• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (50 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1461-1465

Chương 1461: Để tôi xem cô còn có thể làm ra những chuyện gì nữa

Liễu Tố Vân bị ánh mắt của Tố Nhan làm cho giật mình.

Nhìn vẻ mặt nắm chắc phần thắng của cô, sẽ không phải… con gái của bà ta đã bị Tố Nhan nắm được điểm yếu gì rồi chứ?

Vậy thì tuyệt đối sẽ không để hai người đối chất được, nếu để cho Từ Chấn biết con gái của bà ta đã làm ra những chuyện gì thì không chừng đến lúc đó người bị bẽ mặt lại chính là hai mẹ con bà ta.

Vì thế Liễu Tố Vân cũng không chịu nhượng bộ: “Chắc chắn cô đã biết con gái của tôi vẫn còn trong bệnh viện nên mới nói như thế. Sức khỏe của con bé làm sao có thể đến đây đi được chứ?”

Tô Nhan biết đây là kế hoãn binh của Liễu Tố Vân nên cô thong thả nói: “Vậy hay là để tôi đến bệnh viện thăm cô ta nha”

Liễu Tố Vân bị Tô Nhan ép sát khiến bà ta tức giận tới mức đôi mắt như muốn nút ra: “Tô Nhan, cô đừng khinh người quá đáng. Vốn dĩ là cô động thủ đánh Từ Dao mà tại sao bây giờ lại nghe như con gái tôi đã làm chuyện có lỗi với cô vậy hả?”

“Rốt cuộc có làm hay không thì sao bà lại biết được chứ?”

‘Vẻ mặt của Tô Nhan vô cùng lão luyện, dường như Liễu Tố Vân nói cái gì cũng đều không lung lay được cô: “Lúc đó bà lại không có ở hiện trường, sao lại dám khẳng định Từ Dao không làm chuyện gì chứ? Con cái của ba mẹ và bản cáo trạng của ba mẹ thì chắc chắn sẽ nói bản thân vô tội. Đây không phải là các người khinh thường việc ba tôi không ở trong nước sao?”

Tô Nhan nói những lời này chứng tỏ trình độ của cô cực cao, có ý nhắc khéo nhà họ Từ rằng bọn họ thừa dịp Tô Kỳ không ở nhà nên xem thường cô rồi còn nói dối rằng Từ Dao vô tội.

Vốn dĩ Liêu Tố Vân không phải là đối thủ của Tô Nhan nên bà ta tức giận măng to: “Trước đây mọi người đồn cô nhát gan khúm núm như chuột, bây giờ tôi phải khen cô tranh cãi biện luận rõ ràng mạch lạc như vậy. Cô ỷ vào cô là con gái của nhà họ Tô hả, để tôi xem cô còn có thể làm ra những chuyện gì nữa”

Tô Nhan cười tủm tỉm nói: “Cám ơn bà đã quá khen. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi gọi bảo vệ tiễn các người về. À đúng rồi, lúc nãy tôi ở trong phòng khách nhìn thấy bà dì này đánh bảo vệ của nhà chúng tôi có phải không?”

Bà dì sao?

Cô luôn mồm gọi Liễu Tố Vân là bà dì, rõ ràng là không xem nhà họ Từ ra gì mà.

Từ Chấn biết Tô Nhan đã nghĩ ra được đối sách nên cố ý kéo bọn họ vào để họ không còn gì để nói. Vì thế ông ta bước tới từng bước, thân hình cao to oai phong dũng mãnh của ông ta đứng trước mặt Tô Nhan. So với ông †a thì Tô Nhan chỉ là một cô gái yếu đuối bất lực.

Trên mặt của người đàn ông trung niên lộ ra một vẻ độc ác: “Cô như vậy chính là muốn công khai chống đối với nhà họ Từ phải không? Hả?”

1461-con-thien-tai.jpg


Tô Nhan nhìn về phía người bảo vệ đang đứng thẳng lưng ở cửa mà trong lòng cảm kích, sau đó cô nói băng giọng dứt khoát: “Vậy chuyện này tôi cũng không dễ dàng quên được. Nếu muốn tôi xin lỗi Từ Dao, vậy ai sẽ xin lỗi bảo vệ của nhà chúng tôi đây?”

Cô nói như vậy không phải là muốn Liễu Tố Vân hạ mình xin lỗi bảo vệ của nhà cô sao?

Nực cười Liễu Tố Vân cảm giác bà ta bị Tô Nhan làm cho tức giận đến run rẩy.

Ngay cả Từ Chấn cũng nhìn về phía Liễu Tố Vân bãng ánh mắt trách móc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Lúc nãy vợ của ông ta đã tát vào mặt của bảo vệ nhà họ Tô, chẳng khác nào kéo nhà họ Tô xuống nước chứ.
Chương 1462: Xong rồi xong rồi. Đánh rồi đánh rồi

Nhưng cho dù vợ của ông ta đã đi sai bước thì ông ta vẫn không chịu nhận sai. Nếu kêu Tô Nhan xin lỗi con gái của ông ta thì được nhưng bắt Liễu Tố Vân xin lỗi người bảo vệ của nhà họ Tô sao?

Không đời nào.

Từ Chấn nghiến răng nói với Tô Nhan: “Rõ ràng là cô láo xược trước. Đã đánh thì chính là đã đánh. Con gái của nhà họ Tô đến ngay cả chuyện đó cũng không dám thừa nhận sao?”

Tô Nhan cũng cười: “Không phải là tôi không thừa nhận mà tôi cần phải tính số. Tôi cũng cần phải tính toán các khoản mục cho công bằng chứ? Sao hả, chẳng lẽ nhà họ Từ không muốn thừa nhận chút chuyện nhỏ là đã đánh bảo vệ của nhà tôi sao?”

Ba lạng mà đẩy ngàn cân, càng khiến cho quả bóng cao su lăn trở về mà thôi.

“Cô đang kéo dài thời gian sao?” Liễu Tố ‘Vân cảm thấy khó thở, mà bà ta cũng lười đôi có với Tô Nhan nên đưa tay ra bắt cô đi: “Hôm nay tôi phải dẫn cô đi thì sao? Người vai trên mà không làm gì được người vai dưới sao?”

“Bà dám ra tay thử xem”

Tô Nhan nói bằng giọng khẽ khàng chứ không hề lớn tiếng nhưng trong đó chứa đầy sự đe dọa nên càng khiến cho Liễu Tố Vân định ra tay với cô bị dọa cho sợ. Sau đó người phụ nữ trung niên thẹn quá hóa giận: “Cái đồ không biết xấu hổ. Ba của cô không ở trong nước, tôi xem ai bảo vệ cho cô được đây?”

Chợt bên ngoài cửa của nhà họ Tô vang lên tiếng động cơ nổ rền vang, sau đó là tiếng bảo vệ mở cửa ra.

Liễu Tố Vân và Từ Chấn quay đầu lại, khi nhìn thấy biển số xe thì mở to mắt như không tin vào mắt họ.

“Mày…”

Liễu Tố Vân nhìn thấy Từ Thánh Mân đã vài năm không gặp đang từ trên chiếc xe thể thao nhảy xuống, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo khi xưa không hề thay đổi. Sau đó người ngồi ở ghế phụ lái cũng mở cửa xe bước xuống.

Đường Duy đeo khẩu trang màu đen bước xuống xe.

Khuôn mặt của cậu cũng không lớn nên một chiếc khẩu trang đã che mất nửa khuôn mặt của cậu, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen thăm thảm như màn đêm.

Có điều khi bị ánh mắt này nhìn chăm chú thì tự nhiên Liễu Tố Vân lại đổ mồ hôi lạnh.

Từ Chấn nhìn thấy Từ Thánh Mân thì cười nhạt: “Nhà có tang nên chó cũng có lá gan quay về sao?”

Từ Thánh Mân khoát tay: “Ồ, kì lạ quá ha.

Đây đâu phải là nhà họ Từ, tôi quay về nhà họ Tô mà ông cũng lải nhải là sao?”

Từ Chấn bị câu nói đó làm cho sửng sốt.

Đường Duy không nói lời nào mà vẫn đeo khẩu trang đi về phía bên này. Dáng người của cậu cao, gầy, thẳng và khuôn mặt đẹp lạnh thấu xương. Chính vẻ trâm mặc như vậy lại khiến người ta cảm thấy thật thần bí.

Đường Duy đi đến bên cạnh Tô Nhan rồi nhìn cô.

Tô Nhan nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Đường Duy không nói gì mà chỉ chỉ vào cổ họng của cậu.

Tô Nhan nhìn thấy thì không hiểu gì. Từ Thánh Mân ở bên cạnh nói: “Ba mẹ à, hai người thật là thú vị nha. Cố ý thừa dịp chú Tô Kỳ không có ở trong nước nên đến đây bắt người phải không?”

Liễu Tố Vân bị vạch trần thì sảc mặt trắng nhợt.

“Cái đồ ăn cây táo lại rào cây sung. Từ Thánh Mân, tại sao nhà họ Từ lại nuôi dưỡng ra một đứa như mày chứ? Tại sao lại thò tay ra giúp người ngoài vậy hả?”

Từ Thánh Mân quay đầu nhìn về phía Đường Duy: “Đường Duy, tôi bị mắng”

Đường Duy chỉ nhìn bằng nửa con mắt.

Từ Chấn cười lạnh: “Sao hả? Tụi mày đến để ngăn cản chúng tao sao?”

Đường Duy gật gật.

Điệu bộ không n¡ nào của cậu càng khiến cho người ta cân nhắc. Từ Chấn thấy trong khoảng thời gian ngắn thì không thể tùy tiện ra tay được nên nói: “Đường Duy, đây là chuyện giữa nhà họ Tô và nhà họ Từ chứ không liên quan gì đến cậu nên mời cậu tránh ra: Đường Duy không chịu.

Liễu Tố Vân tưởng tượng đến cảnh con gái của bà ta bị người ta bạt tai, bây giờ tên đầu sỏ này còn được người khác bảo vệ thì tức đến độ không giữ được bình tĩnh nữa: “Tôi lại muốn xem ai dám đứng bên cạnh cô. Cô là đồ đê tiện chuyên quyến rũ đàn ông..”

Nói xong bà ta liền đưa tay túm lấy Tô Nhan, Tô Nhan thấy vậy thì lùi từng bước về phía sau. Đường Duy đứng chắn ngay trước mặt của cô.

Liễu Tố Vân đánh thật mạnh lên người Đường Duy, không ngờ ngay sau đó Đường Duy lảo đảo rồi ngã sấp xuống mặt đất.

Từ Thánh Mân kêu to lên như sợ thiên hạ sẽ đại loạn vậy. Anh ta vừa quay video vừa chụp hình, người nào nghe kỹ sẽ nhận ra trong giọng nói của anh ta như có chút hả hê: “Xong rồi xong rồi. Đường Duy bị bà chủ của nhà họ Từ đánh đến mức hôn mê rồi”
Chương 1463: Thật không biết xấu hổ, tự bảo vệ mình!

Đánh… đánh ngất rồi?

Ai có thể dám đánh ngất con trai của Bạc Dạ là Đường Duy chứ. Đây đúng là không.

muốn sống nữa rễ Cả thành phố này lật tới lật lui cũng không tìm được kẻ thứ hai dám ra tay với Đường Duy.

Bây giờ… Liễu Tố Vân nhìn thấy Từ Thánh Mân chạy tới đỡ Đường Duy thì sợ tới mức mặt tái nhợt: “Ai nói vậy! Tôi không có…”

“Tôi đã chụp được hết rồi!”

Tay của Từ Thánh Mân giơ điện thoại lên cao: “Trời ạ! Đường Duy đến tìm Tô Nhan, tình cờ gặp được người lớn nhà họ Từ đang bắt nạt Tô Nhan, sau đó muốn hỗ trợ khuyên ngăn, nhưng lại bị liên lụy.”

Nghe này, ngay cả câu từ cũng chuẩn bị đầy đủ rồi đấy, còn dám nói là không tới để hạ bệ bọn họ sao?

Tô Nhan hoài nghỉ liếc nhìn Đường Duy, luôn cảm thấy chàng trai này không yếu ớt như vậy, vô thức đưa tay ra thăm dò hơi thở của Đường Duy, như thể đang kiểm tra xem cậu còn sống hay không.

Đường Duy mạnh mẽ chống đỡ thân thể yếu ớt mở mắt ra, hung tợn nhìn Tô Nhan đang vươn tay kiểm tra hô hấp của mình, đôi mắt đen toát ra sự giận dữ…

Kiểm tra gì mà kiểm tra! Ông đây tới là để giả vờ bất tỉnh, không phải tới để giả vờ chết.

‘Tô Nhan ngừng lại, ơ, bệnh nhân còn rất hung dữ nữa này.

Liễu Tố Vân phía đối diện còn chưa kịp giải thích gì, Từ Thánh Mân đã thuần thục gọi điện trực tiếp cho Bạc Dạ.

Bạc Dạ… Bạc Dạ…

Chết rồi Liễu Tố Vân thầm than mấy tiếng “không ổn” trong lòng. Tô Kỳ không có ở trong nước, vốn tưởng rng không có ai bao che cho Tô Nhan. Nếu lần này Bạc Dạ đến đây, bọn họ còn trêu đùa Tô Nhan thế nào được?

Từ Thánh Mân lảo đảo giúp đỡ Đường Duy đứng dậy, còn đặc biệt quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Từ đầu đến cuối Đường Duy không nói một lời, có lẽ là bởi vì cổ họng của cậu thực sự rất khó chịu. Cậu chỉ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân mình không sao.

Từ Thánh Mân khoa trương như vậy! Tôi biết cậu không muốn để liên lụy đến tôi, vì vậy mới giả vờ như không sao. Vừa rồi cậu mới ngã xuống, nhất định đã có chuyện… Sao cậu có thể chịu đựng một mình như vậy chứ? Cho dù tôi là người nhà họ Từ, cho dù là mẹ tôi đánh cậu, tôi cũng sẽ không đến mức không phân biệt được đúng sai trắng đen. Tôi đứng về phía cậu. Đường Duy, cậu đừng sợi”

Đường Duy vừa trợn mắt khinh thường vừa phối hợp với vở kịch của Từ Thánh Mân.

Trong đầu Tô Nhan chỉ có một câu, Từ Thánh Mân, anh đúng là nói dối không chớp mắt!

Đường Duy có thể sợ cái gì chứ? Đường Duy không sợ trời không sợ đất. Từ Thánh Mân nói vậy là cố tình nói cho Liễu Tố Vân nghe. Vì vậy, Liễu Tố Vân còn muốn thuyết phục vài câu với cậu rãng con trai bà ta là anh em chí cốt của Đường Duy, để cậu chịu để yên, nhưng giờ điều đó không còn khả thi nữa Các con đường đều bị phong tỏa, sắc mặt u khóc, một cách à dữ dội: “Đường Duy! Cậu đừng của Liêu Tố Vân xanh mét, bỏ lại một câu: “Xem ra Đường Duy không được khỏe, lần sau chúng tôi lại đến: Vừa dứt lời thì bà ta quay người rời đi.

Thế là đang cố chạy trốn à?

Kết quả, trước cửa xuất hiện một đoàn xe thương mại, một nhóm nhân viên bảo vệ tư nhân cao lớn đã được trải qua đặc huấn đồng thời bước xuống xe, bao vây cổng lớn nhà họ Tô.

Đến nhân lực mà Từ Thánh Mân và Đường Duy cũng đã chuẩn bị tốt?

Tô Nhan choáng váng.

Từ Thánh Mân mỉm cười mà nhìn gương mặt của Liễu Tố Vân dần dần trắng bệch, biểu tình của Từ Chấn méo mó. Ông ta mang theo tâm trạng thoải mái mà thưởng thức những cảnh tượng đó rồi nói: “Tất cả đều đến đây đi, đừng khách sáo, vào ngồi đi”

Tô Nhan nói: “Đây là nhà của anh sao?”

Từ Thánh Mân không biết xấu hổ mà nói: “Bây giờ tôi không có nhà để về nên xem bốn bế đều là nhà”

“Các người…” Từ Chấn nắm chặt tay: “Muốn làm phản sao?”

“Làm phản?” Từ Thánh Mân nói: “Đúng là một tội danh thật lớn. Nếu không phải vì mấy người không phân biệt được đúng sai mà chạy tới tìm Tô Nhan gây phiền phức thì bây giờ có thể trở nên như thế này ư? Thì ra chỉ có người lớn mới được phép bắt nạt trẻ nhỏ, mà trẻ nhỏ thì không được phép tự bảo vệ mình đúng không?”

Một lần nữa, Tô Nhan lại nhận thức được sự trơ trẽn của Đường Duy và Từ Thánh Mân: Anh kéo rất nhiều vệ sĩ cao lớn và dũng mãnh đến bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau hội đồng rồi gọi nó là tự bảo vệ mình luôn đấy!
Chương 1464: Kéo dài thời gian, chờ Bạc Dạ đến

Bây giờ muốn cậy thế chạy đi cũng không thể đi một cách dễ dàng được rồi, Liễu Tố Vân cảm thấy hơi chột dạ. Nếu chuyện này thật sự truyền ra ngoài một cách ầm ï, nếu như con gái của bà ta làm ra chuyện gì đó, khiến Tô Nhan vạch trần tất cả dưới cơn giận dữ, vậy thì…

Người mất hết danh dự không chỉ có Tô Nhan mà còn có con gái bà ta, Từ Dao.

Vi vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Liễu Tố Vân chỉ có thể nở nụ cười, nhìn Tô Nhan đang đứng đó, nói: “Có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, vậy chi bằng lần sau chúng ta tìm lúc nào đó nói chuyện cho ổn thỏa đi…”

Bà ta hùng hổ chạy tới đây hỏi tội, tại thấy không đấu lại nên muốn trực tiếp bỏ của chạy lấy người sao?

Từ Thánh Mân nói: ‘Sao mẹ lại nghĩ hay như vậy chứ?”

Coi bậc con cháu như một món đồ chơi, muốn tính sổ người ta thì trút giận một cách tùy ý, muốn thể diện thì lại tự dựng bậc thang bước xuống. Dường như thế hệ đi trước luôn có cảm giác vượt trội hơn và luôn cảm thấy thế hệ sau mình có thể bị mình điều khiển một cách tùy tiện mà không cần lo lắng đến cảm nhận của họ.

“Cũng đã đến nơi rồi, cũng đừng nói đi là đi chứ” Tô Nhan nói: “Mời vào nhà ngồi. Một lát nữa chú Bạc Dạ đến đây, mọi người còn có thể chào hỏi một tiếng”

Sao Từ Chấn có thể để Bạc Dạ thật sự nhúng tay vào được? Ông ta liếc nhìn Đường Duy đang đứng đó với ánh mắt lạnh lùng. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng khí thế của cậu vẫn đủ mạnh mẽ, có thể khiến người ta kinh sợ mà không cần cậu phải nói một lời nào.

Đường Duy đang đứng ở đó nên chuyện này không dễ xử lý đâu.

Ông ta chỉ có thể cố gắng duy trì bình tĩnh mà nói: ‘Chúng tôi vẫn phải điều tra kỹ lưỡng chuyện này trước khi đến nhà họ Tô nói chuyện. Dù sao thì việc Dao Dao bị đánh cũng không phải là chuyện nhỏ.”

“Nghĩa là lần này hai người vẫn chưa điều tra rõ ràng mà đã đến đây rồi sao?” Từ Thánh Mân cười cười, bước tới nói: “Mẹ, không phải mẹ lại nghe ai thổi gió bên tai nữa chứ? Bây giờ làm ba bị mất mặt rồi, thật là”

Đây chính là đổ hết trách nhiệm lên một mình Liễu Tố Vân. Dưới suy nghĩ của dư luận hiện giờ, khi người ta nói đến chuyện này thì sẽ chỉ nói là do Liễu Tố Vân của nhà họ Từ có lòng dạ hẹp hòi không biết phân biệt phải trái, sẽ chỉ đổ lỗi lên đầu một người phụ nữ là bà ta thay vì gây phiền phức cho người đàn ông làm chủ một gia đình.

Liễu Tố Vân thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ: “Từ Thánh Mân, mày là người của nhà họ Từ chúng ta. Tại sao mày cứ luôn đối nghịch với mẹ mày vậy hả?”

“Tôi gọi bà một tiếng mẹ, chủ yếu là vì bà là mẹ của Từ Dao và người vợ đầu của ba tôi.”

Từ Thánh Mân dừng lại một chút rồi thấp giọng nói: “Mẹ ruột của tôi có phải là bà hay không, hẳn bà là người biết rõ ràng nhất mà, phải không?”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Đường Duy, mà ngay cả Tô Nhan cũng thấy khá kinh ngạc.

Nghe vậy thì có vẻ như mối quan hệ của Từ Thánh Mân với nhà họ Từ ban đầu… cũng quá rắc rối và phức tạp.

Chỉ là khúc nhạc đệm này đã bị Từ Chấn cắt ngang ngay lập tức, chắc là ông ta không thích người khác lấy bí mật trong nhà ra ngoài mà đàm luận nên liền nói: “Đường Duy, bảo người của cậu ra ngoài cửa đi”

Ông ta ÿ vào việc mình là người lớn mà ra lệnh.

Kết quả là Đường Duy đứng đó, hai tay đút túi, đeo khẩu trang đen, im lặng không nói một lời.

Tấm lưng thẳng tắp kia làm sao mà nhìn ra được dáng vẻ ngã sấp mặt xuống đất vừa nãy chứ?

Tất cả chỉ là giả vờ.

Từ Chấn lặp lại lần nữa: “Đường Duy, bảo người của cậu ra ngoài cửa đi!”

Giọng nói đã tăng lên phần nào.

Đường Duy vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn hai vợ chồng nhà họ Từ bằng đôi mắt khó lường được. Từ Thánh Mân biết cậu làm vậy là đang trì hoãn thời gian để đợi đến khi Bạc Dạ đến.

Bây giờ Tô Kỳ không ở trong nước, dựa vào tình cảm anh ta chăm sóc Đường Duy khi cậu còn nhỏ thì bây giờ, khi Tô Nhan chỉ có một mình, Bạc Dạ sẽ bao bọc Tô Nhan như đứa con thứ hai của mình.

Anh chắc chắn sẽ đến.
Chương 1465: Tỏ rõ lập trường, Bạc Dạ giúp cô!

Quả nhiên, lúc Từ Chấn còn chưa kịp nói xong yêu cầu bảo Đường Duy dẫn người đi lần thứ ba thì bên ngoài đã truyền đến âm thanh của ô tô. Đất đai đắt đỏ đều ở gần khu vực này nên Bạc Dạ không mất nhiều thời gian lắm đã đến được đây. Đến trước cổng nhà họ Tô, anh lập tức thấy một nhóm vệ sĩ vây quanh đó, như là định đánh nhau tập thể.

Người đàn ông bước ra khỏi xe và hét lên: “Đang làm gì vậy?”

Tuy tuổi không còn trẻ nhưng anh vẫn mang khí chất của vị đế vương như chàng trai năm nào. Dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, anh đi xuyên qua vườn hoa thì thấy Tô Nhan và vợ chồng nhà họ Từ đang căng thẳng đứng đó.

Bạc Dạ nhíu mày, cẩn thận nhìn lại thì thấy.

Đường Duy đứng bên cạnh Tô Nhan.

Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của con trai mình, anh không hổ là người làm cha như anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, chỉ cần một ánh mắt của con trai mình, anh đã hiểu Đường Duy muốn làm gì.

Thời điểm Từ Chấn nhìn thấy Bạc Dạ, rốt cuộc vẫn nở nụ cười khách sáo: “Không tiếp đón từ xa được”

Ông ta thốt ra lời này như thể mình vẫn đang ở trong nhà họ Từ vậy.

Bạc Dạ gật đầu, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Liễu Tố Vân đang đứng bên cạnh. Bà ta sợ Bạc Dạ biết chuyện mình đã từng kéo Đường Duy khiến Đường Duy ngã xuống đất nên vào lúc này, ngay cả thở bà ta cũng không dám thở mạnh.

Nhưng Liễu Tố Vân sợ, Từ Chấn lại không sợ đến thế.

Cùng lắm thì đến cuối cùng đẩy Liễu Tố Vân ra ngoài, đổ lỗi hết cho người phụ nữ này, nói câu xin lỗi với Đường Duy là xong. Tuy nhiên, đối chuyện Tô Nhan đánh Từ Dao, ông †a sẽ không bỏ qua.

Trong mắt Từ Chấn, bất cứ thứ gì cũng có thể là công cụ, lợi dụng xong thì lập tức vứt bỏ. Cho dù người này chính là vợ của ông ta.

Nếu ông ta thật sự yêu Liễu Tố Vân thì sẽ không có sự xuất hiện của Từ Thánh Mân. Bởi vì Từ Thánh Mân là đứa con ngoài giá thú của ông ta, được sinh ra trước khi ông ta kết hôn với Liễu Tố Vân. Sau đó được nhà họ Từ công nhận, thậm chí còn yêu cầu Liễu Tố Vân phải chăm sóc đứa con riêng của ông ta. Vì vậy, quan hệ của Từ Thánh Mân và Từ Dao mới gay gắt như nước với lửa như vậy.

Còn về quan hệ của Từ Thánh Mân và Liễu Tố Vân, cũng chỉ là băng mặt không bằng lòng mà thôi.

Sau khi suy nghĩ xong, Từ Chấn nói với Bạc Dạ: “Không biết hôm nay anh…”

“Mấy đứa nhỏ gọi điện thoại cho tôi” Bạc Dạ đứng đó nhìn vẻ mặt yếu ớt của Đường Duy, xác định cơ thế cậu thật sự không thoải mái mới nói: “Nghe nói con trai tôi không khỏe nên tôi mới đến đây.”

Liễu Tố Vân không ngừng toát mồ hôi lạnh, cố nặn ra một nụ cư: ¡ nói: “Nào có chứ, con trai nhà anh rất khỏe, mọi người đều nói Đường Duy rất khỏe mà”

Bạc Dạ làm như không nghe thấy, mở miệng hỏi Đường Duy: “Làm sao vậy?”

Đường Duy không nói gì Từ Thánh Mân đáp: “Bị ngã”

Bạc Dạ lại hỏi Đường Duy: “Sao lại bị ngã?”

Đường Duy vẫn không nói gì.

Từ Thánh Mân giơ tay ra chỉ vào Liễu Tố Vân: “Tại mẹ tôi đẩy”

Hãm hại mẹ không nể tình chút nào!

Lời này vừa thốt ra, Bạc Dạ quay đầu nhìn về phía Liễu Tố Vân. Ánh mắt kia đáng sợ tới mức khiến Liễu Tố Vân kinh hồn bạt vía: “Không phải đâu, tổng giám đốc Bạc, anh nghe tôi giải thích đã. Hôm nay tôi vốn không ngờ Đường Duy sẽ đến đây, tôi chỉ đến tìm Tô Nhan…”

Bà ta chợt dừng lại.

Bạc Dạ nhíu mày: “Bình thường Tô Nhan không hề dính líu gì đến mấy người, mấy người đến tìm con bé làm gì?”

Nói xong, anh vẫy tay với Tô Nhan: “Nhan Nhan, lại đây với chú này”

Tô Nhan rất tin tưởng Bạc Dạ. Từ lúc cô còn nhỏ, người đàn ông này rố ràng đã biết được cô không phải là con gái ruột của anh nhưng vẫn lựa chọn chăm sóc cô như con gái ruột cùng với Đường Thi. Vì thế, cô rất biết ơn họ.

Hôm nay có thể nhìn thấy Bạc Dạ đến, nói không cảm thấy xúc động chính là giả.

Cô ngoan ngoãn bước qua đứng trước mặt Bạc Dạ. Bạc Dạ sờ đầu cô và nói: “Ồ, không cao thêm chút nào nữa.”

“Cháu đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao mà cao lên được nữa.”

Tô Nhan làm nũng với Bạc Dạ như thể xung quanh không có ai vậy: “Chú và dì Đường Thi có khỏe không?”

“Ừ, Đường Thỉ nói rất nhớ cháu, nhờ chú chuyển lời thay cô ấy, sau này có thời gian thì nhớ đến nhà họ Bạc chơi.”

Câu nói “đến nhà họ Bạc chơi” này…

Đây, đây không phải là đang tỏ rõ lập trường chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom