• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại! (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Đừng động đến cô ấy

Đứng trước mặt anh đang ngồi ở bàn làm việc, quản lý Lê không khỏi run sợ. Thái độ nghiêm nghị này của Nhan tổng chính là nhát dao hù dọa tất thẩy nhân viên phải khiếp vía mỗi khi nhìn thấy.
Anh ném một xấp tài liệu lên bàn, chính là xấp tài liệu mà ả quản lý đã giao cho Túc Kỳ hôm qua và bắt cô phải hoàn thành trong một ngày.
- Giao việc không phù hợp với chức vụ, cô đang muốn cậy quyền làm loạn?
Chỉ một câu nói đi thẳng vào trọng tâm của anh cũng đủ để quản lý Lê lo sợ đến tay chân bủn rủn. Cứ ngỡ ra oai, vênh váo nào ngờ lần này bị nghiệp quật mạnh đến thế.
- Tổng giám đốc...tôi...tôi không có...
Anh hằn giọng khiến cô ta xém chút không thể đứng vững:
- Chính cô giao việc này cho Ngọc Túc Kỳ, bây giờ lại chối. Đùa với tôi à?
Cô ta lắc đầu, đến nước này thì phải mang hết sự thật ra mà nói:
- Thưa tổng giám đốc, đây không...không phải là ý của tôi. Do giám đốc nhân sự muốn tôi làm như vậy nên tôi mới...tôi không dám cãi lệnh cô ấy.
Anh nghe đến đây liền nhận ra vấn đề, Lục Tần điềm tĩnh:
- Mang hết xấp tài liệu này ra ngoài, trong hôm qua cô phải nhập tất cả vào máy tính.
Quản lý Lê há hốc mồm:
- Tôi...tôi phải làm sao? Nhưng...
Anh nhíu mày, vẻ mặt thêm căng thẳng bội phần:
- Ra ngoài.
Cô ta run sợ chẳng dám nói gì thêm, vội ôm sấp tài liệu ra ngoài. Đây quả là cái kết thích đáng cho kẻ thượng đội hạ đạp.
Mọi chuyện chưa thể dừng lại ở đây, Lục Tần bấm số điện thoại bàn trên bàn làm việc, giọng anh nghiêm nghị:
- Gọi giám đốc nhân sự lên văn phòng gặp tôi.
Chưa đầy năm phút, giám đốc nhân sự Chu Yến Thư đã có mặt.
Nếu xét về mối quan hệ giữa anh và cô ta thì cả hai chẳng chút xa lạ. Vì ngoài quan hệ trong công việc, Chu Yến Thư còn là thanh mai trúc mã của anh, từ nhỏ Yến Thư đã rất thích anh, còn anh chỉ xem cô ta như một người em gái.
Mối quan hệ giữa hai bên gia đình khá tốt khi ba của anh và ba của Yến Thư là bạn bè thân thiết lâu năm. Ba của cô ta - thượng tá Chu Nhất Liêm cũng chính là đồng nghiệp với ba cô, cả hai đều là chiến sĩ cảnh sát.
Nghe tin anh cho gọi cô ta, Yến Thư đã gần như đoán ra được lý do.
Tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài đi vào, vẻ mặt hiên ngang chẳng chút lo lắng.
- Tổng giám đốc, anh cho gọi em.
Lục Tần là người chẳng thích vòng vo, giải quyết vấn đề luôn thẳng thắn chẳng cần kiên nể bất kỳ ai.
- Không ngờ giám đốc nhân sự cũng có ngày ỷ quyền, ức hiếp nhân viên.
Nghe đến đây, Yến Thư liền rõ anh đã biết chuyện xấu cô ta làm, là do quản lý khai ra chứ chẳng ai khác.
- Ý anh là sao?
Dù biết nhưng vẫn chưa chịu thừa nhận sai trái, là cô ta muốn bị vạch thẳng tội lỗi, vậy anh cũng không có lý do để giữ lại chút sỉ diện cho người thanh mai này.
- Ra lệnh cho quản lý Lê giao việc không đúng mảng phụ trách cho trợ lý Ngọc. Các người đang muốn làm loạn à?
Đến nước này thì Chu Yến Thư chẳng còn gì để chối cãi, nhưng miệng lưỡi lắt léo như cô ta thì nào dễ dàng chịu khuất phục.
- Quả thật em có phần không đúng khi giao việc đó cho Ngọc Túc Kỳ. Nhưng em cũng vì muốn nâng cao kỹ năng của nhân viên thôi, nhưng vậy cũng bị cho là sai sao?
Mồm mép lắm lời, lách luật giỏi như cô ta có lẽ sẽ phù hợp với nghề luật sư hơn rất nhiều.
Lục Tần chán ngấy sự ngụy biện, hôm nay anh chỉ muốn dằn mặt để cô ta biết làm việc trái quy tắc thì ắt hẳn sẽ bị phát hiện.
- Sai là sai, không cần biện minh nhiều như vậy. Lần này tôi chỉ nhắc nhở, nếu còn lần sau, tôi nhất định không bỏ qua.
Thái độ của anh khiến cô ta nghĩ rằng anh vì có tình ý với Túc Kỳ nên mới ra sức binh vực cô như vậy.
Cũng vì chuyện tình đồn hẹn họ giữa anh và cô được nhân viên trong công ty đồn đại suốt mấy ngày qua đã lọt đến tai Chu Yến Thư. Lòng ganh ghét khi trúc mã cô ta thầm yêu từ nhỏ nay lại bị cô gái khác cướp mất, chính vì vậy Chu Yến Thư đã kiếm chuyện để chèn ép cô.
Nhưng cô ta ngờ gặp Túc Kỳ đã trùng hợp gặp Lục Tần khi anh cũng ở lại công ty muộn để làm việc. Vô tình nói anh biết chuyện mình bị bắt làm thêm việc không đúng mảng phụ trách. Thế là Lục Tần đã không chần chừ mà trở thành lá chắn bảo vệ cô.
Quả thật vì cô từng cứu mạng anh nên Lục Tần xem cô như ơn nhân mà để mắt quan tâm. Nhưng dù cô không đỡ giúp anh nhát dao ấy, Lục Tần cũng không thể chấp nhận việc ỷ quyền cậy thế trong công ty để ức hiếp nhân viên dưới cấp.
Chu Yến Thư không nhịn được mà đanh đá cất lời, cô ta đang nhìn anh dưới danh nghĩa trúc mã Nhan Lục Tần chứ chẳng phải Nhan tổng của Gwen - boss của cô ta.
- Anh là vì Ngọc Túc Kỳ nên mới khắt khe với em như vậy sao? Cô ta chỉ là một nhân viên quèn, anh có cần vì nó mà làm bẻ mặt em không?
Lục Tần đập tay xuống bàn, âm thanh lớn khiến Chu Yến Thư giật mình và cũng để cô ta tỉnh táo lại.
- Đã sai còn không biết lỗi. Riêng cô ấy, tốt nhất cô đừng nên động đến.
Anh lạnh giọng:
- Ra ngoài đi.
Chu Yến Thư tức giận rời đi, trong lòng càng thêm sự đố kỵ, ác cảm dành cho Túc Kỳ. Cô ta cố chấp, mù quáng nghĩ rằng chính Túc Kỳ là người đã xen vào tình cảm của cô ta và anh dù rõ ràng đây là mối tình đơn phương từ phía cô ta suốt nhiều năm qua.
Chương 12: Không dám nhận ưu ái

Trước khi trở về nhà, Túc Kỳ ghé vào siêu thị mua ít đồ, chủ yếu cô muốn mua vài món ăn vặt yêu thích. Sẵn tiện cô gái nhỏ lượn lờ một vòng quanh khu mua sắm để thư giãn đầu óc, nhìn thấy món nào cần thiết sẽ chốt đơn thêm vào giỏ hàng.
Đi qua các kệ bày bán sữa, nhìn thấy sữa hạnh nhân, loại sữa đóng hộp mà cô yêu thích nhất. Chỉ còn duy nhất một lốc, quả là sữa hạnh nhân lúc nào cũng cháy hàng.
Túc Kỳ vội đưa tay nhắm thẳng món đồ mình đã nghía sẵn mà hốt lấy. Nhưng nào ngờ, một bàn tay to lớn khác lại bất chợt chụp vào tay cô.
Cô giật mình vội rút tay lại, người kia cũng lập tức thu bàn tay lại. Dường như đây chỉ là một sự cố do cả hai vô tình.
Người đàn đưa mắt nhìn cô, vẻ đẹp thanh thuần của người con gái mong manh ngay trước mắt đã thu hút ánh nhìn của anh ấy.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.
Túc Kỳ lắc đầu, thái độ hòa nhã:
- Không sao đâu.
Anh ấy nhìn lốc sữa hạnh nhân duy nhất còn sót lại:
- Cô cũng thích sữa hạnh nhân sao?
Túc Kỳ khẽ mỉm cười:
- Đúng vậy, nếu anh cần thì cứ lấy đi. Khi khác tôi mua cũng được.
Người đàn ông này lập tức ga lăng với người đẹp:
- Cô lấy đi, tôi lấy loại sữa khác.
Anh ấy nhìn sang những hương vị xung quanh rồi chọn hương đậu nành mà bỏ vào giỏ kéo.
- Tôi cũng rất thích hương đậu nành, cô cứ lấy loại hạnh nhân đi.
Túc Kỳ vui vẻ lấy loại sữa cô yêu thích bỏ vào giỏ hàng:
- Cám ơn anh.
Nụ cười của người con gái lần đầu gặp gỡ này khiến anh ấy có cảm giác xuyến xao rất kỳ lạ.
- Không có gì đâu.
Vừa lúc điện thoại trong túi quần đổ chuông, người đàn ông bắt máy, trong khi đó cô đã rời đi. Túc Kỳ nhanh chóng đến quầy thanh toán rồi trở về nhà.
Người đàn ông vừa nghe điện thoại xong liền đảo một vòng tìm cô nhưng hoàn toàn không thấy dấu vết của người đẹp đâu nữa.
------------------------------------
Hôm nay Nhan Lục Tần lại nổi hứng khác thường, không bảo cô ra nhà hàng ăn trưa nữa, mà muốn cô đến dùng cơm với anh ngay tại văn phòng tổng giám đốc.
Ngồi cạnh anh ở ghế sofa, cô mở hộp thức ăn đã được đặt giao đến tận nơi ra. Túc Kỳ cẩn trọng tách đôi đũa tre khéo léo để không bị gãy, cô đặt đũa ở cạnh phần ăn của anh.
- Mời tổng giám đốc dùng cơm.
Anh cầm đũa, Túc Kỳ im lặng mà ăn, cô chẳng rõ vì sao cứ cảm thấy hơi căng thẳng lẫn e dè khi mỗi lần cùng anh dùng cơm.
Suốt hơn nửa tháng qua, giờ nghỉ trưa nào anh và cô cũng ăn trưa cùng nhau. Bây giờ chuyện nhân viên trong công ty đồn đại cô đang được anh bao nuôi đã nhét đầy hai tai cô. Cô chẳng còn muốn bận tâm tới nữa, căn bản dù cô có giải thích thế nào cũng không bằng người ta muốn nghĩ gì. Vậy nên hơi đâu mà phân trần, cứ bình thản mà tận hưởng cuộc sống của mình thôi.
- Nếu sau này cô bị chèn ép trong công ty, cứ việc nói với tôi.
Cô đang nhai miếng thịt gà mà xém chút mắc nghẹn. Túc Kỳ nào ngờ Nhan tổng vốn lạnh nhạt, kiệm lời hôm nay lại nói ra một câu nghe ấm lòng tình người đến vậy.
Mà khoan, ngẫm lại từng chữ trong lời anh nói thì có vẻ như anh đang có ý thiên vị, ưu ái cô sao?
Túc Kỳ vội nuốt cho xong miếng ăn trong miệng rồi đáp lời:
- Mọi người ở công ty đều đối xử với tôi rất tốt. Không có chuyện tôi bị chèn ép đâu.
Mấy lời qua loa của cô để từ chối khéo lòng tốt của tổng giám đốc nào có thể qua mắt được anh. Cô là vì sợ người trong công ty sẽ nghĩ xa mối quan hệ của cả hai, cũng vì không dám nhận lấy sự ưu ái, sợ rằng anh sẽ có ý đồ không tốt trong chuyện này. Người con gái này cẩn trọng, thùy mị hơn anh nghĩ.
- Tôi chỉ dặn phòng hờ. Cô không bị chèn ép thì tốt.
Lục Tần tiếp tục dùng bữa, cô chỉ biết im lặng ngồi dùng cơm cạnh anh. Kể cũng lạ đời, cô nào nghĩ rằng có một ngày cô sẽ kè kè bên cạnh tổng giám đốc vào mỗi giờ nghỉ trưa, thậm chí vào tận văn phòng của anh để ăn cơm thế này cơ chứ.
Gần đây cả công ty đều nghĩ cô đang bí mật nhưng cũng lộ liễu hẹn hò với anh. Như thể bảo rằng chân dài cặp kè đại gia để kiếm chát. Mấy lời tốt đẹp thì ít, thị phi soi mói đời lại nhiều đếm không xuể. Cô chỉ còn cách lơ đi mà sống. Nhưng xem ra Nhan Lục Tần chẳng chút để tâm, mấy lời đó anh chỉ xem như cơn gió mát thổi lướt qua, phũ phàng đến khó tin.
Từ đầu đến cuối, Lục Tần chỉ vì muốn trả ơn cho Túc Kỳ từ những việc nhỏ nhặt nhất như là mời cô dùng cơm mỗi buổi trưa. Ngoài ra, anh đối với cô chẳng có cảm giác nam nữ phát sinh nào cả. Nhan Lục Tần là vậy, ảm đạm, lạnh lùng, người con gái nào chạm được vào trái tim anh, hẳn sẽ là người anh yêu rất sâu đậm.
Đến giờ cô vẫn chưa biết nguyên do vì sao những tên hung thủ kia lại muốn đả thương Nhan Lục Tần. Trong khi anh biết rõ nguyên do nhưng lại chẳng thể nói cho cô biết. Chuyện liên quan đến hình sự, mưu mô thâm độc của cả một đường dây buôn bán chất cấm phi pháp sẽ là một câu chuyện rất dài mà chưa rõ hồi kết.
Chương 13: Chỉ là sếp và nhân viên

Một tháng sau,
Chi nhánh công ty cơ khí Gwen đã đi vào hoạt động được một thời gian. Lần này Lục Tần muốn đích thân đến công ty Gwen (2) để khảo sát tình hình hoạt động.
Chuyến đi đến thành phố Lạt Ninh, anh muốn cô đi cùng vì cần có trợ lý bên cạnh để hỗ trợ, đảm bảo công việc diễn ra thuật lợi.
Túc Kỳ thu dọn đồ đạc vào vali, tiếng gõ cửa vang lên, mẹ cô bước vào, trông con gái đang cẩn thận thu xếp đồ đạc mà bà cũng muốn phụ cô một tay. Sẵn tiện tâm sự với cô đôi ba chuyện.
- Con gái à, lần này con đi công tác với tổng giám đốc, chỉ có hai người thôi sao?
Cô vừa xếp đồ vào vali vừa đáp:
- Dạ phải, lần này chủ yếu đi để khảo sát tình hình hoạt động của công ty chi nhánh.
Mẹ cô nghe vậy liền khều nhẹ tay cô, trong đầu bà ấy đang nghĩ đến một chuyện mà cô có mơ cũng chẳng dám ngờ đến.
- Này, có phải con và tổng giám đốc đó đang yêu nhau không?
Túc Kỳ tròn mắt, thao tác khựng lại, nào ngờ hết ở công ty rồi đến cả mẹ cô cũng nghĩ cô và anh dính vào mối quan hệ yêu đương trong khi cả hai hoàn toàn trong sạch thế này.
- Không có đâu mẹ à, con và tổng giám đốc chỉ đơn thuần là mối quan hệ sếp và cấp dưới thôi.
Lời cô nói ra chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ để khiến bà ấy thôi ngờ vực về tình cảm của đôi trẻ.
- Chỉ là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên, hay là con đang muốn giấu mẹ?
Cô thật hết nói với mẹ mình, đến cả trong sạch mà nói thật lòng đến thế mẹ cũng vẫn không tin cô. Nhìn cô và Nhan Lục Tần giống đang yêu nhau lắm sao? Khổ thật.
Cô nào hay từ lần cô vì anh mà bị thương, đến khi nhập viện ngày nào anh cũng ghé thăm cô, còn thể hiện thành ý quan tâm cô nhiều như vậy. Gia cảnh của anh thì khỏi bàn tới, "không có gì ngoài tiền" là câu nói để phản ánh mức độ giàu có của Nhan Lục Tần. Một người đàn ông sinh ra trong gia đình "trâm anh thế phiệt" nhưng lại không hề dựa vào tiền của của thế hệ đi trước mà tự nỗ lực để tạo ra cơ đồ, sự nghiệp rực rỡ cùng khối tài sản kết xù như hiện tại.
Khỏi phải nói mẹ cô vừa nhìn vào đã lập tức rất vừa mắt anh rồi. Bà ấy còn nhiệt tình đẩy thuyền cô và anh, dù cả hai rõ ràng chẳng hề có tình cảm với nhau. Nếu bỏ chuyện công việc ra, anh sẽ xem cô như một người ơn mà sẵn sàng giúp đỡ, hỗ trợ cô khi cần. Bởi lẽ Nhan Lục Tần là người sống có tình có nghĩa.
- Mẹ à, con và tổng giám đốc không có gì với nhau cả. Hơn nữa, người đàn ông như tổng giám đốc không phải để yêu, và tổng giám đốc cũng không thể có tình cảm với con.
Mẹ cô càng nghe càng rối, đứa con gái này của bà có vẻ khẳng định rất chắc nịch và quả quyết dứt khoát như thể cô và anh không dành cho nhau, chuyện cả hai yêu nhau sẽ không bao giờ xảy ra.
Liên phu nhân nghe vậy thì cũng không đẩy thuyền thêm nữa, dù trong lòng bà ấy nhận định đôi trẻ thật sự rất đẹp đôi.
- Thôi được rồi, con nói không có là không có. Mẹ giúp con xếp đồ, đi xa nhà phải nhớ ăn uống đầy đủ đấy.
Cô nở nụ cười, cảm thấy còn có mẹ bên cạnh là điều rất tuyệt, dù mẹ cô đã từng mê cờ bạc mà nhất thời thiếu suy nghĩ. Nhưng bây giờ ba cô đã mất, mẹ là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô và ngược lại.
- Dạ, con biết rồi.
——————————————
Ngồi máy bay chưa đầy một tiếng đã đến Lạt Ninh, thành phố thuộc vùng núi và bình nguyên trên núi nên khí hậu rất lạnh.
Túc Kỳ mặc nhiều áo ấm vì cô rất dễ bị cảm khi cơ thể phải thích nghi với việc thời tiết thay đổi đột ngột.
Vừa xuống sân bay đã có xe ôtô của cấp dưới tại đây đến đưa đón Nhan tổng và cô. Cả hai được đưa đến khách sạn đã đặt trước phòng, nhận số phòng xong thì nhân viên đưa họ đến tận phòng để sắp xếp hành lý và đồ đạc.
Phòng của cô ngay cạnh phòng anh, để tiện lợi trong quá trình cùng nhau đi khảo sát công việc nên anh đã bảo nhân viên đặt hai phòng cạnh nhau.
Đến Lạt Ninh từ sớm nên bây giờ chỉ vừa hơn chín giờ sáng, Lục Tần cũng chẳng hối thúc nhân viên phải khẩn trương gấp gáp làm việc ngay. Anh cho cô thời gian nghỉ ngơi, đến đầu giờ chiều sẽ bắt đầu cùng anh đến Gwen (2) khảo sát. Quá trình theo dõi hoạt động của chi nhánh sẽ diễn ra trong ba ngày.
Vì biết trước thời tiết ở Lạt Ninh rất lạnh nên cô có mang theo vài chiếc túi giữ nhiệt, đặt chúng ở túi trong áo khoác và cả túi áo để đút tay vào giữ ấm thì phải nói là trên cả tuyệt vời.
Cô đi vào trong toilet rửa mặt, chạm tay vào dòng nước lạnh ngắt:
- Ôi trời, lạnh thế này hay là chiều nay mình khỏi tắm, dù sao cũng không ra mồ hôi.
Táp nhẹ nước lên mặt để lấy tỉnh táo, bước ra khỏi phòng tắm, cô nằm xuống giường nghỉ ngơi. Quả là CEO của Gwen có khác, thuê phòng khách sạn ở tạm vài ngày công tác thôi mà cũng sang trọng thế này.
Dù gia cảnh của cô khá giả nhưng so với độ giàu có nứt tiếng của Nhan Lục Tần thì cô thấy mình chỉ như một hạt cát trên sa mạc.
Khí trời lành lạnh, nằm trên giường êm ái, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Chợt cô nghe thấy tiếng gõ cửa, Túc Kỳ bị tiếng động đánh thức, cô lê thân ngáp ngủ rời giường, cánh cửa vừa mở ra cô đã nhìn thấy gương mặt mỹ nam ngay trước tầm mắt:
- Đi ăn thôi.
Cô vẫn còn mơ mơ màng màng:
- Đi ăn sao?
Anh vừa nhìn cô đã biết cô trợ lý nhỏ đang gật gù trong cơn mê chưa tỉnh, Lục Tần giơ cổ tay lên, đưa ngón tay chỉ vào mặt đồng hồ đeo tay:
- Gần mười một giờ trưa rồi.
Cô chợt định thần lại, vội đáp:
- À, mười một giờ trưa rồi sao? Phải đi ăn trưa thôi. Tổng giám đốc chờ tôi một lát.
Cô lật đật mang giày vào, lấy chun buộc tóc bới vội mái tóc dài cho gọn gàng rồi nhanh chóng bước ra ngoài đi ăn cùng anh.
Chương 14: Tôi muốn uống nữa

Công ty Gwen (2) dù chỉ mới đi vào hoạt động được vài tháng nhưng tiến trình công việc rất tốt. Hiện mọi người đang tập trung vào quá trình quan sát sự vận hành của các loại máy móc phục vụ dây chuyền sản xuất, từ đó ghi nhận ưu và nhược điểm để khắc phục các hạn chế. Nâng cao chất lượng máy móc.
Bước vào khu vực vận hành, chế tạo cơ khí, mọi người đều được trang bị trang phục bảo hộ kỹ càng. Cô bới gọn máy tóc dài, đội thêm mũ trùm đầu để tránh việc tóc vướng vào các thiết bị máy móc có thể gây ra các tai nạn không mong muốn.
Túc Kỳ đi bên cạnh anh, chăm chú lắng nghe và quan sát những điều được người quản lý giải thích, bàn luận với anh và ghi chép lại rất cẩn thận.
Kết thúc ngày làm việc, để chào mừng Nhan chủ tịch trực tiếp đến giám sát hoạt động của công ty chi nhánh, những người trực tiếp điều hàng Gwen (2) đã tổ chức một buổi tiệc để mời Nhan chủ tịch của họ, cốt ý tỏ lòng nể trọng.
Bữa tiệc tại nhà hàng ngay phía dưới khách sạn cô và anh đang ở. Đây cũng là nhà hàng khách sạn sang trọng nhất Lạt Ninh. Cả bàn tiệc chỉ toàn đàn ông, vốn dĩ ngành cơ khí khô khan rất hiếm nữ giới, trong hệ thống điều hành công ty cũng đa phần là nam nhân.
Lục Tần biết cô ngại nên để cô ngồi bên cạnh mình, căn bản cô đến đây với anh nên đồng hành trong công việc thì cả hai sẽ luôn sát cánh cùng nhau.
Tuy tửu lượng của Túc Kỳ không quá tốt nhưng để nhâm nhi vào ba ly bia góp vui thì cũng không có gì to tát với cô.
Cả một dàn nam nhân lại có một nữ trợ lý xinh đẹp như thiên thần thế này thì ai nấy đều muốn mời cô uống bia. Nhờ có người đẹp mà bầu không khí vui vẻ hơn hẳn, quả là sức mạnh của nhan sắc.
Túc Kỳ vì không muốn làm mất hứng thú của mọi người, cô ngây ngô sợ anh sẽ cảm thấy mất mặt và không vui khi trợ lý đi bên cạnh lại không nhiệt tình cụng ly cùng các đồng nghiệp khác trên bàn tiệc. Kể ra những người có mặt trong bàn tiệc đều có chức vụ cao hơn cô, nào là giám đốc rồi phó tổng giám đốc,...Cô muốn từ chối uống bia giao lưu cùng họ.
Cứ liên tục cạn rồi lại rót đầy khiến cô bắt đầu bị choáng vì say. Túc Kỳ vừa định đưa ly bia đến miệng uống tiếp thì Lục Tần đã nắm lấy cánh tay cô ngăn lại:
- Đừng uống nữa.
Giọng nói của anh có chút căng thẳng, nhưng Nhan Lục Tần thì có lúc nào mà chẳng khiến người khác cảm thấy dè chừng.
Thái độ nghiêm nghị của anh của những người nhân viên chợt khựng hành động, vẻ mặt ai nấy đều toát lên sự lo lắng vì sợ anh đột nhiên nổi giận hay họ đã làm gì khiến anh không vui.
Có lẽ Lục Tần cũng nhận ra điều này, anh cũng chẳng muốn phá tan bầu không khí đang vui vẻ của mọi người. Anh cầm lấy ly bia trên tay cô, tự rót thêm cho đầy rồi cất lời:
- Tôi sẽ uống thay trợ lý Ngọc.
Những nhân viên nhìn nhau rồi mỉm cười cụng ly với Nhan chủ tịch. Cô gật gù ngồi đó vì cơn say đang dần dần ngấm.
Lục Tần sau khi uống thêm vài ly thì cũng nhanh chóng rút khỏi bàn tiệc. Anh đưa cô trở về phòng khách sạn.
Mở khóa phòng, dìu cô vào trong, đặt cô lên giường, Túc Kỳ vẫn vòng tay giữ chặt cổ anh:
- Uống, uống nữa. Tổng giám đốc à, tôi muốn...cụng ly.
Anh lạnh lùng tháo tay cô khỏi cổ mình nhưng Túc Kỳ càng siết chặt cổ anh mà ghì xuống, hai ánh mắt nhìn anh, Lục Tần vì mất đà mà chống vội một tay xuống giường nhìn cô.
- Cô say rồi, mau bỏ ra.
Cô lắc đầu nũng nịu, cử chỉ lẫn thái độ thật chẳng giống trợ lý Ngọc điềm đạm, thùy mị, tao nhã thường này chút nào.
- Bậy, tổng giám đốc bậy rồi. Tôi chưa say...chưa có say mà. Tôi muốn uống nữa.
Người đàn ông lãnh cảm này chẳng hề có chút hứng thú để nhây với cô. Anh lạnh lùng bỏ tay cô ra khỏi cổ rồi đứng thẳng người dậy.
- Ngủ đi.
Lục Tần vừa định quay lưng rời đi thì cô vội nắm tay anh giữ lại:
- Tổng giám đốc đi đâu vậy, ở lại uống với tôi đi...
Anh không quay lại nhìn cô, nhạt nhẽo rút tay lại rồi mở cửa trở về phòng.
----------------------------------
Ngồi trong phòng xem lại tài liệu trên máy tính, Lục Tần với tay lấy chai nước nhưng đã cạn.
Anh mở tủ lạnh kiểm tra, loại thức uống đóng chai anh yêu thích đã hết. Chợt nhớ ra ngay cuối dãy hàng lang phòng có máy bán nước tự động, hình như cũng có loại nước này.
Lục Tần mở cửa rời phòng, vì vị trí máy bán nước tự động ở rất gần nên anh không khóa cửa lại, định đi một chút là trở lại ngay.
Đến lúc anh quay về phòng, chưa kịp đặt mấy chai nước vừa mua lên bàn đã nhìn thấy cảnh tượng "người đẹp ngủ trong rừng", nhưng đây là phiên bản đời thực, Túc Kỳ nằm ngủ ngon lành trên giường của anh.
Cả bộ trang phục cô mặc từ lúc ngồi bàn tiệc lúc nãy đến tận bây giờ vẫn chưa được thay ra.
Quả thật cô đã say đến bí tỉ, say đến không biết gì thật rồi.
Chương 15: Cô tự bám lấy tôi

Lần đầu tiên trong đời có một người con gái trèo lên giường của anh nằm ngủ ngon lành như vậy. Ngọc Túc Kỳ phải chăng là cô gái số hưởng khi có được vinh hạnh này? Không đâu, thảm họa sắp ập đến với cô rồi.
Lục Tần bước đến giường, nắm tay Túc Kỳ mà kéo cô dậy:
- Mau ra khỏi phòng tôi.
Túc Kỳ ngước mắt nhìn anh, cô ụm ọe vài tiếng:
- Tôi...tôi mắc ói...
Lục Tần vừa nghe thấy liền tái mặt, anh vốn ưa sống sạch sẽ, nghĩ đến cảnh tượng cô nôn ra phòng anh, trên ga giường anh ngủ mà anh không thể nào chấp nhận được.
Bàn tay nam tính rắn rỏi vội bịt miệng cô lại, anh kéo cô đứng dậy rồi dẫn cô một mạch đi về phía toilet:
- Nôn xong thì về phòng.
Lục Tần đóng cửa, cô ở bên trong nôn nhiệt tình vì lúc nãy đã uống quá nhiều. Lần này chỉ trách cô không lượng sức mà cứ uống lấy uống để, hay vì đi bên cạnh anh nên Túc Kỳ thấy yên tâm mà uống hết mình như thế.
Cô mở cửa ra ngoài, anh liền cất lời:
- Trợ lý Ngọc...
Lục Tần chưa kịp nói hết câu thì cô đã ôm chằm lấy cổ anh:
- Thời tiết lạnh chết đi được, cần người ôm...
Khi say cô nghịch ngợm và mè nheo như một đứa trẻ. Anh xém chút bị ngã vì cô nhào đến quá bất ngờ. Chưa từng có người phụ nữ nào dám sỗ sàng sấn tới mà ôm anh, trêu chọc anh như cô.
Lục Tần cố gắng đẩy cô ra, thậm chí anh còn kéo tay cô lôi nhẹ cô đi ra khỏi phòng nhưng Túc Kỳ liền ngồi bệt xuống đất để chống cự:
- Không đi mà, người ta không đi. Muốn được ôm...
Cô ngồi lì trên đất, phút chốc lại co hai chân, đưa tay ôm lấy hai chân, môi nhỏ than thở:
- Lạnh...
Lục Tần khụy chân ngồi xuống, lúc này anh thấy mình chẳng khác gì bảo mẫu đi chăm trẻ, đứa nhóc này cứ nhõng nhẽo suốt, anh lại chưa từng phải dỗ dành ai, chẳng có tí kinh nghiệm. Nếu biết cô sẽ say đến mức này thì ngay từ đầu anh đã nhất quyết ngăn cản không cho cô động đến bia rồi.
Anh vòng tay cô qua cổ, bế Túc Kỳ lên rồi đặt xuống giường:
- Nếu cô ngoan ngoãn đi ngủ, tôi sẽ không đuổi cô.
Thật tình trong cô say bí tỉ thế này, nếu để cô trở về phòng ở một mình anh thấy cũng không yên tâm. Dù sao cô cũng là con gái, lại là trợ lý đi cùng anh, cũng là người có ơn với Lục Tần, thôi coi như anh phá lệ, trông chừng cô một đêm, cho cô ngủ hẳn trên giường của anh.
Túc Kỳ nở nụ cười ngô nghê, tay vẫn ôm chặt lấy cổ anh, còn ghì mạnh Lục Tần xuống giường khiến anh đột ngột mất thăng bằng mà vô tình nằm xuống ngay cạnh cô.
Anh chưa ngồi dậy thì Túc Kỳ đã bạo dạng mà ôm lấy anh, cách ủ ấm này của cô xem ra chỉ vô tình nhưng cứ ngỡ đã được tính toán sẵn.
Từ trước đến nay, chưa từng có cô gái nào dám ôm anh, cô dùi đầu vào lồng ngực anh mà ngủ ngon lành.
Lục Tần lây nhẹ Túc Kỳ:
- Này...
Cô nũng nịu vẫn không chịu buông tay, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Anh bây giờ rõ ràng là đang bị động, không kháng cự mà lại chịu trận rõ đáng thương.
Mùi hương nước hoa Pháp từ mái tóc đen dài gợn sóng của cô thơm thoang thoảng, anh chẳng rõ vì sao hương thơm này khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.
Lục Tần nằm im không nhúc nhích vì sợ sẽ làm cô tỉnh giấc. Đợi đến một lúc lâu sau, cũng đã hơn chín giờ tối, công việc của anh vẫn còn đang dang dở.
Cố gắng ngồi dậy thật nhẹ nhàng, anh kê đầu cô trên gối, kéo chăn đắp cho cô trợ lý bé nhỏ. Thở một hơi nhẹ nhõm, cô gái này hành anh phải chăm còn mệt hơn giữ trẻ.
Anh xử lý một số việc trên máy tính, cặm cụi đến tận khuya, đến lúc mỏi mệt nên quyết định gấp laptop đi ngủ.
Chiếc giường duy nhất đã bị trợ lý xinh đẹp chiếm đoạt, Lục Tần đành ngập ngùi lấy gối ngủ sofa.
Cảm giác lần đầu bị cho ngủ sofa dù anh vẫn chưa có vợ, một trải nghiệm đáng nhớ.
Đang chìm vào giấc ngủ, anh chợt thấy lồng ngực hơi nằng nặng. Ngượng mở mắt, Lục Tần xém giật mình khi nhìn thấy cô đang tựa đầu trên ngực anh, ngồi bệt trên sàn mà ngủ.
Anh cố gắng trấn tỉnh, đưa tay đỡ đầu cô rồi bước khỏi ghế sofa.
Cô bị động nên tỉnh giấc, Lục Tần cau mày:
- Sao cô cứ bám lấy tôi vậy? Về giường ngủ đi.
Lúc say thì liêm sỉ đối với cô chẳng là gì cả. Thấy anh đang ngồi bên cạnh, Túc Kỳ không chần chừ mà tiếp tục nhào đến ôm anh, dường như cô cảm thấy rất ấm áp trong vòng tay của Lục Tần mặt lạnh.
Anh nhích người ngồi tựa lưng vào ghế, mặc cho cô đang ôm lấy anh, còn mãn nguyện mà tựa đầu vào ngực anh như thế.
Anh với tay lấy chiếc chăn trên ghế sofa, phủ lên chân của cô vì Túc Kỳ đang mặc váy, anh sợ cô sẽ bị cảm lạnh.
Bảo cô theo để làm trợ lý, nhưng bây giờ anh không biết mình đang rơi vào tình cảnh gì đây nữa. Không có người yêu, càng không có vợ nhưng lại có bên cạnh một cô gái bám dính lấy anh khiến anh phải để tâm chăm nom thế này.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom