• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-225

CHƯƠNG 225: TỐNG TỬ DAO XUẤT HIỆN




Rõ ràng người đó đứng ngay trước mặt, nhưng Tống Thanh lại không bước về trước, cứ đứng một chỗ, khóc thật thảm thiết.
Tâm trạng tồi tệ hết sức.
Tống Thanh bỗng nhiên rụt rè.
Lần trước ở trước mộ của ba, đã tưởng nhầm cô là mẹ mình.
Lần đó, Tống Thanh đã tràn ngập niềm tin nhưng sau đó là thất vọng tràn trề.
Lần này, sao cô ấy không lo sợ được chứ?
Nếu như dì ấy không phải mẹ thì sao?
Lúc đó phải làm sao?
Cô ấy còn có thể chịu đựng bao nhiêu lần hy vọng và thất vọng nữa?
Trong cái nhìn mông lung, thân hình và gương mặt người đó càng lúc càng rõ.
Tống Thanh càng cảm thấy mình đáng thương.
Thật ra cô cũng không biết mình đáng thương chuyện gì, nhưng chỉ là rất muốn khóc.
Có vè như nỗi uất ức được dồn lại trong bao năm qua, cuối cùng cũng được bùng nổ vào lúc này.
Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa đã đuổi theo kịp, vừa nhìn đã thấy Tống Thanh đang chân trần đứng trên nền cỏ, cầm chặt tấm hình và khóc như một đứa trẻ.
Từ Vân Khê nhìn thấy người từ đằng xa đang tiến gần tới mình, liền gọi to: “Tử Dao…..”
Tống Tử Dao đi từ từ qua đó, vừa nhìn đã thấy Tống Thanh đứng khóc.
Cô bé này, sao lại khóc đến nổi vậy?
Chưa biết chuyện gì, nhưng Tống Tử Dao nhìn thấy đối phương khóc tội nghiệp như thế, cũng cảm thấy nao lòng.
“Sao lại khóc hả?” Giọng Tống Tử Dao rất nhẹ nhàng, rất ngọt, rất mềm mại.
Đừng thấy nhà họ Tống ở phía Đông Bắc hẻo lánh vậy chứ, Tống Tử Dao lại được sinh ra một cách tinh tế sắc sảo.
Tuy không có khí chất hào phóng của con gái phương Bắc, nhưng lại có sự diu dàng đằm thắm của con gái Giang Nam.
Từ Vân Khê thở dài một tiếng, nói: “Cô tự hỏi đi. Tiểu Nghĩa, chúng ta qua bên kia đi dạo đi.”
Từ Vân Khê kéo Lưu Nghĩa đi, Lưu Nghĩa cứ đi được ba bước là quay đầu nhìn, lo lắng nhìn về phía Tống Thanh.
Tống Tử Dao nhìn Tống Thanh khóc tội nghiệp như thế, liền rút chiếc khăn tay ra đưa cho Tống Thanh.
Tống Thanh đưa tay đón lấy, chùi qua loa hai cái, đưa tấm hình trong tay ra cho Tống Tử Dao, nói trong tiếc nấc: “Dì…..sao dì lại có tấm hình này của ba con?”
“Ba con?” Tống Tử Dao ngay lập tức nhìn xuống tấm hình trong tay của Tống Thanh.
Sau đó, sắc mặt của Tống Tử Dao thay đổi đột ngột!
Tống Tử Dao cầm lấy tấm hình, hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh, vẻ mặt kinh ngạc.
“Con là….” Tống Tử Dao đột nhiên cứng họng, những câu tiếp theo, đương nhiên cô cũng nói không nên lời.
Nước mắt Tống Thanh một lần nữa trào ra, nức nở nói tiếp: “Con là Thanh Thanh! Con tên Tống Thanh, cũng tên Lâm Thanh!”
Sắc mặt Tống Tử Dao lại xuống thêm một bậc, cái rổ trên tay cũng rớt luôn xuống đất, cả người cứng đơ như vừa bị sét đánh!
Thanh Thanh…. Tống Thanh…. Lâm Thanh!
“Thanh Thanh….” Môi Tống Tử Dao run run phát ra âm thanh của tên này: “Con là Thanh Thanh…..”
Tống Thanh gật đầu lia lịa.
Trong chốc lát, khóe mắt Tống Tử Dao đỏ ửng lên.
Cô không ngờ vừa mới quay về nước, con gái của mình đã xuất hiện trước mặt mình bằng cách này.
Vẻ mặt cô hết sức kinh ngạc, nhưng cũng không kém phần đau thương.
Con gái…..
Con gái của cô ấy…..
“Mẹ…..” Tống Thanh cắn chặt lấy môi, cuối cùng cũng được gọi to từ mẹ, từ mà cô đã gọi mớ trong biết bao nhiêu giấc mơ: “Con là Thanh Thanh!”
Tống Tử Dao tiến tới một bước, ôm chầm lấy Tống Thanh: “Xin lỗi, Thanh Thanh, xin lỗi! Xin lỗi…..”
Trong phút chốc Tống Tử Dao cũng bật khóc: “Mẹ xin lỗi con! Thanh Thanh, con gái của mẹ, con của mẹ….. vất vả cho con rồi!”
Tống Thanh ôm lấy Tống Tử Dao, lắc lắc đầu.
“Năm xưa cũng tại mẹ, tất cả đều tại mẹ.” Tống Tử Dao không ngừng tự trách mình: “Nếu như năm xưa không phải mẹ bị người khác lừa, cũng không xảy ra chuyện như vậy.”
Tống Thanh ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt: “Mẹ, rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Tử Dao kéo Tống Thanh ngồi xuống, lau sơ vết nước mắt, rồi nói: “Chuyện của năm xưa, thật sự khó mà kể hết trong một lần. Cũng tại bản thân mẹ, từ nhỏ đến lớn, đều sống trong sự bao bọc che chở của ba và anh trai, chưa bao giờ nghĩ đến lòng người hiểm ác. Mẹ và ba con từ lúc quen biết đến lúc hẹn hò rồi kết hôn, trở về một nhà, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, không hề có sóng gió gì. Nhưng khi mẹ mang thai con, bắt đầu có người nói với mẹ, ba con hình như có quan hệ mờ ám với người khác.”
“Ban đầu mẹ không có tin, cho tới trước ngày sinh hai ngày, có người nói với mẹ, anh ta bắt gặp ba con đang hẹn hò với cô giúp việc của mẹ. Ngay trong đêm đó, mẹ trở dạ, sinh ra con. Lúc sinh con ra rồi, mẹ đã kiệt sức, nên đã giao con cho bà vú chăm sóc.” Tống Tử Dao nói với giọng nghẹn ngào: “Nhưng mà, tiếp đó, có người mang giấy ly hôn đến đưa mẹ, nói Lâm Vũ Tường muốn ly hôn với mẹ. Ngay lúc đó, mẹ thật sự…..”
“Mẹ từ chối ký giấy, nhưng đối phương đã dùng con để uy hiếp mẹ. Giơ con lên đỉnh đầu, nói, nếu như mẹ không ký giấy ly hôn, sẽ quăng con xuống đất!” Khi nói tới đây, Tống Tử Dao khóc như mưa: “Con còn nhỏ thế, ngay cả tiếng mẹ còn chưa gọi được, làm sao mẹ để con bị tổn thương được chứ? Cho nên, mẹ không hề đắn đo suy nghĩ đã ký vào, chấp nhận ly hôn.”
“Sau khi sinh mẹ rất yếu, bị người khác bí mật chuyển đi. Mẹ muốn cầu xin họ, để mẹ gặp con lần cuối, nhưng bọn họ không đồng ý. Lúc đó mẹ thật sự rất tuyệt vọng! Tại sao những người xung quanh mẹ đều trở mặt với mẹ? Mẹ hận bản thân mình lắm, tại sao không cho anh và chị dâu mình đến giúp mình sinh con? Nếu như nhà họ Tống có mặt ở đó, có phải mẹ sẽ không bị ăn hiếp thành ra thế này không?”
“Mẹ cứ tưởng rằng, chỉ cần mình kiên trì, mẹ nhất định có thể gặp lại tụi con. Nhưng tiếc là mẹ lại sai. Lúc mẹ vừa mới ra tháng chưa được bao lâu, ba con đã tái hôn, và người đó chính là cô gái giúp việc đã phản bội mẹ. Ngay lúc đó, trái tim mẹ thật sự như đã chết đi.”
“Nhà họ Lâm nói với bên ngoài, mẹ sinh con xong chỉ bỏ lại giấy ly hôn, lựa chọn cao chạy xa bay. Thật ra, mẹ đã bị người khác giam giữ rất lâu, không liên lạc được với bên ngoài.” Tống Tử Dao nói tiếp: “Có một hôm, bọn họ nói sẽ dẫn mẹ đi gặp con. Mẹ đã vui mừng đi theo họ, nhưng ai ngờ sau đó, bọn họ đã đánh ngất mẹ. Đợi khi mẹ tỉnh lại, mẹ đã ra khỏi nước rồi. Bọn họ uy hiếp mẹ, nếu mẹ dám bén mảng tự quay về nước, sẽ giết chết con và anh trai con.”
“Một lần nữa mẹ thỏa hiệp với họ. Vì con và Tiểu Linh, mẹ phải cắn răng chịu đựng. Ở tại một tỉnh nhỏ bên nước ngoài, mai danh ẩn tính, thậm chí không dám liên lạc với bà ngoại con, thậm chí lúc ba của mẹ mất, mẹ cũng chỉ có thể quỳ ở đó khóc than một mình. Mỗi tháng họ đều báo cho mẹ biết tình trạng của các con, cảnh cáo mẹ không được manh động. Mẹ không dám mạo hiểm. Mẹ không biết gì hết. Nước ta quá rộng lớn, muốn thăm dò tin tức, quả thật rất khó.”
“Nhà họ Tống nói trắng ra chỉ là một địa chủ, thật sự không có đủ năng lực để đi tìm ra chân tướng. Huống hồ năm xưa mẹ lấy chồng phương xa, vượt xa tầm với của nhà họ Tống, bọn họ không ai biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ. Lúc nào mẹ cũng nhẫn nại, cho tới một thời gian trước, liên tục hai tháng mẹ không nhận được tin gì của nhà họ Tống, mẹ mới nhờ người dò la thì mới biết nhà họ Tống đã phá sản, mẹ mới dám về nước.” Tống Tử Dao khóc không thành tiếng.
“Những tháng ngày ở nước ngoài, thật sự ngày dài như năm. Mẹ không dám thừa nhận thân phận của mình với người khác, thậm chí tác phẩm mẹ làm ra, cũng không dám dùng tên của mình. Thậm chí là bạn bè của mẹ, mẹ cũng không dám thừa nhận những chuyện này với ai, chỉ dám nói mẹ thích cuộc sống bên nước ngoài, không muốn quay về.” Tống Tử Dao nói tiếp: “Mẹ chỉ sợ có sơ hở gì, sẽ làm liên lụy đến con và Tiểu Linh. Phải rồi, Thanh Thanh, anh con sao rồi? Nó đang ở đâu?”
Tống Thanh nhìn vào cặp mắt chứa đầy sự mong chờ của Tống Tử Dao, nhưng không nói một lời nào.
Tống Cương, ông đã lừa dối bản thân!
Ông ta dám nói mẹ chủ động bỏ đi!
Bản thân luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cho dù mẹ không quan tâm bản thân mình, cũng đâu thể nào không hỏi han quan tâm đến anh chứ?
Cho dù mẹ có ghét ba đến thế nào, cũng đâu thể ghét anh và mình!
Bao nhiêu năm nay, tại sao không hề có tin nào của mẹ?
Bao nhiêu năm nay, mẹ có hận đến mấy cũng phải quên hết rồi chứ.
Tại sao, tại sao mãi không có tin nào hết?
Tại sao không người nào dò la được tin tức của mẹ?
Tại sao mẹ muốn che giấu bản thân đến mức triệt để như vậy?
Thì ra nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là như vậy à!
Tống Tử Dao nhìn thấy sắc mặt bất ổn của Tống Thanh, liền hốt hoảng, nhấc cổ tay của Tống Thanh lên: “Thanh Thanh, anh trai con, nó…..”
Tống Thanh nhìn thấy nét mặt tái xanh, sợ hãi của Tống Tử Dao, liền hoàn hồn, giải thích ngay: “Mẹ, mẹ đừng vội, nghe con nói. Anh không sao hết, anh chỉ bị bệnh thôi, bây giờ cũng sắp khỏe lại rồi! Với lại, với lại con với bên nhà ngoại đã liên lạc được với nhau, mẹ, chúng ta có thể về nhà rồi! Sẽ không còn ai uy hiếp được chúng ta nữa, sẽ không còn ai làm tổn thương chúng ta nữa!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tống Tử Dao vội vàng hỏi tiếp: “Trong thời gian mẹ bị uy hiếp, rốt cuộc tụi con như thế nào?”
Tống Thanh thở dài, mấy chuyện này, cũng nên nói cho mẹ biết.
Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.
Thế là, Tống Thanh mang những điểm chính của câu chuyện mà mình biết, kể hết cho Tống Tử Dao nghe.
Tống Thanh vừa kể, Tống Tử Dao vừa khóc.
Càng nói về sau, hai mẹ con cứ ôm đầu nhau mà khóc.
Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa đi một vòng quay về, nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc đầu thấy Tống Thanh khóc đáng thương như thế, Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê chỉ ngạc nhiên thôi, bây giờ nhìn thấy Tống Tử Dao cũng khóc theo, liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa nhìn nhau, gương mặt hai người đều ngơ ngác như nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì đáng sợ.
Tống Thanh nhìn thấy Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa quay về, liền lau sạch nước mắt nói: “Mẹ con tớ không sao.”
Tống Tử Dao cũng đứng lên, nói: “Đi thôi, đừng đứng bên ngoài nói nữa, vào nhà nói đi.”
Nói xong, Tống Tử Dao kéo tay Tống Thanh đi theo mình vào trong Thánh Điện.
“Rốt cuộc chuyện này là sao đây?” Từ Vân Khê không chịu được nữa.
Bản tính cô ta lúc nào cũng hấp tấp.
Gặp phải những chuyện thế này, đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.
Tống Tử Dao kéo Tống Thanh vào rửa lại khuôn mặt, rồi nói với Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa: “Hai người qua đây, có chuyện nói với hai người.”
Đợi Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa ngồi xuống, Tống Tử Dao mới nói: “Tôi phải xin lỗi hai người trước. Xin lỗi, bao nhiêu năm nay, lúc nào tôi cũng che giấu thân phận của mình với hai người. Tôi sống bao năm nay ở nước ngoài, không phải vì tôi yêu thích cuộc sống ở bên đó, mà do bị ép buộc. Hôm nay tôi mới biết, tôi khờ thế nào, bị người khác lừa suốt hơn hai mươi năm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom