• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuồng Long Xuất Thế (2 Viewers)

  • Chương 137-140

Chương 137: Bị chế giễu

“Hả? Làm nguyên ngày?”

Trương Vãn Thanh sững người, tưởng tượng ra hình ảnh khiến người ta xấu hổ, bỗng nhiên khuôn mặt đỏ bừng:

“Anh Diệp Huyền, anh thật đáng ghét, luôn tìm cơ hội bắt nạt tôi...”

“Ha ha!”

Diệp Huyền không khỏi bật cười thoải mái!

“Nhân vật phản diện như anh, không biết xấu hổ còn cười...”

Trương Vãn Thanh dõi mắt thưởng thức phong cảnh: “Anh Diệp Huyền, nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy thì thật vui biết bao nhỉ!”

Lúc Trương Vãn Thanh nói điều này, gương mặt cô tràn đầy mong đợi và khao khát.

“Nếu như cô thật thích nơi này, tôi tặng nó cho cô coi như làm quà. Khi có thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau đến đây ngắm cảnh.”

Diệp Huyền cười nói. Như đã đề cập trước đó, trang viên trên đỉnh núi này bây giờ là của Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền vẫn chưa tiết lộ.

“Tặng nó cho tôi?”

Trương Vãn Thanh mím môi đỏ: “Đây là sản nghiệp của Phiền Chiến Vương, cũng là một nơi nổi tiếng ở Dương Thành, làm sao có thể mua được.”

“Tuy nhiên tôi cũng không muốn sở hữu nó mãi mãi, chỉ cần được nhìn thấy vẻ đẹp của nó thì đã rất thoả mãn rồi.”

Vừa nói, Trương Vãn Thanh vừa nhẹ nhàng tựa vào vai Diệp Huyền, ngắm nhìn phong cảnh đẹp như tranh vẽ, ánh mắt càng dịu dàng hơn:

“Tựa như giờ khắc này, tôi đã cảm thấy rất vui vẻ và mãn nguyện rồi.”

Cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của Trương Vãn Thanh, trong lòng Diệp Huyền cũng cảm thấy ấm áp, kìm lòng không được ôm eo Trương Vãn Thanh:

“Vãn Thanh, cô đối xử với tôi thật tốt.”

Trương Vãn Thanh cười, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, hưởng thụ cái ôm nhẹ nhàng của Diệp Huyền, cánh tay ngọc của cô cũng ôm chặt cánh tay hắn. Mặc dù hai người không có động tác thân mật quá mức, nhưng giờ phút này, khoảng cách hai trái tim lần đầu tiên gần sát như vậy!

Tách!

Dương Duy ở phía sau hai người bí mật nhấn nút chụp để ghi lại hình ảnh quý giá này, làm xong, anh ta vội vàng rời đi, đương nhiên không muốn bị đá xuống núi vì phá hỏng tâm trạng của Diệp Huyền.

Dương Duy một khắc cũng không dừng, đi dạo quanh Thủy Long cư chụp ảnh, dự định sau này lấy ra để khoe khoang!

Nhóm người nâng ly cạn chén, một bữa cơm vô cùng vui vẻ!

Lúc này, điện thoại của Diệp Huyền reo lên. Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Lâm Thanh Nham tìm mình, nhưng không ngờ lại là Diệp Trấn Nam - chủ tịch Thương hội Trấn Nam lại gọi tới.

“Diệp lão đại, có chuyện gì sao?” Điện thoại được kết nối, Diệp Huyền lập tức hỏi.

“Thiếu gia.”

Giọng nói của Diệp Trấn Nam hơi khàn khàn: “Có tin người là đứng đầu nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, nghe nói anh giết cha con Phùng Tam gia, cho nên bây giờ đang nổi trận lôi đình.”

“Vì vậy ông ta không tiếc ném ra năm trăm triệu để mời một vị cường giả gọi là Khải Thần Chưởng rời khỏi núi để trả thù ngài! Hơn nữa còn chuẩn bị giết người nhà họ Lâm!”

Khải Thần Chưởng chính là ông lão mà Phùng Kim Long tìm trong hang động sâu trong dãy núi phía sau biệt thự!

Cũng chính là cao thủ mạnh nhất hiện tại của nhà họ Phùng!

Diệp Trấn Nam tiếp tục nói: “Khải Thần Chưởng đã ra khỏi núi, bốn mươi phút nữa sẽ giết tới nhà họ Lâm!”

“Vậy mà Phùng Kim Long lại thật sự muốn tiêu diệt nhà họ Lâm? Xem ra ông ta không muốn sống nữa!”

Diệp Huyền nghe Diệp Trấn Nam nói Khải Thần Chưởng đã chạy tới nhà họ Lâm chuẩn bị đồ sát, khuôn mặt hắn lập tức lộ ra sát khí!

Diệp Trấn Nam thấp giọng nói: “Thiếu gia, nếu ngài không có thời gian, tôi phái người tới đối phó với ông ta là được, tránh làm hỏng tâm trạng tốt của ngài.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Không cần, bởi vì ông ta dám nhắm vào ông nội Lâm, vậy tôi phải đích thân trở về giết ông ta thì mới vui được. Tôi vừa ăn xong, đúng lúc có thể giãn gân cốt!”

Gọi điện thoại xong, Diệp Huyền có chút xin lỗi: “Vãn Thanh, tôi có chuyện gấp cần giải quyết, tôi sẽ để Dương Duy đưa cô về trước.”

“Giá như anh có thể đưa tôi về nhà thì tốt rồi...”

Cuộc hẹn hò lần này không thể kết thúc hoàn hảo, Trương Vãn Thanh có chút không vui. Tuy nhiên, cô cũng quan tâm đến cảm nhận của Diệp Huyền, cô biết Diệp Huyền có việc quan trọng phải làm, nhưng vẫn cẩn thận nhắc nhở: “Anh Diệp Huyền, anh phải chú ý an toàn.”

“Không cần lo lắng.”

Diệp Huyền nhẹ nhàng chạm vào tóc Trương Vãn Thanh, nhẹ giọng nói: “Tôi hứa với cô lần sau tôi sẽ đưa cô về để buổi hẹn của chúng ta hoàn hảo hơn.”

“Được! Tôi tin anh!”

Trương Vãn Thanh gật đầu, bỗng nhiên hôn nhẹ lên mặt Diệp Huyền, sau đó đỏ mặt lên xe đóng cửa lại:

“Anh Diệp Huyền, gặp lại sau! Dương Duy, chúng ta đi thôi!”

Dương Duy ngồi ghế lái nên không rõ chuyện gì vừa xảy ra, nghe lệnh liền lập tức lái đi.

“Vãn Thanh...”

Diệp Huyền sờ má vừa bị hôn, hơi ngẩn người, nhìn chiếc xe đang dần biến mất, không nhịn được cười: “Vãn Thanh, tôi thật sự càng ngày càng thích cô.”

Lúc này, Triệu Hồng Hoa thấp giọng nói: “Thiếu gia, nơi này cách nhà họ Lâm khá xa, hay là tôi sắp xếp trực thăng đưa cậu về? Trực thăng có sẵn trong khuôn viên này.”

Diệp Huyền lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần rắc rối như vậy. Tôi đi thẳng về là được.”

Nói đến đây, Diệp Huyền lấy tiên pháp ra: “Nhất kiếm tây lai!”

Gọi!

Tiên pháp lập tức xuất hiện, một thanh phi kiếm lóe lên trên không trung, lập tức đưa Diệp Huyền bay về phía tầng mây rồi biến mất!

“Trời ạ...”

Nhìn thấy tiên pháp của Diệp Huyền, Triệu Hồng Hoa ấn tượng đến mức trực tiếp cúi đầu xuống đất: “Thiếu gia lên đường bình an!”



Nhà họ Lâm.

Lâm Thanh Nham ngồi bên cửa sổ phòng, duỗi cổ nhìn về phía cửa, vẻ mặt im lặng uể oải.

“Tên khốn kiếp Diệp Huyền chắc chắn đi leo núi với Trương Vãn Thanh, trong lòng hắn hoàn toàn không coi mình tồn tại...”

“Trước đó họ đã thân mật với nhau, Trương Vãn Thanh rất nhiệt tình với hắn, lần này quan hệ của họ nhất định sẽ trở nên thân thiết hơn...”

“Không biết người nhà họ Phùng có gây rắc rối cho hắn hay không, mình thật sự lo cho hắn...”

Ngay lúc Lâm Thanh Nham đầu óc rối bời, xoắn xuýt trong lòng thì đột nhiên cô nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện!

“Diệp Huyền?”

Ánh mắt Lâm Thanh Nham đột nhiên sáng lên, lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng chạy xuống lầu, cũng không xỏ dép: “Sao đột nhiên anh lại về?”

“Hả?”

Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Lâm Thanh Nham, sau đó nhìn thấy đôi chân trần của cô, không nhịn được bật cười: “Hóa ra cô đang mong chờ tôi về nhà?”

“Tôi?”

Bị Diệp Huyền nhìn thấu suy tâm tư, Lâm Thanh Nham ngạc nhiên, vội vàng lo lắng giải thích: “Tôi, tôi không đợi anh đâu nhé... Đừng có mà nghĩ nhiều.”

Diệp Huyền không nói thêm, lúc đổi dép nhân tiện đưa cho Lâm Thanh Nham một đôi dép: “Mỗi lần cô gấp gáp đều quên mang dép, tôi biết cô rất lo lắng cho tôi, mau xỏ dép vào đi.”

Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại đột nhiên ấm áp như vậy, trong lúc nhất thời cảm động không thôi, nhận lấy đôi dép mà Diệp Huyền đưa tới, không khỏi khẽ nói:

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.”

Diệp Huyền mỉm cười, Lâm Thanh Nham nhìn nụ cười của Diệp Huyền, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào: “Một khi tên này trở nên dịu dàng thật khiến người ta bất lực không thể ngăn lại mà…”

Cô cố ý giả vờ thản nhiên hỏi: “Rõ ràng anh đang đi hẹn hò mà, sao đột nhiên lại về rồi?”

Trong lời nói của cô mang theo một chút khẩn trương, đồng thời cũng đang bẫy Diệp Huyền.

“Tôi về sớm có việc.”

Đối mặt với lời nói khách sáo của Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền nhìn về phía cổng nói: “Tôi nghe nói vì tôi giết cha con Phùng Tam gia và Chu đại sư, cho nên chủ nhân nhà họ Phùng, Phùng Kim Long rất tức giận, còn mời một cao thủ tên Khải Thần Chưởng đến đây trả thù.”

“Mục tiêu của ông ta không chỉ là tôi, mà còn là tất cả người nhà họ Lâm, cho nên tôi vội vàng trở về giết chết Khải Thần Chưởng để đảm bảo an toàn cho mọi người.”

Nghe vậy, Lâm Thanh Nham giật nảy mình!

Ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ đều có vẻ lo lắng: “Vậy chúng ta cần tạm lánh một thời gian hay là trực tiếp gọi cảnh sát?”

Lâm Vân Bạch nghe Diệp Huyền nói xong, lập tức bật cười: “Bà thật sự cho rằng lời nói của nó đáng tin sao?”

“Diệp Huyền, anh quá vô liêm sỉ, cứ nhất định phải nói mình giết cha con nhà họ Phùng và Chu đại sư!”

“Nhận phần này công lao để khiến mình có thể diện hơn sao?”

“Tuy nhiên giả vờ ở nhà thì được chứ đừng đi ra ngoài nói cho người khác biết, đừng làm mất mặt nhà họ Lâm chúng tôi!”
Chương 138: Chết nhát như chuột

Thấy Lâm Vân Bạch bất mãn và mỉa mai Diệp Huyền, sắc mặt Lâm Thanh Nham thay đổi: “Diệp Huyền, tính tình của cha tôi là vậy đó…”

Diệp Huyền không quan tâm, chỉ mỉm cười: “Không sao, tin hay không thì kệ ông ấy, chỉ cần lát nữa ông ấy đừng sợ đến mức không đứng nổi là được.”

Lâm Vân Bạch tức giận nói: “Diệp Huyền, cậu xem thường ai vậy? Cho dù tôi, Lâm Vân Bạch có tệ đến đâu đi nữa thì vẫn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất!”

“Anh nói nhà họ Phùng tìm cao thủ đến báo thù, chuyện này chưa chắc tin được!”

“Bởi vì sống trong khu biệt thự này đều là những người có quyền lực, an ninh rất tốt!”

“Mặc dù nhà họ Phùng rất mạnh, nhưng bọn họ sẽ không bao giờ dám phá hỏng khu biệt thự quyền uy này!”

Lâm Vân Bạch tràn đầy tự tin cũng có lý do riêng!

Khu biệt thự này được chia thành hai khu vực, bên trong và bên ngoài, khu biệt thự phía trước được dùng với mục đích thương mại, được đặt tên là Vườn Thương Dự.

Phía sau là Vườn Chính Ngự, người sống ở đây hầu hết là quan chức thành phố, cũng như một số quan chức đã nghỉ hưu. Do đó, công tác an ninh ở đây vô cùng nghiêm ngặt, những người không phải là chủ sở hữu thì sẽ phải đăng ký và bị hỏi nhiều vấn đề trước khi vào. Có một lý do quan trọng hơn chính là chủ nhân phát triển khu biệt thự rộng lớn này chính là nhà họ Khổng, một trong năm gia tộc!

Nếu người ngoài đến đây gây chuyện, chắc chắn sẽ đắc tội nhà họ Khổng!

Cho nên, cho dù là nhà họ Phùng thì cũng không dám tuỳ tiện làm loạn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao sau khi tập đoàn Lâm Thị và nhà họ Phùng đối đầu nhau, ông cụ Lâm lại không lựa chọn đi xa tránh tiếng!

“Ha ha!”

Thấy vẻ kiêu ngạo của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền chỉ cười. Bởi vì Diệp Trấn Nam tự thông báo cho anh rằng nhà họ Phùng phái Khải Thần Chưởng đến giết người, vậy nên tin này chắc chắn không phải là giả. Lâm Vân Bạch này, không biết nên nói đầu óc đơn giản hay ngu muội ngây thơ đây nữa!

Hai mươi phút trôi qua. Biệt thự nhà họ Lâm vẫn như thường. Khu biệt thự cũng không có báo động đột ngột nào. Đâu giống bị người khác tới xâm chiếm?

“Tôi nói mà, ở đâu ra mà Khải Thần Chưởng đến báo thù? Rõ ràng là Diệp Huyền đang vẽ chuyện, cố ý doạ chúng ta!”

“Anh còn dám nói anh có bản lĩnh giết chết cha con Phùng Tam gia và Chu đại sư nhà họ Phùng?”

“Bây giờ tôi nghi ngờ Triệu Mẫn không phải bị anh giết, anh chỉ tự biên tự diễn mà thôi.”

Lâm Vân Bạch cười lạnh, ánh mắt khinh thường!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng. Hắn vội vàng trở về, hành động thần tốc, Khải Thần Chưởng còn chưa tới cửa mà hắn đã về đến nhà trước thôi.

“Thế nào, không còn gì để nói đúng không?”

Lâm Vân Bạch nhấp một ngụm trà, giống như đang chờ xem Diệp Huyền tự biến mình thành trò cười.

Tuy nhiên, Lâm Vân Bạch vừa nói hết câu thì…

Ở cửa biệt thự, một ông lão có vóc dáng thấp bé, khoảng bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, dáng vẻ khô cằn, đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu, khiến mọi người trong nhà họ Lâm sợ hãi!

“Sao lại có ông già đứng ở cửa?”

Sắc mặt Lâm Vân Bạch đột nhiên thay đổi mãnh liệt, ông chỉ vào ông lão ở cửa hô to!

Còn Lâm Thanh Nham và Lý Gia Tuệ lập tức biến sắc, vô thức co rụt lại!

Trái lại, ông cụ Lâm khá bình tĩnh, nhưng ông cũng bị sự xuất hiện thần không biết quỷ không hay của người đàn ông này doạ sợ, hai tay nhịn không được siết chặt nắm đấm!

“Ha ha…”

Ông lão đảo mắt một vòng quanh phòng khách của biệt thự, sắc mặt dữ tợn, lạnh giọng cười nói:

“Nếu người nhà họ Lâm các ngươi đã ở đây hết thì đỡ mất công ta phải đi khắp nơi tìm rồi.”

Nghe những lời của ông lão, mọi người trong nhà họ Lâm không khỏi hoảng sợ, lập tức nhớ lại những gì Diệp Huyền đã nói khi mới về nhà!

Nhà họ Phùng đã thuê một cao thủ gọi là Khải Thần Chưởng đến nhà họ Lâm để giết người báo thù!

“Ông, ông là Khải Thần Chưởng?”

Lâm Vân Bạch cứng đờ, hoảng sợ hỏi!

“Ha ha!”

Khải Thần Chưởng lạnh giọng cười một tiếng: “Sao ngươi biết tên ta?”

Lộp bộp!

Nghe câu trả lời của Khải Thần Chưởng, tim Lâm Vân Bạch đột nhiên đập dữ dội!

“Nguy rồi… Thì ra nhà họ Phùng thật sự muốn diệt nhà họ Lâm chúng ta…”

“Đúng thật như Diệp Huyền nói!”

Theo đó, sự tự tin và kiêu ngạo trong lòng Lâm Vân Bạch đột nhiên biến mất, thay vào đó là vẻ khủng hoảng!

Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm có cùng biểu cảm!

Chỉ có Diệp Huyền vẫn bình tĩnh, thậm chí hắn còn không để ý đến sự tồn tại của Khải Thần Chưởng, vẫn bình tĩnh tiếp tục uống trà:

“Mọi người sợ cái gì? Những gì nên phải đối mặt, sớm hay muộn cũng phải đối mặt thôi.”

“Ha ha.”

Khải Thần Chưởng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, vuốt râu cười nói: “Ngươi chính là Diệp Huyền à?”

“Nhìn không ra còn trẻ vậy mà có dũng khí và can đảm đến vậy, không hề e ngại hay sợ ta chút nào! Xem ra hoàn toàn xứng đáng để Khải Thần Chưởng ta tự mình động thủ!”

Nói xong, Khải Thần Chưởng tiến lên một bước, đi thẳng vào biệt thự!

“Đứng yên!”

Tám vệ sĩ do Lâm Vân Bạch thuê với số tiền khổng lồ lập tức lao ra, trong tay mỗi người đều cầm dùi cui điện đang phát sáng, có thể thấy được họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp!

Khải Thần Chưởng hoàn toàn không quan tâm đến họ, lạnh giọng cười nói: “Chỉ là tôm tép mà cũng dám ra mặt khoe khoang? Lăn đi!”

Vút!

Khải Thần Chưởng vẫy lòng bàn tay, một luồng cương khí đột nhiên bộc phát, tám vệ sĩ trong nháy mắt không thể kiềm chế được mà ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh!

“A…”

Ông cụ Lâm sững sờ: “Đây chính là cương khí thành đoàn, thực lực của người này thật đáng sợ…”

Cao thủ cấp độ này có thể phân cao thấp với nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, ông cụ Lâm lập tức mất hết can đảm!

Khi còn trẻ, ông cũng chỉ có võ thuật bình thường, bây giờ đã quá già, không thể đánh lại một người mạnh mẽ như Khải Thần Chưởng!

“Nên làm gì mới tốt đây…”

Lâm Vân Bạch thấy khí thế của Khải Thần Chưởng thì càng thêm sợ hãi, cả người cảm thấy không ổn!

Ông không dám nhúc nhích, nhìn Khải Thần Chưởng bước vào phòng khách!

Khải Thần Chưởng kiêu ngạo bình tĩnh, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Vân Bạch!

Mặc dù ông ta chỉ ngồi yên nhưng đôi mắt già nua của ông ta lộ ra vẻ lạnh lẽo muốn giết người, vô cùng chấn động!

Như mãnh thú xuống núi, như sói săn mồi!

Khí thế mạnh mẽ không gì sánh được, cùng với sát khí lạnh thấu xương, đột nhiên khiến Lâm Vân Bạch bị doạ đến mức toàn thân vô lực!

Bàn tay đang cầm tách trà của ông ta không kiềm chế được mà run rẩy, đến nỗi trà trong ly tràn ra ngoài, làm ướt đẫm đũng quần!

Dường như bị doạ sợ đến mức tiểu tiện không kiểm soát được, tự làm trò cười!

Thấy dáng vẻ nhát gan sợ chết của Lâm Vân Bạch, Khải Thần Chưởng không khỏi nhìn ông ta với khuôn mặt lạnh lùng:

“Lâm Vân Bạch, ngươi sợ đến mức này sao?”

Lâm Vân Bạch cảm thấy trước mắt như biến thành màu đen, ngay cả nói chuyện cũng run rẩy: “Tôi, tôi, không, tôi không sợ… Tôi chỉ lạnh nên run thôi…”

Sắc mặt Khải Thần Chưởng trầm xuống: “Diệp Huyền còn trẻ mà còn có biểu hiện bình tĩnh như vậy.”

“Cha ngươi lớn tuổi hơn ngươi mà ông ta cũng khá điềm tĩnh!”

“Còn ngươi nhìn chính mình đi, có khác gì đồ bỏ đi không?”

“Đời này ta ghét nhất chính là thể loại tham sống sợ chết, đặc biệt ghét nhất những kẻ chết nhát như chuột!”

Nghe Khải Thần Chưởng nói xong, mặt Lâm Vân Bạch nóng bừng!

Nhưng lúc này, ông ta chỉ có suy nghĩ về việc tự cứu mạng mình, vì vậy ông ta vội vàng cầu xin tha thứ: “Đại nhân, xin hãy tha mạng cho tôi...”

Dáng vẻ nhát như chuột này nào còn giống với dáng vẻ kiêu ngạo, chế giễu Diệp Huyền vừa rồi?
Chương 139: Bất khả chiến bại

“Nhìn xem cái dạng như chó này của ngươi…”

Thấy Lâm Vân Bạch liên tục cầu xin tha mạng, Khải Thần Chưởng càng khinh thường: “Cái loại nhát gan như ngươi nếu tiếp tục sống chỉ làm xấu mặt mà thôi, vẫn nên chết đi!”

Nói hết câu, Khải Thần Chưởng giơ tay phải lên cao, chuẩn bị đánh vào cổ Lâm Vân Bạch!

“Bốp!”

“Vân Bạch!”

Lâm Thanh Nham, ông cụ Lâm, Lý Gia Tuệ sợ tới mức kêu lên!

Còn Lâm Vân Bạch sợ tới mức không nói nên lời chứ đừng nói tránh đi!

Vút!

Ngay lúc mọi người cho rằng Lâm Vân Bạch sẽ chết ngay lập tức thì Diệp Huyền thản nhiên vẫy tay, một cỗ khí tức chân chính như lưỡi dao sắc bén lập tức đâm vào lòng bàn tay Khải Thần Chưởng!

“A!”

Khải Thần Chưởng kêu thảm một tiếng, cả người bị đẩy lùi mười mấy mét, ông ta nhìn xuống, phát hiện lòng bàn tay đã đen kịt!

“Vân Bạch, mau tới bên cạnh ta!”

Ông cụ Lâm lúc này cũng kịp phản ứng, lập tức kéo Lâm Vân Bạch đang bị doạ đến mức hồn xiêu phách lạc sang một bên!

Bây giờ, Khải Thần Chưởng không có thời gian để ý tới họ, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền nói: “Tên nhóc, thân thủ không tệ, chẳng trách ngươi lại dám kiêu ngạo như vậy!”

Lúc này tất cả mọi người mới tỉnh táo lại!

Vừa rồi, chính Diệp Huyền đã cứu mạng Lâm Vân Bạch kịp thời!

Lâm Thanh Nham vô cùng cảm kích nói: “Diệp Huyền, cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ!”

“Không cần khách khí.”

Diệp Huyền cười nhạt: “Tôi đã hứa sẽ bảo vệ nhà họ Lâm, dù cha cô chỉ là con chó của nhà họ Lâm thì tôi cũng sẽ không để ông ta xảy ra chuyện gì.”

Lâm Vân Bạch nghe thấy Diệp Huyền nói như vậy, lập tức cảm thấy nhục nhã và giận dữ không thôi!

Giống như bị Diệp Huyền tát mạnh mấy cái, khuôn mặt đỏ bừng!

Chó của nhà họ Lâm? Thật kinh tởm!

Tuy nhiên, Lâm Vân Bạch không dám nói gì. Nếu Diệp Huyền tức giận và không quan tâm đến nhà họ Lâm nữa, vậy chẳng phải ông ta chỉ có thể chờ bị giết sao? Diệp Huyền không quan tâm Lâm Vân Bạch cảm thấy nhục nhã thế nào, hắn nhìn Lâm Thanh Nham:

“Đừng sợ, hôm nay có tôi ở đây, lão già này tuyệt đối không thể gây thương tổn cho mọi người.”

“Diệp Huyền, anh phải cẩn thận!”

Lâm Thanh Nham vội vàng gật đầu đáp ứng, tin tưởng Diệp Huyền trăm phần trăm, đồng thời kéo ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ trốn sang một bên!

Thể nhưng vẻ mặt Khải Thần Chưởng đầy tức giận, trong lòng tràn đầy sát khí, nói:

“Khẩu khí tên nhóc nhà ngươi cũng không nhỏ! Ngươi cho rằng nếu ngươi có năng lực giết Chu đại sư thì có thể xưng bá thiên hạ sao?”

Diệp Huyền nói với ánh mắt lạnh lùng: “Lẽ ra ông có thể sống thêm vài năm nữa, nhưng ông muốn làm thương tổn người nhà họ Lâm, khiến tôi không vui, cho nên ông chỉ có thể sống đến ngày hôm nay!”

Nghe vậy, ánh mắt của Khải Thần Chưởng đột nhiên lóe lên sát ý đáng sợ, ông ta đột nhiên đứng dậy, sát khí tung hoành!

Quần áo trên người ông ta tung bay, lập tức triển khai toàn bộ khí tràng, khí thế ngập trời!

“Một thằng nhóc như ngươi chắc là hoàn toàn không biết địa vị của Khải Thần Chưởng ta trong giang hồ đúng không?”

Khải Thần Chưởng chém lòng bàn tay, chân khí như bão làm rung chuyển đồ trang trí trong phòng khách, lập tức vỡ tan tành trên mặt đất!

Ầm!

Diệp Huyền hoàn toàn không né tránh, hắn thậm chí còn không thèm xê dịch dù chỉ một chút, nắm đấm thoải mái vung về phía trước!

Sức mạnh của hai người va chạm mãnh liệt trong khoảng không!

Oành!

Khải Thần Chưởng lập tức bị sức mạnh chấn thiên động địa ép lùi từng bước, phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt ngã xuống đất!

Còn Diệp Huyền vẫn ngồi bất động trên ghế, sắc mặt vẫn không thay đổi, bình tĩnh thoải mái!

Thấy vậy, cả gia đình Lâm Thanh Nham không khỏi trợn tròn mắt, nội tâm khiếp sợ không thôi!

Hóa ra thực lực của Diệp Huyền lại mạnh như vậy!

Cứ như vậy, vào ngay thời khắc này, sự biết ơn và cảm kích trong lòng Lâm Thanh Nham đã hoá thành sự ngưỡng mộ và yêu thích!

Tim cô đập dữ dội, mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng cắn môi!

Trong đáy lòng, cô đột nhiên cảm thấy Diệp Huyền là người tình trong mộng mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay!

Lâm Thanh Nham hoàn toàn bị sức mạnh và mị lực của Diệp Huyền chinh phục!

Khải Thần Chưởng nhìn chằm chằm Diệp Huyền với vẻ không thể tin được, thầm mắng trong lòng: “Tại sao có thể như vậy?”

“Vừa rồi mình đã sử dụng toàn bộ tu vi trong mấy chục năm, hắn lại thật sự chỉ cần dùng một quyền nhẹ nhàng đánh lại mình?”

“Hắn còn là con người sao?”

Trên thực tế, thực lực thật sự của Diệp Huyền đương nhiên còn cao hơn, nếu hắn phát huy hết bản lĩnh thực sự của mình, chỉ cần tiên pháp vừa ra đã có thể biến Khải Thần Chưởng thành tro bụi ngay lập tức!

Nhưng tiên pháp thực sự quá kinh khủng, là một thần lực vượt khỏi thế giới tự nhiên, một khi phát huy tác dụng, chắc chắn sẽ khiến nhà họ Lâm bị doạ sợ, thân phận của hắn có thể không thể giấu được nữa. Cho nên, Diệp Huyền chỉ có thể ẩn giấu, áp chế thực lực xuống mấy chục lần, nhưng cũng đủ để giết chết Khải Thần Chưởng!

Diệp Huyền nhìn Khải Thần Chưởng ở phía đối diện, nói một cách lạnh lùng: “Chút bản lĩnh của ông cũng chỉ tới vậy? Thế mà còn muốn giết tôi, đúng là mơ mộng hão huyền!”

Nghe những lời này, trong lòng Khải Thần Chưởng thầm hoảng sợ. Khốn kiếp!

Phùng Kim Long không giải thích rõ ràng, hóa ra thực lực của thằng nhóc này lại kinh khủng đến vậy!

Ông ta đột nhiên cảm thấy mình đã bị Phùng Kim Long hại cho thật thảm!

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, tức giận chất vấn: “Dưới đòn toàn lực của ta mà ngươi vẫn có thể bình yên vô sự, nói đi, ngươi là ai?”

“Tôi là ai, ông không đáng được biết! Tất nhiên, khi ông đến âm tào địa phủ, ông có thể tìm Diêm Vương hỏi cho rõ tôi là ai!”

Diệp Huyền lạnh lùng nói xong, từng bước tiến lại gần Khải Thần Chưởng!

Khí thế mạnh mẽ, trực thấu linh hồn!

“Chết tiệt! Khí thế của thằng nhóc này thật đáng sợ!”

Thấy Diệp Huyền gần như đang ở trước mặt mình, Khải Thần Chưởng cảm nhận được khí thế quái dị và kinh ngạc của Diệp Huyền, sợ tới mức không ngừng lùi lại!

Ông ta không nhịn được mà hét lên: “Lão phu muốn xem thử thằng nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi có bản lĩnh gì để phá vỡ áo giáp của ta!”

Trong cơn thịnh nộ, ông ta đã trút hết tu vi cả đời vào trong tay, tiếp tục giáng cho Diệp Huyền một đòn chí mạng!

“Ông cho rằng áo giáp cương khí là vô địch thiên hạ? Nó cũng chẳng là cái thá gì với tôi đâu!”

Diệp Huyền lộ ra một nụ cười khiến người ta rét run, hắn không tránh không né, tùy ý để bàn tay Khải Thần Chưởng đánh thẳng vào người mình!

Lâm Thanh Nham và những người khác sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, họ đều cảm thấy Diệp Huyền bây giờ quá kiêu ngạo!

Nhưng họ cũng không bao giờ có thể nghĩ tới… Nắm đấm của Khải Thần Chưởng đột nhiên có tiếng xương cốt vỡ vụn!

Cùng lúc đó, sức mạnh mãnh liệt của cơ thể Diệp Huyền càng lúc càng tăng lên, dọc theo cánh tay của Khải Thần Chưởng đi thẳng vào nội tạng của ông ta!

Huyết khí dâng trào, Khải Thần Chưởng lại phun ra một ngụm máu tươi!

Có thể thấy được ông ta đã bị thương nghiêm trọng!

“Khụ khụ...”

Khải Thần Chưởng lùi lại vài bước, cánh tay phải của ông ta đang mềm nhũn rủ xuống!

Xương cốt đã bị phá hủy!

“Khụ khụ!

Ông ta liên tục phun ra máu, nhìn chằm chằm Diệp Huyền với vẻ mặt hoảng sợ!

“Không, không thể nào…”

Ông ta tự tin thực lực của mình đủ mạnh!

Ở Dương Thành, thậm chí trong toàn bộ tỉnh này, ông ta là một nhân vật nổi tiếng tàn nhẫn!

Nhưng vào lúc này, ngay cả một chàng trai mới hơn hai mươi tuổi mà ông ta cũng không đánh lại được!

Chuyện này quả thật vô cùng nhục nhã!

Đôi mắt ông ta đỏ như máu, nghiến răng dữ tợn nói: “Không ngờ ở một nơi nhỏ bé như Dương Thành lại thật sự có một cao thủ ẩn danh như ngươi!”

“Ta thừa nhận bây giờ năng lực của ta không bằng ngươi, nhưng đợi đến khi ta đột phá đến tu vi cao hơn, ta nhất định sẽ xé nát ngươi!”

Nghe vậy, Diệp Huyền không nhịn được bật cười, tiếng cười tràn đầy khinh thường: “Bớt nói nhảm đi, hôm nay ông phải chết!”

Diệp Huyền làm sao có thể tha cho lão già hung ác này!

Khải Thần Chưởng cười lạnh: “Ngươi quá cuồng vọng tự đại, mặc dù bây giờ ta không thể đánh bại ngươi, nhưng nếu ngươi muốn giết ta, cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng!”

Nói xong, Khải Thần Chưởng đột nhiên nhìn xuống bàn chân, sau đó mượn lực cả người chạy trốn ra hướng cửa sổ!
Chương 140: Giết người không chớp mắt

“Ngươi không thể đuổi kịp ta đâu!”

Khải Thần Chưởng là một sát thủ nổi danh, khả năng giết người và bảo toàn tính mạng là thân pháp đáng tự hào nhất!

Ông ta tự tin nhất định có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Diệp Huyền!

Lâm Thanh Nham sợ hãi kêu lên: “Không ổn, Khải Thần Chưởng trốn rồi!”

Ông cụ Lâm cũng lo lắng: “Để ông ta chạy mất thì sau này nhất định sẽ gặp phiền toái rồi!”

Có thể thấy được, họ đều hi vọng Diệp Huyền đuổi theo ông ta!

“Ha ha, ông ta trốn cũng không thoát!”

Diệp Huyền mỉm cười, cũng không vội đuổi theo ông ta ngay lập tức. Đầu tiên, hắn đánh thức tám vệ sĩ bị đánh lúc nãy, sau đó ung dung uống một tách trà:

“Vừa rồi tôi quên uống nước, cảm thấy cổ họng hơi khô.”

“Diệp Huyền, lúc này mà anh còn có tâm trạng uống trà à?” Lâm Vân Bạch vội vàng quát lên: “Nếu Khải Thần Chưởng chạy thoát, sau này nhà họ Lâm chúng tôi sẽ không sống yên bình được nữa!”

“Đừng nóng vội.”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn ông: “Không phải chú vừa bị doạ đến mức chân tay mềm nhũn hả, sao bây giờ lại nói chuyện lại mạnh miệng như vậy?”

“Chuyện này...”

Lâm Vân Bạch nhớ lại hình ảnh cầu xin Khải Thần Chưởng tha mạng vừa rồi, lập tức quẫn bách, không phản bác được!

“Hừ.”

Diệp Huyền chế giễu, ông cụ Lâm thấp giọng nói: “Diệp Huyền, Khải Thần Chưởng là người ngoan độc, chúng ta tuyệt đối không thể để ông ta chạy trốn.”

“Ông nội Lâm đừng lo lắng.”

Ánh mắt Diệp Huyền lạnh thấu xương: “Khải Thần Chưởng muốn giết nhà họ Lâm, cháu sẽ không để cho ông ta sống tiếp được!”

Vừa nói, Diệp Huyền vừa đặt tách trà trong tay xuống rồi bước ra cửa!

“Diệp Huyền…”

Lâm Thanh Nham đi theo sau hắn, trong mắt có sự quan tâm và lo lắng: “Anh phải chú ý an toàn!”

“Được.”

Diệp Huyền quay đầu cười với Lâm Thanh Nham, sau đó biến mất trong màn đêm!



Phía sau núi, gió núi đìu hiu, một bóng dáng già nua nhảy lên nhảy xuống, chạy trốn lấy mạng!

Ông già này chính là Khải Thần Chưởng!

“Chủ quan thật, không ngờ tên Diệp Huyền đó lại có bản lĩnh như vậy!”

“Rốt cuộc đó là loại ma pháp gì, sao mà trước đây mình chưa từng nghe đến!”

“Sau khi lão phu đột phá tu vi cao hơn, nhất định phải giết hắn!”

Trong lòng Khải Thần Chưởng tức giận khôn nguôi, nghĩ thầm lần này bị thiệt lớn, nhất định phải kêu Phùng Kim Long đến bồi thường!

Vút!

Đúng lúc này, một vật mang theo ánh sáng lạnh lẽo bay tới!

Khải Thần Chưởng không hề phòng bị, cảm thấy trên mặt đau nhức, vội vàng chạm vào chỗ đau, trên tay ông ta chỉ toàn máu!

Một chiếc lá cắm trên cửa!

“Hừ! Chẳng lẽ là phóng lá giết người?”

Khải Thần Chưởng vô thức quay đầu lại, lập tức khuôn mặt trở nên vô cùng hoảng sợ!

Ông ta thấy những chiếc lá trên bầu trời sau lưng đang lao về phía mình, giống như đao bay với ánh sáng lạnh lẽo, chỗ đao lướt qua không còn một ngọn cỏ!

“A!”

Khải Thần Chưởng liều mạng vung một quyền về phía trước, sức mạnh của nắm đấm kéo theo chân khí quét sạch không khí trước mặt ông ta, nhưng hoàn toàn không thể lay chuyển những chiếc lá đó!

Xoẹt xoẹt… Khải Thần Chưởng lập tức bị lá cây bắn vào khắp người, máu tươi phun ra!

Kinh mạch tay chân ông ta trong nháy mắt đều bị cắt, ông ta yếu ớt ngã xuống đất!

Lúc này, thân ảnh phiêu dật tiêu sái của Diệp Huyền thoáng hiện lên trong rừng!

“Đây là công pháp gì, thực sự quá kinh khủng…”

Khải Thần Chưởng bị doạ đến mất hồn, khuôn mặt không còn huyết sắc!

Còn Diệp Huyền thì ung dung châm một điếu thuốc, không nhanh không chậm bước tới!

Hắn rõ ràng chỉ là tùy ý cất bước nhưng tốc độ lại nhanh đến mức khiến người ta chấn động!

Khải Thần Chưởng đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mặt mình trở thành ảo ảnh, chẳng lẽ đây là Súc Địa Thuật thần công mà người trong giang hồ nói đến? Chiêu thức này, thế nhưng rõ ràng là tiên pháp!

Không thể nào!

Khải Thần Chưởng trong lúc nhất thời có chút choáng váng!

Ầm!

Diệp Huyền thoải mái đánh về phía trước, cú đánh điên cuồng lập tức tạo thành một cái hố sâu trước mặt Khải Thần Chưởng!

“Đại hiệp! Xin tha mạng!”

Khải Thần Chưởng đã triệt để từ bỏ giãy dụa, hoảng sợ chắp tay cầu xin tha thứ!

“Là Phùng Kim Long bảo ta đối phó ngươi! Anh hùng, xin hãy tha cho ta!”

“Ta có thể cho ngươi hết năm trăm triệu mà hắn đã trả cho ta! Không, ta sẽ cho ngươi thêm một tỷ nữa! Ta cũng có thể giết Phùng Kim Long cho ngươi!”

Thấy ông ta run rẩy cầu xin tha thứ, Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ đích thân giết Phùng Kim Long!”

“Về phần ông, ông vậy mà lại dám có ý định giết ông cụ Lâm, chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội!”

Diệp Huyền vừa nói xong, tàn thuốc trong tay hắn bắn ra giống như một viên đạn, bắn trúng vào trán Khải Thần Chưởng!

Đùng!

Hai mắt Khải Thần Chưởng kinh hãi mở to, một lỗ máu xuất hiện ở giữa lông mày, ông ta ngã xuống đất chết ngay lập tức!

Ông ta không ngờ rằng Diệp Huyền thật sự là tu tiên giả hiếm thấy trên đời!

Đến khi chết, ông ta hận Phùng Kim Long đã khiến ông ta đã rời núi!

“Cả đám đều gánh không được một chiêu, quá nhàm chán.”

Diệp Huyền lắc đầu, lúc xoay người lại, ánh mắt quét về phía khu rừng: “Ai đang trốn ở đó? Mau ra đây, nếu không phải chết!”

“Hắn thế mà biết mình trốn ở chỗ này?”

Nghe thấy tiếng quát của Diệp Huyền, một lão giả khí thế không tầm thường không tiếp tục ẩn mình nữa, vội vàng đi ra khỏi rừng:

“Anh hùng đừng tức giận, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi!”

Trong tay ông ta cầm một gốc linh dược mới thu hoạch, mỉm cười nói: “Không ngờ tu vi của anh hùng lại tuyệt vời như vậy, thực sự bội phục!”

Lão giả không dám mạo phạm, mặc dù rõ ràng ông ta lớn tuổi hơn đối phương rất nhiều, tuy nhiên trong lời nói vẫn tràn đầy cung kính. Diệp Huyền thấy ông ta thật sự không giống có ác ý, thế là thu hồi khí tức phóng ra ngoài, xoay người rời đi:

“Lần sau gặp tôi thì đừng che che giấu giấu, sẽ khiến tôi chán ghét!”

“Tôi là Lưu Thiết Ưng, không biết anh hùng xưng hô như thế nào?”

Diệp Huyền hoàn toàn không nhìn lại, chỉ nhẹ giọng đáp: “Ông không cần biết tôi là ai. Tuy nhiên, nếu ông muốn chữa khỏi hàn độc, chỉ bằng linh dược này, e rằng không được.”

Nghe Diệp Huyền nói xong, Lưu Thiết Ưng không khỏi sững sờ, đang định hỏi chi tiết thì Diệp Huyền đã biến mất trước mặt ông ta!

“Hắn thế mà đoán được mình hái linh dược để chữa hàn độc?”

Trong lòng Lưu Thiết Ưng cảm thấy vô cùng chấn động, thầm nghĩ y thuật của Diệp Huyền nhất định vô cùng lợi hại!

Nhưng rốt cuộc hắn là ai, từ khi nào Dương Thành lại có một vị thần như vậy? Ông ta suy nghĩ một lúc nhưng không có câu trả lời, cho nên chỉ có thể gác lại suy nghĩ của mình, sau đó đi về hướng vừa xảy ra cuộc chiến!

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ông ta sợ hãi đến mức hơi thở gần như đóng băng!

Không sai, ông ta chứng kiến một thi thể chết với hình dạng kinh hoàng nằm trên mặt đất, chính là Khải Thần Chưởng!

“Cao thủ đệ nhất mà nhà họ Phùng cung phụng, Khải Thần Chưởng?”

Lưu Thiết Ưng miễn cưỡng ổn định sự kinh hoàng trong lòng, ngước mắt lên nhìn nơi Diệp Huyền biến mất!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom