• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-410

CHƯƠNG 410:




“Hầy, khó nói trước lắm! Suỵt, đừng nói nữa, đừng dọa cá tớ chạy mất!” Lưu Nghĩa tức khắc ra dấu tay ý bảo Tống Thanh im lặng.
Tống Thanh buồn cười.
Trông hình tượng một sát thủ ngời ngời thế kia mà lại đứng trong nước cầm con cá, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy buồn cười.
Lưu Nghĩa cố gắng cầm bắt cá, bốn vị đại gia bên kia còn câu cá kia kìa.
Mình thì làm gì đây nhỉ?
Tống Thanh nhìn lại thì thấy ở bờ sông có rất nhiều đá tảng đẹp đẽ, vì vậy cô vô cùng phấn khởi nhặt chúng lên, chất thành một đống núi nhỏ.
Hà Nhật Dương không biết đến từ lúc nào, tùy ý ngồi bên cạnh Tống Thanh, thấp giọng hỏi: “Em đang làm gì thế?”
“Chắc xây mộ á?” Tống Thanh thuận miệng trả lời: “Vẫn luôn cảm thấy hình như mình đang chôn thứ gì đó. Cảm thấy hình như tôi đã làm mất thứ gì đó rất quan trọng. Quên đi rất nhiều người và nhiều chuyện trước kia. Nhưng cuộc sống thì vẫn luôn phải tiến về phía trước, người cũng phải như thế nên cứ vậy xây một ngôi mộ cho mình dùng để chôn những thứ trong quá khứ kia.”
Nghe Tống Thanh nói vậy, trong lòng Hà Nhật Dương khẽ động.
Không ngờ lại có người giống hắn, mất đi một phần ký ức sao?
Hà Nhật Dương vừa định mở miệng hỏi Tống Thanh thì Lưu Nghĩa đột nghiên đứng thẳng lên trong sông, vui vẻ kêu lên: “Thanh Thanh, cậu xem, mình bắt được cá rồi!”
Tống Thanh lập tức đứng lên, vui vẻ nhận lấy cá, hào hứng nói: “Chúng ta bắt nhiều một chút đi! Dù buổi tối không có cơm thì cũng có thể uống chút canh làm ấm bụng!”
Lưu Nghĩa cười to: “Không thành vấn đề! Xem anh đây!”
Vũ Ngọc Bình cũng đã câu được cá, khoe khoang với Lưu Nghĩa: “Xem này, tôi câu được còn lớn hơn em nhé!”
Đợi sau khi những người khác đều câu được cá, rốt cuộc Tống Thanh cũng kéo Lưu Nghĩa đang không phục về khách sạn ở giữa sườn núi, giao cá bắt được cho đầu bếp, tất cả mọi người đều hào hứng, phấn khởi chờ đợi cơm trưa.
Tốc độ của đầu bếp cũng rất nhanh.
Có lẽ khi bọn họ đang câu cá, đầu bếp cũng đã bắt đầu nấu cơm rồi.
Sau khi mấy người ngồi xuống không lâu, cơm trưa lập tức được bưng lên.
Một bát rất lớn!
Toàn bộ một con gà được chặt nhỏ, sau đó hầm cách thủy với củ cải, tất cả đều được múc vào một cái bát lớn.
Cộng thêm một súp trứng gà.
Trừ những thứ này còn có một thùng cao gạo nửa thước, đường kính hai mươi centimet, vừa được lấy ra để nấu cơm.
Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng, nói: “Đây là bữa cơm trưa đơn sơ, tối giản nhất mà tôi từng ăn đấy!”
Phan Thịnh, Phan Ly nói: “Có cái ăn là tốt rồi! Nếu không thì sao gọi là trò chơi trải nghiệm chứ! Muốn ăn tiệc mãn hán trong này sao, não úng nước rồi à!”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Đúng vậy, đến nơi này là để tự mình trải nghiệm. Ở ngoài muốn ăn cái gì chả được! Chỉ có mua vui trong khổ cực mới cảm thấy quý giá!”
Lưu Nghĩa chia cơm cho mọi người, miệng nói: “Nên biết thỏa mãn đi! Lúc tôi đi huấn luyện, đôi khi còn không được ăn mấy món này đâu!”
Tống Thanh nhịn không nổi nên tò mò hỏi: “Tiểu Nghĩa, vậy lúc huấn luyện, cậu ăn gì?”
Lưu Nghĩa nghiêm trang trả lời: “Đương nhiên là bốn mặn một canh rồi! Bọn mình tiêu hao thể lực nhiều như thế mà không ăn nhiều một chút thì sao chịu đựng được?”
Vũ Ngọc Bình chỉ vào Lưu Nghĩa nói: “Em em em em…”
“Đúng vậy đấy, tôi cố ý kích thích anh đấy!” Lưu Nghĩa thản nhiên trả lời.
Những người khác cũng lắc đầu, hai người này đúng là oan gia!
Được rồi, tuy buổi trưa hôm nay chỉ có một món súp đơn sơ đến mức đáng thương thế này nhưng cơm vẫn đủ.
Vì thế, mỗi người đều ăn ít nhất là một chén cơm trắng to.
Thịt gà và củ cải đều được mọi người chia nhau ăn, cũng không còn thừa lại bao nhiêu.
Nhìn thấy nước canh còn thừa, vị công tử đáng thương Vũ Ngọc Bình rốt cuộc cũng quyết định không bỏ qua nước canh còn thừa, chan hết lên cơm, ăn hết vào bụng.
Sau khi ăn uống no đủ, trên bàn không tìm được một miếng rau củ nào.
Phan Thịnh nói: “Chúng ta đúng là giỏi bảo vệ môi trường nhỉ! Không hế lãng phí chút lương thực nào.”
Phan Ly nói: “Ngọc Bìnhđúng là ăn khỏe, nghĩ lại chúng ta cũng thấy khó mà tin được!”
Vũ Ngọc Bình liếc mắt bọn họ một cái: “Ai kêu mấy người tuân thủ nguyên tắc trò chơi nghiêm túc như vậy làm gì? Hại tôi phải uống món canh gà như thế này lần đầu tiên trong đời! Xấu hổ chết được!”
Phan Thịnh, Phan Ly không lên tiếng nữa, người mở miệng lại là Hà Nhật Dương: “Nên biết thỏa mãn đi! Khi còn bé, tôi từng bị ba mẹ ném vào trong rừng sao núi thẳm để huấn luyện đấy, trong đó chả có thứ gì để ăn, muốn ăn thì tự phải đi tìm hết đấy!”
Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì: “Sau này cậu có bệnh sạch sẽ như vậy là vì lúc đó chịu khổ quá nhiều hả?”
Hà Nhật Dương chỉ cười mà chẳng ừ hử gì.
Bệnh sạch sẽ à?
Cái này cũng phải chia nhiều loại.
Hắn chỉ không thích cùng người lạ ăn chung mà thôi.
Sau khi ăn uống đầy đủ, hiển nhiên lại có nhiệm vụ mới.
Đợi tới khi mọi người hi hi ha ha làm xong nhiệm vụ thì trời đã tối rồi, vấn đề ngủ lập tức được đưa lên mặt bàn.
Lý Xuân và tài xế, vệ sĩ đều ngủ trong xe dã ngoại, còn mấy người bọn họ thì ngủ trong khách sạn.
Tống Thanh tò mò đi vào theo nhân viên khách sạn, thấy những phòng bên trong có phong cách cực kỳ giống thời kỳ Tần Hán, cộng thêm việc tất cả mọi người đều mặc đồng phục của trò chơi khiến cho cảm giác cũng mạnh mẽ hơn.
Phòng của Tống Thanh trùng hợp đối diện với phòng của Hà Nhật Dương,
Mở cửa ra là hai người có thể ngồi dưới đất tán gẫu.
Phòng của Phan Thịnh, Phan Ly ở một góc khác.
Phòng của Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa lại ở hướng ngược nhau.
Có thể nói, trừ phòng Tống Thanh và Hà Nhật Dương, phòng của những người khác đều cách nhau rất xa.
Tống Thanh cũng không biết đây là do trùng hợp hay là cố ý sắp đặt như thế.
Nhưng là hai căn phòng thì chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Trong phòng không mở điện, dùng ngọn đèn và nến xưa cũ để chiếu sáng.
Ánh nến mờ nhạt, gương mặt hai người có chút mơ hồ, mông lung.
Hai người đứng trước cửa phòng của mình, nhìn đối phương trong hoàn cảnh này khiến cả hai đều cảm thấy có chút hoảng hốt.
Tình cảnh nảy hình như đã từng thấy ở đâu đó!
Nhưng họ lại không thể nhớ ra điều gì!
“Bận rộn một ngày, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Tống Thanh chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chúc ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Giọng nói Hà Nhật Dương trầm thấp, đôi mắt thâm thúy nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh đẩy cửa bước vào.
Cô cúi đầu nhìn giường của mình đã được trải xong xuôi, thuận tay cởi đồng phục trên người, chuẩn bị đi ngâm tắm nước nóng để thư giãn một chút.
Vừa tắm xong, định ngâm mình thêm một chút.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tống Thanh vội vàng quần khăn tắm, cô nghĩ là nhân viên đưa đồ lên phong.
Vì trước khi đi nghỉ ngơi, Tống Thanh có kêu nhân viên mang lên một phần chè bột báng.
Đêm này, trong trò chơi, cô đã được ăn đặc sản chè bột báng rất ngon, còn thèm nên kêu thêm một phần.
Vì thế, dù không muốn lắm nhưng Tống Thanh vẫn quấn khăn tắm rồi ra mở cửa, hỏi: “Chè bột báng tôi gọi đưa tới rồi à?”
Vừa mở cửa, cô thấy Hà Nhật Dương đứng trước cửa.
Tống Thanh ngẩn người.
Hà Nhật Dương cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy nơi tròn trịa trắng nõn kia, mắt phượng nhanh chóng chớp mấy cái: “Tôi chỉ muốn mời em thưởng thức chút rượu Sakê của nơi này thôi. Em xác định là mình không cần thay quần áo à?”
Tống Thanh cúi đầu nhìn mới phát hiện bản thân chỉ quấn một cái khăn tắm, lập tức hét lên một tiếng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Cô không phải cố ý đâu!
Phải biết là nhân viên trong khách sạn là nữ.
Tất cả đều là phụ nữ nên cô mới không thay quần áo.
Ai ngờ đâu không phải là nhân viên khách sạn mà lại là Hà Nhật Dương chứ?
Xấu hổ chết mất thôi!
Hà Nhật Dương bị Tống Thanh nhốt ngoài cửa, khóe miệng không kiềm được mà cong lên.
Tống Thanh nhanh chóng lau khô tóc, thay một đồ ngủ thoải mái bằng vải lanh rồi mới mở cửa lần nữa.
Cô phát hiện Hà Nhật Dương lại đứng trước cửa nãy giờ, chưa từng di chuyển một chút nào, lúc này mới nhớ ra là vừa rồi cô mất lịch sự nhốt hắn ngoài cửa mà lao vào phòng.
“Vừa rồi thật ngại quá!” Trong giọng nói Tống Thanh tràn đầy ý tứ xin lỗi: “Tôi tưởng nhân viên khách sạn mang chè bột báng cho tôi, tôi cũng không biết là anh! Tất cả đều tại đồ ăn đồ uống trong trò chơi này quá ngon nên tôi đột nhiên thèm ăn thêm một chén!”
“Rượu Sakê của tôi cũng là đặc sản trong trò chơi, em muốn nếm thử không?” Khóe miệng Hà Nhật Dương cong cong lên: “Phòng tôi đã chuẩn bị bàn rượu rồi, có muốn uống rượu dưới ánh trăng không?”
“Được!” Tống Thanh giơ tay nghịch tóc: “Cám ơn anh đã mời tôi!”
“Đến đây đi!” Hà Nhật Dương đẩy cửa phòng mình ra, sau đó cũng không đóng lại.
Tống Thanh đi theo vào phòng, cô thấy trên mặt đất có kê một cái bàn vuông nhỏ.
Trên bàn có một ngọn đèn được đốt sẵn.
Dưới ngọn đèn có chút thức ăn, một bình rượu Sakê, chén ngọc trong suốt long lanh, cực kỳ làm màu làm mè!
Tống Thanh khoanh chân ngồi đối diện Hà Nhật Dương, nhìn Hà Nhật Dương rót đầy một chén rượu cho cô.
“Mời!” Hà Nhật Dương đưa tay, thong dong mà sang trọng.
Tống Thanh bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó mắt cô lập tức sáng lên.
Hà Nhật Dương nói: “Tuy những thứ này đều là do trong trò chơi mới có, nhưng mấy thứ này đều đã được đăng ký nhãn hiệu. Chỉ cần có phim hay chương trình quay thì tất cả những thứ này đều có thể công khai để mọi người có thể nếm thử. Vì vậy, thức ăn và rượu trong đây đều có cách chế biến độc quyền.”
Tống Thanh nghe xong, đúng là rất dễ uống.
Khó trách những người ở đây, ai cũng giàu có đến như vậy,
Ánh mắt bọn họ nhìn rất xa, người thường không thể sánh được.
“Món chè bột báng vừa rồi em muốn ăn cũng là một loại sản phẩm từ rượu có vị ngọt và cách chế biến độc đáo của chúng tôi. Trong tương lai, nếu trò chơi này nổi tiếng, những món này sẽ được phổ biến khắp mọi nơi.” Hà Nhật Dương nói.
“Các anh không sợ lỗ à?” Tống Thanh có hơi khó hiểu: “Hiện tại cũng là thời đại toàn dân yêu thích lên mạng, chơi lớn như thế cũng sẽ có nguy cơ cực kỳ lớn, đây không phải là phong cách của anh!”
“Vậy em nói thử xem tôi là phong cách gì?” Hà Nhật Dương nở nụ cười khẽ.
Tống Thanh bỗng nhiên im lặng.
Đúng vậy, Hà Nhật Dương là phong cách gì?
Những thứ cô từng nghe đồn về Hà Nhật Dương, vì sao từng điều đều bị phủ định trước mặt cô thế này?
Vì sao Hà Nhật Dương cô quen lại khác với Hà Nhật Dương trong mắt người khác như thế?
“Làm gì cũng phải xem xét lâu dài…” Hà Nhật Dương buông chén rượu, hắn gắp một một miếng rau diếp ngồng vào trong đĩa Tống Thanh: “Giống như S.A của em muốn tiến vào thị trường trong nước, ngoại trừ cần can đảm còn phải có thực lực nữa. Hiện tại, em cảm thấy mình đã đủ can đảm và thực lực chưa? Nên biết là em cần cạnh tranh không chỉ với công ty con của tập đoàn Hà thị chúng tôi mà còn có mấy công ty dẫn đầu hạng hai, hạng ba khác nữa. S.A của em vừa mới bước những bước đầu tiên, em định dùng khí thế, tư thế gì để về nước cạnh tranh với những người kia đây?”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương mà không nói gì.
“Để tôi đoán nữa nhé!” Ngón tay thon dài của Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nghịch phần tóc rối bên má Tống Thanh: “Em về nước cạnh tranh là giả, hợp tác mới là mục đích thật sự, đúng không nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom