• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full CÙNG VƯƠNG GIA NÃO TÀN YÊU ĐƯƠNG (2 Viewers)

  • Phần 2

3.

Tôi bị Tiêu Như Thần bế tới phủ Nhiếp chính vương, ôm theo tâm trạng chiến sĩ thấy chết không sờn.

Nhớ năm đó tôi còn là một nhân viên kinh doanh nhỏ bé, chịu đựng biết bao nhiu dây dưa khó ở phía khách hàng.

Người nào hói đầu thì tôi khen thông minh sáng chói, người nào xấu xấu thì tôi nịnh anh ta có kết cấu nội tâm.

Tôi chính là Trầm Mạn Thanh - cái tên vàng bảo chứng việc thuyền xuôi nước chảy, cỡ nào cũng đối ứng được.

Nhiếp chính vương muốn cháu dâu mình sinh ra em bé thì tính là cái gì!

Lúc trước hầu hạ "thượng đế" chỉ vì tiền, hiện tại lại vì mạng sống của mình.

Không có chuyện gì của khách mà không xử lý được, chỉ có ta không cố gắng!

Nỗ lực không ngừng, bé Trầm đáng iu thật là trâu bò!

Tôi cố gắng động viên bản thân.

Lỡ như mà muốn tôi sinh em bé cho Tiêu Như Thần, tôi vẫn có tí trở ngại tâm lý.

Dù sao đây là cổ đại, không có biện pháp an toàn, lỡ đâu anh ta có bệnh thầm kín có thể lây sang tôi thì sao bây giờ.

Tôi đang âm thầm buồn rầu, bỗng có âm thanh hỏi tôi :"Đang suy nghĩ gì?"

"Suy Tiêu Như Thần lỡ như có bệnh thì làm sao." Tôi bỉ ổi nói tiếp :"Hắn ta khẳng định thê thiếp thành đàn, chậc chậc, sớm không sạch sẽ rồi."

Sau khi nói xong, đầu tôi kêu cái bùm một tiếng.

Ngẩng đầu nhìn lên, Tiêu Như Thần đứng thù lù trước mặt tôi.

Tôi khẽ liếc qua thân hình của hắn, vội vàng chân chó cười :"Ý của ta là, Vương gia là nam nhân phong thần tuấn lãng, khẳng đi không thiếu nữ nhân.. Ngài lại muốn cùng ta sinh con, ta sợ ngày đầu óc hơi hồ đồ tí, tương lai lại hối hận vì bị ta vấy bẩn tấm thân ngọc ngà."

"Hoàng hậu nương nương, lau nước miếng đi." Tiêu Như Thần ném cho tôi một cái khăn tay, vội che kín quần áo, sợ tôi giở trò đồi bại với hắn.

Tôi bình tĩnh lau nước miếng, cắn răng một cái nói : "Vương gia, đến đây đi! Tôi đáng đảm bảo có thể sinh!"

"Bổn vương cũng không phải là nam nhân tùy tiện như vậy ." Tiêu Như Thần có chút khinh thường nhìn tôi, lãnh đạm nói :"Bổn vương cũng không có thê hay thiếp, đã từng có người cùng Bổn vương nói, giữ mình trong sạch chính là sính lễ tốt nhất của một nam nhân. Nam nhân không biết tự ái chính là củ cải nát. Vì vậy những năm này, Bổn vương vẫn luôn là một nam nhân biết tự trọng."

Đầu tôi có một đống dấu ???? bay ngang qua.

4.
Ánh trăng sáng của Tiêu Như Thần tuyệt đối là một trong là em gái nào đó xuyên không tới!

Tôi đem tin tức này tiết lộ cho Tiêu Ngư, kích động toé khói nói :"Mày điều tra có phát hiện manh mối gì không, ánh trăng sáng trong lòng hắn là ai? Nếu thật sự là chị em cùng thế giới với chúng mình, mau mau tìm cho được cô nàng đó, tìm được cái là phong hào thành Công chúa liền, ba chúng ta địa vị vững như kiềng ba chân."

"Vững cái mốc xì, hắn làm gì có ánh trăng sáng nào, mày nói có khi là mẹ của hắn đấy." Tiêu Ngư cho tôi ăn dưa bở, suy cmn sụp rồi, nhỏ tỉnh táo nói :"Chỉ cần sơ suất một tý là chúng ta đều thua, đôi ta cần cẩn thận một chút, cho mày xem cái này này."

Con nhỏ đưa tôi một tờ giấy, nhìn thấy nội dung ghi trên tờ giấy mà đọc hú hồn chim én.

An Vương phi mẹ đẻ Tiêu Như Thần từng là một người chẳng có gì nổi bật, năm mười lăm tuổi bà bị rơi xuống nước, sau đó được cứu lên thì tính tình cũng thay đổi rõ rệt.

Bà đã tạo ra rất nhiều đồ thú vị, ví như guồng nước tưới tiêu hoa màu, nỏ bắn tầm xa hơn cả mũi tên, ly thuỷ tinh trong suốt . . vân vân và mây mây.

Hai mươi tuổi bà gả cho An Vương, năm sau sinh ra Tiêu Như Thần, ba mươi lăm tuổi chết trong một trận lửa lớn.

"Cái này... mẹ của Tiêu Như Thần mẹ là người xuyên không ấy hả?" Trong lòng tôi chếch đi một ít.

Tiêu Ngư trầm mặc nói :"Ám vệ cho tao tin tức An Vương phi là bị người ta t h i ê u sống đấy. Lúc ấy bà bị nhốt trong phòng, bốn phía tưới đầy dầu hỏa. Có sáu trăm cao tăng đắc đạo, ngày đêm tại An vương phủ không ngừng niệm Vãng sinh chú, bọn họ sợ An vương phi hóa thành lệ q-u-ỷ. Năm đó thiên thạch rơi xuống, kinh thành đã xảy ra động đất, Tiên hoàng cho rằng An vương phi là yêu nghiệt đến thế gian, vì vậy bị mật ra lệnh giết chết bà ấy."

Tôi vô thức mà cầm chặt tay Tiêu Ngư thì thào :" Tao nghĩ không đơn giản như vậy, bọn cầm quyền cổ đại mỗi khi ra quyết định trọng đại, chính là củng cố địa vị chiính trị của bản thân. An vương phi làm nhiều điều có ích cho dân chúng như thế, quốc thái dân an biết bao lâu, vì sao đột nhiên muốn giết bà ấy."

"Bởi vì bà ấy quá ngốc." Tiêu Ngư ôm chặt tôi trấn an, nhẹ giọng nói khẽ :"Bà ấy đã phát sinh tình yêu với An Vương, năm đó sinh hạ Tiêu Như Thần, bà ấy đã tiết lộ lai lịch của mình cho An Vương biết."

An Vương phi nói với An Vương rằng ở thế giới ban đầu trước khi bà đến là thế giới con người ngang hàng bình đẳng, không có Hoàng Đế không có nô tài. Mọi người cùng nhau an cư lạc nghiệp, vì cuộc sống của bản thân và gia đình mà nỗ lực không ngừng.

Bà ấy phát minh ra kỹ thuật sao chép in ấn, hy vọng thông qua kỹ thuật này càng nhiều người có thể được đọc sách.

Bà ấy nói :"Những phát minh kia của thiếp chẳng qua là sự sao chép đem từ nền văn minh trí tuệ đến đây. Sau khi kỹ thuật sao chép in ấn được ban bố rộng rãi, chi phí sản xuất giấy sẽ giảm xuống. Thiếp sẽ cố gắng kinh doanh buôn bán, cố gắng đóng nhiều thuế hơn cho quốc khố, để quốc gia tốt hơn mà tiến tới phổ cập giáo dục."

Bà ấy nói: "Đọc sách có thể mở mang trí tuệ của con người, dân chúng thoát khỏi cảnh ngu muội u mê, ngày lại qua ngày sẽ càng tốt hơn".

Bà ấy thậm chí còn biên soạn một giáo trình thích hợp để học vỡ lòng trên diện rộng, hy vọng cả nước cùng được phổ cập.

"Bà ấy thật ngu ngốc. . . " Càng nghe tôi càng lạnh cả sống lưng.

Trong một xã hội theo chế độ tập quyền này, kẻ thống trị luôn luôn có lợi ích cao hơn hết thảy.

Vì vậy, từ xưa đến nay, người có thể đọc sách và tham gia khoa cử phần lớn chính là giới quý tộc hào nhoáng.

Chỉ có đem đặc quyền đọc sánh vở nắm giữ trong tay mới có thể khống chế hoàn hảo, tạo dựng chế độ cai trị vững chắc.

Thỉnh thoảng có kẻ bần hàn vượt được tới cửa Long môn, nhưng đó chỉ là thủ đoạn ti tiện của bọn chúng nhằm triệt hạ tầng lớp trung lưu & hạ lưu mà thôi.

Giống như tôi gây dựng chiến lược khi còn làm sếp sòng của bộ phận kinh doanh, hết 80% tiền hưởng đều dành cho lợi nhuận kinh doanh.

Tôi sẽ trích ra 20% để khen thưởng cho nhân viên có doanh số tốt, để thúc đẩy khích lệ bọn họ càng cống hiến cho công ty hơn, để cho bọn họ không bỏ cuộc giữa chừng.

Ví dụ họ có nghỉ việc giữa chừng, thì khoản khích lệ ấy cũng chẳng đáng gì.

Nhưng nếu họ kiên trì vì khoản tiền thưởng này, họ sẽ càng tạo nhiều giá trị hơn cho công ty.

Tiêu Ngữ nhẹ giọng: “Bà ấy cho rằng An Vương yêu bà ấy, có thể chung tay thực hiện mộng tưởng, nên bà thật lòng thật dạ, nhưng An Vương vu cho bà bị tâm thần, giam cầm bà hơn mười năm. Ai mà ngờ rằng, giấc mộng của bà đã tiêu tan, dập nát đến không còn gì.”

"Sau khi An Vương phi bị giam cầm, thuộc hạ của bà nhanh chóng chuyển sang hoạt động trong bí mật. Bọn họ mang theo bộ giáo trình mà An Vương phi biên soạn, đi đến những vùng nông thôn hẻm sâu núi xa bắt đầu mở rộng giáo dục vỡ lòng. Tao coi qua bộ sách kia rồi, rất thiết thực hữu ích."

"Mãi lâu về sau, đến năm thứ mười lăm An Vương phi bị giam cầm, đốm lửa nhỏ nay đã bùng cháy lớn. Có một đứa trẻ con nhà bần nông, thi đậu Trạng nguyên, được đứng trên triều diện kiến."

Không có điền sản đấi đai, không có tông tộc của mình, càng không có gia tài riêng thuộc về bản thân.

Ba đời tổ tiên đều là dân tị nạn nửa chữ cắn đôi cũng không biết.

Gia đình như vậy lại xuất được một Trạng nguyên hàng thật giá thật.

Thiếu niên kia được lên triều đình, chấn động khiếp sợ tứ phương.

Hoàng Thượng hạ mật lệnh, bắt đầu thảm án giết chóc kéo dài không ngừng.

Mà An vương phi bị quan lại triều đình vu cho tội danh yêu nghiệt, bị t-hi-e-u sống.

An Vương phi chỉ lưu lại một câu nói :"Thành công không cần phải tồn vong cùng ta, thành công nhất định có ta, một đốm lửa cháy, nhất định sẽ lan rộng đốt cháy cả thảo nguyên."

Tôi và Tiêu Ngư im lặng hồi lâu, hai đôi mắt ướt nhoè.

“Bà ấy tên gì?” tôi hỏi.

Tiêu Ngư trả lời: " Sau khi bà ấy không còn tại thế, An Vương tiêu hủy hết tất cả mọi thứ thuộc về bà, chỉ biết người ta gọi bà là Trần Thị."

Không rõ làm sao, khi con nhỏ nói ra câu này, lòng tôi chợt thắt lại.

Ánh mắt Tiêu Ngư cũng dần thay đổi.

Tôi khó khăn mở lời :" Tiêu Như Thần là đương kim Nhiếp chính vương quyền hành điên đảo, nếu như anh ta có một người mẹ điên bị nhốt tận mười lăm năm, lại bị Tiên Hoàng ra mật lệnh th-i-eu ch-t mẹ anh ta, anh ta nhất định sẽ xoá sạch hết mọi dấu tích của An Vương phi. Tiêu Ngư, sao mày điều tra ra những chuyện này?"

Chỉ có một đáp án duy nhất.

Tiêu Như Thần cố tình để nhỏ bạn tôi phát hiện ra.

5.

Tôi với Tiêu Ngư có khả năng là vô vọng* rồi!

Về trí tuệ, hai tôi không phải là đối thủ của Tiêu Như Thần.

Về bụng dạ âm mưu, hai tôi cũng chẳng bì nổi với Vạn Quý phi.

Trong nội cung truyền đến tin tức của Vạn Quý phi, cô ta cầm ống nhổ cười vang :"Vốn Bổn cung muốn nôn, rốt cuộc cũng nôn ra được rồi!"

Cô ta mang thai, tất cả vui vẻ đều biểu hiện ra bên ngoài.

Đứa bé này, đến tám phần là của Tiêu Như Thần đấy.

Cái tên này, mịa noá chứ, giả bộ trong sạch thanh khiết với tôi, sau lưng liền cấu kết với Vạn Quý phi.

Hai đứa tôi đến ngồi trong tẩm cung của Vạn Quý phi, ngự y kích động bẩm tấu :"Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng nương nương, Vạn Quý phi có hỉ mạch."

Vạn Quý phi nắm lấy tay Tiêu Ngư, tình chàng ý thiếp "Hoàng thượng, thần thiếp đã có thai được hai tháng rồi. Thai tự này thần thiếp nhật định sẽ vì người sinh hạ long tự."

Tôi liếc con nhỏ, đều nhìn thấy trong mắt đối phương ngàn con lại đà đang đi ngang qua.

Tiêu Ngư nói lúc nào nó cũng mang theo một loại mê hương bên mình, mỗi lần tới lúc ‘sủng hạnh’ phi tử, nó đều dùng loại mê hương này.

Hai tháng trước Vạn Quý phi ép nó phải "sủng hạnh", nó liền xài mê hương.

Nói cách khác, hai tháng trước Vạn Quý phi đã biết mình có thai, sợ chuyện bại lộ, mới cố tìm cách gài hàng Tiêu Ngư.

Cùng lúc, Vạn Tướng quân đến.

Hắn tuỳ ý ngồi xuống, phân phó một cung nữ châm trà, hoàn toàn không thèm để ý đến vị Hoàng đế là Tiêu Ngư.

Vạn Đại Tướng Quân nói: "Hoàng Thượng, muội muội của thần mang thai này chắc chắc sinh hạ long tự, không bằng lúc này Bệ hạ hạ chỉ lập Thái tử luôn đi, coi như để yên ổn con dân thiên hạ, Bệ hạ nghĩ sao?"

Bàn tính này đúng là chơi ván lớn, chưa sinh ra mà đảm bảo hạ sinh long tự luôn.

Lỡ đâu tương lai sinh con gái, vèo vèo trong tích tắc liền tráo đổi là xong.

Tiêu Ngữ khẽ cười :"Đại tướng quân nói rất đúng, chỉ là lập Thái Tử là việc trọng đại, Trẫm còn phải thương nghị cùng với Nhiếp chính vương thật kỹ lưỡng mới được."

"Bệ hạ sớm đã tự mình chấp chính, hà tất mọi chuyện đều phải hỏi qua Nhiếp chính vương? Thiên hạ này nói đến cùng chẳng phải là tuỳ Hoàng Thượng làm chủ sao."

Vạn Đại Tướng Quân xoay xoay ly trà, đột nhiên nhìn về phía tôi, sắc bén nói: "Nghe nói tháng trước, Hoàng hậu đến phủ Nhiếp chính vương ở hai ngày, có chuyện gì sao?"

Hắn vừa dứt, Vạn Quý phi liền giương ánh mắt giết người bắn thẳng vào tôi.

Tim tôi run lên, tôi biết rõ Vạn Quý phi thích Nhiếp chính vương.

Tiêu Như Thần trước thì cho Tiêu Ngư manh mối mẹ của anh ta là yêu nghiệt, sau thì Vạn Quý phi liền có thai.

Anh ta thiệt muốn gi-t Tiêu Ngư rồi nâng đỡ mẹ con Vạn Quý phi sao?

“Tướng quân muốn biết, sao không tới hỏi thẳng ta.” Tiêu Như Thần sải bước đi vào, tiện tay quăng cho Vạn Quý phi một chuỗi hạt, cười nói: “Nghe nói Quý phi có hỉ, Bổn vương đặc biệt đến chúc mừng.”

Vạn Quý phi siết chặt chuỗi hồng ngọc châu, thanh âm nghèn nghẹn, làm bộ làm tịch nói :"Đa tạ Nhiếp chính vương."

Vạn tướng quân trừng mắt nhìn Vạn quý phi, lớn tiếng nói: “Vậy Nhiếp chính vương cũng có thể cho ta biết vì sao ngài lại mang Hoàng Hậu rời cung.”

Mèn ơi, trâu bò oánh nhau, ruồi muỗi chết!

Hiện giờ lợi thế của tôi cùng Tiêu Ngư quá ít.

Con nhỏ muốn lợi dụng Nhiếp chính vương xử đẹp Đại Tướng quân cùng Vạn Quý phi, không ngờ tới cô ta lại có con của Tiêu Như Thần!

Tôi điên cuồng trao đổi ánh mắt với Tiêu Ngư, coi làm cách nào để đối phó đây.

Một hồi sau, Tiêu Như Thần chậm rãi cười :"Hoàng Hậu đến phủ của Bổn vương mật báo, nói Vạn Quý phi căn bản chẳng phải là muội muội ruột của Vạn Đại Tướng quân, các ngươi sớm đã châu thai ám kết**, ý đồ làm lẫn lộn huyết mạch Hoàng thất, huỷ hoại giang sơn xã tắc này."

Tôi hoá đá, một vạn câu chửi thề bay qua bay lại trong nào, đang có nhu cầu gấp gáp muốn phun ra.

**châu thai tối kết : lén lút quan hệ th.ô.ng d.âm
**凉 (từ lóng): vô vọng/ lạnh lòng/ thảm não/ chán nản
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom