• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New ANH TỔNG HỌ HÀN CỤC SÚC ĐÁNG YÊU (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 51-52

Chương 51: Cảm giác quen thuộc (2)


Cho tới bây giờ cô cũng không có lừa gạt chị, nhưng mà bây giờ chỉ cần chị có thể vui vẻ, cô thà làm một tên lường gạt, một người có tội.


Cô rũ mắt nhìn Hàn Đông Liệt, gật đầu cười.


Âu Thiển Thiển xoay người, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng, Cô rất vui vẻ, hai người bọn họ có thể gặp mặt, có thể ở cùng nhau trong một căn phòng, cô rất vui vẻ. Nhưng rất kỳ quái, mỗi một bước đi của mình, tâm cô lại cảm thấy đau đớn, là vì cái gì đây? Chẳng lẽ lòng của nàng không tốt sao?


Cửa phòng nhẹ nhàng bị đóng lại, Tiểu Thiển nhìn không chớp mắt Hàn Đông Liệt nằm ở bên giường, cô đưa tay từ từ đến gần mặt của anh ta, nhưng lại không dám đụng vào. Cô sợ vừa đụng nhẹ sẽ làm anh ta tỉnh lại, cô sợ quấy rầy anh ngủ.


Cô hé miệng, cố gắng dung nhiều sức, nhưng một chữ cũng nói không ra, cô muốn gọi tên của anh ta, lần cuối gọi tên của anh ta, tuy nhiên cô đã không thể, cô đã hoàn toàn không thể nói chuyện rồi. Cô đã cảm thấy cô muốn nhanh chóng chết đi, nghĩ đến sẽ giống mẹ, sẽ chết ở trên giường bệnh lạnh lẽo này. . . . . .


Nhưng mà cho dù chết cũng không còn quan hệ gì, thật là không sao rồi !


Chợt Hàn Đông Liệt nhíu mày một cái, đầu cũng nhẹ nhàng di chuyển, sau đó đột nhiên mở mắt, nhìn đến mình nằm ở giường, anh ngồi thẳng lên, hốt hoảng hỏi, “Cô ấy đâu? Cô ấy đi đâu?”


Cô kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ tới anh tỉnh lại nhanh như vậy, Âu Thiển Thiển vừa mới rời đi mà thôi, anh ta liền tỉnh lại lập tức. Là cô đã đánh thức anh sao? Hay là bởi vì anh cảm thấy mình gối đầu lên không phải là Thiển Thiển?


“Cô ấy ở đâu? Cô nói đi, nói nhanh một chút đi. . . . . .” Anh ta hốt hoảng nắm bả vai của cô ép hỏi, nhưng mà chợt hắn nghĩ tới cô không thể nói chuyện.


“Thật xin lỗi” Anh xin lỗi, buông tay ra, sau đó dựa vào bánh xe phụ trên ghế đứng lên, vội vàng khập khễnh đi về phía cửa, mà đi tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu lại cau mày hỏi, “Lý tiểu thư, chúng ta đã từng là gặp qua ở nơi nào?”




Chương 52: Kết quả kiểm tra (1)


Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, hoảng hốt lắc đầu. Không được, cô không thể để cho anh nhận ra mình, không thể cho anh biết thân phận thật của cô, cô muốn trong lòng anh vẫn cất giữ hình ảnh đáng yêu lúc còn nhỏ của mình.


Cô quay mặt đi, không để cho anh nhìn thấy cô đã không nhịn được mà rơi nước mắt, thật ra thì cô cũng rất vui vẻ, ít nhất anh cũng không có quên cô. . . . . .


Hàn Đông Liệt nhìn phản ứng kỳ quái của cô, nhíu thật chặt lông mày nói “Xấu hổ? Là tôi quá mạo muội? Làm như tôi chưa nói qua, hôm nào tôi sẽ trở lại thăm cô, gặp lại!” Nói xong, hắn liền vội vã đi ra ngoài.


Cô từ từ quay đầu trở lại, không có một bóng người nhưng cửa phòng mở rộng, nhớ tới câu nói cuối cùng của anh, “Hôm nào tôi lại tới thăm cô!” Anh có thể đến được sao? Bọn họ còn có cơ hội gặp mặt sao?


Cô đưa tay vuốt phía trên khóe mắt trái đang được băng bó của mình, sau đó từ từ kéo xuống một viên bảo thạch màu đen trên da thịt trắng noãn của mình.


Bảo thạch màu đen xinh đẹp sáng bóng, so với trên mặt Âu Thiển Thiển lúc nãy còn sang bóng hơn. . . . . .


Hàn Đông Liệt đi trên hành lang bệnh viện, nhìn chung quanh tìm kiếm bóng dáng của cô, tâm tình của hắn thay đổi điên cuồng, kể cả chân vẫn còn bó bột cũng hoàn toàn không cảm thấy đau.


“Cô gái chết tiệt, đã chạy đi đâu?” Hắn phẫn nộ mắng, dùng sức đấm vào vách tường trắng như tuyết.


Một y tá mặc áo đồng phục màu trắng nhìn thấy hắn đang bị thương mà đi trên hành lang, vội vàng đến đỡ lấy hắn nói, “Tiên sinh, chân của anh còn đang bó bột, không thể đi lại, anh ở phòng bệnhsố mấy, tôi đưa anh trở về phòng.”


“Cút ngay, đừng đụng đến tôi!” Hắn dùng lực hất tay cô y tá ra, tiếp tục không ngừng đi, không ngừng tìm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom