• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cuồng Long Xuất Thế (1 Viewer)

  • Chương 130-131

Chương 130: Năm trăm triệu mua mạng người

“Là Diệp Huyền giết!” Tên vệ sĩ thấp giọng trả lời, giọng nói đầy run rẩy.

“Cái gì? Lại là Diệp Huyền?”

Phùng Kim Long đặt bút lông trong tay lên nghiên mực: “Lý Thạch đâu?”

“Hộ vệ Lý Thạch... Và Chu đại sư, họ... Họ đều bị Diệp Huyền giết rồi!”

“Ngươi nói cái gì? Họ đều bị Diệp Huyền giết rồi?”

Vẻ mặt Phùng Kim Long vừa sửng sốt vừa phẫn nộ!

Triệu Mẫn chết trong tay Diệp Huyền, ông ta vẫn có thể bình tĩnh!

Dù sao thực lực của Triệu Mẫn cũng chỉ có thể đứng thứ mười trong nhà họ Phùng. Nhưng... Cả Lý Thạch và Chu đại sư đều bị giết, điều này khiến ông ta không thể tin được!

Đặc biệt là Chu đại sư, là một cao thủ trong nhà họ Phùng, căn bản trên cái tỉnh này không có đối thủ!

Nhìn theo hướng này, năng lực của người tên Diệp Huyền không hề đơn giản!

Phùng Kim Long miễn cưỡng trấn định lại, trầm giọng nói: “Được rồi, ngươi ra ngoài đi!”

“Gia chủ... Tiểu nhân còn có chuyện muốn nói...”

“Có chuyện gì mau nói!”

Phùng Kim Long hoàn toàn phát hỏa, nắm lấy nghiên mực bên cạnh ném về phía vệ sĩ!

“Diệp Huyền nhờ tiểu nhân truyền lời, thiếu gia Phùng Lượng kêu người đến công trường xây dựng của tập đoàn Lâm Thị gây chuyện, hắn... Hắn muốn ngài bồi thường năm trăm triệu...”

“Cái gì!”

Phùng Kim Long tức giận, giận dữ quát lên: “Diệp Huyền thật sự cho rằng nhà họ Phùng dễ bắt nạt như vậy sao?”

“Đúng là không biết trời cao đất dày, tôi sẽ để hắn biết năng lực của nhà họ Phùng!”

Phùng Kim Long tức giận ném bút lông, khuôn mặt đen như mực, đi thẳng ra ngoài!

Ông ta tự lái xe, đi thẳng đến dãy núi phía sau biệt thự!

Sâu trong núi, trước một hang động.

“Tiểu bối Phùng Kim Long, hôm nay tới đây thỉnh cầu Khải cao nhân giúp đỡ!”

“Nếu ngươi đã đích thân đến đây thì chắc hẳn đã gặp phải vấn đề không nhỏ, có chuyện gì vậy?”

Bên trong hang động vang lên giọng nói khàn khàn già nua.

“Các anh em và cháu trai của vãn bối đã chết thảm dưới tay một cao thủ, khẩn cầu tiền bối giúp vãn bối báo thù kẻ thù đã giết nhà họ Phùng!”

“Một giá, năm trăm triệu!” Trong hang, ông lão đi thẳng vào vấn đề.

“Được!”

Phùng Kim Long đồng ý nhanh chóng không chút do dự!

“Ngươi để lại ảnh của đối phương và các thông tin liên quan, tối mai đến đây thu thập thi thể!”

Phùng Kim Long vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn Khải cao nhân đã giúp đỡ!”

Bây giờ Khải cao nhân đã đồng ý giúp đỡ, Phùng Kim Long ngay lập tức tràn đầy tự tin!

“Diệp Huyền, nhà họ Lâm, tất cả chết hết đi!”

Phùng Kim Long nghiến răng, nghĩ thầm đến lúc đó sẽ điên cuồng chơi đùa Lâm Thanh Nham, liều mạng chà đạp để trút giận!

Mà Diệp Huyền thì sau khi giết chết hai cha con Phùng Tam gia và Chu đại sư, hắn định về nhà họ Lâm ăn tối trước, sau đó đi đối phó với Ngô Long Tôn của tập đoàn Thiên Di.

“Diệp Huyền, cuối cùng anh cũng trở về! Anh không sao chứ?”

Lâm Thanh Nham vội vàng bước lên phía trước, trông rất căng thẳng và lo lắng!

Từ khi Diệp Huyền rời khỏi công trường, Lâm Thanh Nham rất lo lắng, bởi vì cô đoán được Diệp Huyền sẽ chạy tới đối phó với người của nhà họ Phùng. Bây giờ thấy hắn trở về nhà an toàn, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi không sao.”

Diệp Huyền nhìn khuôn mặt lo lắng của Lâm Thanh Nham, nhịn không được cười nói: “Trái lại trông cô không ổn lắm, lo lắng cho tôi như vậy sao?”

“Anh...”

Lâm Thanh Nham hơi sững sờ, sau đó mặt đỏ lên: “Ai nói tôi lo lắng cho anh? Tôi, tôi chỉ lo lắng anh lại bỏ nhà đi, đến lúc đó tôi lại không biết làm sao để giải thích với ông nội thôi.”

Thấy trong lòng Lâm Thanh Nham không kiên định, Diệp Huyền cười nói: “Cô không cần phải cãi, tôi biết cô có hảo cảm với tôi. Bất kể như thế nào đi nữa thì tôi vẫn cảm ơn cô đã quan tâm tôi như vậy.”

“Không cần cảm ơn.”

Mặt Lâm Thanh Nham càng nóng hơn, hai giây sau mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Không có, ai có hảo cảm với anh chứ? Đừng quá tự phụ? Tôi không thèm!”

Diệp Huyền lại không để ý cô, cười cười đi vào nhà, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của ông cụ Lâm.

“Ông nội, ông đang nghĩ gì vậy?” Diệp Huyền vội vàng hỏi.

“Ừm.”

Ông cụ Lâm thở dài nói: “Hôm nay nhà họ Phùng phái người bí mật động tay động chân ở công trường xây dựng của tập đoàn Lâm Thị, nếu không phải nhờ cậu đề phòng trước, e rằng sẽ có rất nhiều người chết!”

“Nhưng tôi lo lắng nhà họ Phùng sẽ tiếp tục gây rắc rối, vì vậy tôi muốn nói chuyện với Phùng Tam gia, hy vọng hắn có thể dừng lại...”

Ông không ngờ rằng nhà họ Lâm có nhà họ Lưu và trùm đất Giang Kim Bưu làm hậu thuẫn nhưng nhà họ Phùng vẫn vô cùng hung ác, cứ quấn lấy nhà họ Lâm không buông!

“Ông nội nói có lý.” Lâm Thanh Nham cũng buồn bã: “Tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu công nhân của chúng ta bị họ lên kế hoạch hại chết thì kết cục sẽ rất thảm...”

“Nhưng Phùng Tam gia vẫn luôn kiêu ngạo và độc đoán, bây giờ có Ngô Long Tôn ở bên cạnh xúi giục, trừ phi chúng ta giao ra phần lớn cổ phần, nếu không nhà họ Phùng nhất định sẽ không dễ dàng dừng lại.”

Sau khi nghe phân tích bất đắc dĩ của họ, Diệp Huyền gật đầu nói: “Hóa ra trong lòng mọi người có những băn khoăn này. Nhưng cháu cảm thấy nhà họ Phùng chắc hẳn không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào nữa đâu.”

Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm bối rối nhìn nhau: “Nhà họ Phùng có rất nhiều cao thủ, họ thậm chí còn không sợ nhà họ Lưu và Giang Kim Bưu, làm sao có thể không gây sóng gió được?”

Diệp Huyền chỉ khẽ cười, cũng không nói gì nhiều, sau đó Lâm Vân Bạch vội vàng bước vào, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Cha, có tin lớn!”

“Phùng Tam gia cũng như con trai của hắn đều đã bị giết, một số cao thủ dưới trướng nhà họ Phùng, thậm chí cả Chu đại sư, cũng đã chết! Bây giờ nhà họ Phùng trở thành một mớ hỗn độn rồi!”

Nghe Lâm Vân Bạch nói xong, Ông cụ Lâm và Lâm Thanh Nham lập tức hít vào một hơi, không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Huyền!

Diệp Huyền vừa mới bình tĩnh nói nhà họ Phùng không có khả năng gây sóng gió!

Bây giờ hai người lại nghe nói cha con Phùng Tam gia cùng với Chu đại sư của nhà họ Phùng đều đã bị giết!

Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp sao?!

Tuyệt đối không thể!

“Cho nên… là anh đã giết họ?”

Lâm Thanh Nham cảm thấy tim mình đập điên cuồng, cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền!

“Đúng vậy.”

Diệp Huyền thản nhiên gật đầu, bình tĩnh nhấp một ngụm trà: “Là tôi đã giết họ. Ngay khi tôi rời khỏi công trường, tôi đã đi thẳng đến đó để giết họ.”

“Cậu...”

Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản của Diệp Huyền, ông cụ Lâm run rẩy, vô lực ngồi xuống ghế, Lâm Thanh Nham cũng hoảng sợ. Lúc này, Lâm Vân Bạch khịt mũi lạnh lùng nói:

“Diệp Huyền, anh đừng nói hươu nói vượn! Bây giờ khắp nơi đều đồn rằng Phùng Tam gia nhà họ Phùng bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết!”

“Là cô ấy sao?”

Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm càng cảm thấy kỳ quái, sao hai người lại nói khác nhau? Vậy Phùng Tam gia đã chết như thế nào?

Ngay cả Diệp Huyền lúc này cũng bối rối, những người này là do chính hắn giết, sao bên ngoài lại đồn là do nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết? Hắn nhìn điện thoại, phát hiện mình đã bỏ lỡ hai cuộc điện thoại, còn một tin nhắn chưa đọc, là do trùm đất Giang Kim Bưu gửi đến. Diệp Huyền bấm vào tin nhắn, nội dung là:

“Diệp Huyền, khi chúng tôi đến nhà Phùng Lượng dự định dọn dẹp hiện trường thì nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đã đến trước chúng tôi một bước rồi!”

“Hóa ra Chu đại sư, hộ vệ của nhà họ Phùng và tên trọng phạm vượt ngục thuộc Thiên Thần Tông là anh em! Vốn dĩ Chu đại sư muốn giúp tên trọng phạm thoát khỏi sự bắt giữ của Chiến bộ!”

“Cho nên, trong khoảng thời gian này, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng đang truy đuổi Chu đại sư. Bây giờ Chu đại sư đột nhiên bị giết, tôi lo Tiêu Băng Tuyết sẽ truy xét đến cậu, thậm chí còn kiện cậu tội phá hoại hành động truy bắt của Chiến bộ!”

Sau khi đọc xong tin nhắn của Giang Kim Bưu, Diệp Huyền đã hiểu rõ mọi chuyện. Lần này, hắn vô tình giết chết tên tội phạm đang bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết truy đuổi. Sau khi biết chân tướng sự việc, Diệp Huyền cười khổ:

“Không ngờ quay tới quay lui vẫn đụng phải Tiêu Băng Tuyết phiền phức này!”

Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Huyền cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lúc này, Lâm Vân Bạch dường như nắm được chỗ đau của Diệp Huyền, lập tức chế giễu:

“Diệp Huyền, Phùng Tam gia bị nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết giết chết, vì sao anh lại muốn tranh công lao? Anh làm vậy thật xấu hổ!”

Giọng nói Lâm Vân Bạch vô cùng bất mãn và mỉa mai, thậm chí là những lời buộc tội và phán xét Diệp Huyền!
Chương 131: Toàn thành phố chấn động

“Cha, cha bớt nói mấy câu đi...”

Thấy Lâm Vân Bạch nhắm vào Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham sợ hãi, sợ hai người sẽ lại tiến triển thành một vòng xung đột mới. Quả nhiên, đối mặt với sự chế giễu và lên án của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền mím môi, mỉm cười. Với tính cách của Diệp Huyền, làm sao hắn có thể để yên cho Lâm Vân Bạch giảng đạo như vậy?

“Lâm Vân Bạch, tôi thấy rõ ràng hôm qua chú ngoài mặt xin lỗi nhưng trong lòng vẫn chưa buông bỏ, vẫn còn oán hận đúng không?!”

“Vì vậy chú luôn chuẩn bị sẵn sàng để trả thù, muốn thắng một ván!”

“Nhưng tôi không thể hiểu được, nếu chú có nhiều năng lượng như vậy thì sao chú không quản lý tập đoàn Lâm thị hoặc tìm cách đề phòng thủ đoạn của nhà họ Phùng mà lại cứ nhắm vào tôi?”

“Người có lòng dạ hẹp hòi, không có đầu óc như chú thì cuối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.”

“Mấy năm nay ông nội Lâm giao tập đoàn Lâm Thị cho chú quản lý nhưng tập đoàn vẫn không có tiến triển gì, nguyên nhân sâu xa là ở chú đó!”

Nói xong, Diệp Huyền cũng không quên cười khinh bỉ!

Lời này của hắn nói trúng tim đen Lâm Vân Bạch, cũng không nể mặt ông ta. Chuyện này dọa Lâm Thanh Nham hoảng sợ!

“Diệp Huyền, anh, anh đang miệt thị tôi!”

Lâm Vân Bạch vốn muốn nhân cơ hội quở trách Diệp Huyền một phen nhưng trái lại bị hắn chỉ trích, khuôn mặt ông ta không khỏi đỏ bừng lên, cơ mặt co giật!

“Lâm Vân Bạch, chú không cần tức giận.”

Vẻ mặt Diệp Huyền lãnh đạm, thậm chí còn cười xấu xa nói: “Tôi khuyên chú, tốt hơn hết là nên biết điều một chút. Vậy đi, chú tự mình suy ngẫm.”

Nói xong, Diệp Huyền mặc kệ cơn giận của Lâm Vân Bạch mà đi thẳng ra ngoài!

Lâm Vân Bạch bị Diệp Huyền giảng đạo, làm sao có thể để Diệp Huyền đi dễ dàng như vậy!

“Diệp Huyền, anh đứng lại!”

Lâm Vân Bạch hét lên, đuổi hai bước về phía trước, ông cụ Lâm không nhịn được mà hét lên: “Câm miệng! Mặt mũi bị vứt sạch rồi không biết sao? Anh nghiêm túc suy nghĩ xem lời nói của Diệp Huyền có đúng hay không!”

“Cha...”

Lâm Vân Bạch không ngờ ông cụ Lâm lại nói đỡ cho Diệp Huyền, ông ta càng tức giận hơn, trong lòng càng thêm giận dữ.

Lâm Thanh Nham lo lắng, sợ Diệp Huyền lại rời khỏi nhà họ Lâm: “Diệp Huyền, anh đi đâu vậy?”

Bước chân Diệp Huyền khựng lại, quay đầu cười đáp: “Tôi ra ngoài leo núi, tối nay không cần nấu cơm cho tôi!”

“Đi leo núi?”

Lâm Thanh Nham không khỏi khẽ giật mình: “Sao anh lại muốn một mình leo núi? Anh đi hẹn hò, đúng không?”

“Cô nghĩ sao?”

Diệp Huyền không trả lời trực tiếp, đi thẳng ra ngoài, để lại Lâm Thanh Nham với vẻ mặt cô đơn và lo lắng!

Bởi vì Lâm Thanh Nham đoán được có thể Diệp Huyền hẹn Trương Vãn Thanh cùng nhau đi leo núi!

“Mình nên làm gì...”

Lâm Thanh Nham lo lắng nhưng không dám đề nghị đi cùng, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Diệp Huyền rời đi.

“Thanh Nham, con không cần lo lắng, Diệp Huyền sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà bỏ đi đâu.”

Ông cụ Lâm xua tay, mỉm cười nói: “Nếu cha con Phùng Tam gia thật sự bị nữ chiến thần của Chiến bộ - Tiêu Băng Tuyết giết chết, vậy thì nhà họ Phùng chắc chắn sẽ hỗn loạn, đó là chuyện tốt cho tập đoàn Lâm Thị chúng ta!”

“Tuy nhiên, nếu người của nhà họ Phùng không phải do Chiến bộ giết chết, thì họ chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm cho Diệp Huyền, sau đó sẽ trả thù tập đoàn Lâm Thị!”

Lâm Vân Bạch ở bên cạnh cũng im lặng gật đầu: “Không bằng chúng ta đi ra ngoài tạm lánh một thời gian, kẻo người nhà họ Phùng tìm cách trả thù chúng ta?”

“Không cần.”

Ông cụ Lâm cau mày, lắc đầu nói: “Bây giờ Chiến bộ đã ra mặt, nhà họ Phùng nhất định sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta tùy cơ ứng biến là được.”

“Nếu chúng ta trốn vào thời điểm này thì chỉ phản tác dụng và khiến mọi người nghi ngờ mà thôi.”

Tiếp theo, ông cụ Lâm nhìn Lâm Thanh Nham nói: “Con đi tìm hiểu xem Phùng Tam gia và Chu đại sư chết như thế nào. Bằng cách đó, chúng ta cũng có thể biết rõ mọi chuyện, đồng thời cũng có thể đề phòng!”

Lâm Thanh Nham vẫn đang suy nghĩ xem Diệp Huyền có hẹn Trương Vãn Thanh đi leo núi hay không, cả người lơ đãng.

“Thanh Nham?”

Ông cụ Lâm kêu một tiếng, lúc này Lâm Thanh Nham mới gật đầu: “Con sẽ đi điều tra. Con nghĩ chắc hẳn Diệp Huyền đã giết họ, bởi vì buổi sáng anh ấy đích thân nói với con rằng anh ấy sẽ đối phó với người của nhà họ Phùng.”

Lâm Vân Bạch không khỏi bực bội: “Mọi người đều biết nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết ở hiện trường vụ giết chóc, chẳng lẽ điều đó không thể hiện rõ người là do Chiến bộ giết sao?”

“Thanh Nham, sao gần đây con cứ luôn bảo vệ Diệp Huyền? Thằng nhóc đó có gì tốt chứ?”

Thấy Lâm Vân Bạch bực bội với mình, Lâm Thanh Nham cũng tức giận nói:

“Chuyện này còn chưa điều tra rõ, Chiến bộ cũng chưa công bố gì với công chúng, làm sao có thể kết luận Diệp Huyền không phải là người giết Phùng Tam gia và người nhà họ Phùng để báo thù cho chúng ta?”

“Hơn nữa, Diệp Huyền là người như thế nào, trong lòng con biết rõ! Con không nghĩ anh ấy có gì không tốt! Ngược lại, cha trông không giống một người lớn chút nào!”

Vừa nói, Lâm Thanh Nham vừa đi lên lầu với vẻ mặt tức giận. Có thể thấy, Lâm Thanh Nham oán hận Lâm Vân Bạch lúc nào cũng làm khó Diệp Huyền, khiến Diệp Huyền phải ra ngoài leo núi. Nếu Diệp Huyền thật sự rủ Trương Vãn Thanh đi leo núi, như vậy họ nhất định sẽ càng thêm thân mật hơn!

Lâm Thanh Nham không có cơ hội cùng Diệp Huyền phát triển!

“Thanh Nham bị sao vậy?”

Lâm Vân Bạch bị mắng đến bối rối, vẻ mặt khó hiểu. Vợ ông, Lý Gia Tuệ lúc này mới nói: “Ông vẫn chưa rõ sao, trong lòng Thanh Nham có Diệp Huyền!”

“Ông cãi nhau với Diệp Huyền, Thanh Nham rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trong lòng có thể dễ chịu sao?”

“Một bên là người cha mà con bé kính trọng, một bên là người đàn ông mà con bé thích. Ông thấy con bé nên giúp ai mới phải hả?”

“Nếu ông thật sự nghĩ đến con gái mình thì đừng nói nhiều nữa!”

Nói xong, Lý Gia Tuệ cũng bỏ đi với vẻ mặt bất mãn, ông cụ Lâm cũng thở dài nhìn Lâm Văn Bạch rồi tự mình trở về thư phòng uống trà.

“Sao, tất cả đều là lỗi của tôi sao?”

Lâm Vân Bạch đột nhiên cảm thấy bị cô lập, trong lòng càng thêm khó chịu!

Diệp Huyền chết tiệt, cậu cứ chờ đó!

… Không lâu sau đó tin tức về cái chết cha con của Phùng Tam gia, cũng như cao thủ của nhà họ Phùng, Chu đại sư, bùng nổ ở Dương Thành!

Bởi vì Tiêu Băng Tuyết, nữ chiến thần của Chiến bộ xuất hiện tại hiện trường vụ án, cho nên bên ngoài đều cho rằng đây chắc hẳn là do Chiến bộ gây ra!

Sau đó, Chiến bộ đã đưa ra một thông báo rằng Chu đại sư đã thông đồng với trọng phạm Thiên Thần Tông trốn ngục, cố gắng hỗ trợ trọng phạm trốn khỏi sự truy bắt của Chiến bộ. Cho nên, tất cả mọi người đều cảm thấy cái chết bi thảm của cha con Phùng Tam gia lần này nhất định là do bị Chu đại sư liên luỵ!

Bởi vì phạm tội bao che tội phạm nên đã bị Chiến bộ giết chết ngay tại chỗ!

Không ai ngờ tới Diệp Huyền mới là người thực sự giết chết Phùng Tam gia. Những người duy nhất thực sự biết chân tướng chỉ có trùm đất Giang Kim Bưu, cha con nhà họ Lưu, bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh. Đương nhiên, người nhà họ Lâm cũng biết chuyện này nhưng họ hoàn toàn không tin. Tuy nhiên, có thêm một người biết sự thật!

Người này chính là chủ tịch tập đoàn Thiên Di, Ngô Long Tôn!

Ngày hôm đó, Ngô Long Tôn đã tận mắt nghe thấy!

Phùng Tam gia nhờ người bí mật động tay động chân ở công trường xây dựng tập đoàn Lâm Thị, thời điểm ông ta muốn hãm hại Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham, ông ta cũng nói tên của hai người!

Lý Thạch và Chu đại sư!

Bây giờ tất cả họ đều bị giết!

“Nhất định không phải Chiến bộ giết, hung thủ giết người chính là Diệp Huyền! Cha con Phùng Tam gia cũng chết trong tay Diệp Huyền!”

“Tên đó thật đáng sợ! Tốt hơn hết là mình nên trốn nhanh thôi!”

“Không sai, nhất định phải trốn khỏi tỉnh! Không, đi ra khỏi tỉnh không an toàn, phải ra nước ngoài!”

Sắc mặt Ngô Long Tôn tái nhợt, hắn thầm hối hận, ngay từ đầu hắn không nên có lòng tham không đáy, muốn nuốt chửng tập đoàn Lâm Thị!

Bây giờ rước lấy phiền phức, còn trêu chọc trúng Diêm La đoạt mệnh Diệp Huyền!

Đám người Phùng Tam gia đã bị giết, người tiếp theo rất có thể là hắn!

Ngô Long Tôn lập tức hét lên với trợ lý: “Nhanh đặt vé ra nước ngoài cho tôi, đi đâu cũng được, nhanh lên!”

Tuy nhiên, không đợi trợ lý trả lời, hắn đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Huyền.

“Ông cho rằng mình còn có thể chạy sao?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom