• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (17 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-227

CHƯƠNG 227: TỔNG GIÁM ĐỐC HÀ CŨNG ĐẾN RỒI




Phương Mạn Luân ngạc nhiên nói: “Thật sự có thể sao? Thật là cảm ơn bác! Bác gái xin đừng gọi cháu như thế, bác cứ gọi cháu là Mạn Luân là được.”
Từ Vân Khê bĩu môi, cố ý nói: “Cậu Phương, cô tốt xấu gì cũng là mẹ nuôi của Thanh Thanh!”
Phương Mạn Luân luôn thân thiện: “Cháu vẫn luôn coi cô Từ là trưởng bối, trưởng bối gọi cháu thế nào, cháu đều cam tâm tình nguyện.”
Lưu Nghĩ không nhịn được lắc đầu nói: “Lời nói thật ngọt!”
Nét mặt Thanh Thanh ái ngại: “Mọi người đủ rồi đó! Dùng bữa thôi!”
Mọi người cùng cười to, cùng cầm lấy đũa.
Không phải không nói, Phương Mạn Luân khi muốn thật lòng lấy cảm tình của một người, thủ đoạn cũng rất cao.
Cùng dùng bữa, một lúc kéo được cự li gần không ít.
Nhất là khi dùng xong bữa, vén tay áo lên rửa bát, động tác này làm cho Tống Tử Dao và Từ Vân Khê thể hiện sự hài lòng.
Một thiếu gia nhà giàu, có thể chủ động vén tay áo lên làm việc này, thì có thể xem anh ta mang theo mục đích để đến.
Một người vì mục dích bỏ qua thân phận của mình, nhất định là có thay đổi lớn.
Tống Thanh mọi người dùng xong bữa, thì cùng ngồi nói chuyện với nhau.
Điện thoại của Tống Thanh lại một lần nữa reo lên, Tống Thanh vừa nhìn số điện thoại, che lấy míc chạy ra ngoài.
“Thanh Thanh...” tiếng nói của Hà Nhật Dương ai oán từ trong loa phát ra ngoài: “Em có phải chê anh không đẹp trai nữa rồi?”
Tống Thanh một dòng màu đen.
Đây là cái gì với cái gì!
“Nếu không phải, tại sao Phương Mạn Luân đi tìm em, em lại không cho anh qua?” Hà Nhật Dương tiếp tục nói một cách trách móc: “Lẽ nào anh ta đẹp trai hơn anh sao?”
Tống Thanh đau đầu một lúc: “Nói linh tinh gì vậy.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nhấn mạnh, ánh sáng lóe qua một cách khác thường.
Vừa rồi anh ấy nhận được tin tức, Phương Mạn Luân mang theo rất nhiều quà qua đó.
Có thể làm cho Phương Mạn Luân xem trọng như thế, có thể thấy bên chỗ Tống Thanh xuất hiện tình hình mới.
Anh ấy không qua xem, thì làm sao có thể yên tâm được?
“Thanh Thanh, em đang ở đâu?” Hà Nhật Dương hỏi một cách nhẹ nhàng.
“À, em đang ở chỗ của mẹ em.” Tống Thanh trả lời thành thật.
“Mẹ của em?” Phản ứng của Hà Nhật Dương giống y hệt như Phương Mạn Luân, phản ứng rất nhanh, một chút thì lập tức phản ứng trờ lại: “Em đã tìm thấy mẹ rồi?”
Tống Thanh lập tức cảm động nói: “Anh có biết không? em cũng thật không ngờ lại trùng hợp như thế, không ngờ đến thành phố P thì gặp được mẹ! Hà Nhật Dương anh biết không em đang vui như thế nào không?”
Hà Nhật Dương trầm ngâm một lúc, cảm xúc không biết hình dung thế nào lóe qua: “Anh cũng mừng cho em. Em cũng thật là, tìm được mẹ, làm sao không nói với anh một tiếng? Làm người con rể, làm sao có thể không đi gặp trưởng bối được?”
Tống Thanh ngâm lấy lưỡi ngại ngùng nói: “Cứ mải nói chuyện, cho nên quên mất. Đàn anh cũng là gọi điện cho em, mới biết là em đang ở chỗ của mẹ.”
Hà Nhật Dương cười nhẹ: “Phải phạt, phạt em phải làm ấm giường cho anh cả đời này!”
Cho dù cách qua điện thoại, chốc lát tai của Tống Thanh cũng đỏ lên giống như con tôm.
Tắt điện thoại, ngón tay dài của Hà Nhật Dương gõ trên mặt bàn, đôi mắt cứ nhìn đăm chiêu vào chiếc điện thoại trên tay, qua một lát, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, nói: “Xem ra Phương Mạn Luân là cố ý làm hài lòng mợ vợ của ta rồi. Anh ta muốn thay thế vị trí của ta? ha. Có điều thú vị rồi.”
Lý Xuân đứng bên cạnh, âm thầm đợi mệnh lệnh.
Hà Nhật Dương nói nhẹ nhàng: “Phương Mạn Luân đều mang những thứ gì qua đó?”
“Là một số đồ gia dụng, các loại đồ điện gia dụng.” Lý Xuân trả lời.
“Ha, Cậu Phương quả nhiên hiểu rõ lòng người!” Hà Nhật Dương cười mỉm: “Họ ở bên cạnh hồ, chỉ sợ những đồ gia dụng bằng điện tải trọng không chịu được à? Dặn dò xuống dưới, mang theo máy phát điện qua đó, tấm lòng tốt của Cậu Phương, làm sao có thể nhẹ nhàng mà bỏ mặc được?”
Lý Xuân cười nhếch mép: “Vâng, Tổng giám đốc.”
“Lý Hạ.” Hà Nhật Dương quay đầu tìm trợ lý thứ hai.
Lý Hạ tay cầm hạt dưa chạy qua đó: “Tổng giám đốc, ngài có gì dặn dò?”
Hà Nhật Dương nhìn thấy hạt dưa trên tay Lý Hạ, lập tức nói: “Sắp xếp một nhiệm vụ cho anh.”
Lý Hạ lập tức gật đầu, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Hà Nhật Dương.
“Ta nhớ biệt thứ đó lưu giữ không ít bức vẽ thư pháp đồ cổ, đi chọn vài bức trị giá không cao nhưng được đánh giá yêu cầu cao một chút, đóng gói xong cùng hành động.” Hà Nhật Dương nói một cách mệnh lệch: “Tốc độ phải nhanh! Khi cần thiết, bảo bên đó trực tiếp đóng gói luôn, trực tiếp bay qua đó tập hợp cùng chúng ta.”
Lý Hạ cắn hạt dưa dời đi.
Đối với trợ lý đặc biệt tính cách hoạt bát này, Hà Nhật Dương cảm thấy thật sự hết cách.
Bốn trợ lý đặc biệt mỗi người không giống nhau.
Lý Xuân chững chạc làm việc thông minh hiểu biết tiến lùi, cho nên Hà Nhật Dương khi ra ngoài đều đưa theo anh ta để xử lý tất cả mọi việc.
Lý Hạ tính cách hoạt bát, võ nghệ cao cường, làm việc kiên quyết, luôn hoàn thành nhiệm vụ của Hà Nhật Dương sắp xếp một cách viên mãn hoặc vượt qua định mức.
Tiểu Thu tính cách nội tâm, không làm sao mà thích tiếp xúc với người khác, cho nên anh ta thường bị Doãn Tư Thần điều đi thi hành mệnh lệch ở cách nơi trên toàn cầu.
Tiểu Đông chủ quản tình báo thu thập mọi thứ, cho nên rất ít khi lộ diện.
Bốn người trợ lý đặc biệt này là Hà Nhật Dương kế thừa trước đây của Nhà họ Hà để chọn ra trợ lý tốt.
Bốn người cũng là giúp Hà Nhật Dương đoạt ngôi chiến thắng, lập được rất nhiều công lao.
Lý Hạ lập tức truyền đạt lời của Hà Nhật Dương đến biệt thự Nhà họ Hà, Bà cụ Hà liền đồng ý, sai Hòa quản gia chuẩn bị một món quà không dày không mỏng, để Lý Hạ mang qua đó.
Hà Nhật Dương khi vẫn đang trên đường, Tống Thanh dựa vào trong lòng của Tống Tử Dao, ngủ một cách thoải mái.
Đây là lần đầu tiên ngủ thoải mái trong lòng mẹ mình từ khi cô ấy sinh ra cho tới giờ.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý, Tống Thanh ngủ rất là ngon lành.
Tống Tử Dao giơ tay nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của Tống Thanh, ánh mắt phức tạp.
Không biết tại sao, Tống Tử Dao cảm thấy lo lắng cho Tống Thanh.
Nhà họ Hà một gia tốc hiển hách như thế, sẽ là nhà của Thanh Thanh sao?
Tuy Thanh Thanh không hề nói nhiều về việc nhà của Nhà họ Hà với bà, nhưng cùng là phụ nữ với nhau, Tống Tử Dao vẫn là bản năng cảm thấy sự nguy hiểm trong thâm sâu được che kín.
Nếu thật sự Thanh Thanh hạnh phúc, vậy tại sao trên lông mày của con lại mang theo sự rối trí và bất lực?
Tống Tử Dao âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải xem kỹ người con rể này, xem anh ta có cứng đôi với Thanh Thanh hay không!
Khi mặt trời hạ dần phía tây, Hà Nhật Dương cũng đã đến rồi.
Tống Thanh đã sớm nhận được điện thoại của Hà Nhật Dương, đặc biệt chạy ra ngoài tiếp đón.
Bởi vì Hà Nhật Dương mang theo rất nhiều đồ, Tống Thanh phải qua giúp đỡ sắp xếp một chút.
Nếu Phương Mạn Luân mang theo trọng lễ đến thăm, Tống Thanh có chút gì đó không thoải mái, Hà Nhật Dương mang theo càng nhiều quà, Tống Thanh chỉ là cảm thấy rất vui.
Có thể giải thích rằng Hà Nhật Dương xem trọng mẹ của mình!
Tống Thanh tự nhiên mà vui vẻ thoải mái.
Hà Nhật Dương vừa xuống xe, liền nhìn thấy Tống Thanh ngoan hiền đứng bên cầu.
Cô ấy mặc chiếc váy dài đang bay, rất dung hòa vào cảnh vật xung quanh, tuyệt đẹp làm cho Hà Nhật Dương không thể kìm nén thở không ngừng.
Tống Thanh hướng theo Hà Nhật Dương cười ngọt ngào nói: “Em đến đón anh rồi, còn giận nữa không?”
Hà Nhật Dương liền cười ngay, giọng trầm xuống, cố ý nói nghiêm chỉnh: “Uhm, thể hiện cũng được, giảm 6 phần.”
Tống Thanh làm nũng giả giận lườm anh ấy.
Hà Nhật Dương lập tức ùa theo, ép giọng nói trầm xuống: “Lần đầu gặp gia trưởng, căng thẳng quá! Mẹ có thích anh không?”
Tống Thanh nguýt mắt: “Kết hôn rồi, còn làm bộ nữa!”
Hà Nhật Dương kìm chế cười: “Vậy lúc nữa mẹ ra đề khó với anh, em phải giúp anh đó!”
Tống Thanh lườm anh ấy: “Không giúp.”
Tuy lời nói là thế, Tống Thanh đã kéo cánh tay của Hà Nhật Dương, đưa anh ta hướng đi về nhà.
Hà Nhật Dương lấy tay xờ chiếc mũi của Tống Thanh, đi theo cùng Tống Thanh về phía trước.
Xung quanh luồng gió lay động, hoa tỏa ngát hương, thưởng thức lá đỏ và hoàng hôn ở phía xa, thật là vô cùng chân thành.
Tống Thanh hỏi tình cờ: “Chung kết đã kết thúc rồi?”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Uhm, mọi người đều đã chọn được tuyển thủ mình thích, thi đấu lần này cũng được tính là tất cả hạnh phúc.”
Tống Thanh có chút tiếc nuối nói: “Em quả nhiên vẫn thiếu kém rất nhiều!”
Hà Nhật Dương nói: “Không sao, nếu em muốn đi theo con đường thiết kế này, ngoài charles ra, anh có thể tìm cho em người thầy khác.”
Tống Thanh lắc đầu nói: “Thầy charles đã là đủ lắm rồi, thầy ấy là người thầy cấp cao của Nhà họ Hà chuyên dùng, có thể vượt qua thầy ấy, căn bản không dễ mời? Hơn nữa, em hiện tại nền tàng còn yếu kém, cũng không cần đến một người thầy cao cấp như thế.”
Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Anh cũng nghĩ như thế, thế rất tốt. Chân đi vững chắc, tốt hơn tham vọng xa xôi.”
Tống Thanh nhìn mấy người Lý Xuân đẩy theo vali to nhỏ, lập tức không chịu được liền hỏi: “Anh đây là mang theo gì thế?”
Vẻ mặt của Hà Nhật Dương không giấu được sự đắc ý: “Máy phát điện, cột chống sét,còn có một số đồ làm kiên cố ngôi nhà. Em không phải nói nhà ở đây đã xây dựng hai mươi mấy năm rồi sao? Nếu không tu sửa lại cẩn thận, sẽ không an toàn chút nào?”
Nét mặt của Tống Thanh kinh ngạc: “Người ta lần đầu gặp mẹ vợ, đều màng theo thuốc rượu đường trà, anh lại mang theo máy phát điện?”
Hà Nhật Dương vẻ mặt kiêu ngạo: “Phương Mạn Luân mang theo rất nhiều đồ dùng gia dụng bằng điện, không có máy phát điện công suất lớn, chỉ có thể đặt làm trang trí thôi?”
Tống Thanh phun ra cười: “Hóa ra đang đợi ở đây.”
Hà Nhật Dương làm mất hứng của Tống Thanh: “Hừm, Nhạc mẫu của anh, cần dùng đến anh ta chú ý đâu?”
Hai người cười cười nói nói thì đã đến của chính.
Lý Xuân đã chỉ huy công nhân vào trong lắp đặt máy phát điện, Tống Tử Dao cầm theo bình trà đi ra, khi nhìn thấy Hà Nhật Dương, mắt lơ đãng một chút, người con trai này, hình như có chút gì đó quá đáng!
Tống Tử Dao hoang mang một chút, Hà Nhật Dương đã chủ động nói lời chào hỏi: “Mẹ, con xin lỗi, con đến muộn.”
Tống Tử Dao vừa mới tiếp nhận con gái của mình đã là một sự thực rất lớn, sau giờ lại tiếp nhận sự thực đường đột thêm một người con rể...
Điều này cần có thời gian từ từ.
Tống Tử Dao cưởi mỉm gật đầu, cười rồi nói: “Anh có lòng rồi. Những bức vẽ đó quá đắt giá, tôi không thể nhận.”
“Bức vẽ nào?” Tống Thanh vẫn còn đang mơ hồ.
Hà Nhật Dương lại cười mà nói: “Mẹ, con nghe nói mẹ sớm đã đi du học ở nước ngoài học hội họa, cho nên lần này con mang đến đều là các bức vẽ theo phong cách phương tây là chủ yếu. Những thứ này trong mắt người hiểu biết, là nghệ thuật, trong mắt người không hiểu, chỉ là kim tiền. Nếu có thể tiêu một chút tiền, có thể làm mẹ vui hơn, phận làm con rể mới có thể yên tâm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom