• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full SẮC TÌNH KHÓ CƯỠNG (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 112: Ngoại truyện 3

Ba năm sau.



“Thẫm Mộng Hàn con có thể nào nhanh hơn một chút được không?” Thẫm Mộng Quân trong lòng nôn nóng mà hối thúc Thẫm Mộng Hàn.



Thẫm Mộng Quân - Thẫm Mộng Hàn?



Thì đó không cần nói ai cũng đều biết, họ chính là hai cha con!



“Daddy, cái áo này có đẹp không!” Nhưng xem ra thằng bé này chẳng có chút nào là vội vã, trên người chỉ duy nhất có một cái bỉm, thằng bé cầm trên tay một cái áo trắng tinh chạy ra đu lấy cái chân dài của cha nó mà lắc qua lắc lại, mi mắt còn học theo mẹ nó mà chớp chớp làm nũng.



Không có chút động lòng nào ở đây cả, mà ngược lại kiên nhẫn dần mất hết Thẫm Mộng Quân gỡ cái tay mũm mỉm của thằng bé ra khỏi chân mình:“Con nhanh đi, vợ của daddy vẫn còn đang chờ daddy đó! Con mà còn chậm chạp thì ở nhà luôn đi!”



Thẫm Mộng Hàn ương bướng vẫn không chịu thua mà leo lên giường đứng thẳng, chiều cao cũng được tăng lên đáng kể, gần bằng cha nó!



Chỉ thẳng cánh tay đến trước mặt Thẫm Mộng Quân thẳng bé chu chu cái mỏ nhỏ của mình lên:“Daddy mắng con, con mách mẹ cho mà xem!”



Cau mày Thẫm Mộng Quân nắm tay bàn tay nhỏ của Thẫm Mộng Hàn:“Đứng xuống ngay cho daddy!”







Dứt khoát khoanh hai cánh tay nhỏ trước ngực thằng bé phụng phịu:“Không muốn!”



“Ây…Cái thằng nhóc này!” Thẫm Mộng Quân giận đến không nói ra lời mà tự nhủ thành tiếng:“Sao ông đây lại có thể đẻ ra một đứa cứng đầu như con chứ?”



Thằng bé vẫn cứ đứng yên ở đó tiếp tục phụng phịu hai cái má bánh bao của mình ra mà không chịu xuống.



“Được! Vậy con ở nhà đi!” Nói rồi Thẫm Mộng Quân liền cầm theo bó hoa cùng hộp quà đã chuẩn bị sẵn ý định muốn rời đi.



Nhưng vừa ra tới của Thẫm Mộng Hàn lại lao đến túm lấy lấy cổ chân anh liên tục ra sức kéo anh lại rồi khóc bù lu bù loa hết lên:“Con mách mẹ! Daddy không được đi…Huhu…Con mách mẹ cho mà xem…!”



“Có giỏi thì con đi mà mách!” Thẫm Mộng Quân không những không dỗ thằng bé mà còn cố tình ghẹo cho nó khóc lớn hơn thêm một chút.



“Con thả ra nhanh lên!” Hằn giọng Thẫm Mộng Quân nghiêm túc mà ra lệnh.



“Hai đứa làm cái gì mà ồn ào hết lên vậy! Còn không mau nhanh lên trễ rồi kìa!” Bà Thẫm ở dưới nhà chờ mãi vẫn không thấy hai cha con Thẫm Mộng Quân đi xuống, nóng lòng bà lên phòng định gõ cửa nhưng chưa gì ở bên ngoài đã nghe tiếng hai cha con ồn ào qua lại, trực tiếp mở cửa ra bà liền thấy một lớn một nhỏ đang không ngừng bấu víu nhau mà cau mày.



Nhìn Thẫm Mộng Quân thật tươm tất lịch lãm bà hài lòng, nhưng rồi nhìn lại cục bông nhỏ dưới chân anh bà Thẫm lại không hài lòng mà lên tiếng:“Tiểu Hàn sao đến giờ quần áo cháu vẫn còn chưa mặc!”



Thằng bé thấy có người để ý đến nó mà không khỏi vui mừng, ngay lập tức liền buông chân của cha nó ra mà chạy đến chỗ bà Thẫm dùng giọng điệu non nớt của mình mà gọi lớn:“Bà nội, daddy mắng con!”



“Này! Thẫm Mộng Hàn ai mắng con hả? con học đâu ra cái thoái nói dối đó?” Thẫm Mộng Quân trợn tròn mắt nhìn thằng con nói dối mà không biết chớp mắt của mình khó chịu lớn tiếng.



Hai má lại tiếp tục phụng phịu Thẫm Mộng Hàn ôm lấy chân của nội nó mà lay lay:“Bà nội, daddy lại mắng con!”



“Được, được rồi! Mộng Quân nó là con của con con nhịn nó một chút đi!” Nói với Thẫm Mộng Quân xong bà Thẫm lại ngồi xuống xoa xoa nắn nắn hai cái má của Thẫm Mộng Hàn dỗ dành:“Được rồi, con đừng cãi cha con nữa, mau vào thay quần áo đi! Mẹ con đang chờ chúng ta đến kia kìa!”



Mày nhướng lên Thẫm Mộng Quân đứng nhìn thằng con của mình đang ngoan ngoãn nghe lời bà nó mà nhảy nhảy đi vào trong thay quần áo, lòng đầy bất lực anh thở dài.



Đợi thêm một lúc cuối cùng Thẫm Mộng Hàn cũng từ trong nhà vệ sinh chạy ra, lần này đúng là quần áo trên người tươm tất hơn hẳn, thằng bé chạy đến chỗ của cha nó đang ngồi dang rộng tay ra mà chu chu cái mỏ nhỏ xíu của mình lên:“Daddy bế con đi!”



Ngắt nhẹ cái má của Thẫm Mộng Hàn, Thẫm Mộng Quân bế thằng bé lên, đưa hoa cùng hộp quà cho thằng bé ôm anh bế nó mà đi ra xe, vừa mới tới cửa xe thằng bé đã ngọ nguậy hai cái chân chỏ của mình muốn xuống.



Thẫm Mộng Quân đặt thằng bé đứng xuống, mở cửa xe cho mẹ mình lên trước rồi sau đó thằng bé mới bò lên xe sau.



Cầm theo bó hoa cùng hộp quà Thẫm Mộng Quân đặt ngay ngắn ở ghế lái phụ.



Đạp nhẹ chân ga, Thẫm Mộng Quân lái xe bon bon chiếc xe trên đường mà đến thẳng nơi có cô vợ nhỏ đang chờ mình.



Vừa dừng xe ở cổng trường Thẫm Mộng Quân đã thấy một bóng dáng quen thuộc trong bộ đồng phục cử nhân đang đứng trước cổng vẩy vẫy tay, khóe môi tươi cười hướng về phía mình.



Hôm nay, Mộc Nhiên tốt nghiệp rồi!



Thẫm Mộng Quân còn chưa kịp tìm bãi đổ xe Thẫm Mộng Hàn cùng bà của nó đã mở cửa xe trèo xuống trước, trực tiếp bỏ lại anh trong xe mà chạy đến chỗ của Mộc Nhiên, gượng cười đầy tủi thân Thẫm Mộng Quân một mình lủi thủi đi tìm chỗ đỗ xe.



Xong xuôi lại còn phải một mình ôm bó hoa cùng hộp quà chen qua giữa biển người mà đi tìm Mộc Nhiên.



Trong lúc vẫn còn đang bận rộn ánh nhìn với mọi thứ xung quanh để tìm ai đó, thì bỗng từ đâu có một vòng tay giữa biển người ôm lấy anh từ đằng sau, tựa vào lưng anh cô cọ cọ thân mình mà nhỏ giọng:“Ông xã! Anh đến trễ rồi!”



Khóe môi cong lên, Thẫm Mộng Quân nắm lấy bàn tay nhỏ của Mộc Nhiên xoay người, trực tiếp đặt bó hoa cùng hộp quà vào trong tay cô, cúi đầu chạm nhẹ lên đôi môi cô:“Vợ yêu, chúc mừng em tốt nghiệp!”



Vừa hay lúc này giữa biển người cũng đều dạt ra thành một hình tròn mà Thẫm Mộng Quân cùng Mộc Nhiên vừa hay ở ngay trung tâm.



Tất cả nón cử nhân đều cùng một lúc được tung lên giữa bầu trời, tiếng cười rộn vang mà vọng khắp nơi.



Nắm lấy bàn tay nhỏ của Thẫm Mộng Hàn bà Thẫm từ từ bước vào thả nhẹ tay thằng bé ra.



Trực tiếp thằng bế chạy đến chen vào giữa cha mẹ mình kéo kéo nhẹ vạt áo cử nhân của mẹ nó dang rộng vòng tay ra:“Mẹ…Ôm ôm!”



Khóe môi cong lên Mộc Nhiên khom người định bế thằng bé lên thì Thẫm Mộng Quân đã nhanh hơn bế thằng bé lên trước, hôn nhẹ lên cái má nhỏ của thằng bé, ôm nhẹ lấy Mộc Nhiên, anh mỉm cười:“Anh yêu em và cả con của chúng ta nữa!”



Khuôn mặt rạng rỡ, Mộc Nhiên nhẹ giọng:“Em cũng yêu hai cha con!”



Nói rồi bỗng dưng Mộc Nhiên lại nhớ đến bà Thẫm đang đứng đó, nhẹ bước tới cô nắm lấy bàn tay đã già nua của bà Thẫm kéo bà đến chỗ hai cha con Thẫm Mộng Quân:“Cảm ơn mẹ!”



Bà Thẫm hài lòng mà gật gật nhẹ đầu mỉm cười, cả nhà bốn người trước sự chứng kiến của hàng trăm con mắt mà ôm chặt lấy nhau trong niềm hạnh phúc vô bờ bến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom