• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (51 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1451-1460

Chương 1451: Trốn sau lưng cậu ta, quá chướng mắt

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Đường Duy liền cảm thấy hoảng sợ.

Cậu đã chuẩn bị tâm lí rất kĩ càng, cho dù bị Tô Nhan nhìn bằng ánh mắt hận thù đến cực điểm cậu đều chịu đựng được.

Thế nhưng, hết lần này đến lân khác cô đều không cho cậu một cơ hội.

Đường Duy đau đớn vô cùng: “Tô Nhan, anh không phải giả vờ làm người tốt để cầu xin em tha thứ. Hôm nay anh chỉ tiện đường qua đây mà thôi, thật sự anh không phải giả vờ…em nhìn anh một cái được không, chỉ nhìn một cái thôi”

Giọng cậu run run, Lam Thất Thất thấy được điều này. Vốn dĩ cô ấy định mở miệng đuổi khách nhưng không biết tại sao lời đã đến miệng lại không thốt ra được. Lam Thất Thất nghẹn họng một lúc lâu.

Tại sao? Lam Thất Thất siết chặt bàn tay, tự hỏi.

Cô ấy rõ ràng là cảm thấy đau lòng vì Tô Nhan, mãi mãi đứng về phía Tô Nhan cơ mà.

1451-con-thien-tai.jpg


Lòng Tô Nhan đã nguội lạnh như sỏi đá, cho dù bão táp mưa sa cũng không bào mòn được ý chí của cô. Thâm tâm lạnh lẽo, sức sống chẳng còn.

‘Vậy mà tại sao chỉ vì vài câu nói của Đường Duy, dường như đã làm vỡ vụn trái tim sắt đá của cô?

Sự im lặng của Tô Nhan đối với Đường Duy chính là cự tuyệt. Còn gì đau lòng hơn khi bị cự tuyệt bằng thái độ im lặng không đếm xỉa đến đối phương.

Đây rõ ràng là sự lựa chọn lạnh lùng, vô cảm đến nhường nào.

Cậu cười khổ coi như đã hiểu, nhưng hốc mắt vẫn không tránh khỏi đỏ lên.

Bây giờ bên cạnh cô đã có Trì Liệt vai rộng tay dài lại nhiệt tình hăng hái che chở, giúp chắn hết mọi bão táp phong ba thì cho dù cậu có bản lĩnh lớn đến đâu cũng chẳng để làm gì.

Tô Nhan có thể nhìn cậu một cái thôi không?

Cậu phải làm gì thì cô mới quay lại nhìn cậu một cái.

Đường Duy nghĩ đến hoang mang, luống cuống nói: “Nếu như em không rảnh, vậy hai ngày nữa em có rảnh không? Đến lúc đó anh đến tìm em được chứ?”

Từ Thánh Mân quay ra chỗ khác, anh ta thật sự không nghe nổi.

Cuối cùng Tô Nhan chỉ đáp lại hai chữ: “Không rảnh”

Hai chữ ngắn ngủi giống như lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua tim Đường Duy vẫn tiếp tục khẩn cầu: “Tô Nhan, đừng như vậy, anh thật sự không phải đến đây đóng kịch, anh chỉ không muốn em bị ức hiếp”

Cậu chỉ là cảm thấy trước kia không thể đứng ra bảo vệ cô thì nhân lúc này cậu có khả năng, đứng ra bảo vệ cô có lẽ không tính là quá muộn…

Tô Nhan nghe vậy thì nghẹn ngào nói: “Không muốn tôi bị ăn hiếp, vậy mấy năm trước anh ở đâu?”

Đường Duy nghẹn họng không thốt ra lời, ánh mắt trầm đục bi thương, loang loáng nước mắt.

Cậu…lúc đó cậu ở đâu. Phải rồi, cậu bận chìm trong thù hận, bận tới mức khoanh tay đứng nhìn.

‘Yết hầu Đường Duy khẽ động, cậu đứng đối diện Trì Liệt, thân hình lảo đảo định vươn tay ra chạm vào Tô Nhan nhưng cô lập tức né tránh.

Đừng, đừng như vậy mà.

Tại sao lại phải trốn sau lưng Trì Liệt? Tình cảnh này quá gai mắt đối với Đường Duy, cậu thầm nghĩ, nếu như lúc này trong tay cậu có con dao, nhất định cậu sẽ không chớp mắt mà bổ cậu ta ra làm đôi.

Cậu muốn Trì Liệt phải trầy da tróc thịt, máu chảy thành sông. Cậu muốn giẫm qua máu thịt của Trì Liệt, cướp Tô Nhan về bên cạnh mình Cậu nói được làm được, vốn dĩ cậu không hề có giới hạn gì về mặt đạo đức, thời gian biến cậu thành một tên ác ma.

Sao cậu có thể cam tâm tình nguyện hai tay dâng Tô Nhan cho người khác chứ?

Thế nhưng…
Chương 1452: Yêu sâu đậm, không ai khác chính là cậu

“Bởi vì trước đây đã không đến kịp…

Đường Duy nghiến răng đến nỗi phát ra tiếng ken két, cậu giống như đột nhiên bị tâm thần nhưng lại ngông cuồng tự cao tự đại. Yết hầu của cậu run rẩy theo từng lời nói ra: “Anh muốn đứng ra vào lúc này. Tô Nhan em biết không, vì việc lần này, cho tới giờ anh chưa ngủ được một giấc nào ngon. Anh thường mơ thấy dáng vẻ hồn nhiên chân chất của em trước đây. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, hiện thực chờ đợi anh chỉ có sự lạnh lẽo của căn phòng.

Nó nói cho anh biết răng em đang bên cạnh Trì Liệt, con mẹ nó anh thật sự muốn giết chết cậu †a. Nhưng anh không dám, nếu như cậu ta là người em yêu thì anh sao có thể…anh sao dám ra tay cậu ta…”

Nếu như Tô Nhan thật sự hạnh phúc khi ở bên Trì Liệt mà cậu ra tay với cậu †a, thì chẳng khác nào cậu lại một lần nữa phá hủy hạnh phúc của Tô Nhan.

Mấy năm trước cậu chỉ biết trơ mắt đứng nhìn cô mất đi hết thảy niềm tin vào cuộc sống mà đến nơi đất khách quê người, không lẽ mấy năm sau lại muốn cô như vậy nữa ư..

Đường Duy định mở miệng nói gì đó nhưng lời chưa ra đến miệng thì Từ Thánh Mân đã nhanh chóng đến túm áo cậu đi, anh †a không chịu nối để cậu tiếp tục thương tâm như vậy. Từ Thánh Mân lôi cậu đi giống hệt như lôi Diệp Tiêu, anh ta hành động quá bất ngờ nên Đường Duy không lường trước được, cứ thế bị kéo ra ngoài.

“Từ Thánh Mân anh làm gì vậy?” Đường.

Duy còn muốn nói với Tô Nhan, cậu không biết Từ Thánh Mân cản trở cậu để làm gì. Cậu dùng bàn tay đập vào ngực Từ Thánh Mân đẩy anh ta ra, ai ngờ cú đập ấy quá mạnh khiến Từ Thánh Mân đau điếng không thôi.

Nhưng Từ Thánh Mân vẫn không chịu buông tay, anh ta túm chặt áo Đường Duy, trước khi đi còn cười hì hì với Lâm Thất Thất rồi nói: “Không nói nữa không nói nữa, chúng tôi đi đây. Dịp lễ Tết nhớ ghé chơi đấy”

Anh ta không muốn nhìn cũng không nhìn nổi bộ dạng bám mãi không dứt của Đường Duy.

Từ Thánh Mân nghĩ, một người tự phụ như Đường Duy theo lí mà nói sẽ không tự hạ thấp tôn nghiêm của chính mình như vậy. Nếu mọi người đều cần một bước tiến, vậy chi bằng anh ta sẽ là cái người phá vỡ sự thăng bằng đó.

“Khoan đã, tôi chưa nói xong. Đường Duy hét lên rồi nhìn về phía Tô Nhan nói ngắt quãng: “Tô Nhan, anh biết em hận anh. Quá khứ anh đã tổn thương em nên em mới hận anh. Nhưng đó chỉ là cái giá mà anh phải trả..thế nhưng Tô Nhan…Trước nay anh chưa từng yêu ai, anh thật sự chưa từng yêu ai.

Trong thế giới của anh chỉ có thù hận, thậm chí anh còn không biết cách yêu một người…cho đến khi em rời đi anh mới biết thế nào là đau khổ, không có liều thuốc nào có thế khiến anh bớt đau. Trước đây anh đã tự khiến mình trở thành một kẻ lạnh lùng, tàn nhãn đến mức không chút lưu tình. Nhưng khi em rời đi, mọi thứ của anh đều sụp đổ”

Tô Nhan đứng sau Trì Liệt nghe thấy những lời này trái tim cô như bị khoét một lỗ, đau đớn dường như khiến cô hít thở không thông, chỉ có thể hổn hển, cảm giác chết lặng toàn thân.

Đừng, đừng rơi nước mắt. Đừng vì Đường Duy mà rơi nước mắt nữa. Cô liên tục nhắc nhở bản thân, đồng thời bấu chặt các ngón tay cho đến khi lòng bàn tay rỉ máu, cô cẵn chặt răng, quyết không để nước mắt rơi xuống.

“Là anh không biết, anh không hiết “Anh không biết thế nào là yêu, anh chỉ biết rằng trong mắt em chỉ có thể có anh. Bởi vì từ nhỏ đến lớn anh chỉ có em, anh không chấp nhận được em với người khác. Anh không biết tại sao anh lại có ý nghĩ như vậy, cho đến khi em rời đi, hiện thực đã giáng cho anh một cái bạt tai” Kết quả mọi kiên cường phòng bị của cô cuối cùng cũng bị những lời lẽ xát muối vào tim của Đường Duy phá vỡ.

Cậu muốn giả vờ không quan tâm nhưng cậu.

không làm được, thậm chí cậu không dám thừa nhận…

Răng quãng thời gian đen tối trong quá khứ tràn ngập máu tanh giết chóc đó, cậu vì tư lợi nhưng không cẩn thận, không phát hiện ra đã yêu cô.
Chương 1453: Không thể bảo vệ, chỉ có thể khắc phục hậu quả

“Đừng nói nữa!” Từ Thánh Mân thật sự đã hết chịu nổi.

Vừa rồi anh ta muốn cưỡng ép Đường Duy đi khỏi đây lập tức, tránh cho sau này mọi người càng khó x Ở một phía khác, Tô Nhan nước mắt trực trào, cô lấy tay che miệng lại không muốn bản thân khóc thành tiếng, mắt nhằm nghiền.

Nước mắt tuyệt vọng nóng rực cuối cùng cũng lăn dài trên gò má, trên khuôn mặt mặc cho Đường Duy khản cả giọng giãi bày, Tô Nhan vẫn lặng im như trước, thái độ này của cô đủ để nói lên tất cả.

Từ Thánh Mân trầm giọng khuyên nhủ Đường Duy: “Đường Duy, đủ rồi”

Nếu… nếu đã không thể thay đổi được kết cục này thì tốt nhất đôi bên hãy chừa cho nhau đường lui và mặt mũi.

Một lúc sau, Tô Nhan không rõ tại sao trong phòng lại đột nhiên yên tĩnh. Cô giống như một đứa bé bơ vơ trong thời chiến, nấp dưới bức tường đổ nát trong màn mưa bom bão đạn. Cô trốn sau lưng Trì Liệt rất lâu mới đi ra. Lúc này, căn phòng chỉ còn mấy người bọn cô.

Thấy cô đi ra, vẻ mặt Lân Thất Thất phức tạp khẽ nói: “Nhan Nhan.

Tô Nhan xua tay tỏ ý cô vẫn ổn tuy trong mắt cô còn vương nước mắt.

Lâm Thất Thất ôm đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng an ủi: “Ổn rồi Nhan Nhan, không sao.

không sao, đều qua cả rồi”

Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng.

Ít nhất Tô Nhan cũng đã trút bỏ được phần nào nỗi niềm đè nén bấy lâu nay, thả lỏng bản thân một chút.

Trong khoa điều trị nội trú bệnh viện, Tô Nghiêu cùng Nhậm cầu đang ngồi bên ngoài phòng bệnh, người nào người nấy cau mày.

Nhậm Cầu đẩy gọng kính rồi nói: “Việc này sớm muộn gì nhà họ Từ cũng sẽ biết, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách giải quyết”

Tô Nghiêu cúi đầu, tay siết chặt.

“Tôi hoàn toàn không nghĩ tới chị tôi sẽ như thế này. Nhiều năm như vậy, nhất định chị ấy vô cùng tủi thân, vô cùng hận nên mới bộc phát kịch liệt như vậy. Nếu tôi có thể gọi anh đến sớm hơn…”

Nhậm Câu vỗ vai Tô Nghiêu, thở dài một hơi: “Không có tác dụng, tôi đến sớm hay đến muộn đều như nhau cả. Hôm nay, từ lúc Từ Dao và Diệp Tiêu bước vào cửa thì đã xác định Tô Nhan sẽ mất kiểm soát rồi”

Có lẽ Từ Dao thật sự đã làm như vậy.

Vì muốn đồn ép Tô Nhan mà cô ta đích thân ra tay, công kích cũng được, gây hấn cũng được miễn là khiến cho Tô Nhan không nói được lời nào.

Nhiều năm như vậy Tô Nhan chưa từng đáp trả lại, bản chất của cô là như thế nên có thể nói rằng cô hoàn toàn là một người bị hại Nhưng nếu như đột nhiên đang từ một người bị hại mà biến thành thủ phạm thì bản thân người đó sẽ bị đả kích mạnh mẽ.

Bởi vậy, có kẻ sẽ không ngần ngại mà kéo bạn xuống vực sâu.

Từ Dao đã tính toán như vậy, chỉ cần Tô Nhan không khống chế được bản thân mà trả thù cô ta thì Tô Nhan không còn vô tội nữa.

“Nếu đã không bảo vệ được chị ấy” Tô Ít nhất Nghiêu dừng một chút rồi nói tiếp: cũng phải giúp chị ấy xử lí hậu quả”

Nói xong Tô Nghiêu mới ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Cầu: “Anh Nhậm Cầu, nhà họ Từ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, dù thế nào thì Từ Dao cũng là con gái nhà họ. Hai nhà mâu thuẫn thì chị tôi bị kẹp ở giữa sẽ rất khổ sở”

Từ Dao bị tổn thất như vậy, nhà họ Từ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tô Nhan. Nhưng nếu muốn tính sổ thì e là chuyện này liên quan đến quá nhiều người.

‘Vẻ mặt Nhậm Cầu tràn ngập suy tư: “Chúng †a không thể cứ giấu giếm chuyện này, càng giấu hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

Nghiêu Nghiêu, tôi hỏi cậu một chuyện”

“Anh nói đi”

“Nhà cậu có camera giám sát không?”

Tô Nghiêu sửng sốt rồi ngập ngừng nói: “Có thì c‹ “Có chút nan giải”

Nhậm Cầu quan sát xung quanh một lượt rồi đi vào bên trong phòng bệnh, nhìn kĩ Từ Dao đang năm ngủ say rồi mới quay lại, nói với Tô Nghiêu: “Điều mà tôi sắp nói, cậu nhất định không được nói cho người khác. Có lẽ đây là biện pháp duy nhất hữu dụng”
Chương 1454: Từ Dao khóc la, cố ý diễn kịch

Ngày thứ hai Từ Dao nằm trong bệnh viện, người nhà họ Từ hớt ha hớt hải chạy đến bệnh viện Từ sau khi Từ Thánh Mân cắt đứt liên lạc, không qua lại với nhà họ Từ thì lớp con cháu của nhà họ Từ chỉ còn lại mỗi mình Từ Dao, vì mọi người không liên lạc được với Từ Thánh Mân nên đã cưng chiều Từ Dao như báu vật trong tay mình.

Bây giờ nghe nói Từ Dao bị người ta đánh đến mức bị chấn động não nhẹ thì nhà họ Từ sao có thể ngồi yên?

Mẹ của Từ Dao là Liễu Tố Vân cứ như thể muốn báo thù giết cha, bà ta dắt theo môt đám người đến bệnh viện để tạo thanh thế cho Từ Dao, đám người đó hùng hùng hổ hổ đi trên hành lang trong bệnh viện như muốn liều mạng với người đã làm Từ Dao bị thương.

Suốt dọc đường đi Liễu Tố Vân luôn bị người khác chú ý, khi vào trong phòng bệnh thì vẻ mặt hung hăng của bà ta đã trở nên đau xót khôn cùng, bà ta úp người trên mép giường bệnh của Từ Dao, nước mắt lập tức trào ra rồi nói: “Dao Dao à, Dao Dao của mẹ ơi, rốt cuộc là ai đã ức hiếp con đến mức này…

Chấn động não nhẹ, việc này thật ra nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, nghe thì có vẻ như rất khủng khiếp nhưng nếu như ở mức độ nhẹ thì thậm chí còn không cần phải điều trị đặc biệt, nếu cơ thể khỏe mạnh thì chỉ cân nửa tháng là đã có thể hồi phục lại bình thường rồi Từ Dao bị ăn mấy cái tát, qua một đêm thì lúc này mặt cô ta vẫn chưa hết sưng, một tay để bên ngoài chăn ghim kim truyền dịch, còn tay kia thì để bên trong mền thì đang nắm chặt thành nằm đấm.

Cô ta nghẹn ngào nói: “Mẹ, là… Tô Nhan, là Tô Nhan!”

Là Tô Nhan đã đánh cô ta! Tô Nhan gan to bằng trời, không ngờ lại dám động thủ với cô ta!

Từ Dao thấy có mẹ mình chống lưng thì lập tức nước mắt giàn giụa rồi nói: “Mẹ, mẹ có biết không? Con chỉ đến nhà Tô Nhan làm khách, muốn cố gắng tạo quan hệ tốt với Tô Nhan, ai ngờ cô ta… Cô ta..”

Từ Dao nói đến đây thì còn khóc nấc lên rồi mới nói tiếp: “Sao cô ta lại có thể đối xử với con như thế? Con muốn làm bạn tốt với cô ta, Diệp Tiêu cũng có ở đó, mẹ có thể đến hỏi ệp Tiêu, bao nhiêu cái tát cũng đều là do Tô Nhan đánh con, cô ta đánh con đấy mẹ!”

Liễu Tố Vân vất vả cực khố nuôi con gái mình lớn đến chừng đấy, dù là tu dưỡng hay gia giáo thì người trong thành phố này có ai gặp Từ Dao mà không khen cô ta một tiếng cô hai đâu? Cô ta là thiên kim được nâng niu trong lòng bàn tay của Liễu Tố Vân, sao lại bị người ta đánh đến mức đó, giờ còn phải nhập viện nữa?

Rõ ràng là đang tát lên mặt người nhà họ Từ bọn họ mà.

Liễu Tố Vân nắm chặt lấy tay của Từ Dao và dỗ dành: “Dao Dao đừng sợ, có mẹ ở đây, có mẹ ở đây thì bọn họ sẽ không dám ức hiếp con nữa, con nói rõ ràng cho mẹ nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Những người xung quanh nhìn dáng vẻ uất ức như thế của Từ Dao thì cũng đều thấy không đành lòng, đứng bên cạnh tranh nhau lên tiếng.

“Bà chủ à, như vậy thì sao được ạ”

“Đúng vậy, Dao Dao đã bị thương đến mức này rồi”

“Nghe nói cô con gái Tô Nhan đó của nhà họ Tô có lai lịch không rõ ràng, ai mà biết có phải là con riêng hay không?”

“Đúng vậy! Nếu mà là còn riêng mà còn dám động thủ đánh cô hai vàng ngọc danh chính ngôn thuận của nhà chúng ta thì chẳng phải là ngược lẽ trời rồi sao?”

Từ Dao nghe thấy mấy lời đó thì thấp thoáng để lộ ra nụ cười. Nhưng cô ta sợ bị người ta nhìn thấy nên lại nhanh chóng giấu đi biểu cảm đó và tiếp tục giữ dáng vẻ đáng thương rồi nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải làm chủ cho con, con thật sự không thể ngờ Tô Nhan có thể hận con đến như thế, con không hề biết…”

Cô ta khóc thút tha thút thít như sắp đứt hơi rồi nói: “Con cũng không biết mình đã đắc tội với cô ta chỗ nào, tại sao cô ta lại phải đối xử với con như thế?”

Liễu Tố Vân vừa nghe thấy thế thì tim đã như thắt lại, bà ta nói: “Dao Dao, con nói thật cho mẹ biết, có phải mấy năm nay con đã qua lại thân thiết với Đường Duy nên Tô Nhan mới có thành kiến với con, cố ý muốn đối phó con không
Chương 1455: Tính sổ với cô, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua!

Kết quả mà Từ Dao mong muốn chính là như thế.

Cô ta muốn dẫn dắt suy nghĩ của mọi người để mọi người nghĩ rằng Tô Nhan là vì cô †a qua lại thân thiết với Đường Duy nên mới động thủ đánh cô ta.

Như vậy thì dù có thế nào nhà họ Từ cũng sẽ không thể nuốt cơn được cơn giận đó.

Thế là Từ Dao lại làm ra vẻ hiền từ nhút nhát, cố tình phủ nhận, nói: “Mẹ, sao có thể chứ… Tô Nhan học chung trường cấp ba với con, trước đây cô ta không như thế, có thể chỉ là vì ở nước ngoài… Ở nước ngoài một mình quá lâu nên lúc trở về tính khí mới không được tốt..”

“Đứa con này thật lài”

Liễu Tố Vân giận đến mức đứng bật dậy và nói: “Đã là lúc nào rồi, người ta dùng bạt tai để chào hỏi con mà con lại nói giúp cho con khốn Tô Nhan đó sao? Con đúng thật là quá lương thiện rồi!”

Liễu Tố Vân đã có thể thốt ra con khốn Tô Nhan luôn rồi.

Từ Dao thấy vui trong lòng, cô ta biết bây giờ người trong nhà đã hoàn toàn đứng về phía của mình thì liền lập tức thêm dầu vào lửa, nói: “Nhưng chuyện của con và Đường Duy sao lại chọc đến Tô Nhan chứ?”

“Đứa con ngốc này!”

Liễu Tố Vân giận đến run người, bà ta nói: “Mẹ đã sớm nghe nói đến chuyện trước đây của cái con Tô Nhan đó và Đường Duy, trước đó mẹ còn nghỉ ngờ không biết là thật hay giả, giờ thì mẹ đã tin thật rồi. Cái con Tô Nhan đó nhất định là đã ôm lòng oán hận con, cảm thấy con đã cướp mất Đường Duy nên mới ra tay với con! Con gái cưng, con thật sự quá ngốc, sao có thể tự dấn thân đến cho người ta ức hiếp chứ?”

Bà ta nói tồi thì cũng rớt nước mắt theo, bà ta n¡ “Cả đời này mẹ chỉ có một đứa con gái cưng này thôi, con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tô Nhan đâu. Mẹ nhất định sẽ để Tô Nhan phải trả giá”

Từ Dao kích động đến mức ngón tay run lên nhưng vẫn nói một cách khó khăn: “Nhưng mà mẹ, nói cho cùng Tô Nhan cũng là người nhà họ Tô, ba của cô ta giàu có, thế lực lớn như thế, chúng ta đừng nên chống đối với cô ta nữa, ba sẽ thấy phiền đấy”

“Lúc này rồi mà con còn nghĩ đến ba à”

Liễu Tố Vân thương xót vô cùng, bà ta đưa tay ra vuốt nhẹ lên mặt của Từ Dao rồi nói: “Đúng vậy, nhà họ Tô giàu có, thế lực lớn nhưng nhà họ Từ chúng ta cũng đâu phải dạng vừa. Tô Nhan vô lý trước nên chúng ta có lý do đến nhà họ Tô để hỏi cho ra lẽ. Mẹ tin ba con nhất định cũng sẽ thương con, Dao.

Dao đừng sợ, để mẹ nói với ba, con cũng là con gái cưng của ba con, dù cho chỉ vì thể diện của nhà họ Từ thì cũng không thể bỏ qua cho Tô Nhan được!”

Có câu nói đó của Liễu Tố Vân thì tảng đá lớn trong lòng Từ Dao đã lập tức được thả xuống. Cô ta run run giơ tay ra, Liễu Tố Vân vội vã nắm lấy tay của cô ta rồi nói: “Con gái đừng động đậy, cố gắng năm dưỡng thương, những chuyện khác cứ để mẹ lo”

Từ Dao cố rặn ra chút nước mắt cuối cùng còn sót lại, gật đầu rồi nghẹn ngào nói: “Dạ, mẹ, nhưng mà… Con lo mẹ sẽ bị thương…”

“Đừng lo lẵng cho mẹ, mẹ có thế nào thì cũng đủ sức đối phó với con Tô Nhan đó” Ánh Tố Vân thoáng qua nét nguy hiểm, bà ta nói tiếp: “Lúc đầu làm sao đối phó với con khốn bên ngoài đó và con trai của cô ta thì bây giờ cũng có thể đối phó với Tô Nhan như vậy”

Từ Dao mừng thầm, xem ra mẹ cô ta sẽ không nhân từ mà nhẹ tay.

Quả nhiên là như thế, Liễu Tố Vân ở trong bệnh viện an ủi Từ Dao một lúc thì đi ra ngoài, nói với bà vú: “Tài xế đâu, đưa tôi đến tập “Bà chủ, lúc này ông chủ đang bận họp ạ”

Bà vú cúi đầu, cung kính nói.

Ai ngờ Liêu Tố Vân tát cho bà ta một bạt tai, động tác dứt khoát đó không thua kém gì Tô Nhan. Dù sao thì Tô Nhan cũng vì hận còn Liễu Tố Vân đánh người thì đến lý do cũng không cần, muốn đánh thì đánh thôi Bà ta chỉ vào bà vú và lớn tiếng mãng: “Tôi nói muốn đến tập đoàn Từ Thị, bà dám cản tôi sao?”
Chương 1456: Một thân một mình làm sao chống đỡ nổi?

Bà vú hoảng hốt đến mức bụm mặt, cúi đầu liên tục, lùi về sau rồi nói: “Không dám, không dám…”

“không dám mà bà còn cản tôi à?”

Liễu Tố Vân điều khiến người làm đúng là rất có khí thế, không hổ là bà chủ của nhà họ.

Từ, bà ta nói: “Mau chóng bảo tài xế chuẩn bị sẵn sàng cho tôi! Bây giờ tôi muốn đi tìm Từ Chấn”

Cả đám người vội vội vàng vàng chạy đi, Liễu Tố Vân cười lạnh lùng một tiếng, những người còn lại cũng chen nhau đi ra ngoài, tiếng giày cao gót vang lên giòn giã như tiếng chuông đồng hồ ngày tận thế.

“Đường Duy”

Từ Thánh Mân kéo cửa ra một cái soạt thì thấy bên trong phòng ngủ tối om như mực.

Đường Duy đã ngồi buồn bực trong phòng rất lâu rồi.

Từ Thánh Mân bĩu môi, bật đèn lên rồi nói: “Đứng dậy, có chuyện muốn nói”

Đường Duy co ro không động đậy.

“Tôi thấy sắp tới Nhan Nhan sẽ gặp khó khăn”

Từ Thánh Mân chau mày tiến về trước, giật mạnh chăn ra rồi nói: “Đường Duy!”

Đường Duy thở không đều rồi nói: “Sao…Thế?”

Từ Thánh Mân giật nhẹ mí mắt, đưa tay lên mũi Đường Duy, kiểm tra hơi thở của cậu rồi nói: “Cậu sốt rồi hả?”

“Hình như là vậy”

Mấy ngày liền không ngủ chạy tới chạy lui nhà họ Tô để tìm Tô Nhan, kết quả vẫn bị người ta đuổi ra khỏi cửa, những đả kích liên tục ập đến khiến cơ thể Đường Duy vốn dĩ đã mệt mỏi, kiệt sức nhất thời không chịu nổi, cộng thêm đời sống tỉnh thần bị suy sụp nghiêm trọng nữa, cả hai dồn lại khiến cậu giờ đã phát sốt.

“Mấy trăm năm không thấy cậu sốt lấy một lần.

Từ Thánh Mân thở dài một hơi rồi nói đi kiếm thuốc cho cậu, biệt thự của cậu có thuốc không?”

Đường Duy lắc đầu rồi nói: “Không có”

“Vậy trước đây cậu bị bệnh thì làm thế nào?”

“Trước đây?”

Đường Duy hít một hơi rồi nói: “Trước đây Tô Nhan có chuẩn bị thuốc.”

Đáng tiếc, bây giờ thứ gì cũng không còn nữa.

1456-con-thien-tai.jpg


“Tôi cảm thấy nhất định Từ Dao sẽ tố lại chuyện đó với nhà họ Từ, đã một ngày trôi qua rồi, chắc tin tức cũng đã truyền đến tai của nhà họ Từ”

Từ Thánh Mân dừng chân lại, nói một câu: “Mặc dù nói Tô Nhan và nhà họ Từ đều rất lợi hại nhưng lần này nếu như Từ Dao đến trước mặt người nhà họ Từ khóc lóc đòi sống đòi chết thì người nhà họ Từ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tô Nhan đâu”

Phân tích của Từ Thánh Mân không sai.

Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!

Đường Duy cảm thấy mí mắt vừa đau vừa nặng, lúc nào cũng sụp xuống, không mở ra nỗi, cậu cố gắng gượng, giữ sự tỉnh táo và nói: “Người nhà của anh có thái độ như thế nào với Từ Dao?”

“Nhà họ Từ là nơi rất vô tình, ai có lợi với nhà họ Từ thì họ sẽ đối tốt với người đó”

Vì vậy địa vị của Từ Dao ở nhà họ Từ không thấp, cộng thêm cô ta mới chính là đứa con được sinh ra chính thức của nhà họ Từ.

Từ Thánh Mân nắm chặt ngón tay lại rồi nói: “Nhà họ Từ sẽ chống đối với nhà họ Tô”

“Chậc”

Đường Duy trở người lại một cách khó khăn rồi nói: “Tô Nhan… Tô Nhan đã biết tin chưa?”

Từ Thánh Mân lắc đầu nói: “Hình như không có động tĩnh gì”

“Đồ ngốc?

Đường Duy đập nhẹ lên thành giường rồi nói: “Cô ấy không sợ nhà họ Từ báo thù sao?”

“Có thể đã chịu đựng đủ rồi” Từ Thánh Mân nói: “Tô Nhan ấm ức trong lòng, có lẽ đã có suy nghĩ cùng sống chết một phen với nhà họ Từ: “Cô ấy chỉ có một mình!

Mặc dù Đường Duy đang bệnh nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự kích động, cậu nói: “Cô ấy lấy gì để chống trả? Với tính cách của cô ấy thì cô ấy tuyệt đối sẽ không kéo nhà họ Tô vào, nhất định sẽ chọn cách một mình đứng ra gánh vác, nhà họ Từ nhất định sẽ ra tay với cô ấy!”
Chương 1457: Thêm dầu vào lửa, làm gì có lý đó?

Đường Duy nói dứt câu thì bắt đầu ho sặc sụa, Từ Thánh Mân đứng bên cạnh thở hơi ra như một bà mẹ rồi bước đến vỗ nhẹ lên vai cậu và nói: “Cậu gấp gáp như thế có tác dụng không?”

Đường Duy yếu ớt chống tay ngồi dậy khỏi giường, đầu vẫn còn đang đau dữ dội, cậu chỉ ra ngoài cửa và nói: “Lấy máy tính xách tay của tôi qua đây”

Từ Thánh Mân chỉ vào mình rồi nói: “Nè, chết tiệt, cậu xem tôi là bảo mẫu để ra lệnh à?”

Đường Duy nói: “Bây giờ anh không quyền không thế, còn dám chống đối tôi à?”

Từ Thánh Mân bực bội trợn mắt, thở phù một hơi rồi đi ra ngoài lấy máy tính cho Đường Duy, sau đó đặt trước mặt cậu rồi nói: “Nói đi, cậu định làm thế nào?”

Anh ta cúi đầu nhìn Đường Duy mở máy tính ra và nhập mật khẩu vào.

Cậu nhập mật khẩu rất nhanh, như thể sợ bị Từ Thánh Mân phát hiện ra điều gì đó.

Từ Thánh Mân giật nhẹ chân mày.

Trong đầu hồi tưởng lại quá trình Đường Duy nhập mật khẩu lúc nấy một lần nữa.

Người đàn ông nở nụ cười xấu xa rồi nói: “Uây, mẹ ơi, đàn ông thổi cài mật mã cũng thật là không biết xấu hổ nhỉ?”

Thứ tự gõ bàn phím lúc nấy của Đường Duy chẳng phải là “Nhan520” sao?

Đúng là không biết xấu hổ!

Đường Duy tức tối vừa ho vừa cố sức hét lớn: “Cút đi!”

Từ Thánh Mân cười to ha hả rồi nói: “Nhân lúc cậu bệnh lấy mạng cậu, bây giờ tôi sẽ đi nói cho Tô Nhan biết đồ đàn ông xấu không biết ngại nhà cậu lấy tên cô ấy để cài mật mã cho chiếc máy tính quan trọng nhất của mình”

Đường Duy chỉ muốn liều mạng với Từ Thánh Mân ngay bây giờ, cậu nói: “Anh có tin tôi sẽ giết anh không?”

Từ Thánh Mân vừa cười vừa chạy và nói: “Được, được, được, Đường đại hiệp tha mạng!

Chúng ta bàn chuyện nghiêm túc đi, cậu định sẽ đối phó thế nào với nhà họ Từ?”

Đường Duy cười lạnh lùng một tiếng, mặc dù yếu ớt nhưng tiếng cười đó lại toát ra một luồng sát khí, cậu nói: “Nhà họ Từ là cái quái gì?

“.” Cũng may là anh ta đã rời khỏi nhà họ Từ.

“Ông xã!”

Từ Chấn đang họp nửa chừng thì có một bà chủ quý phái mở cửa phòng họp ra, khóc đến vành mắt đỏ hoe đi vào và nói: “Ông xã ơi, không xong rồi, con gái của chúng ta bị người ta ức hiếp đến phải nhập viện rồi.”

Bà ta vừa cất giọng lên thì đã khiến người đàn ông hiện tại đang làm chủ nhà họ Từ phải giật mình, mặt mày biến sắc, ông ta mới họp được một nửa thì đã đập bàn đứng dậy, nói với giọng đầy hung dữ: “Có chuyện gì?”

Liễu Tố Vân chạy qua, nói dáng vẻ đau khổ tột cùng: “Dao Dao của chúng ta đã bị người khác ức hiếp, ông xã, ông nói thử xem, tôi vất vả cực khố nuôi Dao Dao khôn lớn, nâng trên tay thì sợ rơi xuống đất, ngậm vào miệng thì sợ tan mất nhưng sao lại có người dám động tay động chân với con bé chứ?”

Ánh mắt Từ Chấn thoáng qua một ý nghĩ sâu xa, ông ta nói: “Ai làm?”

Không ngờ lại có người dám động tay động chân với Từ Dao? Lẽ nào không biết Từ Dao là con gái của Từ Chấn ông ta sao?

Liễu Tố Vân vừa khóc vừa la: “Là nhà họ Tô, ông có còn nhớ không? Đứa con gái không rõ lai lịch của nhà họ Tô đó, ai mà biết cô ta có phải là con riêng hay không, vậy mà cũng dám đánh Dao Dao của chúng ta, đúng thật là đã ăn gan hùm mật gấu rồi mà!”

Sắc mặt Từ Chấn lại thay đổi, cơ thể vạm vỡ toát ra hơi thở của sự tức giận, ông ta nói: “Nhà họ Tô?”

Là con gái của Tô Kỳ, Tô Nhan sao?

“Đúng vậy”

“Con gái của nhà họ Tô sao lại có xung đột với Dao Dao?”

Liễu Tố Vân vừa nhìn thấy chồng mình bắt đầu nổi giận thì lập tức thêm dầu vào lửa, chỉ ước gì ngọn lửa lúc này có thể cháy đến nhà họ Tô, bà ta nói: “Ông có biết không, Dao Dao của chúng ta qua đó muốn tìm Tô Nhan nói chuyện đàng hoàng, vì con bé cảm thấy Tô Nhan luôn có ý đối địch với nó. Dao Dao cái đứa trẻ ngốc này, lòng dạ lương thiện, còn muốn làm bạn tốt với người ta, ai ngờ… Tô Nhan để con bé vào trong nhà, vừa đóng cửa lại thì… Thì đánh nó!”

Từ Chấn nổi giận đùng đùng, đập bàn thêm một cái rầm, bàn làm việc bị đập rung mạnh lên, ánh mắt của người đàn ông trung niên càng hung hãn hơn, ông ta nói: “Làm gì có lý đó?”
Chương 1458: Biện pháp mới, thủ thuật mới

Liễu Tố Vân nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Từ Chấn lúc đó thì lập tức mượn gió bẻ măng: “Đúng vậy, đúng vậy, ông xã, ông không thể ngồi im chờ đợi, bạt tai của người ta đã chào hỏi đến mặt của con gái chúng ta rồi, ông nhất định phải làm chủ cho Dao Dao đấy!”

Từ Chấn nhìn các thành viên cấp cao vẫn còn đang trong phòng họp một lượt, ánh mắt lạnh lùng và đen tối đó khiến mọi người ai nấy cũng phải tìm cớ mau chóng rời khỏi phòng họp. Người cuối cùng rời đi còn đặc biệt chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại.

Từ Chấn đợi sau khi mọi người đều đi hết thì mới dịu lại đôi phần, ông ta liếc nhìn người vợ trước mặt mình một cái rồi nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Sự việc cụ thể là thế nào? Nó rõ ràng chỉ tiết cho tôi nghe!”

Liễu Tố Vân lập tức thêm mắm dặm muối, thuật lại hết mọi chuyện một cách sống động, còn bổ sung thêm dáng vẻ nằm trên giường bệnh xanh xao, yếu ớt, đáng thương vô cùng của Từ Dao lúc này khiến Từ Chấn nghe xong thì sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn. Cuối cùng ông ta đã dùng sức nắm chặt các ngón tay lại và nói: “Bây giờ đến nhà họ Tô ngay!”

Ông ta cũng muốn xem thử, có phải gan của Tô Nhan lớn rồi không mà đến con gái của nhà họ Từ cũng không coi ra gì.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi”

Từ Thánh Mân nhảy đổng lên trước màn hình máy tính rồi nói: “Định vị cho thấy xe của nhà họ Từ đang đi về hướng nhà họ Tô”

Đường Duy vẫn còn dán miếng hạ sốt trên trán, cậu nói: “Sao anh có thể định vị được?”

Từ Thánh Mân nói: “Ngốc à, là cậu định vị mà, trước đó cậu đã hack ghi chép hành trình xe của người ta”

Từ Thánh Mân nói xong thì xoay màn hình máy tính về phía Đường Duy và nói: “Có định hành động không?”

Miếng dán hạ sốt trên trán Đường Duy sắp rơi xuống đất, cậu chỉ có thể đưa một tay lên đỡ lấy nó.

Lúc này người hiếm khi có kinh nghiệm bị bệnh như Đường Duy vô cớ trông rất giống với một con ngỗng trắng ngốc ngếch, thậm chí cậu còn chưa nếm trải được mấy lần mùi vị được người khác phục vụ khi bị bệnh, số trải nghiệm ít ỏi đó đều giao hết cho Tô Nhan, bây giờ không có Tô Nhan thì cậu lại như một thanh niên ngốc, vốn dĩ không biết phải ứng phó làm sao.

Một lát sau, Đường Duy nói: “Anh đi cùng với tôi không?”

Từ Thánh Mân lắc đầu như trống lắc rồi nói: “Không đi! Nếu tôi đi thì ba tôi có thể sẽ nhấn đầu tôi vào tường nhà họ Tô mất”

Đường Duy xuyt một hơi, giận đến mức miếng dán hạ sốt cũng rơi khỏi trán, cậu nói: “Chết tiệt, vậy giờ tôi chỉ như còn c‹ mạng, nếu đi thì cũng bị ăn đòn thôi.

Từ Thánh Mân và Đường Duy đưa mắt nhìn nhau, dường như tìm ra được linh cảm gì đó trong lời nói lúc nấy của cậu “ĐịP Từ Thánh Mân đập bàn đứng dậy rồi nói “Bỏ đi, vì cậu, hôm nay bố sẽ trở mặt trực diện với nhà họ Từ.”

“Bớt bớt đi” Đường Duy nói lẩm bẩm: “Còn chẳng phải là vì muốn biểu hiện trước mặt Lâm Thất Thất…”

Tốc độ xe của Từ Chấn cực kì nhanh, chưa đến nửa tiếng đồng hồ thì đã đến trước cổng nhà Tô Nhan.

Tô Nhan đang ngồi trong nhà xem tỉ vi, nghe thấy bên ngoài cổng có tiếng động thì còn tưởng là Tô Kỳ đã về. Cô vừa ra ngoài xem thì phát hiện người dừng trước cửa vốn dĩ không phải là ba của mình mà là… Ba của Từ Dao đến để tìm mình tính sổ.

Hai vợ chồng nhà họ Từ vừa bước xuống.

khỏi xe thì đã mang theo một lưồng sát khí, bảo vệ ở cổng của nhà họ Tô ngăn lại, ai ngờ Liễu Tố Vân đã lên trước, tát cho anh ta một bạc tai khiến bảo vệ nhà người ta bị đánh đến ngơ ngác đứng sang một bên.

Liễu Tố Vân đưa một tay ra, trên ngón tay có đeo một viên phỉ thúy rất to, bà ta nói: “Bạt tai này là tôi thay con gái tôi trả lại cho nhà họ Tô các người, gọi Tô Nhan cút ra đây!”

Làm ba mẹ của người khác mà không ngờ lại không có khí chất như thế.

Bảo vệ bị ăn một cái tát của Liễu Tố Vân thì tức đến sôi máu nên nói: “Tôi là bảo vệ giữ cổng của nhà họ Tô, có mở cổng nhà họ Tô hay không là do tôi. Hôm nay cô hai không nhận được thông tin tiếp đãi khách, bất luận các người là ai thì cũng xin về cho”
Chương 1459: Lôi kéo bề trên còn ra thể thống gì nữa chứ?

Nhìn xem. Bảo vệ mà cũng dám to gan lớn mật như vậy.

Liễu Tố Vân tức giận đến mức nói chuyện cũng không trôi chảy: “Chắc chắn đây là ý của Tô Nhan rồi, chắc chắn đây là do con nhỏ Tô Nhan đê tiện bảo các người làm như thế nên các người mới dám chặn tôi ở đây”

Bảo vệ vẫn đứng thẳng như cây bút: “Tôi là bảo vệ của nhà họ Tô, chắc chắn sẽ nghiêm túc khống chế người nào muốn vào biệt thự của nhà họ Tô rồi”

Từ Chấn cười lạnh: “Anh nói vậy thì chính là người nhà họ Từ chúng tôi không có tư cách để gặp mặt người nhà họ Tô phải không? Nếu anh là người khơi mào mâu thuẫn của hai nhà thì có gánh nổi trách nhiệm không?”

Bảo vệ đổ mồ hôi lạnh trên trán.

Sau đó Tô Nhan đã nhận ra là ngoài cửa có tiếng cãi nhau. Vốn dĩ cô ở trong nhà để chờ Lam Thất Thất và Trì Liệt tới nhưng không ngờ hai người này còn chưa tới mà người nhà họ Từ lại tới rồi.

Trong lòng cô thoáng chút hoang mang lo sợ nhưng sau đó nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Sau đó cô đi ra ngoài gọi bảo vệ: “Chú, làm phiền chú rồi ạ. Mau mở cửa ra đi ạ”

Bảo vệ miễn cưỡng mở cửa ra, Liễu Tố ‘Vân nghênh ngang đi qua vườn hoa rồi đi vào nhà.

Bà ta đi thẳng tới trước mặt của Tô Nhan rồi đứng lại Một quý bà đã lớn tuổi hơn Tô Nhan, bà ta cố ý làm ra vẻ bình tĩnh rồi sau đó mở miệng bằng giọng không thể coi thường: “Chính là cô hả?”

Tô Nhan giả bộ không hiếu: “Bà định ám chỉ điều gì?”

“Thấy người lớn cũng không chào hỏi trước. Con gái của nhà họ Tô chỉ có tố chất như vậy thôi sao?”

Liễu Tố Vân cười lạnh: “Rốt cuộc vẫn kém hơn con gái của tôi”

“Không nói trước tiếng nào mà đã tự xông vào nhà của người khác, vậy mà còn mong người khác chào hỏi mình ư?”

Tô Nhan cũng cười theo lộ ra má lúm đồng tiền như hai bông hoa, khuôn mặt xinh đẹp kia tươi cười khiến cho Liễu Tố Vân mặt mày méo mó.

Tô Nhan lại nói tiếp: “Vừa rồi tôi tốt bụng cho mấy người đi vào thôi. Nếu các người cứ tùy tiện xông vào thì cái đó gọi là xâm phạm tư gia của người khác. Nếu báo cảnh sát thì mọi người khắp nơi đều biết, như vậy chỉ làm trò cười cho người ta mà thôi Liễu Tố Vân không ngờ Tô Nhan lại lanh mồm lanh miệng như vậy, mấy năm trước.

không phải mọi người đồn thổi cô nhát gan yếu đuối sao? Cô chỉ biết đi theo Đường Duy giống như cái đuôi bám theo để nịnh bợ mà thôi.

Bây giờ nhìn thấy cô ngẩng cao đầu hiên ngang không giống như một con nhóc khiêm tốn gì cả. Đều chỉ là giả bộ.

Liễu Tố Vân rất tức giận, giơ tay đánh Tô Nhan: “Tôi nói cho cô biết, bớt ở đây tranh cãi đi. Hôm nay tôi đến đây là vì chuyện gì thì cô cũng biết rõ rồi”

Tô Nhan mở to cặp mắt màu xanh xám nhìn bà ta với sắc mặt không đổi: “Mục đích là gì vậy?”

“Cô.”

Liễu Tố Vân định giơ tay tát cho Tô Nhan một bạt tai, bà ta kêu gào lên: “Hôm nay tôi sẽ làm bề trên đến dạy dỗ cô một bài học thích đáng. Ai cho cô lá gan dám đánh con gái của tôi hả? Cô là đồ dối trá lừa lọc, đê tiện”

Vốn dĩ bà ta định tát cho Tô Nhan một cái thật đau nhưng khi sắp đụng tới cô thì bàn tay của bà ta đột nhiên bị giữ lại.

Bà ta cảm thấy cổ tay đau nhức. Liễu Tố Vân kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Nhan đã bắt được cổ tay của bà ta một cách chắc chắn, sức lực kia thật sự khiến người ta giật mình.

Căn bản là không nhận ra được dưới khuôn mặt và hình dáng vô hại kia lại ẩn giấu một sức mạnh như vậy.

‘Từ Chấn bị hành động của Tô Nhan làm cho sa sầm nét mặt: “Cô buông tay ra, tự nhiên lại lôi kéo bậc cha chú như vậy còn ra thể thống gì chứ?”

“Bậc cha chú mà cư xử không ra bậc cha chú rồi lại hị còn ra thể thống gì nữa hả?”

Tô Nhan năm lấy tay của Liễu Tố Vân vài giây sau đó bỏ ra một cách hung dữ: “Vừa rồi muốn đánh tôi có phải không?”

Liễu Tố Vân không ngờ bà ta lại bị một con nhóc bắt bẻ như vậy nên nghiến răng dữ tợn nói: “Cô được lắm. Xem ra cô không hề tôn trọng người lớn tuổi chút nào cả. Nuôi dưỡng mà không dạy dỗ đồ con hoang như cô, nhà họ Tô có cô đúng thật là hỏng hết rồi”

Không biết có phải lời nói đó đã kích thích Tô Nhan hay không mà lập tức ánh mắt cô biến đổi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Bà vừa nói cái gì?”
Chương 1460: Chi bằng mời cô ta đến cùng nhau đối chất

Khuôn mặt kia vừa tươi cười bây giờ trong phút chốc lại hóa thành sắc bén như dao. Cô mở to đôi mắt màu xanh xám, nhìn bà ta như không hề sợ hãi mà gắn từng chữ: “Bà vừa mới nói cái gì?”

Khí thế kia khiến cho Liễu Tố Vân kinh ngạc.

Sau khi phục hồi lại tinh thần khiến bà ta tức giận đến mức không nói nên lời. Làm sao bà ta có thể để một con nhóc tì dọa đến mức sợ chết khiếp được chứ?

“Tôi nói nhà họ Tô có cô chính là bị hỏng mốc meo cả rồi Liễu Tố Vân không thèm giữ kẽ nữa mà chỉ tay vào Tô Nhan: “Chẳng lẽ không đúng sao? Một con nhóc mà dám đối xử với người lớn không hề lễ phép như vậy thật sự khiến cho nhà họ Tô mất mặt”

“Bây giờ đã là năm 2019 rồi” Tô Nhan ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: “Tại sao lại có người còn ỷ vào thân phận là người lớn tuổi hơn mà lại tự cao tự đại như vậy chứ? Bình thường những người như vậy đó hả, họ cũng chẳng có bản lĩnh gì mà chỉ biết dựa vào thân phận để mà nói chuyện thôi. Nếu là người có bản lĩnh thật sự thì đều lấy những thành tựu đạt được để giới thiệu. Bà dì này, xin hỏi bà là tổng giám đốc của xí nghiệp nào vậy?”

Liễu Tố Vân bị Tô Nhan nói những lời đó thì khuôn mặt biến sắc, lúc xanh lúc trắng, lúc tím lúc đỏ thay đổi mấy lần.

Tô Nhan nói những lời như vậy không phải tát vào mặt của bà ta hay sao.

Bà ta vừa vào cửa đã luôn miệng nói bà ta là người của nhà họ Từ, như vậy ngoài cái danh là người nhà họ Từ ra thì bà ta còn có gì trong tay chứ?

Huống chỉ công ty của nhà họ Từ kia cũng là của Từ Chấn chứ không phải của bà ta.

Giống như người ta thấy Bạc Dạ, phản ứng đầu tiên chính là sinh viên hàng đầu, có bản lĩnh, có thủ đoạn nên đã thành lập tập đoàn tỏa sáng như mặt trời ban trưa.

Nhìn thấy Lam Minh, phản ứng đầu tiên là một người đàn ông có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, là người giám hộ được nhà nước và nhân dân công nhận, sẵn sàng hi sinh vì lợi ích quốc gia.

Bây giờ bà ta chỉ biết kêu gào bản thân là Liễu Tố Vân của người nhà họ Từ… thì nói lên được điều gì chứ?

Liễu Tố Vân nghẹn lời không nói được gì Tô Nhan chỉ cười: “Là tôi hồ đồ rồi, vẫn còn chưa phát hiện ra bà là vị thần tiên nào, chẳng lẽ là một nữ cường nào đó của tập đoàn Từ Thị sao?”

Ý này có nghĩa là phụ nữ cũng có thể bắt chước theo đàn ông mà lập nên thành tựu cho bản thân.

Ví dụ như Đường Thị, ví dụ như Khương Thích.

Nhưng ngoài vai vế ra thì Liễu Tố Vân còn có gì nữa chứ?

Điều này không phải mỉa mai bà ta một cách trắng trợn hay sao?

Lần đầu tiên Liễu Tố Vân bị một người trẻ như vậy vặn vẹo mà bà ta không có cách nào cãi lại được. Nếu bà ta tiếp tục lấy thân phận người nhà họ Từ ra để áp chế người khác, vậy chẳng phải sẽ giống như Tô Nhan nói là bà ta cáo mượn oai hùm thôi sao.

“Được lắm Tô Nhan”

Liễu Tố Vân nhìn về phía chồng bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ: “Chồng à, ông xem đi.

Bây giờ lớp trẻ lại khinh thường người lớn mà coi trời bằng vung như vậy đấy. Hèn gì Dao Dao của nhà chúng ta phải chịu oan ức rồi Chồng à, ông phải làm chủ cho con bé..”

Bà ta nói như thể con gái của bà ta bị Tô Nhan bắt nạt thảm thiết lắm vậy đó. Tô Nhan chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt kia khá giống với điệu bộ của Đường Duy khi ngày ngày thể hiện điệu bộ đại nghịch bất đạo. Cô nói: “Làm chủ?

Bà dì này, tôi muốn hỏi một chút là Từ Dao sao rồi?

Giọng điệu khi hỏi của cô đậm chất ngây thơ hồn nhiên.

Liễu Tố Vân nói chuyện không được trôi chảy, bà ta chỉ tay vào mặt Tô Nhan mà không khỏi run rẩy: “Cô… cô. Tô Nhan, cô còn giả ngu sao? Đến giờ này mà Dao Dao vẫn còn nằm trong bệnh viện, đều không phải là do cô ban tặng cho sao?”

Chao ôi, đến bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện sao?

Tô Nhan cười lạnh nói: “Có thể tôi ra tay còn hơi nhẹ chăng?”

Dù thế nào cũng phải cấp cứu thì mới an tâm vui vẻ được. Bây giờ chỉ mới là nằm viện thì thật sự là quá hời cho Từ Dao rồi.

Nghe thấy Tô Nhan nói như vậy thì Liễu Tố Vân như nằm được nhược điểm của cô, lập tức bà ta nói với Từ Chấn: “Ông nghe chưa?

Gô ta đã thừa nhận rồi. Chồng à, chính là Tô Nhan đã đánh Từ Dao”

Tô Nhan xòe hai tay ra nhún vai nói: “Vô duyên vô cớ thì tôi đánh cô ta làm gì?”

Giọng nói của Từ Chấn lạnh như băng: “Tôi muốn đến hỏi là tại sao cô lại đánh con bé?”

Tô Nhan nhếch miện hãy mời con gái của ông t: ba mặt một lời nói cho rõ thì sẽ biết đã xảy ra những chuyện gì thôi”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom