• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị (1 Viewer)

  • Chương 336-340

Chapter 336 Vạn người nhìn theo

“Alo! Là Tiểu Thiên sao?” Giọng nói của Thẩm Tân Lan vang lên, âm điệu tràn đầy lo lắng.

“Mẹ! Con là Tiểu Thiên đây!” Dương Thiên cười nói.

“Tiểu Thiên, thời gian này con chạy đi đâu thế? Bây giờ con đang ở đâu? Hiện giờ vô cùng nguy hiểm, con nhất định phải cẩn thận!” Thẩm Tân Lan nôn nóng nói.

“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Thiên nghe thế thì vội vàng hỏi. Giọng điệu của Thẩm Tân Lan hơi run rẩy, rõ ràng đã xảy ra chuyện gì không ổn.

“Con xem mấy bản tin trên điện thoại đi!” Thẩm Tân Lan nói.

Dương Thiên nghi ngờ mở điện thoại đọc tin tức, ánh mắt đột nhiên tràn đầy vẻ kinh hãi.

Tin tức viết là, vào khoảng ba tuần trước, những con quái vật biển khổng lồ đột nhiên đổ bộ lên đất liền của các quốc gia trên thế giới. Mấy ngày trước, hầu như các thế lực của các quốc gia đã bị tiêu diệt rồi, chỉ còn lại bốn cường quốc vẫn đang kiên cường chống lại cuộc tấn công của quái vật biển.

Lúc này, trên điện thoại của Dương Thiên xuất hiện một video, đây là một video trực tiếp, trên màn hình chia thành tám màn hình nhỏ.

Dương Thiên nhìn thấy những bóng người quen thuộc trên màn hình, Long Kinh Thiên, Hoàng Thừa Quốc, Đường Chính Lâm... Những người này đều vì Hoa Hạ mà chiến đấu!

Dương Thiên còn thấy được Tiểu Hắc, thấy được cha mẹ và em gái đang được lực lượng vũ trang bảo vệ.

“Không ngờ hai tháng mình ở trong bí cảnh lại xảy ra nhiều chuyện như vậy!” Dương Thiên nghĩ thầm.

Bây giờ đất nước đang lâm nguy, Dương Thiên chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

“Đinh!”

Đột nhiên bên cạnh video có một tin tức mới xuất hiện: Thành phố Đồng xuất hiện một con kiến khổng lồ cấp S, yêu cầu chi viện!

Đây là một tin tức quan trọng, không chỉ điện thoại mà cả tivi, máy tính, màn hình lớn, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Tiếp đó là đoạn video ghi lại cảnh một con kiến khổng lồ đang tàn phá thành phố Đồng, thân hình dữ tợn khiến người ta sợ hãi.

Trong video, ai cũng có thế thấy con kiến khổng lồ này phá hủy tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Thành phố Đồng khắp nơi đều là những đống đổ nát, những người còn chưa rời khỏi thành phố gần như đã bị vùi lấp bên dưới đống phế tích hoang tàn.

Đây là một cuộc tàn sát không có hồi kết!

Dương Thiên nhìn con kiến khổng lồ kia, ánh mắt lộ ra sát ý. Thành phố Đồng là quê hương của Vương Nhã Lộ, nhưng Dương Thiên cho rằng bây giờ Vương Nhã Lộ vẫn còn ở thành phố Hải. Hơn nữa, vừa rồi Vương Nhã Lộ còn gọi điện cho hắn, thế nên chắc là cô vẫn an toàn.

Đại Ưng lập tức biến thành một con chim ưng khổng lồ dài hơn 300 mét, Dương Thiên nhảy lên lưng nó, Đại Ưng nhanh chóng bay về phía thành phố Đồng!

Lúc này tám người Long Kinh Thiên cũng nhận được tin tức, nhưng tám tuyến phòng thủ đều bị sinh vật biển cấp S níu chân. Bọn họ chống đỡ với chúng đã vất vả lắm rồi, không thể phân thân đi xử lý con kiến kia được. Vũ khí nóng cũng không gây thương tổn được cho những sinh vật cấp S này.

Ai nấy cũng rưng rưng nhìn thành phố Đồng dần dần biến thành một vùng đất đổ nát, không làm gì được. Tám người Long Kinh Thiên và Tiểu Hắc bảo vệ các phòng tuyết, những phòng tuyến này nhất định không được để bị phá vỡ. Nếu không, những sinh vật biển khổng lồ kia một khi đổ bộ được lên đất liền thì sức sát thương sẽ gấp mấy chục lần như thế này! Thậm chí là mấy trăm lần!

Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thành phố Đồng phồn hoa biến thành đống đổ nát.

Con kiến khổng lồ tràn đầy phấn khích. Nó cảm thấy mình bất khả chiến bại, mọi chướng ngại vật đều bị nó đập tan!

Cảm giác phá hủy mọi thứ khiến nó mê say!

“Hoa Hạ chúng ta còn anh hùng cấp S nào nữa không?” Mọi người đều âm thầm cầu nguyện.

Dường như ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của họ. Bỗng nhiên, trên bầu trời thành phố Đồng đột nhiên xuất hiện một chấm đen, sau đó dần dần hóa thành một bóng dáng cực lớn. Đó là một con chim ưng khổng lồ, sải cánh che kín cả bầu trời. Trên lưng con chim ưng, một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, sau đó trực tiếp lao tới đầu con kiến khổng lồ.

Con chim ưng khổng lồ nhanh chóng biến nhỏ lại, đậu lên vai người thanh niên. Người thanh niên đứng vững trên không trung.

“Ôi trời ơi! Đó là gì thế?” Có người sợ hãi kêu lên. Khi nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi kia thì lại bắt đầu mừng rỡ như điên.

Người thanh niên đó có thể đứng ở trên không, chứng tỏ đó là một cường giả cấp S! Hơn nữa, chỉ cần nhìn hình thể của con chim ưng khổng lồ kia là có thể biết thực lực của nó cũng vượt xa con kiến khổng lồ này.

Mọi người lập tức thông qua video mà nhìn vị anh hùng vừa mới xuất hiện này, thanh niên có gương mặt thanh tú, khí chất ấm áp giống như anh trai nhà hàng xóm, nhưng ánh mắt lại tràn đầy kiên định, trong tay còn cầm một đại đao màu đen trông rất kỳ lạ.

“Đó là người Hoa Hạ chúng ta! Hoa Hạ chúng ta lại có thêm một cường giả cấp S nữa rồi!” Có người lớn tiếng nói, trong mắt tràn đầy kích động.

“Dương Thiên?” trong một căn phòng trang nhã ở thành phố Hải, một cô gái xinh đẹp cũng đang nhìn màn hình, thấy người thanh niên kia thì không nhịn được thốt lên. Cô chính là Tịch Mộng Dao, hoa khôi đứng đầu bảng xếp hạng của đại học An.

Ở cục công an thành phố Hải, một nữ sinh có diện mạo xinh đẹp và lạnh lùng cũng giật mình nhìn bóng người trước mắt.

“Là lão tam!” Ba thanh niên nhìn thấy người vừa xuất hiện trên trời thành phố Đồng thì suýt chút nữa nhảy cẫng lên, gương mặt tràn đầy phấn khích.

Ở một ngôi nhà khác, có một cô gái thẫn thờ nhìn bóng người quen thuộc, không nhịn được mà chảy nước mắt, trong mắt mang theo một tia hối hận. Đó chính là người mà Dương Thiên đã yêu thầm ba năm cấp ba- Tần Ngữ Huyên.

...
Chapter 337 Mạnh mẽ đánh chết! 1

Ở rất nhiều nơi trên Hoa Hạ, những ai biết Dương Thiên đều lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó là mừng rỡ vô cùng.

“Gào!”

Con kiến khổng lồ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự sợ hãi và phẫn nộ.

Con chim ưng kia mang lại áp lực quá lớn! Nhưng bây giờ con chim đó đã biến mất rồi, chỉ còn lại một thanh niên trẻ tuổi.

Trong mắt con kiến khổng lồ lộ rõ sát ý, nó không thích có người đứng trên đầu mình!

“Bùm!”

Con kiến khổng lồ vung chân lên, tấn công về phía Dương Thiên. Nó muốn nghiền nát kẻ dám cả gan đứng trên đầu nó ra thành thịt vụn!

Thân thể của con kiến khổng lồ di chuyển rất nhanh chóng, so với thân thể của Dương Thiên thì hoàn toàn không có chút đối lập nào.

Dương Thiên nhìn con kiến khổng lồ này, không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng nổi lên một luồng sát ý rất mạnh. Giống như con kiến khổng lồ này đã làm chuyện gì đó khiến hắn vô cùng tức giận.

Dương Thiên nắm chặt đại đao màu đen, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá.

Thực lực của con kiến trước mắt chỉ là cấp S trung kỳ. Tất nhiên, cho dù con kiến khổng lồ này có là cấp S đỉnh phong thì cũng không phải là đối thủ của Dương Thiên!

Tất cả mọi người đều chú ý tới trận chiến này, ai cũng sợ Dương Thiên không phải là đối thủ của con kiến khổng lồ đó. Nếu thực sự như vậy thì thành phố Đồng sẽ không thoát được diệt vong.

Nhưng con chim ưng khổng lồ lúc trước đã mang đến cho họ sự tự tin to lớn. Cho dù Dương Thiên không giết được con kiến khổng lồ này thì con chim ưng kia sẽ có thể!

“Gào!!!” Con kiến khổng lồ rống lên giận dữ, thân thể bay lên không trung, chân trước trực tiếp công kích Dương Thiên.

Sắc mặt Dương Thiên vô cùng lạnh lùng, hắn nắm chặt đại đao màu đen, một đao bổ tới!

Đại đao màu đen lúc này mặc dù đã mất đi năng lượng nhưng vẫn là một thứ thần binh lợi khí vô cùng cường đại. Nó ở trong tay Dương Thiên vẫn có thể phát huy được uy lực rất lớn.

Một luồng đao mang xuất hiện, bổ thẳng về phía con kiến khổng lồ.

Con kiến rống lên giận giữ, hai chân trước vung lên muốn chặn lại đao mang.

“Vút!”

Tuy nhiên, thân thể tưởng chừng như mạnh mẽ vô song của con kiến khổng lồ này lại không có năng lực ngăn chặn đao mang. Hai chân trước của nó lập tức bị đao mang này chặt đứt, rơi xuống đất. Khí thế của đao mang vẫn chưa suy giảm, tiếp tục bổ dọc lên người con kiến khổng lồ này.

Cơ thể con kiến khổng lồ giống như một miếng đậu phụ. Đao mang xuyên qua một đường gọn gàng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con kiến khổng lồ kia lập tức bị chém thành hai nửa.

Chỉ một đao đã có thể chém đứt đôi con kiến khổng lồ dài đến 200 mét!

Chuyện này khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Bây giờ, mọi người cũng không phải là không hiểu chuyện, bọn họ cũng biết chỗ đáng sợ của những con sinh vật to lớn cấp S này. Đến cả đạn pháo cũng không thể nào gây tổn thương cho bọn chúng được, thân thể chúng cứng rắn, sức phòng ngự kinh người, lực công kích cường đại. Chỉ có những cường giả cũng ở cảnh giới cấp S mới có thể chống lại bọn chúng!

Con kiến khổng lồ này đã hủy diệt non nửa thành phố Đồng, thế mà đối đầu với Dương Thiên lại yếu như sên!

“Ôi trời ơi! Mạnh mẽ quá! Sao lại có thể mạnh như vậy được cơ chứ?”

“Thực lực như thế này phải sánh được với Long Kinh Thiên! Mạnh hơn nhóm người Đường Chính Lâm rất nhiều!”

...

Mọi người lúc đầu là khiếp sợ, sau đó là sửng sốt, cuối cùng là vui mừng. Trong thời điểm mấu chốt, Dương Thiên đột nhiên xuất hiện, bộc phát thực lực cường đại giết chết con kiến khổng lồ kia, khiến cho bọn họ tràn đầy hy vọng.

“Tiểu Thiên!” Cha mẹ Dương Thiên cũng nhìn thấy con trai mình. Khi nhìn thấy Dương Thiên một đao chém chết con kiến khổng lồ kia, ánh mắt hai người tràn đầy kích động.

“Wa! Anh trai lợi hại quá!” Dương San ở bên cạnh hoan hô.

“Dương Thiên, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!” Nhóm người Long Kinh Thiên, Hoàng Thừa Quốc nhìn thấy Dương Thiên thì sắc mặt cũng lộ rõ vẻ vui mừng. Trong tình thế này, Dương Thiên xuất hiện rất có khả năng có thể xoay chuyển tình thế.

Con kiến khổng lồ bị Dương Thiên chém làm hai nửa nhưng vẫn chưa chết, nửa thân nó vẫn giãy giụa không ngừng.

Dương Thiên đang muốn giết nó chết hẳn thì một làn sóng dao động từ trên vai hắn truyền đến. Đại Ưng đang nhìn chằm chằm thân thể con kiến kia, ánh mắt vô cùng khát khao.

Dương Thiên khẽ gật đầu, Đại Ưng lập tức bay lên, sau đó thân thể biến lớn. Trong nháy mắt nó đã biến thành một con chim ưng khổng lồ dài hơn 300 mét, che kín bầu trời. Con kiến so với nó cũng bé nhỏ hơn rất nhiều.

Chim ưng khổng lồ lại một lần nữa xuất hiện khiến cho mọi người chấn động. Đại Ưng nhanh chóng nuốt con kiến khổng lồ kia vào bụng, không biết nó tiêu hóa như thế nào.

Sau khi nuốt xong con kiến khổng lồ, khí thế trên người Đại Ưng hình như tăng lên một chút.

Xem ra con kiến này có thể nâng cao thực lực của Đại Ưng. Dương Thiên nghĩ thầm.

“Quác quác!”

Đại Ưng ăn xong thì vô cùng vui vẻ, nó không ngừng bay lượn xung quanh Dương Thiên, tốc độ cũng nhanh hơn lúc trước một chút.
Chapter 338 Mạnh mẽ đánh chết! 2

Dương Thiên cười, trực tiếp nhảy lên lưng Đại Ưng. Ngay sau đó. Đại Ưng bay về một hướng, tốc độ nhanh đến kinh người.

Hắn đang bay về phía phòng tuyến thứ bảy! Lúc này phòng tuyến thứ bảy đang lâm nguy!

“Con chim ưng khổng lồ kia là thú cưng của vị cường giả cấp S trẻ tuổi đó!” Cuối cùng cũng có người nhận ra tin tức này, nhanh chóng hô lên.

“Người thanh niên đó tên là Dương Thiên, còn cô bé có cự mãng cấp S kia là Dương San, em gái Dương Thiên!” Có người nói thông tin của Dương Thiên.

...

Lúc này, Đường Chính Lâm và Tiểu Hắc đang liên thủ chống lại bạch tuộc khổng lồ và cua khổng lồ. Nhưng con bạch tuộc khổng lồ này là sinh vật cấp S hậu kỳ, thực lực mạnh hơn Đường Chính Lâm và Tiểu Hắc. Cả hai chỉ có thể cố gắng phòng thủ ngăn cản tấn công, nhưng nếu kéo dài thời gian thì cũng vẫn sẽ thua.

Ở phía ca ca, một con chim ưng khổng lồ che kín bầu trời đang bay tới, khiến mọi người vô cùng sợ hãi.

“Là Dương Thiên! Dương Thiên tới rồi!” Tất cả mọi người ở phòng tuyến thứ bảy đều reo lên. Vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy Dương Thiên trên màn hình, quả nhiên, trạm đầu tiên của Dương Thiên chính là phòng tuyến thứ bảy.

“Dương Thiên!” Đường Chính Lâm nhìn về phía Dương Thiên, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

“Tổ phó Đường!” Dương Thiên gật đầu với Đường Chính Lâm một cái. Mặc dù giữa hắn và Đường Chính Lâm có một chút mâu thuẫn, nhưng thời điểm này chắc chắn cả hai sẽ không nhắc đến mâu thuẫn mà liên thủ chiến đấu.

Bạch tuộc khổng lồ và cua khổng lồ nhìn thấy Dương Thiên và chim ưng khổng lồ thì lập tức hoảng sợ, chuẩn bị chạy trốn. Bọn chúng cảm nhận được một loại áp lực rất lớn từ con chim ưng khổng lồ kia, giống như áp lực mà cá voi khổng lồ mang lại!

“Muốn chạy?” Ánh mắt Dương Thiên lộ ra vẻ lạnh lẽo. Thực lực của hắn như thế này, chắc chắn sẽ không để hai con cự thú này chạy mất.

Đại Ưng lập tức đi tấn công con cua khổng lồ kia. Còn Dương Thiên lập tức vung đao tấn công bạch tuộc khổng lồ.

“Gào!”

Con bạch tuộc khổng lồ rống lên đau đớn. Thực lực của nó đã đạt tới cấp S hậu kỳ, thế nhưng không thể ngăn cản được Dương Thiên, tám xúc tua bị cắt đứt hết.

Nhưng nó vẫn chưa chết, bạch tuộc khổng lồ sợ hãi nhìn Dương Thiên, nhanh chóng nhảy xuống biển.

Dương Thiên không chút do dự nhảy xuống theo.

“Dương Thiên!” Những người khác sợ hãi hô lên. Những sinh vật này là sinh vật biển, ở dưới nước bọn chúng sẽ càng phát huy được thực lực mạnh mẽ hơn.

Nhưng Dương Thiên đã nhảy xuống nước rồi, bọn họ cũng chỉ có thể nôn nóng chờ đợi.

Tuy nhiên, chưa tới mười giây sau, mặt biển đột nhiên dao động kịch liệt. Sau đó, một con bạch tuộc bay thẳng lên trời, nhưng cả người đã không còn sự sống.

Ở bên dưới, một thanh niên dùng một tay nâng thân thể to lớn của con bạch tuộc này lên.

Cảnh tượng vô cùng chấn động!

Thi thể của con bạch tuộc khổng lồ được thanh niên kia dùng một tay nhấc lên, cảnh tượng này thực sự khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Nhưng chưa đến một giây sau, mọi người lập tức vang lên những tiếng hoan hô.

Con bạch tuộc khổng lồ này không có chút năng lực chống cự nào, cứ thế bị Dương Thiên đánh chết.

Phía bên kia, trận chiến giữa Đại Ưng và con cua khổng lồ cũng sắp đi đến hồi kết. Trên người con cua khổng lồ kia đều là vết thương do móng vuốt của Đại Ưng gây ra, mù một con mắt, chiếc càng còn lại cũng bị đánh gãy, nhìn vô cùng thê thảm.

“Xoẹt!”

Đại Ưng cảm nhận được ánh mắt của Dương Thiên thì móng vuốt to lớn kẹp chặt lấy con cua khổng lồ. Thân thể con cua cũng không khác gì con kiến vừa rồi, bị xé thành hai nửa không khác gì miếng đậu phụ, lập tức mất mạng.

Hai sinh vật biển khổng lồ ở phòng tuyến thứ bảy cuối cùng đã chết hết!

Những con cự thú khác nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị đánh chết thì ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, vội vàng lẩn trốn vào trong nước.

Dương Thiên, Đại Ưng, Đường Chính Lâm, Tiểu Hắc tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức dốc toàn lực đánh chết đám sinh vật biển đó. Cuối cùng, chỉ còn vài con may mắn trốn thoát, còn đâu đều đã bị đánh chết. Tại phòng tuyến thứ bày la liệt xác chết của những sinh vật biển khổng lồ, máu me khắp nơi, nhìn mà chấn động.

Đại Ưng lại biến nhỏ lại rồi đậu lên vai Dương Thiên. Có lẽ là vừa rồi nó đã ăn no hoặc là vì nguyên nhân gì đó mà không hứng thú nào với những sinh vật biển cấp S này nữa. Đại Quy cũng nằm bất động trên vai Dương Thiên, giống như một cục đá, không có gì nổi bật.

“Tiểu Thiên!”, “Anh trai!”

Dương Thiên bay lên trên bờ, đáp xuống mặt đất. Dương Gia Quốc, Thẩm Tân Lan kích động chạy tới bên người hắn, còn San San thì dang hai tay ra, muốn anh trai ôm mình.

“Ha ha! Cha mẹ, San San!” Dương Thiên bế San San lên, cười nói.

Tiểu Hắc cũng nhanh chóng bay tới, vui vẻ cọ lên người Dương Thiên.

“Tiểu Thiên, con làm tốt lắm!” Dương Gia Quốc nhìn Dương Thiên, vỗ lên bả vai hắn một cái, vô cùng vừa lòng. Ông không biết Dương Thiên học những kỹ năng này ở đâu, nhưng trong lòng ông vô cùng tự hào.

Nhìn đi! Đây là con trai của Dương Gia Quốc này! Thằng bé có thể giết được cả một con cự thú lớn đến như thế!

Thẩm Tân Lan lo lắng kiểm tra thân thể Dương Thiên, chỉ sợ hắn bị thương ở đâu. Vừa rồi hắn còn nhảy cả xuống biển.

“Cha mẹ, con không sao đâu!” Dương Thiên cười nói.

“Dương Thiên!” Đường Chính Lâm ở phía sau gọi hắn một câu.

“Tổ phó Đường!” Dương Thiên gật đầu.

“Ngoài phòng tuyến thứ bảy thì những phòng tuyến khác cũng đang chật vật chống đỡ.” Đường Chính Lâm nói xong câu đó thì không nói thêm nữa. Ý tứ của ông ta rất rõ ràng, đó là muốn Dương Thiên đi hỗ trợ phòng thủ!

Nhưng dù sao Dương Thiên cũng không phải người của Long tổ, ông ta không thể ra lệnh cho Dương Thiên được, chỉ có thể nói như vậy. Cho dù Dương Thiên không muốn đi thì ông ta cũng không có cách nào.
Chapter 339 Đẩy lùi!

Vậy mà Dương Thiên lại gật đầu, quay sang nói với cha mẹ mình: “Cha mẹ, con còn phải tới những nơi khác nữa, cha mẹ nhớ chú ý an toàn!”

“Ừ! Tiểu Thiên, con cũng nhất định phải chú ý an toàn!” Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan biết Dương Thiên sẽ đi đâu, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Dương Thiên xoa đầu em gái mình, sau đó Đại Ưng nhanh chóng biến thành chim ưng khổng lồ. Dương Thiên nói với Đường Chính Lâm: “Tổ phó Đường, lên thôi!”

Đường Chính Lâm hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng không từ chối. Tốc độ của con chim ưng này đúng là nhanh hơn máy bay rất nhiều.

Mấy phòng tuyến khác cũng đang chống cự vô cùng gian nan, nhưng Dương Thiên và Đường Chính Lâm đã nhanh chóng tới hỗ trợ. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ, toàn bộ cự thú ở bảy tuyến phòng ngự đã bị tiêu diệt hết, chỉ còn lại phòng tuyến cuối cùng, chính là phòng tuyến thứ tám mà Long Kinh Thiên đang phòng thủ.

Long Kinh Thiên vung trường kiếm, không ngừng công kích cá voi khổng lồ. Nhưng cho dù ông có khiến nó bị thương thì nó cũng có thể nhanh chóng hồi phục.

Lúc này, Đại Ưng thân dài 300 mét đã xuất hiện trên bầu trời.

“Dương Thiên! Cậu đã đến rồi!” Long Kinh Thiên nhìn bóng người đang đứng trên lưng chim ưng khổng lồ, cười nói.

“Long tiền bối!” Dương Thiên cười đáp lại.

“Thực lực hiện tại của cậu?” Long Kinh Thiên khiếp sợ nhìn Dương Thiên, lúc này ông không nhìn thấu được thực lực của Dương Thiên nữa rồi! Điều này chứng tỏ thực lực của Dương Thiên không thua kém gì ông.

“Quả nhiên là tuyệt đỉnh thiên tài của Hoa Hạ!” Long Kinh Thiên âm thầm tán thưởng.

Dương Thiên nhìn về phía con cá voi khổng lồ kia, khẽ híp mắt lại. Hắn cảm thấy con cá voi khổng lồ này không đơn giản như vậy. Lúc trước, Long Kinh Thiên tấn công lâu như vậy mà cũng không thể hạ gục được nó!

Đại đao màu đen trong tay lóe lên, Dương Thiên không chút do dự chém ra một đao, đao mang khổng lồ nhanh chóng hướng về phía con cá voi khổng lồ kia.

“Gào!!!”

Cá voi khổng lồ rống lên sợ hãi. Đao mang của Dương Thiên chém lên người nó, để lại một vết thương dài 50 mét, sâu 30 mét!

Nhưng vết thương này lại không chảy máu.

“Chắc cậu cũng cảm giác được rồi đúng không? Phòng ngự của con cá voi khổng lồ này rất kinh người, tôi cũng không biết da nó dày thế nào!” Long Cảnh Thiên cười khổ.

Con cá voi khổng lồ này có kích thước vô cùng to lớn, sau khi biến dị thì tất cả mỡ trên cơ thể đã biến thành lớp phòng ngự, không biết dày bao nhiêu. Nó giống như một tấm áo giáp bao trùm quanh thân con cá voi này, nếu như không chém rách áo giáp thì không thể gây thương tổn cho nó.

“Không biết hàng phòng ngự của con cá voi này so với Đại Quy thì thế nào?” Dương Thiên nghĩ thầm. Đại Quy cũng là cự thú cấp S đỉnh phong, hơn nữa còn thuộc họ rùa, nổi tiếng về khả năng phòng thủ, độ dày mai rùa của Đại Quy phải lên tới 100 mét.

Cá voi khổng lồ lạnh lùng nhìn Dương Thiên, rồi lại nhìn Long Kinh Thiên. Nó không ra tay nữa, chuẩn bị chạy trốn.

“Muốn chạy?” Dương Thiên và Long Kinh Thiên liên thủ tấn công, nhưng kiếm quang và đao mang liên thủ cũng không phá được lớp phòng ngự của nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy mất.

Cứ tưởng Long Kinh Thiên và Dương Thiên liên thủ có thể giữ con cá voi khổng lồ này lại, nhưng nó lại nhanh chóng chìm vào trong nước. Nếu như xuống nước, Dương Thiên có thể hoàn toàn phát huy được thực lực, nhưng thực lực của Long Kinh Thiên lại bị ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng mà dù sao con cá voi khổng lồ này cũng đã rời đi rồi, điều này chứng tỏ cả tám phòng tuyến đều phòng thủ kiên cố, mọi người cũng có thể tạm thời lui về.

“Dương Thiên, lần này may mà có cậu!” Long Kinh Thiên cảm ơn.

“Long tiền bối, tôi là người Hoa Hạ, gặp phải tình cảnh này không thể nào khoanh tay đứng nhìn!” Dương Thiên cười nói.

“Nói thế nào thì tôi cũng vẫn phải cảm ơn cậu!” Long Kinh Thiên nói: “Nhưng mà tình hình vẫn không được lạc quan cho lắm, quốc gia vẫn còn cần đến chúng ta.”

Dương Thiên gật đầu, nói chuyện với Long Kinh Thiên vài câu rồi rời đi. Lúc này, hắn vẫn còn có một việc cần phải làm.

Dương Thiên nhìn về phía thành phố Hải, ánh mắt lộ ra vẻ mong chờ.

“Nhã Lộ, anh đến đây! Lần này anh nhất định sẽ không buông tay em!”

Dương Thiên nhìn về phía thành phố Hải, nơi đó có một cô gái lương thiện luôn quan tâm đến hắn. Nếu như thời gian có thể quay lại, Dương Thiên nhất định sẽ không buông tay.

Tốc độ của Đại Ưng rất nhanh, chưa đến nửa tiếng, Dương Thiên đã có mặt ở thành phố Hải.

Hắn lập tức gọi điện thoại cho Vương Nhã Lộ.

“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đang bận...”

Điện thoại thông báo mấy câu này liên tục, mấy chục lần không thay đổi!

Dương Thiên cảm thấy trong lòng hơi bất an, hắn lập tức tới đại học An.

Vừa tới nơi, Dương Thiên lập tức sửng sốt, đại học An đã đóng cửa, bên trong không có một học sinh nào.

Vẻ mặt Dương Thiên vô cùng lo lắng, Nhã Lộ chắc sẽ không trở về thành phố Đồng đó chứ?

“Dương Thiên?” Đang lúc Dương Thiên vô cùng lo lắng thì một giọng nói vang lên.

Dương Thiên quay đầu lại, thấy một nữ sinh đang ngạc nhiên nhìn mình. Hắn biết nữ sinh này, cô ta là bạn cùng phòng của Vương Nhã Lộ, tên là Lý Diễm.

“Dương Thiên, thực sự là anh à? Tôi còn tưởng mình gặp ảo giác chứ!” Lý Diễm nhìn thấy Dương Thiên thì đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là sung sướng và sùng bái: “Dương Thiên, anh lợi hại quá! Một con quái thú khổng lồ như vậy mà anh dùng một đao đã hạ gục được rồi! Nhóm Đường Chính Lâm, Cố Linh Kiệt cũng không lợi hại được bằng anh đâu! Bây giờ mấy diễn đàn của đại học An chúng ta sắp nổ tung rồi, mọi người đều biết anh là người của đại học An!”

Lý Diễm ríu rít nói, giống như nữ sinh nhìn thấy thần tượng của mình.
Chapter 340 Anh không cho phép em chết!

Dương Thiên không có tâm trạng nghe cô ta nói, nôn nóng bước tới bên cạnh Lý Diễm, hỏi thẳng: “Lý Diễm, cô có biết Vương Nhã Lộ đi đâu không?”

Lý Diễm ngạc nhiên nhìn Dương Thiên một cái: “Nhã Lộ? Lộ Lộ không phải đã quay về thành phố Đồng rồi sao? Vừa rồi không phải anh cũng ở thành phố Đồng à? Anh không gặp được Lộ Lộ sao?”

“Cái gì?” Dương Thiên khiếp sợ. Lúc hắn vừa ra khỏi bí cảnh đã nhận được điện thoại của Vương Nhã Lộ, hắn cứ nghĩ Vương Nhã Lộ an toàn, theo bản năng nghĩ cô vẫn còn ở thành phố Hải.

“Dương Thiên, có mấy câu tôi không biết có nên nói với anh hay không?” Lý Diễm nhìn Dương Thiên, do dự một chút rồi hỏi. Bây giờ thân phận của Dương Thiên không bình thường, cô ta cũng không dám tùy tiện nói chuyện với Dương Thiên.

“Cô nói đi!” Dương Thiên gật đầu.

“Anh và Lộ Lộ có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sau khi Lộ Lộ quay lại trường học thì rất hay trốn một chỗ khóc thầm. Chúng tôi đều biết Lộ Lộ thích anh, thế nên cho dù anh không thích Lộ Lộ thì cũng nên nói rõ ràng với cô ấy, đừng để cô ấy phải tiếp tục đau khổ như thế nữa. Chúng tôi nhìn thấy cũng rất đau lòng.” Lý Diễm nói. Mặc dù đây là chuyện giữa Vương Nhã Lộ và Dương Thiên, nhưng hai người là bạn cùng phòng, Lý Diễm cũng không muốn nhìn thấy Vương Nhã Lộ phải đau lòng như thế.

Dương Thiên lẳng lặng lắng nghe, không tự giác mà xiết chặt tay lại. Hắn nhớ tới cô, nhớ tới nụ cười nhẹ nhàng của cô.

“Tôi biết rồi! Tôi sẽ không để Nhã Lộ phải đau lòng nữa!” Dương Thiên nhìn Lý Diễm, gật đầu thật mạnh.

Sau đó, trên không trung xuất hiện một con chim ưng khổng lồ. Dương Thiên lập tức nhảy lên lưng Đại Ưng, nhanh chóng bay về phía thành phố Đồng.

“Nhã Lộ, mau nghe điện thoại đi! Em mau nghe điện thoại đi! Anh đồng ý ở bên em! Em nhất định không được xảy ra chuyện!” Dương Thiên vô cùng nôn nóng.

“Đại Ưng! Nhanh lên một chút!” Dương Thiên cảm thấy mình cách thành phố Đồng rất xa.

Đại Ưng cảm nhận được tâm trạng nôn nóng của chủ nhân thì cũng lập tức tăng tốc đến cực hạn, bay thẳng về thành phố Đồng.

Vừa mới tới thành phố Đồng, Dương Thiên đã nhanh chóng thu Đại Ưng lại. Tốc độ đi trên mặt đất của hắn nhanh hơn Đại Ưng.

Lúc trước, tất cả mọi sự chú ý của Dương Thiên đều tập trung ở tám tuyến phòng thủ kia, hắn không biết con kiến khổng lồ kia đã phá hủy những gì.

Thành phố Đồng rất lớn, diện tích bị con kiến khổng lồ đó phá hủy cho dù chỉ là một phần nhưng cũng là một vùng rộng lớn.

Dương Thiên dựa theo trí nhớ mà chạy tới nhà Vương Nhã Lộ, nhìn thấy nhà của cô nằm trong phạm vi phá hủy của con kiến khổng lồ, trái tim Dương Thiên như chìm xuống dưới thung lũng.

“Nhất định không được xảy ra chuyện! Nhất định không được xảy ra chuyện!” Dương Thiên nhìn mảnh phế tích trước mặt thì vô cùng hoảng hốt. Hắn chạy vào bên trong, hai tay không ngừng đào bới.

Dương Thiên vừa đào vừa thầm cầu nguyện Vương Nhã Lộ không ở đây, thế thì hắn vẫn còn hi vọng gặp lại cô.

Cuối cùng, Dương Thiên đã đào đến tận cùng của đống đổ nát.

Một góc váy xuất hiện trước mắt hắn, sau đó là một cánh tay tái nhợt.

Cả người Dương Thiên sững sờ, sau đó điên cuồng đào bới đống phế tích này.

Tất cả đất đá đã được đào sang một bên, Dương Thiên ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trước mắt hắn là một cô gái mặc bộ váy màu trắng, trên người dính đầy bụi bặm, mặt mũi lấm lem, máu văng tung tóe. Trước ngực cô, ngay phần trái tim đã bị một hòn đá sắc nhọn đập náy, máu tươi nhuộm đỏ cả váy trắng. Bàn tay phải của cô nắm chặt lấy chiếc lắc tay màu tím, cả người nhợt nhạt không chút huyết sắc, có một chút đau đớn, nhưng hầu hết vẫn là vẻ thoải mái an yên.

Dương Thiên ngẩn người nhìn cô gái trước mặt, hắn chỉ cảm thấy đầu óc nổ tung, không còn nhớ được gì nữa! Đau! Cả người hắn chỉ còn lại cảm giác này! Một cơn đau xuyên thấu tâm gan, từ trái tim lan ra khắp toàn thân.

Dương Thiên run rẩy vươn tay ra, cẩn thận nâng cô gái nhỏ bé trước mặt mình dậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như nâng một đứa trẻ sơ sinh, sợ làm cô bị đau.

Dương Thiên nhìn thấy vết thương ở trái tim Vương Nhã Lộ, máu ở đó đã khô lại, cả người Vương Nhã Lộ cũng đã trở nên lạnh lẽo, cứng đờ.

“Không!!!”

Hai mắt Dương Thiên mờ đi, nước mắt lăn dài trên má. Hắn không thể tin được chuyện này, ôm chặt lấy cô gái trong ngực mà khóc.

“Nhã Lộ! Em mau tỉnh lại đi! Anh là anh Tiểu Thiên! Anh tới rồi! Anh tới tìm em rồi đây!” Dương Thiên không ngừng kêu gọi, muốn đánh thức cô gái trong lòng.

Hắn vươn tay phải đỡ lấy lưng Vương Nhã Lộ, gương mặt tràn đầy đau khổ. Dương Thiên không ngừng truyền linh lực vào thân thể đã lạnh lẽo của Vương Nhã Lộ, nhưng linh lực truyền vào người cô lại như muối bỏ bể, hoàn toàn không ăn thua.

“Nhã Lộ, em đừng đùa với anh được không? Em tỉnh lại đi, chỉ cần em tỉnh lại thì anh sẽ đồng ý với em tất cả mọi chuyện!”

Dương Thiên vừa khóc vừa ôm chặt cô gái vào lòng, cả người đều bi thương. Hắn rất muốn bây giờ Vương Nhã Lộ sẽ tỉnh lại, sau đó vui vẻ nói với hắn: “Anh Tiểu Thiên, anh đến rồi à?”

Nhưng mà người con gái trong lòng hắn vẫn nằm yên không hề nhúc nhích.

Dương Thiên phải gánh chịu một nỗi đau mà trước đây hắn chưa từng trải qua, hắn cảm thấy như mình mất đi tất cả mọi thứ, cả người trống rỗng.

“Tiểu Thiên! Con làm sao thế? Đây... Đây là Nhã Lộ?” Động tĩnh phía này đã thu hút sự chú ý của những người khác. Trong chốc lát, mọi người đều chạy tới đây. Dương Gia Quốc, Thẩm Tân Lan và San San nhìn thấy Dương Thiên thì cuống quýt chạy tới bên cạnh hắn.

Nhìn Vương Nhã Lộ trong lòng Dương Thiên đã cứng đờ người, rõ ràng là đã chết từ lâu, Thẩm Tân Lan cũng ngẩn cả người. Bà biết cô gái này, cũng luôn có hảo cảm với cô, không ngờ bây giờ đã không còn chết đời này nữa.

“Anh trai! Chị Nhã Lộ... chết rồi sao?” San San nhìn Dương Thiên thất hồn lạc phách thì sợ hãi hỏi.

“Nhã Lộ... Chết rồi? Không! Cô ấy chưa chết!” Dương Thiên đột nhiên lấy lại tinh thần. Dương Thiên ôm chặt lấy cô, đứng dậy nói: “Dương Thiên này không cho cô ấy chết thì cô ấy nhất định không chết được! Cho dù ông trời có muốn cô ấy chết thì anh cũng sẽ cướp lại cô ấy từ tay ông trời!”

Người thanh niên tuyên thệ chắc nịch, nhưng cô gái mặc váy trắng nằm trong lòng hắn lại không nghe được.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom