• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-409

CHƯƠNG 409:




Phan Thịnh, Phan Ly trả lời: “Ừ, chúng ta sẽ ăn cơm, nghỉ ngơi ở chỗ này, trải nghiệm cảm giác trong trò chơi.”
“Tốt quá rồi!” Tống Thanh hưng phấn kêu lên: “Lúc em mới bắt đầu chơi trò này, em đã từng có suy nghĩ như vậy. Tưởng tượng bản thân giống như nhân vật của mình, trải nghiệm câu chuyện bên trong đó.”
Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì nói: “Nhưng mà ba bữa cơm và nơi nghỉ ngơi của chúng ta thì phải dựa vào bản thân để lấy được!”
Vừa nói như vậy, mọi người đều thấy hứng thú: “Lấy như thế nào?”
Phan Thịnh, Phan Ly chỉ vào vườn rau cách đó không xa nói: “Chúng ta phải tới vườn rau để hái rau cho mình, sau đó trả phí mời đầu bếp ở đây chế biến cho chúng ta. Chúng ta có thể làm một vài công việc để lấy được chỗ nghỉ ngơi!”
Oa! Thực thú vị quá mà!
Những trải nghiệm thế này chưa từng có đâu!
Tống Thanh nhìn những người nhân công ở đây đều đang dùng quần áo và đồ đạc của NPC, nói những câu cố định của NPC, sau đó bản thân phải tự mình lao động chân tay giống như trong trò chơi.
Trải nghiệm cảm giác thế này sảng khoái muốn bùng nổ luôn!
Những hoạt động gọi là tiếp xúc với thiên nhiên ngoài kia mà đem so với cái này còn kém xa lắm!
Rất nhanh, trang phục trò chơi của mọi người đều đã tới. Mọi người có thể căn cứ vào sở thích, trang phục thuộc chức nghiệp khác nhau của mình để lựa chọn.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đều đã lựa chọn hình tượng trong trò chơi cho mình.
Vào lúc Tống Thanh khoác lên mình một bộ váy áo dài màu tím thắt eo nổi bật, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hà Nhật Dương toàn thân mặc áo dài đen, sau lưng đeo trang bị chức nghiệp đỉnh cấp. Khi Tống Thanh nhìn thấy mái tóc bạc của Hà Nhật Dương, cả người cô sửng sốt một hồi.
Chức nghiệp của hắn, không ngờ lại giống với vị Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng như thế?
Trùng hợp đến vậy sao?
Khi Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh cũng hơi kinh ngạc một chút.
Trang phục của Tống Thanh ngày hôm nay, rõ ràng chính là của cách trang điểm mà họ gặp được ở cửa phó bản trong ngày đầu tiên.
Lại thêm trang phục chức nghiệp trên người, Hà Nhật Dương có cảm giác là lạ rằng cô ấy và “Tôi là Thanh Thanh” trong trò chơi rất giống nhau.
Lẽ nào trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp đến thế?
Khi Tống Thanh muốn hỏi một chút về chức nghiệp của Hà Nhật Dương trong trò chơi này thì Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cũng bước ra sau khi thay xong trang phục chức nghiệp.
Tên Vũ Ngọc Bình làm màu này, quả nhiên chọn chức nghiệp ra vẻ nhất - Nhạc Công.
Chỉ thấy Vũ Ngọc Bình toàn thân khoác áo bào trắng, lưng đeo ma cầm Kinh Sở bước tới, quả thực chói đến mù mắt người khác.
Chức nghiệp Lưu Nghĩa lựa chọn là thích khách, váy ngắn gọn gàng nhanh nhẹn, trên lưng đeo một chiếc túi đựng mũi tên, trang phục màu đỏ rực, lần đầu tiên làm nổi bật dáng dấp của cô, xinh đẹp lại quyến rũ.
Đây là lần đầu mọi người được nhìn thấy Lưu Nghĩa dùng hình tượng nữ tính bộc lộ bản thân, mà lại còn là nữ thích khách gợi cảm.
Vũ Ngọc Bình càng chưa từng nghĩ tới, bình thường Lưu Nghĩa đều mặc đồ thể thao kia lại có thân hình ổn đến vậy.
Đường cong cơ thể chân thật, tuy rằng vòng ngực không tính là nổi bật hơn người nhưng cũng nhấp nhô dập dờn như cơn sóng, tôn lên chiếc eo nhỏ gọn không đủ một nắm tay.
Hình tượng này mà đi làm người đại diện phát ngôn của trò chơi thì chẳng cần hóa trang cũng đã ổn thoả, trực tiếp dùng nhan sắc vốn có để biểu diễn là đủ rồi.
Vũ Ngọc Bình há hốc miệng sửng sốt, vẻ kinh ngạc khó có thể tin hiện trên nét mặt.
“Em… em thật sự là Tiểu Nghĩa?” Vũ Ngọc Bình nói không ra lời có chút lắp bắp
Hà Nhật Dương và Tống Thanh cùng nở nụ cười.
Quả thực, Lưu Nghĩa đã đánh vào thị giác của người ta một kích mạnh mẽ nhất.
Hết cách, trước kia cô ấy luôn dùng hình ảnh đàn ông để xuất hiện.
Đột nhiên đổi về trang phục nữ tính, thật sự là khiến tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.
Lưu Nghĩa nói hơi mất tự nhiên: “Không có biện pháp khác, chức nghiệp này chỉ có trang phục của con gái. Thật ra tôi muốn mặc quần áo của đàn ông. Nhưng tiểu nhị trong cửa tiệm nói, lúc này trang phục chưa được đưa đến hết, chỉ có trang phục nữ không có trang phục nam. Trong trò chơi này tôi là thích khách cho nên cũng không muốn đổi trang phục khác.”
“Không, không cần đổi. Như thế này rất tốt.” Đôi mắt đào hoa của Vũ Ngọc Bình sáng rực như lang sói, thốt lên: “Về sau mặc cái này đi!”
Lưu Nghĩa thấy ánh mắt Vũ Ngọc Bình nhìn mình như vậy, mang tai không hiểu sao lại ửng đỏ. Cô nắm lấy đạo cụ sau lưng mình theo bản năng, dùng võ công chiêu thức trong trò chơi, vọt về phía Vũ Ngọc Bình.
Vũ Ngọc Bình hoảng sợ, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, bị Lưu Nghĩa đuổi chạy khắp nơi.
Phan Thịnh, Phan Ly từ trong phòng đi ra cười hì hì, vừa bước khỏi cửa liền nhìn thấy Lưu Nghĩa đuổi theo Vũ Ngọc Bình chạy loạn, nhịn không được nói: “Chúng ta vẫn chưa mở PK người thật mà, sao bọn họ đã đánh trước như thế!”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh cùng cười haha.
Chức nghiệp của Phan Thịnh, Phan Ly cũng nằm ngoài dự kiến của mọi người nha!
Chẳng ngờ hai vị quý công tử không chọn chức nghiệp cao lớn giàu có đẹp trai, mà lại chọn tà giáo hoang đường ngang ngược.
Nhìn hai người mặc trên người trang bị tà ma, Tống Thanh cảm thấy có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Lúc này, đầu bếp mặc quần áo của NPC xuất hiện, tuyên bố nhiệm vụ giống như trong trò chơi: “Bữa trưa hôm nay là củ cải hầm thịt gà. Thế nên, các ngươi cần tới vườn rau nhổ củ cải và vào trong rào chắn bắt lấy một con gà trống. Ngoài ra, khi các ngươi tới bắt gà trống, có thể thuận đường tới ổ gà mái nhặt lấy vài quả trứng gà để cùng với rau xanh trong vườn làm một món canh trứng. Mặc khác, nếu kim tệ để trả tiền công của các ngươi không đủ, có thể tới bờ sông đánh cá, dùng nó thay cho chi phí trả công.”
Nhìn vị đầu bếp nói mấy lời này với một dáng vẻ rất nghiêm túc, bọn họ đều cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Tiếp nhận nhiệm vụ, mọi người nhao nhao đi tới vườn rau và hàng rào.
Tới vườn rau, củ cải được trồng ở nơi này nhiều quá trời.
Tống Thanh vội vàng chạy vào bên trong nhổ các loại củ cải.
Những cây củ cải này đều được chăm nom kỹ càng, bởi vậy chúng rất cứng cáp khỏe mạnh. Tống Thanh ra sức nhổ hồi lâu, kết quả là cây củ cải không nhúc nhích tí nào.
Đáy lòng Tống Thanh quả thực lệ rơi thành sông.
Ở trong trò chơi chỉ cần nhấn một nút là có thể thu hoạch mà!
Không ngờ tới hiện thực lại khó khăn thế này!
Hu hu hu, về sau mình sẽ không đùa giỡn NPC trong trò chơi nữa!
Đây là báo ứng đấy!
Hà Nhật Dương nhìn thấy vẻ mặt Tống Thanh khổ sở như vậy, nhịn không được phụt cười thành tiếng. Hắn đi tới bên cạnh Tống Thanh nói: “Tôi giúp em.”
Tống Thanh đặt mông ngồi trên mặt đất thở hổn hển: “Không phải chứ? Rễ cây củ cải này kéo đến tâm trái đất luôn rồi à? Tôi đã phí sức lực nhiều lắm đó! Thế mà vẫn không nhổ được!”
“Bởi vì em ngốc đấy!” Hà Nhật Dương ngồi xổm trên mặt đất, nâng tay điểm nhẹ một cái lên trán Tống Thanh theo bản năng.
Động tác này rất thân thiết.
Sau khi làm xong động tác ấy, hai người cùng hơi ngẩn người.
Bởi vì mọi người đều vào vai thuộc chức nghiệp của mình trong trò chơi, thế nên Hà Nhật Dương cứ vậy xem Tống Thanh là “Tôi là Thanh Thanh”. Bởi vì mọi người đều là đồng đội, mà mấy ngày hôm trước còn cùng nhau bay lượn chín tầng trời thưởng thức phong cảnh. Thế nên, Hà Nhật Dương có một loại cảm giác khác thường với Tống Thanh.
Cứ làm vậy theo bản năng.
Mà Tống Thanh lúc này cũng có tâm tình tương tự.
Ở trong trò chơi, Thà Phụ Thiên Hạ Chứ Không Phụ Nàng là đại thần siêu cấp, không gì không làm được.
Hiện tại Hà Nhật Dương đang mặc trang bị của chức nghiệp này, còn cả đôi mắt phượng kia cũng giống hệt như trong trò chơi.
Tống Thanh cũng có chút không phân biệt được rõ ràng giữa trò chơi và hiện thực nữa.
Sau khi Hà Nhật Dương làm động tác này, rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần. Hắn làm bộ như không để ý tới, nói: “Củ cải không phải nhổ như thế! Trước tiên phải dùng công cụ đào sạch đất xung quanh một chút, sau đó mới nhổ ra.”
Nói xong, Hà Nhật Dương lập tức sử dụng tới công cụ để đào sạch, nhẹ nhàng kéo một chút, nhổ cây củ cải ra một cách thuận lợi.
Tống Thanh ngượng ngùng đứng lên nói: “Tôi đi bắt gà trống.”
Nói xong câu đó, Tống Thanh nhanh chóng rời khỏi vườn rau.
Thật là.
Ở chung lâu ngày với Hà Nhật Dương, cảm giác kia sao càng ngày càng kỳ quái chứ?
Quả thực đáng sợ!
Hà Nhật Dương nhìn bóng lưng của Tống Thanh rời đi, khóe miệng hiện lên một ý cười nhẹ.
Hắn không ngờ tới cô ấy thẹn thùng như vậy lại rất giống với người con gái kia trong trò chơi.
Chờ tới lúc Tống Thanh chạy tới hàng rào chắn, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa ở bên trong đã biến thành cảnh gà bay chó sủa, không đành lòng nhìn thẳng.
Hai người đang điên cuồng đuổi theo một con gà trống nhảy loạn khắp nơi.
Bởi vì được chăn thả trên núi, năng lực chạy chốn, bật nhảy và bay lượn của con gà trống này cũng thật kinh người.
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa mệt muốn chết, mồ hôi đầm đìa rồi mà vẫn chưa bắt được.
Phan Thịnh, Phan Ly đứng bên cạnh cười muốn tắc thở, không ngừng nói: “Tiêu rồi tiêu rồi. Bữa trưa hôm nay, phỏng chừng chúng ta không ăn nổi món củ cải hầm gà rồi. Với cái tốc độ này của hai người, phải đợi cho con gà trống đó mệt chết mới có thể bắt được ha?”
Vũ Ngọc Bình lập tức không phục: “Có bản lĩnh thì các cậu tới bắt đi!”
Phan Thịnh, Phan Ly cười chảy nước mắt: “Đã nói lúc tiếp nhận nhiệm vụ phải cận thật đọc kỹ nội dung của nhiệm vụ. Lẽ nào các cậu không phát hiện nhiệm vụ này phải dùng tới công cụ sao? Cười chết mất! Quả thực là cười chết tôi rồi!”
“Hả?” Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đồng thời dừng bước: “Công cụ gì!”
Phan Thịnh Phan Ly xoay người xách lên một cái giỏ ở trên mặt đất ngay bên cạnh, cười tít mắt nói: “Đương nhiên là cho ăn rồi! Nhân lúc chúng nó ăn thức ăn thì tóm lấy! Nói này, lúc chơi trò chơi, các cậu có tâm một chút đi! Những thứ này đều đã nhắc tới trong trò chơi rồi đó!”
Tống Thanh cũng giật mình nhận ra!
Đúng thế!
Trong trò chơi, quả thực là có nhiệm vụ này!
Chỉ là mọi người đều coi nó như một trò chơi để làm, từ đầu tới cuối đều không nhớ cụ thể là làm sao để hoàn thành.
Không nghĩ tới, sau khi trải nghiệm bằng người thật việc thật, tất cả cảm giác đều khác biệt nha.
Phan Thịnh, Phan Ly đi tới bắt đầu cho gà ăn.
Đám gà kia thấy Phan Thịnh, Phan Ly đang vẩy đồ ăn, nhao nhao chạy tới hưng phấn mổ mổ.
Phan Ly cúi người chụp, vững vàng bắt lấy con gà trống lớn vừa rồi còn bay lên bay xuống rất khí phách.
Mà Phan Ly cũng đã thừa dịp gà mái đang mổ thức ăn để đi nhặt trứng mang về.
Tống Thanh không nhịn được vỗ tay: “Giỏi quá!”
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cũng vỗ tay: “Quá giỏi luôn!”
Hà Nhật Dương chậm chạp bước tới: “Nguyên liệu đều có rồi. Nhưng chúng ta vẫn cần chi phí chế biến. Đi thôi, đi câu cá. Nếu không cơm trưa cũng chẳng kịp ăn đâu!”
Lúc này mọi người mới nhớ ra, bây giờ cơm trưa vẫn chưa làm xong đâu.
Vì thế tất cả nhanh chóng giao nguyên liệu trước cho đầu bếp, cầm lấy cần câu, hùng dũng chạy tới dòng sông sưới núi bắt đầu câu cá.
Cái việc câu cá này ấy mà, mấy vị công tử đây đều là người trong nghề cả!
Tống Thanh bị Lưu Nghĩa lôi kéo, chạy thẳng tới bờ xông, xuống nước mò cá.
Tống Thanh kêu lên không ngừng: “A a a, đã là cuối thu rồi, cậu không sợ nước lạnh à!”
Lưu Nghĩa trả lời mà không quay đầu lại: “Lạnh thế này thì sá gì! Tớ thường xuyên dùng nước lạnh tắm rửa, sức chịu đựng rất tốt! Câu cá chậm lắm! Đợi bọn họ câu được thì chắc chúng ta chết đói mất rồi! Vẫn nên trực tiếp xuống mò cho nhanh!”
Tống Thanh nói: “Không đến mức đó chứ! Bọn họ có bốn người đấy! Lẽ nào không thể câu nổi một con sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom