• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cuộc chiến bản thảo (1 Viewer)

  • Chương 59+60

Chương 59
Đây là lần đầu tiên Lan Ninh chủ động hôn anh, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ. Mặt hơi đỏ, cô đành phải chữa cháy bằng cách trừng mắt nhìn Ngôn Nho Ngữ: “Nếu không anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Chút xíu vậy thôi à…” Ngôn Nho Ngữ bước tới, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh rất nhẹ rất chậm, cứ như anh đang từ từ thưởng thức một món ăn ngon nào đó. Một lúc sau, Lan Ninh không thể chống lại sự quyến rũ ấy―― đặc biệt là khi đầu lưỡi Ngôn Nho Ngữ quấn chặt lấy lưỡi cô, toàn thân Lan Ninh bỗng run rẩy.

Đây là lần đầu tiên có nụ hôn sâu như vậy, cô đành dùng bản năng đáp lại anh. Cô cũng không biết kỹ thuật của Ngôn Nho Ngữ có được gọi là tốt hay không, dù sao cũng đã lâu lắm rồi cô chưa quen ai cả, nhưng dưới sự dẫn dắt của Ngôn Nho Ngữ, cô dần dần trở nên bình tĩnh hơn, từ từ cảm nhận nụ hôn ấy.

Lò vi sóng kêu “Keng” một tiếng, phá vỡ bầu không khí lãng mạn nãy giờ. Ngôn Nho Ngữ từ từ rời khỏi môi Lan Ninh, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng hiếm thấy.

Lan Ninh cúi đầu thở hổn hển, như vừa kết thúc một chặng đường chạy dài.

Sắc mặt Ngôn Nho Ngữ không có gì thay đổi, chỉ là vẻ mặt anh có chút bất mãn: “Em cứ giữ chặt tay anh làm gì?”

Lan Ninh nói: “Đương nhiên là sợ tay anh sờ lung tung chứ sao.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

“Ừm, ý thức tự bảo vệ mình rất đáng khen, có điều trước mặt anh em có thể từ từ bỏ nó xuống.” Anh chỉ có thể đưa lời bình luận như vậy.

Lan Ninh thấy anh ra khỏi nhà bếp, liền lấy đồ ăn trong lò vi sóng ra, rồi cũng đi ra ngoài.

Sau khi dọn hết thức ăn lên bàn, vừa nhìn thấy một cặp kính thì cô ồ lên như phát hiện ra châu lục mới: “Ơ, anh cũng đeo kính à?”

Cô cầm đôi kính Ngôn Nho Ngữ đang đặt trên máy tính lên, có chút tò mò mà xem thật cẩn thận.

“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ xoa xoa mi tâm, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng bánh mật, “Mấy ngày nay anh làm việc với máy tính liên tục, mắt cũng mỏi không chịu nổi, vì vậy mới đeo kính thay đổi không khí.”

“À, thì ra anh cũng đeo kính áp tròng, em còn tưởng mắt anh rất tốt đấy.”

Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu sang nhìn cô một cái: “Ngày từ lần đầu gặp em, anh đã biết em dùng kính áp tròng rồi.”

Lan Ninh : “…”

Cái đó làm sao anh thấy được ? Không phải anh đang chém gió đó chứ?

Không thèm tranh cãi vấn đề này với anh, Lan Ninh rất hứng thú ngắm nhìn đôi kính trên tay: “Em còn chưa thấy anh đeo kính bao giờ, mau đeo cho em nhìn chút đi.”

Ngôn Nho Ngữ để đũa xuống, cầm lấy đôi kính trong tay cô, gác kính lên mũi mình: “Thoả mãn chưa?”

“Oa.” Dáng vẻ này của Ngôn Nho Ngữ khiến cô cảm thấy thật mới mẻ, cô ngắm nhìn trên dưới trái phải đánh giá anh vài lần, rồi mới gật gật đầu nói, “Không tệ đâu, quả là vừa lịch sự lại bại hoại .”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Anh không lấy kính xuống, mà cứ đeo nó rồi tiếp tục ăn cơm.

Lan Ninh cũng mang không nhiều đồ ăn lắm, mấy món này là cô định để lại cho bữa cơm trưa ngày mai ở công ty. Bây giờ đã bị Ngôn Nho Ngữ tiêu diệt sạch sẽ, trưa mai cô đành phải xuống mấy quán gần công ty mua cơm hộp vậy .

Sau khi Ngôn Nho Ngữ ăn no xong tinh thần có vẻ khá hơn nhiều, Lan Ninh dọn sạch hộp cơm trên bàn, chuẩn bị mang về nhà rửa.

“Em cứ để hộp cơm ở đây đi, chút nữa anh rửa cũng được.”

Lan Ninh chớp mắt, vui vẻ mà nói: “Được, vậy phải phiền anh rồi, tối mai em sẽ qua lấy nhé.”

“Ừ, tối mai để anh nấu cơm, em qua đây ăn đi.”

Lan Ninh nhớ tới chuyện ngày mai là họp báo của phim ‘Diễn viên’, thì không yên tâm hỏi rõ lại anh: “Ngày mai anh có rảnh không? Mai có họp báo mà nên chắc rất nhiều việc đấy?”

Nhắc tới buổi họp báo, Ngôn Nho Ngữ có chút phiền muộn: “Sáng mai tổ chức họp báo, buổi trưa mọi người cùng nhau ăn một bữa, nên buổi chiều anh mới về.”

Lan Ninh như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó mà ồ lên: “Nói vậy thì ngày mai anh có thể gặp Mạc Thiên Vương rồi!”

Thái độ của cô kích động hơn hẳn, ngay cả khi mở miệng âm lượng cũng cao hơn lúc bình thường.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô khẽ mỉm cười: “Thế nên?”

“Thế nên? Có thể gặp Mạc Thiên Vương anh còn thế nên gì nữa!” Lan Ninh thật sự xúc động dâng trào, đây chắc hẳn là cơ hội duy nhất cô có thể lại gần Mạc Trăn trong đời này rồi , “Anh tiện thì xin chữ ký anh ấy hộ em với nhé?”

“Không tiện.” Ngôn Nho Ngữ từ chối nhanh chóng dứt khoát.

Lan Ninh : “…”

Cô hừ một tiếng, sự nhiệt tình thoáng chốc đã giảm đi phần nữa: “Không được thì thôi.” Cùng lắm thì lần sau anh ấy ra album mới có chữ ký, cô nhanh chân cướp về một bản là được rồi.

“Cũng không còn sớm nữa, em về đây .”

Cô đứng dậy khỏi sofa, đang định đi ra ngoài. Ngôn Nho Ngữ bỗng kéo cổ tay cô, ngẩng lên nhìn cô: “Có cần anh đưa về không?”

Lan Ninh bĩu môi: “Gần tẹo à, cần gì phải đưa về…”

“Em nói không còn sớm nữa mà, thôi thì anh đưa em về thì hơn.” Anh nói xong thì cũng đứng dậy khỏi sofa, kéo tay Lan Ninh ra khỏi nhà.

Khu nhà anh sống cũng không xa khu nhà của Lan Ninh là mấy, đi mấy phút là tới nơi rồi. Khi hai người đến dưới lầu nhà cô, thì Lan Ninh có chút buồn cười mà nhìn anh: “Đây là vận động sau khi ăn đấy à?”

Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây, khẽ mím môi mà nhìn cô: “Mấy ngày nay anh chỉ tập trung vào sửa kịch bản, cũng không cảm thấy nhớ em bao nhiêu, nhưng hôm nay khi vừa nhìn thấy em, anh mới nhận ra anh rất muốn gặp em.”

Lan Ninh : “…”

Thầy à mấy lời sến sụa đó vừa nói đã nói ngay được, em sao có thể phòng bị trước anh đây.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy mà nhìn anh: “Thầy à, anh nói vậy là muốn bảo em nói mình cũng nhớ anh phải không?”

“… Vậy em có nhớ anh không?”

“Anh đoán đi.”

“Có nhớ, nếu không em cũng không mang cơm sang ngay cho anh .”

Lan Ninh mím môi cười đùa: “Được rồi, nhường anh đấy, nhớ lắm cơ.”

Khóe miệng Ngôn Nho Ngữ cong lên, nụ cười rực rỡ của anh dường như thắp sáng cả bầu trời đêm nay.

Lan Ninh đẩy tay của anh ra, chạy nhanh vào khu nhà.

Ngày hôm sau đến nơi làm, mọi người đang vô cùng phấn khởi thảo luận về buổi họp báo sẽ tổ chức vào sáng nay. Lan Ninh cũng thỉnh thoảng lướt qua Weibo mấy phút, hóng những tiến triển mới nhất của buổi họp báo.

Tại hiện trường buổi họp báo, Ngôn Nho Ngữ mặc bộ âu phục xẫm màu định đi lên sân khấu thì bị quản lý bên công ty điện ảnh ngăn lại: “Thầy à, anh…”

“À… Thầy có thể tháo khẩu trang xuống được không…” Anh quản lý cố gắng lắm mới dám nói ra câu này. Thầy Hạnh Tâm trước giờ chưa từng để lộ mặt mình bao giờ, chuyện đó anh cũng biết, anh cũng muốn tôn trọng thầy, nhưng nhưng… Nào có ai tới tham gia buổi họp báo ra mắt phim còn đeo khẩu trang lên sân khấu chứ! Đặc biệt anh vừa nhìn là biết thầy đang mặc trên mình một bộ âu phục được thiết kế riêng, phối với chiếc khẩu trang to thế kia…

Quả thực rất buồn cười rất giống mấy tên yêu râu xanh ki quái!

Ngôn Nho Ngữ nghe lời anh ta vừa nói, thì chau mày mà hỏi: “Vậy không phải sẽ bị lộ mặt sao?”

… Đúng là vì muốn anh để lộ mặt mà!

Quản lý dùng hết kinh nghiệm nghề nghiệp trong ngành của mình, cố gắng thuyết phục: “Tôi nghĩ rằng thầy đã đồng ý tham gia buổi họp báo, thì cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần lộ mặt trước mọi người rồi.”

Ngôn Nho Ngữ kinh ngạc nhìn anh ta: “Sao anh có thể suy diễn ra được như vậy? Chỉ vì tôi không thể từ chối được nên mới đồng ý tham gia đấy chứ.”

Quản lý: “…”

Các tác giả đều có chút quái dị, đặc biệt là những tác giả nổi tiếng, anh hiểu.

Nhưng hôm nay bất luận làm cách nào anh cũng không thể để thầy đeo khẩu trang lên sân khấu! Nếu cứ như vậy trang đầu trong các báo ngày mai đầu tuyệt đối không phải tin về buổi họp báo, mà là tấm ảnh thầy Hạnh Tâm đeo khẩu trang!

“Thầy à, có những vị tác giả bởi vì mặt mũi hơi khó nhìn, cho nên mới không chịu để lộ mặt thật của mình, họ sợ các độc giả vỡ mộng, nhưng nhìn thầy thì chẳng kém gì ngôi sao điện ảnh cả, tại sao lại không chịu lộ mặt thật trước công chúng?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Chính là vì tôi sợ mình quá đẹp trai, bọn họ chỉ quan tâm đến mặt tôi, chứ không chú ý đến tác phẩm của tôi.”

Quản lý: “…”

Hình như… cũng rất hợp lý.

Anh ta nở nụ cười héo úa nói: “Thầy à, tôi cho rằng so với gương mặt của anh, thì tác phẩm của anh cũng không kém chút nào, anh thật sự lo lắng quá rồi .”

Anh chàng quản lý kéo tay anh tận tình khuyên bảo tận năm phút đồng hồ, quyết tâm muốn kéo chiếc khẩu trang của anh xuống. Ngôn Nho Ngữ giằng co với anh ta một lúc lâu, sự kiên nhẫn của anh cũng sắp cạn kiệt rồi . Anh đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lan Ninh một cuộc.

Lúc ấy Lan Ninh đang đọc bản thảo, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô vội vã nhìn lướt qua màn hình.

Ba chữ Ngôn chó điên sáng rực làm lóa mắt cô.

Từ khi đặt biệt danh này cho Ngôn Nho Ngữ, mỗi lần nghe điện thoại của anh cô cũng cảm thấy rất buồn cười.

Cô cầm điện thoại lên, khóe miệng cong lên còn mang theo một chút ý cười: “Anh có chuyện gì đấy? Bây giờ không phải anh đang ở hội trường buổi họp báo à?”

“Ừm.” Giọng nói Ngôn Nho Ngữ xuyên qua chiếc khẩu trang, buồn buồn truyền tới tai cô, “Buổi họp báo cũng sắp bắt đầu rồi, thế nhưng cậu quản lý nhất định muốn tháo khẩu trang của anh xuống.”

Lan Ninh : “…”

Cô tiêu hóa một lúc, mới hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện trong câu nói ngắn ngủi vừa rồi của anh: “Ý anh là anh chuẩn bị khẩu trang tới buổi họp báo ra mắt phim sao?”

“Ừm.”

“… Anh thật sự muốn người khác nghĩ mình bị điên đấy à?”

“Tại sao đeo khẩu trang thì bị điên? Trước đây cũng có những tác giả đeo khẩu trang tham gia buổi ký tặng sách.”

“… Ký tặng sách có giống buổi họp báo ra mắt phim không? Buổi họp này phát sóng trực tiếp toàn quốc đó anh!”

Ngôn Nho Ngữ khẽ mím môi, giọng nói cũng dường như căng thẳng hơn : “Nếu anh tháo khẩu trang ra, chẳng phải người dân cả nước đều biết mặt mũi anh thế nào à ? Sau này làm sao anh dám ra đường nữa?”

Lan Ninh chớp chớp mắt, an ủi: “Thầy à, anh nghĩ quá lên rồi, người dân cả nước chỉ chú ý tới Mạc Trăn thôi, không có mấy người để ý đến anh đâu.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Anh cúp điện thoại bụp một cái.

Không biết bây giờ thông báo với bên công ty điện ảnh đổi nam chủ có kịp không nữa đây.

Trước khi lên sân khấu, anh đành phải tháo khẩu trang xuống. MC sắp xếp vị trí chỗ ngồi, chỗ của anh ngồi ngay bên cạnh Mạc Trăn, phía bên kia là đạo diễn cùng nhà sản xuất.

Vừa lên sân khấu, ánh đèn flash chớp liên tục không ngừng, đặc biệt là khi Ngôn Nho Ngữ vừa ngồi xuống ghế có đặt biển tên thủy tinh “Hạnh Tâm” phía trước, thì cả đám phóng viên trong hội trường bỗng ồ lên kinh ngạc.

Ánh chớp lại càng vội vàng hơn so với vừa nãy, từng ánh đèn flash giống như từng hạt mưa đá đang ập tới trước mặt anh.

Mạc Trăn đã quen với thử thách cấp độ cao thế này, mặt anh không chút biến sắc ngồi xuống ghế của mình, Ngôn Nho Ngữ thì không thoải mái chút nào, đừng nói là mở miệng được, anh cảm thấy anh sắp nôn ra rồi.

Sau khi MC chính làm một bài giới thiệu đơn giản, thì đám phóng viên trong hội trường không thể chờ đợi được nữa mà bắt đầu phỏng vấn .

Phóng viên đâu tiên đặt câu hỏi, bút thu âm liền hướng về phía Ngôn Nho Ngữ: “Xin hỏi anh chính là thầy Hạnh Tâm đó sao?”

Ngôn Nho Ngữ giật mình nhìn hắn ta: “Đúng vậy, sao tôi lại không tìm một thế thân tới tham gia họp báo hộ tôi nhỉ.”

Đám phóng viên dưới khán đài bỗng cười vang, vị phóng viên kia lại tận dụng mọi thời cơ mà hỏi tiếp: “Thưa thầy, ngoại hình anh xuất sắc như vậy, anh có từng nghĩ mình sẽ đổi nghề bước vào giới giải trí hoặc là làm khách mời trong các show truyền hình thực tế không?”

Ngôn Nho Ngữ nhíu nhíu mày nói: “Tại sao lại hỏi tôi mấy câu thế này? Không phải các anh chỉ tập trung chú ý đến Mạc Trăn thôi sao? Biên tập viên của tôi đã nói như vậy đấy.”

*****

Chia sẻ:

Chương 60

Ngôn Nho Ngữ vừa nói dứt lời thì đám phóng viên dưới khán đài cười ồ lên, ngay cả đạo diễn ngồi bên cạnh anh cũng không nhịn được mà cười nói: “Vị biên tập đó muốn trêu anh rồi.”

Trong hội trường lại vang lên một tràng cười nữa, MC tiếp lời mà nói: “Tôi khá là tò mò muốn biết Mạc Thiên Vương đang oán hận người kia đến mức nào đây ?.”

Người thoải mái hay đeo nồi đen [1] như Mạc Trăn, đã quen với việc mọi người cứ gặp chuyện sẽ lấy anh làm lá chắn, lúc này cũng rất bình tĩnh mà hướng về phía micro nói: “Không sao, nồi này tôi cõng giúp thầy Hạnh Tâm.”

[1] Thành ngữ ám chỉ việc chịu tội thay người khác, gần nghĩa với ‘lá chắn’ hoặc ‘bia đỡ đạn’.

Tất nhiên đám phóng viên trong hội trường vẫn chưa quên lịch sử về những chiếc nồi đen của Mạc Trăn, sau khi cười xong, quả nhiên bắt đầu quay sang tập trung hỏi anh.

Vì hành động hiên ngang lẫm liệt chống đỡ toàn bộ mưa bom bão đãn từ đám phóng viên giúp anh, khiến Ngôn Nho Ngữ cảm thấy mặc dù Lan Ninh là fan của Mạc Trăn, nhưng anh ta cũng không đáng ghét cho lắm.

Thời gian buổi họp báo không dài chỉ tóm gọn trong vòng nửa tiếng, sau khi buổi họp kết thúc, Ngôn Nho Ngữ được mời tới tham dự một bưa tiệc sang trọng.

Trong khi anh đang ăn tiệc, ảnh của anh đã nhanh chóng được share trên weibo.

Các phóng viên dường như không được nghỉ ngơi, vừa kết thúc buổi họp báo, tất cả đã không thể chờ được nữa mà lao vào biên tập tin mới. Đội hình diễn viên xa hoa không cần phải nói, chỉ cái tin thầy Hạnh Tâm lộ mặt thật trước báo giới, cũng đủ để hấp dẫn vô số tò mò từ người đọc.

Sau khi Ngôn Nho Ngữ về đến nhà, anh tiện tay lướt tin trên Weibo. Sau khi thấy tên mình đang trở thành hotnew trên bảng xếp hạng ngang hàng với Mạc Trăn , thì không khỏi sững sờ năm giây.

Điều khó tin nhất là, thậm chí ngay cả câu nói “Biên tập viên của tôi đã nói như vậy đấy” cũng lọt top chủ đề nóng nhất hôm nay.

Ngôn Nho Ngữ lướt qua weibo cá nhân của mình, trong tất cả các comment đều post kèm theo ảnh của anh. Anh khẽ chau mày, số lượt người theo dõi và nhắn tin cho anh tăng nhanh đột biến.

“Trời ạ! ! ! Thầy Hạnh Tâm đẹp trai quá đi! Mị đã bị lừa nhiều năm quá rồi! ! ! Mị không cam lòng!!!”

“Ông xã, chiếc carvat em chọn cho anh quả nhiên rất hợp với bộ vest anh mặc hôm nay. [ Yêu anh ] “

“Bộ phim có vẻ không ra gì, còn phải mượn nhan sắc tác giả để lăng xê cho phim. [ bái bai ] “

“A a a a a a màn hình đầy nước dãi rồi! ! ! ! Mị lại phải lau màn hình!”

“Mấy người không thích thì có thể im lặng rút quân không? Kịch bản điện ảnh là do thầy Hạnh Tâm tự tay viết lại, thầy cũng đã nói sẽ cố gắng tuân theo bản gốc nhiều nhất để có thể chuyển sang bản điện ảnh cho thích hợp rồi, mấy người còn muốn thế nào nữa? “

“Trời ạ tấm ảnh của thầy đang ở trước mặt, mà mấy người vẫn tỉnh táo cãi nhau được à… Mấy người phía trước xê ra chút đi! Đừng cản trở mị ngắm ông xã nhà mị!”

“Không cần nói gì nữa đâu, sau này mỗi lần xuất bản sách mới chỉ mong bìa sách là ảnh thầy, cám ơn. [ mỉm cười ] “

“Thời đại này rồi, ngay cả tác giả truyện còn đẹp trai thế này [ cười chảy nước mắt] chúng tôi phải sống sao đây ? [ cười chảy nước mắt] “

“Thầy ơi, em là fan cuồng của anh đây! Em thích anh đã nhiều năm rồi ! Em không giống mấy đứa fan mới của anh đâu! Hãy chọn em được không?”

“Thầy Hạnh Tâm và Mạc Thiên Vương ngồi cạnh nhau quả thực là cảnh đẹp ý vui ~ (≧▽≦ ) ~ “

“Hừ, bà xã tương lai của thầy Hạnh Tâm nhất định sẽ là mị, đừng hỏi tại sao mị biết, là biên tập viên của mị bảo vậy đấy. ╭ (╯ ╰ )╮”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Giờ thì anh đã hiểu tại sao câu nói này lại đứng top đầu bảng rồi ? ?

Anh thoát khỏi weibo, cảm thấy hơi mệt nên ngả người xuống sofa, thở dài một hơi. Tuy rằng anh đã nghĩ nếu lộ mặt trước công chúng nhất định sẽ khiến mọi người kích động, nhưng phản ứng của fans và các độc giả mạng mãnh liệt thế này… xem ra quả nhiên anh rất đẹp trai.

Ừm, tuy rằng anh không thích đi ngoài đường bị người ta chỉ trỏ, nhưng nếu có thể để Lan Ninh cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm, rồi tự nhiên lại chấp nhận lời cầu hôn của anh thì cũng được.

Ngôn Nho Ngữ vừa nghĩ đến đó, liền nóng lòng muốn nhắn tin qua Wechat cho Lan Ninh : “Em đọc tin về buổi họp báo chưa?”

Lan Ninh :

Ngôn Nho Ngữ: ?

Ngôn Nho Ngữ: Anh đã làm theo ý em tháo khẩu trang rồi mà.

Lan Ninh : Cái câu “Biên tập viên của tôi đã nói như vậy đấy”, có phải vì anh cố tính muốn dìm em đúng không ? [ bái bai ]

Ngôn Nho Ngữ: Biên tập của anh nói như vậy thật mà.

Lan Ninh : …

Lan Ninh : Được, nên anh đang cố ý đúng không? Anh có biết hôm nay có bao nhiêu người nhắn tin inbox liên tục cho em không ?

Ngôn Nho Ngữ: Như vậy không phải rất tốt sao? Chúc mừng em rốt cục cũng thành người nổi tiếng o(n_n)o~

Lan Ninh :

Lan Ninh : Được, block luôn, bái bai. ^_^

Ngôn Nho Ngữ nhướn mày, mới vậy thôi đã block anh? Có phải cô quá kích động rồi không ?

Ngôn Nho Ngữ: Em ngây thơ quá đi?

[ Tin nhắn đã gửi, đối phương từ chối nhận]

Ngôn Nho Ngữ: “….. …”

Thật sự block anh rồi sao? Anh đâu có ngờ câu chuyện lại thành ra thế này…

Anh không từ bỏ cố gắng nhắn thêm tin nữa: “Biên Biên ~o(n_n)o~ “

[Tin nhắn đã gửi bị đối phương từ chối ]

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Anh mím mím môi, quyết định đi ngủ trưa một giấc cái đã.

15 : 37 AM.

Ngôn Nho Ngữ: Bà xã ~

[Tin nhắn đã gửi bị đối phương từ chối ]

16 : 21 AM.

Ngôn Nho Ngữ: Em yêuuu ~

[Tin nhắn đã gửi bị đối phương từ chối ]

17 : 49 AM.

Ngôn Nho Ngữ: Yêu yêu yêu ~

[Tin nhắn đã gửi bị đối phương từ chối ]

……..

Sau khi làm xong cơm tối, anh cầm di động lên chuẩn bị đợt thử nghiệm lần thứ hai mà nhắn tin cho Lan Ninh.

Cùng lúc đó tiếng chuông cửa vang lên.

Hai mắt Ngôn Nho Ngữ sáng rực, anh đặt điện thoại di động xuống rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Người đang đứng ngoài cửa quả nhiên là Lan Ninh , Ngôn Nho Ngữ thở phào nhẹ nhõm cười mà trêu đùa cô: “Anh còn tưởng em không tới ăn cơm tối với anh nữa chứ.”

Lan Ninh hừ một tiếng: “Em chỉ tới lấy hộp cơm về thôi!”

Ngôn Nho Ngữ mỉm cười không nói gì, anh xoay người lùi ra để cô để đi vào. Vừa rồi Lan Ninh đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi gà nướng khoai môn, sau khi vào phòng bếp nhà Ngôn Nho Ngữ, quả nhiên nhìn thấy một đĩa gà nướng khoai môn trên bàn ăn.

Cô ngẩn người, có chút kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn Ngôn Nho Ngữ: “Anh biết làm gà nướng khoai môn sao?”

Ngôn Nho Ngữ nhướn mày tự hào vỗ ngực nói: “Đúng vậy, là anh đặc biệt học từ mẹ em đấy nhé, mỗi bước thực hiện không sai chút nào.”

Tai Lan Ninh đỏ rực, nhưng mặt thì vẫn rất nghiêm: “Hừ, chỉ nói mồm có tác dụng gì chứ, phải nếm thử mới biết mùi vị thế nào.”

Ngôn Nho Ngữ đưa đôi đũa cho cô: “Vậy em nếm thử đi.”

Lan Ninh cẩn thận gắp một miếng khoai môn lên, khoai môn rất mềm, cô cũng không dám mạnh tay quá.

“Vừa mới làm xong, cẩn thận nóng em.” Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Lan Ninh thổi phù hai cái, rồi mới bỏ vào trong miệng. Cảm giác vẫn mềm như thế, vừa vào miệng đã tan ra ngay, quả thực rất giống hương vị mà mẹ cô làm.

“Thế nào?” Ngôn Nho Ngữ dương như cũng rất tự tin với tác phẩm của mình, anh khẽ động đuôi lông mày nhìn cô.

“Coi như anh đạt tiêu chuẩn đi.” Lan Ninh ra vẻ không thèm để ý, nhưng cái bụng thì không nhịn được mà vươn tay gắp thêm một miếng khoai môn nữa.

Ngôn Nho Ngữ khẽ cười, xúc hai bát cơm đặt lên bàn. Lan Ninh ngồi xuống ghế, nhìn anh đang ngồi đối diện nói: “Anh phí công làm món gà nướng khoai môn này, không sợ em sẽ không tới ăn cơm sao?”

“Cũng hơi lo một chút.”

“Hở? Vậy sao anh không gọi điện cho em?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, nói: “Anh sợ nếu gọi điện cho em, em sẽ chặn luôn số của anh nữa thì phải làm sao.”

“… Phụt ha ha.” Lan Ninh không nhịn được mà bật cười. Ngôn Nho Ngữ thấy cô cười vui vẻ như vậy, thì đột nhiên anh đứng dậy đi ra phòng khách. Lan Ninh nhìn theo bóng anh đi ra phòng khách: “Anh làm gì đấy?”

Ngôn Nho Ngữ cầm một tờ poster lớn đi vào phòng bếp: “Không phải em muốn có chữ ký của Mạc Trăn sao?”

Anh mở tấm poster ra, đây là poster quảng bá cho phim điện ảnh ‘Diễn viên’. Phía dưới góc phải, có hai chữ Mạc Trăn được viết bằng mực đen rất rõ.

“Thật sự là chữ ký của Mạc Trăn sao ?!” Lan Ninh kích động bật dậy khỏi chỗ ngồi, đang định cướp tấm poster trong tay Ngôn Nho Ngữ, ai ngờ anh lại thu tay về, né người sang bên cạnh.

Lan Ninh vò hụt bất mãn mà ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh cố ý phải không? Định trêu em đấy à?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Anh đã có lòng tốt xin chữ ký giúp em, nhưng em lại block số anh.”

Lan Ninh lườm anh một cái, rồi ra hiệu cho anh nói tiếp. Ngôn Nho Ngữ không nói gì, chỉ ném cho cô một ánh mắt “Em tự biết mình phải làm gì chứ”.

Lan Ninh xịt mũi một cái, lấy di động ra, bỏ tên Ngôn Nho Ngữ trong danh sách chặn.

“Thế này đã được chưa?” Cô quơ quơ điện thoại trước mặt Ngôn Nho Ngữ. Anh cũng không đưa ngay tấm poster cho cô, mà lấy di động trong túi quần ra, nhắn thử một tin cho Lan Ninh kiểm tra trước đã.

Ngôn Nho Ngữ: Bà xã ~

Lần này, cuối cùng cũng coi không xuất hiện mấy chữ đáng ghét kia nữa rồi. Ngôn Nho Ngữ hài lòng mà gật gật đầu.

Lan Ninh nhìn hai chữ anh vừa gửi cho mình, mặt lại đỏ bừng, nhìn anh quát: “Anh gọi lung tung!”

Ngôn Nho Ngữ lườm cô, giơ di động đến trước mặt cho cô đọc: “Anh không chỉ gọi bà xã thôi đâu.”

Lan Ninh nhìn màn hình di động của anh, trên màn hình hiển thị lịch sử cuộc trò chuyện, vừa đọc xong thì cô không thể nhịn cười nổi.

“Thầy à, không ngờ anh đáng yêu như vậy đấy ha ha ha.” Cô không thể nhịn cười được, thậm chí cô còn tưởng tượng ra gương mặt của Ngôn Nho Ngữ khi cứ gửi tin nhắn cho cô liên tục nhưng lại nhận thông báo tin nhắn bị chặn.

Nhất định là vẻ mặt oan ức đến không làm gì được ba ha ha ha ha ha.

“Cười vui như vậy sao, sau này anh phải gọi em là bà xã nhiều hơn mới được.” Ngôn Nho Ngữ dịu dàng nói.

Lan Ninh : “…”

“Đồ không biết xấu hổ.” Cô trào phúng muốn đạp anh, xòe tay ra muốn lấy tờ poster, “Giờ thì đưa em tờ poster kia được chưa?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô khó hiểu: “Anh có nói nếu em xóa anh khỏi danh sách block thì anh sẽ đưa poster cho em đâu?”

Lan Ninh : “……”

Tại sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ !!!

“Ngôn Nho Ngữ, anh đang đùa em phải không!” Hôm nay Weibo của cô bị spam câu “Biên tập của tui nói vậy đấy ” liên tục cũng bỏ qua, về nhà còn bị anh bắt nạt! Tên này sao có thể đáng ghét đến vậy!!!

Ngôn Nho Ngữ cúi người tiến sát lại gần Lan Ninh: “Em hôn anh một cái, thì anh sẽ cho em tờ poster này.”

Với lời đề nghị không biết xấu hổ này, Lan Ninh chau mày suy nghĩ hai giây rồi đáp: “Vậy anh cũng ký luôn tên mình lên tờ poster này đi đã.”

Ngôn Nho Ngữ cong khóe miệng nở nụ cười, xoay người đi lấy bút ký tên. Sau khi ký tên lên tấm poster, anh ngước mắt nhìn cô với ý trêu tức.

Lan Ninh tới gần anh kiễng chân lên, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên môi anh rồi bỏ chạy.

Tuy rằng quá trình này nhanh đến mức anh không kịp có cảm giác gì thì đã kết thúc, nhưng Ngôn Nho Ngữ cũng không làm khó dễ cô nữa: “Của em đây, bà xã.”

Lan Ninh : “…”

Cô im lặng đi xuống phòng bếp tiếp tục ăn cơm.

Ngôn Nho Ngữ cầm bát cơm lên, giả vờ hỏi: “Em đã qua xem Weibo của anh chưa? Bây giờ độc giả cả nước đều biết mặt anh hết rồi.”

“Ừm…” Cô thuận miệng đáp một tiếng, trong lòng thực ra có chút không vui. Ảnh của thầy giờ có thể nhìn thấy ở bất cứ trang web nào trên mạng, tất cả comment trên weibo cũng đều là lời tỏ tình xin gả cho anh.

Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong lòng cô không hề muốn mọi người biết mặt thật của thầy Hạnh Tâm.

Cảm giác này giống như khi cô đang độc chiếm một món đồ chơi, nhưng lại đột nhiên bị những người khác cướp mất.

Lần đầu tiên cô nhận ra tính chiếm hữu của mình lại mạnh như vậy.

Ngôn Nho Ngữ quan sát vẻ mặt cô, thì hơi cong khóe miệng.

Sau khi ăn tối xong, Lan Ninh thấy Ngôn Nho Ngữ đã làm gà nướng khoai môn còn kí tên lên poster cho cô nữa, nên đã chủ động gánh trách nhiệm rửa bát.

Ngôn Nho Ngữ ngồi trước laptop lướt weibo. Tuy rằng đã nhốn nháo cả buổi trưa, nhưng sự nhiệt tình của mọi người dường như vẫn chưa giảm nhiệt, số lượng người theo dõi và nhắn tin cho anh vẫn tăng lên liên tục

Anh đọc một loạt tin nhắn của mọi người gửi tới, rồi quyết định đăng một status mới.

Hạnh Tâm V: Cám ơn tình cảm của mọi người dành cho tôi, nhưng ‘ông xã’ không thể gọi lung tung được, biên tập viên của tôi đã nói như vậy đấy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom