• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi (2 Viewers)

  • Chương 235-238

CHƯƠNG 235

Diệp Giai Nhi nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Trạch Hy thì cực kỳ lo lắng, bước chân khẽ động, muốn đuổi theo.

Nhưng bước chân mới vừa động thì lần nữa bị Thẩm Hoài Dương nắm cổ tay, đứng tại đó, không cất nổi một bước.

Mà lúc này, Diệp Giai Nhi cũng kéo lại dòng suy nghĩ đã bay xa về, cô ngược lại suýt nữa xúc động, nếu như vào lúc này đuổi theo, đối với Trạch Hy sẽ không có bất kỳ chỗ tốt gì.

Ánh mắt của Tô Tình dừng trên người Thẩm Hoài Dương, vừa mở miệng chính là: “Tin tức hôm nay xem chưa?”

“Dạ rồi…” Thẩm Hoài Dương mấp máy môi.

“Con không có gì muốn nói với mẹ sao?”

Giọng nói của Thẩm Hoài Dương trầm thấp, hờ hững nói: “Cánh truyền thông luôn thích kiếm chủ đề, viết ra tiêu đề như thế cũng không có gì là lạ.”

Nghe vậy, ánh mắt của Diệp Giai Nhi hơi đanh lại, đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Tô Tình sững người, sau đó lại nói: “Mẹ lưu ý kỹ thời gian, tối hôm đó vừa hay là sinh nhật của con, nó tìm cớ nói đau bụng, rời khỏi trước, nhưng nửa đêm nửa hôm tại sao lại ôm ôm ấp ấp với người đàn ông đó vào phòng?”

Đôi mắt của Thẩm Hoài Dương lại nheo lại một chút, nhưng lời nói ra vẫn lạnh nhạt.

“Sau khi bữa tối kết thúc, chúng con còn có bữa tiệc, lâm thời lại nhiều thêm một cuộc xã giao, không thoát thân được, con để cảnh sát Điền đưa cô ấy về nhà trước, sau đó con sẽ qua đón cô ấy sau, người đàn ông đó chính là cảnh sát Điền, nhà báo nhất định là giữa chừng chụp được rồi lấy một cái tiêu đề câu fame, chuyện này con sẽ tự xử lý…”

Cũng không biết sao, nghe thấy những lời nói ra từ trong miệng anh, Diệp Giai Nhi bỗng dưng có hơi buồn cười, mà thực tế, cô thật sự nhếch khóe môi.

Dư quang để ý đến sắc mặt lạnh nhạt của cô, gương mặt không có chút cảm xúc, nhưng khóe miệng lại cong lên, yết hầu của Thẩm Hoài Dương hơi cử động, bàn tay lớn bóp mạnh lòng bàn tay của cô.

“Vậy hôm nay thì sao? Khi mẹ tới trường tìm nó, vậy mà nhìn thấy cô và người đàn ông trên báo cùng nhau ngồi ăn trưa, nói nói cười cười.”

Lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu lại, thấp thoáng có vài phần bất mãn, nhưng không có để lộ ra: “Mẹ đến trường sao?”

Tô Tình gật đầu: “Đương nhiên, nếu không làm sao nhìn thấy một màn đó?”

“Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng con, con tự nhiên sẽ xem mà xử lý, giải quyết, mẹ không cần để tâm, cũng không cần quan tâm…” Thẩm Hoài Dương nói như vậy: “Còn nữa, cô ấy rốt cuộc là người phụ nữ như nào, trong lòng con biết.”

Ném lại một câu như vậy, Thẩm Hoài Dương dẫn Diệp Giai Nhi rời khỏi nhà họ Thẩm, không nhìn hai người trên sô pha lấy một cái.

Đợi khi bóng dáng của hai người dần biến mất khỏi tầm mắt, Tô Tình thở dốc, đưa tay vỗ lồng ngực: “Phản rồi, phản rồi, phản hết rồi!”

Thẩm Hải Đăng thu hồi ánh mắt, đưa cho bà ta một ly nước ấm: “Chị dâu!”

Nhận lấy, uống một ngụm, Tô Tình nói: “Gì mà không cần để tâm, không cần quan tâm, đây rõ ràng là bảo chị đừng lo chuyện bao đồng, nhà họ Thẩm mất mặt, chị sao có thể không quản chứ?”

“Hoài Dương nói cũng có lý, chị dâu hà tất gì cứ quản những chuyện đó chứ, có chút thời gian này, chị có thể đi khiêu vũ, đi spa, thư giãn tâm trạng.”

“Đi khiêu vũ, đi spa, những cái này đều là cho chồng nhìn, chị cả năm cũng không nhìn thấy mặt chồng, làm những cái đó lại có ý nghĩa gì?”
CHƯƠNG 236

Nghe vậy, Thẩm Hải Băng không lên tiếng, trái tim của bà ta trống rỗng, cho nên mới quản nhiều chuyện như vậy.

Bà ta quá lấy anh cả làm trung tâm, tất cả mọi chuyện gần như đều xoay quanh anh cả, nếu có một ngày anh cả đưa ra đề nghị ly hôn với bà ta, đến lúc đó chỉ sợ… Ngồi trên chiếc Land Rover màu đen, Diệp Giai Nhi mở miệng: “Làm phiền đưa tôi về trường, cảm ơn.”

Xoạt một cái, tay của Thẩm Hoài Dương đánh mạnh vô lăng, giọng nói tỏa ra sự trầm thấp lại u ám: “Cô Thẩm, cô đến khi nào có thể bình thường được đây?”

“Tôi bây giờ rất bình thường.” Cô mở miệng, hờ hững nói.

“…” Đáng chết! Anh lúc này chỉ hận không thể đè cô lên giường, sau đó hung hăng đà đạp một phen, lột hết những biểu này trên mặt cô xuống!

Đánh vô lăng trong tay sang trái, đôi mắt u ám của Thẩm Hoài Dương dừng trên người cô, mở miệng, nói từng câu từng chữ: “Tối, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!”

Diệp Giai Nhi lười nhác nhìn ra ngoài cửa sổ, không để tâm, cô không cho rằng giữa hai người có gì để nói.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Thẩm Hoài Dương nghe máy, giọng nói gấp gáp của trợ lý Trần truyền đến: “Tổng giám đốc, cuộc họp đã bắt đầu nửa tiếng rồi, anh từ nào có thể quay lại?”

“Cuộc họp tạm dừng nửa tiếng.” Anh trầm giọng phân phó một câu, sau đó cúp máy.

Vừa nãy khi cuộc họp đang sắp bắt đầu, anh mới nhìn thấy tờ báo giấu sau lưng thư ký, mà hiệu trưởng của trường cũng vừa hay gọi điện tới vào lúc này, thư ký hỏi anh có nghe không.

Mà lý do hiệu trưởng có thể gọi điện cho anh chỉ có một, vậy thì chính là cô Thẩm… Sợ cô xảy ra chuyện gì nên đã nghe máy, nhưng ông vừa mở miệng là hỏi cơ thể của bà Thẩm như thế nào.

Anh có hơi nghi hoặc, hiệu trưởng sau này đã giải thích, nói là bà Thẩm lúc trưa gọi điện cho ông ta, nói cơ thể có hơi không khỏe, xin nghỉ cho mợ chủ.

Sau đó, liên tưởng đến tờ báo đó, trong lòng anh đã hiểu.

Không có để tâm đến cuộc họp sắp bắt đầu, trực tiếp lái xe quay về nhà họ Thẩm.

“Xem ra anh có chuyện gấp, thả tôi xuống ở đây, tôi có thể bắt taxi.” Vẻ mặt của Diệp Giai Nhi lạnh nhạt, chỉ bên đường.

Sự buồn bực đó trào ra, ánh mắt của anh hằn học nhìn cô: “Im miệng!”

“Tôi có thể bắt được taxi ở đây!” Cô tiếp tục kiên trì, giọng điệu kiên định.

Anh nổi giận, trong giọng nói trầm thấp tràn ngập sự cảnh cáo nguy hiểm, đôi mắt u ám đặc biệt lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô: “Nếu cô còn mở miệng nói thêm một chữ nữa, tôi tuyệt đối có cách khiến cô yên lặng!”

Ý cảnh giác trong mắt anh, Diệp Giai Nhi thấy rõ, không có nói nữa, ánh mắt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mãi tới khi xe dừng, đôi môi của Thẩm Hoài Dương từ đầu đến cuối đều mím chặt thành một đường, gương mặt đẹp trai vừa u ám vừa lạnh lùng.

Không hề để ý sắc mặt của anh, cô đi thẳng vào trường, dư quang lưu ý tới chiếc xe màu đen quay đầu, sau đó vụt một cái biến mất khỏi tầm mắt.

Thần sắc hơi dao động, Diệp Giai Nhi đứng đó bình ổn một chút, sau đó cất bước, tiếp tục đi vào trong trường.

Khi lên lớp buổi chiều, cô lưu ý tới vị trí trống sát cửa sổ ở hàng cuối cùng, mà vị trí đó là của Thẩm Trạch Hy.

Lại nghĩ tới những chuyện xảy ra lúc trưa, trong lòng cô không khỏi dấy lên vài phần lo lắng.

Còn nữa, chỗ ngồi hai hàng gần sát cuối vốn trống, hôm nay lại đột nhiên nhiều thêm rất nhiều học sinh nữ, đều là gương mặt mới.
CHƯƠNG 237
Có hơi nghi hoặc nhíu mày, cô hình như không nghe hiệu trưởng nói học kỳ này có học sinh chuyển lớp.
Chỉ một học sinh nữ lạ mặt, cô vừa không hiểu vừa tò mò: “Em hình như không phải là học sinh lớp của cô.”
Nữ sinh chớp mắt: “Con là học sinh lớp A10.”
Diệp Giai Nhi nghi hoặc không hiểu: “Nếu đã là học sinh lớp A10, tại sao không đến lớp của mình?”
Lúc này, một nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng bất lực ôm trán nói: “Cô Diệp, các em ấy tới đều là vì để nhìn Thẩm Trạch Hy.”
Nghe vậy, một số học sinh nữ ngồi ở hàng sau gật đầu, hơn nữa ai nấy đều trở nên phấn khích: “Nhưng mà cô Diệp, tại sao cậu ấy không đi học?”
“Đúng thế, cậu ấy xin nghỉ rồi sao? Có nói khi nào đi học không?”
“Chiều nay có thể đến không?”
Các nữ sinh đều tranh nhau hỏi, giống như đến theo đuổi idol.
Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy buồn cười, dùng thước gõ nhẹ vào bàn giáo viên, giọng nói trong trẻo cất lên: “Đây là trường học, không phải là buổi gặp mặt fan gì gì đó, tất cả quay về lớp học của mình ngay.”
Mà những học sinh nữ đó vẫn không chịu chết tâm, tiếp tục truy hỏi: “Vậy chiều cậu ấy có đến trường không?”
“Các em có phải muốn hiệu trưởng đích thân đến mời các em trở về không?” Quả thật là một đám nữ sinh nhỏ.
Vừa nghe vậy, người nào người nấy đều không nỡ mà đứng dậy khỏi chỗ, chưa chịu thôi, còn nghiêm túc nói: “Cô Diệp, chúng em có thể chuyển lớp không?”
Dạy xong tất cả các tiết buổi chiều, Diệp Giai Nhi bèn ở trong văn phòng soạn giáo án, buổi tối không có tiết tự học của cô, cho nên sáu rưỡi thì có thể tan làm.
Bởi vì hôm qua đã đồng ý Điền Quốc Gia sẽ đi dạy kèm, sau khi tan làm, cô bèn gọi điện cho Điền Quốc Gia.
Không quá 20 phút, Điền Quốc Gia lái chiếc Hyundai màu đen đó của anh đỗ ở cổng trường, hôm nay là lần đầu tiên đi dạy kèm, cô không biết đường, anh ta đưa cô qua đó.
Ba mẹ của cậu nhóc rất nhiệt tình với cô, nào là hoa quả, nào là bữa tối vô cùng thịnh soạn.
Thịnh tình khó từ chối, Diệp Giai Nhi ăn một chút, sau đó đi đến phòng sách dạy kèm cho cậu nhóc.
Cậu nhóc quả thật thông minh, nhưng lại là một đứa nghịch ngợm, vô cùng hoạt bát, hiếu động, nhưng tóm lại vẫn khá nghe lời.
Diệp Giai Nhi phụ đạo cho cậu nhóc hơn một tiếng, toán còn cả tiếng anh, làm vài đề thi thử, kiểm tra trình độ của cậu nhóc.
Đợi phụ đạo xong thì đã là hơn 8 giờ tối, ra khỏi phòng sách, cô lại nhìn thấy Điền Quốc Gia vậy mà vẫn ngồi ở phòng khách.
Nhìn thấy cô đi ra, anh ta mỉm cười đứng dậy: “Muốn về nhà rồi sao?”
“Cậu còn chưa rời khỏi sao?” Cô liếc nhìn thời gian.
“Dù sao thuận đường nên đợi một lúc, với lại, tôi cũng có thời gian rất dài không có nói chuyện với bọn họ rồi.”
Chào hỏi ba mẹ của cậu nhóc, hai người cùng nhau rời khỏi.
… Ngoài khu dân cư.
Trong chiếc Land Rover màu đen.
Cơ thể cao ráo của Thẩm Hoài Dương dựa vào ghế ngồi, giữa ngón tay kéo một đuối thuốc đang cháy, ánh lửa lập lòe, nửa sáng nửa tắt.
CHƯƠNG 238

Sau đó, anh cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã 9 giờ nhưng cô vẫn chưa trở về.

Mà anh cũng không có chìa khóa nhà, chỉ có thể ngồi đây đợi.

Lúc này, một âm thanh rõ ràng từ cửa sổ truyền tới, lông mày của anh hơi nhíu lại, tay trái mở cửa sổ xe ra, gương mặt của Thẩm Hải Băng đập vào trong mắt.

“Cô sao lại ở đây?” Ngón tay dập tắt điếu thuốc, Thẩm Hoài Dương ngồi thẳng người, ánh mắt dừng trên người cô ta.

Gió lạnh bên ngoài rất là lạnh, Thẩm Hải Băng mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí ghế phụ: “Chị dâu bảo tôi đến công ty tìm cậu, không thấy cậu đâu nên tôi bèn hỏi trợ lý Trần, cậu và Giai Nhi chuyển ra ngoài ở rồi sao?”

Không có nói nhiều, Thẩm Hoài Dương chỉ khẽ đáp một tiếng: “Ừm…”

“Sống ở đây sao?” Thẩm Hải Băng có hơi không thể tin.

Khu dân cư này đã rất cũ, môi trường và không khí cũng không phải quá tốt, nhà đã cũ nát đến mức cần tu sửa.

Vậy thì người thuê nhà ở đây chỉ có thể là Diệp Giai Nhi!

Mà anh, nhất định là theo Diệp Giai Nhi tới đây ở, biết điều này lập tức khiến tâm trạng của cô ta tụt xuống đáy cốc.

“Ừm…” Anh vẫn lạnh nhạt đáp, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên đồng hồ ở cổ tay, trên gương mặt đẹp trai có hơi âm trầm.

Vẻ mặt thanh nhã của Thẩm Hải Băng vẫn như thường, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác không rõ, anh có bệnh sạch sẽ, nhưng có thể sống ở nơi như này… Vừa nghĩ như vậy, những hoảng loạn đó lại dần hiện ra.

Vào lúc này, hai luồng sáng sáng chói chiếu tới, sau đó, chiếc xe Hyundai màu đen đó dỗ sát bên đường.

Sau đó, cửa xe mở ra, Diệp Giai Nhi bước xuống từ trong xe, còn cả Điền Quốc Gia.

“Nếu đã biết đường, vậy thì tôi ngày mai có thể tự mình đi.” Diệp Giai Nhi nói với Điền Quốc Gia.

Gật đầu đáp lại, Điền Quốc Gia lại có hơi nghi hoặc nhìn tòa nhà dân cư trước mắt: “Cậu từ khi nào chuyển tới đây ở vậy?”

“Được 2 ngày rồi.” Cô cúi người, lấy chiếc túi ở ghế lái phụ.

“Có phải là do tôi không?” Điền Quốc Gia có hơi áy náy: “Tôi có thể đi giải thích, chứng minh giữa cậu và tôi là trong sạch, chuyện gì cũng không xảy ra.”

Nghĩ đến một màn ở nhà hàng vào trưa hôm qua, anh ta cảm thấy, chuyện cô chuyển ra ngoài đều là do mình Nghe vậy, Diệp Giai Nhi khẽ bật cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, là bản thân tôi chê nhà họ Thẩm quá bức bối, cho nên mới chuyển ra ngoài ở, không có liên quan gì tới cậu cả.”

Xa xa, cách cửa sổ xe, Thẩm Hoài Dương nheo mắt nhìn hai người cách đó không xa, nhìn thấy khóe môi cô nở nụ cười, cỗ lửa giận trong lòng bùng lên.

Mở cửa xe ra, anh sải bước, đi thẳng về phía hai người.

Ở một bên, Thẩm Hải Băng cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của anh, đương nhiên cũng nhìn thấy Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia đang nói nói cười cười ở đằng trước, cô ta cũng bước xuống xe.

Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đó, Diệp Giai Nhi xoay người, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đi tới, còn cả Thẩm Hải Băng ở đằng sau anh.

Sắc mặt của cô có hơi tối lại, tại sao, Thẩm Hải Băng cũng ở đây?

Gương mặt âm trầm, Thẩm Hoài Dương đi tới mang theo một cơn gió lạnh, hai bước đi tới bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc ôm cô vào lòng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom