• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1: Tôi không phải là loại người đó

“A a!”

“Cô ơi, cô đang làm gì vậy?”

“Tôi không phải loại người đó…”

Hả? Khoan đã, âm thể, quái tượng, phù động, mệnh môn… Giang Tiểu Thần nắm lấy cổ tay của cô gái, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, ngay lập tức thấy rõ mạch tượng hỗn loạn và thân thể mãnh liệt của cô gái.

Có nhân ắt có quả, còn là cái gì thì Giang Tiểu Thần không muốn tìm tòi nghiên cứu quá nhiều, bởi vì anh đột nhiên nhận ra rằng bản thân là loại người đó.



Ngày hôm sau.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào qua khe hở của rèm cửa sổ, Giang Tiểu Thần mở mắt ra. Lúc này, trong vòng tay ấm áp của anh, đôi bàn tay trắng trẻo quyến rũ của người phụ nữ lặng lẽ đặt trên cơ thể anh.

Cô gái nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, thân thể sạch sẽ chợt co rúm lại, cả người ngây ra như phỗng.

Đây là một người phụ nữ lạnh lùng và quyến rũ, với khí chất lạnh như băng, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ thướt tha đêm qua.

Giang Tiểu Thần cứ tưởng rằng cô sẽ khóc, sẽ gào lên, nhưng cô lại vô cùng yên tĩnh, mà sự yên tĩnh này rõ ràng đang cố kiềm nén khắc chế.

Giang Tiểu Thần muốn giải thích tình hình đêm qua nhưng khi nhìn thấy một vệt đỏ khô bên cạnh, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy.

“Cô ơi, tôi xin lỗi…” Giang Tiểu Thần do dự, cuối cùng không nhịn được nói.

Cô gái vô cảm cầm lấy quần áo, kiên cường như một ngọn núi băng lạnh lùng, lúc chuẩn bị rời đi, trong lòng cô thoáng chần chừ vì tiếng “xin lỗi” của Giang Tiểu Thần.

Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn vội vã mở cửa chạy đi, sau đó tiếng khóc truyền vào từ bên ngoài, cuối cùng người phụ nữ này cũng không nhịn được khóc nấc lên.

Có lẽ cô không muốn khóc trước mặt Giang Tiểu Thần nhưng không biết rằng thính lực của Giang Tiểu Thần khác hẳn người bình thường, dù cửa đóng thì vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Anh là đạo sĩ đã tu hành 22 năm ở trên núi, được sư phụ nhờ xuống núi cứu một ân nhân. Tối hôm qua vừa đến Trung Hải không lâu liền gặp mấy tên côn đồ ức hiếp người phụ nữ đó, sau đó anh đã cứu cô và đưa về khách sạn.

Sau đó thì…

Giang Tiểu Thần không muốn giải thích điều gì hết, dám làm dám chịu. Anh và người phụ nữ đó thật sự đã xảy ra quan hệ. Chuyện tối qua người đàn ông bình thường đều không thể từ chối, huống hồ không cứu cô thì cô chỉ còn con đường chết.

Giang Tiểu Thần lắc đầu, cười dí dỏm: “Duyên phận đã hết, thôi vậy, đi hoàn thành chuyện sư phụ dặn dò thì hơn.”

…Nửa tiếng đồng hồ sau.

Giang Tiểu Thần đeo túi lên, đến tập đoàn Tô thị theo địa chỉ mà sư phụ của anh đưa.

Năm đó người giúp sư phụ đến từ nhà họ Tô, hiện giờ ông cụ Tô bị bệnh nặng, sư phụ đặc biệt phái anh xuống núi cứu người.

Nói ra thì Giang Tiểu Thần rất cảm ơn ông cụ, là ông ấy đã cho anh sinh mạng thứ hai.

Nếu không có ông cụ thì anh đã chết trong vụ hỏa hoạn năm đó từ lâu rồi, càng không thể được học bản lĩnh đầy mình, võ đạo, y thuật, xem tướng, xem bói,... Dường như mọi thứ đều tinh thông.

Còn mục đích lần này xuống núi của anh ngoài cứu người ra, là tìm lại thân phận của mình.

Tập đoàn Tô thị.

Dưới tòa nhà, Giang Tiểu Thần mang một chiếc túi vải nhỏ, mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong veo toát lên ánh sáng nhìn xung quanh.

Một lúc lâu sau, anh lập tức sải bước đi vào cửa lớn của tòa nhà cao tầng.

“Anh là ai?”

Vừa đến trước cửa, hai bảo vệ nhìn Giang Tiểu Thần một cách kỳ lạ, đột nhiên ngăn anh lại.

Giang Tiểu Thần nhìn hai bảo vệ nói: “Tôi tìm chủ tịch Tô Dân Sinh của các anh.”

“Tìm chủ tịch của chúng tôi hả? Ông ấy đã về hưu từ năm ngoái rồi, không còn ở đây nữa.”

“Vậy chủ tịch hiện giờ là?”

“Anh từ nơi khác đến đây phải không? Ngay cả sếp của chúng tôi mà cũng không biết à?” Bảo vệ vô cùng ngạo mạn nói: “Hiện giờ Tô Nhược Sơ cũng là sếp Tô của chúng tôi quản lý tập đoàn Tô thị.”

Tô Nhược Sơ? Theo sư phụ kể lại, hình như cô ấy là cháu gái của Tô Dân Sinh.

“Được thôi, cho dù bây giờ ai đang nắm quyền, làm phiền hai người thông báo một tiếng, nói rằng bên dưới có một người tên là Giang Tiểu Thần muốn gặp cô ấy.”

Nghe vậy, hai bảo vệ quan sát Giang Tiểu Thần từ đầu đến chân, khóe miệng không khỏi nở nụ cười chế giễu.

“Anh coi mình là ai thế hả? Anh cho rằng sếp Tô của chúng tôi là người mà anh muốn gặp là có thể gặp được sao?”

Giang Tiểu Thần nhún vai: “Các anh cứ nói với cô ấy rằng tôi đến đây vì ông nội của cô ấy là Tô Dân Sinh, sau khi nghe tin chắc chắn cô ấy sẽ xuống đây gặp tôi.”

“Tôi khinh! Tôi thấy anh muốn theo đuổi sếp Tô của chúng tôi thì có. Loại người giống như anh chúng tôi đã gặp nhiều rồi, đừng có kiếm lý do vớ vẩn với chúng tôi, anh coi chúng tôi là đồ ngốc hả?”

Tô Nhược Sơ là người đẹp số một ở Trung Hải, được mệnh danh là tổng giám đốc xinh đẹp như núi băng.

Đàn ông theo đuổi Tô Nhược Sơ có thể xếp từ Trung Hải đến nước Pháp, có người nào không phải là ông chú đẹp trai nhiều tiền? Loại người như một con cóc ghẻ như thằng nhóc trước mặt, dù có cố gắng mấy đời thì cũng không có khả năng.

“Vì vậy các anh cứ nhất quyết ngăn cản tôi phải không?” Giang Tiểu Thần xắn tay áo lên.

Nhìn thấy vậy, hai bảo vệ chợt mỉm cười, khinh thường lấy gậy sắt dắt bên hông ra.

Tập đoàn Tô thị là tập đoàn chục tỉ, những bảo vệ như họ đều không hiền lành gì cho cam, vậy mà hôm nay lại có người dám đến khiêu khích họ!

“Có giỏi thì mày bước lên một bước thử xem, ông đây cho mày biết thế nào là đánh đôi!”

“Ồ?”

Giang Tiểu Thần đáp lời.

Trong nháy mắt, một nắm đấm vung tới, đập trúng một bảo vệ trong số đó.

“Ầm!”

Một người ngã xuống.

Sau đó anh lại nhìn tên bảo vệ kia, lại tung một đấm nữa.

“Ầm!”

Lại một người ngã xuống.

Không đến năm giây, Giang Tiểu Thần đã đánh ngã hai người, sau đó vỗ tay, nghênh ngang đi vào trong,

Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tô thị.

Tô Nhược Sơ đang ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, hốc mắt hơi ửng đỏ, dường như đã khóc rất lâu.

Một lát sau, điện thoại của cô vang lên, cô thoáng bừng tỉnh, cầm điện thoại lên nghe.

“Sếp Tô, vẫn khỏe chứ?”

“Chu Chí Văn…”

“Đúng vậy, là tôi… Hì hì… Thật sự không ngờ rằng người phụ nữ như cô lại may mắn đến vậy, hôm qua lại để người khác cứu cô đi.”

Sau khi nghe xong, đôi mắt Tô Nhược Sơ toát lên vẻ kiên cường, sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt, cô đanh giọng nói: “Chu Chí Văn! Đồ vô liêm sỉ nhà anh, vậy mà lại dám động tay vào rượu của tôi, anh sẽ không được chết yên ổn đâu!”

“Ha ha, sếp Tô đừng tức giận chứ, nếu cô đồng ý với tôi thì chẳng có chuyện đó rồi đúng không? Bổn thiếu gia không phải là người không nói đạo lý.”

“Anh từ bỏ ý định đó đi!”

“Không đâu, vì một người phụ nữ xinh đẹp như sếp Tô, không có việc gì mà tôi không làm được, làm một lần không thành công thì sẽ còn có lần thứ hai, tối qua cứ coi như là làm thử lần đầu.”

“Câm miệng!”

“Ha ha ha.”

Chu Chí Văn cười ha hả, rõ ràng là không để ý Tô Nhược Sơ suy nghĩ thế nào, chỉ cần là người phụ nữ mà anh ta nhắm trúng, dù thế nào cũng không thể thoát được.

“Tối qua để cô chạy mất, tôi thật sự rất chán nản. Tuy nhiên, cô đừng cho rằng chuyện đó sẽ kết thúc như vậy, đừng quên rằng hợp đồng vẫn còn nằm trong tay tôi đấy. Nếu cô vẫn không chịu đồng ý với yêu cầu của tôi thì cứ chờ tập đoàn Tô thị từ từ sụp đổ đi.”

“...”

Nghe đến chuyện hợp đồng, Tô Nhược Sơ nhíu chặt mày, đôi tay nhỏ lại nắm chặt thành nắm đấm.

Cô đã thua trong một lần tranh giành dự án với Chu Chí Văn, nếu tập đoàn Tô thị không thể giành được dự án này thì sẽ bị những công ty khác chèn ép, sẽ nhanh chóng đi xuống dốc.

Vì vậy nên tối qua cô đã tìm người đàn ông này, định đàm phán với anh ta về chuyện hợp đồng.

“Sao không nói gì? Sao vậy? Có phải đang suy nghĩ có nên đồng ý ngủ với tôi không đúng không?”

“Tôi đã nói rồi, anh vĩnh viễn sẽ không đạt được ý đồ đó, anh hãy từ bỏ đi!”

“Không không không, tôi biết rằng cô rất muốn giành lấy hợp đồng trong tay tôi, chỉ cần hợp đồng vẫn còn nằm trong tay tôi thì cô chắc chắn sẽ phải tìm tôi. Sếp Tô, chi bằng thế này nhé, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chỗ cũ, cùng thời gian, cô nghĩ thế nào?”

“Không thể nào!”

“Ha ha, đừng có nói vội như vậy, tập đoàn Tô thị quan trọng với cô như thế, nếu cô mà không đến thì không phải là vấn đề tổn thất mấy trăm triệu đâu. Tôi nghĩ cô hiểu rõ những chuyện này hơn tôi, cứ quyết định như vậy đi, tôi chờ điện thoại của cô.”

“Tút!”

Tô Nhược Sơ không kịp lên tiếng, Chu Chí Văn đã hả hê cúp điện thoại.

Tô Nhược Sơ tức giận ném điện thoại lên bàn làm việc, phát ra một tiếng “rầm”, khuôn mặt xinh đẹp đó lạnh lùng đến cực điểm.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra.

“Két!”

Tô Nhược Sơ nhìn sang, chỉ nhìn thấy Giang Tiểu Thần đút hai tay vào túi, trưng ra vẻ bất cần đời, nghênh ngang bước vào.
Chương 2: Mâu thuẫn trong phòng làm việc

“Cánh cửa này hỏng rồi, cần phải sửa.”

Vẻ mặt Giang Tiểu Thần lạnh nhạt, vừa bước vào cửa liền nhắc nhở Tô Nhược Sơ.

Tập đoàn Tô thị là một tập đoàn chục tỉ mà cánh cửa của phòng làm việc của tổng giám đốc vừa mở ra liền kẽo kẹt, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty.

“Nếu cô Tô Nhược Sơ không để ý thì tôi có thể giúp cô, thành thật mà nói thì ở phương diện này tôi khá… Ơ? Cô là…”

Nói được nửa chừng, Giang Tiểu Thần thoáng ngây ra, khuôn mặt thoải mái đó tràn ngập sự nghi hoặc, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ trong văn phòng tổng giám đốc vậy mà lại là người phụ nữ vui vẻ một đêm với anh tối qua! Khuôn mặt lạnh lùng như núi băng, lông mi cong, chiếc mũi xinh, Giang Tiểu Thần nhớ rõ ràng.

Thậm chí hình ảnh tối qua còn hiện lên trong đầu anh, dường như lần nữa cảm nhận được hơi thở như hương lan phả vào mặt, vừa ngọt ngào vừa kích thích.

Tô Nhược Sơ nghiến răng nghiến lợi, đôi môi đỏ mọng lạnh băng, lúc này trong lòng cũng ngạc nhiên như Giang Tiểu Thần: “Sao lại là anh? Anh lên đây bằng cách nào?”

“Đi lên đây bằng chân thôi.” Giang Tiểu Thần nhướng mày trả lời, ánh mắt rời khỏi người cô.

Sau đó chỉ thấy anh xoay người đi ra ngoài nhìn sáu chữ “phòng làm việc tổng giám đốc” sau đó lại xoay người đi vào.

Tô Nhược Sơ chỉ quan sát cả quá trình, khuôn mặt lạnh lùng toát lên một chút buồn bực.

“Được thôi, cô Tô, thứ như duyên phận thật ra rất kỳ diệu, xem ra cô là người tôi cần tìm.” Giang Tiểu Thần bất lực ngồi xuống ghế sô pha, sau đó rót cho mình một cốc nước lọc.

“Mời anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh!” Tô Nhược Sơ muốn mắng chửi, nhưng sự giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến cô không biết mắng chửi như thế nào.

Đúng lúc đó, cô ấn nút màu đỏ nhắc nhở nhân viên bảo vệ.

Giang Tiểu Thần không muốn thừa nhận sự trùng hợp này, có điều cô đúng là Tô Nhược Sơ: “Cô Tô, tôi đến chữa bệnh cho ông nội của cô.”

“Anh á?”

“Đúng vậy, là tôi, chẳng lẽ ông nội của cô không nói với người nhà họ Tô các cô sao?” Giang Tiểu Thần uống hớp nước: “Thôi vậy, không nói cũng không sao, chỉ cần đưa tôi đến gặp ông ấy là được.”

Giang Tiểu Thần nhanh chóng bình tĩnh lại, đột nhiên gặp lại người phụ nữ này, trong lòng anh hơi ngạc nhiên và có một chút áy náy.

Nhưng anh không cảm thấy mình nợ cô, giữa họ không ai nợ ai cả, có điều chuyện này quá trùng hợp.

“Mời anh đi cho!”

“Xin lỗi cô Tô, tôi thật sự đến tìm ông nội của cô.”

Tô Nhược Sơ nhíu mày, đôi tay ngọc ngà đập lên bàn làm việc “rầm” một cái rồi đứng bật dậy: “Tôi bảo anh cút, anh không nghe thấy hả?”

Giang Tiểu Thần liếc mắt một cái, nếu không phải ông cụ bảo anh cứu ông cụ Tô, thì lúc nhìn thấy người phụ nữ này, anh đã muốn đi luôn rồi.

“Xin lỗi, trừ phi cô đưa tôi đi gặp Tô Dân Sinh, nếu không tôi sẽ không đi.”

“Anh!”

Tô Nhược Sơ hoàn toàn không tin Giang Tiểu Thần, ông nội bị bệnh nặng, nhà họ Tô đã đăng thông báo, bỏ một số tiền lớn tìm danh y ở Trung Hải và trong nước, người đàn ông này biết tình hình nhà họ Tô bọn họ cũng không có gì lạ.

Tô Nhược Sơ nghĩ rằng anh tìm đến tập đoàn Tô thị chẳng qua là vì chuyện tối hôm qua.

Nếu tên này định dùng chuyện hôm qua để đe dọa cô thì anh đã tính nhầm rồi, là tổng giám đốc của tập đoàn Tô thị, đối phó với một người bình thường là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Hừ! Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì? Tôi có thể nói cho anh biết, muốn lấy chuyện hôm qua uy hiếp tôi, vậy thì anh tìm sai người rồi, Tô Nhược Sơ tôi không phải là người dễ bị dọa sợ!”

Giang Tiểu Thần bắt chéo chân, sắc mặt lộ vẻ khinh thường, nói: “Tối qua tôi đã ngủ với cô, nhưng tôi không có hứng thú với cô.”

“Anh… Vậy anh còn đến đây làm gì?”

“Tìm ông nội của cô.”

“Nực cười!”

Khuôn mặt Tô Nhược Sơ lạnh như băng, mặc bộ đồ công sở, để che giấu vóc dáng, cô còn cố tình mặc thêm một chiếc áo khoác, nhưng vẫn không thể che giấu được phong cảnh rực rỡ, có điều cô quá lạnh lùng, sự lạnh lùng này như bẩm sinh.

Trong thời gian Giang Tiểu Thần tu hành trên núi, anh không ít lần xuống núi chấp hành nhiệm vụ với ông cụ. Anh từng gặp vô số người phụ nữ xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người lạnh lùng như người phụ nữ trước mặt.

Vừa nghĩ đến đây, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, một nhóm bảo vệ bước vào.

Giang Tiểu Thần bừng tỉnh, con ngươi rụt lại, nói: “Cô Tô, cô có ý gì?”

Sắc mặt Tô Nhược Sơ u ám, nhìn bảo vệ và đanh giọng ra lệnh: “Đưa anh ta đi, không cho phép anh ta bước vào cửa lớn công ty nửa bước.”

“Vâng!”

Giang Tiểu Thần ngồi một bên, bỗng nhiên bị hai tên bảo vệ ôm hai cánh tay.

“Cô Tô, đây chính là đạo tiếp khách của cô sao? Tối qua tôi đã cứu cô, sau này còn cứu ông nội của cô mà cô đối xử với ân nhân như vậy sao?”

“Đưa anh ta đi!”

Hiển nhiên là Tô Nhược Sơ không nghe lọt tai lời nói của anh, cô chỉ cho rằng Giang Tiểu Thần đang nói vớ vẩn.

Nhận được mệnh lệnh, hai tên bảo vệ lập tức kéo Giang Tiểu Thần dậy.

Tuy nhiên, không biết tại sao, hai người vừa dùng sức thì bỗng ngây ra.

Dù họ có cố gắng thế nào thì… cũng không thể lôi được Giang Tiểu Thần dậy?

“Một hai ba!”

“Dùng sức!”

“...”

“Chuyện… Chuyện gì thế này?”

Hai tên bảo vệ thử mấy lần nhưng Giang Tiểu Thần vẫn ngồi yên trên ghế sô pha, thân thể như nặng mười ngàn cân, dù thế nào cũng không thể kéo được Giang Tiểu Thần dậy.

Ngoài hai tên bảo vệ thì Tô Nhược Sơ mà mấy bảo vệ khác cũng đều khiếp sợ.

Lúc này, lại có hai tên bảo vệ bước tới ôm lấy chân của Giang Tiểu Thần.

Hai người không được, bốn người thì được phải không?

Nhưng kết quả vẫn như vừa nãy, dù họ dùng sức thế nào cũng không có tác dụng, cho dù khuôn mặt họ đã đỏ bừng thì Giang Tiểu Thần vẫn ngồi yên như không hề có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí anh còn lặng lẽ cầm cốc nước lên uống một hớp, lộ vẻ khinh thường.

“Trúng tà sao?”

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Tô Nhược Sơ không thể nhìn tiếp được nữa: “Các người đang làm gì vậy, có phải không muốn làm nữa không?”

“Xin lỗi sếp Tô, cô bớt giận, chúng tôi sẽ đuổi anh ta ra ngay lập tức.” Thấy Tô Nhược Sơ đã tức giận, bảo vệ cũng sốt ruột, lập tức rút gậy sắt định ra tay với Giang Tiểu Thần.

“Ranh con, cho mày không đứng lên này, tao không tin cho mày ăn vài gậy mà mày vẫn không nhúc nhích.”

Nói xong, tên bảo vệ định vung gậy sắt, đúng lúc này, tiếng động chợt vang lên bên ngoài, một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào.

“Dừng tay!”

Tô Nhược Sơ cau mày nhìn sang, nói: “Cha, sao cha lại đến đây?”

Người đàn ông trung niên không trả lời, mà nhìn những bảo vệ định đánh Giang Tiểu Thần và quát lên: “Lui ra hết cho tôi.”

“Vâng vâng…”

Người đàn ông trung niên là Tô Kiến Quốc, cha của Tô Nhược Sơ, người nhà họ Tô. Tuy ông không ở công ty nhưng thường xuyên đến đây nên hầu như người trong công ty đều biết, những bảo vệ này đâu dám làm trái lời ông.

Tất cả bảo vệ lập tức lui ra, rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi họ rời đi, Tô Kiến Quốc hoảng hốt đi đến trước mặt Giang Tiểu Thần, hỏi: “Cậu chính là cậu Giang Tiểu Thần đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tôi xin lỗi, xin lỗi, thực sự xin lỗi cậu Giang, con gái tôi vừa nãy đã đắc tội cậu.”

“Cha! Cha khách sáo với anh ta làm gì, tên này không phải thứ tốt lành gì! Anh ta…” Tô Nhược Sơ lập tức dừng lại, suýt chút nữa thì nói ra hành động cầm thú của Giang Tiểu Thần với mình.

“Con nói vớ vẩn gì vậy? Đây là đại sư mà ông nội con mời đến chữa bệnh! Không phải ông ấy đã nói trước rồi sao? Đứa nhỏ này sao lại không nhớ gì hết, suýt chút nữa làm hỏng chuyện của nhà chúng ta rồi.”

“Cái này…” Tô Nhược Sơ liếc nhìn Giang Tiểu Thần: “Anh ta thật sự đến chữa bệnh cho ông nội sao?”
Chương 3: Chữa bệnh

Trên chiếc BMW x7 hướng tới biệt thự cũ của nhà họ Tô, trông Giang Tiểu Thần rất bình tĩnh.

Còn Tô Nhược Sơ ở bên cạnh, họ đều ngồi ở hàng ghế sau, nhưng cô lại đanh mặt, tránh xa Giang Tiểu Thần.

Dù thế nào cô cũng không thể nào ngờ được rằng Giang Tiểu Thần lại là người ông nội mời đến, cũng không thể hiểu được rằng một tên cầm thú lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn có bản lĩnh gì khiến cha cô đích thân chạy đến tập đoàn Tô thị một chuyến, còn muốn đích thân đưa anh trở về biệt thự cũ nhà họ Tô.

“Cô Tô, không sao đâu, tôi tha thứ cho cô.” Giang Tiểu Thần nhìn Tô Nhược Sơ và nghiêm túc nói.

Tha thứ cho tôi sao?

Hai tay Tô Nhược Sơ khoanh trước ngực siết chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Tên khốn nạn này còn lên mặt nữa cơ đấy, lúc lên xe còn dựa vào việc có cha cô làm chỗ dựa nên khăng khăng ngồi bên cạnh cô, hiện giờ còn nói với cô những lời quái lạ như vậy.

“Nhược Sơ, cậu Giang đang nói chuyện với con đấy, sao con lại không hiểu chuyện vậy hả?” Tô Kiến Quốc lái xe nhìn thấy Tô Nhược Sơ im lặng không trả lời, lập tức lên tiếng khiển trách.

“Không sao, không sao, có lẽ là tôi đã làm sai điều gì đó, cô Tô vẫn có thành kiến với tôi.”

“Con nhìn đi, đều cùng tuổi nhau, cậu Giang người ta hiểu chuyện biết mấy.” Tô Kiến Quốc rất biết điều, có thể đã biết được điều gì đó từ Tô Dân Sinh nên rất khách sáo với Giang Tiểu Thần.

Tuy nhiên, Tô Nhược Sơ không hề quan tâm, sắc mặt lạnh lùng như băng, có lẽ đây là trạng thái bình thường của cô.

Giang Tiểu Thần chỉ muốn thăm dò suy nghĩ của Tô Nhược Sơ với mình. Sau khi biết được tình hình thật sự, anh cũng không nói tiếp nữa mà lấy điện thoại ra chơi game.

Không lâu sau, họ đã đến nơi ở của Tô Dân Sinh, cũng chính là biệt thự cũ của nhà họ Tô.

Tô Kiến Quốc đi xuống xe đầu tiên, Giang Tiểu Thần lập tức theo sau, còn Tô Nhược Sơ do dự một lúc, cuối cùng vẫn chậm rãi xuống xe.

Giang Tiểu Thần tưởng rằng Tô Nhược Sơ không muốn nhìn thấy mình nên mới chậm rãi xuống xe, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ xuống xe một cách thiếu tự nhiên của cô, anh lập tức phì cười, hóa ra là do tối qua anh dùng sức quá.

Tô Nhược Sơ nghe thấy tiếng cười của người đàn ông, cô chỉ muốn giết anh ngay lập tức.

May mà Giang Tiểu Thần không muốn tiếp tục nói chuyện với cô nữa, mà đi theo Tô Kiến Quốc.

Trước mắt là một tòa biệt thự lớn kiểu cũ, mang phong cách gần gũi với những năm 1970, 1980, tạo cảm giác cổ kính nhất định. Tuy nhiên đài phun nước hình tròn trước sân lại gần với phong cách hiện đại hơn, sự hòa hợp rất đặc biệt, là một thánh địa dưỡng lão.

Tô Kiến Quốc dẫn đường, Giang Tiểu Thần đi theo sau vào sân lớn đằng sau biệt thự.

Lúc này, hai người già ngồi ở sân sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đứng đằng sau, hình như là trợ lý.

“Ông Tô, bệnh của ông tôi cũng bó tay thôi.” Một ông già trong số đó quan sát một lúc rồi nói, sau đó bất lực đứng dậy khỏi ghế.

Người này chính là ông cụ của nhà họ Tiêu ở Trung Hải, tên là Tiêu Chính Nam, được mệnh danh là thần y Tiêu.

Tô Dân Sinh nói: “Sống chết có số, giàu có do trời, tôi đã sống hơn nửa đời rồi, nếu thật sự không thể chữa được thì cũng chỉ đành phải cam chịu số phận thôi.”

Tiêu Chính Nam bất lực thở dài, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải căn bệnh lạ như vậy.

Ông ấy đã hành nghề y bao nhiêu năm, thân là chủ tịch hội học thuật y thuật Trung Hải, từng cứu vô số người, nhưng lại không thể chữa được căn bệnh lạ của Tô Dân Sinh.

Hai người họ trò chuyện một lúc, nhóm người Giang Tiểu Thần nhanh chóng đi tới.

Tô Kiến Quốc lại gần, lập tức nói: “Cha, con đưa đại sư Giang Tiểu Thần đến rồi.”

“Ồ?”

Tô Dân Sinh ngồi thẳng lưng nhìn sang.

“Cậu Giang ở đâu?”

“Là vị này.”

Tô Kiến Quốc chỉ vào Giang Tiểu Thần.

Lúc này, Giang Tiểu Thần vẫn đang nghịch điện thoại. Thấy vậy, Tô Nhược Sơ nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Anh còn nghịch điện thoại gì chứ, còn không mau khám bệnh cho ông nội tôi đi.”

“Căn bệnh này không khó chữa, chờ tôi chơi xong ván này đã.” Giang Tiểu Thần nói, sau đó mỉm cười nhìn Tô Dân Sinh: “Ông cụ Tô chờ một lát, tôi đánh xong ván này sẽ chữa khỏi cho ông ngay.”

“Anh!”

Tô Nhược Sơ lập tức cạn lời.

Tên này chẳng lẽ phép gì hết, hoàn toàn không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ngoài Tô Nhược Sơ ra, câu nói “lập tức chữa khỏi cho ông ngay” cũng thu hút sự chú ý của Tô Dân Sinh và thần y Trung Hải Tiêu Chính Nam.

“Ông Tô, chàng trai trẻ này từ đâu đến vậy?” Tiêu Chính Nam rất không hài lòng hỏi.

Ngay cả bệnh của Tô Dân Sinh còn chưa xem mà lại tự tin nói có thể chữa được, thật sự quá ngông cuồng, ngông cuồng giống như một tên lừa đảo.

Không, không phải là giống như, mà chắc chắn anh là một tên lừa đảo! Cả người từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ lừa đảo!

Tô Dân Sinh khẽ mỉm cười, nói: “Vị này là một người bạn của tôi.”

Bởi vì đại sư đã quyết định không xuống núi nữa nên Tô Dân Sinh không muốn tiết lộ thân phận của anh. Vì vậy đành phải nói đồ đệ Giang Tiểu Thần của đại sư là một người bạn của mình.

“Ông Tô à, căn bệnh này rất khó điều trị, nhưng ông cũng không thể chạy chữa lung tung được. Như vậy căn bệnh sẽ nặng nề hơn thôi, sẽ nhanh chóng ảnh hưởng đến thân thể của ông.”

Tiêu Chính Nam cho rằng lời giải thích của Tô Dân Sinh là chạy chữa lung tung.

Nhưng khi ông ấy vừa dứt lời, chỉ thấy Giang Tiểu Thần siết chặt nắm đấm, kêu lên: “Qua ván rồi.”

Giọng nói này khiến Tiêu Chính Nam giật mình, ấn tượng về Giang Tiểu Thần càng kém hơn.

Tên nhóc này không chỉ là một kẻ lừa đảo mà còn là một kẻ lừa đảo không lịch sự và không chuyên nghiệp.

Giang Tiểu Thần không phát hiện ra sắc mặt sa sầm của Tiêu Chính Nam, thay vì nói là không phát hiện ra, chi bằng nói rằng anh hoàn toàn không thèm để ý.

“Ông cụ Tô, chào ông, tôi là Giang Tiểu Thần, đồ đệ của sư phụ Thái Thượng.”

Bởi vì anh là đồ đệ của đại sư, Tô Dân Sinh vô cùng tôn trọng đại sư đó, nên khi đối mặt với Giang Tiểu Thần, ông ấy cũng như vậy.

“Ha ha ha, cậu Giang, những năm nay sư phụ của cậu có khỏe không?”

Giang Tiểu Thần bê một chiếc ghế nhỏ đến ngồi xuống, quan sát hai cái bắp đùi của Tô Dân Sinh, nói: “Khỏe lắm, không có chuyện gì là lại đi tìm phụ nữ già.”

Tô Dân Sinh câm nín.

“Ông cụ Tô, ông cũng đừng khách sáo với tôi, cứ gọi cậu Giang khiến tôi không quen, ông cứ gọi tôi là Tiểu Thần là được.” Giang Tiểu Thần vừa lấy kim bạc trong túi ra vừa nói.

“Được được, ha ha ha ha, gọi Tiểu Thần được đấy, Tiểu Thần nghe thân thiết hơn.”

Giang Tiểu Thần cũng mỉm cười, tiếp tục múa kim bạc trong tay, nói: “Ông cụ Tô, tôi chuẩn bị bắt đầu, ông chịu đựng một chút nhé.”

“Khoan đã! Cậu định làm gì vậy?”

Thấy Giang Tiểu Thần định cầm kim bạc đâm vào đùi Tô Dân Sinh, Tiêu Chính Nam kêu lên.

“Sao vậy?” Giang Tiểu Thần nhìn sang.

“Cậu chỉ thoáng nhìn đùi của ông Tô rồi bắt đầu châm cứu sao?” Tiêu Chính Nam nghi ngờ hỏi.

“Không thì sao?”

“Cậu…”

Tên nhóc này bị điên rồi đúng không? Coi bệnh của Tô Dân Sinh là bệnh vặt thật hả?

“Cậu có biết ông Tô mắc bệnh gì không? Bắp đùi của ông ấy bị tê liệt đã ảnh hưởng đến kinh mạch của cơ thể ông ấy. Sử dụng cách châm cứu sẽ ảnh hưởng đến kinh mạch toàn thân, rất có thể sẽ mất mạng tại chỗ, rốt cuộc cậu có biết chữa bệnh không vậy hả?”

Nghe vậy, Tô Nhược Sơ và Tô Kiến Quốc liền hoảng hốt bước tới.

“Thần y Tiêu, có thật vậy không?” Tô Nhược Sơ không tin Giang Tiểu Thần nhất lên tiếng hỏi đầu tiên.
Chương 4: Người phụ nữ hẹp hòi

Tiêu Chính Nam gật đầu, nói: “Tôi từng kiểm tra thân thể của ông Tô, dù thế nào cũng không thể chạm vào kinh mạch trên đùi ông ấy, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi không thể chữa bệnh cho ông Tô. Dùng cách châm cứu sẽ ảnh hưởng đến kinh mạch, đến lúc đó nhẹ thì có thể sống được vài ngày, nặng thì sẽ chết ngay lập tức.”

“Chuyện này…”

Lời nói của Tô Nhược Sơ khiến sắc mặt của Tô Nhược Sơ trở nên khó coi, chắn trước mặt Giang Tiểu Thần.

“Giang Tiểu Thần, tôi không cho phép anh làm bừa với ông nội của tôi!”

Giang Tiểu Thần nhìn thẳng vào Tô Nhược Sơ, cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng, đồng thời thật sự cảm thấy không có ấn tượng tốt với người phụ nữ này.

Không phải nói rằng tiêu chuẩn nhìn người của anh rất cao sao, cho dù cao, vẻ ngoài của Tô Nhược Sơ đã nằm trong tốp ba trong tất cả phụ nữ mà anh gặp, đàn ông không có ai là không thích cả, nhưng mà cô lại hơi khinh thường người khác, không coi ai ra gì.

“Ông cụ này nói rất đúng nhưng cách châm cứu của tôi rất thần kỳ, sẽ không làm hại đến ông Tô.”

“Vậy nên cậu hoàn toàn là một người ngoài nghề! Kinh mạch ở đùi của ông cụ Tô đã mở rộng, gần như đã đè lên nhau. Cho dù cậu giỏi châm cứu đến đâu, chỉ cần đâm kim xuống thì nhất định sẽ ảnh hưởng!” Sắc mặt của Tiêu Chính Nam đã sa sầm, không còn nghi ngờ về thân phận lừa đảo của Giang Tiểu Thần nữa.

Nói xong, ông ấy lập tức nhìn Tô Dân Sinh, thẳng thắn khuyên nhủ: “Vậy nên ông Tô à, xin ông hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng quyết định.”

So với Giang Tiểu Thần, Tô Nhược Sơ chắc chắn sẽ đứng về phía Tiêu Chính Nam: “Ông ơi, thần y Tiêu nói đúng, ông đừng để tên này làm hại. Cho dù anh ta thật sự là bác sĩ, nhưng trông anh ta trẻ tuổi như vậy, chắc chắn kinh nghiệm và tư chất không thể sánh với thần y Tiêu.”

Người đàn ông đứng đằng sau Tiêu Chính Nam tỏ vẻ tán thành, anh ta là trợ lý của thần y Tiêu, hiểu rất rõ năng lực của Tiêu Chính Nam, ngay cả căn bệnh mà ông ấy cũng đành bó tay, một tên trẻ tuổi hơn ông ấy, sao có thể có cách chữa trị chứ?

“Ông Tô, ông Tiêu từng gặp vô số căn bệnh, từng chữa khỏi cho vô số người. Ông cũng biết điều này, xin ông đừng tin lời gièm pha của kẻ bỉ ổi.”

“Từ trước đến nay y thuật không liên quan đến tuổi tác, cho dù càng già càng có nhiều kinh nghiệm, nhưng tuổi tác không thể đại diện cho trình độ y thuật của một người.”

Nhìn thấy Tô Dân Sinh do dự, Giang Tiểu Thần lập tức giải thích, anh hoàn toàn tự tin chữa khỏi cho Tô Dân Sinh, ngược lại thần y Tiêu gì đó, còn có người phụ nữ ngực to lòng dạ hẹp hòi chỉ biết làm hỏng chuyện.

“Anh câm miệng đi!” Tô Nhược Sơ quát.

Trong lòng cô, Giang Tiểu Thần không phải thứ tốt lành gì cho cam, nếu anh thật sự là một người đứng đắn thì tối qua đã không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

Cô biết mình là người ngoài nghề nhưng Giang Tiểu Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi bắt đầu chữa trị, người ngoài nghề cũng biết trong này có vấn đề.

Vì vậy dù thế nào cô cũng không để tên lang băm này hại chết ông nội của mình.

“Ông ơi, ông đừng nghe lời anh ta.”

“Đúng đấy ông Tô, chuyện liên quan đến mạng sống không phải là trò đùa đâu, cần phải thận trọng, thận trọng…”

Nghe thấy nhóm người Tiêu Chính Nam khuyên nhủ, Tô Dân Sinh thật sự không yên lòng chút nào.

Nếu là đại sư Thái Thượng thì ông ấy hoàn toàn không do dự, có điều Giang Tiểu Thần thật sự vẫn còn quá trẻ, trước đây ông ấy cũng chưa từng gặp Giang Tiểu Thần, anh thật sự không có bất cứ vấn đề gì chứ?

Thật ra Tô Dân Sinh không hề biết rằng Giang Tiểu Thần đã hơn hẳn sư phụ của mình rồi.

“Tiểu Thần à, cậu chắc chắn thật sự có thể sao?” Tô Dân Sinh do dự hỏi.

Giang Tiểu Thần gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể, tôi còn lợi hại hơn cả sư phụ, chỉ cần châm mấy cái là ông có thể đứng dậy đi ngay lập tức.”

“Nói bậy!”

Tiêu Chính Nam lại ngăn chặn.

Tên nhóc này nói láo mà không biết suy nghĩ, căn bệnh này chỉ cần châm cứu mấy cái là có thể đứng dậy đi sao? Kẻ lừa đảo cũng không lừa người khác như vậy đâu.

Thật sự coi Tiêu Chính Nam ông ấy là đồ ngốc sao? Coi Tô Dân Sinh và người nhà họ Tô là đồ ngốc sao?

“Chàng trai trẻ, cậu còn trẻ tuổi, chân tay đủ cả, không làm việc đàng hoàng mà lại đi lừa người khác, cậu tưởng rằng chúng tôi sẽ tin sao? Đây là ông Tô đấy, xảy ra chuyện cậu có gánh nổi trách nhiệm không?”

Giang Tiểu Thần nói: “Ông là ai vậy, tại sao còn phiền phức hơn cả người phụ nữ này thế?”

“Hừ! Thần y Tiêu là chủ tịch hội học thuật y thuật, cậu nói xem ông ấy là ai?” Trợ lý của Tiêu Chính Nam khịt mũi, lớn giọng giới thiệu với Giang Tiểu Thần.

Nghe vậy, Tiêu Chính Nam cũng lộ vẻ vui mừng, ông ấy cứ tưởng rằng nói ra tên của mình thì Giang Tiểu Thần sẽ do dự, dù sao thì ông ấy vẫn là bác sĩ mà mọi người trong nước đều biết, chắc chắn anh cũng từng nghe nói tên của anh.

Tuy nhiên, Giang Tiểu Thần lại trả lời bằng bốn chữ: “Chưa nghe bao giờ.”

“Cậu!”

Nói xong, Giang Tiểu Thần chẳng buồn nói nhảm với họ nữa, một căn bệnh nhỏ mà làm phiền phức đến vậy, cứ làm như sẽ xảy ra án mạng vậy.

Ngay lúc đó, anh cầm kim bạc, vung cánh tay, ngón tay linh hoạt phiêu dật như đang múa, sau đó nhanh chóng đâm vào đùi của Tô Dân Sinh.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt.

“Giang Tiểu Thần, tên khốn nạn nhà anh!”

Tô Nhược Sơ lập tức bước đến tát Giang Tiểu Thần một bạt tai, nhưng anh nhanh mắt tránh khỏi.

“Im miệng đi đồ phụ nữ chết tiệt! Nếu cô dám làm bừa thì tôi sẽ giết chết ông nội cô đấy!”

Lúc nói chuyện, Giang Tiểu Thần đâm hai mươi chiếc kim bạc vào đùi của Tô Dân Sinh với tốc độ rất nhanh, chỉ có hai người từng trải như Tô Dân Sinh và Tiêu Chính Nam mới miễn cưỡng thấy rõ động tác của anh.

Nhưng cho dù nhìn thấy động tác của Giang Tiểu Thần nhanh như vậy, Tiêu Chính Nam vẫn kiên trì với suy nghĩ trước đó, thậm chí cho rằng Giang Tiểu Thần đâm kim bạc nhanh như thế, hôm nay Tô Dân Sinh sẽ chết chắc.

“Làm bừa, đúng là làm bừa! E rằng lần này ông Tô sẽ phải về chầu ông trời rồi, thật đáng buồn, thật đáng tiếc…”

Lúc này, đôi chân Tô Dân Sinh co giật, hai tay ông ấy ôm lấy một chân và kêu lên. Nghe vậy, Giang Tiểu Thần lập tức lập tức rút hai mươi chiếc kim bạc về, chậm rãi lau máu đen trên kim bạc, đặt từng chiếc kim vào trong túi vải.

“Nhóc con, cậu đang làm gì vậy? Như vậy là xong rồi sao?” Tiêu Chính Nam lập tức nổi giận khi nhìn thấy Giang Tiểu Thần cất kim bạc.

Quả nhiên, tên nhóc này không nghe lời khuyên nhủ làm tổn thương kinh mạch trên đùi ông cụ Tô, không biết phải tiếp tục ra tay như thế nào nữa.

Tuy nhiên, Giang Tiểu Thần không như Tiêu Chính Nam nghĩ, mà thản nhiên nói: “Ông cụ Tô, ông đứng dậy đi…”

“Hả? Xong rồi sao?”

Tô Dân Sinh đột nhiên mở đôi mắt nhắm chặt ra, mồ hôi trên trán ứa ra như mưa.

Ông ấy đã sống hơn nửa đời rồi nhưng vẫn rất căng thẳng khi đối diện với tình hình như vậy, hoàn toàn không dám tin, chỉ trong khoảng thời gian vừa nãy, Giang Tiểu Thần đã chữa khỏi cho ông ấy rồi sao?

“Ông cụ Tô không cần phải lo lắng, tôi đã dùng kim bạc ép chất độc trên đùi ông ra, sau đó đả thông kinh mạch của ông, thân thể của ông cơ bản đã không còn gì đáng ngại nữa.”

Tô Nhược Sơ lập tức nhìn Tô Dân Sinh, nói: “Ông ơi, ông… Ông cảm thấy thế nào?”

Những người khác cũng đổ dồn ánh mắt vào Tô Dân Sinh, chỉ muốn xem sự thay đổi của ông ấy, Giang Tiểu Thần thật sự quá xằng bậy, họ cũng sợ Tô Dân Sinh sẽ chết ngay tại chỗ.

Tô Dân Sinh không có bất cứ cảm xúc gì, sắc mặt hồng hào hơn lúc trước nhưng vẫn ngồi yên trên xe lăn.

Tô Nhược Sơ nhìn một lúc, đôi mắt bỗng đỏ ửng, lập tức nhìn chằm chằm vào Giang Tiểu Thần, mắng chửi ầm lên: “Nhìn việc tốt mà anh làm đi, đùi ông nội tôi bị bệnh, đã hai năm rồi không đi lại được, anh tưởng rằng chỉ châm cứu mấy cái là có thể chữa khỏi được sao? Giang Tiểu Thần, nếu ông nội tôi xảy ra chuyện thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

“Không được vô lễ!”

Tô Dân Sinh ngăn cản Tô Nhược Sơ, sau đó hai tay chống hai bên xe lăn, vô cảm đứng dậy, Tô Nhược Sơ vốn định mắng chửi tiếp nhưng cái miệng nhỏ chợt dừng lại, đôi mắt lập tức mở to, khuôn mặt xinh đẹp ngẩn ra.

“Ông nội ơi, ông…”

“Không đau nữa sao?”

Tô Dân Sinh đứng dậy, cảm thấy hai chân của mình đã hồi phục sức mạnh, cả người tràn đầy sức sống như mùa xuân.

“Ha ha ha ha, đúng là không đau nữa!”

Tô Dân Sinh vui mừng, sải bước đi về phía trước, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.

“Chuyện này là thế nào?”

Tô Kiến Quốc và Tô Nhược Sơ ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó nhìn sang Tiêu Chính Nam, mong muốn có được lời giải thích từ ông ấy.

Nhưng lúc này, Tiêu Chính Nam cũng ngây ra, đôi mắt gần như muốn nhảy ra ngoài.
Chương 5: Hôn ước

Không có người nào hiểu rõ về căn bệnh lạ của Tô Dân Sinh hơn Tiêu Chính Nam, ông ấy là một chuyên gia trong ngành, ông ấy đã nhìn thấu căn bệnh của Tô Dân Sinh từ lâu.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Tô Dân Sinh sẽ vĩnh viễn không thể nào đứng dậy được, nhưng tại sao tên này chỉ châm cứu mấy cái là có thể chữa khỏi.

Không đâu, tuyệt đối không có khả năng, ông ấy hành nghề y bao nhiêu năm, mặc dù mấy năm nay rất ít khi khám bệnh cho người khác nhưng năng lực chắc chắn không có vấn đề.

Tiêu Chính Nam không tin Tô Dân Sinh khỏi bệnh như vậy, lập tức bước tới khuyên nhủ: “Ông Tô, bệnh của ông chưa ổn định, đừng đi lại ảnh hưởng đến thân thể.”

“Tại sao ông Tiêu lại nói vậy?”

Tiêu Chính Nam giải thích: “Có lẽ đây là một loại trạng thái giả khỏi bệnh, cũng tức là ông chỉ có thể tạm thời đứng dậy, thật ra bệnh vẫn chưa khỏi. Nào, để tôi bắt mạch cho ông.”

Tô Dân Sinh nhìn Giang Tiểu Thần, cũng cảm thấy rất lạ trong lúc kích động, tại sao tìm thần y khắp nơi mà không chữa được bệnh, Giang Tiểu Thần chỉ châm cứu vài phút đã có thể chữa khỏi, chẳng lẽ thật sự giống như lời Tiêu Chính Nam nói sao?

Thành thật mà nói, Tô Dân Sinh không muốn nghi ngờ Giang Tiểu Thần, nhưng hiện giờ tâm trạng cũng rất hỗn loạn, không kìm được đưa tay đến trước mặt Tiêu Chính Nam.

Bắt mạch lần một, mạch tượng bình thường nhưng ông ấy không tin, lại bắt mạch lần hai cũng thấy bình thường, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi thật sự chắc chắn rằng bệnh của Tô Dân Sinh đã khỏi hẳn, lúc này ông ấy mới ngạc nhiên kêu lên.

“Thật sự khỏi rồi!”

“Thần kỳ quá, thật sự thần kỳ quá, tôi đã hành nghề y nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được tình hình này, ông Tô, bệnh của ông thật sự đã khỏi rồi!”

Ngay cả Tiêu Chính Nam cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, gần như là hét lên khi nói những lời này.

Tô Dân Sinh vui mừng, không còn nghi ngờ gì với Giang Tiểu Thần nữa: “Ha ha ha ha, tôi đã nói mà, đại sư Tiểu Thần không phải người bình thường, quả nhiên là đã khỏi rồi!”

Những người có mặt ở đây đều hiểu rõ bệnh tình của Tô Dân Sinh, sau khi Tiêu Chính Nam xác nhận rằng Tô Dân Sinh đã khỏi, mọi người đều xúc động.

Nhất là Tô Nhược Sơ, cô vừa kích động vừa phóng ánh mắt oán hận nhìn Giang Tiểu Thần.

Cô không muốn thừa nhận năng lực của Giang Tiểu Thần, nhưng trong lòng rất mong muốn kết quả này, khi thật sự nhìn thấy Giang Tiểu Thần chữa khỏi cho ông nội của mình, không hiểu sao trong lòng cô lại không khỏi chua xót.

Ngay cả căn bệnh mà Tiêu Chính Nam không chữa được mà anh cũng chữa được, anh còn giỏi hơn của Tiêu Chính Nam sao? Nhưng trông anh xấp xỉ tuổi cô mà? Mới còn trẻ mà đã xuất sắc như vậy sao?

Nhìn Giang Tiểu Thần, ánh mắt của Tô Nhược Sơ hơi thay đổi.

Nhưng khi nhìn thấy mấy hộp bao cao su lộ ra trong túi vải của Giang Tiểu Thần, ánh mắt tán thưởng lập tức trở nên u ám.

“Thần y, vừa nãy là tôi ngu muội.” Nhìn thấy Giang Tiểu Thần tài giỏi như vậy, Tiêu Chính Nam đột nhiên tôn kính Giang Tiểu Thần hơn, cảm thấy vô cùng hối hận với những lời của mình vừa nãy.

Con người dù đứng ở độ cao nào thì cũng phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn.

“Không sao.” Giang Tiểu Thần khoát tay, đeo túi vải, anh đã đoán được sự thay đổi của những người này từ lâu nên hoàn toàn không để bụng.

“Ông Tô, nhiệm vụ sư phụ giao cho tôi đã hoàn thành, tôi nghĩ tôi cũng nên đi rồi.”

“Cứ đi như vậy sao?” Nghe thấy Giang Tiểu Thần nói muốn đi, Tô Dân Sinh lập tức bước tới.

“Sao thế? Ông Tô còn có chuyện gì sao?”

Ông cụ chỉ giao nhiệm vụ chữa bệnh cho Tô Dân Sinh cho Giang Tiểu Thần, sự việc đã hoàn thành, anh không còn lý do tiếp tục ở lại đây, nhưng vì phép lịch sự, anh vẫn hỏi Tô Dân Sinh một câu.

Tô Dân Sinh gật đầu, xoay người lại nhìn Tiêu Chính Nam cười nói: “Ông Tiêu, chuyện hôm nay tôi xin cảm ơn ông, sau này chắc chắn sẽ báo đáp.”

Tiêu Chính Nam vô cùng xấu hổ: “Tôi cũng không thể giúp được gì, nếu ông Tô đã khỏi hẳn, vậy chúng tôi cũng rời đi trước.”

“Ừ, Kiến Quốc, tiễn ông Tiêu.”

“Vâng.”

Sau khi nhóm người Tiêu Chính Nam rời đi, Tô Dân Sinh nhìn hai người Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ.

“Tiểu Thần, Nhược Sơ, có những chuyện nên đến thì sẽ đến, nên ông cũng không giấu hai cháu nữa, ở đây không có người ngoài, ông nói thẳng luôn, thật ra hai mươi hai năm trước ông và đại sư Thái Thượng đã đính ước từ bé cho hai cháu!”

“Cái gì?”

Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ tưởng rằng Tô Dân Sinh muốn nói gì đó, lúc nghe thấy đính ước từ bé, hai người họ gần như đều thốt lên cùng lúc.

“Ông Tô, ông đừng nói đùa như vậy, sư phụ của tôi không hề nói cho tôi biết chuyện này. Tại sao tôi lại đột nhiên có một người vợ chứ, hơn nữa, tôi sẽ không cưới người phụ nữ này đâu.”

“Anh là cái thá gì chứ, ai muốn lấy anh chứ!” Anh vừa dứt lời thì Tô Nhược Sơ lập tức đốp lại: “Ông ơi, trước đây ông cũng không hề nói với cháu chuyện này, có phải ông đột nhiên quyết định không?”

“Không phải, lúc đó hai cháu còn nhỏ, không biết chuyện này, sau đó đại sư Thái Thượng đưa Tiểu Thần đi hai mươi năm, ông tưởng rằng họ không quay lại nữa nên chưa nói với cháu.”

Không nhắc đến chuyện này là vì cho rằng nhà họ Tô không thể trèo cao bu bám vào đại sư Thái Thượng, hơn nữa chuyện này liên quan đến Tô Nhược Sơ và nhà họ Tô. Nếu đại sư Thái Thượng không dẫn Tiểu Thần trở về, ít nhất thì Tô Nhược Sơ vẫn có thể giữ danh dự và có thể lấy chồng.

“Khụ khụ, thời đại đã khác, chuyện hôn nhân đại sự cũng không thể do những ông già như tôi quyết định, nhưng Tiểu Thần à, cậu biết đấy, đây là ý của sư phụ cậu, cho dù cậu không muốn kết hôn thì cũng phải kết hôn!”

“Điều này ấy mà… Tôi còn phải hỏi sư phụ của tôi, tự nhiên có thêm một người vợ, nếu bị lừa thì phải làm sao?” Giang Tiểu Thần rất thành thật nhanh mồm nhanh miệng, muốn nói gì thì nói cái đó, sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi cho sư phụ.

Tô Nhược Sơ tức giận cắn chặt môi: “Ông ơi, ông không hỏi xem cháu có đồng ý không sao? Tại sao chỉ cần anh ta bằng lòng cưới cháu thì cháu nhất định phải gả ạ?”

“Con bé ngốc nghếch, nói linh tinh cái gì vậy hả, có thể gả cho Tiểu Thần là vinh dự của cháu đấy.”

“Cháu sẽ không lấy anh ta đâu!”

Tô Nhược Sơ không phục, một chút cũng không phục, đúng là Giang Tiểu Thần đã chữa khỏi cho ông nội của cô nhưng cô không có lý do gì để gả cho tên này.

“Nhược Sơ, đây cũng không phải là ý của một mình ông nội, năm đó bà nội của cháu cũng đồng ý mối hôn sự này, tiếc rằng bà nội của cháu đã…”

“Là ý của bà nội sao?”

“Đúng vậy?”



“Ông nói gì?”

Đột nhiên, Giang Tiểu Thần ở bên cạnh gọi điện thoại chợt kêu lên.

“Ông già chết tiệt!!! Ông nói rõ ràng cho tôi, có phải không muốn cho tôi trở về cho nên mới nói rằng tôi có hôn ước từ bé đúng không? Nếu thật sự như vậy thì không cần đâu, tôi sẽ không trở về ảnh hưởng đến việc ông liếc mắt đưa tình với phụ nữ già nữa!”

“Chết tiệt! Thằng nhóc con cưới cũng phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới, đừng có gọi điện thoại làm phiền sư phụ, sư phụ đang giải cứu chúng sinh… Khoan đã, Thúy Lam, bà vừa đánh Bạch Bản* phải không? Ù rồi!”

*Quân cờ trong mạt chược.

“Tút!”

Chết tiệt!

Ông già chết tiệt, đánh mạt chược thì cứ nói là đánh mạt chược, còn nói giải cứu chúng sinh gì chứ, chẳng thật thà chút nào cả, đúng là đã sắp xếp hôn nhân cho anh thật.

Giang Tiểu Thần rất bất lực, nhưng anh đành phải chấp nhận sự thật. Sau khi cất điện thoại xong, anh khó chịu nhìn Tô Nhược Sơ, nói: “Cô Tô, có vẻ như ông trời vẫn luôn thiên vị cô, gả cho tôi coi như cô gặp may đấy.”

“Hừ!” Tô Nhược Sơ cau chặt mày, khịt mũi rồi xoay lưng về phía Giang Tiểu Thần: “Ngày mai mười rưỡi gặp mặt ở cục dân chính.”

“Cục dân chính?”

“Sao vậy? Không tranh cãi với tôi nữa sao? Vừa nãy không phải dù có chết cũng không chịu lấy tôi sao? Sao vừa chớp mắt đã quyết định thời gian đến cục dân chính vậy?”

“Này! Tô Nhược Sơ, dù sao thì cô cũng phải từ chối chứ, cô như vậy khiến tôi mất mặt lắm.”

Giang Tiểu Thần muốn đuổi theo hỏi tình hình nhưng Tô Nhược Sơ đã ra khỏi sân sau từ lâu.

Hừ, đúng là phụ nữ!

Thôi vậy.

Giang Tiểu Thần lắc đầu, chuyện này đã được quyết định, không muốn cũng phải cưới, nếu thật sự không thích hợp thì sau này còn có thể ly hôn.

Nhưng biểu hiện của Tô Nhược Sơ không có gì đáng ngạc nhiên cả. Từ trước đến nay phụ nữ luôn là một loại sinh vật kỳ lạ, mỗi một chỗ đều tràn đầy bí ẩn, cần phải đi sâu thăm dò từng bước một.

Nhớ một lần Giang Tiểu Thần đã xem một chương trình như vậy khi vừa xem TV vừa nhai khoai lang.

Tổ chương trình đã mời Hoắc Kim làm khách mời cho một chương trình truyền hình thực tế, khi người dẫn chương trình hỏi Hoắc Kim rằng câu đố khó nhất thế giới là gì, Hoắc Kim đã ngồi trên xe lăn và nói hai từ một cách nghiêm túc với tất cả khán giả.

“Phụ nữ!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Cuồng Long Cái Thế
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Cuồng long vượt ngục

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom