• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cuộc chiến bản thảo (1 Viewer)

  • Chương 3+4

Chương 3: Nhận việc

Tạp chí Mister Calitri là một phần của Văn hóa Skyworth, nội dung chủ đạo là trinh thám phá án, từ lúc ra đời đến nay đã được hơn mười năm lịch sử, tạp chí cũng nắm giữ được một lượng độc giả trung thành ổn định.

Ngoại trừ thể loại trinh thám, Văn hóa Skyworth còn có hai thể loại tạp trí khác, một loại là văn học thiếu nhi và còn lại là tiểu thuyết ngôn tình, hai loại tạp chí đều duy trì một số lượng tiêu thụ nhất định trên thị trường.

Mà trong ngành xuất bản truyền thống đi xuống như hiện nay, những tạp chí của Văn hóa Skyworth vẫn còn có thể đứng vững không ngã, ngoại trừ do chất lượng nội dung tờ báo và những kế hoạch tiêu thụ xuất sắc, còn dựa vào chỗ dựa chống lưng đằng sau Văn hóa Skyworth, là tập đoàn Quang Dung.

Tập đoàn Quang Dung có thể nói là doanh nghiệp tư nhân lớn nhất trong cả nước, được thành lập đã nhiều năm nay, tài lực hùng hậu, tổng cộng kinh doanh ba công ty trong giới truyền thông, Văn hóa Skyworth chính là một trong số đó.

Nếu như có thể tiến vào Skyworth, mẹ cô sẽ không phải tiếp tục lo lắng công ty sẽ đóng cửa rồi!

Lan Ninh cẩn thận đọc điều kiện tuyển dụng hai lần, xác nhận bản thân cũng phù hợp với công việc, nên thành tâm gửi CV theo địa chỉ mail ghi trên thông báo.

Cầu trời phù hộ nhất định cho cô qua vòng sàng lọc CV! Lan Ninh ngồi trước máy tính hai tay nắm vào nhau tạo hình chữ thập mà cầu xin.

Có thể là trời cao cảm ứng được thành ý của cô, ngày hôm sau Skyworth đã thật sự gửi mail thông báo phỏng vấn cho cô. Lan Ninh kích động đến mức nhảy dựng lên, rồi lập tức bắt đầu chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn. Cô đọc lại lịch sử để hiểu hơn về công ty, thậm chí còn đọc những tác phẩm tiêu biểu của mỗi vị tác giả của Mister Calitri, lăn qua lộn lại cũng hiểu thêm được một chút.

Đến ngày phỏng vấn, chủ biên tạp chí Mister Calitri là một trong những giám khảo phỏng vấn, hỏi cô một vấn đề: “Trước đây cô làm ở bộ phận văn học thiếu nữ, nhưng tạp chí của chúng tôi là trinh thám, cô nghĩ mình có thể làm việc được không?”

Tuy rằng Lan Ninh có ba năm kinh nghiệm trong ngành biên tập, nhưng kinh nghiệm phỏng vấn cũng không nhiều. Trước khi tới đây cô cũng đọc không ít topic viết về kinh nghiệm phỏng vấn, điều đầu tiên phải thể hiện ở vòng phỏng vấn đó là sự tự tin của bản thân, vì vậy cô vô cùng tự tin mỉm cười trả lời: “Tôi cho rằng các thể loại trong văn học luôn có những điểm chung nhất định, hơn nữa tôi là độc giả trung thành của quý tạp chí, những tác phẩm và phong cách của mỗi tác giả của Mister Calitri tôi cũng vô cùng hiểu rõ.”

Chủ biên hứng thú chớp mắt hỏi: “Ừm? Vậy cô thích tác giả nào của tạp chí chúng tôi nhất?”

“Thầy Hạnh Tâm.” Lúc nói những lời này Lan Ninh có chút kích động, cô rất trông đợi được vào Mister Calitri, một phần lớn nguyên nhân là vì Hạnh Tâm, “Mỗi quyển sách của thầy tôi đều mua.”

Tác phẩm đầu tiên của Hạnh Tâm là một đoản văn trinh thám, bài viết được đăng trên tạp chí Mister Calitri, năm đó anh mới 17 tuổi. Sau đó anh lại viết thêm mấy đoản văn nữa cho tạp chí, rồi nhanh chóng lọt vào mắt xanh của chủ biên, và được trực tiếp mời về viết truyện dài kì độc quyền cho tạp chí.

Các bài báo được đăng sau đó chính là từng chương của bộ thứ nhất trong hệ liệt trinh thám An Nhiêu, ‘Diễn viên’.

Trong thời gian ‘Diễn viên’ được đăng hàng tháng thì luôn trong tình trạng cực hot, sau khi kết thúc và được xuất bản, tác phẩm này cũng không thiếu tên trong danh sách những tiểu thuyết trinh thám bán chạy nhất năm. Bản thân Hạnh Tâm cũng vì tác phẩm này, mà giành được giải thưởng tác giả tiểu thuyết trinh thám mới của năm, và cũng nhận được giải thưởng tác giả được độc giả bình chọn nhiều nhất của tạp chí Mister Calitri.

Điều đáng nhắc tới chính là, mới tròn hai mươi tuổi Hạnh Tâm là người trẻ nhất giành được hai giải thưởng cao quý này.

Chủ biên nghe Lan Ninh nói ra cái tên Hạnh Tâm, cô nhếch miệng cười : “À, hóa ra là thầy Hạnh Tâm.”

Lan Ninh không hiểu ý nghĩa nụ cười này của cô, cũng không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười tươi phối hợp.

“Tôi đã đọc CV của cô, cô đang làm việc ở tạp chí vừa ngừng xuất bản, nên mới bị sa thải đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Cô cho rằng nguyên nhân tạp chí của cô bị ngừng xuất bản là gì?”

“Một mặt là vì báo mạng rất phổ biến đã thay đổi truyền thống đọc báo giấy của mọi người, khiến toàn bộ ngành xuất bản đều khó khăn, một mặt khác là bản thân tạp chí cũng đã tồn tại rất nhiều điều cần phải thay đổi, ví dụ như nhu cầu của quần chúng độc giả hiện nay là. . .”

Lan Ninh đã sớm cân nhắc nhà tuyển dụng có thể sẽ hỏi vấn đề này, vì vậy đã chuẩn bị trước câu trả lời, bây giờ vừa được hỏi nên đáp lại cũng rất lưu loát. Sau khi phỏng vấn kết thúc, nhà tuyển dụng cũng không nói thẳng kết quả cho cô, họ chỉ nói cô về nhà chờ thông báo.

Cô đi ra khỏi công ty, mặc áo khoác ngoài, đi theo hướng ra tàu điện ngầm.

Vừa nãy cô phát huy cũng ổn phải không? Không được một trăm điểm, thì tám mươi điểm cũng không thành vấn đề nhỉ?

Trong lòng thầm nghĩ đến biểu hiện lúc phỏng vấn, bất tri bất giác cũng về đến nhà, vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Khúc Đồng mặc trang phục Lolita đứng ngoài cửa.

Lan Ninh vẫn luôn bị cô nàng gây shock như vậy, Khúc Đồng dang hai tay, xoay một vòng trước mặt cô: “Bộ trang phục này là bộ sưu tập mới BabyHouse vừa công bố, là của hoạt hình Disney, có đẹp không!”

Khúc Đồng rất thích sưu tập đủ loại váy áo kiểu Tây, con bé còn cố gắng giới thiệu cho Lan Ninh vài bộ, sau khi Lan Ninh nghe qua giá cả, thì cô không còn hứng thú tiếp tục tìm hiểu những bộ đồ kiểu này nữa .

Có điều những bộ váy này rất đáng yêu, cô nở nụ cười mỉm, nói với Khúc Đồng: “Rất đẹp, bộ độ này là của công chúa ngủ trong rừng nhỉ?”

“Đúng rồi đúng rồi, bộ váy màu hồng kia cũng vô cùng đáng yêu! Chị có muốn xem thử không?”

“Không, chị không. . .” Lan Ninh mau mau ngăn cản cô nàng.

Cô về phòng thay quần áo, Khúc Đồng cũng thay lại quần áo mặc ở nhà hàng ngày, rồi chạy đến phòng cô: “Chị Lan Ninh , sáng nay chị phỏng vấn ổn không?”

“Ừ, chị cũng không chắc lắm.”

“Em tin chị, nhất định sẽ qua vòng phỏng vấn!”

Nhờ lời chúc của Khúc Đồng, Lan Ninh thật sự nhận được mail báo của Mister Calitri vào gần tối hôm sau, email viết ngày mai mời cô tới công ty nhận việc.

Lan Ninh hưng phấn đến mức muốn hét lên, cô nhanh tay tìm số của Đại Thanh, ngay lập tức gọi điện thoại cho cô nàng: “Tao nói có thể mày không tin, nhưng tao trúng tuyển vào Mister Calitri rồi!”

Đại Thanh lơ mơ vài phút, còn không dám tin hỏi lại: “Cái gì? Em yêu có phải mày chịu áp lực quá lớn không?”

“Không phải! Hôm qua tao vừa tham gia phỏng vấn, bọn họ vừa gửi mail cho tao, bảo tao mai tới nhận việc!”

“Có thật không?” Lúc này Đại Thanh rốt cục cũng tỉnh táo lại, mừng thay cho Lan Ninh, “Chúc mừng mày Lan Ninh Ninh! Tao đã nói mà cái cũ không đi sao cái mới đến được, bây giờ mày vào được công ty lớn! Định bao giờ mời tao ăn cơm đây?”

“. . . Hôm nay chắc không kịp, ngày mai đi, tối mai tổ chức lẩu ở nhà tao.”

“Được! Tao mang qua cho mày món mày thích nhất đậu hũ!”

“Mang chút thịt thì tao cám ơn. . .”

Sau khi chia sẻ tin vui với Khúc Đồng lần nữa, Lan Ninh mau chóng bắt đầu đắp mặt nạ, dự định hôm nay đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc.

Cho dù cô đã chuẩn bị trước trang phục mặc đi làm, nhưng sáng hôm sau vẫn trong tình trạng binh hoang mã loạn như đi đánh trận.

Cô trang điểm theo style văn phòng đơn giản, lấy vội một dây nịt, liền mau chóng bắt đầu chải đầu. Khi làm việc Lan Ninh thích nhất là buộc tóc cao lên thành đuôi ngựa, như vậy có vẻ có tinh thần hơn, một túm tóc phía trước còn ngắn nên không buộc lên được, cứ để nó như thế, còn có thể thuận tiện vuốt tóc.

Sau khi chuẩn bị xong, cô cầm túi xách đi giày cao gót rồi mới ra ngoài.

Đi tàu điện ngầm mất tổng cộng bốn mươi phút, đi ra khỏi cổng tàu điện, rồi qua đường lớn phía trước chính là đến công ty. Phòng nhân sự của công ty có nhân viên chuyên môn giới thiệu tới đón cô, sau khi giúp cô làm xong thủ tục, còn dẫn cô đi tham quan công ty một vòng.

“Bên đây là phòng văn học thiếu nhi, trong phòng có vài tên ngốc bị bệnh, nghĩ tới việc phải giao mầm non đất nước cho mấy người đó, tôi vô cùng đau lòng cho tổ quốc ta.”

“Phụt.” Lan Ninh bị nhân viên hướng dẫn chọc phát cười, tò mò liếc mắt nhìn qua phòng này một lượt. Lập tức có nam đồng nghiệp nhanh mắt nhìn thấy cô, nhiệt tình gọi với ra: “Này em gái, mới đến sao? Vào phòng chúng tôi đi! Bây giờ mà vào lập tức sẽ có bạn trai!”

“Được rồi, chất lượng đàn ông như mấy cậu, vẫn để nội bộ tự tiêu thụ đi, có thể thành được đôi nào là phúc đức cho xã hội đôi ấy.” Nhân viên hướng dẫn lườm mấy vị nam đồng nghiệp một cái, rồi dẫn theo Lan Ninh tiếp tục đi những phòng khác, “Phòng này là bộ ngành tiểu thuyết ngôn tình, cũng là phòng có nhiều phụ nữ nhất công ty chúng ta.”

Lan Ninh vừa mới gật đầu, liền nghe được bên trong truyền ra một tiếng gào tan nát cõi lòng: “Trời ạ ——! Có thể đừng giao cho tôi mấy bản thảo liên quan đến ma giáo giáo chủ gì đó không! Bây giờ nhìn thấy mấy chữ này tôi chỉ! muốn! nôn!”

Lan Ninh thầm cảm thông gật gật đầu, cô cùng từng là ban biên tập cho văn học thiếu nữ, nên cô vô cùng hiểu rõ mấy nghề như giáo chủ, vương gia, tổng tài gì đó, sẽ không bao giờ thiếu trong ngôn tình .

“Đồng nghiệp nữ trong ban ngôn tình luôn bị ngược đãi tinh thần suốt, nên tâm trạng có chút bất ổn ha ha.” Nhân viên hướng dẫn cười gượng hai tiếng, dẫn Lan Ninh rẽ vào một phòng khác, “Đây chính là phòng tiểu thuyết trinh thám của cô.”

Lan Ninh đưa mắt nhìn xung quanh, trước cửa phòng làm việc có dán một tờ giấy màu vàng, trên giấy viết mấy chữ “Phòng trinh thám phá án”, bên cạnh là vài poster dán trên tường, là bìa ngoài tiểu thuyết mới phát hành của thầy Hạnh Tâm .

Trong tíc tắc mắt Lan Ninh sáng rực.

“Công ty chúng ta tổng cộng có ba loại tập san trinh thám, khu làm việc của Mister Calitri ở chỗ cửa sổ phía bên kia.” Nhân viên hướng dẫn đưa cô đến cửa, rồi chỉ hướng cô qua đó, “Cô qua tìm chủ biên của các cô đi, cô ấy sẽ sắp xếp công việc cho cô.”

“Vâng, cảm ơn.” Cô nhìn nhân viên hướng dẫn rời đi, hơi lo lắng đi vào văn phòng. Mọi người dường như cũng đang rất bận, không có ai để ý đến cô.

“Bản thảo này có mỗi lỗi BUG lớn như vậy nhưng không ai nhìn thấy là sao? Yêu cầu tác giả sửa lại lần nữa!”

“Nhưng sắp phải đưa xuống nhà in rồi QAQ “

“Vậy thì đổi bản thảo khác! Cô biên tập bản thảo kiểu gì vậy, không muốn làm nữa à!”

“. . . QAQ “

“Ra vẻ dễ thương cũng vô dụng, tôi cũng không phải đám trạch nam bên phòng thiếu nhi!”

Nghe thấy có tiếng cãi nhau, Lan Ninh theo bản năng mà nhìn sang, kết quả là chạm mắt người đàn ông dữ dằn kia. Đối phương hơi ngạc nhiên một chút, rồi nói với cô: “Cô biên tập mới tới của Mister Calitri ? Khu làm việc của họ ở bên kia.”

“Vâng, cám ơn.” Lan Ninh cười nhìn anh gật gật đầu, rồi bước chân thật nhanh, tiếng gầm gừ dữ dằn đằng sau lại vang lên.

Lan Ninh nhìn xung quanh một lần, tuy rằng văn phòng này khá lớn, nhưng khu vực của mỗi tạp chí đều có treo một tấm bài thủy tinh lơ lửng. Cô đi về hướng tấm bài ghi Mister Calitri, bên cạnh tường là một giá sách rất lớn.

Trên giá sách xếp rất nhiều loại sách khác nhau, tất cả những tác phẩm của các tác giả nổi tiếng cô từng đọc qua, cũng có thể tìm được trên giá sách.

“Trời ạ.” Lan Ninh không nhịn được mà thầm than trong lòng một câu, thật sự là “Tủ sách trong mơ” .

“Làm xong thủ tục nhận việc rồi sao?”

Vừa nghe câu này, Lan Ninh nhanh chóng xoay người, quả nhiên người phỏng vấn cô hôm đó chính là vị chủ biên đại nhân.

“Vâng, tôi đã làm xong thủ tục nhận việc rồi.” Cô rất cung kính trả lời.

Chủ biên nhìn thẻ nhân viên cô đang đeo trên cổ, tay cầm bút máy chỉ vào một bàn không có người ngồi “Chỗ của cô là nơi đó, trên bàn có hơi loạn, cô tự sắp xếp lại nhé, Computer cũng có thể dùng.”

“Vâng, cảm ơn chị.”

“Người ngồi bên trái cô là Bình Quả, cô ấy sẽ hướng dẫn công việc cho cô, nếu có vấn đề gì cô cứ hỏi thẳng cô ấy.” Chủ biên nói tới đây thì dừng lại một chút, hai mắt kín đáo đánh giá cô, “Tôi nhớ hôm phỏng vấn cô có nói, tác giả cô thích là thầy Hạnh Tâm?”

“Đúng thế.” Lan Ninh cảm thấy có chút kì lạ, giống như nụ cười khó hiểu hôm phỏng vấn của chủ biên vậy.

Chủ biên vỗ vai cô một cái, lần thứ hai nở nụ cười mê hoặc: “Vậy tôi quyết định giao anh ta cho cô.”

Chương 4: Tiêu tan

Trong phút chốc, chủ biên khiến Lan Ninh bối rối, trong đầu cô bây giờ là hàng loạt những dấu chấm than đầy nghi ngờ.

Cái gì, thầy Hạnh Tâm sẽ do cô phụ trách! Cô là biên tập viên mới đến, tự nhiên lại giao vị tác giả nổi tiếng này cho cô! Tại sao có chuyện tốt như vậy được ???

“Thầy Hạnh Tâm có sách xuất bản sắp đến ngày giao bản thảo, nhưng tôi đã dùng mọi phương thức liên lạc với anh ta nhưng cũng không có cách nào bắt sóng theo kịp anh ta, nhiệm vụ này giao lại cho cô.”

“Hả?”

Chờ chút, giao cho cô ý là bảo cô đi giục bản thảo sao?

Cô còn chưa kịp tiêu hóa thông tin, chủ biên đã mau chóng xé một tờ giấy, đặt lên bàn rồi viết thật nhanh: “Trên đây là toàn bộ phương thức liên lạc với anh ta, tôi không biết cô dùng cách nào, nhất định phải lấy được đầy đủ bản thảo từ anh ta trước ngày mười lăm tháng sau, cố lên.”

Cô ta nói xong rồi nhét vội tờ giấy kia vào tay Lan Ninh, vẫy vẫy tay chào cô rồi trở về phòng làm việc của mình.

Lan Ninh: “…”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, giống như có cơn lốc xoáy vừa đi ngang qua vậy.

Cô chậm chạp lê bước về chỗ ngồi của mình, hỏi qua cô nàng Bình Quả ngồi bàn bên cạnh vài điều. Đại khái là vì chủ biên ném thầy Hạnh Tâm lại cho cô, nên mong Bình Quả giới thiệu cho cô một chút về tình hình của thầy Hạnh Tâm, không ngờ câu nói đầu tiên của cô nàng chính là: “Cậu có biết chúng tôi đặt biệt danh cho thầy Hạnh Tâm là gì không?”

“Là gì?”

“Thiên Vương lầy [1] nhất Đông Á.”

[1] Chỗ này là 拖稿 – Tha cảo có nghĩa là không chịu nộp bản thảo , kéo dài thời gian chày cối ko chịu nộp đấy ạ. Cơ mà để ngắn gọn thì em xin dùng từ lầy , ai có ý kiến đóng góp cứ tự nhiên ạ ^^

Lan Ninh: “…”

Thiên Vương trốn bài và Thiên Vương cầm tháp có liên quan gì không?

Mười phút sau đó, cô dở khóc dở cười mà nghe Bình Quả kể hàng đống trò gian manh mà thầy Hạnh Tâm đã dùng, tầng tầng lớp lớp các cách để trốn được bản thảo, theo lời của Bình Quả, anh ta có thể xuất bản một quyển sách với tên ‘Bí kíp trốn bản thảo’ là điều hoàn toàn chắc chắn.

“Nhưng vô liêm sỉ hơn cả là anh ta còn xây dựng một group, kéo thật nhiều tác giả khác cùng vào, rồi chia sẻ với bọn họ những cách trốn nộp bản thảo mà anh ta tâm đắc.” Bình Quả nói đến đây thì phẫn nộ đến mức đập rầm một cái lên mặt bàn.

Lan Ninh: “…”

Trước đây cô cũng là biên tập viên, nên cũng đã từng gặp các tác giả trốn nộp bản thảo, nhưng thể loại không chỉ một mình mình lầy, còn trở thành giáo chủ muốn lôi kéo mọi người theo cùng lầy như mình, đây là lần đầu tiên cô gặp.

… Má nó chớ cô bị hãm hại rồi! Biết ngay mà, sao tự nhiên có chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu, thì ra nụ cười nham hiểm của thím chủ biên là vui mừng vì ném được gánh nặng là củ khoai lang nóng kia sang tay cô!

“Biên tập của thầy Hạnh Tâm đã nghỉ việc, chủ biên đã định cô ấy sẽ nhận quả bom nổ chậm này, cuối cùng là liên lạc bằng cách nào anh ta cũng không có phản ứng, gọi hàng trăm cuộc điện thoại cũng không nhận.” Bình Quả cầm quả táo trên bàn cắn một miếng rồi nói với Lan Ninh, “Nói chung trong khoảng thời gian này cậu cứ tập trung đi đòi bản thảo của thầy Hạnh Tâm, mọi chuyện ở đây tôi sẽ giúp cậu giải quyết.”

“Được, cám ơn cậu..” Ngày đầu tiên đi làm Lan Ninh đã cảm thấy bầu trời như sụp đổ, chút niềm tin cơ bản giữa người và người cũng không còn nữa.

Cô sắp xếp lại bàn làm việc một lượt, kéo ghế ra ngồi xuống. Sau khi mở Computer, cô cầm tờ giấy nhớ chủ biên vừa ghi chép đọc qua một chút.

Trong giấy có ghi mã số QQ, tên Weibo ,nick Wechat, số điện thoại, địa chỉ nhà thậm chí còn cả số tài khoản ngân hàng của thầy Hạnh Tâm. Cô nhìn mà đắng hết cả mề, đọc một lượt thông tin cơ bản phía dưới, ánh mắt quét qua ba chữ ở hàng đầu tiên.

Ngôn Nho Ngữ.

Đây là tên thật của thầy Hạnh Tâm, nghe qua rất có phong cách, nhưng phải nói thế nào nhỉ… mặt đẹp như ngọc? [2]

[2] Ngôn Nho Ngữ đọc gần giống Nhan Như Ngọc : ý chị là cái tên thì đàn ông mà sao đọc ra thì ý nó đàn bà vợi =))))

Phụt. Cô nở nụ cười một tiếng, click chuột vào biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình.

Mỗi biên tập của Mister Calitri đều có một mã số QQ do công ty lập cho, nói cách khác sau khi một biên tập viên nghỉ, người đi nhưng QQ phải để lại. Theo hướng dẫn của Bình Quả, Lan Ninh sửa lại mật khẩu trước đã, sau đó mới online.

Trong số QQ này có lưu rất nhiều mã số QQ của tác giả, nhưng cô cũng không dám click bừa, cô tìm nick của Hạnh Tâm trong nhóm tác giả, gửi cho anh một tin: “Xin chào thầy Hạnh Tâm, tôi là Súp Lơ biên tập viên mới của Mister Calitri, xin hỏi bao giờ thầy mới có thể giao bản thảo?”

Lần đầu tiên gửi tin nhắn cho người nổi tiếng, Lan Ninh có chút căng thẳng, ngay cả ngón tay cũng đang run lên. Nhưng sau khi gửi tin lại đau thương như đá chìm biển lớn.

Cô mím chặt môi, quyết định đổi sang cách thức liên hệ khác. Weibo phải dùng nick của mình, mà cô và Hạnh Tâm chưa thêm bạn tốt, cách này cũng có thể thử xem sao. Cô bò lên Weibo của mình, inbox cho Hạnh Tâm một tin y hệt như thế, sau đó cũng bặt tin như đá chìm biển lớn.

Được rồi, chỉ có thể gọi điện thoại quấy rầy.

Lần này Lan Ninh run rẩy toàn thân, sau khi bấm nút gọi điện, rõ ràng có tiếng báo đã kết nối nhưng đối phương không nhận. Chợt QQ kêu tách một tiếng, Lan Ninh nghĩ thầy Hạnh Tâm đã trả lời cô, kích động đến mức suýt chút nữa đánh rơi điện thoại xuống đất, kết quả vừa mở ra thì là tin Bình Quả gửi cho cô tên mail nhận bản thảo của tạp chí để xem bản thảo.

Mister Calitri ngoài đăng những tác phẩm của tác giả nổi tiếng, cũng rất cố gắng khai thác người mới, vì thế tạp chí còn mở riêng một mail chuyên nhận bản thảo của các tác giả mới, Bình Quả bảo cô thẩm định bản thảo là những bản thảo của tác giả mới.

Trong hòm thư có bảy, tám bản thảo chưa ai đọc, Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là gác chuyện thầy Hạnh Tâm qua một bên, tập trung đọc bản thảo mới.

Thẩm định bản thảo kỳ thực là một việc vô cùng khô khan, nếu như bản thảo hợp khẩu vị của người đọc thì không sao, nếu như nó không thú vị chút nào, vậy thì thực sự như đang tự ngược bản thân vậy. Hơn nữa chất lượng bản thảo của người mới là khác nhau, Lan Ninh đọc đến tận trưa đã choáng váng đầu óc mỏi mắt vô cùng.

“Được rồi, ngày đầu tiên đi làm không cần liều mạng như vậy, để chào mừng người mới vào nhóm, trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm.” Không biết chủ biên đã đứng sau Lan Ninh từ lúc nào, vỗ vỗ vai cô an ủi.

Mọi người nghe cô nói vậy, đều phấn khởi hò hét. Lan Ninh tắt máy tính, cầm áo khoác cùng mọi người ra ngoài ăn trưa. Xung quanh công ty cũng có vài nhà hàng món Trung, mọi người vào bừa một quán, vừa ngồi xuống mọi người liền bắt đầu tự giới thiệu.

Tỉ lệ nam nữ trong phòng này cũng coi như cân đối, có điều một nửa là người đã kết hôn. Mọi người đều rất vui tính, Lan Ninh cũng rất nhanh chóng hòa nhập với đồng nghiệp. Sau khi cơm nước xong ngồi nghỉ một lúc, cô lại bước vào con đường đọc bản thảo.

Bản thảo này có tiêu đề là ‘Cầu xin’, tên tác giả là Trời Xanh Mây Trắng. Lan Ninh vốn đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, nhưng vừa đọc vài trang thì bất tri bất giác bị hấp dẫn từ lúc nào.

Cách dùng từ và xây dựng cốt truyện của tác giả này rất giống phong cách của thầy Hạnh Tâm, nhưng sau khi đọc xong lại khiến người ta có cảm nhận khác hẳn. So với Hạnh Tâm nếu anh miêu tả rất rõ sự ghê tởm và đen tối của tội phạm, thì tác giả này tuy rằng cũng viết tội phạm rất ác độc, nhưng đọc từ đầu đến cuối tác phẩm khiến người đọc luôn có cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái, thực sự khó mà tin nổi.

Lan Ninh đã đọc không ít tiểu thuyết trinh thám, có rất nhiều tác giả viết về nhân vật chính vì “Nhân danh tính yêu mà phạm tội”, nhưng lại rất ít người có thể viết tình yêu tinh tế đến như vậy, bởi vì mọi người đều chú ý nhiều đến tình tiết trinh thám hơn thay vì tình cảm.

Như vậy câu chuyện của tác giả này càng thêm điểm cộng, bởi vì các yếu tố trinh thám của tác phẩm cũng được đầu tư rất kĩ lưỡng.

Lan Ninh cảm thấy bỗng nhiên cô phát hiện ra một ngôi sao tương lai.

Cô mở khung chat, gửi một tin nhắn cho Bình Quả: “Cậu đọc qua bản thảo này đi, tôi cảm thấy viết cũng khá tốt, nhưng tôi có chút lo lắng người viết bản thảo này dùng nick clone ảo nộp bản thảo cho chúng ta.”

Quả Táo: Được, lát nữa tôi sẽ đọc qua.

Lan Ninh thấy cô nàng nhận bảo thảo, liền bắt đầu đọc những bản thảo tiếp theo, tầm ba giờ chiều, cô nhìn qua điện thoại di động một lượt, không có cuộc gọi nhỡ, lại mở khung chat với Hạnh Tâm trên QQ, anh ta vẫn chưa trả lời cô.

Lan Ninh: “…”

Xem ra kỹ năng giả chết của thầy Hạnh Tâm đã tu luyện đến cảnh giới thượng thừa [3] rồi.

[3] Thành ngữ gốc ‘Lô hỏa thuần thanh’ -炉火纯青: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ.

À quên mất, cô nhớ Bình Quả đã tiết lộ, lần cuối cùng thầy Hạnh Tâm trả lời tin nhắn của chủ biên là trước khi công ty nghỉ tết, anh ta nói anh ta bị bệnh rất nghiêm trọng, thời gian giao bản thảo có thể sẽ phải kéo dài.

Lan Ninh nhanh chóng nheo mắt, không phải anh ta bệnh nặng quá nằm chết trong nhà, không ai phát hiện ra đấy chứ?

Không phải do trí tưởng tượng của cô phong phú đâu, mà cô thật sự đã đọc được những tin tức tương tự trên ti vi.

Giấu nhẹm ý nghĩ này trong lòng, cô do dự gửi một tin nhắn cho Bình Quả.

Súp Lơ: “Thầy Hạnh Tâm thật sự không muốn trả lời, tôi cảm thấy có spam nữa chứ spam mãi anh ta cũng không thèm để ý đâu, tôi định đến cắm rễ ngoài cửa nhà anh ta _(:з” ∠)_ “

Quả Táo: … Cậu thật liều mạng.

Súp Lơ: Tôi chắc chắn nếu như không lấy được bản thảo, chủ biên sẽ khai trừ tôi mất
1f62d.png
1f62d.png
1f62d.png
hơn nữa không phải anh ta nói anh ta bị bệnh sao, đúng lúc tôi có thể chăm sóc cho anh ta.

Quả Táo: ha ha ha ha ha cậu tin anh ta bị bệnh sao
1f602.png
1f602.png
1f602.png
nếu chủ biên cho cậu địa chỉ của anh ta, thì cậu cứ dũng cảm đến tận nhà anh ta đi. Tôi sẽ nói với chủ biên xin cho cậu ra ngoài.

Súp Lơ: Được [
1f44c.png
]

Cô tắt máy tính, cầm áo khoác ra ngoài. Thầy Hạnh Tâm cũng ở thành phố A, cô nghe nói trước đây chủ biên cũng đã từng tới nhà anh ta nên địa chỉ này chắc hẳn là đúng.

… Nói thật nếu cô là Hạnh Tâm, nhất định cô đã rời khỏi thành phố A rồi.

Cô ngồi tàu điện ngầm rồi đi xe bus, mất hơn một tiếng mới đến địa chỉ ghi trên giấy. Đây là một khu chung cư cao cấp, lúc cô đi vào bảo vệ còn hỏi cô rất lâu, cuối cùng còn bắt cô phải ghi lại thông tin cá nhân.

Dựa theo địa chỉ cô tìm tới số phòng 2103 tòa nhà số 7, Lan Ninh hít sâu một hơi, rồi nhấn chuông cửa.

Sau khi tiếng chuông vang lên Keng, cô lo lắng đứng ngoài cửa chờ đợi.

Ba mươi giây trôi qua, trong nhà không có tiếng động gì. Cô lại nhấn chuông cửa lần nữa, rồi lại tiếp tục lo lắng đứng ngoài cửa chờ đợi.

Lại ba mươi giây nữa trôi qua, trong nhà vẫn không có tiếng động.

Leng keng leng keng leng keng.

Lần này cô nhấn chuông cửa đến ba lần, sau khi không thấy trong nhà có tiếng động gì cuối cục cũng dừng tay.

Được rồi, thật sự trong nhà không có ai.

… Mẹ nó, lão Hạnh Tâm này sao không hành động như người bình thường cho tôi nhờ!

Cô lấy di động trong túi sách, gọi một cuộc nhưng Hạnh Tâm vẫn không trả lời. Không sao cả, cô có thể tiếp tục gọi!

Thế nhưng đối phương vẫn tiếp tục không nhận.

Cô làm tư thế hít một hơi thật sâu, rồi cất điện thoại vào túi sách. Tại sao cô đường đường là một biên tập viên, lại phải đi đòi bản thảo từ tác giả như con buôn đi đòi nợ thế này?

Cô kéo vạt áo khoác, quyết định sẽ đứng đây chờ đến khi Hạnh Tâm về thì thôi. Hồi tiểu học thầy giáo liền cô đã dạy, khó khăn giống như một cái lò xo, bạn càng ép nó sẽ càng bật mạnh. Không phải chỉ là trốn bản thảo thôi sao, cô không tin mình không trị được anh ta!

Chờ được mấy phút, khí thế bắt đầu tụt dần, cô lại lôi điện thoại ra, tựa người vào cửa chơi vài ván game để giết thời gian.

Sau khi mở khóa cho level mới, cô nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, cô vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông hai tay xách hai bịch túi nilon to đang đi về phía cô.

Trong nháy mắt Lan Ninh mở to hai mắt, tuy rằng người đàn ông đã thay bộ trang phục leo núi thành áo len lông mỏng, nhưng cô vẫn nhận ra gương mặt đẹp trai kia!

Đây không phải người đàn ông cô đã gặp trên núi ở Hokkaido đấy à!

Dường như người đàn ông kia cũng nhận ra cô, anh chau mày nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: “Cô đứng trước cửa nhà tôi làm gì?”

Vẻ mặt Lan Ninh ngơ ngác, ngay cả ván game đang chơi dở cũng quên thoát, để mặc tiếng nhạc game vang lên giữa hai người: “Cửa nhà anh? Anh cũng ở đây? Nhưng tôi tới tìm thầy Hạnh Tâm mà.”

Người đàn ông im lặng đánh giá cô một lượt rồi mở miệng hỏi: “Cô là ai? Tìm anh ta có việc gì?”

“Tôi là biên tập viên của tạp chí… cơ mà, chuyện này liên quan gì đến anh?”

“Cô là biên tập viên?” Người đàn ông hứng thú nhếch mép cười một cái, đôi mắt dài nheo lại nhìn cô, “Đương nhiên là có liên quan tới tôi rồi, bởi vì tôi chính là thầy Hạnh Tâm cô vừa nhắc.”

Lan Ninh: “……”

Trong giây phút ấy, rõ ràng cô nhìn thấy một dòng chữ nhấp nháy trong mắt anh ta.

” Cô gái, thành công rồi ~ cô khiến tôi hứng thú.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom