• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full CÙNG VƯƠNG GIA NÃO TÀN YÊU ĐƯƠNG (1 Viewer)

  • Phần 3

6.

Tiêu Như Thần đúng là con cáo già, dăm ba cái tiểu thuyết xuyên không đều ghi đoạt quyền dễ như trở bàn tay, tất cả đều là xạo ch.óa!

Tôi bị nhốt ở Cảnh Minh cung, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Lúc đó Tiêu Như Thần vừa dứt lời xong, Vạn Quý phi phát điên nhào tới vả tôi hai cái.

Nếu không phải Tiêu Như Thần ngăn cô ta lại, chắc giờ đây tôi bị đánh sưng như đầu heo.

Vạn Đại Tướng Quân tức giận đứng dậy nói: "Thần xem Hoàng Hậu là ghen tị Quý phi hoài thai, sợ địa vị của mình bị uy hiếp mới mới miệng ra nói bừa! Hoàng Thượng, Nhiếp Chính vương, theo như thần thấy, Hoàng Hậu nhập cung đã ba năm không có con nối dõi, nay lại bịa chuyện, vu oan hãm hại Quý phi, đức không xứng vị!"

Lão ta cao ngạo yêu cầu Tiêu Ngư phế Hậu.

Tiêu Ngư lập tức nói :"Đại Tướng quân, Trẫm tin khanh! Cây ngay không sợ chết đứng, tám tháng sau Quý phi sinh hạ, đến lúc đó sẽ nhỏ máu nghiệm thân, nhất định trả lại trong sạch cho Đại Tướng quân! Người đâu, đem Hoàng Hậu cấm túc Cảnh Minh cung! Không trẫm ý chỉ, bất luận kẻ nào không được tới thăm!"

Nếu không nhờ Tiêu Ngư nhanh chóng quyết định đem tôi đi cấm túc, có khi bị tên Vạn Đại Tướng quân đó chém tại chỗ quá.

Sau nửa tháng, tin tức đồn thổi mới êm xuống tí.

Tiêu Ngư nửa đêm lặng lẽ mò đến thăm tôi, hai đứa chụm đầu lại ngồi cắn hạt dưa.

"Mày nói xem, đứa nhỏ đó rốt cuộc của khứa nào?" Tôi suy nghĩ lại vẻ mặt Vạn Quý phi lúc ấy, thì thầm nói :"Nhìn phản ứng cô ta kiểu đó, hình như hổng phải con của Vạn Đại Tướng Quân, Tiêu Như Thần bôi đen tao, chắc muốn một tên bắn hai chym, tính cho tao với Vạn Quý phi đăng xuất luôn một lèo?"

Lúc Vạn Quý phi quýnh tôi, vẻ mặt cô ta y như rằng á à con tiểu tiện nhân này dám vu oan cho bà, xem xem bà đây có xé nát miệng mày hông.

"Nhưng nếu như là của Tiêu Như Thần, anh ta nói như vậy chi, chỉ vì muốn phế ngôi Hậu này của tao thôi hả?" Tôi càng nghĩ càng đau đầu, thở dài thườn thượt, "Thời đại này, thật là khó lăn lộn nha, cổ nhân đều xảo quyệt* thật đấy."

鬼精(̛̀ ́): ̉ ̣̂/ / ̃/ ́ ́

Tiêu Ngư bóc vỏ cho tôi một nắm hạt dưa, nói nhỏ :"Theo tin tức tao có được, đứa trẻ này chắc chắn của tên Vạn Tướng quân. Tiêu Như Thần lần này muốn cho lão ta bay màu đấy. Chỉ là lão cáo già Vạn Tướng Quân ở trong triều đã vài chục năm, căn cơ thâm sâu, vây cánh sải rộng. Hắn phải nắm chắc được chứng cứ phạm tội của Vạn Đại Tướng Quân thì mới nốc-ao lão ta trong một lần được. Hắn ta đem đẩy mày ra làm nhân chứng cho vết nhơ của Vạn Đại Tướng Quân, chắc là một mũi tên chúng hai chym đó."

Túm cái quần lại, tám tháng sau, Vạn Quý phi sinh con, cho nhỏ máu nghiệm thân là lập tức định tội tên Tướng quân đó ngay.

Mà lão Vạn Đại Tướng Quân đó đâu có ng.u , lão đương nhiên không thể để em gái hờ nhà lão sống tới lúc đó.

Vạn Quý phi muốn sống sót, trước hết phải tiêu diệt Tiêu Như Thần, trong tay cô ta khẳng định có nắm chứng cứ phạm tội của lão Vạn Đại Tướng Quân!

Nghĩ tới đây, tôi cùng Tiêu Ngư đồng thanh nói: "Bà moẹ nó, kế phản gián!"

"Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu thật sự tình thâm nghĩa trọng, Bổn vương đúng là phải lau mắt mà nhìn."

Tiêu Như Thần đẩy cửa ra, chậm rãi đi tới, đem áo choàng trên người cởi ra để trên mặt bàn, nhẹ nhàng cười nói, "Bên ngoài đột nhiên mưa gió bão bùng, Hoàng Thượng cũng không ngại cực khổ đến đây thăm Hoàng Hậu nhỉ."

Lúc này, tôi với Tiêu Ngư mặc đồ ngủ, bọc chăn bọc mền quấn như con nhộng nằm sát một chỗ, trên mặt đất đều là vỏ hạt dưa tá lả.

Cung nhân tỳ nữ canh giữ bên ngoài một tiếng rắm cũng không thèm thả!

Tiêu Như Thần đi tới, từ tay tôi lấy một hạt dưa lên nếm thử, hài lòng thở dài: "Rất thơm đấy."

Tôi dâng lên hai tay, chân chó nói: "Nếu Vương gia thích, thì ăn nhiều một chút."

Tiêu Ngư mặc lại bộ quần áo, tiện tay giúp tôi bận luôn bộ quần áo tử tế vào.

Hai đứa tôi ngoan ngoãn bò ra khỏi giường muốn xem thử Tiêu Như Thần tính chơi chiêu gì.

Tiêu Như Thần đưa tay chạm khẽ vào gò má tôi, má trái tôi có một vết cào mờ mờ, do Vạn Quý phi cào ấy.

Anh ta ghé sát vào tai tôi, quyến luyến thì thầm: "Hoàng Hậu không phải đang muốn hoài thai con nối dòng của Bổn vương sao? Trước mắt chính là thời cơ tốt."

Tôi hoang mang-ing, tên này đúng thật là ch.ó nha, không thèm ngó ngàng đến thân nam tử Tiêu Ngư ở đây luôn ó.

7.
Tôi oai phong lẫm liệt đi tới cung của Vạn Quý phi, hai tháng không gặp, bụng cô ta đã nhô lên rồi.

Lúc tôi tới, cô nàng đang ngồi trong hoa viên tắm nắng, khi đưa tay vuốt bụng vẻ mặt có chút hốt hoảng.

"Tiện nhân này ngươi làm thế nào mà xuất hiện ở đây?" Cô ta đứng lên nổi giận mắng tôi :"Đợi tới khi Bổn cung sinh hạ tiểu Hoàng tử, chính là ngày Trầm Mạn Thanh ngươi bị xử ngũ mã phanh thây."

Cô ta trưởng thành thật xinh đẹp, bộ dạng mắng chửi người của bướng bỉnh đáng iu nữa chớ.

Đáng tiếc.

"Quý phi cẩn thận coi chừng động thai khí." Tôi đi tới thò tay nhón một quả mơ cho vào miệng, vừa cắn một miếng mơ chua, tôi liền nôn oẹ tại chỗ.

Cung nữ bên cạnh nhanh tay lẹ chân châm trà rót nước giúp tôi.

Vạn Quý phi nhìn ánh mắt tôi, vẻ mặt thay đổi, khó tin nói :"Trầm Mạn Thanh, ngươi mang thai?"

Cô ta nói xong câu đó, thần sắc lại bỗng nhiên thay đổi, thì thào lẩm nhẩm: "Không có khả năng, Hoàng Thượng là kẻ bất lực, đứa bé này của ngươi..."

Tôi đến gần cô ta, nhẹ nhàng nói :"Bổn cung bị cấm túc tại Cảnh Minh cung hai tháng, binh lính canh giữ chặt chẽ. Quý phi đoán thử xem, trong hậu cung này còn ai dám hiên ngang đi tới đi lui?"

Vạn Quý phi nhìn chằm chằm vào bụng tôi, "Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng."

Tôi cầm lấy tay của cô ta, đặt lên trên bụng.

Đều là mang thai, cô ta vừa sờ đã biết rõ bụng của tôi là có thai thật hay giả.


"Vạn Quý phi, hôm nay Bổn cung đã mang thai, hài tử trong bụng ngươi, chỉ sợ sống không được đến lúc sinh ra rồi." Tôi nhẹ giọng.

Vạn Quý phi còn sống được tới giờ là vì Vạn Tướng Quân muốn đợi cô ta sinh ra em bé.

Mặc kệ đứa bé có phải là long tự hay không, Vạn Đại Tướng Quân đều có thể hô biến thành long tự hết.

Nhung hôm nay tôi-vị Hoàng Hậu danh chính ngôn thuận đã mang thai rồi nhé.

Tiêu Như Thần trực tiếp dâng tấu muốn Tiêu Ngư hạ thánh chỉ : Nếu như tôi sinh ra con trai, liền phong vị Thái Tử, nếu sinh con gái, phong Hoàng Thái Nữ.
Tiều triều mặc dù nghị luận rùng beng, nhưng chốt lại Hoàng Thượng đã có con nối dõi, nên bọn họ cũng hạ nhiệt xuống.

Thế nên, đứa bé trong bụng Vạn Quý phi đã không còn tác dụng.

Coi như Vạn Đại Tướng Quân còn quyền còn thế thì đâu thể nào bỏ qua được gia giáo Tổ huấn.

Từ thời ông cụ ông kị tới nay thì trưởng tử đích thứ khác biệt, đám đại thần đó nhất định sẽ chọn đứng về phía của tôi.

---

Cô ta vuốt ve bụng của tôi, mặt trắng bệch hỏi tôi :"Là con của ngài ấy đúng không?"

Ê lời này tôi làm sao dám trả lời, khi không cái tự dưng bị nắm thóp thì sao.

"Vạn Quý phi, đêm đó ngươi lăn lộn cùng một chỗ với ai, chắc bản thân ngươi chính là người rõ ràng nhất."

Tôi nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô ta, nhìn gương mặt tiều tuỵ xanh xao được che giấu dưới lớp trang điểm dày cộp, thở dài :"Hai tháng nay ngươi ăn mặc ở đi lại đều nơm nớp lo sợ có người sẽ hại con của ngươi đúng không?"

Mang thai bốn tháng em bé trong bụng cũng động động.

Vừa nói xong, bụng Vạn Quý phi khẽ nhúc nhích.

Cô ta bỗng lệ tuôn đầy mặt.

Tôi nói với cô ta :"Bốn tháng trước trong đêm tiệc Trung thu, ngươi đang ở trong tẩm cung của mình châm mê hương, muốn mời Nhiếp chính vương đến. Đáng tiếc đêm ấy ngươi lại uống say, tuyệt nhiên không biết đến cùng là ai. Cung nữ nói cho ngươi đấy là Tiêu Như Thần, ngươi cũng tin."

Vạn Quý phi cũng đáng thương thật, trở thành quân cờ trắng của tên xảo quyệt Vạn Đại Tướng Quân.

Cung nữ cô ta tin dùng là người của Vạn Đại Tướng Quân, hắn ta tương kế tựu kế, làm cho cô ta hiểu lầm chính mình đã mang thai con của Tiêu Như Thần.

Tôi giặt sạch chiếc khăn tay, lau đi lớp trang điểm đã nhoè trên mặt cô ta.

Vạn Quý phi tháo chiếc trâm cài đầu màu đỏ xuống, nhìn tôi thật lâu không nói.

Cô ta chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn mầy đang bay trên bầu trời.

"Năm ta mười sáu tuổi, lúc đó ta mới biết được mình không phải là thiên kim nhà họ Vạn, chỉ là con gái của một nhũ mẫu." Cô ta với tay ăn một quả mơ, chua đến nhíu mày, lại mở miệng nói :"Thiên kim tiểu thư thật của Vạn gia đã được nhũ mẫu đưa tới Giang Nam, nuôi dưỡng đến mức mềm yếu. Lúc đó ta đã bị chọn nhập cung, tất cả đều không kịp nữa rồi, vì vậy ta đành phải nhập cung."

"Những năm này trong cung, ta dựa vào quyền thế của ca ca, kiêu ngạo ngang tàng, đứng đầu lục cung, nhưng mấy ai hiểu thấu lòng ta vô cùng sợ hãi. Mọi thứ đến hôm nay, ta đều cảm giác sẽ bị cướp đi mất."

Cô ta nhắm mắt lại, chảy hai hàng nước mắt, cầm khăn tay chận nước mắt xong, ngước mắt lên nói :"Ta hao hết tâm tư lấy lòng Hoàng Thượng, muốn sớm ngày hoài thai, ngồi vững ở vị trí Quý phi này, Hoàng Thượng đối với ta cũng coi như sủng ái có thừa, nhưng ta chậm chạp mãi không có thai. Vương Tiệp dư có thai, ta nóng lòng đố kị. Cô ta trước khi chết đã nói, Hoàng Thượng bị bất lực, cái thai của ả ta thật ra là con của thị vệ đấy."

Vạn Quý phi ngừng nói, nước mắt càng tuôn rơi, lau khô rồi lại ướt.

Tôi chốc lát có thể hiểu được sự tuyệt vọng của cô ta.

Cô ta là thiên kim giả mạo được Vạn gia đưa vào trong cung, tác dụng lớn nhất là sinh hạ hoàng tự.

Trong hậu cung này, phụ nữ sinh được hoàng tự mới vững gót chân.

Nhưng Hoàng Thượng thân thể khiếm khuyết, sủng ái bao năm của cô ta chẳng qua là trăng trong gương.

"Ta ngày qua ngày hoảng sợ không thể tả, mỗi ngày sống trong cung đều như sống trong cơn ác mộng to lớn."

Vạn Quý phi khóc nức nở, vười khóc vừa cười :"Sau đó ta nghĩ, nếu ta có thể mang thai con của Tiêu Như Thần thì tốt biết bao. Hoàng Thượng yếu đuối vô năng, cho dù ngài ấy biết rõ cái thai của ta không phải là con của ngài ấy, ngài ấy cũng không dám lộ ra một câu. Đáng tiếc, ván cờ kém đi một nước, cả bàn đều thua sạch sẽ."

Cô ta bình tĩnh lại, tắm rửa sơ qua, lại trang điểm, thay một bộ cung trang rực rỡ.

"Trầm Mạn Thanh, mang tới đây đi." Vạn Quý phi nhìn về phía cung nữ đứng đằng sau tôi.

Tôi còn đang đắm chìm trong chuyện xưa của Vạn Quý phi, lúc này mới chợt bừng tỉnh, vội lấy lại tinh thần nói :"Ái da, đúng đúng, nhanh lên, mau bưng dược cho Vạn Quý phi."

Vạn Quý phi đem dược uống một hơi cạn sạch, nằm ở trên giường.

Một lát sau, cô ta lại vụt cái ngồi dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi: "Sao ta vẫn chưa ch-t vậy?"

Tôi cũng hỏn lọn, cảnh giác nhìn cô ta :"Đừng đụng vào chén sứ kia, chén thuốc dưỡng thai Bổn cung cũng từng sờ qua, khẳng định không có độc."

"Trầm Mạn Thanh, ngươi có bị bệnh không." Vạn quý phi im lặng một lúc, "Vậy hôm nay, ngươi tìm ta chuyện gì?"

"Ờ thì Bổn cung mang độc dược tới tiễn đưa ngươi đấy." Tôi lấy ra một lọ sứ nhỏ, đằng hắng một tiếng, nâng cầm cô ta lên giả vờ uy hiếp: "Là ngươi giao ra chứng cứ phạm tội của Vạn Đại Tướng Quân, còn không thì phải chết, ngươi tự chọn đi."

Vạn Quý phi đã im lặng hồi lâu, mới nói: "Trầm Mạn Thanh, ngươi là đúng là có bệnh thật rồi."


8.

Vạn Đại Tướng Quân kéo bè kết cánh, tham ô quân lương, chứng cứ phạm tôi vô cùng rõ ràng, đã được Tiêu Ngư hạ chỉ tiễn đưa hắn về chầu ông bà.

Trong thánh chỉ Tiêu Ngư đã ban, nó nói vì nghĩ đến tình cảm gắn bó nhiều năm với Vạn Quý phi, lại đang mang thai, nên lưu lại cho cô ta một con đường sống, giáng chức xuống làm Quý nhân.

Ít lâu sau, trong nội cung truyền tới tin tức Vạn Quý phi trượt chân ngã sảy thai.

Thái y khám cho cô ta, xương cốt không bị ảnh hưởng gì.

"Thật bái phục cô ta." Tôi bùi ngùi nói một câu, phân phó Thái y phải ra sức trị bệnh điều dưỡng cho cô ta.

Tôi với Tiêu Ngư không có ý định xử Vạn Quý phi, nữ nhân ở trong sóng gió cam go này, đều là người chịu đau khổ.

Giải quyết xong Vạn Đại Tướng Quân- mối hoạ lớn ở trong lòng, Tiêu Ngư mới dám thảo phào một cái nhẹ nhõm.

Tôi dĩ nhiên là làm gì mang thai, là do thuốc mang thai giả của Tiêu Như Thần, uống vào bụng sẽ hơi nhô lên.

Vạn Đại Tướng Quân đúng là con hàng lòng tham không đáy, dưới tay hắn sản nghiệp đếm không xuể.

Tiêu Ngư đưa gia tài của Vạn Đại Tướng Quân cho tôi quản lý, mỗi ngày tôi bận xù đầu quay cuồng như chong chóng.

Con nhỏ cũng bận rộn không kém, lo lắng xử lý việc triều chính.

Tiêu Như Thần mỗi ngày đều ngủ lại trong cung, cầm tay chỉ việc cho Tiêu Ngư biết cách xử lý mớ bòng bong do bè phái Vạn Đại Tướng Quân để lại.

Tiêu Ngư đã thông minh sẵn, hồi chưa xuyên qua đã đam mê học lịch sử.

Dưới sự dạy dỗ của Tiêu Như Thần, trình độ của nó tăng vọt.

Nó xử lý chính vụ, tôi thì quản lý tài sản, hai đứa song kiếm hợp bích thật quá tuyệt vời.

Chỉ là thời gian trôi qua mỗi ngày êm ả như vậy làm chúng tôi hơi hoang mang-ing.

Hai đứa chụm đầu một chỗ tán dóc.

"Tình iu ơi, tao thấy mày nên dùng kế hoạch A đê, áp dụng chiến thuật lấy sắc dụ người đi mày." Tiêu Ngư ẩn ý sâu xa :" Mày nên 'tạo ra' một em bé đi. Một khi Tiêu Như Thần đã có con, đôi mình có thể vừa tiến vừa lui có có bài áp đảo trong tay."

Hiện tại nền móng của Tiêu Ngư vẫn còn yếu kém, tuyệt nhiên không để lộ ra chuyện nó là thân con gái được.

Tôi lại trì trệ mãi vẫn chưa có thai, nếu có đứa bé này, còn mang danh là con của Tiêu Như Thần, rất nhiều việc có thể dễ dàng xử lý rồi.

Tôi hơi bối rối.

Tiêu Ngư ngây người một lúc :"Bảo bối của tao ơi, nếu mày thấy quá khó xử thì thôi bỏ qua. Tao cũng nghe đồn Tiêu Như Thần còn 'zin', cảm thấy nếu chúng mình ngủ cùng hắn một đêm cũng không có thiệt thòi."

"Tao cũng không phải ý đó, ý tao là thật sự tao cố gắng lắm gồi í . . " Tôi mờ mịt kể lại cho nó nghe diễn biến những ngày qua.

----
Lúc Tiêu Như Thần đang xử lý công vụ, tôi nhân cơ hội đêm phia canh ba đem canh đưa tới.

"Vương gia, ngài uống miếng canh cho có sức nhé." Tôi xáp lại gần chân chó đấm lưng xoa vai cho anh ta, ai mà ngờ đâu, tôi mắc deet, không thể nhịn nổi mà bủm bủm.

Tiêu Như Thần cầm cái thìa canh hỏi tôi:"Hoàng hậu muốn hạ độc chếch Bổn vương thì cũng đừng nên dùng thủ đoạn này chớ."

Tôi cong deet bỏ chạy.

Qua vài ngày, da mặt tôi đã dày thêm chút, tôi lại hẹn Tiêu Như Thần đi ngồi thuyền du sông.

Hồ sen mười dặm, thuyền nhỏ lững lờ trôi, chỉ có hai người chúng tôi đúng là cơ hội trời cho.

"Trời có vẻ hơi nóng nha." Tôi uống cạn ly rượu, cởi phăng áo choàng tơ lụa phía ngoài, lộ bờ vai hờ hững.

Tiêu Như Thần đứng ở đầu mạn thuyền, cầm chén rượu nhìn tôi cười, làm tôi xốn xang lòng phèo.

Tôi xun xoe sờ sờ tay anh ta, ai biết gió lạnh thổi tới, tôi gặp lạnh lại bủm bủm thúi quắc.

Lúc đó ai thấu được trái tym của tôi xám ngoét như tro tàn, hỡi ơi bị chính cái deet mình hun cho thúi quắc luôn.

Tiêu Như Thần còn có tâm đại phát từ bi cởi áo của hắn che đi cái rốn của tôi, từ từ nói :"Bổn vương quên nói với Hoàng hậu, thuốc mang thai giả kia có tác dụng phụ, hai tháng liên tiếp đều bị thoát khí. Hai tháng này Hoàng hậu nương nương nên ít tụ lại cùng một chỗ với Hoàng Thượng đi, miễn cho ngài ấy bị mất hứng. Dù sao ngài ấy cũng không có dung túng cho nương nương giống như Bổn vương đâu đấy."

Tôi kể lại những chuyện đao đớn lòng này cho Tiêu Ngư nghe.

Tiêu Ngư an ủi tôi :" Không sao không có chiện dzì đâu, chỉ deet mấy phát thôi, còn cứu vãn được."

Tôi rớm nước mắt nhìn nó.

Tiêu Ngư bịt mũi, khóc trong đau khổ :"Không có sao đâu bé iu của tao à, lỡ như bị Tiêu Như Thần phát giác đôi mình chỉ là thế thân thì chếch cùng nhau là được."

"Tao không muốn chếch!" Tôi túm lấy Tiêu Ngư đang nhóm đuýt tính bỏ chạy, nghiến răng nói :"Tao còn một tuyệt chiêu nữa!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom