• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Đa đa ích thiện (Bản cổ đại) (1 Viewer)

  • Chương 36: Hồ ly hiến kế

Thái bình thịnh thế, đương lúc xuân nhàn, chuyện Tĩnh Nam hầu thế tử Long Phi Ngọc có gian tình với nghĩ muội của phò mã gia Kim Đa Đa chẳng mấy mà lan xa, nguyên nhân hậu quả đều được đem ra phân tích. Nhưng lần này, Long Phi Ngọc chẳng phiền lòng vì những lời đồn đại trên phố, trái lại người bên cạnh lại khiến y sợ hãi.

Đầu tiên là La Kiệt. Vị ngự sử mặt sắt này phát hiện ra mình là người cuối cùng biết chuyện, gương mặt khi thấy xám như sắt. Mẫu tử Kim Đa Đa cố gắng làm nũng, cuối cùng lừa cả người ta. Đáng tiếc vị gian phu là y chẳng quan trọng gì, đành cúi đầu nhận lỗi về mình —— quả tình y nào có tội gì!

“Thế tử gia, ngài định khi nào sẽ lấy Đa Đa làm vợ?”

“Hì hì, sớm thôi, sớm thôi.”

“Sớm? Sớm là khi nào? Có nhanh bằng hồng nhan phai tàn không?”

“Chuyện này… Chuyện này sao thể chỉ nhờ tay một người.”

“Ý của thế tử là Đa Đa không chịu gả? Thế tử có từng nghĩ vì sao Đa Đa không chịu gả không. Nữ tử nếu không tìm được lang quân xứng đáng tất sẽ không lấy chồng!”

“…Trước đây quả thật do Phi Ngọc không đúng, sau này không dám tái phạm nữa.”

“Sau này? Có sau này hẵng nói. Phủ ngự sử ta dù thua kém phủ Tĩnh Nam hầu, thế nhưng chuyện chăm sóc mấy mẹ con họ không phải là không thể.”

“Vậy… Vậy thì tốt quá rồi.”

Không ngờ bị thỏ cắn cũng rất đau! Chỉ riêng Cảnh Linh trưởng công chúa còn nhớ đến Phi Ngọc ca ca của nàng, lấy cớ thân thể mang thai khó ở nên giữ phò mã lại trong phủ, như thế Long Phi Ngọc mới được yên tĩnh vài ngày.

Một người khác chính là Thất hoàng cữu Đông Phương Tĩnh Vĩnh. Thừa Lộ đại trưởng công chúa vì quá mong ngóng cưới con dâu nên đã biên thư nhờ đệ đệ khuyên nhủ Long Phi Ngọc. Đông Phương chưởng môn vừa hay biết, người chưa thấy đâu tiếng đã đến, gửi mấy phong thư bằng bồ câu truyền tin mắng cho Long Phi Ngọc một trận, hoàng thượng cũng không thoát được. Ngài còn tuyên bố sẽ hồi kinh tháp tùng bọn họ bái đường thành thân.

Long Phi Ngọc cũng cuống. Y cũng mong Thất hoàng cữu mã đáo thành công, thế nhưng tính tình Kim Đa Đa y quá hiểu, nếu không phải tự nàng gật đầu, dẫu người khác có ép cũng không được. Cách đối nhân xử thế của Thất hoàng cữu rất cứng nhắc, chỉ e đến lúc đó lại hỏng việc.

“Thế tử gia, sao ngài lại ngồi đây thở dài thế này?” Thương Dung cười khanh khách hỏi Long Phi Ngọc: “Nghe nói lão Hầu gia rất yêu mến mấy đứa cháu trai bỗng dưng xuất hiện, thế tử gia còn buồn nỗi gì?”

Long Phi Ngọc liếc mắt nhìn gã, người trước mặt nhàn nhã tự tại, thật khiến y chướng mắt.

“Hừ! Biết thừa còn hỏi!”

“Ha ha, thế tử gia lo chuyện đông gia không chịu gả ư?”

“Chao ôi, chính ta cũng không rõ vì sao nàng không đồng ý. Nếu như nàng bất an về ta, cơ thiếp trong nhà đã trả về hết, phong nguyệt bên ngoài cũng không còn, đến dịp vui chơi cũng chẳng có. Chẳng lẽ ta phải moi tim ra nàng mới bằng lòng?”

“Chẳng phải như vậy cũng tốt sao? Bây giờ hai người cùng ăn cùng ở, có kẻ lướt ngang hay không cũng như nhau còn gì. Hơn nữa, nếu sau này thế tử gia muốn có niềm vui mới, cũng không cần lo lắng nghĩ đến bà vợ già ở nhà.”

“Phỉ phỉ phỉ! Con Hồ Ly thối tha này, ngày tuyết chẳng mang than sưởi đến thì thôi, còn muốn chuốc thêm họa lớn, nhà ngươi muốn thấy chúng ta phân ly hay sao?”

Ở chung đã lâu, Long Phi Ngọc hiểu, tuy rằng Thương Dung bề ngoài luôn đối đầu với Kim Đa Đa, trong lòng gã chỉ mong những điều tốt nhất đến với nàng; nếu như y thật sự có niềm vui mới, chỉ e sắc mặt vị đại chưởng quỹ này vô cùng khó coi.

“Ha ha, thật ra ta cũng không rõ vì sao Kim Miêu Mễ kia không ưng thuận, thế nhưng ta biết cách khiến nàng phải gật đầu.”

“Nhà ngươi nói thật ư?” Long Phi Ngọc nhìn thẳng vào mắt Thương Dung, sợ rằng gã sẽ lắc đầu.

“Khi Kim Miêu Mễ có Thừa Phong và Tề Hải, nàng ta sống chết cũng không chịu nói cho Tư Đồ tiên sinh và Đông Phương chưởng môn biết phụ thân của bọn chúng là ai.”

“Chuyện này ta biết.” Long Phi Ngọc phẫn nộ đáp.

“Hai người bọn họ dù không quá giận Kim Miêu Mễ, thế nhưng tuyệt nhiên không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa. Cho nên Kim Miêu Mễ đã thề rằng…” Nói đến đây, Thương Dung bèn ngừng lại.

“Nàng thề thế nào?” Long Phi Ngọc vội hỏi, y có linh cảm rằng lời thề này chính là điểm then chốt.

Dưới ánh mặt trời, Thương Dung híp đôi mắt dài nhỏ lại, chậm rãi nói: “Kim Miêu Mễ thề rằng, nếu như lần sau lại mang thai, nhất định sẽ phải gả làm vợ người ta, tuyệt đối không tái diễn chuyện sinh con không cha nữa.”

Một lát sau, Long Phi Ngọc thất thần mới mấp máy nói: “Ý nhà ngươi muốn ta…”

“Nàng có thể, chẳng lẽ thế tử gia không thể?”

“Như vậy có được không?”

“Thế tử gia còn cách nào tốt hơn không? Hay thế tử gia nghĩ có ba đứa con là đủ rồi.”

Làm sao có thể? Y còn muốn có một tiểu nha đầu trắng trẻo, ngọt ngào, ngây thơ như nước ôm cổ y gọi cha! Dung mạo giống mẫu thân là được, nhưng tính tình tuyệt đối không được giống. Y nhất định sẽ nuôi dưỡng con bé thành một cô nương ngoan ngoãn, thông minh, đẹp lòng người…

“Thế tử gia, thế tử gia!”

“Hửm?”

“Ngài nghĩ xong chưa?”

Y không muốn con gái mình ra đời thiếu minh bạch, cho nên không ngăn cản Đa Đa uống tị tử thang, hẳn là Đa Đa cũng nghĩ như vậy. Cho nên, có con gái thì có thê tử, không có thê tử thì con gái cũng chẳng có.

“Nhưng Đa Đa tinh thông dược lý, làm cách nào lừa nàng đây?”

“Ha ha, hành sự tại nhân mà.”

Long Phi Ngọc cảnh giác nhìn Thương Dung đang cười toe toét, nói: “Hồ Ly, sao đột nhiên nhà ngươi tốt quá vậy. Có phải có chuyện muốn nhờ ta?”

“Xem ngài nói kìa! Dù gì ta cũng là cha nuôi của A Bích, phu thê hai người mỹ mãn, một nhà đoàn viên, với ta cũng là chuyện vui mà! Chẳng lẽ Thương Dung ta lại là người thấy lợi quên nghĩa hay sao?”

Ha ha ha! Thương Dung y đương nhiên không phải kẻ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, song cũng tuyệt đối không phải kẻ ngu dốt bỏ sức mà không cần tạ ơn.

Tám năm trước, khi Thương Dung còn là cháu trai được yêu thương nhất của lão thương gia đệ nhất Lăng quốc, còn là người được kế thừa gia nghiệp của tổ tông người người coi trọng, còn là lãng tử nguyện du sơn ngoạn thủ, tuyệt không để kẻ khác chi phối.

Đến một ngày, lão thái gia và phụ thân y dẹp bỏ hy vọng y quay về kế thừa gia nghiệp, thế là bèn nghĩ ra một cách —— cưới vợ cho y, người được chọn chính là sư muội của chưởng môn Huyền Thiên tông Đông Phương Tĩnh Vĩnh – Kim Đa Đa.

Đùa à! Lãng tử sao có thể lấy vợ! Huống hồ vị Đông Phương chưởng môn kia y đã từng gặp mặt, tuổi tác vị ấy không kém phụ thân y là bao, lại là người cổ hủ. Sư muội ông ta hẳn cũng là một bà cô già nua.

Nhưng y đã lầm, Kim Đa Đa không phải một bà lão già nua, mà là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, giảo hoạt như con mèo nhỏ. Ngay khi y trốn khỏi nhà không lâu, cứ ngỡ rằng đời nãy sẽ được thỏa chí ngao du sơn thủy, thì bị nàng bắt được.

“Hôn sự do trưởng bối quyết định, ta và công tử chưa từng gặp gỡ, khó trách công tử lại thấy khó xử.”

“Nếu cô nương không tình ta không nguyện, xin Kim cô nương giải thích với các trưởng bối giúp một câu.”

“Ấy, ta vốn cũng nghĩ vậy, song hôm nay gặp mặt, cảm giác như nếu bỏ lỡ giai ngẫu như công tử e thật là đáng tiếc.”

“Kim cô nương có điều kiện gì xin cứ nói, bốn chữ nhất kiến chung tình này vốn chẳng hợp với đôi ta.” Thương Dung thích làm lãng tử nhưng không có nghĩa y là người kém cỏi.

“Được, nếu công tử đã thẳng thắn như thế, ta cũng không ngại gì. Ta cũng không vội thành thân, ta đến Thương gia vốn muốn lĩnh giáo về mặt kinh thương, không hiểu sao lại được lão thái gia để mắt đến.”

“Cô nương muốn làm kinh thương?” Thương Dung tròn mắt nhìn thiếu nữ vừa tròn mười lăm trước mặt.

“Không sai! Nam nhân có thể, vì sao ta lại không? Ta muốn mở tửu lầu, ta có tiền, cũng mời được cả đầu bếp, chỉ có điều vẫn thiếu sự am hiểu về mặt này. Cho nên, chỉ cần Thương công tử đồng ý đến tửu lầu làm chưởng quỹ, giúp ta làm ăn, hôn sự này có thể hủy.”

“Giúp cô nương làm ăn? Ha ha! Vậy chi bằng ta quay về tiếp quản Thương gia, há chẳng phải tốt hơn làm một chưởng quỹ con cỏn hay sao?”

“Vậy cũng tốt, có thể làm thiếu phu nhân của thiếu chủ Thương gia cũng là một chuyện hay. Nếu có thể đưa công tử về nhà, lão thái gia càng hài lòng với cô cháu dâu này hơn đấy.”

“Hừ, muốn ta tiếp quản gia nghiệp hay phải lấy cô nương, ông nội ta nhất định sẽ chọn người.”

“ha ha, vậy nếu bây giờ chúng ta gạo nấu thành cơm, công tử nói xem gia gia có chọn về thứ hai hay không?”

“Cô nương… Cô nương muốn ta làm bao lâu? Làm mãi thì không được, dù gì cũng phải có hạn định.” Thương Dung quyết định nghe xem nàng ta muốn thế nào.

“Điều đó là đương nhiên, ta biết Thương công tử không muốn bị trói buộc. Nữ nhi như ta sau cùng cũng phải thành gia, chuyện làm ăn đương nhiên sẽ do phu gia tiếp quản. Công tử yên tâm, chỉ cần ta thành thân, giao ước giữa chúng ta coi như chấm dứt.”

Thương Dung thầm nghĩ, nàng ta đã mười lăm tuổi, chỉ mấy năm nữa thôi sẽ gả cho người ta. Nếu không đồng ý, một khi nàng ta thật sự khiến gạo nấu thành cơm thì nguy. Đưa một cô nương cùng lưu lạc giang hồ, chi bằng giết y đi.

Cứ thế, Thương Dung trở thành đại chưởng quỹ của Vô Song lầu mới khai trương trong kinh.

Sau này y mới biết, thì ra Kim Đa Đa đã đánh cược với Thương lão thái gia, đánh cược xem y có chấp nhận làm một chưởng quỹ, quản lý một tửu lầu, nếu thằng thì Túy Hoa lầu không được dùng thủ đoạn áp chế Vô Song lầu. Đáng tiếc khi ấy khế ước bán thân đã ký, chỉ mong sớm có kẻ ngu dẫm vào vết xe đổ của y.

Đáng giận nhất là, nữ nhân này đã ngoài hai mươi, có ba đứa con trai, tái hợp bao lần với Long Phi Ngọc nhưng vẫn chưa chịu thành thân; chỉ cần nàng chưa gả, y sẽ không có ngày tự do. Hết lần này đến lần khác, Long Phi Ngọc đường đường là đại tướng quân uy vũ, cứ hễ đứng trước mặt Miêu Mễ kia thì như chuột thấy mèo, buộc y không thể không xuất thủ.

Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần Long Phi Ngọc làm theo lời y nói, cuộc sống tự do tự tại ắt sẽ đến ngay thôi!

Tâm tình Thương Dung vui sướng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, dù cho phía đối diện là nữ nhân y căm hận nhất cũng chẳng ảnh hưởng đến được.

Nữ nhân kia làm chuyện gì khiến y căm hận? Phải rồi, lần đầu tiên nàng thấy y đã kêu lên: “Hồ đại chưởng quỹ!”. Nhắc đến chuyện này, tất cả lỗi lầm là do Kim Miêu Mễ kia gây ra, ai bảo nàng ta nói y giống hồ ly.

Thương Dung gật đầu chào cô nương nọ.

Đinh Đinh Đang vuốt ngực, vì sao Thương đại chưởng quỹ lại cười với nàng nhỉ, lại còn cười tươi đến độ khiến tim nàng đập thình thịch.

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom