• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cuộc chiến bản thảo (1 Viewer)

  • Chương 13+14

Chương 13: Tấn Công

Quán cơm rang của chú Vương mà Đại Thanh vừa nhắc tới, không phải mấy quán ăn ven đường, mà là một tiệm cơm rang tư nhân do chú mở. Cả bọn đi vòng qua một con ngõ nhỏ rồi đi thêm năm sáu phút nữa, mới nhìn thấy biển hiệu “Cơm Rang Chú Vương” phía xa xa.

“Quán này có vẻ được đấy, sao các chị có thể tìm được nơi này vậy?” Khúc Đồng tò mò đánh giá khung cảnh xung quanh, con phố này cũng có không ít dân cư sinh sống, tất cả đều là những căn nhà mái bằng một tầng xưa cũ, cả khu phố tràn ngập trong hơi thở cổ xưa.

Đại Thanh vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Ngửi mùi là có thể tìm được!”

Lan Ninh cong khóe miệng, nói: “Lúc đó là khi chúng tôi vừa gia nhập câu lạc bộ, đội trưởng đã mời chúng tôi đến đây ăn cơm, nghe nói không ít các thầy cô trường mình cũng thường ăn cơm ở đây.”

“Chúng tôi cũng từng nghe học trưởng kể lại.” Diệp Trừng nhìn Lan Ninh, tò mò chớp mắt hỏi, “Biên biên chị tham gia câu lạc bộ nào?”

… Đã bảo đừng gọi cô là Biên Biên rồi mà. Lan Ninh có chút lúng túng: “Tôi bị bạn học kéo đến câu lạc bộ Anime.” Bởi vì học chuyên ngành tiếng Nhật, lúc đó lại đang là sinh viên năm nhất, vì vậy mọi người đều là những sinh vật đơn bào ngu ngơ, khi cô ở còn chưa nghĩ ra sẽ tham gia câu lạc bộ nào, đã bị cô bạn cùng phòng sống chết kéo đến câu lạc bộ Anime.

“Ồ, vậy chị có từng tham gia cosplay nhân vật không? Có chụp tấm nào không ?!” Hai mắt Khúc Đồng sáng rực lên nhìn cô.

“Không, chị ở ban hậu cần.”

“…”

Mấy người vừa trò chuyện vừa đi vào quán cơm rang của chú Vương. Sau khi Đại Thanh và Lan Ninh tốt nghiệp thì cũng không thường xuyên tới ăn cơm ở đây nữa, trong khoảnh khắc trở lại chốn xưa, cả hai vẫn cảm thấy tương đối hài lòng. Chỉ tiếc là bây giờ đã hơi muộn, có rất nhiều món đều đã bán hết.

Diệp Trừng thấy hai người họ có chút thất vọng, liền lên tiếng an ủi: “Không sao, lần sau hai người tới đây sớm hơn chút, tôi sẽ mời hai chị ăn một bữa.”

Đại Thanh nghe xong thì cười tít mắt đánh giá cậu chàng bằng bốn chữ: “Cậu chàng ấm áp.”

Đám bạn của Diệp Trừng đều cười vang, hăng hái kể cho các cô nghe mấy tin đồn bát quái tình yêu trong trường của Diệp Trừng.

Bữa cơm tối hôm ấy nhanh chóng trôi qua trong cuộc tán ngẫu vui vẻ của cả đám, chờ toàn bộ bát đĩa trên bàn đã không còn gì. Lan Ninh liền đứng lên chuẩn bị đi thanh toán tiền. Diệp Trừng vội vàng cản cô lại: “Biên Biên, để tôi trả cũng được, đã nói chúng tôi mời khách mà.”

Ban đầu Lan Ninh cũng không có ý định để sinh viên bọn họ mời khách, tuy rằng lúc này bị ngăn cản, nhưng cô vẫn muốn thanh toán: “Ở đây chỉ có tôi và Đại Thanh là người đã đi làm công ăn lương, sao có thể để mấy người các cậu trả tiền hộ.”

“Biên Biên, tuy rằng chúng tôi là sinh viên, nhưng chúng tôi vẫn đi làm thêm mà.” Người nói câu này không phải Diệp Trừng, mà là Kiện Kiện tay đàn của ban nhạc.

Diệp Trừng nghiêng đầu qua lườm hắn một cái: “Gọi lung tung, ai là Biên Biên của mày?”

Bạn học Kiện Kiện cười hì hì nói: “À, bạn học Diệp Trừng, chuyện bạn ra vẻ đáng yêu trên QQ, đám nữ sinh thầm mến bạn trong trường có biết không?”

“Tao không ra vẻ đáng yêu mà tao vốn đã đáng yêu sẵn được chưa?” Diệp Trừng nhìn cậu ta rồi cười một cái, xoay người kéo Lan Ninh ấn cô ngồi xuống ghế, “Lần này cứ để chúng tôi trả tiền là được rồi.”

Cậu nói xong liền vươn tay ôm cổ Kiện Kiện, đi ra tìm ông chủ thanh toán tiền.

Từ quán cơm rang đi ra, trời đã tối đen rồi, cả đám cùng nhau đến trước cổng trường, liền ngừng lại.

“Hôm nay cũng đã muộn rồi, chúng tôi về trước, cảm ơn các cậu đã chiêu đãi.” Lan Ninh vẫy tay tạm biệt đám Diệp Trừng, ngỏ ý cảm ơn. Diệp Trừng cũng vẫy tay một cái tạm biệt cô: “Lần sau có cơ hội lại mời các chị tới quán cơm chú Vương, nhớ đi đường cẩn thận.”

Mấy nam sinh đứng bên cạnh trêu đùa: “Nếu mày không yên lòng như thế thì đưa mấy chị ấy ra tàu điện ngầm đi.”

Lan Ninh sợ Diệp Trừng thật sự sẽ đưa các cô ra trạm tàu điện ngầm nên vội vàng từ chối: “Không cần không cần, trạm tàu điện cũng cách đây không xa, chúng tôi tự đi tới đó cũng được.”

Cô nói xong thì vẫy tay tạm biệt mấy nam sinh rồi lôi Khúc Đồng đi luôn.

Trên đường, ánh mắt ám muội của Đại Thanh vẫn dao động trên người cô liên tục: “Hình như mày và cậu chàng tên Diệp Trừng kia có vẻ thân thiết đấy nhỉ?”

Lan Ninh nhìn cô nàng với ánh mắt lóe chớp: “Mắt mày lại mờ rồi à?”

“Mắt tao vẫn sáng bình thường, mờ lúc nào ?!” Đại Thanh không phục, “Dựa vào kinh nghiệm viết truyện bao nhiêu năm của tao mà phán đoán, cậu chàng tên Diệp Trừng kia vừa nhìn là biết đã đổ mày rồi.”

Lan Ninh cười nhạt đáp lại: “Còn nhớ đồng nghiệp ở công ty cũ của tao không? Mày vừa nhìn mặt người ta liền phán hắn là người đàn ông thâm tình, kết quả thì sao? Số lần người ta thay bạn gái còn nhiều hơn số lần mày đổi bạn cùng bàn đấy.”

Đại Thanh: “…”

Sự thật ngay trước mặt nên cô nàng không có cách nào phản bác, nhưng vẫn ra sức nguỵ biện: “Lần trước là lỗi kỹ thuật, người cũng có lúc thất bại ngựa cũng có lúc mất móng cơ mà, mày nhìn lại mình xem trước đây không phải cũng không nhận ra Vu Mộ Viễn là tên tra nam đó sao?”

“Hình như mày rất thích nhắc tới Vu Mộ Viễn nhở?”

“… Được rồi chúng ta lại nói về Diệp Trừng đi, cậu ta vừa dễ thương dịu dàng lại đẹp troai, quan trọng nhất là người ta cũng có hảo cảm với mày đấy.”

“… Mày nghĩ nhiều rồi, con trai như cậu ta đối với đứa con gái nào chả vậy. Hơn nữa hôm nay mày cũng nhìn thấy mà, lúc cậu ta hát có bao nhiêu nữ sinh gào thét ủng hộ, mày nghĩ xem tại sao cậu ta lại thích tao? Bởi vì tao lớn tuổi hơn cậu ta sao?”

“Ha ha không chừng người ta thích lái máy bay bà già thì sao?” =)))

“Mày biến đi! Mày bằng tuổi tao đấy!” Lan Ninh liếc cô một cái, “Mà không phải nói tới xem học muội biểu diễn à? Con bé đâu?”

Đại Thanh: “…”

Nát rồi, hình như sau khi gặp trai đẹp thì cũng quên luôn chuyện phải gặp học muội rồi…

Sau khi về nhà quả nhiên học muội kia khóc lóc thút thít mắng nhiếc cô nàng cả đêm trên QQ.

Ngày hôm sau nữa là chủ nhật, lại là khoảng thời gian thư giãn của Lan Ninh. Cô dành chút thời gian tới phòng tập thể hình rèn luyện sức khỏe, coi thầy Hạnh Tâm là bao cát mà đánh hơn nửa tiếng.

Thứ hai vừa mới bước chân vào phòng làm việc, chủ biên vừa mở miệng đã giục cô mau chóng đòi bản thảo của thầy Hạnh Tâm. Lan Ninh liền cảm thấy tâm trạng xuống dốc, nhưng vẫn miễn cưỡng bò lên QQ, click vào avatar của Hạnh Tâm: “Thầy Hạnh Tâm! Giao bài giao bài giao bài!”

Cô copy paste tin nhắn này không biết bao nhiêu lần, đến khi nó lấp kín cả màn hình máy tính thì mới dừng.

Hạnh Tâm: … Tôi vừa online còn tưởng máy tính bị nhiễm virut [ mỉm cười ]

Súp Lơ: Thầy Hạnh Tâm! Nộp bài nộp bài nộp bài!

Cô lại copy paste choáng đầy màn hình lần nữa.

Hạnh Tâm: …

Hạnh Tâm: Lần trước nói chuyện với tôi vẫn là người sống, từ lúc nào đã biến thành người máy thế này [ mỉm cười ]

Súp Lơ: Anh định giao bản thảo đấy à? [ mỉm cười ]

Hạnh Tâm: Tôi còn đang nghỉ xuân [ ngáp ]

Lan Ninh gửi cho anh một đường link trang web.

Hạnh Tâm: Là gì vậy? Web đen à?

Súp Lơ: Các cách để điều trị bệnh buồn ngủ mùa xuân, anh phải đánh dấu trang này nhé.
_.gif


Hạnh Tâm: Sao tôi có thể tin cô không gửi web đen có virut chớ?

Súp Lơ: Thầy Hạnh Tâm! Nộp bài nộp bài nộp bài!

Hạnh Tâm: ………

Sau khi biểu cảm một chuỗi dấu chấm thể hiện sự im lặng tuyệt đối, rất lâu sau đó cũng không thấy anh có động tĩnh gì, Lan Ninh nhịn cơn nội thương trong lòng, lucky post đăng nhập QQ của mình qua điện thoại, cầu cứu Đại Thanh: “Làm sao thu phục được chòm sao Kim Ngưu! Cần gấp! Online mau báooo!”

Đại Thanh: Thức ăn ngon , Kim Ngưu là chòm sao thích ăn nhất.

Lan Ninh: Đã thử, cái khác đi!

Đại Thanh: Ném tiền vào mặt người đó đi, Kim Ngưu là chòm sao yêu tiền như mạng.

Lan Ninh: … Tao có thể ném đá không ?
_.gif


Đại Thanh: Ờm, không có tiền, vậy thì dùng sắc đi, Kim Ngưu cũng là chòm sao yêu cái đẹp nhất ╮(╯_╰)╭

Lan Ninh: …..

Đại Thanh: Ờ nhỉ, tao quên, mày làm gì có sắc.
_.gif


Lan Ninh: …… Đi chết đi.

Đại Thanh: À tao nhớ ra rồi!

Lan Ninh: Có rắm mau thả!

Đại Thanh: Kim Ngưu là chòm sao xinh đẹp nhất [ sắc ]

… Lan Ninh đăng xuất QQ luôn.

Cô nhìn màn hình máy tính trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy vẫn chỉ có cách dùng đồ ăn mê hoặc anh là đáng tin nhất.

Nhớ lần trước Ngôn Nho Ngữ đã nói với cô, anh thích ăn bánh gato của tiệm Đường Tâm Mật Ý nhất, Lan Ninh liền tranh thủ thời gian nghỉ trưa dạo qua trang web online của Đường Tâm Mật Ý.

Sớm biết vậy hôm qua tới đó ăn cùng Khúc Đồng, thì mua cho anh ta mấy cái mới phải, haiz.

Chọn mấy miếng bánh gato trên trang web, cô lấy di động, dựa theo số điện thoại ghi sẵn trên website bấm số gọi tới. Nhạc chuông vừa vang lên vài tiếng thì bên kia liền có người nhấc máy, Lan Ninh hỏi thăm nhân viên bên kia vài thông tin, rồi nhân tiện nói: “Xin hỏi cửa hàng mình có ship bánh không nhỉ? Vâng, là ở chung cư đó ạ. May quá, tôi muốn gửi bánh cho bạn tôi, cô có thể viết hộ tôi mấy chữ lên thiệp không? Vậy thì quá tốt rồi, mong cô viết giúp tôi là ‘Thầy, nộp bài nộp bài nộp bài!!!’ Cuối câu phải có đủ ba dấu chấm than nhé, à không, sáu cái đi. À vâng, cảm ơn cô.”

Lan Ninh cúp điện thoại, cứ dựa theo thông tin chủ tiệm đã ghi trên website. Trong nội thành thì mấy tiếng sau sẽ có người ship bánh tới, vậy thì chiều nay anh ta nhất định sẽ nhận được bánh rồi, tốt quá.

Ngồi bàn bên chứng kiến toàn bộ diễn biến câu chuyện từ nãy đến giờ, Bình Quả toát mồ hôi uống một hớp nước, cô cảm thấy nếu như lần này thầy Hạnh Tâm không giao bản thảo, lần sau Lan Ninh sẽ không gửi bánh gato nữa, mà là gửi dao tới xử anh ta luôn.

Haiz, một cô gái bình thường cuối cùng bị chèn ép trở nên biến thái thế này đây, quả là tác giả gian ác.

Hơn ba giờ chiều hôm đó, Lan Ninh nhìn thấy avatar hoạt hình tếu táo của Hạnh Tâm sáng lên ở góc bên phải màn hình.

Cô click vào khung chat với anh.

Hạnh Tâm: Bánh gato tôi đã nhận được, Mousse hương chanh quả nhiên ăn mãi không chán.

Súp Lơ: Ăn bánh của tôi rồi thì mau phun bản thảo ra trả đây [ mỉm cười ]

Hạnh Tâm: Nhưng tôi không cảm nhận được thành ý của cô, tấm thiệp kia cũng không phải chính tay cô viết. [ mỉm cười ]

Lan Ninh: “… …”

Bình tĩnh, không được trúng kế của kẻ địch.

Súp Lơ: Ờ, anh muốn chính tay tôi viết sao, được, bây giờ tôi tới đó viết luôn cho anh đây.

Hạnh Tâm: … Tôi đùa thôi.

Năm phút sau.

Hạnh Tâm: … Cô định đến thật đấy à?

Hạnh Tâm: Tôi đang chuyển nhà rồi
_.gif


Hơn bốn giờ, Ngôn Nho Ngữ chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, anh đi ra nhìn qua mắt mèo trên cửa, người đang đứng bên ngoài quả nhiên là Lan Ninh. Anh mở cửa ra, dựa người vào cửa cười tựa như không mà nhìn cô: “Cô cũng gan lì quá nhỉ.”

Lan Ninh cũng cười nhạt với anh một cái, rồi đẩy anh ra đi thẳng vào nhà: “Viết bài đi, thầy.”

Ngôn Nho Ngữ đóng cửa lại, cũng đi vào theo sau cô: “Khi cô còn bé ba mẹ cũng hay ngồi bên cạnh trông cô làm bài à?”

Lan Ninh cười nói: “Không, ngay từ bé tôi đã có ý thức tự giác làm bài tập.”

“Vậy thì thật đáng tiếc, cô đã bỏ qua rất nhiều thứ rồi, ví dụ như làm xong một bài sẽ có phần thưởng khích lệ.”

“…” Anh ta còn định yêu tinh yêu quái đến bao giờ nữa?

Ngôn Nho Ngữ mỉm cười giúp cô trả lời câu hỏi này: “Nếu không cô suy nghĩ một chút về thực đơn buổi tối đi? Hôm nay tôi thèm bò beefsteak.”

Lan Ninh: “…”

Anh ta thật sự coi cô là bảo mẫu của mình đấy à ?

Chương 14

Hai tiếng sau đó, dưới sự giám sát chặt chẽ của Lan Ninh, Ngôn Nho Ngữ im lặng ngoan ngoãn như gà mổ thóc mà viết sách. Sau khi anh gõ xong dấu chấm tròn cuối cùng kết thúc chương, thì đưa mắt nhìn đồng hồ ở góc bên phải của màn hình.

Sáu giờ hai mươi tám phút ba mươi tư giây.

Ờm, đến lúc tắt laptop ăn cơm rồi.

Anh nghiêng người sang liếc nhìn Lan Ninh đang ngồi ngoài phòng khách chơi game, rồi mở miệng hỏi: “Cô đã nghĩ ra tối nay nên ăn gì chưa?”

Lan Ninh nghe thấy anh lên tiếng thì liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay. Mới sáu giờ hơn đã nghĩ đến chuyện ăn cơm tối? Trước tiên phải giao bản thảo đã được chưa?

Cô thoát khỏi trò game, nhìn Ngôn Nho Ngữ mà cười: “Thầy à, anh viết được mấy chữ rồi?”

Ngôn Nho Ngữ nhẹ chau mày, còn chưa kịp mở miệng, Lan Ninh đã giành quyền nói trước: “Nếu như anh dám nói với tôi mới viết được mấy trăm chữ, thì mau nôn đống tiền mua bánh gato chiều nay trả ngay cho tôi.”

Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút, vẻ mặt tỉnh bơ mà trả lời: “Vậy cô trừ tạm vào tiền nhuận bút sắp tới của tôi đi.”

Lan Ninh: “…”

Bản thảo còn chưa giao, lại dám mặt dày nhắc tới tiền nhuận bút ?!

Cô nhìn anh tắt Computer, đi ra phòng khách: “Bò beefsteak có được không?”

Ai nói chuyện bản thảo đã kết thúc sao ?!

Lan Ninh nuốt cơn tức giận, kích động mà bật dậy khỏi sofa: “Trong tủ lạnh nhà anh không có bò beefsteak.”

“Cô có thể đi mua, siêu thị dưới khu chung cư có đấy.”

Lan Ninh: “…”

Vậy anh bỏ tiền ra đi ~.

Quả thực Lan Ninh muốn mặc kệ anh mà hất tay bỏ đi, nhưng nghĩ lại dù sao cô cũng chưa nhận được bản thảo, vậy nên bây giờ cô không thể trở mặt với anh, cô đành nhẫn nhịn: “Tôi đã xem qua tủ lạnh nhà anh, trong tủ cũng có không ít rau dưa, xào tạm hai đĩa rau ăn cơm là được rồi.”

Ngôn Nho Ngữ im lặng nhìn cô chằm chằm, giọng nói cũng ra vẻ nghiêm trọng hơn: “Cô có biết nếu như chòm sao Kim Ngưu không được ăn ngon, hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào không?”

Lan Ninh: “…”

Cô không biết cũng không muốn biết.

“Theo lời ông cha ta đã dạy, một người không có lý tưởng, thì có khác gì con cá bị ướp muối bán ngoài chợ [1]? Nếu như hôm nay tôi không được ăn bò beefsteak, tinh thần sẽ uể oải, tâm trạng vô cùng chán nản. Sau khi trải qua một quãng thời gian dưỡng bệnh dài đằng đẵng, mới được một lần chăm chỉ viết sách thế này. Tôi đang nghĩ, nếu không sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh cô hãy tới tìm tôi lấy bản thảo đi.”

[1] Đại ý là nếu một người sống mà không có lý tưởng thì vô dụng.

Lan Ninh: “…………”

Cô đã hai mươi nhăm cái xuân xanh rồi nhưng thật sự chưa từng gặp tên nào vô liêm sỉ như anh taaa !!!.

Cô hít sâu một hơi, quay lại nhìn Ngôn Nho Ngữ nở một nụ cười mỉm: “Anh muốn ăn bò beefsteak đúng không? Được, tôi đi mua.”

Ngôn Nho Ngữ cầm áo khoác đang vắt lên ghế, cũng đi theo sau cô: “Tôi sẽ đi với cô, tôi không dám chắc cô có biết cách chọn thịt bò ngon.”

Lan Ninh phun ra một hơi dài, vẫn giữ nụ cười trên môi: “Coi như tôi không biết chọn thịt bò ngon, thì cũng biết đọc số Ả Rập, nói chung cứ chọn loại thịt chất lượng tốt nhất là được.”

Dù sao cô cũng không phải người trả tiền.

Bọn họ vẫn tới siêu thị lần trước, nơi này cách nhà Ngôn Nho Ngữ không xa lắm, vật dụng cũng bán rất đầy đủ không thiếu thứ gì cả. Bởi vì hai người quyết định sẽ làm bò beefsteak, nên cũng không đi loanh quanh tìm kiếm thứ khác, mà đi thẳng tới gian hàng bày bán thịt bò trong siêu thị.

“Giống bò này cũng giống như bò Kobe, mỗi ngày đều được matxa nghe nhạc ngủ giường mềm, thịt của chúng vô cùng tươi ngon, vừa vào miệng đã tan ra.”

Lan Ninh nhìn Ngôn Nho Ngữ chọn thịt bò một hồi, ừm, quả nhiên chính là loại đắt nhất mà, ha ha.

Ngôn Nho Ngữ cầm miếng thịt bò trên tay, còn đang muốn giới thiệu cho Lan Ninh loại thịt bò này chất lượng tốt thế nào, liền thấy một người đàn ông đang tiến về phía bọn họ.

Anh thoáng nghiêng đầu nhìn người đàn ông kia một lượt, rồi nói với Lan Ninh: “Cô quen anh ta à?”

Lan Ninh không hiểu gì xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy người đằng sau, liền cảm thấy ngu cả người.

Ai có thể nói cho cô biết tại sao đi siêu thị cũng có thể gặp Vu Mộ Viễn không? Lẽ nào anh ta cũng sống ở gần đây sao?

Ngôn Nho Ngữ chớp chớp mắt, rồi bỏ miếng thịt bò vào rổ siêu thị: “Có cần tôi tránh mặt một chút không?”

“Không!”

Lan Ninh vừa vội vàng mở miếng nói chữ “Không”, Vu Mộ Viễn đã không nhịn được mà cười khẩy một cái: “Sao vậy, vị này cũng là bạn trai hiện tại của em? Còn cùng nhau đi siêu thị nữa, xem ra hai người đang ở chung nhỉ?”

Lan Ninh: “…”

Cô còn chưa hồi hồn vì đòn tấn công cay nghiệt của Vu Mộ Viễn, hắn ta đã bắt đầu quăng quả bom thứ hai tấn công đại não: “Coi như tôi cũng lĩnh ngộ được rồi, học đệ hôm đó chúng ta gặp ở trường, chỉ là hạt lạc giải buồn của em thôi, người này mới là chính thất phải không?”

… Không anh chờ một chút.

“Lan Ninh, có điều ba năm không gặp em cũng bản lĩnh hơn hẳn đấy nhỉ, hùng hồn chỉ trích tôi một chân đứng hai thuyền, còn chân mình cũng đứng vững cả hai thuyền đấy chứ.”

Nếu như lúc đầu Lan Ninh còn muốn giải thích mấy câu, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không thèm để ý đến Vu Mộ Viễn. Cô kéo tay áo khoác của Ngôn Nho Ngữ, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: “Mua xong thịt bò rồi thì đi thôi.”

Nhưng lúc này Ngôn Nho Ngữ lại không muốn đi nữa, anh đứng đó nhìn kỹ Vu Mộ Viễn một chút, rồi cúi đầu hỏi Lan Ninh :”Đây là bạn trai cũ của cô đấy à? Xin thứ cho tôi nói thẳng, ánh mắt cô trước đây thực sự là quá kém đấy, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi mà.”

Lan Ninh: “…”

Vu Mộ Viễn: “…”

Rất nhiều người đi ngang qua cũng bắt đầu vô tình hay cố ý nhìn về phía bọn họ, thậm chí, còn có người đứng lại hứng thú dạt dào chờ mong sự phát triển của câu chuyện này.

Lan Ninh không biết phải làm sao, lại kéo kéo tay áo Ngôn Nho Ngữ, hi vọng anh mau chóng đi theo cô: “Chuyện đó, ừm con người khó tránh khỏi có lúc mắt mù, những chuyện đó đều không quan trọng nữa, chúng ta mau về nhà làm bò beefsteak đi.”

Sau khi Vu Mộ Viễn nghe xong lại không cam lòng liền bồi thêm một câu: “A, không phải trước đây khi quen anh, em bảo thủ lắm cơ mà? Sao bây giờ lại bạo dạn thế dám ở cùng nhà với đàn ông vậy?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Tôi nghĩ rằng gương mặt sẽ quyết định tất cả.”

Lan Ninh: “…”

Xin anh đấy về đi được không! Vẫn ham hố quyết đấu đến cùng đấy à ?

Lan Ninh cầm cổ tay Ngôn Nho Ngữ, kéo anh thoát khỏi đám đông đang đứng xem xung quanh, rồi đi thật nhanh về phía quầy thu tiền.

Ngôn Nho Ngữ rút tay về, ung dung thong thả sửa sang cổ tay áo. Lan Ninh thấy Vu Mộ Viễn không đi theo họ nữa, thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Không ngờ cuộc sống tình cảm của cô phong phú đến vậy.” Ngôn Nho Ngữ đi bên cạnh cô đột nhiên nói.

Lan Ninh cong khóe miệng, cô không muốn nhắc tới tên tiện nhân Vu Mộ Viễn, liền trả lời cho qua chuyện: “Đều đã là chuyện từ hồi đại học, vừa nãy thật xấu hổ, lời của hắn ta anh đừng để trong lòng.”

“Không sao, tôi cũng không quan tâm tới hắn ta đâu.” Ngôn Nho Ngữ nói tới đây, thi nghiêng đầu sang nhìn Lan Ninh đang đi bên cạnh, “Có điều tôi lại tò mò về hạt lạc giải buồn của người nào đó hơn.”

Lan Ninh: “…”

“Chuyện không phải như vậy, đó là một tác giả mới do tôi chịu trách nhiệm, lúc tôi về trường cũ thì ngẫu nhiên gặp mặt.”

“Ồ.”

“Nói mới nhớ mặc dù cậu ta là người mới, thế nhưng tính cách rất đáng yêu phong cách viết văn cũng khá tốt…tác giả đại nhân như anh có phải đã cảm thấy nguy hiểm rồi không? Cứ lười biếng như anh sớm muộn gì cũng bị người mới vượt mặt.”

“Ờ, thật sao?”

“Đúng vậy! Thầy à, anh cũng nên có chút trách nhiệm của một tác giả đại nhân đi, giao bản thảo đúng hạn thì chết sao?”

“Trốn bản thảo chính là phận sự của tác giả, tôi đang tự trải nghiệm cảm giác của một tác giả có trách nhiệm, cô không thấy sao?”

Lan Ninh: “…”

Đồ dở hơi! Thiên hạ này sớm muộn cũng là của người mới!

Sau khi hai người về đến nhà, Lan Ninh lấy điện thoại di động ra tìm cách làm bò beefsteak. Nói thật, bình thường cô chỉ thích ăn đồ trung, mấy món du nhập từ nước ngoài này, cũng không phải sở trường của cô.

Ngôn Nho Ngữ thấy cô đang search cách làm trên baidu, quyết định từ bỏ ý nghĩ để cô làm món bò beefsteak: “Được rồi, cô ra sofa tiếp tục chơi game đi, để đó tôi làm.”

Lan Ninh ngạc nhiên không ngờ lại có chuyện tốt như vậy: “Thật á?”

“Đương nhiên là thật, cô có biết thịt này bao nhiêu tiền một lạng không? Tôi cũng không muốn lãng phí hai miếng thịt bò này.”

Lan Ninh: “…”

Được rồi ha ha.

Ngôn Nho Ngữ rửa sạch hai tay, nghiêm túc bắt đầu làm bò beefsteak. Lan Ninh nhìn anh rửa rau thái rau làm thịt bò, không nói đến động tác thành thục trôi chảy còn rất tao nhã, trong lúc ngơ ngẩn cô có cảm giác như đang xem Master Cheft vậy.

Chờ đến khi mùi thơm bay ra, rốt cục cô cũng không kiềm chế nổi nữa mà đi vào phòng bếp. Ngôn Nho Ngữ đang sắp xếp bàn ăn, sau khi anh rưới nước sốt lên miếng thịt bò beefsteak, thì đặt những miếng cà rốt đã cắt tỉa và một vài miếng súp lơ xanh lên đĩa.

“Xong~.” Anh đẩy một đĩa tới trước mặt cô. Lan Ninh nhìn đĩa thịt bò trước mặt, anh không chỉ rán bò beefsteak, còn rán thêm một quả trứng ốp la, hơn nữa còn là miếng trứng rán có hàm lượng kỹ thuật nhất.

Cô đang muốn cảm thán hai câu, liền nghe thấy anh mở miệng nói: “Màu xanh lục của súp lơ, vì cô nên tôi cố ý cho nhiều hơn đấy.”

Lan Ninh: “…”

Vì vậy mới nói, cô cũng đâu thích ăn súp lơ!

“Thực sự cám ơn anh đã quan tâm đến tôi như vậy.” Lan Ninh mỉm cười bưng đĩa lên.

Ngôn Nho Ngữ cũng mỉm cười đáp lại cô: “Đừng khách sáo.”

Hai người ngồi xuống bàn ăn, im lặng không nói gì bắt đầu ăn cơm. Đây cũng không phải lần đầu tiên hai người ngồi ăn cơm cùng nhau, nhưng không biết tại sao, sau khi món chính đổi thành cơm tây, Lan Ninh bỗng cảm thấy có chút lúng túng.

Chắc hẳn cơm tây khiến người ta có cảm giác mờ ám đi.

Nhưng đúng như lời Ngôn Nho Ngữ nói món bò beefsteak này rất ngon, cô tin tưởng ngoại trừ chất lượng của miếng thịt bò này vốn đã tuyệt sẵn, cũng không thể không nhắc đến kỹ thuật nấu ăn của Ngôn Nho Ngữ.

Ăn chưa được mấy miếng, Ngôn Nho Ngữ đột nhiên đứng lên, anh đi vào một căn phòng, lúc đi ra trên tay còn cầm một bình rượu đỏ và một chiếc dụng cụ mở nắp rượu.

Anh đặt chai rượu lên bàn ăn, rồi vào phòng bếp lấy ly rượu.

“Cô muốn uống không?” Anh quay đầu lại hỏi Lan Ninh, Lan Ninh lập tức mau chóng lắc lắc đầu.

Ngôn Nho Ngữ tựa như nở nụ cười mỉm, cầm một ly rượu ra ngoài.

Ngôn Nho Ngữ thì ung dung thoải mái dùng cơm, nhưng ngược lại Lan Ninh lại ăn như hổ như sói mà mau chóng kết thúc bữa cơm này. Ngôn Nho Ngữ nhấp một ngụm rượu đỏ, nhìn chiếc đĩa sạch bóng của cô, cũng không nói gì.

“Cảm ơn đã chiêu đãi, tôi về trước.” Lan Ninh đi tới sofa thu dọn đồ của mình, rồi đi về phía cửa “Thầy, lúc tôi không có mặt anh cũng phải chăm chỉ viết sách đấy!”

Ngôn Nho Ngữ cười một cái, rồi nâng ly lên mời cô.

Lan Ninh tức giận quay đi, mở cửa ra ngoài. Vừa đi ra khỏi khu chung cư thì một cơn gió lạnh thôi qua, cô giơ tay xoa xoa hai má mình.

Mẹ nó, sao cô lại hồi hộp như vậy? Quả nhiên là vì đã lâu rồi không qua lại với người đàn ông nào đây mà!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom