn gàng ...

Đúng lúc này, đám người Tần Dương rẽ hướng đi về phố buôn bán, ánh mắt Hà Bưu chớp động, ngăn lại đàn em chuẩn bị xông lên.

- Chờ đã, bọn họ hình như muốn tới phố buôn bán, vậy hãy theo bọn họ, đến phố buôn bán hãy ra tay, tại đó dễ dàng hơn.

Tất cả mọi người đều thu lại ống thép, bọn họ rất rõ ràng những quy tắc này , người ngoài vào trường đánh sinh viên và ra ngoài trường đánh nhau là hai việc khác nhau, nay bọn chúng muốn rời khỏi trường học chẳng phải là vừa khéo hay sao?

Trong trường học khắp nơi đều là sinh viên, sắc trời lại tối, đám người Tần Dương căn bản không phát hiện ra sau lưng có bọn Hà Bưu, một đường cười cười nói nói đến phố buôn bán.

Trên phố buôn bán có hai ba quán đồ nướng, Hà Thiên Phong dẫn đầu đi vào một quán, cầm lấy một cái dĩa, lấy mấy cái xiên thịt rau quả để vào rổ rồi đặt trước mặt chủ quán đồ nướng.

- Tranh thủ thời gian nướng, cho chúng tôi một két bia nữa.

Bốn người ngồi xuống một cái bàn nhỏ, ông chủ đem một két bia lên, Hà Thiên Phong khui bốn chai, phát mỗi người một chai, nói:

- Uống nào.

Mấy người rót bia, bàn luận dự định cuối tuần, đang nói thì bỗng nhiên Tần Dương để ly bia xuống, ánh mắt nhìn về phía con đường ven quán đồ nướng. Ở đó, một đám thanh niên trong tay cầm ống thép đi về Tần Dương.

Ánh mắt Tần Dương như điện, nhanh chóng quét qua đám người, liền nhìn thấy Triệu Bình với cái mặt sưng như đầu heo. Hết cách rồi, ai bảo trong đám người, cái đầu heo kia thật sự quá rõ ràng, muốn không nhìn thấy cũng không được.

Ánh mắt Tần Dương rũ xuống, rồi bỗng nói:

- Có người tìm tôi gây chuyện, đợi lát nữa các cậu trốn xa một chút, để tôi giải quyết!

Ba người Hà Thiên Phong quay đầu, vừa hay nhìn thấy một đám tám chín người thanh niên đi vào, nhìn hắn đằng đằng sát khí với cả đám trong tay đều cầm ống thép, lập tức đều thất kinh, nhao nhao đứng lên.

Tần Dương đã giành trước đứng lên một bước, hai tay trống không nhìn đám người kia đi tới.

Triệu Bình nhìn Tần Dương, trong mắt không tự chủ để lộ mấy phần hoảng sợ, đưa tay chỉ Tần Dương kêu lên:

- Anh Bưu, chính là nó!

Hà Bưu quan sát Tần Dương, thực sự không nhìn ra Tần Dương có gì đặc biệt, dừng bước, móc ra một điếu thuốc, nhẹ đốt.

- Nhóc con, tao không nói nhảm, quỳ xuống nhận sai để đàn em của tao hả giận, lại bồi thường tiền thuốc men, việc này coi như xong, nếu không thì cái tay mày đánh đàn em của tao hôm nay e là khó giữ được.

Ánh mắt Tần Dương lạnh lùng đảo qua Hà Bưu:

- Anh là ai?

Hà Bưu hút một hơi thuốc, ngửa đầu phun ra một vòng khói, thản nhiên nói:

- Tao là Hà Bưu, các anh em ở đây hay gọi là anh Bưu.

Tần Dương nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển đến trên người Triệu Bình, lạnh lùng nói:

- Mày dường như quên giữa trưa tao đã nói gì.

Triệu Bình bị Tần Dương nhìn chằm chằm, dù là bên người có nhiều người như vậy, nhưng trong lòng vẫn lạnh lẽo như cũ, theo bản năng hỏi:

- Mày nói cái gì?

Ánh mắt Tần Dương trở nên lạnh:

- Tao nói rồi, đừng để tao gặp lại mày trên phố buôn bán, xem ra mày không nghe lọt tai nhỉ?

Bên cạnh, sắc mặt Hà Bưu lập tức không tốt. Mẹ kiếp, mày mù lòa à, không thấy ông mày còn đứng đây sao?

Ngay trước mặt ông mày đe dọa đàn em của tao?

Mày có mắt không tròng hả?

Hà Bưu khẽ cắn môi, ánh mắt âm trầm vứt xuống tàn thuốc, hung hăng đạp lên, hung ác quát:

- Lên! Đánh gãy tay nó, ai muốn nhúng tay, phế luôn!

Hết chương 31.
Chương 32 Mày ... Mày muốn làm gì?

Sáu thanh niên cầm trong tay ống thép thanh niên đi về hướng Tần Dương, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.

Bọn họ đều quen đánh hội đồng, trong mắt bọn hắn, Tần Dương tay không tấc sắt giống như cừu non sắp bị làm thịt vậy.

Một sinh viên đại học năm nhất mà thôi, có thể chống được bao nhiêu?

Mặc dù bọn họ nghe Triệu Bình nói thằng này rất lợi hại, nhưng cũng không để ý. Võ thuật dù có cao cũng sợ dao phay, một người tay không tấc sắt có thể đánh ai?

Bình thường bọn họ muốn dạy dỗ ai thì chỉ cần tầm hai ba người là đủ rồi, bởi vì chuyện của Triệu Bình, Hà Bưu dắt theo tám người, trừ sáu người mang theo ống thép còn có hai người mang theo đao, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ.

Hắn không tin một sinh viên đại học năm nhất có thể đấu lại bọn họ.

Ánh mắt Tần Dương lạnh lẽo, vừa định ra tay, một chai bia đã bay tới, trực tiếp đập trúng đầu một thanh niên xông lên.

- Hừ, lấy nhiều ăn ít đúng không?

Tôn Hiểu Đông dáng người khôi ngô không có nửa phần chần chừ, gầm lên giận dữ, tiện tay lấy chai bia trong tay ném ra ngoài, sau đó cầm lên chồng ghế dưới mông lao về đám người kia.

Sắc mặt Hà Thiên Phong căng thẳng, hắn cũng không biết đánh nhau, nhìn xem chiến trận này có chút rụt rè, nhưng hắn vẫn cầm lên băng ghế, đi về phía trước hai bước, lớn tiếng kêu lên:

- Lão tứ, báo cảnh sát đi.

Lúc này, một gã côn đồ vọt tới trước mặt Tần Dương, cầm trong tay ống thép đập xuống người hắn.

Tần Dương trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ra tay như chớp, trực tiếp nắm lấy ống thép, ống thép kia đập vào lòng bàn tay Tần Dương nhưng tay hắn không hề rung động chút nào. Hắn nắm chặt ống thép kéo về phía mình, ống thép kia lập tức rơi vào trong tay Tần Dương.

Tần Dương trở tay xoay ngược ống thép, đánh lên cổ tay gã kia.

Răng rắc!

Xương cổ tay gã bỗng phát ra âm thanh bị gãy, hắn kêu thảm một tiếng, tay lập tức liền mềm xuống, Tần Dương đá lên người hắn, đạp hắn ngã trên mặt đất.

Tên côn đồ thứ hai lao đến, tên này tính cách ác độc, đập ống thép ngay đầu Tần Dương.

Tần Dương giơ ống thép trong tay lên ngăn cản , bước qua một bước, nâng gối, một cái lên gối đơn giản mà hiệu quả khiến gã kia ôm bụng ngã xuống.

Tần Dương tiến lên từng bước một, mỗi khi tiến lên một bước sẽ đánh ngã một tên côn đồ, ngắn ngủi vài giây đồng hồ đã có năm côn đồ ngã trên mặt đất, chỉ còn lại một tên bị Tôn Hiểu Đông chộp lấy ghế một đường đuổi theo.

Gã côn đồ kia nhìn đồng bọn toàn bộ bị đánh ngã, không dám ham chiến, chạy về tới bên Hà Bưu, vẻ mặt sợ hãi.

Hà Thiên Phong bỏ ghế trong tay xuống, giật mình nhìn một màn này. Đánh xong rồi sao?

Hắn từng thấy Tần Dương động thủ, biết rõ Tần Dương đánh rất giỏi, nhưng mà lúc này mới vài giây đồng hồ thôi, trong khi đối phương còn cầm ống thép đến, thế mà giờ đã toàn bộ bị đánh ngã?

Lâm Trúc mới lui về phía sau mấy bước lấy ra điện thoại di động, còn chưa kịp quay số điện thoại thì chiến sự đã kết thúc. Lâm Trúc biểu tình vặn vẹo, nhìn tình hình này hẳn là không cần báo cảnh sát đâu nhỉ?

Tần Dương ống thép giơ lên, nhìn một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hà Bưu:

- Còn mài giũa góc nhọn, xem ra các người rất có kinh nghiệm đánh nhau nha.

Trán Hà Bưu nổi lên gân xanh, thái độ nhẹ nhõm lúc trước đã không còn, hắn nhìn mấy tên đàn em nằm dưới đất, ánh mắt chấn động.

Mấy tên đàn em này đánh nhau rất tốt, cái gì cũng dám làm, ai biết lại bị đối phương tay không tấc sắt đánh bại, hơn nữa chỉ dùng vài giây đồng hồ, mà hắn một cọng tóc cũng không rơi.

- Thằng ranh, đánh nhau rất giỏi đấy. Mày cho rằng mày thắng chắc rồi?

Hà Bưu mặc dù rất giật mình, nhưng cũng không hoảng, trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm.

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Mày còn chiêu gì chưa dùng?

Hà Bưu nhìn hai người bên cạnh , khoát tay áo, ánh mắt âm tàn:

- Xin nó tí tiết đi.

Hai người kia vẫn đứng bên người Hà Bưu, cũng không động tĩnh gì, nghe được lời này, liếc nhau, sau đó đồng loạt đưa tay từ sau eo rút ra một thanh đao, một trái một phải tới gần Tần Dương.

Đám người Hà Thiên Phong con ngươi co lại, trong mắt không đè nén được sợ hãi:

- Lão đại, cẩn thận!

Tôn Hiểu Đông chộp lấy chồng ghế đứng ở bên người Tần Dương, trầm giọng nói:

- Để tôi đánh với gã bên trái!

Tần Dương đưa tay ngăn cản Tôn Hiểu Đông, nói khẽ:

- Lão tam, lui ra phía sau, để tôi!

Tôn Hiểu Đông vừa rồi cũng nhìn được Tần Dương ra tay nhanh chóng hung mãnh, biết rõ hắn đánh nhau rất giỏi, lại nghe thấy ngữ khí kiên quyết của hắn, lúc này mới lui về phía sau hai bước, nhưng vẫn nắm chặt chồng ghế trong tay, chuẩn bị tùy thời xông lên hỗ trợ.

Tần Dương nhẹ nhõm đi thẳng về phía trước:

- Hà Bưu, chẳng lẽ mày chỉ dựa vào hai thằng này, mày không có tự tin à?

Hà Bưu nhìn thấy sắc mặt Tần Dương vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng bỗng dâng lên mấy phần bất an, người này tựa hồ còn khó giải quyết hơn trong tưởng tượng.

Hà Bưu nhịn không được trừng Triệu Bình. Mẹ kiếp, mày rốt cuộc chọc phải ai thế, chỉ giỏi gây hoạ!

Triệu Bình bị Hà Bưu trừng mắt, lập tức câm như hến, cúi đầu xuống không dám lên tiếng, nhưng nhưng trong lòng thì càng sợ hãi, bởi vì hắn biết rõ, Tần Dương nếu như giải quyết xong hai gã cầm đao thì kế tiếp sẽ tới lượt mình!

Hai gã cầm liếc nhau, sau đó đồng thời xông tới, hai thanh đao chém về hai bên Tần Dương.

Trái tim tất cả mọi người dường như ngừng đập, còn đám người Hà Thiên Phong thì dâng lên tới cổ họng. Con mẹ nó, là đao thật đó, mặc dù chỉ là đao thường, nhưng nếu chém trúng chỗ yếu hại cũng sẽ chết người đấy!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Tần Dương, sau đó bọn họ nhìn thấy Tần Dương bước tới một bước, sau đó đồng thời vươn hai tay, một trái một phải bắt được cổ tay hai người cầm đao, lại hung hăng đè ép, sau đó ... Không có sau đó nữ.

Bởi vì hai gã cầm đao đã gục xuống!

Hai thanh đao "choang" một tiếng rơi trên mặt đất, hai người ôm thật chặt lấy cánh tay của mình, xụi lơ trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi!

Loại động tác tinh chuẩn trong chiến đấu thế này bọn họ cho tới bây giờ chỉ có thể thấy được trong phim ảnh mà thôi, hoa lệ mà mỹ cảm, sức lực kinh người, thế nhưng mà bây giờ bọn họ lại chính mắt thấy, chỉ tiếc mình là mục tiêu hứng chịu.

Tần Dương giống như vừa làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhìn hai kẻ trên đất, nâng mắt, nhìn chằm chằm Hà Bưu, thản nhiên nói:

- Mày còn gì để ỷ lại không?

Trán Hà Bưu đã đổ mồ hôi, hắn còn có cái gì để ỷ vào sao?

Không có!

Hắn chỉ là một tên lưu manh, chẳng lẽ lúc này còn có thể móc súng ra hay sao?

Hà Bưu như thế, Triệu Bình càng mặt mày xám tro, bên trong đôi mắt tràn đầy thần sắc tuyệt vọng.

Xong đời!

Gã này quá hung tàn!

Bảy tám tên côn đồ bị một mình hắn toàn bộ đánh bại, ngay cả hai gã tay trâi tay phải của Hà Bưu cũng bị một chiêu phế bỏ cánh tay, bây giờ giống như con giun co quắp trên mặt đất ...

Người này rốt cuộc là ai?

Hà Bưu nhìn Tần Dương, sự sợ hãi vô ngần đã hoàn toàn chiếm cứ mỗi tế bào trong thân thể của hắn. Hắn cố nuốt vào từng ngụm từng ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm Tần Dương, giọng nói run rẩy:

- Mày ... Mày muốn làm gì?

Hết chương 32.
Chương 33 Sao mày không đi cướp luôn đi!

- Tao muốn làm gì?

Tần Dương đi đến trước mặt Hà Bưu, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng trào phúng:

- Không phải mày tìm đến tao à, bây giờ còn hỏi ngược lại tao?

Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Hà Bưu, mặc dù Tần Dương vẫn chưa làm gì nhưng mà đứng ở trước mặt Tần Dương, hắn cảm nhận được áp lực cực lớn, đây là chuyện hắn chưa từng cảm giác được.

Tần Dương thoạt nhìn là người khá ôn hòa và hiền lành, nhưng mà trong nội tâm Hà Bưu lại cảm thấy sợ hãi.

Không phải bởi vì đối phương đánh nhau giỏi mà là do đối phương từ đầu tới cuối đều quá bình tĩnh.

Bất kể là khi mặt đối với một đám côn đồ cầm trong tay ống thép, hay là với đối thủ cầm đao, Tần Dương đều không có một chút e ngại. Làm một tên côn đồ lăn lộn xã hội, Hà Bưu rất rõ ràng chân tướng phía sau biểu hiện này.

Chính là Tần Dương có chỗ dựa, hắn cho tới bây giờ đều không để bọn họ vào mắt.

Một sinh viên đại học năm nhất chưa tới 20 tuổi mà đã như vậy, chẳng lẽ vẻn vẹn là bởi vì hắn giỏi đánh nhau?

Tất nhiên không phải!

Chỉ có đã trải qua rồi hắn mới có thể biểu hiện tự nhiên đến thế. Nói cách khác, tình huống như hôm nay, chắc chắn là Tần Dương đã từng gặp, thậm chí nhiều hơn một lần nên hắn mới có thể bình tĩnh và hời hợt như vậy.

Hà Bưu không phải loại người cứng đầu cứng cổ, cho nên khi hắn biết mình lỡ đá trúng tấm sắt, chọc tới người không nên dây vào thì hắn sẽ không lựa chọn mạnh mẽ chống đỡ mà chọn cúi đầu.

Biết thời biết thế mới là anh hùng.

- Chuyện lần này, Hà Bưu nhận thua, mày muốn gì cứ nói?

Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên:

- Nhận thua? Nhanh thế à?

Trên mặt Hà Bưu hiện lên vẻ đắng chát. Mày cho rằng tao muốn nhận thua à, đàn em của tao đều bị mày đánh nằm trên mặt đất hết rồi, tao lấy gì mà tiếp tục liều nữa đây?

- Đúng, tao nhận thua. Nói thẳng đi, lần này mày muốn cái gì mới cho qua?

Hà Bưu rất là ngắn gọn, đây cũng là tác phong của bọn hắn, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì nhận thua, bất kể sợ thế nào, tóm lại phải lội qua cái hố này mới được.

Ai bảo cái này hố do chính mình đào đây…

Hi vọng đối phương ra giá không quá tàn nhẫn.

Tần Dương rất rõ ràng tính tình những người này nên cũng rất sạch sẽ gọn gàng gật đầu:

- Hai yêu cầu.

Hà Bưu nhìn Tần Dương nói như vậy, thở dài một hơi. Đối phương cũng rất biết ăn ở, hắn vừa rồi còn lo lắng đối phương dây dưa không bỏ, muốn đối phó mình.

- Mày nói thử đi, để xem tao có làm được hay không.

Hà Bưu cũng không lập tức đồng ý, mà trước tiên ứng phó một câu để tránh trả giá quá cao.

Tần Dương nhàn nhạt chỉ chỉ Triệu Bình đang đứng ở bên:

- Tao đã cảnh cáo nó, nó lại không nghe nên cần phải trả giá đắt. Mày đánh gãy một tay một chân của nó cho tao.

Sắc mặt Triệu Bình lập tức trắng nhợt, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra, hắn tỏ vẻ đáng thương, chờ mong nhìn về phía Hà Bưu.

Hà Bưu lập tức thấy hơi khó xử. Triệu Bình là đàn em của hắn, hiện tại Tần Dương không động thủ mà để Hà Bưu ra tay, mục đích rất rõ ràng.

Hắn không chỉ muốn đánh gãy tay Triệu Bình, còn muốn đánh tan danh vọng của mình trong hội.

Thua cũng không sao, tất cả mọi người có thể hiểu được, nhưng cuối cùng tất cả mọi người xui xẻo, riêng bản thân lại lông tóc không thương, còn phải đánh đàn em của mình xem như điều kiện bảo vệ. Vậy hắn về sau còn làm thế nào để người ta phục nữa?

Một đám người nằm dưới đất đều quay đầu lại nhìn Hà Bưu, ánh mắt phức tạp.

- Nó là đàn em của tao, yêu cầu này tao rất khó làm được, có thể đổi một yêu cầu khác?

Tần Dương cười nhạt một tiếng:

- Không thương lượng. Một là mày đánh gãy tay nó hoặc là tao đánh gãy tay tất cả chúng mày. Mày đã thích làm đại ca, vậy thì chịu phạt chung đi. Nhưng mà phải nói trước, lực tay của tao hơi mạnh, bị gãy xương vào bệnh viện cũng chưa chắc có thể phục hồi như cũ. Mày nghĩ kĩ đi.

Sắc mặt Hà Bưu tái nhợt. Tần Dương tỏ rõ đang uy hiếp hắn, muốn tiêu diệt uy phong của hắn. Mày không phải thích làm đại ca à, giờ tao diệt sạch uy tín của mày luôn!

Mày muốn bảo vệ đàn em?

Có thể, vậy tao diệt mày luôn, chỉ cần mày chịu được!

Làm đại ca cần phải trả giá thật lớn!

Triệu Bình nghe Tần Dương vừa nói như thế, sắc mặt lại trắng bệch đi, biết rõ hôm nay cái tay này coi như xong rồi, hiển nhiên Hà Bưu đã không có cách nào.

Thay vì bị Tần Dương đánh xương gãy thành phấn vụ, còn liên lụy Hà Bưu, còn không bằng để Hà Bưu động thủ, tốt xấu còn có thể lưu thủ một chút, chí ít không đến mức gãy xương.

Triệu Bình khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:

- Anh Bưu, việc này do em gây ra, hãy để em chịu phạt đi!

Kỳ thật Hà Bưu sao không muốn làm như vậy, chỉ là hắn không có cách nào nói ra lời này, một khi hắn chủ động mở miệng, vậy thì uy vọng sẽ mất hết, bây giờ Triệu Bình tự nói ra, hắn liền mượn bậc thang này đi xuống.

Dù sao Tần Dương cũng đã nói, một là một cánh tay hoặc là hai cánh tay, ít ra bản thân còn giúp được Triệu Bình không phải sao?

Hà Bưu trong lòng thở dài một hơi, nhưng trên mặt lại để lộ ra vẻ tức giận lại bất đắc dĩ.

Không có cách nào, đại ca cũng không dễ làm, nếu đồng ý quá nhanh thì rất dễ khiến đàn em suy nghĩ nhiều.

Tần Dương nhìn hai người đối thoại, hơi nhếch khóe môi. Thực ra hắn hiểu rất rõ loại người này, cho nên mới đưa ra yêu cầu như thế.

Hà Bưu ngẩng đầu, khẽ cắn môi hỏi:

- Vậy yêu cầu thứ hai là gì?

Tần Dương cười cười:

- Yêu cầu thứ hai rất dễ dàng.

Hà Bưu trong lòng đánh thót một cái, chợt có dự cảm bất thường.

Tần Dương quay đầu nhìn bàn ghế lộn xộn bởi vì đánh nhau, rất hiền hòa nói:

- Mày xem, chúng tao đang vui vẻ ăn khuya, mày phá hoại bầu không khí không nói, còn để cho bạn bè của tao bị kinh hãi, quán đồ nướng cũng bị bọn mày quậy thành thế này, mày nói có nên bồi thường không ?

Hà Bưu thở dài một hơi, hóa ra là bồi thường, vẫn tốt, vẫn tốt!

Hà Bưu sảng khoái nói:

- Được, tao đưa 1000 đồng xem như bồi thường, được không?

Tần Dương lắc đầu, thu lại nét cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Bưu:

- 1000 đồng, mày đang đuổi ăn mày sao?

Hà Bưu nhìn Tần Dương đột nhiên trở mặt, trong lòng nhảy một cái, giọng nói khô khốc hỏi:

- Vậy mày muốn bao nhiêu?

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Tốt xấu thì mày cũng là đại ca khu này, quá ít thì không phải có lỗi với thân phận của mày sao. Một trăm nghìn đồng, không được thiếu nửa xu!

Hà Bưu giật nảy mình, cả giận nói:

- Sao mày không đi cướp đi?

Ở sau lưng Tần Dương, vẻ mặt đám người Hà Thiên Phong cũng trở nên khá kỳ quái. Những người này không phải đến gây sự sao, bây giờ lại bị Tần Dương bắt đền?

Kinh hãi?

Khó tin?

Mười vạn!

Lão đại thật trâu bò!

Tần Dương nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ, thản nhiên nói:

- Cướp tiền là phạm pháp, thế nhưng mày bây giờ là bồi thường, là chuyện hợp lý. Đương nhiên mày cũng có thể từ chối, Một trăm nghìn đồng một cánh tay hoặc là một cái chân, bắt đầu tính từ mày.

Hà Bưu biến sắc, một chiêu này của Tần Dương quá độc ác!

Nếu như hắn không lấy tiền, hai tay hai chân hắn đều bị đánh gãy, nếu thật sự bị đánh thành phấn vụn, chỉ sợ cả đời này phải tàn phế!

Huống chi Tần Dương nói là bắt đầu tính từ hắn, nói cách khác thiếu mười nghìn, hắn sẽ đánh gãy một cánh tay, đến khi tứ chi gãy hết, sau đó mới đến phiên đàn em của mình. Nếu tứ chi bị vỡ nát gãy xương, chỉ sợ tiền thuốc men không chỉ một trăm nghìn.

Hà Bưu nhìn Tần Dương thần sắc lãnh đạm, biết rõ đối phương tuyệt đối không phải đang dọa suông. Nếu mình không bỏ ra số tiền này, hắn sẽ đánh gãy tay chân mình!

Hà Bưu khẽ cắn môi, tức tối nói ra:

- Được, tao trả!

Hết chương 33.
Chương 34 Khi nào rảnh lại đến chơi nha

- Máy ATM có giới hạn rút tiền...

Lúc Hà Bưu ôm tâm lý may mắn nói ra lý do này thì thấy Tần Dương nhìn hắn như nhìn đồ ngốc.

- Mày không biết dùng Online Banking chuyển khoản à? Bây giờ ai còn rút tiền mặt nữa.

Tần Dương giễu cợt Hà Bưu một câu, chợt thản nhiên nói:

- Thật ra tao cũng không thiếu tiền, mày có thể không đưa, để tao xả giận càng tốt, coi như vì dân trừ hại.

Đồng tử của Hà Bưu hơi co lại, nhìn Tần Dương xoay người nhặt lên một ống thép, vội vàng hét lớn:

- Đừng, tao chuyển, tao chuyển!

Hà Bưu vuốt mồ hôi lạnh trên đầu, lấy ra điện thoại di động của mình:

- Cho tao số tài khoản.

Tần Dương lấy điện thoại di động ra, mỉm cười nói:

- Đây, kết bạn là có thể chuyển rồi.

Vẻ mặt Hà Bưu đau khổ kết bạn với Tần Dương, sau đó bất đắc dĩ chuyển một trăm nghìn đến tài khoản của Tần Dương.

Tần Dương nhìn con số chuyển đến, cất điện thoại di động, mỉm cười nói:

- Nếu như cảm thấy không phục có thể tới tìm tao, nhưng mà lần sau một trăm nghìn vẫn không đủ đâu, trước khi tới nên chuẩn bị tiền đầy đủ. Không cần quá nhiều, cỡ năm trăm nghìn là được, Hoan nghênh mày tới gây sự với tao, lúc nào cũng được!

Còn tìm mày nữa?

Tìm mới lạ đó!

Trong lòng Hà Bưu xót xa, năm trăm nghìn, cmn tại sao mày không đi cướp ngân hàng đi, tao bị đoạt một lần còn đến tìm lần thứ hai, mày thấy tao rất ngu sao?

Về sau không thể để mày gặp tao, nhìn thấy mày thì tao ... trốn ngay lập tức!

Trốn xa chừng nào thì tốt chừng đó!

Tần Dương nhìn Triệu Bình sắc mặt trắng bệch, thản nhiên nói:

- Nếu như mày không phục, lần sau có thể đến. Nó không ra mặt cho mày được thì mày cứ đi tìm người khác cũng được.

Triệu Bình cắn răng, trong lòng hối hận xanh cả ruột.

Lúc đó đi đánh bi-a là tốt rồi, ai bảo nổi hứng đi trêu gái đẹp làm chi?

Hà Bưu nhặt lên một ống thép, đi đến cạnh Triệu Bình, hắn biết rõ việc này không làm là hắn không đi được, người thanh niên này không phải là dân hiền lành, cũng không phải là người dễ mềm lòng.

Cứ xem mấy thằng bị hắn đánh là biết, bị đánh bụng không bò dậy nổi vẫn còn tốt, có một thằng cổ tay bị gãy, hai cánh tay bị xoay trật khớp, cũng không biết có thể hồi phục như cũ hay không...

Hà Bưu nhìn Triệu Bình, trong lòng thầm tức giận, lúc này hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến là hắn chủ động muốn ra mặt thay Triệu Bình, mà là đem tất cả sai lầm đổ hết lên trên người Triệu Bình.

Mày chọc ai không chọc lại chọc phải kẻ như vậy?

Hại tao vừa bị mất hết mặt mũi còn bị mất một trăm nghìn!

Một trăm nghìn đấy đấy!

Triệu Bình không dám đỡ, thành thành thật thật đưa tay trái ra. Hà Bưu nhìn thoáng qua Tần Dương, khẽ cắn môi, hung hăng nện xuống.

Tiếng xương gãy vang lên, Triệu Bình kêu thảm một tiếng, ôm cánh tay, trên mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra.

Vẻ mặt Tần Dương không thay đổi. Đối với kẻ như vậy, hắn sẽ không có nửa điểm đồng cảm, giả như hôm nay hắn chỉ là một người bình thường thì bây giờ người bị đánh gãy cánh tay ngã trên mặt đất, bị bọn họ tha hồ làm nhục chính là hắn.

- Giờ bọn tao đi được chưa?

Tần Dương khoát khoát tay, ném ống thép trong tay xuống:

- Có thể.

Hà Bưu thở dài một hơi, thấp giọng quát:

- Đi!

Hà Bưu và đám đàn em tranh thủ thời gian xoay người đứng lên, nhặt lên ống thép và đao rơi trên mặt đất, như tàn binh bại tướng nhanh chóng đi theo Hà Bưu ra ngoài.

- Rảnh thì tới chơi nha!

Tần Dương nhìn bóng lưng Hà Bưu, bỗng nhiên lại nói thêm một câu.

Hà Bưu nghe Tần Dương nói, dưới chân lập tức lảo đảo, kém chút ngã sấp xuống, trong nội tâm cay cú tưởng chết, suýt phun ra một ngụm máu.

Tần Dương nhìn một đám người đi xa, vừa quay đầu, lại thấy ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn mình như nhìn quái vật, bất đắc dĩ buông tay:

- Các người nhìn tôi như vậy làm gì, tôi chỉ học qua thuật cận chiến, đánh nhau kha khá mà thôi ...

Không cần ba người hỏi, Tần Dương đã chủ động báo lý do, y như rằng thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Hà Thiên Phong mở to hai mắt:

- Lão đại, cậu đâu chỉ là biết đánh nhau mà thôi, quá đỉnh rồi!

Tần Dương cười cười, đi trở về bên cạnh bàn, lật băng ghế lên, ngồi xuống, cười nói:

- Là bọn họ quá yếu, một đám tên côn đồ mà thôi. Với cả, các người vừa rồi cũng giúp mà, cũng không phải một mình tôi đánh.

Tôn Hiểu Đông cười khổ nói:

- Một người tôi còn không thể giải quyết đây, còn cậu xử lý cả năm người, đâu được tính là hỗ trợ.H ơn nữa hai người sau cùng còn cầm đao, một giây là cậu giải quyết xong rồi, cậu học thuật cận chiến gì hay thế?

Tần Dương cười ha hả vui đùa:

- Tuyệt đỉnh võ học tay không chặn dao sắc đã thất truyền trong giang hồ. Sao? Lợi hại không? Ha ha!

Đám người Tôn Hiểu Đông đều bất đắc dĩ, coi như cậu muốn nói qua loa cũng phải tìm cái cớ hợp lý chút, tay không chặn dao sắc là có, nhưng mà nó có phải là tuyệt đỉnh võ học thất truyền đâu?

Tần Dương nói đùa xong, lại nghiêm túc xin lỗi:

- Thôi đừng để ý mấy chuyện này. Đây là phiền phức của tôi, lại để các cậu bị sợ hãi, thật ngại quá.

Hà Thiên Phong sảng khoái nói:

- Nói những cái đó làm gì, chúng ta là anh em chung phòng mà, là một tấm thép, không giúp đỡ sao được? Nhưng mà lão đại, cậu được lắm đấy, những người kia hung hăng tới tìm cậu gây sự lại bị cậu đánh cướp, nhất là câu "khi nào rảnh tới chơi", ô hô, xém chút nữa làm tôi cười không khống chế được.

Tần Dương cười nói:

- Tôi lấy tiền cũng không phải cho tôi mà là cho chúng ta.

Hà Thiên Phong tò mò hỏi:

- Có ý gì?

Tần Dương giải thích:

- Chúng ta còn có bốn năm học mà. Bình thường dù sao cũng phải vui chơi giải trí, nhà cậu dù khá giả nhưng cũng không thể để cho cậu liên tục mời khách. Cho nên khi tôi lấy khoản tiền này đã nghĩ kỹ rồi, số tiền kia sẽ dùng làm quỹ chung cho phòng, sau này không cần ai phải mời ai nữa, chúng ta cứ lấy tiền trong đó mà tiêu xài.

Lâm Trúc có chút lúng túng nói:

- Thế nhưng là đây là do cậu ... kiếm về, chúng tôi đâu có giúp được gì ...

Tần Dương mỉm cười nói:

- Vốn dĩ cái này là phiền phức của tôi, nhưng mà các cậu đều ra tay giúp đỡ, cũng không có ai lùi bước trốn tránh, khó khăn lần này là mọi người cùng nhau đối mặt, số tiền kia tự nhiên chia cho mọi người. Việc này cứ quyết định vậy đi, để mấy hôm nữa tôi đi làm thẻ chuyển tiền vào.

Hà Thiên Phong biết Tần Dương là người rộng rãi, cũng sảng khoái nói:

- Được, cậu là lão đại của phòng, cậu nói sao thì cứ vậy. Sau này chúng tôi sẽ theo cậu ăn ngon uống say, hắc hắc, có quỹ tán gái, chúng ta hoàn toàn có thể đi cua gái đẹp, làm mấy buổi party còn sợ tìm không được bạn gái sao?

Hà Thiên Phong hiểu ý tưởng của Tần Dương, hắn cũng không ngại thường xuyên mời khách, nhưng trong lòng những người khác nhất định sẽ có chút xấu hổ và khó chịu nên Tần Dương mới đưa ra "quỹ chung". Nếu như vậy sẽ không còn xấu hổ, mọi người về sau có thể thoải mái ăn uống.

Hà Thiên Phong hiện tại càng ngày càng bội phục Tần Dương, không chỉ có bản lĩnh giỏi mà khả năng xử lý việc cũng như giọt nước không lọt, EQ cực kì cao đây.

Có Hà Thiên Phong dẫn đầu, Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc cũng không nói thêm nữa. Dù sao đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt, ít nhất về sau vui chơi giải trí không cần lo lắng.

Tần Dương cười nói:

- Lão nhị, quan hệ hữu nghị phòng phải do bí thư là cậu đảm nhiệm rồi, giao cho cậu đấy!

Hà Thiên Phong vỗ ngực, không chút do dự nói:

- Yên tâm, cứ để anh lo!

Hết chương 34.
Chương 35 Lão đại, cậu không đứng đắn nhé

Buổi sáng thứ bảy, Tần Dương đang ngủ nướng trên giường thì điện thoại hắn rung lên.

Tần Dương cầm điện thoại nhìn qua một cái, hơi chút bất ngờ.

Lý Tư Kỳ.

Tần Dương ngồi dậy, nhận điện thoại nói:

- Lý Tư Kỳ à?

Trong điện thoại giọng Lý Tư Kì thanh thúy, vui vẻ vang lên:

- Nghe giọng cậu, cậu chắc đang dở giấc ngủ sao?

Tần Dương cười nói:

- Ngủ nướng cuối tuần, đây là chuyện rất bình thường đúng không?

- Ngủ nướng chứng tỏ không có việc gì làm nha.

Tần Dương cười nói:

- Đúng là không có việc gì, sao nào, tìm tôi có việc gì à?

- Không có việc gì cả, chẳng qua muốn ăn ké một bữa, không biết địa chủ như cậu có ngại tốn kém hay không..

Tần Dương cười nói:

- Được cứ, mỹ nữ đại giá đến chơi là vinh hạnh của tôi, bao giờ thì tới?

- Tôi làm một vài chuyện, sau đó tới trường các cậu tìm cậu, khoảng 11:30, đến tôi sẽ gọi điện cho cậu.

- Được, vậy lát nữa gặp.

Tần Dương cúp điện thoại, đảo mắt ngay lập tức thấy ba đôi mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sốt sắng, có thể hình dung vẻ thô bỉ thế nào.

- Mỹ nữ đại giá đến chơi!

Hà Thiên Phong cười hắc hắc nói:

- Lão đại, cậu không đứng đắn nhé, còn không thành thật báo cáo!

Tần Dương cười giải thích:

- Bạn quen trong lúc trên xe lửa đến Trung Hải, sinh viên nhạc kịch, chắc qua bên này có việc, thuận tiện gặp tôi một chút.

Tôn Hiểu Đông cười nói:

- Có thể để cho lão đại cậu gọi là mỹ nữ, chắc chắn là một đại mỹ nữ!

Tần Dương thản nhiên gật đầu:

- Ừm, quả thật rất đẹp.

Hà Thiên Phong mắt nhất thời sáng lên:

- So với Hàn Thanh Thanh thế nào?

Tần Dương suy nghĩ, Lý Tư Kỳ và Hàn Thanh Thanh đều rất đẹp, nhưng mà Lý Tư Kỳ khá sành điệu, có khí chất gái thành phố, Hàn Thanh Thanh thì rất đơn giản, muốn nói ai đẹp hơn, thật sự rất khó nói.

- Mỗi người một vẻ, đều xinh đẹp.

Hà Thiên Phong cười hắc hắc:

- Hàn Thanh Thanh đẹp như vậy cũng không làm cô ấy lu mờ, khó trách cậu không để ý gì tới Hàn Thanh Thanh, quả nhiên là có người trong mộng.

Tần Dương cười mắng:

- Nói linh tinh gì thế, bèo nước gặp nhau mà thôi.

Lâm Trúc thò đầu ra khỏi giường, cười nói một câu:

- Cái này phải gọi là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.

Trong phòng tự nhiên vang lên một tràng cười ầm ầm, Tần Dương xoay người bò dậy:

- Lười đôi co với mấy cậu.

Tần Dương rửa mặt cho tỉnh ngủ, điện thoại di động hiện lên một tin nhắn, nhạc chuông vang lên.

- Tôi đến cổng trường các cậu rồi, Tần thần y, ra đón tôi nhanh lên.

Tần Dương cười nói:

- Được, cậu đi vào trong, có một sân bóng rổ, chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bóng rổ, khoảng mười phút sau tôi sẽ đến.

- Được.

Tần Dương đứng lên, chuẩn bị ra ngoài, Hà Thiên Phong chợt nhớ ra một chuyện, la lên:

- Đúng rồi, tối mai là dạ hội chào tân sinh viên, lão tam có tiết mục biểu diễn Taekwondo đâu rồi, chúng ta phải qua một chút chứ nhỉ.

Tần Dương xoay người lại:

- Được, bao giờ đi?

- Lão tam không phải là gia nhập câu lạc bộ Taekwondo đấy à, hắn mượn sân và tấm ván đạo cụ của câu lạc bộ Taekwondo, khoảng 3 giờ chiều, lúc đó cậu về chưa?

Tần Dương suy nghĩ một chút nói:

- Tôi không biết… Được rồi, nếu như không có việc gì cấp bách, tôi sẽ về đúng lúc.

Hà Thiên Phong cười nói:

- Nếu như bạn gái xinh đẹp của cậu không ngại, và không biết đi đâu, cậu có thể dẫn cô ấy tới cũng được, dù sao cũng vui.

- Được, để tôi hỏi cô ấy.

Khi Tần Dương đến sân bóng rổ, Lý Tư Kỳ đã đến, đứng ở ven đường xem người ta chơi bóng rổ.

Hôm nay Lý Tư Kỳ mặc áo sơ mi tay ngắn màu hồng, mặc quần jean ngắn, giày thể thao màu hồng, khiến cho người ta cảm thấy dễ gần, đôi chân thon dài trắng trẻo mịn màng rất thu hút ánh mắt người khác.

- Chào…

Tần Dương đi tới đằng sau Lý Tư Kỳ, cười chào hỏi:

- Xem nhập thần thế cơ à?

Lý Tư Kỳ quay đầu lại, trên mặt đầy vui vẻ mỉm cười:

- Tôi cũng rất thích vận động, cuộc sống là vận động, đây chính là châm ngôn sống của tôi.

Tần Dương cười nói:

- Không lẽ cậu cũng là một vận động viên bóng rổ?

Lý Tư Kỳ thoải mái trả lời:

- Tôi cái gì cũng biết, nhưng chỉ biết qua loa, chỉ là tôi thích vận động, nhưng cũng không thích thi đấu.

- Chơi thể thao thú vị thật.

Tần Dương trả lời một câu, chợt hỏi:

- Sao hôm nay lại đến thăm tôi vậy?

Lý Tư Kỳ hơi ngẩng đầu lên nói:

- Tôi qua bên này thăm một người bạn, gần đại học Trung Hải, vì vậy muốn gặp cậu, nên tới thăm cậu một chút. Thấy cuộc sống đại học thế nào?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Không tệ, thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Lý Tư Kỳ mở miệng cười nói:

- Đại học Trung Hải các cậu là một trường đại học rất đặc biệt, khác các trường đại học khác, nhưng mà, cậu có khả năng như vậy, nhất định sẽ sống rất tốt.

- Cảm ơn cậu đã động viên tôi nha.

Tần Dương đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, mỉm cười nói:

- Cũng gần tới giờ cơm rồi, bây giờ cho cậu hai sự lựa chọn, ăn cơm cantin hay sang phố bên cạnh ăn thịt gà kho tàu…

Lý Tư Kỳ hé miệng cười nói:

- Cơm cantin đi, lần đầu tiên tôi tới đây, nếu tốn của cậu quá nhiều, chẳng may cậu về mà nửa tháng đều ăn mì gói trừ bữa, tội của tôi rất lớn, sau này không chừng còn bị liệt vào đám người bị Tần thần y không hoan nghênh…

Tần Dương không khỏi buồn cười:

- Đâu đến mức như vậy, muốn ăn cái gì cũng được, dù sao tôi cũng là địa chủ mà, ăn không nghèo được.

Lý Tư Kỳ cười cười:

- Được, vậy tốt quá, nhưng mà vẫn ăn cơm cantin đi, để cho tôi trải nghiệm qua về trường các cậu một chút, xem có cái gì đặc biệt.

- Được.

Tần Dương cười đáp ứng, xoay người đi tới nhà ăn cùng Lý Tư Kỳ. Lý Tư Kỳ đi một đoạn, cười nói:

- Nghe đồn đại học Trung Hải rất đặc biệt, nhưng tôi cũng không thấy có gì đặc biệt trong này.

Tần Dương mỉm cười trả lời:

- Điều đặc biệt của đại học Trung Hải, đó là quan hệ đặc biệt giữa người với người, chuyện này không phải nhìn từ bên ngoài có thể thấy được.

Lý Tư Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chợt cười nói:

- Cậu nói rất có lý, cậu và các bạn cùng phòng ở chung thế nào?

- Rất tốt, rất đoàn kết, tối hôm qua còn đánh hội đồng với bọn côn đồ…

Lý Tư Kỳ mở to hai mắt:

- Đánh nhau?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng vậy, ngày hôm qua ăn cơm gặp chút phiền toái, bị người ta dẫn người đến chửi bới, chúng tôi cùng đi lên, đánh bọn côn đồ đó một trận, sau đó bắt bọn chúng đền một trăm ngàn tiền tổn thất tinh thần…

Lý Tư Kỳ giật mình mở miệng duyên dáng:

- Một trăm ngàn? Tiền tổn thất tinh thần?

Tần Dương cười cười:

- Đúng vậy, cho nên cậu không cần tiết kiệm thay tôi.

Lý Tư Kỳ khiếp sợ nhìn Tần Dương, bỗng nhiên cười nói:

- Nếu đây là chuyện của người khác, chắc chắn không bình thường, nhưng là chuyện của cậu, cũng là bình thường.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Sao lại nói vậy?

Lý Tư Kỳ cười híp mắt nhìn Tần Dương chăm chú:

- Người thâm tàng bất khả lộ (sâu không thể lường) như cậu, gây ra chuyện gì, cũng không làm tôi thấy bất ngờ…

Hết chương 35.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom