• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi (1 Viewer)

  • Chương 246-248

CHƯƠNG 246

“Tại sao bỗng nhiên quyết định đi Mỹ, em còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đưa ra quyết định sao vậy chứ? Em cảm thấy mình đủ lý trí không?”

Thẩm Trạch Hy mở miệng, nói từng câu từng chữ: “Chuyện xảy ra hôm qua chỉ chiếm một trong bốn nguyên nhân em đi Mỹ, nguyên nhân khác là vì sự nghiệp tương lai của em, đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất trong đó, đó chính là chị.”

Diệp Giai Nhi ngây người, còn chưa lên tiếng.

Cậu lại tiếp tục nói, giọng vô cùng kiên định, không cách nào lay động: “Em thích chị, nhưng trên danh nghĩa chị lại là chị dâu em, nếu còn tiếp tục nhìn chị như vậy, em sẽ ngày càng chìm sâu, cuối cùng không cách nào thoát ra được, em cần một vài thứ khác để phân tán sức chú ý của mình.

Trước nay em chưa từng lý trí như vậy, cho nên không cần ngăn cản em, bởi vì, quyết định của em sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, dù là ai…”

Mặc dù cậu còn là thiếu niên, nhưng giờ khắc này, sự ổn trọng trên mặt, còn có kiên định, khiến người ta không cách nào chất vấn.

Lời như vậy vừa nói ra, Diệp Giai Nhi liền thực sự không còn lý do để ngăn cản cậu.

“Suy nghĩ của em đã rất chín chắn, hơn nữa, em đang tính toán rõ ràng cho tương lai của mình.” Giờ khắc này, Thẩm Trạch Hy căn bản nhìn không giống một học sinh cấp ba.

Cậu có thể có quyết định và ý chí như vậy quả thực là một chuyện khó được, cô sao có thể ngăn cản?

“Em quyết định lúc nào?”

“Tối qua, nghĩ cả một đêm.” Thấy thái độ của cô dịu đi, Thẩm Trạch Hy lại khôi phục dáng vẻ cười híp mắt trước nay, đẩy miếng bánh sang: “Thử xem, vị trái cây, đặc biệt đặt họ làm.”

Cậu đưa tấm hình duy nhất của cô mà cậu có cho tiệm bánh, kêu họ dựa theo hình làm ra hình dạng bánh.

Bánh kem này là độc nhất vô nhị trên đời, nó thuộc về cô, cũng là quà sinh nhật cậu muốn tặng cô nhất.

Nói đến chuyện này, Diệp Giai Nhi càng thêm tò mò: “Tối qua em ở đâu cả đêm?”

“Bên hồ nước cạnh trường, cảnh sắc ban đêm rất đẹp, chỉ là hơi lạnh, nhưng mà, đầu óc lại càng tỉnh táo.”

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi cũng không nói chuyện, mà cúi đầu, ăn bánh gato trong tay, bánh đều được làm bằng trái cây tươi mới nhất, không có kem, nên rất thanh đạm.

“Đã nói với họ rồi sao?” Ý cô là người nhà họ Thẩm.

“Không có, đợi đi rồi mới nói, nếu không sẽ không đi được.” Trong lòng Thẩm Trạch Hy sớm đã chuẩn bị sẵn.

Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng không nói lời níu giữ nữa, chỉ trịnh trọng dặn dò, kêu cậu đi đường cẩn thận, chú ý an toàn, có chỗ nào không thoải mái thì gọi điện ngay.

Thẩm Trạch Hy tươi cười, đều đồng ý, sau đó gật đầu, như một thiếu niên ngoan ngoãn lại vâng lời.

Lúc loa phát thanh truyền tới hành khách bay tới Mỹ bắt đầu lên máy bay, Thẩm Trạch Hy mở hai tay, mặt mày xán lạn: “Đến, cho em một cái ôm tạm biệt.”

Đứng dậy, Diệp Giai Nhi ôm cậu, Thẩm Trạch Hy hít thở sâu, ngửi mùi hương nhàn nhạt tản ra trên người cô, ánh mắt dâng lên không nỡ.

Khẽ nhắm mắt lại, đợi lúc lại mở mắt ra, đã khôi phục trạng thái bình thường, lại chăm chú nhìn cô một lát, sau đó xoay người, rời đi.

Từ đầu tới cuối, cậu đều để lại cho cô bóng lưng, không hề quay đầu lại, chỉ đưa lưng về phía cô, phất tay phải, ý bảo tạm biệt.

Diệp Giai Nhi đứng đó, cho tới khi bóng lưng cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô mới khẽ chớp hốc mắt có chút chua xót, rời đi sân bay, quay về trường học.
CHƯƠNG 247

Cô không phải người quá si tình, nhưng lúc này lại rõ ràng có chút si tình, không nỡ.

Tiết dạy buổi chiều nhanh chóng kết thúc, nhưng lúc lên lớp, cô cứ bất giác nhìn về dãy cửa sổ cuối cùng.

Như vẫn có thể nhìn thấy thiếu niên anh tuấn đó, cậu đang lười biếng úp sấp trên bàn ngủ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên người cậu.

Thậm chí, như còn có thể nghe thấy tiếng nghịch ngợm xấu xa của thiếu niên ấy, quan quan chi cưu, tại hà chi châu, yểu điệu cô giáo, học sinh hảo cầu… Cậu rời đi là để bay càng cao, cô sao có thể bẻ gãy đôi cánh của cậu.

Trên lớp còn có vài bạn học nữ cứ đuổi theo cô hỏi hành tung của Thẩm Trạch Hy, cô đều nói sự thật, cậu đã làm thủ tục thôi học, đã đi Mỹ.

Nghe vậy, mặt họ đều không che giấu được lộ ra thất vọng, họ đều không nghĩ tới, cậu lại nghỉ học!

Buổi chiều sau khi tan làm, cô lại đến chỗ gia sư, giúp cậu bé ôn tập bài học.

Thực ra, đãi ngộ cũng tính là không tệ, mỗi ngày phụ đạo một tiếng, một tháng trả sáu triệu phí gia sư.

Mà tiền lương trường học một tháng chỉ hơn chín triệu, như vậy thì có thể có mười lăm triệu, trừ tiêu dùng cần thiết mỗi tháng, có thể dư lại bảy triệu rưỡi.

Cô đặt một mục tiêu cho mình, một năm trả cho Thân Nhã chín mươi triệu, rồi sẽ có ngày trả hết.

Hôm nay dạy tiếng Anh, tiếng Anh của cậu bé rõ ràng không tốt, ngữ pháp cũng sai, hơn nữa từ vựng căn bản không nhớ.

Cho nên, tốn thêm chút thời gian, đợi sau khi kết thúc, đã gần hai tiếng, chín giờ rồi.

Ba mẹ cậu bé vô cùng nhiệt tình, muốn giữ cô lại ăn tối, cô từ chối, vội nói không cần, lại muốn lái xe đưa cô về nhà, cũng bị cô uyển chuyển cự tuyệt, giờ này vẫn còn xe buýt.

Quả thật cũng là chuyến xe buýt cuối cùng, không chen chúc như ban ngày, rất yên tĩnh, tính cả cô, trên xe tổng cộng chỉ có năm người.

Hơn mười giờ, xe dừng trước trạm, cô xuống xe, làn gió lạnh xộc tới khiến cô không nhịn được rùng mình.

Mười giờ đêm tháng chạp lạnh lẽo đương nhiên không thể so với ngày hè, trên đường ngoại trừ xe thì không có người đi đường.

Băng qua đường, cô đi vào đoạn đường nhất định phải đi qua để về tiểu khu dân cư, con hẻm tối mà dài.

Mặc dù đã nói với chủ nhà, nhưng đèn đường nơi này vẫn không đổi, rất dài, rất hẹp, rất tối.

Đi ở phía trước, trong lòng cô không biết tại sao có chút hoảng loạn, xung quanh vừa tối vừa âm u, lại im lặng không một tiếng động như vậy.

Bỗng nhiên, chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân từ sau lưng truyền tới, tiếng bước chân rất rõ ràng, tuyệt đối không phải ảo giác của cô.

Thế là, cô càng đi càng nhanh, bước chân cũng ngày càng lớn, khóe mắt khẽ liếc, nhìn về phía sau, sợ đả thảo động xà.

“Cô ta một mình, mau cản cô ta lại!” Sau lưng truyền tới giọng nói thô lỗ của đàn ông.

Trái tim vốn bình tĩnh thoáng chốc nảy lên điên cuồng, Diệp Giai Nhi cắn răng, nhanh chóng chạy về phía trước, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào hú.

Nhưng mà, tên kia căn bản đã có mưu tính từ trước, giọng đàn ông vừa rơi xuống, trước mặt cô đã xuất hiện vài tên lưu manh.

Chỉ có thể dừng bước, cô cắn răng, thân thể bị ép không ngừng lùi về phía sau, lòng bàn tay vừa rồi vẫn còn lạnh lẽo, lúc này đã thấm ra mồ hôi.
CHƯƠNG 248

Bốn tên đàn ông ép cô vào góc, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn là biết không phải tốt lành gì.

“Cô gái, đi đâu mà gấp vậy? Đến bên kia một chút, thế nào?”

Tên đàn ông phả ra làn khói, lộ ra chiếc răng vàng khè, híp mắt, tiện tay lấy ra một con dao, sáng loáng, tràn đầy uy hiếp.

Cơ thể Diệp Giai Nhi dán sát vào tường, cô không hoảng loạn, sắc mặt bình tĩnh lý trí, tay đút vào túi, khẽ ấn gì đó, miệng nói thế này.

“Các người rốt cuộc muốn thế nào?”

“Cô nói chúng tôi muốn thế nào?”

“Nếu các người muốn cướp tiền, tôi có thể nói rõ ràng cho các người biết, trong túi tôi có một triệu rưỡi tiền mặt, còn có một thẻ ngân hàng, tiền trong thẻ không nhiều, chỉ có sáu triệu.

Tôi sẽ nói mật khẩu cho các người, nhưng tôi tuyệt đối không báo cảnh sát, xem như của đi thay người, số tiền đó đủ để các người buổi tối no say một trận, cũng đủ để nghỉ ngơi một đêm thoải mái ở khách sạn.”

Cô trấn định tự tại, nói năng rõ ràng, rất logic.

Nghe vậy, bốn tên nhìn nhau, trước nay chưa từng gặp người phụ nữ như vậy, rất hiểu đạo lý!

Tên đàn ông vốn hét to kia cười, vứt điếu thuốc xuống đất: “Nhưng mà, có khách sạn không có trò vui, cô đến chơi với chúng tôi, chơi trò chơi, thế nào? Tiền, chúng tôi cướp, về phần sắc, đương nhiên cũng cướp, bốn người đàn ông chúng tôi buổi tối thỏa mãn một mình cô, nhất định sẽ khiến cô vui vẻ.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt hạ lưu của hắn lướt nửa người dưới của cô, sau đó tập trung ở chỗ nào đó.

Dứt lời, không lại để ý Diệp Giai Nhi nữa, tên cầm đầu cười dâm đãng một tiếng, vươn tay ôm eo cô sang.

Cùng lúc này, đồng bọn nôn nóng bèn kéo quần áo cô, hai ba cái liền ra tay cởi áo lông vũ của cô xuống.

Diệp Giai Nhi cố hết sức giãy giụa, nhưng căn bản không có chút tác dụng nào, bốn tên đàn ông và một cô gái, căn bản không thể so sánh, một tên trong số đó trực tiếp vươn tay nắm lấy quần cô, điên cuồng lại dã man.

Sợ hãi trong lòng như một sợi dây leo đang vươn về phía trước, cô giơ tay bảo vệ bộ phận quan trọng nhất của cơ thể, hai chân đá không ngừng.

Mấy tên đàn ông cuối cùng bị chọc giận, trực tiếp nhấc chân cô lên, đặt cô dựa vào tường, một tên ngồi lên chân cô, bàn tay to dơ bẩn thò vào mép áo cô, kéo áo ngực cô xuống: “Ai ui, ngực người phụ nữ này không nhỏ nha, đầy đủ điện nước, xúc cảm quả thực không tệ.”

“Tôi sớm đã nhìn ra vóc dáng người phụ nữ này không tệ, cậu nhìn phần mông cô ta, vừa tròn vừa cong, vỗ lên, cậu nói sẽ là mùi vị tiêu hồn thế nào!”

Sắc mặt Diệp Giai Nhi thoáng chốc tái nhợt, cô giãy giụa lại bất lực, thân thể khẽ run trong gió lạnh, lập cập, giờ phút này, cô quả thực tràn đầy sợ hãi.

Hành động của mấy tên đàn ông cũng ngày càng tùy tiện, lại vươn tay kéo quần lót cô, cô tức giận, khom người, hung hăng cắn vào cánh tay tên đó, không chịu buông, cho tới khi ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, cũng không thả.

Tên đó đau đớn gào lên, tát một bạt tai lên mặt Diệp Giai Nhi, vô cùng mạnh, gò má cô bị đánh lệch đi, tê dại, đầu váng mắt hoa.

Sau đó, chính vào lúc bọn chúng đang hưng phấn, một trận tiếng bước chân bỗng truyền tới, mấy tên lũ lượt quay đầu, nhìn theo tiếng động.

Thẩm Hoài Dương thân thể cường tráng, vóc dáng cao thẳng đi tới, mặt âm trầm, đặc biệt là lúc nhìn thấy một màn trước mắt, càng thêm lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ… Mấy tên đó nhìn nhau, mặc dù bị khí thế của anh chèn ép, lại căn bản không xem anh ra gì, bốn người bọn chúng, chẳng lẽ không đánh lại một người?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom