• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cuộc chiến bản thảo (1 Viewer)

  • Chương 49+50

Chương 49

Bữa cơm hôm ấy mọi người ăn rất vui vẻ, ba Lan hỏi bóng hỏi gió một lúc liền điều tra được tất cả những thông tin cá nhân của Ngôn Nho Ngữ.

"Cái gì? Hóa ra cậu chính là tác giả Hạnh Tâm đó à?!" Ba Lan kinh ngạc đến mức miếng khoai đang gắp trên đũa cũng rơi luôn xuống bát, "Gần đây có phải cậu vừa ra thêm sách mới không, cái gì mà ‘Lời nhắn’ gì đó? Tôi có một ông đồng nghiệp, ngày nào cũng nhắc tôi phải đọc truyện đó."

Mẹ Lan cũng vô cùng bất ngờ: "Ninh Ninh nhà chúng tôi cũng rất thích truyện của cậu, giá sách trên phòng nó chất đầy sách của cậu."

Lan Ninh: "..."

Mẹ à chuyện xấu hổ thế này thì đừng nên nói ra chứ...

"Mẹ, mẹ ăn nhiều hơn đi ạ."

Lan Ninh gắp cho mẹ mình một cái đùi gà, với ý định đánh lạc hướng mẹ mình. Nhưng mẹ Lan ngay lập tức nhận ra ý đồ của cô: "Làm sao, định chặn miệng mẹ đấy à? Hồi học đại học tôi cho cô mấy đồng sinh hoạt phí, cô còn nằm lỳ ở ký túc ăn cơm trắng sống qua ngày, nhưng nhất định phải mua được sách của cậu ấy."

Lan Ninh: "..."

Mẹ cô bán con gái mình nhiệt tình quá.

"Thì ra em thích tôi mãnh liệt đến thế." Ngôn Nho Ngữ cười như không mà nghiêng đầu qua nhìn cô nói nhỏ.

Lan Ninh rất muốn cầm bát cơm này úp vào mặt anh luôn cho rồi, nhưng vừa nghĩ tới ba mẹ cô vẫn đang ngồi đây, cuối cùng vẫn nhịn lại: "Anh đừng nghe mẹ tôi nói quá, một cuốn truyện cũng chỉ mấy chục tệ thôi, lúc tôi mới lên đại học thì anh mới xuất bản được vài quyển, làm gì đến mức thiếu tiền phải xuống căn-tin ăn cơm trắng phải không?"

Mẹ Lan vội nói tiếp: "Đúng vậy, nếu như cô chỉ mua một quyển cũng không sao, nhưng hết bản bình thường, rồi lại bản đặc biệt, bản tái bản mua hết cả đống, mẹ cô cũng đến chịu cô."

Lan Ninh: "..."

Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh khẽ cười thành tiếng: "Thật ra mỗi bản đều không có gì khác về nội dung, chỉ là bookmark và quà tặng kèm theo thì khác nhau mà thôi."

... Làm sao anh có thể hiểu được cảm giác muốn sưu tập đầy đủ tất cả các phiên bản cả các fan như cô chứ! Sao anh hiểu được!

Lan Ninh im lặng mà xúc một miếng cơm, thật ra bây giờ bản thân cô đã là một biên tập viên, ngẫm lại thì cảm thấy ngày đó mình thật trẻ con, những cái được gọi là bản đặc biệt bản tái bản gì đó, chỉ là trò gian che mắt mà kiếm tiền từ fans mà thôi.

"Có điều nhắc tới chuyện đó mới thấy duyên phận thật kỳ diệu, Ninh Ninh nhà chúng tôi lại trở thành biên tập của cậu, nhất định con bé nằm mơ cũng không dám nghĩ tới đâu."

Lan Ninh: "..."

Chuyện cô nằm mơ cũng không dám nghĩ tới đâu chỉ có mỗi chuyện đó? Thử hỏi ai có thể ngờ thầy Hạnh Tâm lại là một tên bệnh thần kinh miệng lưỡi vô sỉ, lầy bản thảo thành nghề thế này chứ?

Ngôn Nho Ngữ cười mỉm mà đáp lại: "Đúng rồi, hôm nay cháu tới còn mang theo chút quà, hi vọng dì và chú nhận cho cháu vui ạ." Anh mở túi hành lý của mình lấy vài chiếc hộp ra, "Hộp thuốc bổ này là của dì, nó có thể tiêu độc dưỡng da, làm giảm tốc độ lão hóa, còn hộp trà lá này cháu xin tặng chú."

Lan Ninh: "..."

Cô thấy Ngôn Nho Ngữ cứ ôm khư khư túi xách của mình, còn tưởng rằng trong túi có món đồ gì quý giá, ví dụ như laptop có bản thảo, vậy mà không ngờ lại là...

"Ha ha, cậu Ngôn khách sáo quá rồi." Mẹ Lan vừa nói mấy lời khách sáo, vừa giữ chặt hộp thuốc chi chít tiếng nước ngoài kia không buông.

Ba Lan cũng rất hài lòng mà nói: "Sao cậu biết tôi thích uống loại trà lá này?"

Ngôn Nho Ngữ nói: "Trước khi cháu mua thì có hỏi ý kiến chuyên gia rồi ạ."

Lan Ninh: "..."

Không cần phải nghĩ nhiều, vị chuyên gia kia nhất định là Đại Thanh, hai người đó là cùng một giuộc, rốt cuộc là định làm loạn đến mức nào?

"Cậu Ngôn thật có lòng." Ba Lan càng đánh giá cao con người Ngôn Nho Ngữ. Lan Ninh nhìn ba mẹ mình cười nói vui vẻ với Ngôn Nho Ngữ, thì chỉ mím môi chứ không nói gì.

Sau khi ăn uống xong xuôi không biết Ngôn Nho Ngữ theo chân Mẹ Lan xuống nhà bếp thì thầm gì đó, cuối cùng Lan Ninh cũng tìm được chút thời gian rảnh, liền khởi binh vấn tội

Đại Thanh: "Mày coi bạn thân của mình là rác phải không, lần này tao thực sự sẽ tuyệt giao với mày đó. [bái bai]"

Đại Thanh: Lan Ninh mày dám nói mà không dám làm, rõ ràng mày thích thầy Hạnh Tâm người ta ra mặt, tại sao vẫn không chịu đồng ý? [Móc mũi]

Lan Ninh: Tao thừa nhận tao thích anh ấy, nhưng chuyện đó đâu có nghĩa là tao phải hẹn hò với anh ấy? Tao cứ im lặng mà thích không được à? Tao không muốn yêu đương nữa cũng không được à?

Đại Thanh: Thôi đi, mày cứ như con đà điểu ấy, chịu đau một lần thì co hết cổ vào.

Lan Ninh: Mày có trải qua đâu mà biết? Kim không đâm vào người mày, thì mãi mãi mày không hiểu cảm giác đau ấy nó như thế nào.

Lần này Đại Thanh im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhắn tin đáp lại cô: "Nếu mày đã nói như thế, vậy tao chân thành xin lỗi mày, sau này chuyện của hai người tao sẽ không can dự vào nữa. Nhưng mày thật sự quyết định vì tên cặn bã Vu Mộ Viễn đó, mà không yêu đương với ai nữa sao? Có đáng không?"

Lan Ninh: Tao không có ý ngừng hẹn hò yêu đương, nhưng hai người có thể cho tao chút thời gian điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân chút không? Hai người cứ dồn ép tao liên tục như vậy, tao cảm thấy rất áp lực.

Đại Thanh: Được rồi, tao hiểu, có cần tao nói lại chuyện này cho thầy không?

Lan Ninh: Không cần , tao sẽ tự nói với anh ấy.

Cô vứt di động lại vào trong túi xách, đi tới nhà bếp đi liếc mắt nhìn. Mẹ cô đang nói gì đó với Ngôn Nho Ngữ, anh cúi đầu vẻ mặt rất chăm chú lắng nghe. Lan Ninh thở dài một cái, gọi vào: "Thầy à, anh có định đi thuê khách sạn trước không?"



Mẹ Lan nói: "Đâu cần gấp gáp như vậy chứ?"

"Con sợ đến muộn sẽ không còn phòng tốt nữa, thôi thì đi sớm một chút vẫn hơn."

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, rồi xoay người nói với mẹ Lan: "Dì ạ, vậy cháu đi thuê khách sạn trước."

"Được được." Mẹ Lan Ninh nhìn hai người đi ra, thì quay sang thủ thỉ với ba Lan, "Chỉ cần gọi điện đặt phòng trước ở khách sạn là được mà ông nó nhỉ?"

Ba Lan Ninh cười ha ha vài tiếng đáp lại: "Cái đó mà bà còn không hiểu sao? Hai đứa nó đang muốn có thời gian riêng ra ngoài tâm sự thôi."

Mẹ Lan: "..."

Hiếm khi nào ông già này nói được một câu hợp lý đến thế.

Bên ngoài khu chung cư, Lan Ninh cùng Ngôn Nho Ngữ sóng vai đi trên con đường nhỏ.

Thành phố này đúng như lời Ngôn Nho Ngữ nói, chỉ là một thành phố nhỏ, đến đường cái cũng không rộng bằng một nửa con đường nhỏ của thành phố A, nhưng vệ sinh đường phố lại vô cùng sạch sẽ.

Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu quay sang nhìn Lan Ninh một chút, mà hỏi cô: "Có phải em có lời gì định nói với tôi không?"

Lan Ninh cười khẽ một tiếng: "Quả nhiên không có chuyện gì qua mặt được anh hết." Cô dừng chân đứng lại, nhìn người đang đứng trước mặt mình, "Thầy à, có thể việc anh và Đại Thanh đang làm đều là vì muốn tốt cho tôi, tôi cũng biết vì đã trải qua một cuộc tình thất bại, rồi không dám can đảm bắt đầu một cuộc tình mới là không đúng, nhưng con người ta thỉnh thoảng cũng có lúc như vậy..."

Càng là vì đối mặt với người mình thích, bạn sẽ càng lo sợ đâu đâu.

Cô chậm rãi hít vào một hơi, không để ý gì nữa mà nói: "Tôi thích anh, tình cảm thì không thể kìm nén được, nhưng bây giờ tôi thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới, dù hai người ép buộc tôi, tôi cũng không thể nói đồng ý với anh ngay bây giờ."

Nói cho cùng, yêu anh không có nghĩa là sẽ tin anh vô điều kiện, hoặc đúng hơn là cô không tin vào bản thân mình.

Lông mày Ngôn Nho Ngữ hơi nhếch lên: "Em nghĩ rằng chúng tôi đang ép buộc em?"

"...Chẳng lẽ không đúng sao? Còn đến tận nhà gặp ba mẹ tôi luôn rồi." Tuy rằng cô không thẳng tay nhẫn tâm bỏ anh ở lại nhà ga, là lỗi sai của cô.

Ngôn Nho Ngữ im lặng trong phút chốc: "Tôi hiểu ý của em, chuyện này có thể tôi hơi vội vàng nên hành động có chút thiếu suy nghĩ." Anh hơi cong khóe miệng cười mỉm rồi nói, "Có điều nghe được chính miệng em nói em cũng thích tôi, khiến tôi vẫn rất vui."

Lan Ninh quay đầu đi ho vài tiếng che giấu tâm trạng: "Vậy tôi đưa anh tới khách sạn trước nhé."

"Không cần." Ngôn Nho Ngữ nói, "Tôi tới đây cũng chỉ vì em, nếu như không thể ở gần em, tôi ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì."

Anh nhìn đồng hồ trên tay một chút, rồi nói với Lan Ninh: "Tôi sẽ tới nhà ga giờ, xem còn vé về thành phố A không thì về luôn."

Nhìn dáng vẻ anh vội vàng như vậy, trong lòng Lan Ninh bỗng cảm thấy thực khó chịu. Cô nói những lời vừa nãy, cũng không có ý muốn đuổi anh đi, chỉ là cô muốn nói hết cho anh biết những suy nghĩ trong lòng mà thôi.

Ngôn Nho Ngữ cong khóe môi cười dịu dàng với cô: "Nửa tháng tới coi như là thời gian tôi cho em suy nghĩ đi, hi vọng lúc em trở lại thành phố A, tôi sẽ được nghe tin tốt."

Anh nói xong thì nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, đi thẳng tới nhà ga. Lan Ninh đứng nhìn chiếc xe taxi rẽ sang trái ở ngã ba trước mắt, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng xe đâu, cô mới từ từ đi thẳng về nhà.

Sau khi Ngôn Nho Ngữ tới nhà ga thì lên quầy vé hỏi thăm, hôm nay vẫn còn vé về thành phố A, nhưng phải chờ đến gần tối mới có chuyến, Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định mua vé.

Vì từ giờ đến lúc tàu chạy còn một lúc lâu nữa, nên Ngôn Nho Ngữ ra quán cà phê ngay gần nhà ga, gọi một ly cafe. Anh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hành lý liền đặt xuống cạnh chân. Rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, đăng nhập QQ nhắn một tin ngắn cho Mười Chín Tai: "Cuốn ‘sổ tay chinh phục nữ thần’ cậu cho tôi, thật sự vì muốn hãm hại tôi phải không? "

Mười Chín Tai: Làm sao vậy? Không phải mấy ngày trước cậu nói nó rất hiệu quả đó sao?

Hạnh Tâm: Trong sách có nói trong trường hợp bạn công khai tuyên bố với mọi người bạn là bạn trai của cô ấy, nếu cô ấy không phủ nhận, có nghĩa là mối quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước nữa. Cậu có chắc không?

Mười Chín Tai: Về mặt lý thuyết thì không sai, cậu có làm y như vậy không?

Hạnh Tâm: Ừ, lần trước tại tiệc cưới của bạn cô ấy.

Mười Chín Tai: Ừm, có thể vì tình huống lúc đó quá đặc biệt, nên cô ấy không thể mở miệng phủ nhận được...

Hạnh Tâm: ...

Hạnh Tâm: Hôm nay tôi cũng nói với mẹ Lan Ninh tôi là bạn trai của cô ấy thì cô ấy đã phủ nhận.

Mười Chín Tai: ...Cái gì? Cậu đã chạy đi gặp mẹ người ta rồi? [cười chảy nước mắt]

Hạnh Tâm: Trong cuốn sách cậu cho tôi có nói, như thế nghĩa là quan hệ của cả hai có thể tiến thêm một bước nữa. :

Mười Chín Tai: Tôi cảm thấy ý của tác giả có nghĩa là tiến một bước nhỏ thôi, bước đi này của cậu dài quá rồi... [cười cry]

Hạnh Tâm: Thông tin quan trọng thế này, không phải tác giả nên ghi rõ ràng hơn sao?

Mười Chín Tai: ...Được rồi, tình trạng của cậu bây giờ như nào?

Hạnh Tâm: Cô ấy đuổi tôi về, giờ đang ở nhà ga chờ tàu về thành phố A.

Một lát sau, Mười Chín Tai nhắn lại cho anh một tin nhắn âm thanh, Ngôn Nho Ngữ vừa chạm vào nút play, ngay lập tức liền nghe thấy một đoạn cười lớn không dứt: "Ha ha ha ha ha ha xin lỗi nhé, cậu để tôi cười chục phút đã ha ha ha…."

Ngôn Nho Ngữ: "..."

Anh đen mặt cũng thu lại một câu gửi qua: "Cậu gõ chữ đi, đừng gửi cái tiếng cười buồn nôn đó qua cho tôi."

Mười Chín Tai lại gửi thêm một tin nhắn âm thanh tới: "Tôi cảm thấy cậu ép cô ấy quá mức rồi, cậu đã nói trước đây cô ấy từng có thằng bạn trai khốn nạn, tất nhiên bây giờ đối mặt với tình yêu nhất định sẽ thận trọng hơn nhiều."

"Không lẽ cứ để cô ấy rúc mình trong mai rùa mãi sao?"

"Chuyện đó thì, haiz, chủ yếu cũng là vì đối phương là cậu thôi, nếu như gặp được người đàn ông đáng tin cậy như tôi, nhất định cô ấy đã đi ra lâu rồi."

Ngôn Nho Ngữ: "..."

Anh đáp lại với giọng nói lạnh tanh: "Cậu có tin tôi gửi thư tỏ tình của độc giả cậu cho chị nhà không?"

Mười Chín Tai: ...

Mười Chín Tai: Hà tất phải tự sát hại nhau như vậy, chờ khi nào cậu về tôi mời cậu uống rượu, được chưa?

Sau khi Lan Ninh về đến nhà, mẹ cô đã rửa xong bát đũa. Ba đang ở trong phòng ngủ trưa, cô lặng lẽ đi vào phòng khách.

Mẹ cô vừa thấy cô bước vào, thì hơi kinh ngạc nói: "Về sớm vậy con?"

"Dạ..." Lan Ninh ậm ừ đáp một tiếng cho qua.

Mẹ cô vội kéo tay cô lại, cười tít mắt nói với cô: "Mẹ cảm thấy cậu Ngôn này rất khá, không nhắc tới ngoại hình cao ráo sáng sủa, người ta còn là một tác giả nổi tiếng, là người có ăn học đàng hoàng."

Bà vừa nói tới đây, lại mỉm cười có chút thần bí, "Vừa nãy ở dưới bếp, nó còn nói nhỏ với mẹ hỏi cách làm món gà nướng khoai môn thế nào, nói là sau này có thể tự tay làm cho con ăn."

Lan Ninh hơi ngạc nhiên, thì ra vừa nãy dưới nhà bếp anh nghe mẹ cô nói chăm chú như vậy, chính là đang nghe cách làm món gà nướng khoai môn? Món ăn này là món cô thích nhất, cô đã từng theo mẹ cô học mấy lần. Nhưng nước sốt mẹ cô

dùng không phải loại mua bên ngoài, mà là mẹ cô tự tay làm, quá phiền phức quá phức tạp, ngay cả cô cũng chẳng muốn ghi lại, vậy mà anh lại nghe chăm chú như thế.

"Con có thể suy nghĩ nghiêm túc về cậu ấy." Mẹ cô nói.

Lan Ninh bỗng đứng bật dậy khỏi sofa, có chút hốt hoảng chạy ra ngoài: "Mẹ à, con còn chút chuyện, phải ra ngoài một chút!"

Quả nhiên không thể để anh cứ thế mà về được, chí ít cũng phải cố gắng chào tạm biệt anh một câu.

Cô chặn một chiếc xe taxi rồi tới thẳng nhà ga, một hơi chạy vù vào phòng chờ cho khách. Nhà ga này mới sửa được hai năm nay, nên rất to cũng rất đẹp. Bởi vì đây là một thành phố nhỏ

nên trong phòng chờ cũng không có quá nhiều người, Lan Ninh đi kiếm quanh một vòng, cũng không nhìn thấy Ngôn Nho Ngữ đâu.

Cô tới quầy vé hỏi thăm, chuyến tàu sớm nhất về thành phố A cũng phải bảy giờ tối, bây giờ anh chưa lên tàu mới đúng. Lẽ nào là anh cảm thấy phải đợi quá lâu, nên đã ngồi xe taxi đến sân bay rồi?

Cô lấy di động ra muốn gọi điện cho anh hỏi chuyện một chút, ngón tay đặt trên màn hình nhưng lại chậm chạp không nhấn nút.

Gọi điện cho anh xong cô phải nói gì đây? Chẳng lẽ lại là chúc anh thuận buồm xuôi gió? Hay cảm ơn anh đã học món gà nướng khoai môn vì cô?

Lan Ninh toát mồ hôi hột.

Cô cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trên tay, bất tri bất giác đã ra khỏi nhà ga từ lúc nào.

"Lan Ninh?"

Bỗng một giọng nam vang lên thu hút sự chú ý của cô, cô ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn người đối diện một lúc lâu, sau đó mới ngập ngừng hỏi: "Lớp trưởng?"

.

.

Chương 50

Thẩm Uẩn là lớp trưởng hồi Lan Ninh học tiểu học, ngày ấy cô thường thường mời anh tới nhà mình cùng làm bài tập về nhà. Đương nhiên cô làm vậy không phải vì muốn chép bài của lớp trưởng, mà là vì Thẩm Uẩn học rất giỏi, làm bài tập cùng anh, có chỗ nào không hiểu lập tức cô sẽ có câu trả lời.

Thẩm Uẩn lại ở chung một khu chung cư với cô, hai người luôn đi về chung một chuyến xe bus――Các bạn đều biết đấy, bất kể là bạn ở độ tuổi nào, cũng rất dễ thân thiết với người cùng ngồi chuyến xe bus hàng ngày với mình, Lan Ninh cũng không phải là ngoại lệ.

Thẩm Uẩn là kiểu nam sinh hiền lành, trên sống mũi luôn luôn có cặp kính tri thức, anh rất ít nói, lúc cười sẽ để lộ hai chiếc má lúm đồng tiền hơi mờ trên má. Bây giờ Lan Ninh vẫn còn nhớ, vào một buổi chiều sau khi kết thúc tiết toán học, Thẩm Uẩn ngồi bên cửa sổ đột nhiên quay đầu lại, dưới ánh mặt trời dịu dàng anh mỉm cười với cô.

Càng trùng hợp hơn là cảnh tượng bây giờ cũng y xì như vậy.

Thẩm Uẩn bây giờ trông vẫn rất hiền, anh mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản màu trắng, kèm theo một chiếc quần jean sẫm màu, trên sống mũi vẫn là chiếc gọng kính ấy, dường như không hề thay đổi so với năm đó.

Anh đang dắt một chiếc xe đạp, trong rỏ xe phía trước có đặt một chiếc cặp màu đen.

“Tại sao cậu lại ở đây? Tôi nhớ cậu đang làm việc ở thành phố A nhỉ?” Thẩm Uẩn mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy.

Cuối cùng Lan Ninh cũng thoát khỏi vòng xoáy hồi ức, cười với anh mà nói: “Đúng vậy, công ty cho chúng tôi nghỉ hè, nên tôi về quê vài ngày. Còn cậu thì sao? Cuối tuần vẫn tới trường à?”

Thẩm Uẩn nói: “Tôi tới trường dạy thêm cho học sinh, vừa mới học xong, đang định đi về, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

“À.” Lan Ninh thở dài một tiếng, “Tôi nghe mẹ tôi nói, cậu đang dạy cấp ba phải không?”

Thẩm Uẩn gật gật đầu: “Ừm, ngay ở Tam Trung thôi, cũng cách nơi này không xa lắm.”

Lan Ninh như ngộ ra điều gì đó gật gật đầu: “Cậu dạy môn gì?”

Thẩm Uẩn cười nói: “Ngữ văn.”

Lan Ninh bật cười thành tiếng: “Quả nhiên, từ nhỏ điểm ngữ văn của cậu cao nhất trong cả khối, mỗi lần làm bài thầy cô luôn muốn đọc văn của cậu làm mẫu cho cả lớp.”

Thẩm Uẩn cũng hồi tưởng về chuyện ngày xưa, trong đôi đồng tử sáng kèm thêm ý cười nhạt: “Giờ cậu định đi đâu?”

Câu hỏi này thật sự khó với Lan Ninh, cô vốn định ra ngoài tìm Ngôn Nho Ngữ, nhưng đến giờ cũng chưa nhìn thấy người đâu…

“Về nhà.” Cô nói, không chừng anh ấy ra sân bay rồi .

“Tôi cũng định về nhà.” Thẩm Uẩn nói, “Nếu không, chúng ta cùng về chứ?”

“Được.” Lan Ninh gật gật đầu, cùng anh sóng vai đi về nhà.

Ngôn Nho Ngữ đang ngồi trong quán café nhìn hai người dần khuất xa ngoài cửa sổ, anh hơi chau mày quyết định đứng dậy rời đi. Sau khi anh thanh toán xong, liền cầm túi hành lý đi ra ngoài, rồi nhắn một tin cho Mười Chín Tai: “Tôi không về nữa .”

Mười Chín Tai: Làm sao cơ ?

Ngôn Nho Ngữ nhìn lướt qua màn hình không nhắn lại, rồi cất di động vào trong túi.

Buổi tối, Ba Lan tan làm trở về, không thấy Ngôn Nho Ngữ đâu, thì có chút ngạc nhiên mà hỏi Lan ninh: “Cậu Ngôn đâu? Sao con không mời cậu ấy về nhà ăn tối?”

Lan Ninh bị nghẹn cơm trong cổ họng một lúc lâu mới nói: “Hình như anh ấy về rồi ạ .”

“Về rồi ?” Ba cô càng bất ngờ hơn, “Sao hôm nay vừa đến đã về rồi à?”

“Chắc là có chuyện gì đó ạ, ha ha.” Cô so đũa cho ba Lan rồi nói, “Ba, ba ăn com trước đi, cuối tuần còn phải tăng ca, cực khổ cho ba quá.”

Ba Lan tròn mắt nhìn cô rồi quay sang nhìn mẹ Lan. Lan Ninh ho khan một tiếng, nói với bọn họ: “Nhắc mới nhớ, hôm nay con gặp cậu bạn lớp trưởng hồi tiểu học đấy .”

Mẹ Lan hơi ngẩn người: “Là cậu Thẩm Uẩn đó à?”

“Vâng, cậu ấy là giáo viên ngữ văn ở Tam Trung.”

Ba Lan và mẹ Lan lén nhìn nhau trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn là mẹ Lan mở miệng hỏi: ” Là vì Thẩm Uẩn nên Cậu Ngôn mới bỏ về à?”

“Phụt khụ khụ.” Lan Ninh bị cơm mắc ngang cổ họng, đột nhiên ho khụ khụ hai tiếng, “Tất nhiên là không ạ, bọn họ vốn đâu có quen biết nhau.”

“Ồ…” mẹ Lan đăm chiêu, “Mẹ nhớ hồi học tiểu học con rất thích cậu lớp trưởng đó mà, ba câu nói thì hai câu là nhắc tới lớp trưởng.”

“… Mẹ, tại sao mấy chuyện từ ngày xưa xửa xừa, mà mẹ vẫn nhớ rõ thế?”

“Đúng vậy, nếu không được di truyền tật nhớ dai này của tôi, thành tích của cô có tốt thế không?”

Lan Ninh im lặng mà cong khóe miệng, không đáp lời.

Mẹ Lan lại nói: “Thẩm Uẩn à, mẹ nhớ hình như cậu ta còn chưa có bạn gái đâu.”

Lan Ninh lại bị sặc thêm lần nữa: “Mẹ, chuyện đó vốn không liên quan gì tới con cả!”

“Được được được.” mẹ Lan Ninh xúc cho mình một miếng cơm, vừa ăn vừa bàn luận, “Con và Thẩm Uẩn một người ở thành phố A, một người lại ở đây, lúc mời bạn bè nhất định là không tiện, đến lúc đó con phải quyết định nên ở lại đây, hay là nó theo con tới thành phố A? Dù thế nào cũng phải có người hy sinh sự nghiệp, nên xem ra cậu Ngôn vẫn là người thích hợp nhất.”

Lan Ninh : “…”

Mẹ à mẹ nghĩ nhiều quá rồi .

Ăn cơm xong thì cô giúp mẹ thu dọn bát đũa, rồi vào phòng ngủ đọc bản thảo của Diệp Trừng. Đọc tới mười giờ rưỡi, cô ngáp một cái rồi rửa mặt đi ngủ.

Sáng hôm sau, hơn bảy giờ cô đã bò dậy khỏi giường, nhanh chóng buộc tóc lên thành đuôi ngựa, rồi thay một bộ quần áo thể dục, ra ngoài chạy bộ .

Tuy rằng hiếm khi có kỳ nghỉ nào dài như vậy để cô tha hồ ngủ nướng, nhưng trước đây là vì công việc bận rộn, nên ít khi cô có thời gian vận động, bây giờ tốt nhất vẫn nên tập luyện một chút cho khỏe người.

Khu chung cư nhà cô tuy rằng đã xây từ rất lâu, nhưng vì khu dọc bờ sông này nằm trong dự án quy hoạch của nhà nước nên khung cảnh đã được xây sửa lại khá là khang trang sạch sẽ. Mỗi buổi sáng có không ít người ra bờ sông luyện tập, có người chạy bộ có người khiêu vũ cũng có người tập thái cực quyền.

Cô chạy được một đoạn ven sông, bỗng nhìn thấy phía trước có người đàn ông đang ngồi ven đường thắt dây giày. Cô đi chậm lại, quan sát cẩn thận người kia vài phút, rồi kinh ngạc kêu lên: “Thầy, sao anh vẫn ở đây?”

Ngôn Nho Ngữ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, rồi từ từ đứng dậy: “Sao vậy, chỉ có em mới được chạy bộ ở đây thôi sao?”

“Không, ý tôi không phải như vậy…” hiện giờ trong lòng Lan Ninh có trăm mối ngổn ngang, cô dọn dẹp lại dòng suy nghĩ, rồi mới nói, “Không phải anh đã về thành phố A rồi sao?”

“Vốn là định về, thế nhưng phải chờ chuyến tàu tối muộn, nên tôi quyết định không về nữa.”

Lan Ninh : “…”

Là ai hôm qua còn thề chắc nịch nói với cô, nếu như không thể ở bên cạnh cô, thì ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa?

Quả nhiên không thể tin tưởng đàn ông tùy tiện được, khổ thân cô hôm qua còn cảm thấy tội lỗi.

Cô mím mím đôi môi hơi khô, hỏi anh: “Vậy anh đang ở đâu?”

Ngôn Nho Ngữ quay người, chỉ chỉ tòa nhà cao chót vót phía bên kia bờ sông “Ở khách sạn bên kia, nghe nói đó là nơi có rượu ngon nhất thành phố em.”

“Ừm…” Lan Ninh gật gật đầu.

“Em có chạy nữa không? Cùng chạy nhé?”

“Được.” Lan Ninh chạy sóng đôi với Ngôn Nho Ngữ, hai người đều không nói gì, nhưng bước chân lại phối hợp hết sức ăn ý.

Chạy được một đoạn ngắn, Lan Ninh len lén liếc mắt nhìn anh.

“Thầy.” Cô gọi một tiếng.

“Hả?” Ngôn Nho Ngữ thuận miệng đáp.

Lan Ninh im lặng vài giây, rồi mới hỏi anh: “Hôm qua… tôi nói những lời đó không phải định đuổi anh đi đâu..”

“Nhưng em cũng không có ý muốn giữ tôi lại, không phải sao?”



Vậy nên anh mới dám tự tin nói với cô là anh sẽ về sao?

Khóe miệng Lan Ninh giật giật, cô đang định nói thêm gì, bỗng nhìn thấy có người đang chạy về phía cô.

“Lan Ninh ?” Thẩm Uẩn dừng lại trước mặt hai người, chào hỏi với cô.

Lan Ninh : “…”

Đây rốt cục là duyên phận kiểu gì chứ ??.

Cô nhìn Thẩm Uẩn cười mỉm nói: “Chào buổi sáng, cậu cũng chạy bộ sáng sớm đấy à?”

“Ừm.” Ánh mắt anh chuyển sang nhìn Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh Lan Ninh, hỏi một câu, “Vị này chính là?”

“Tôi là…” Ngôn Nho Ngữ lại muốn cướp lời nói trước, nhưng nói tới đây anh chợt dừng lại vài giây rồi ngập ngừng tiếp lời, “Tôi là bạn của Lan Ninh.”

Thẩm Uẩn nhìn anh, khẽ gật đầu.

Lan Ninh cười gượng hai tiếng, hỏi anh: “Cậu đã chạy xong chưa?”

“Ừm, xong rồi, không quấy rầy hai người chạy nữa.” Thẩm Uẩn nói xong định tiếp tục chạy về phía trước, nhưng suy nghĩ một chút, rồi anh lại nói với Lan Ninh, “Khó khăn lắm cậu mới về quê một lần, nếu không buổi trưa tôi mời cậu ăn cơm một bữa, vị tiên sinh này cũng đến nhé.”

“Chuyện này…”

“Được rồi, cám ơn cậu.” Lan Ninh còn chưa nói dứt lời, Ngôn Nho Ngữ đã mau chóng đồng ý.

Lan Ninh : “…”

“Vậy trưa tôi sẽ gọi điện cho cậu.” Thẩm Uẩn gật gật đầu chào hai người, rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.

“Người đó là ai vậy?” Ngôn Nho Ngữ hỏi.

Lan Ninh nở nụ cười hai tiếng: “Ngay cả người ta là ai anh cũng không biết, còn đồng ý lời mời ăn cơm của người ta ấy?”

Mặt Ngôn Nho Ngữ thản nhiên: “Chuyện đó có gì không được sao?”

Lan Ninh hừ một tiếng, rồi tiếp tục chạy: “Cậu ấy là lớp trưởng hồi tiểu học của tôi.”

“Lớp trưởng sao?”

“Ừm, tên là Thẩm Uẩn.”

Ngôn Nho Ngữ im lặng chạy một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Hồi học tiểu học em từng thích cậu ta phải không?”

Lan Ninh : “…”

Chuyện này anh cũng suy luận ra được sao?

Lan Ninh bĩu môi: “Chuyện đó cũng rất bình thường mà, hồi còn bé không phải ai thành tích tốt thì rất được ủng hộ đó sao? Những người kiểu như lớp trưởng lớp phó học tập, đều có rất nhiều người yêu mến?”

“Em thích cậu ta không chỉ vì thành tích cậu ta tốt phải không?” Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Đời sống tình cảm của em có vẻ phong phú đấy nhỉ ?.”

Lan Ninh : “…”

“Lẽ nào anh chưa từng thầm mến cô gái nào. Lúc đi học cũng không có ai thật à ?!” Lan Ninh không cam lòng yếu thế nhìn thẳng anh.

Ngôn Nho Ngữ nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thật sự không có, hồi còn đi học chẳng có cô gái nào học giỏi hơn anh cả.”

Lan Ninh : “…”

Cô cười nhạo nói: “Nam sinh thích nữ sinh, cũng chẳng phân biệt tuổi tác, đều là người thích cái đẹp cả. Những lời tôi vừa nói, chỉ phù hợp với nữ sinh thôi.”

“Vậy phải giải thích thế nào chuyện tôi thích em chứ?”

Lan Ninh : “…”

Thầy à rốt cuộc anh định tỏ tình hay muốn công kích người ta đây, anh nói cho rõ đi!

Cô tức giận không nói gì mà tiếp tục chạy, đột nhiên nghe thấy tiếng Ngôn Nho Ngữ vang bên cạnh nói: “Thật ra hôm qua ở nhà ga tôi đã nhìn thấy hai người.”

Lan Ninh ngạc nhiên: “Hôm qua anh cũng ở nhà ga à? Nhưng tôi có nhìn thấy anh đâu.”

“Tôi ngồi ở tiệm cafe ngay bên cạnh.” Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một chút rồi hỏi, “Hôm qua sao em lại tới đó tìm tôi?”

“À ừm…” Nhắc đến chuyện đó cô lại thấy xấu hổ, Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi đáp, “Tôi chỉ sợ không có chuyến tàu nào về hôm đó. Có điều nếu anh đã nhìn thấy tôi, sao lại không gọi tôi?”

“Tôi cũng định tìm em hỏi cho rõ ràng.” Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây rồi lại nói, “Nhưng trước đó tôi đã hứa sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nên cuối cùng vẫn cố nhịn không gọi điện cho em.”

Câu này của anh khiến Lan Ninh bỗng bứt rứt trong lòng, cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Vì thế anh định im lặng ở luôn đây đấy à?”

Ngôn Nho Ngữ suy ngẫm một chút, rồi đột nhiên anh bật cười thành tiếng: “Tất nhiên là không rồi, ở chung một thành phố với em nhưng lại không thể gặp em, nhiều nhất chắc nhịn được ba ngày, là tôi không chịu nổi nữa rồi.”

*****
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom