• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Đặc Công Chí Tôn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 21-25

Chương 21 Lần sau hãy mời

Hàn Thanh Thanh nhìn thấy Hà Thiên Phong, hơi sững sờ, trên mặt lộ ra nhàn nhạt mỉm cười.

- Chào bạn Hà..., ừm đúng rồi, các cậu cũng đến đây ăn cơm à?

Khi Hàn Thanh Thanh gọi tên Hà Thiên Phong có dừng lại một chút, hiển nhiên là đang suy nghĩ, nhưng có lẽ vẫn không nhớ ra được tên của hắn, cuối cùng chỉ có thể nói như thế.

Hà Thiên Phong cũng không bởi vậy thất vọng, ngược lại còn có hai phần vui mừng nho nhỏ, dù sao lúc ấy lớp học có hơn bốn mươi người tự giới thiệu, có thể nhớ được hắn họ Hà đã nói lên cô cũng chú ý hắn đúng không?

- Ừ, mình là Hà Thiên Phong, bí thư của lớp. Ba người này là bạn cùng phòng của mình, chúng mình chân thành mời hai cậu cùng nhau ăn cơm trưa.

Hàn Thanh Thanh cùng nữ sinh bên cạnh liếc nhau một cái, thần sắc thoáng có chút do dự, Hàn Thanh Thanh nháy mắt mấy cái, đang muốn nói chuyện, Hà Thiên Phong đã lần thứ hai nhiệt tình mở miệng nói:

- Cậu là lớp phó học tập của lớp, về sau trong lúc học tập còn phải nhờ cậu nhiều, dù sao cũng là bạn bè chung lớp, ăn chung bữa cơm rất bình thường, xin đừng từ chối.

Hà Thiên Phong vừa nói như vậy, Hàn Thanh Thanh vốn dĩ định từ chối liền khó mở miệng, quay đầu nhìn thoáng qua ba người Tần Dương, gật đầu nói:

- Được rồi, vậy để bọn mình mời đi.

Hà Thiên Phong cười nói:

- Mời thì để lần sau thôi. Hôm nay lão đại phòng mình mời khách, chúng mình định ăn mừng, vừa hay gặp hai bạn. Các bạn đừng có ngại, mời được hai người đẹp đến dùng bữa chính là vinh hạnh của cậu ấy rồi.

Hà Thiên Phong vừa nói vừa thân thiện mời hai cô gái ngồi xuống, bằng chỉ số EQ cao, trong mắt Hà Thiên Phong không chỉ có một mình Hàn Thanh Thanh mà xem nhẹ người còn lại, cười híp mắt nói ra:

- Bạn nữ này, nếu như mình nhớ không lầm thì bạn tên là...

Hà Thiên Phong đương nhiên không nhớ rõ cô bạn học tên là gì, nhưng hắn lại biểu hiện ra vẻ bản thân rất để ý, bất chợt vì quên mà cố nhớ tên bạn nữ, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, trên thực tế thì đang mong đợi bạn nữ kia tiếp lời bản thân nói ra tên mình, nhưng cô gái chỉ hé miệng cười tủm tỉm nhìn Hà Thiên Phong, không hề có ý định mở miệng.

Mắt thấy Hà Thiên Phong sắp rơi vào tình cảnh xấu hổ, Tần Dương bèn để một bộ bát đũa trước mặt bạn nữ, mỉm cười nói:

- Nhạc Vũ Hân, bát đũa của cậu đây.

Nhạc Vũ Hân bất ngờ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tần Dương nói:

- Cậu có thể nhớ được tên của mình à?

Tần Dương rất tự nhiên cười nói:

- Nhớ chứ, nếu như mình nhớ không lầm thì cậu là người ở Nội Hà đúng không? Bạn này là Hàn Thanh Thanh, đến từ Thanh Đảo ...

Nhạc Vũ Hân kinh ngạc gật đầu:

- Trí nhớ của cậu thật tốt, mình đúng là người ở Nội Hà, mình và Hàn Thanh Thanh là bạn cùng phòng.

Hàn Thanh Thanh cũng có chút kinh ngạc nhìn Tần Dương. Lớp học có nữ xinh đẹp không ít, Nhạc Vũ Hân trong số đó cũng không tính là xuất sắc, mấy chục người thay nhau tự giới thiệu, Tần Dương không chỉ có thể nói ra tên của đối phương mà còn có thể nói ra đối phương đến từ đâu, cái này một là hắn rất chú ý Nhạc Vũ Hân, hai là trí nhớ rất tốt.

Sự xấu hổ của Hà Thiên Phong được hóa giải, hắn cười hắc hắc:

- Mình vốn dĩ cũng nhớ được, vừa muốn nói ra thì đột nhiên quên mất, nghĩ thế nào cũng không ra. Thật xấu hổ, may mà có lão đại nhớ kỹ, bằng không thì không biết giấu mặt mũi ở đâu.

Kỳ thật chưa thể nhớ hết họ tên của mấy mươi bạn học cũng là bình thường, cũng không có gì phải xấu hổ, Hà Thiên Phong nói thẳng ra, ngược lại thể hiện bản tính rộng rãi khiến tất cả mọi người cười ha ha, bầu không khí lập tức sôi nổi đứng lên.

Thêm hai người, tất nhiên phải thêm gọi thêm món ăn, dù chỉ về mặt lịch sự cũng cần phải làm như vậy. Tần Dương cầm thực đơn đưa đến trước mặt hai cô gái, thuận miệng nói lại những món đã gọi, mỉm cười nói:

- Hai bạn thích ăn gì cứ gọi thêm .

Hà Thiên Phong không chút do dự tiếp lời:

- Gọi thoải mái đi cậu, không cần tiết kiệm cho lão đại.

Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân thấp giọng trao đổi hai câu, cuối cùng chọn món thịt hầm có giá cả không đắt rồi trả lại thực đơn.

- Gọi hai món này trước, đợi lát nữa không đủ lại thêm.

Tần Dương cũng không miễn cưỡng, mỉm cười cầm lấy thực đơn, gọi phục vụ viên ghi thêm món ăn, vừa lúc món thứ hai được đưa lên, số lượng cũng không ít, Tần Dương liền cười nói với mọi người:

- Mọi người chớ ngại ngùng, cứ ăn tự nhiên .

Có người đẹp ngồi chung bàn, vừa rồi bộ dáng như đói bụng lâu năm hì hục ăn uống bỗng biến mất, thay vào đó là dáng vẻ nhã nhặn quý phái. Nhất là Hà Thiên Phong, khi nãy hắn cầm đũa đoạt đồ ăn nhanh nhất, bây giờ lại chậm rãi ăn uống, chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng còn khiến hai cô gái cười ra tiếng.

Tần Dương lại không che giấu cái gì, bình thường ăn thế nào thì bây giờ cứ vậy, cũng không thích nói gì nhiều. Tần Dương không hề có ý định theo đuổi Hàn Thanh Thanh nên không cần quan tâm cái nhìn của đối phương dành cho mình.

Một bữa cơm này, tất cả mọi người khá là hài lòng, Tần Dương tính tiền, không đắt lắm, chỉ hơn một trăm sáu mươi đồng.

Hàn Thanh Thanh cầm cái ví màu phấn hồng nói:

- Chúng ta chia nhau trả đi, sáu người là...

Hàn Thanh Thanh còn chưa nói hết, Tần Dương đã mỉm cười ngắt lời:

- Không cần, đều là bạn học cùng lớp, tính toán chi li như vậy làm gì.

Hàn Thanh Thanh còn muốn nói tiếp, Tần Dương thuận miệng nói:

- Không cần đâu, nếu có lòng thì lần sau cậu mời mình ăn mì là được rồi.

Hàn Thanh Thanh nghĩ ngợi, cất ví tiền:

- Được nha, lần sau mình mời cậu.

Tần Dương chỉ là thuận miệng nói mà thôi, thông thường những người mời khách đều sẽ khách sáo nói như vậy mà.

Bữa này tôi mời, lần sau tới lượt anh được không?

Về phần lần sau thì cứ để lần sau sẽ bàn.

Tần Dương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, hai người Hàn Thanh Thanh còn là sinh viên, có lẽ còn không biết mấy lời khách sáo này nên cứ nghĩ là mình nói thật, trả lời mình nghiêm túc như thế.

Nhưng Tần Dương cũng là người thoải mái, cười cười nói:

- Mọi người là bạn học một lớp, về sau còn học chung cả bốn năm, thiếu gì cơ hội .

Một nhóm sáu người đứng dậy rời khỏi nhà hàng, Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân đi phía trước, Hà Thiên Phong lặng lẽ đi chậm hai bước, chạm nhẹ cánh tay Tần Dương, thấp giọng nói:

- Vãi, lão đại, cậu ra tay cũng quá nhanh đấy, chưa gì đã tìm lý do để lần sau cô ấy mời ăn cơm rồi. Không phải cậu nói không ý định sao?

Tần Dương hạ giọng, bất đắc dĩ đáp:

- Tôi chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, lúc tính tiền không phải đều nói như vậy à, cậu còn không rành sao?

Hà Thiên Phong suy nghĩ nhanh nhẹn, nghe Tần Dương nói như thế, thấy cũng có lý, thở dài một hơi, giơ ngón tay cái về phía Tần Dương:

- Tôi phát hiện cậu chính là chuyên gia giả heo ăn thịt hổ, không lên tiếng thì thôi, đã ra tay thì rất trực tiếp, nhanh chuẩn hung ác!

Tần Dương đưa tay sờ lỗ mũi một cái, nhìn P.R của các câu lạc bộ:

- Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu nha, mau đi hỏi thăn Hàn Thanh Thanh tham gia câu lạc bộ nào, thấy mình có khả năng thì cũng tham gia đi, bằng không một cô gái xinh đẹp như vậy đi vào câu lạc bộ nào cũng sẽ bị người ts điên cuồng theo đuổi, đến lúc đó nha, hắc hắc ...

Hà Thiên Phong sững sờ, chợt hiểu được, cảm kích nói:

- Lão đại đúng là anh em tốt, may mà cậu nhắc nhở tôi. Nếu không, còn chưa nói được đã xong đời rồi. Đúng rồi, cậu thì sao, chuẩn bị gia nhập câu lạc bộ nào?

- Tôi?

Tần Dương bĩu môi, một mặt bình tĩnh:

- Tôi chả tham gia cái nào cả.

Hết chương 21.
Chương 22 Thâm tàng bất lộ?

Hà Thiên Phong hỏi thăm Tần Dương chỉ là thuận miệng, biết được Tần Dương không có ý định gia nhập câu lạc bộ cũng không để ý, dù sao câu lạc bộ là dành cho những người có hứng thú và nhu cầu, cũng không nhất thiết phải tham gia.

Hà Thiên Phong bước lên mấy bước, đi song song với Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân, mỉm cười hỏi:

- Hàn Thanh Thanh, Nhạc Vũ Hân, hai cậu định gia nhập câu lạc bộ nào chưa?

Nhạc Vũ Hân cười nói:

- Mình sẽ vào câu lạc bộ Cầu Lông vì mình rất thích đánh cầu lông, đã đánh cầu rất nhiều năm.

Hà Thiên Phong khen:

- Đánh cầu lông rất tốt, có thể rèn luyện toàn thân, tăng cường sức khỏe, còn Hàn Thanh Thanh thì sao?

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh lướt qua nơi các câu lạc bộ chiêu sinh, lắc đầu:

- Mình không định tham gia câu lạc bộ.

Hà Thiên Phong sửng sốt một chút, vừa rồi Tần Dương nói không đi, hiện tại Hàn Thanh Thanh cũng nói không vào?

Các người thương lượng với nhau rồi à?

- Vì sao không thử tham gia một cái, cậu thích cái gì?

Hàn Thanh Thanh hé miệng mỉm cười:

- Mình thích đọc sách, đam mê này chỉ cần đến thư viện là được rồi, không cần vào câu lạc bộ .

Hà Thiên Phong ồ một tiếng, nháy mắt mấy cái, mỉm cười nói:

- Đọc sách là thói quen tốt, nhất là vào buổi chiều, pha một ly trà, sau đó cầm sách, dựa vào ghế mà đọc, cảm giác kia thật tốt.

Hàn Thanh Thanh thoáng có chút kinh ngạc quay đầu:

- Cậu cũng thích đọc sách sao?

- Đương nhiên!

Hà Thiên Phong không chút do dự trả lời, thấy ánh mắt hai cô kinh ngạc, lập tức tỏ vẻ bi thương:

- Hai người có ý gì nha, chẳng lẽ mình không giống một người thích đọc sách sao?

Hàn Thanh Thanh mỉm cười, không nói chuyện, Nhạc Vũ Hân lại là nhanh mồm nhanh miệng nói:

- Cậu thoạt nhìn xác thực không giống một người có thể yên tĩnh ngồi xuống đọc sách.

Hà Thiên Phong dĩ nhiên không phải người như thế, hắn nói như vậy chẳng qua là vì tìm lý do tiếp cận Hàn Thanh Thanh mà thôi.

Thời đại học theo đuổi bạn gái mà, ngoại trừ sân thể dục dưới trăng thì nơi thường thấy nhất chính là phòng tự học và thư viện. Hàn Thanh Thanh là một học bá (sinh viên học giỏi), nếu muốn theo đuổi cần phải tốn thời gian ở phòng tự học thư viện, về sau thành công rồi thì dĩ nhiên là có thể chậm rãi thay đổi.

Hàn Thanh Thanh có ngoại hình xinh đẹp, đi tới chỗ nào cũng là mục tiêu mà mọi người chú ý, thậm chí có câu lạc bộ chủ động gào to tên của Hàn Thanh Thanh, hy vọng có thể lôi kéo cô vào câu lạc bộ của mình.

- Vũ Hân, mình về ký túc xá trước đây.

Hàn Thanh Thanh nhíu mày, nói một câu với Nhạc Vũ Hân còn tràn đầy phấn khởi, sau đó xoay người tạm biệt đám người Hà Thiên Phong, Tần Dương.

Hàn Thanh Thanh rời đi, Nhạc Vũ Hân cũng đến chỗ câu lạc bộ cầu lông, Hà Thiên Phong trở lại bên cạnh Tần Dương, thở dài:

- Học bá đúng là học bá, học bá thích đọc sách, xem ra mình cũng phải học tập thật giỏi.

Tần Dương cười cười:

- Học bá tất nhiên ưa thích đọc sách rồi, nhưng mà học bá thích bạn trai cũng chưa chắc đã là học bá đâu. Không cần chiều theo quá mức, cứ giữ phong cách của bản thân là tốt, như vậy chưa biết chừng sẽ càng thêm hiệu quả.

Hà Thiên Phong nháy mắt mấy cái, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tần Dương, giống như muốn nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của Tần Dương.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Nhìn tôi làm gì?

Hà Thiên Phong khẳng định nói:

- Tôi cảm thấy cậu là kẻ thâm tàng bất lộ, những lời kia cũng không phải tay mơ tình yêu tay có thể nói ra, khẳng định là tài xế già (chỉ người nhiều kinh nghiệm), kinh nghiệm phong phú!

Tần Dương cười ha ha một tiếng:

- Cậu đoán mò à, mới vừa lên đại học, kinh nghiệm đâu ra mà làm tài xế già?

Hà Thiên Phong lắc đầu:

- Tôi tin tưởng ánh mắt và trực giác của mình, cậu nhất định không phải một người đơn giản. Tác phong của cậu, cách cậu xử sự làm người cũng không giống như là một sinh viên đại học năm nhất.

Tần Dương hơi có chút giật mình, Hà Thiên Phong khá nhạy bén. Những năm này bản thân trà trộn vào xã hội, tất nhiên sẽ khác biệt rất lớn so với những sinh viên năm nhất đơn thuần như Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc, bọn hắn chưa bước vào xã hội nên chưa hẳn cảm giác được, không ngờ Hà Thiên Phong lại có thể nhạy bén phát hiện ra.

Lâm Trúc nghĩ nghĩ, cũng đồng ý gật đầu nói:

- Đúng, tôi đồng ý với lão nhị. Trước đó tôi còn không cảm thấy, bây giờ lão nhị vừa nói, tôi suy nghĩ một chút, thật đúng là như vậy.

Tần Dương cười ha ha, nửa thật nửa giả nói ra:

- Được rồi, tôi nói thẳng vậy. Kỳ thật trước kia tôi đã vào xã hội làm việc, về sau cảm thấy cần phải học đại học nên mới tới học đại học, thật ra tôi còn chưa học cấp ba đấy.

Tôn Hiểu Đông làn vẻ mặt không tin:

- Không học trung học, vậy cậu làm sao vào đại học?

Tần Dương cười cười:

- Tôi có một trưởng bối tìm quan hệ giải quyết. Không phải tôi đã nói sao, cái ngành này cũng là trưởng bối giúp tôi chọn, hiện tại tiếng Anh thật sự rất kém cỏi, phải học từ đầu đây.

Tôn Hiểu Đông nhìn Tần Dương nói một cách nghiêm túc, bắt đầu bán tín bán nghi:

- Cậu nói thật hay đùa thế, nghe mơ hồ quá.

Tần Dương nghiêm túc gật đầu:

- Thật.

Hà Thiên Phong ánh mắt hơi nghi hoặc một chút, nhưng lại nói rất khẳng định nói:

- Việc này cũng không phải là không thể, mặc dù nói đại học đều cần kiểm tra, nhưng nếu như có quan hệ khá gầṇ, cộng với đại học Trung Hải đại tương đối đặc thù, chuyện lão đại nói là hoàn toàn có thể. Nhưng mà trưởng bối của cậu năng lực có vẻ lớn nha ...

Tần Dương cười ha ha:

- Quan hệ hơi đặc biệt thôi, cũng không phải lớn lao gì, dù sao hiện tại mọi người đều học ở đây mà, đúng không?

Mặc dù đám người Hà Thiên Phong còn khá tò mò, nhưng lại cũng không lại hỏi nữa. Đến tuổi này, bọn họ cũng biết việc gì nên hỏi việc gì không, người ta đã không muốn nói, vậy cũng không nên ép hỏi làm gì, dù sao mọi người vừa mới gặp nhau có một ngày thôi.

- Mấy cậu còn phải xem câu lạc bộ đúng không, vậy tôi đi về trước.

Tần Dương lên tiếng chào, sau đó một mình trở về phòng, nằm ở trên giường, thấy trong phòng ngủ không có ai bèn lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho sư phụ.

- Sư phụ!

Đầu giây bên kia vang kên một giọng nam trầm thấp:

- Tới trường học rồi phải không, cảm giác đi học như thế nào?

Tần Dương nghe được âm thanh quen thuộc của sư phụ, trong lòng nổi lên cảm xúc thân thiết, cười hì hì hồi đáp:

- Còn tốt hơn tưởng tượng của con.

- Vậy con phải tranh thủ hưởng thụ đi, mấy năm này con cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Tần Dương dạ một tiếng:

- Sư phụ, con đã tới đại học Trung Hải, coi như là hoàn thành chuyện làm thứ nhất, còn việc thứ hai là gì ạ?

Mạc Vũ im lặng mấy giây:

- Để tháng sau nói cho con.

Tần Dương sửng sốt một chút:

- Vì sao không nói lúc này giờ ạ? Nói bây giờ với tháng sau mới nói có gì khác đâu?

- Bởi vì tháng sau con sẽ tròn 20 tuổi, mà con bây giờ mới có 19 tuổi, trên ý nghĩa là hoàn toàn không giống.

Tần Dương lông mày hơi nhướng lên, hỏi dò:

- Sư phụ, chuyện kia có phải rất khó giải quyết đúng không ạ?

Thanh âm của Mạc Vũ không vui không buồn, đều đều như nhau:

- Sao, con sợ à?

- Sợ?

Tần Dương cười ha ha:

- Con có gì phải sợ, chỉ là nghe sư phụ nói trịnh trọng như vậy, lại còn phải chờ tới khi con 20 tuổi mới chịu nói nên khá tò mò thôi.

- Không cần suy nghĩ nhiều, đến lúc rồi con sẽ biết.

Mạc Vũ nói một câu, trong giọng nói bỗng nhiên thêm hai phần trầm thấp:

- Chuyện này có thể sẽ khiến con có chút không thoải mái, nhưng mà con đã đồng ý với sư phụ rằng mặc kệ là chuyện gì thì con nhất định sẽ làm vì ta, đúng không?

Không thoải mái?

Tần Dương nghe rất rõ, nhưng cũng không có đi nghiên cứu ba chữ này, bởi vì mặc kệ sư phụ nói là chuyện gì thì hắn cũng sẽ dùng hết toàn lực hoàn thành!

Đây là lời hứa năm đó của hắn với sư phụ!

Đây cũng là lời hứa giữa hai người đàn ông.

Hết chương 22.
Chương 23 Anh tới xin lỗi tôi à?

Kế bên sân bóng rổ, Tần Dương ngồi trên một cái ghế dài, lưng dựa vào thành ghế, đeo tai nghe, lẳng lặng lắng nghe file đọc tiếng Anh cài trong điện thoại di động.

Phía trước cách đó không xa là Tôn Hiểu Đông mặc quần áo thể thao đang chơi bóng rổ với mấy người khác, mỗi một cử động lại lộ ra bắp thịt rắn chắc, mồ hôi chảy xuống theo nhiệt độ tăng lên.

Tần Dương bị Tôn Hiểu Đông mạnh mẽ kéo tới đây, vì xế chiều hôm nay không có lớp, hắn vốn chuẩn bị nằm trên giường trong ký túc xá nghe tiếng Anh, Tôn Hiểu Đông bèn khuyên Tần Dương chơi bóng rổ với hắn, còn nói với chiều cao của Tần Dương mà không chơi bóng rổ thì quá lãng phí. Tần Dương nhã nhặn từ chối không được, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý đi chung với Tôn Hiểu Đông ra đây, coi như là đi hóng gió.

Học tiếng Anh thì chỉ cần đeo tai nghe lên, dù ở phố xá sầm uất cũng có thể học, ngồi bên cạnh sân bóng rổ cũng không ảnh hưởng gì.

Tần Dương cũng không phải không thích chơi bóng rổ, chỉ là với hắn mà nói thì bóng rổ cũng không có kỹ thuật gì đáng xem. Hắn có cơ thể tràn ngập lực lực lượng, sức bật tốt và lực điều khiển bóng rổ kinh khủng khiến cho trò chơi vốn có sự thi đấu kịch liệt trở nên nhạt nhẽo.

Nếu như Tần Dương đi chơi bóng rổ, đoán chừng người khác cũng khỏi cần đánh cái quái gì nữa.

Khai giảng đã qua mấy ngày, Tần Dương cũng từng bước thích nghi cuộc sống bây giờ, đã không có mưa bom bão đạn, cũng không có nguy hiểm với địch nhân mạnh mẽ, ở chỗ này chỉ có sinh hoạt hòa bình, còn có sinh viên tràn ngập sức sống thanh xuân.

Ngành tiếng Anh thì chủ yếu là học tập tiếng Anh, tăng lên năng lực tiếng Anh chuyên ngành. Tần Dương vừa mới bắt đầu đi học áp lực rất lớn, bởi vì nền tảng của hắn quá yếu, mặc dù giảng viên thỉnh thoảng dùng tiếng Hoa giảng bài, nhưng tạm thời học vẫn có chút quá sức.

Cũng may học tập trong đại học cũng rất tự do, không có ba ngày kiểm tra năm ngày làm bài thi, ít nhất trước khi thi cuối kỳ, Tần Dương còn rất nhiều thời gian để học, mà hắn trải qua đặc huấn có được trí nhớ hơn xa người thường, chú tâm học tập cũng không phải là việc khó.

Một đám người từ con đường bên cạnh sân bóng rổ đi qua, bỗng nhiên một người dừng bước, ánh mắt nhìn Tần Dương ngồi trên ghế dài, thấp giọng nói:

- Anh An, anh xem là ai kìa.

- Hả?

Lưu An đang đi phía sau một thanh niên đeo kính có dáng người gầy gò, nghe vậy bèn quay đầu hỏi:

- Chuyện gì?

Nam sinh kia dùng ngón tay chỉ Tần Dương ngồi cách đó không xa, thấp giọng nói:

- Là thằng nhóc Tần Dương kia.

Lông mày Lưu An hơi run run, trong ánh mắt hiện lên mấy phần oán hận, biểu tình do dự, cuối cùng khẽ cắn môi quay đầu:

- Đừng để ý đến nó, đi thôi!

Thanh niên đeo kính nghiêng đầu nên mọi biểu cảm trên mặt Lưu An đều lọt vào mắt của hắn, theo ánh mắt của Lưu An thấy được Tần Dương đang yên tĩnh ngồi ở trên ghế, hăng hái hỏi:

- Làm sao vậy, chịu thiệt à ?

Lưu An dạ một tiếng:

- Mấy ngày trước vào dịp tân sinh viên đến báo danh, gặp nó tại quán bar 838.

- Tân sinh viên?

Thanh niên đeo kính hứng thú xoay người, ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá Tần Dương.

Trên mặt Lưu An hiện lên mấy phần xấu hổ, nhưng đối phương hỏi, hắn lại không thể không trả lời, ngượng ngùng đáp:

- Vâng, khoa tiếng Anh.

Thanh niên hơi nheo mắt, đưa tay đẩy kính mắt:

- Tân sinh à, thú vị nhỉ, solo hay gọi đội?

Lưu An lại xấu hổ hơn nữa:

- Năm người bọn em và một mình hắn, bọn em còn dùng dao ... Thằng này đánh nhau rất giỏi.

Đôi mắt thanh niên hơi sáng lên:

- Lai lịch thế nào?

Lưu An lắc đầu:

- Không rõ lắm, chỉ biết là nó từ Yến Kinh tới đi học.

Thanh niên quay đầu nhìn Lưu An, hơi nhếch khóe môi lên hai phần:

- Thế nào? Định nhịn à?

Lưu An cười khổ gật đầu:

- Bằng mấy người bọn em thì đánh không lại nó.

Thanh niên đeo kính bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Lưu An:

- Chú là người của anh, cũng xử lý không ít chuyện vì anh, bây giờ chịu thiệt, Trương Khôn này cũng chẳng thể bỏ mặc. Đi, cùng anh qua đó, tìm hiểu lai lịch đối phương trước đã.

Đôi mắt Lưu An sáng lên, chợt lại có chút bất an:

- Anh Khôn, đây là việc riêng của em, anh...

Thanh niên đeo kính tên Trương Khôn lắc đầu, cũng không nói gì nữa, quay người đi đến vị trí của Tần Dương. Lưu An đành phải bước theo, trong lòng lại không kìm được vui vẻ.

Dù bên người Lưu An cũng có một đám đàn em, nhưng so với Trương Khôn thì hắn nhiều nhất chỉ là một gã chân chạy cao cấp mà thôi, hắn thường xuyên giúp Trương Khôn đi đây đi đó làm việc lặt vặt, hoặc làm một ít việc không thể để ai biết, ở trước mặt Trương Khôn không tính là cái gì.

Ở thế giới này, đối với người có tiền có thế mà nói thì thứ không bao giờ thiếu nhất chính là đám chân chạy, ngay cả tư cách yêu cầu Trương Khôn báo thù cho mình cũng không có, đương nhiên, nhưng bây giờ chính Trương Khôn muốn chủ động nói ra lại là một chuyện khác.

Tần Dương đang nhắm mắt nghe tiếng Anh thì chợt nghe tiếng bước chân tới gần, sau đó tiếng bước chân dừng ở phía trước mình.

Tần Dương mở mắt, nhìn thấy một thanh niên đeo kính chừng hai mươi tuổi đang đứng trước mặt mình, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống bản thân.

Tầm mắt Tần Dương lướt qua người thanh niên, nhìn về Lưu An bên cạnh, con ngươi nheo lại hai phần.

Đây không phải gã sinh viên trong quán bar muốn giúp Trương Bân dạy dỗ mình sao?

- Tôi là Trương Khôn, là hội viên bạch ngân của câu lạc bộ Thăng Long, Lưu An là người của tôi...

Câu lạc bộ Thăng Long?

Đây không phải là một trong hai câu lạc bộ tinh anh lớn nhất đại học Trung Hải mà Hà Thiên Phong nói với mình à, nghe nói các thành viên đều là con ông cháu cha có tiền có thế hoặc là có được năng lực khiến mọi người không thể xem nhẹ.

Hội viên bạch ngân?

Là cấp bậc hội viên à?

Có bạch ngân, hẳn là có hoàng kim, thanh đồng, có lẽ còn có bạch kim?

Tần Dương chuyển ánh mắt sang Trương Khôn, người thanh niên này chừng hai mươi tuổi, đeo kính đen, nhìn qua khá nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt của hắn lại tràn đầy sự kiêu ngạo khiến cả người hắn y như đang coi khinh người khác.

Tần Dương ngón tay chỉ Lưu An:

- Anh đang nói đến hắn à?

Trương Khôn gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi mới vừa nghe nói các người mấy ngày trước đã xảy ra xung đột tại quán bar 838, cậu còn đánh bọn họ ...

Tần Dương ngồi trên ghế không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định đứng lên, biểu tình bình tĩnh dò hỏi:

- Là có chuyện như thế, thế nào, anh là lão đại của bọn hắn nên đến nói xin lỗi tôi à?

Xin lỗi?

Cái quỷ gì?

Trương Khôn cùng mấy người phía sau hắn đều ngẩn ra, chợt kịp phản ứng, nguyên một đám đôi mắt tràn đầy lửa giận!

Thằng ranh, ý mày là gì?

Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?

Muốn chết đúng không?

Trong mắt Trương Khôn cũng dâng lên mấy phần lãnh ý, nhưng chợt biến mất, hắn nhìn chằm chằm Tần Dương, trên mặt đột nhiên hiển lộ ra mấy phần ý cười.

- Có can đảm đấy, nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi?

Tần Dương cười cười, nhàn nhạt hồi đáp:

- Vậy phải xem so với ai.

Sắc mặt Lưu An thay đổi hai phần, ánh mắt trở nên phẫn nộ bất thiện.

Mẹ kiếp, so với ai?

Ý mày là nói chúng tao là rác rưởi đúng không?

Hết chương 23.
Chương 24 Theo tao lăn lộn, thấy sao?

Trương Khôn tất nhiên hiểu ẩn ý trong câu nói này của Tần Dương, ánh mắt nhìn Tần Dương ánh lên thêm mấy phần thú vị.

So sánh với ai?

Nói gọi mình là cao thủ, không có khả năng, nhưng nếu so sánh với đám người Lưu An, mình tất nhiên là cao thủ.

Ai bảo bọn họ rác rưởi như vậy chứ.

Trương Khôn móc trong túi ra một bao thuốc lá Hoàng Ngọc, tiện tay lấy ra một điếu, đưa cho Tần Dương

- Làm một điếu chứ?

Tần Dương đưa mắt nhìn qua bao thuốc lá Hoàng Ngọc 128 điếu kia, cũng không đưa tay ra, bình tĩnh từ chối nói:

- Không, cảm ơn.

Trương Khôn cũng không ép, chuyển tay, tiện tay đưa lên miệng mình ngậm lấy một điếu, móc ra một cái bật lửa chống gió, tự mình châm, rít một hơi thật sau, sau đó nhả ra một vòng khói vô cùng hoàn chỉnh.

- Theo tao lăn lộn, thấy sao?

Trương Khôn giọng rất bình thản, nhưng cũng đầy vẻ liều lĩnh, tự tin:

- Đi theo tao, có thể để cho mày tung hoành trong trường. Không cần mày tốt nghiệp, mỗi tháng tao đều có thể cho mày một khoản không tệ, sau khi tốt nghiệp, tao cũng đảm bảo cho mày có một công việc có tiền đồ, còn về chuyện được nhiều hơn, phải xem bản lĩnh của mày.

Tần Dương chớp mắt mấy cái:

- Theo anh? Có thể lấy cơm ở nhà ăn mà không cần tiền không?

Trương Khôn ngẩn người một chút, trả lời theo bản năng:

- Không thể.

Tần Dương bĩu môi một cái:

- Ngay cả nhà ăn trong trường, cũng còn phải đưa tiền, vậy cũng gọi là tung hoành? Nếu vậy, đãi ngộ này anh nên dành cho bọn họ đi.

Nụ cười trên mặt Trương Khôn nhạt đi bớt hai phần, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hắn biết mấy câu này của Tần Dương không đơn giản là cự tuyệt lời mời của hắn, mà còn không hề che giấu sự giễu cợt đối với hắn.

- Mẹ kiếp, mày cố tình chọc ngoáy đúng không? Đi theo anh Khôn, mày còn cần đi ăn cơm nhà ăn, còn muốn mấy đồng kia?

Lưu An bên cạnh không nhịn được liền nhảy ra, quát tháo ầm ĩ, còn nhìn sắc mặt Trương Khôn.

Trương Khôn cơ bản là ra mặt vì hắn, nếu như Trương Khôn vì vậy mà bị khuất nhục, thì cuối cùng cũng là do hắn. Hắn cũng coi như là đàn em của Trương Khôn, tất nhiên muốn hò reo cổ vũ cho Trương Khôn.

Trương Khôn bật cười, chẳng qua nụ cười vừa rồi không còn hài hòa như trước, chỉ có lạnh lùng, thái độ của Tần Dương đã khiến hắn giận rồi.

- Tao mới nói lúc nãy, tao là hội viên cấp bạc của Thăng Long Hội, mày mới vào trường, không biết có hiểu hay không ba chữ Thăng Long Hội có ý nghĩa gì?

Tần Dương cười cười, hỏi ngược lại:

- Thăng Long Hội, Anh Liên Hội mà, có nghe nói, hội viên Thăng Long Hội mấy người phân biệt cấp bậc, phân chia thế nào?

Trương Khôn lười giải thích cho Tần Dương, hất cằm về phía Lưu An một cái, Lưu An ngạo nghễ giải thích:

- Thăng Long Hội chia làm ba bậc thành viên chính thức: vàng, bạc, đồng, trong hội chỉ có năm người chủ nhiệm là hội viên vàng, trừ năm người này ra, bậc bạc là cao nhất.

Tần Dương nha một tiếng, ánh mắt nhìn mặt Trương Khôn, biểu hiện bình tĩnh tự nhiên:

- Tôi không biết anh tìm tôi với mục đích gì, đơn giản mà nói, tôi không có hứng thú chơi trò xưng huynh gọi đệ cùng mấy người, cho nên nếu như anh muốn mời chào tôi, cũng không cần lãng phí tâm tư. Nếu anh muốn lấy lại danh dự cho đàn em của mình, có chiêu gì thì đánh ra, tôi sẽ tiếp, nhưng tôi vẫn tặng bốn chữ lúc trước với hắn, “tự gánh hậu quả”.

Đồng tử Trương Khôn co rút lại, ánh mắt ngày càng lạnh, nếu như lúc nãy Tần Dương nói lấy thức ăn trong nhà ăn mất tiền hay không là giễu cợt hắn, thì bây giờ không khác nào tát vào mặt hắn.

Trò xưng huynh gọi đệ?

Tự gánh hậu quả?

Sau mắt kính, ánh mắt Trương Khôn phát ra sắc bén, sắc mặt Tần Dương bình tĩnh, một vẻ mặc kệ người hô phong hoán vũ bốn phương, ta vẫn đứng hiên ngang sừng sững.

Trương Khôn rít một hơi thuốc, hung hăng nhả ra, sau đó đem điếu thuốc ném ở dưới chân, di di hai cái.

- Có vẻ mày cũng có bản lĩnh, rất có chí khí. Vậy chúng ta cùng chơi một chút đi, có lẽ mày sẽ rất nhanh nhận thức được mày không lợi hại như vậy.

Tần Dương cười nhạt:

- Những lời này tôi cũng muốn dành lại cho anh.

Trương Khôn tâm địa sâu hơn Lưu An nhiều, trên mặt rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Thậm chí khôi phục bộ dáng rụt rè mà tự tin, nụ cười tài trí hơn người.

- Chúng ta tới đó thảo luận chút đi.

Ánh mắt Lưu An không giấu nổi vẻ hưng phấn, khi Trương Khôn nói như vậy, chính là muốn khiêu chiến với Tần Dương, lần này tên Tần Dương gặp nạn rồi.

Thăng Long Hội mặc dù chỉ là một hội sinh viên, nhưng nó có lịch sử không ít, trong Thăng Long Hội đi ra không biết bao nhiêu người rất lợi hại, hơn nữa Thăng Long Hội làm việc thành đoàn, nếu như một thành viên bị bắt nạt, những người khác cũng sẽ không ngồi yên.

Lực lượng của nó bây giờ cũng không đơn giản là sinh viên đại học Trung Hải, vì thành viên Thăng Long Hội ra ngoài lưu lạc khắp nơi, cũng có rất nhiều cắm rễ ở lại Trung Hải, bọn họ liên hệ chặt chẽ, như vốn dĩ thuộc về Thăng Long Hội.

Trương Khôn là hội viên bạc, mặc dù không thể so sánh với năm người hội viên vàng, nhưng cũng là một người rất có năng lực. Tần Dương chỉ là một sinh viên năm nhất từ vùng khác tới, muốn đối đầu với Trương Khôn, e là không được.

Lại nói, nếu như hắn thật có bản lĩnh, có thể hạ gục Trương Khôn, những người khác của Thăng Long Hội nhất định sẽ ra tay, một người đủ sức chống lại toàn bộ Thăng Long Hội sao?

Điều này sao có thể!

Tần Dương, thằng ranh mày chết chắc!

Lưu An dùng ánh mắt nhìn Tần Dương như một người đã chết, xoay người đi về hướng Trương Khôn.

Đám người Tần Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

Đại học Trung Hải quả nhiên rất phức tạp.

Đấy là ở trong trường đã lâu, đã kéo bè kết phái, thân là sinh viên, đã có thể hứa hẹn cho người ta thu nhập, hứa hẹn công việc sau tốt nghiệp.

Nhìn bộ dáng, Trương Khôn này muốn ra mặt cho Lưu An, chẳng qua không biết hắn có thể bày ra thủ đoạn gì đây.

Là người gây ra mưa bom bão đạn, Tần Dương hoàn toàn không để tâm lời nói của Trương Khôn, cầm điện thoại di động lên, tiếp tục luyện nghe tiếng Anh.

- Lão đại, bọn chúng là ai?

Tôn Hiểu Đông cầm một cái khăn lông, lau qua mồ hôi, chạy đến bên cạnh Tần Dương, hơi nghi hoặc nhìn đám người Trương Khôn đi ra, nhất thời hắn không nhận ra Lưu An.

Tần Dương cười cười:

- Thăng Long Hội.

Tôn Hiểu Đông trợn tròn hai mắt:

- Thăng Long Hội, một trong hai đoàn hội lợi hại nhất, bọn họ tìm cậu làm gì ?

Tần Dương nhún vai, trên mặt có vài phần bất đắc dĩ:

- Tên mà hôm trước tôi đánh tron quán bar là đàn em của người này.

Tôn Hiểu Đông khẽ đổi sắc mặt :

- Bọn họ tìm cậu báo thù?

Tần Dương cười nói:

- Có lẽ là muốn báo thù thay đàn em của mình, hoặc là muốn tự nâng cao địa vị của mình trong trường. Trên cái thế giới này, nói chung có rất nhiều người sẽ vì mấy thứ vớ vẩn mà đi làm những việc vớ vẩn.

Tôn Hiểu Đông nhíu mày, lo lắng hiện rõ trên mặt:

- Hai hôm nay tôi cũng rõ ràng, Thăng Long Hội và Anh Liên Hội, lực lượng rất đông, hơn nữa thường thì đắc tội với một người trong đó, thật giống như đắc tội với tất cả mọi người. Lần này thật sự phiền rồi.

Tần Dương biểu hiện bình tĩnh, cười nói:

- Không cần lo lắng, trên thế giới này có rất nhiều người khiến tôi sợ và kính nể, nhưng tuyệt đối không phải là bọn họ.

Hết chương 24.
Chương 25 Thực sự là ... đáng thương!

- Lão đại, cậu thực sự đã trêu chọc Trương Khôn à?

Trên đường đi học, Hà Thiên Phong và Lâm Trúc vừa nghe Tôn Hiểu Đông kể lại chuyện đã xảy ra trên sân tập liền lo lắng không thôi.

Tần Dương cười cười:

- Không phải tôi trêu chọc hắn, mà là hắn chủ động tìm tới tôi.

Hà Thiên Phong cau mày:

- Trước đó tôi có nghe qua một đàn anh nói về Trương Khôn. Nhà hắn không phải dạng vừa đâu, cha hắn mở các câu lạc bộ đêm , trong tay có rất nhiều quán bar và hộp đêm, ít nhất tài sản cũng hơn một trăm triệu, thủ hạ có không ít người, quan hệ lại rộng rãi, là người khá nổi tiếng ở khu này.

- Kinh doanh hộp đêm?

Tần Dương quay đầu, cau mày. Người có thể dựa vào kinh doanh quán bar hộp đêm mà có tiếng hiển nhiên không đơn giản chút nào, họ đều là những nhân vật đi trên lằn ranh pháp luật, nói họ là xã hội đen cũng không chắc, nhưng tuyệt đối không phải là người tốt lành gì, quan hệ xã hội cực kỳ rộng rãi.

Hà Thiên Phong gật đầu:

- Đúng vậy, cha của Trương Khôn là Trương Long, rất nhiều người đều gọi hắn là anh Long, nghe nói sau lưng Trương Khôn còn có hậu trường càng cứng hơn nữa, Trương Khôn là con trai duy nhất của Trương Long nên rất được cha cưng chiều.

Tần Dương nhíu nhíu mày:

- Khó trách gã Trương Khôn này hễ mở mồm là bảo người ta đi theo hắn, y như đại ca xã hội đen thu nạp đàn em, thì ra là có gia đình như thế!

- Còn không phải vậy sao?

Hà Thiên Phong thở dài:

- Gia cảnh của Trương Khôn trong Thăng Long Hội không phải giàu nhất, nhưng cha hắn có mối quan hệ xã hội khá phức tạp, lại có nhiều thủ hạ. Rất nhiều người có việc xin nhờ đến Trương Long, hắn đều có biện pháp giải quyết, mà vai trò của Trương Khôn ở Thăng Long Hội cũng tương tự như thế.

Nghe Hà Thiên Phong giải thích, Tần Dương cũng hiểu rõ hơn, nhịn không được bật cười:

- Khó trách lúc trước nghe nói đại học Trung Hải là xã hội thu nhỏ, bây giờ xem ra đúng là như vậy.

Hà Thiên Phong thấy Tần Dương còn cười, cười khổ nói:

- Lão đại của tôi ơi, cậu bây giờ còn cười được à? Trương Khôn muốn đối phó cậu, chưa chắc chỉ sử dụng những mánh lới trong trường học thôi đâu, có khi hắn còn dùng người dưới trướng cha hắn nữa đó, mà chúng ta nói đến cùng cùng chỉ là sinh viên, xung đột với bọn họ thì nhất định sẽ thua thiệt.

Hơi do dự một chút, Hà Thiên Phong tựa hồ hạ quyết tâm, cắn răng nói:

- Nếu không, tôi đi tìm Trương Khôn, thử xem có biện pháp hóa giải thù oán này không, nếu hắn đồng ý không gây sự với lão đại nữa thì cậu chịu khó cúi đầu vậy.

Tần Dương dừng bước, nhìn vẻ mặt lo lắng và nghiêm túc của Hà Thiên Phong, trong lòng chợt thấy cảm động.

Hà Thiên Phong đi tìm Trương Khôn, Trương Khôn nhất định sẽ làm khó dễ hắn, Hà Thiên Phong muốn giúp mình thì khẳng định phải trả giá thật lớn, thậm chí có thể bị gây khó dễ, bị nhục nhã. Hà Thiên Phong chắc chắn biết rõ điều này, đây cũng là lí do hắn do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn chủ động nguyện ý giúp đỡ, điều này có nghĩa là hắn thật sự xem mình và cả bọn Tôn Hiểu Đông, Lâm Trúc là bạn bè.

Hà Thiên Phong có hơi thích làm ra vẻ ta đây lớn rồi, thích làm người dẫn đầu, thích nổi bật, nhưng với người trẻ tuổi mà nói thì đây là việc rất bình thường, không đến nỗi tính là khuyết điểm. Khi bạn bè gặp khó khăn, hắn cũng không có trốn tránh mà là dốc hết khả năng trợ giúp, chỉ bằng điểm này đã là đáng quý.

Tần Dương dùng quyển sách tiếng Anh trong tay sách vỗ vỗ cánh tay Hà Thiên Phong, cười nói:

- Lão nhị, tấm lòng của cậu tôi xin ghi nhớ, nhưng mà việc này còn không cần cậu ra mặt.

Hà Thiên Phong còn muốn khuyên bảo thì Tần Dương mỉm cười bảo đảm:

- Tôi không phải cậy mạnh, trong lòng tôi tự có tính toán. Như vậy đi, nếu như tôi thực sự cần giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ nói cho cậu được chưa?

Hà Thiên Phong nhìn Tần Dương mỉm cười tự tin, nghĩ đến biện pháp nhập học đặc thù của Tần Dương , còn có võ nghệ hơn người của hắn, rốt cục thở dài một hơi nói:

- Được rồi, nhưng cậu cần phải cẩn thận, những tên kia đều không đơn giản, có lẽ nhà anh cũng có địa vị, chỉ là có câu nói "phép vua thua lệ làng", một mình cậu lẻ loi ở đại học Trung Hải, cuối cùng phải chịu thiệt thòi một chút ...

Tần Dương ừ một tiếng:

- Được, tôi sẽ cẩn thận.

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thúc giục:

- Sắp tới giờ rồi, đi nhanh đi, bằng không đến muộn thì ngại lắm.

Hà Thiên Phong thấy Tần Dương nhìn đồng hồ, thuận miệng hỏi:

- Cái đồng hồ này nhìn không còn mới nữa, chắc là đồ dùng đã lâu?

Tần Dương cười gật đầu:

- Ừ, là một người lớn tặng cho tôi, ông ấy nói cái đồng hồ này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với ông.

- Khó trách, nhìn kiểu dáng cũng khá lâu rồi, ít nhất cũng phải 20 năm đấy.

Tần Dương cười cười:

- Ừ, cũng cỡ đó.

Cái đồng hồ này là quà sinh nhật sư phụ đưa cho hắn nhân dịp sinh nhật 16 tuổi, còn dặn dò hắn phải giữ gìn thật tốt.

Lúc sư phụ đưa cho hắn cũng không có dặn dò đặc biệt gì, nhưng trước kia Tần Dương đã từng thường xuyên nhìn thấy sư phụ của mình nhìn cái đồng hồ này mà ngẩn người, ánh mắt ôn nhu mà thương cảm. Khi không có chuyện gì làm, ông thường xuyên bảo dưỡng đồng hồ, động tác của ông cẩn thận mà nhu hòa, thần thái nghiêm túc vô cùng, cứ như rằng cái đồng hồ này là bảo vật quý giá nhất trên thế giới.

Chắc hẳn cái đồng hồ ấy sẽ gợi lên ký ức nào đó mà ông không thể quên được.

Tần Dương cũng từng khó hiểu rằng nếu như sư phụ đã coi trọng cái đồng hồ này thì tại sao còn đưa nó cho mình?

Tần Dương đã từng hỏi, nhưng Mạc Vũ cũng không có trả lời, chỉ là sự cô đơn và phiền muộn trong đôi mắt lại sâu thêm mấy phần.

Tần Dương cảm thấy sư phụ nhất định ẩn giấu một bí mật, hơn nữa hắn có trực giác, có lẽ chuyện thứ hai mà sư phụ muốn mình đi làm có lẽ có liên quan đến bí mật này.

Sư phụ đã không chịu nói, vậy chỉ có nước chờ đợi ngày ông nguyện ý kể.

...

Tần Dương đi vào phòng học, tùy ý tìm một vị trí chưa có ai ngồi. Hắn thích ngồi ở trong góc, có lẽ là do thói quen, hắn cũng không thích bị người ta chú ý, trong khi đó trên đời này đa số người đều thích như vậy.

Có lẽ, đây mới là nguyên nhân cơ bản sư phụ coi trọng hắn?

Lâm Trúc và Tôn Hiểu Đông ngồi ở phía trước Tần Dương, mà Hà Thiên Phong thật nhanh đi tới bên cạnh Nhạc Vũ Hân, bởi vì Nhạc Vũ Hân luôn luôn ngồi cạnh Hàn Thanh Thanh, nên hắn chọn lựa chiến thuật quanh co.

Trước đánh hạ bạn cùng phòng của đối phương, lại để cho khuê mật (bạn nữ thân thiết với nhau) nói tốt về mình thì việc theo đuổi cô nàng không phải làm ít công to sao?

Hàn Thanh Thanh cầm sách đi vào phòng học, ánh mắt đảo qua phòng học, tìm được vị trí của Nhạc Vũ Hân, đang định bước tới lại phát hiện Hà Thiên Phong ngồi bên cạnh Nhạc Vũ Hân, đôi mày thanh tú hơi nhíu.

Hàn Thanh Thanh hơi do dự một giây, thân thể xoay một cái, đi tới ghế trống bên cạnh Tần Dương.

- Tần Dương, chỗ này có ai ngồi chưa?

Tần Dương thoáng kinh ngạc nhìn Hàn Thanh Thanh, gỡ xuống tai nghe:

- Chưa có ai ngồi cả.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, để sách xuống nàn, sau đó ngồi lên ghế trống.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua phía trước, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hà Thiên Phong, Tần Dương khóe miệng hơi nhếch lên.

Hàn Thanh Thanh chắc là đang trốn Hà Thiên Phong rồi, dù sao Hà Thiên Phong muốn theo đuổi Hàn Thanh Thanh đã biểu lộ quá rõ ràng.

Thực sự là ... đáng thương!

Tần Dương thu hồi ánh mắt đồng tình, tiếp tục đeo tai nghe lên nghe tiếng Anh, cũng không có bởi vì Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh mà hưng phấn.

Hàn Thanh Thanh nhìn động tác của Tần Dương cùng với thái độ bình tĩnh của hắn, trong lòng hơi kinh ngạc.

Mặc dù Hàn Thanh Thanh không hề cảm thấy bản thân xinh đẹp đến mức ai cũng phải nghiêng ngả vì mình, nhưng mà đối phương biểu hiện quá mức bình tĩnh rồi nha?

Hết chương 25.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom