• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cũng Chỉ Là Hạt Bụi (1 Viewer)

  • Cũng Chỉ Là Hạt Bụi - Chương 13 - Phần 1

Chương 13


Tới thứ Tư, Tăng Lý phải đi cắt chỉ, Ngải Cảnh Sơ cũng có ca trực ở bệnh viện hôm đó. Anh đã liên lạc với Cát Y trước, vì buổi sáng Cát Y có cuộc phẫu thuật nên gọi Tăng Lý đến khá sớm.


Ngải Cảnh Sơ lái xe đến nhà đón cô rồi đưa tới bệnh viện.


“Anh đi một vòng như thế, tý nữa còn bận rộn cả ngày. Đã bảo em tự đi được rồi mà còn…” Tăng Lý nói.


“Từ giờ nếu rảnh anh sẽ đưa em đi làm, tan ca đến đón em.”


“Không cần đâu, anh bận hơn em. Lại mất thời gian đi đi lại lại như thế mệt lắm.”


“Thế đưa xe cho em, em đến đón anh nhé?”


“Em…” Tăng Lý không ngờ Ngải Cảnh Sơ cũng cứng đầu như thế.


Đến bệnh viện, Tăng Lý lên tầng chín tìm Cát Y, Ngải Cảnh Sơ đi về phòng làm việc của mình. Ra khỏi thang máy, anh quay lại dặn dò cô: “Xong thì xuống dưới tìm anh.”


Cô gật đầu.


Tăng Lý lên tới tầng chín, Cát Y vừa mới thay quần áo, gọi y tá đưa cô sang phòng chờ. Sau đó Cát Y đến kiểm tra vết thương cho cô: “Tiến triển khá tốt, về sau tránh tăng sinh là được.”


Thấy Tăng Lý không hiểu, Cát Y lại giải thích: “Sau khi viết thương lành hẳn, vùng da bên ngoài còn phải trải qua quá trình hồi phục dần dần, thịt mới sẽ nhô ra ngoài tạo thành vết sẹo lồi lõm.”


“Chỉ cần dán keo silicone kia là được phải không?” Tăng Lý hỏi.


“Cũng có hiệu quả nhất định.”


Nói đoạn, Cát Y khử trùng vết thương cho cô, bảo cô ngửa cằm rồi bắt đầu cắt chỉ.


“Chịu đựng một chút, sẽ đau đấy.” Cát Y nói. “Để cho đẹp thì phải cắt chỉ sớm, nhưng vết thương chưa hoàn toàn lành hẳn, về nhà nhớ giữ gìn cẩn thận.”


“Ừm.” Chút đau nhức này có đáng gì đâu.


Xong xuôi, cô nói cảm ơn với Cát Y rồi ra về.


Cát Y nhìn theo Tăng Lý, trong lòng chợt thấy khó hiểu. Có người khao khát mãi một thứ mà không được, nhưng lại có người dễ dàng đạt được.


Lúc này, sinh viên Phạm Phạm của Ngài Cảnh Sơ vừa gây ra họa.


Ngải Cảnh Sơ mới tiếp nhận một bệnh nhân phải lấy mẫu khuôn răng. Kinh nghiệm của Phạm Phạm không nhiều, chưa từng một mình điều trị cho bệnh nhân bao giờ, xưa nay chỉ giúp mọi người pha chất dính và làm những việc vặt. Ngải Cảnh Sơ giao phó cho cô lấy khuôn răng của bệnh nhân. Thực ra đây là một quá trình khá đơn giản, đổ nước vào bột đá và khuấy đến khi đạt được độ sánh thích hợp, sau đó quét đều vào khuôn đúc, đặt trong miệng bệnh nhân vài phút rồi lấy ra, đổ nước lên thạch cao. Hầu như tất cả những sinh viên khoa chỉnh răng và khoa điều trị mới vào nghề đều có thể làm được. Nhưng Phạm Phạm nhút nhát, phải cái tính lo bò trắng răng, lại cộng thêm bệnh nhân là một cô bé yếu ớt, còn chưa đưa khuôn vào trong miệng đã khóc nức nở khiến Phạm Phạm sợ đến run người.


Ngải Cảnh Sơ bận rộn nhiều việc nên kêu Chu Văn đến chỉ đạo.


Mùi bột đá chẳng khác mùi kem đánh răng là mấy, không đến nỗi khó ngửi, nhưng có những người không thích ngậm vật lạ trong miệng, mà bột đá cần phải đợi nhiệt độ trong khoang miệng làm nóng dần mới có thể khô lại, vì thế phải ngậm vài phút, khó chịu là đều đương nhiên.


“Áng chừng được rồi thì lấy ra đi.” Chu Văn nói.


“Ừm.” Kỹ năng phán đoán này Phạm Phạm cũng có.


Bệnh nhân vẫn đang gào khóc, mẹ cô bé đứng bên cạnh không ngừng thúc giục: “Đã được chưa?”


“Được chưa thế?”


“Vẫn chưa được à?”


“Rốt cuộc là thế nào?”


“Cô có biết làm không thế hả?”


Bị thúc giục liên hồi, Phạm Phạm càng thêm cuồng. Cô bắt đầu sốt ruột, đến lúc được lấy khuôn răng ra thì đứa bé lại không chịu mở miệng. Phạm Phạm không dám dùng sức, sợ dấu răng in trên khuôn thạch cao bị hỏng, chỉ có thể vừa dỗ dành vừa dùng ngón tay thò vào lấy ra, không ngờ bị đứa bé cắn một cái.


Phạm Phạm gật thót mình rụt tay ra, khuôn răng rơi trên người đứa bé. Miệng trống rỗng, đứa bé khóc càng to.


Mẹ nó thấy thế, tưởng con mình bị bắt nạt, không biết phải trái chạy đến đánh Phạm Phạm.


Sự việc phát sinh đột ngột.


Chu Văn nhất thời xù lông, kéo Phạm Phạm ra sau: “Cô làm gì thế? Ai cho cô đánh người khác?”


“Tôi làm gì?” Người phụ nữ lớn tiếng.


Ngải Cảnh Sơ nghe thấy ầm ĩ bèn đi tới.


Người phụ nữ còn chưa chịu thôi, mắng lây sang cả anh: “Thái độ của mấy người thế đây hả? Tôi đăng kí khám với chuyên gia, sao lại sai một sinh viên ra làm khuôn răng cho con gái tôi? Con gái tôi là vật thí nghiệm của mấy người chắc? Khám chữa bệnh cũng là một ngành dịch vụ, tôi trả tiền để mấy người phục vụ, bây giờ tôi không hài lòng với sự phục vụ của các người đấy, sao nào?”


“Cô nói cái kiểu gì thế?”, Chu Văn nổi tính ương ngạnh: “Muốn chữa thì chữa, không thì thôi!”


Ngải Cảnh Sơ liếc Chu Văn một cái, ra hiệu im lặng. Anh nhìn Phạm Phạm rồi quay sang giải thích với người phụ nữ: “Chỗ chúng tôi là đơn vị dạy học, không chỉ chữa bệnh mà còn dạy sinh viên cách chữa bệnh. Bệnh nhân nào đến đây trước khi điều trị cũng đã được nói rõ, nếu chị không thích thì nên nói ra từ đầu, trong thành phố còn nhiều bệnh viện tốt. Bệnh viện chúng tôi lúc nào cũng có sinh viên tham gia vào quá trình điều trị cho bệnh nhân, nhưng tôi là bác sĩ phụ trách, sinh viên này tên là Phạm Tiểu Nghệ, nếu vừa rồi chị có gì không vừa ý với em ấy thì trực tiếp nói với tôi, nhưng chị không được đánh em ấy. Chị không có quyền gì đánh người cả. Nếu sinh viên làm sai, tôi sẽ chịu trách nhiệm, chị có thể vào văn phòng bện viện khiển trách. Còn việc chị đánh Phạm Phạm, chị phải xin lỗi.”


“Cậu có thái độ gì thế hả? Cậu biết tôi là ai không?” Người phụ nữ phẫn nộ nói “Tôi nói cho cô cậu biết, tôi là người quen của viện trưởng ở đây đấy! Cậu tưởng cậu là bác sĩ là giỏi lắm hả? Làm một bác sĩ quèn mà dám lên mặt!”


Lúc này y tá trưởng đã chạy tới. Trong bệnh viện hễ xảy ra chuyện gì thì người ta đều cho rằng lỗi là của phía bệnh viện vì thế chị y tá trưởng nói với Ngải Cảnh Sơ vài câu rồi nhẹ nhàng mời hai mẹ con bệnh nhân kia đến văn phòng.


Tăng Lý từ tầng chín xuống thì bắt gặp cảnh tượng vừa rồi. Cô chợt nhớ tới lần trước Chu Văn nói, bác sĩ mà bị khiển trách có thể bị cách chức, trong lòng không tránh khỏi lo lắng. Cô lách qua đám đông, đi tới bên cạnh Ngải Cảnh Sơ, khẽ kéo áo anh, ra hiệu cho anh đừng nóng giận.


Trông thấy Tăng Lý, ánh mắt Ngải Cảnh Sơ bỗng trở nên dịu dàng. Anh quay lại dặn dò mọi người về vị trí làm của mình.


Phạm Phạm đã được Chu Văn kéo xuống ghế để kiểm tra. Bị người phụ nữ kia đánh từ phía sau, có lẽ do tay bà ta đeo nhẫn nên gáy Phạm Phạm có vết xước.


Ngải Cảnh Sơ nói: “Chu Văn, em đưa Phạm Phạm đi khử trùng đi.”


Phạm Phạm khóc nấc lên: “Thầy Ngải, em xin lỗi. Khiến thầy gặp rắc rối.”


“Không sao cả.” Ngải Cảnh Sơ đáp.


Chu Văn vừa quay đầu thì trông thấy Tăng Lý: “Ơ chị Tăng Lý, sao chị lại ở đây?”


Tăng Lý gượng gạo gật đầu.


“Em nhớ hôm nay không phải ngày tái khám mà nhỉ? Hay niềng răng bị lỏng?” Chu Văn lo lắng hỏi.


“Không. Chị...”, Tăng Lý liếc nhìn Ngải Cảnh Sơ, ấp úng nói: “Chị... chị tới tìm anh ấy.”


Ngải Cảnh Sơ rất phối hợp mà lấy chùm chìa khóa trong túi quần ra, đưa cho cô: “Em lái xe về trước đi, ăn trưa một mình vậy nhé. Chiều tan làm nhớ đến đón anh.”


Giọng của anh không lớn, nhưng rất rõ ràng, ngay cả Phạm Phạm đang lau nước mắt cũng phải ngẩng đầu lên xem xét. Sau đó, tất cả mọi người trong phòng khám đều hiểu ra.


Thế là hôm đó có hai tin sốt dẻo truyền ra khắp bệnh viện.


Một: Thầy Ngải bị bệnh nhân khiển trách.


Hai: Thầy Ngải thật sự đã trở thành danh hoa có chủ.


Vui buồn đan xen.


Ngày hôm sau, khi tin đồn truyền tới tai Đậu Đậu thi nội dung đã bị xào nấu thành: Người yêu của thầy Ngải rất hay ghen, tính chiếm hữu rất cao, không muốn để bạn trai xuất đầu lộ diện nên mỗi ngày đều lái xe đưa đón đi làm.


Thời tiết oi bức kéo dài suốt một tuần. Buổi chiều, bầu trời thường như bị chọc thủng một lỗ, mưa xối xả đổ xuống, toàn bộ thành phố được bao trùm bởi không khí mát mẻ, sảng khoái. Hôm nay là thứ Sáu, Ngải Cảnh Sơ trực phòng khám, khoảng năm rưỡi, sáu giờ mới có thể tan ca. Sợ tắc đường nên Tăng Lý lái xe đến sớm một tiếng, đợi anh ngoài cửa bệnh viện.


Thực ra, ngoài hôm thứ Tư tuần trước ra thì cô không hề đưa đón anh đi làm như trong tin đồn, còn hôm nay là vì đã hẹn với chủ nhiệm Lý, Ngô Vãn Hà và mấy đồng nghiệp đi ăn tối.


Di động của cô không kết nối bluetooth, cũng chưa gắn vào xe của Ngải Cảnh Sơ, toàn bộ hành trình đều bị giám sát, cô sợ bị cảnh sát tóm được nên không dám nghe điện thoại. Chuông reo rất lâu, liếc qua thấy dãy số lạ, cô dừng xe vào lề đường để nhận điện.





“A lô.” Cô nói.


“Cá Nhỏ!” Đối phương lên tiếng.


Giọng nói kia vừa lọt vào tai, Tăng Lý gần như quên mất hô hấp. Trên đời này chi có một người duy nhất dùng giọng điệu ấy để gọi cô như vậy. “Cá Nhỏ” và “Tiểu Vu”, trên đường, hễ có người gọi là cả hai người đều quay lại[1].


[1] Trong tiếng Trung, “cá nhỏ” và “Tiểu Vu” có cách phát âm gần giống nhau.


“Ừm.” Cô đáp.


“Anh về rồi, chúng ta gặp nhau được không?”


“Ừm.”


“Đầu năm nay anh có về một lần, gọi điện cho em nhưng không được, tưởng em đổi số rồi cơ.” Anh nói, “Vì thế lần này anh định nếu còn không gọi được thì hỏi mẹ em.”


“Em vẫn dùng số này.”


Mẹ Tăng là chị dâu họ của Vu Dịch, mặc dù đã chia tay với bố Tăng nhưng không vì thế mà mọi người trong nhà thay đổi cách xưng hô. Tuy nhiên, trong lòng Tăng Lý biết rất rõ Vu Dịch chán ghét mẹ cô thế nào.


“Cá Nhỏ!” Vu Dịch ngập ngừng, “Anh gọi không vui à?”


“Không phải.”


“Anh chỉ muốn đến thăm em chút thôi, tối nay được không?”


“Tối nay em phải đi ăn tiệc, đã hẹn trước với mọi người rồi. Gặp muộn một chút được không?” Tăng Lý.


“Được.” Vu Dịch cười đáp ứng.


Cúp máy, Tăng Lý ném điện thoại sang ghế phụ lái, dõi theo màn hình tối lại, sau đó đen kịt. Cô gục đầu vào bánh lái.


Hai người, đã bao lâu rồi chưa gặp nhau?


Kể từ cuộc điện thoại anh tuyên bố chia tay, lúc đầu cô không dám gặp anh, về sau, anh ít về nước. Qua đi mấy năm, có lẽ cho rằng hai người đã bình tâm rồi nên thỉnh thoảng anh gửi email hỏi thăm cô nhân dịp lễ Tết, có khi cô hồi âm, có khi không.


Hai người chưa từng gặp lại nhau.


Thế nhưng, mẹ Tăng luôn nghe được từ họ hàng thân thích những tin tức khiến Tăng Lý bị đả kích. Chẳng hạn như, Vu Dịch đã làm thủ tục di dân, chẳng hạn như anh vừa có bạn gái, chẳng hạn như anh sắp kết hôn, anh vừa chia tay, anh mới đổi sang một công việc cực kì hấp dẫn...


Cuộc sống của anh rực rỡ sôi động như thế, còn cô, chỉ xám xịt một màu.


Một lần, trong thư anh từng hỏi cô: “Chúng ta có thể trở lại như trước kia được không?”


Nếu là người khác, nhất định sẽ hiểu lầm ý anh, nhưng Tăng Lý thì không. Cô biết, “trước kia” mà anh nói là những tháng ngày rất xa xôi, thời điểm mà cô mới chỉ là một cô gái vừa bước vào tuổi dậy thì, còn anh - là người chú họ hơn cô năm, sáu tuổi.


Mấy tiếng “cốc, cốc” vang lên kéo Tăng Lý về hiện tại.


Một anh cảnh sát giao thông đứng bên ngoài gõ vào cửa xe. Không biết mưa đã tạnh từ khi nào, cảnh sát đã cởi áo mưa, chỉ mặc chiếc áo ngắn tay màu xanh sẫm.


Tăng Lý hạ cửa kính.


“Cô dừng ở đây khá lâu rồi. Đây là đường xe dành cho xe thô sơ, không thể dừng xe.”


Cảnh sát nghiêng đầu nhìn Tăng Lý rồi hỏi: “Cô không khỏe à?”


Tăng Lý lắc đầu, nói xin lỗi rồi khởi động xe.


Ngải Cảnh Sơ tan ca vẫn chưa thấy Tăng Lý đến. Lúc Tăng Lý bắt đầu xuất phát còn thông báo với anh, nếu không tắc đường thì lẽ ra giờ này cô phải đến nơi rồi. Ngải Cảnh Sơ đứng dưới mái hiên đại sảnh phòng khám. Mưa đã tạnh được một lúc lâu, mặt đất còn đọng lại những vũng nước nhỏ trong suốt, theo bước chân vội vã của người đi đường, chúng dần trở nên đục ngầu.


Anh phát hiện ra Tăng Lý không có thói quen nghe điện thoại lúc đang lái xe, mỗi khi có chuông điện thoại cô luống cuống tay chân, vì thế anh không thúc giục cô, chỉ tiếp tục chờ đợi.


Thế nhưng thời gian cứ kéo dài, anh không tránh khỏi phần lo lắng, rốt cuộc vẫn gọi điện cho cô.


“Em sắp đến nơi rồi đây.” Tăng Lý vừa nghe máy bèn nói.


“Ừ, anh chờ em ngoài cửa.”


Mười phút sau, Ngải Cảnh Sơ trông thấy cô.


Hai người lái xe đến điểm hẹn, dọc đường. Tăng Lý một mực im lặng. Trước giờ hễ đến muộn là cô sẽ giải thích đi giải thích lại, còn hôm nay, cô lại không nói một lời.


Ngải Cảnh Sơ cảm nhận được sự khác lạ của cô, anh nhỏ giọng hỏi: “Em sao thế? Không vui à?”


Cô không đáp.


Anh bèn gọi: “Tăng Lý!”


“Hả?” Cô ngơ ngác không để ý tới ánh mắt của anh, nhìn thẳng về phía trước, “Gì thế?” Rõ ràng cô đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của bản thân, không biết người bên cạnh nói gì.


Ngải Sơ Cảnh mở đài, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Không có gì, nhắc em tập trung lái xe!” Bận rộn cả một ngày, anh rất mệt, cổ họng cũng khó chịu, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.


Sau đó, một bầu không khí trầm mặc bao trùm hai người.


Tới nhà hàng, đồng nghiệp của Tăng Lý còn chưa đến. Buổi trưa hai người đã tới đây ăn cơm, nhân tiện đặt bàn và gọi món sẵn. Lúc này khách khứa mới lục đục kéo nhau đến, một bàn ăn lớn khoảng hơn hai chục chỗ chốc lát đã kín người, không có lãnh đạo nên mọi người khá thoải mái.


Ngô Vãn Hà nói: “Tăng Lý, giới thiệu chính thức đi chứ!”


“Đúng thế đúng thế!” Mọi người ùa theo.


Tăng Lý phóng ánh mắt về phía Ngải Cảnh Sơ, thấy anh cũng đang nhìn mình. Cô chỉ vào từng đồng nghiệp và giới thiệu với anh, sau đó, cô dừng lại một lát, ngập ngừng chỉ vào anh và nói: “Ngải Cảnh Sơ, anh ấy là giảng viên Đại học A.”


“Ai chẳng biết anh ấy là giảng viên Đại học A, cần gì cậu nói.” Ngô Vân Hà bật cười.


Tăng Lý lúng túng, Ngải Cảnh Sơ đang định lên tiếng giải vây giúp cô thì gia đình chủ nhiệm Lý tới, chấm dứt trận ồn ào trên bàn ăn.


Chị Lý vừa vào cửa đã hồ hởi bắt chuyện với Ngải Cảnh Sơ: “Thầy Ngải, lại gặp nhau rồi!”


Tăng Lý và Ngải Cảnh Sơ cùng đứng dậy mời họ vào ngồi. Nhân viên phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn lên.


Tăng Lý không uống được nhiều rượu nên nhiệm vụ nặng nề này rơi lên vai Ngải Cảnh Sơ. Chủ nhiệm Lý, Ngô Vãn Hà và mấy đồng nghiệp nam đều là cao thủ uống rượu. Nếu được người khác mời thì còn từ chối được, đằng này mình là chủ, không thể trốn tránh, nguyên tắc này Ngải Cảnh Sơ hiểu rõ.


Đây là lần đầu tiên anh lấy thân phận người yêu để gặp đồng nghiệp của Tăng Lý, hơn nữa còn là tiệc đáp lễ nên mọi người đương nhiên không dễ dàng buông tha anh.


Tăng Lý trong lòng vẫn đang mãi nghĩ chuyện khác nên chẳng còn có tâm trạng ăn uống, nhưng thấy Ngải Cảnh Sơ tiếp hết chén này đến chén khác cũng không tránh khỏi lo lắng.


Anh ngồi bên cạnh cô, chốc chốc tay hai người lại chạm nhau. Mặc dù sau khi uống rượu anh không bị đỏ mặt nhưng nhiệt độ cơ thể lại tăng cao, khiến Tăng Lý thực sự sợ hãi.


Trên bàn ăn có một món được nhân viên nhà hàng nhiệt tình giới thiệu canh lạc nấu với cải trắng thái sợi nhưng mùi vị rất ngon.


Cả Ngải Cảnh Sơ và Tăng Lý đều vụng ăn nói, không biết để khơi màu chủ đề nói chuyện với mọi người, may mắn có chủ nhiệm Lý và Ngô Vãn Hà nhanh mồm nhanh miệng, hết hỏi thương thế của Tăng Lý thì bàn chuyện thời sự, hết chuyện giới giải trí thì hỏi công việc của Ngải Cảnh Sơ ở bệnh viện, sau đó lại quay về vấn đề Tăng Lý bị thương, không ngớt lời khen tay nghề của bác sĩ ở bệnh viện của Đại học A. Vậy nên bầu không khí bữa ăn khá sôi nổi.


Nửa chừng thỉnh thoảng, có người mời rượu Tăng Lý nhưng đều bị Ngải Cảnh Sơ ngăn lại. Giọng anh vốn không được trầm ấm, uống rượu vào càng thêm khàn, chị Lý tinh ý nhận ra, tưởng anh bị cảm bèn hỏi thăm vài câu. Anh không giải thích, coi như mình bị cảm thật.


Chị Lý trách móc chồng: “Mấy người thật lạ, hùa nhau vào bắt chẹt một mình tiểu Ngải nhà người ta. Còn đâu là công bằng nữa!”


Chủ nhiệm Lý nổi tiếng sợ vợ, cười ha ha nói: “Đúng đúng, không công bằng!”


Chị Lý lại nói: “Còn nhiều dịp khác, chốc nữa cũng đừng đi hát nữa. Đợi khi nào tiểu Ngải khỏe hẳn rồi đi.”


Lúc đầu mọi người đã lên kế hoạch ăn tối xong sẽ đi hát karaoke, may mà chị Lý giải vây đúng lúc nên gác lại.


Tăng Lý không biết Ngải Cảnh Sơ đã uống bao nhiêu, cũng không rõ tửu lượng của anh thế nào, thấy tan tiệc anh vẫn tỉnh táo tiễn khách, cô mới yên tâm.


“Anh có sao không?” Ngồi vào xe, cô hỏi anh.


“Không sao, ngủ một lát là ổn thôi.” Anh đáp.


“Có cần ăn gì giã rượu không?” Cô lại hỏi.


“Không cần đâu.”


“Trong người khó chịu à?”


“Ừ.” Anh nhắm mắt lại.


Nghe vậy, Tăng Lý không kiềm chế được đưa tay lên trán anh xem có nóng hay không. Đầu ngón tay vừa chạm vào da anh đã bị anh tóm lấy. Anh cầm lấy tay cô, khẽ đặt lên đó một nụ hôn. Hành động này, chắc chắn anh không thể làm được lúc tỉnh táo.


Tăng Lý đỏ bừng mặt rút tay về.


“Anh muốn uống nước không?” Cô hỏi.


“Không.” Khẩu khí anh lúc này bỗng dưng có phần hờn mát.


Tăng Lý chợt nhớ đến lần trước anh say rượu, cô lái xe đưa anh về, biểu hiện của anh cũng hệt như lúc này.


Anh tự giác mở miệng: “Em không cần để ý tới anh. Uống rượu vào anh sẽ nói rất nhiều, cứ kệ anh lẩm bẩm một mình.”


“Em đưa anh về nhà nhé?”


“Không.”


“Thế anh muốn đi đâu?” Cô hỏi.


“Anh có chuyện muốn nói với em.”


“Vừa nãy chẳng phải anh bảo em cứ mặc kệ anh à?”


“Vì sao em phớt lờ anh?” Anh hỏi.


“Chính anh bảo em phớt lờ anh đấy chứ!” Tăng Lý dở khóc dở cười.


“Tăng Lý!” Anh nói, “Anh không ăn lạc, vừa nãy vì sao em lại gắp lạc cho anh?”


Nghe anh nói, cô mới nhớ ra. Ban nãy đúng là anh không hề động đữa vào món canh cải nấu lạc, phí cả một bát cô múc ra cho anh.


“Em có biết đâu!” Tăng Lý giải thích.


“Còn nữa, vừa nãy em phớt lờ anh!”


Ơ! Vấn đề lại quay về khởi điểm. Tăng Lý bỗng cảm thấy buồn cười, đành nói: “Chính anh bảo em cứ mặc kệ anh!”


Hóa ra, bộ dạng anh lải nhải là như thế này!


Anh vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Em tới đón anh muộn, dọc đường còn không nói câu nào. Anh hỏi em, em cũng không nghe thấy.”


Tăng Lý sửng sốt, rốt cuộc đã hiểu anh muốn ám chỉ điều gì.


Cô chợt nhớ tới Vu Dịch.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom