• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cực phẩm bác sĩ (1 Viewer)

  • Chương 7: Rốt cuộc là đứa con rể nào đây chứ?

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Rốt cuộc lúc này Thẩm Thanh Lan mới thật sự được thở dài một hơi nhẹ nhõm.



Bất kể là chiếm được bao nhiêu đơn đặt hàng của Tổng thị hay là vừa mới tức giận một lúc với Lý Hoa Hoa cũng đều làm cho tâm tình u ám của cô lập tức trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Chỉ là cái câu nói cuối cùng của ông nội ít nhiều gì cũng làm cho cô cảm thấy không thoải mái trong lòng. Cô thật sự không thích Giang Bắc Minh, thậm chí còn muốn ly hôn với Bắc Minh rồi đuổi anh đi.



Nhưng mà ông nội không cho mình đưa Bắc Minh qua đó, còn nói nếu dẫn theo Giang Bắc Minh sẽ làm cho Tổng Mạnh Cường cảm thấy anh ta rất không được xem trọng.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Điều này làm cho Thẩm Thanh Lan có hơi khó chịu, dù như thế nào đi nữa thì Giang Bắc Minh cũng là ng đàn ông của mình, cô có thể không thích anh, nhưng nếu người khác mà không thích anh thì cô sẽ thấy không vui,



Ngồi suy nghĩ một chút mới cầm lấy điện thoại gọi cho Giang Bắc Minh. “Bây giờ anh đang làm gì?" Thẩm Thanh Lan hỏi. “Đang nấu cơm." Giang Bắc Minh đáp lời “Trưa hôm nay có nấu món sườn khó, lát nữa anh sẽ kêu người đưa đến công ty cho em.” “Buổi sáng Trần Nhất Luân đã gọi anh đến cứu một người, người đó còn phải là Tống Văn Khoa không?” “Không biết. Giang Bắc Minh nghĩ lại một chút mới nói "Nhưng mà anh nghe nói hình như mọi người ở trong bệnh viện gọi người đó là ông Tống. “Vậy thì đúng rồi, buổi trưa không cần nấu cơm nữa, bây giờ anh đến công ty em đi giữa trưa chúng ta cùng về nhà cũ một lúc. Thẩm Thanh Lan nói. "Được." Giang Bắc Minh cũng không hỏi gì nhiều nếu Thẩm Thanh Lan đã nói như vậy thì anh cứ đồng ý là được rồi.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu









Bên trong nhà cũ của Thẩm gia, ngoại trừ Thẩm Thanh Lan và Giang Bắc Minh còn chưa tới thì những người khác trong Thẩm gia đều đã có mặt đúng giờ.



Mặc dù một cái đơn đặt hàng cũng không quá đến mức khiến cho mọi người trong Thẩm gia vội vã trở về. Nhưng mà, nếu Tổng gia đã muốn đích thân đến nhà nói lời cảm ơn thì Thẩm gia cũng phải thể hiện sự tôn trong một chút. “Trần Nhất Luân, hôm nay cháu đã cho Thẩm gia một cái đại ấn đó nha” Ông cụ Thẩm nhìn Trần Nhất Luân vừa cười vừa nói.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Tuy rằng trong điện thoại Tống Mạnh Cường chỉ nói con rể của Thẩm gia ở bệnh viện nhân dân hàng đầu Bắc Hải đã cứu ông Tổng, mặc dù không có nói đó là Trần Nhất Luân nhưng mà cả Thẩm gia chỉ có một mình Nhất Luân làm bác sĩ, hơn nữa còn đang công tác ở bệnh viện nhân dân hàng đầu Bắc Hải.



Chủ yếu là Thẩm gia có tất cả hai chàng rể, Giang Bắc Minh là một người không làm được việc gì, như vậy ngoại trừ Trần Nhất Luân cũng không còn người nào khác.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Cho nên mọi người trong Thẩm gia đều biến Trần Nhất Luân trở thành một người có công lớn nhất lúc này. "Đúng vậy!” Mẹ vợ Trần Nhất Luân, tên là Hà Tuyết Mai nhất thời phấn khích nói “Nhất Luân nhà chúng tôi có tay nghề xuất sắc cứu người thật ra rất dễ dàng với lại Trần Nhất Luân cũng là người của Thẩm gia chúng rồi, giúp Thẩm gia một tay cũng là chuyện thường tình mà thôi." VietWriter.vn trang web cập nhật nhanh nhất



Ngày hôm qua Giang Bắc Minh làm như vậy khiến cho Hà Tuyết Mai mất hết mặt mũi.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Không ngờ được sáng hôm nay chính con rể của mình đã giúp bà lấy lại thể diện



Trân Nhất Luân ngồi ở đó một lời cũng không lên tiếng, cậu ta rất muốn tự nhận lấy công lao này của mình, nhưng nghĩ đến cảnh Tổng Mạnh Cường kiên quyết tự mình đến đây nói lời cảm ơn, sự can đảm của cậu ta cũng biến đâu hết rồi.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Nghe thấy những người họ hàng khen nấy khen để mà trong lòng Trần Nhất Luân đau như bị dao cửa.





Những lời khen của mọi người lúc này lọt vào tai cậu đã không còn là khen ngợi nữa mà giống như một con dao nhỏ đào khoét trong tim cậu ta.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Bởi vì bây giờ ca ngợi khoa trương như thế, nhưng lát nữa lúc Tống Mạnh Cường đến đây thì cậu ta sẽ rất thê thảm.



Nghiêm trọng hơn nữa là lúc cậu ta nói mấy câu như công lao này không phải của mình thì tất cả mọi người đều đang nghĩ cậu ta khiêm tốn cho nên đã khen rồi còn muốn khen nhiều hơn.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Ngay lúc này Thẩm Thanh Lan đi cùng Giang Bắc Mình, hai người vào bên trong nhà cũ. Trong thoáng chốc khi nhìn thấy Giang Bắc Minh nét mặt của mọi người ở Thẩm gia đều thay đổi. Nhất là ông cụ Thẩm, khuôn mặt của ông ta càng lúc càng trở nên khó coi. “Thanh Lan, không phải ông đã nói với cháu là không cần đưa người kia theo sao, cháu như thế nào lại cùng cậu ta đến đây?" Ông cụ Thẩm quở trách: “Giang Bắc Minh là kẻ bất lực trong chuyện tình cảm vợ chồng cả cái Bắc Hải này có người nào mà không biết? Lát nữa Mạnh Cường đến mà nhìn thấy cậu ta còn tưởng rằng chúng ta không tôn trọng cậu ấy nữa, bây giờ lập tức bảo cậu ta đi về đi.” "Đúng vậy đó!" Hà Tuyết Mai lập tức hét lớn “Đi tới làm gì, tới để ăn măng sao? Thẩm Thanh Lan, tôi nói cho cô biết đơn đặt hàng này của nhà chúng ta là do Trần Nhất Luân lấy được chứ không phải do cô, tiếp đó cô còn phải chia cho Nhất Luân nhà chúng tôi một số tiền thì mới được, dù sao người ta cũng đã có công nhiều như vậy mà



Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì nhướng mày nói: “Là Trần Nhất Luân cứu ông Tổng sao?” “Nếu không thì còn ai? Cô cho là Giang Bắc Minh làm ư?” Hà Tuyết Mai tức giận nói: “Mặc dù Tống Mạnh Cường nói đó là con rể của Thẩm gia chúng ta, mà Thẩm gia có mấy người con rể? Chỉ có mỗi hai người mà Giang Bắc Minh nhà cô là đồ bỏ đi suốt ngày chỉ biết tiêu tiền, ngoại trừ Nhất Luân thì còn có thể là ai nữa?" Nhớ đọc truyện trên VietWriter.vn để ủng hộ team nha !!!



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Lúc này ông cụ Thẩm cũng mở miệng nói: “Giang Bắc Minh, anh cũng đã đến đây rồi nhân cơ hội Tổng Mạnh Cường còn chưa tới tôi muốn nói với anh mấy câu. Anh xem Trần Nhất Luân người ta có một tương lai đầy hứa hẹn, mặc dù đang làm trong bệnh viện nhưng vẫn biết giúp đỡ Thẩm gia chúng ta, còn anh thì sao? Anh có thể làm được cái gì đây? Nếu có thời gian thì hãy học hỏi Nhất Luân cho tốt, chúng ta không đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh... nhưng mà cũng đừng có hèn nhát như vậy nữa. Bây giờ tôi đi ra ngoài đường, mỗi lần người ta nói đến Giang Bắc Minh anh thì tôi đều rất mất mặt.



Trương Nhã mẹ của Thẩm Thanh Lan cũng nhảy mặt với cô, nhỏ giọng nói: Thanh Lan, con làm cái gì vậy? Ông nội đã dặn là không cần đưa kẻ bất lực này tới đây mà con còn đi cùng với cậu ta là sao? Con không thấy mất mặt hay xấu hổ hả?"



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Thẩm Thanh Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người, cũng không bảo Giang Bắc Minh rời đi, mà cô lại ngồi xuống nhìn Trần Nhất Luân hỏi: “Nhất Luân, bệnh tình của ông Tổng hôm nay là do cậu cứu chữa sao?” “Thẩm Thanh Lan, cô như vậy có ý gì đây?” Hà Tuyết Mai nghe thấy thế thì đứng bật dậy quát lớn: "Không phải là Nhất Luân thì là ai? Cô nói rõ ràng cho tôi, cô hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì thế hả?”



Ngay lúc này một người giúp việc chạy tới nói: “Lão gia, cậu Tống Mạnh Cường của Tổng gia đã tới trước cửa rồi” "Được rồi, các người đừng có ầm ĩ nữa.” Ông cụ



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Thẩm quát lớn một tiếng: "Đi thôi, chúng ta đi đón tiếp



Tống Mạnh Cường. Nói xong ông cụ Thẩm dẫn đầu đứng lên đi ra bên ngoài.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Đi hai bước mới quay đầu lại nhìn Giang Bắc Minh nói: “Lát nữa cậu tốt nhất là nên ngậm miệng lại, đừng có nói chuyện cũng đừng làm người khác mất mặt"



Ông cụ Thẩm vừa nói dứt lời, nhanh chóng đi ra ngoài cửa.



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Người của Thẩm gia cũng rất nhanh đi ra theo ông. Vừa đi ra phòng khách cũng đúng lúc nhìn thấy Tống Mạnh Cường đi tới "Mạnh Cường à, đã mấy ngày rồi không gặp cháu. Vừa thấy Tổng Mạnh Cường, ông cụ Thẩm đã cười hạ hả phóng khoảng bước đến, vươn tay muốn bắt tay với Tổng Mạnh Cường. "Chú Thấm, nếu chủ nói như vậy thì chỉ trách tội cháu đã không tới thăm chú rồi." Tống Mạnh Cường vừa cười vừa nói. "Vậy sau này hãy đến thăm lão già ta nhiều một chút." Ông cụ Thẩm cười nói. “Sau này cháu nhất định sẽ đến thường xuyên. Tống Mạnh Cường cười nói: “Chỉ có điều, chú Thẩm hôm nay cháu đến là thật sự muốn cảm ơn con rể nhà mọi người, nếu không có cậu ta thì ông cụ nhà cháu có thể phiền phức rồi. “Nhất Luân, lại đây.” Ông cụ Thẩm lập tức quay đầu vẫy tay về phía Trần Nhất Luân.



Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giải



Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu








Cập nhật chương mới nhất tại VietWriter.vn
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh
Đô Thị Cực Phẩm Y Thần
MẸ CHỒNG CỰC PHẨM
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom