• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (2 Viewers)

  • Chương 31-40

Chương 31: Đường Tâm Nhan trêu chọc Mặc Trì Úy (3)


Đường Tâm Nhan và Quý Tịnh đã uống rất nhiều rượu, không thể lái xe về nên Quý Tịnh gọi trợ lí đến đón hai người.


Tính tiền xong, hai người đi đến đại sảnh vừa sang trọng vừa cao cấp của khách sạn để đợi.


Trong lúc chờ trợ lí đến, Quý Tịnh nhận được một cuộc điện thoại, vốn dĩ cô đang thả lỏng thoải mái dựa vào bả vai của Đường Tâm Nhan, nhưng sau khi cúp máy, mặt cô lại biến sắc. Đường Tâm Nhan thấy Quý Tịnh đứng dậy khỏi ghế sô pha, cô kéo tay Quý Tịnh, vừa say rượu vừa thắc mắc: “Chuyện gì vậy chị?”


“Phượng Cừ kề vai bá cổ thân mật với đàn ông, bị đám phóng viên chụp được rồi.”


Phượng Cừ là ngôi sao lớn do một tay Quý Tịnh đào tạo nên, tuổi đời còn trẻ đã là Ảnh Đế[1], nhưng đời sống cá nhân lại khiến Quý Tịnh phải lo lắng rất nhiều.


“Tâm Nhan, em ở đây đợi trợ lí của chị, chị gọi xe đi trước để giải quyết vụ này.”


Đường Tâm Nhan luống cuống gật đầu, “Chị đi giải quyết chuyện của Phượng Cừ đi, chị không cần lo cho em đâu, em sẽ ngoan ngoãn về tới nhà.”


Quý Tịnh nhéo khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Đường Tâm Nhan, “Tâm Nhan nhà chúng ta đúng là nghệ sĩ qua tay chị, nghe lời nhất đấy” Quý Tịnh cười cười rồi hạ giọng nói thầm, giống như vừa tiếc nuối vừa cảm thán, “Nhưng cũng là người không màng danh lợi nhất.”


Vào lúc Đường Tâm Nhan đang ở đỉnh cao sự nghiệp lại không chút do dự quyết định rút khỏi giới giải trí, bí mật kết hôn cùng Phó Tư Thần, đây không phải là việc mà ai cũng làm được.


Sau khi Quý Tịnh rời đi, Đường Tâm Nhan nhận được cuộc gọi từ trợ lí Tiểu Hà, nhà Tiểu Hà có việc gấp, không cách nào qua đón cô được.


Đường Tâm Nhan xách túi lên, mang giày cao gót vào, loạng choạng bước ra khỏi khu vực đại sảnh của khách sạn.


Cuối Thu, gió đêm có hơi lạnh, Đường Tâm Nhan ghì chiếc áo khoác dáng dài màu xanh bạc hà sát vào người, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt ửng hồng càng khiến cô thêm phần xinh đẹp. Bởi ngoại hình xuất sắc của cô nên thỉnh thoảng sẽ có người qua đường đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn cô.


Đường Tâm Nhan có hơi choáng váng, cô không để ý đến ánh mắt của người đi đường, giơ tay vẫy xe taxi.


Nhưng vẫy một hồi rồi vẫn không có chiếc xe trống nào dừng lại.


Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, dùng ứng dụng để gọi xe.


Sau khoảng hai phút, một chiếc xe con màu đen từ từ tiến về phía cô. Đường Tâm Nhan tưởng là xe mình đặt, vội vàng vẫy tay. Chiếc xe con màu đen dừng lại bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống lộ ra một khuôn mặt đẹp trai vô đối.


Tim cô đập thình thịch, không ngờ tài xế công nghệ thời nay lại đẹp trai đến vậy, đúng là hại nước hại dân mà, chẳng thua kém gì các ngôi sao nam trẻ tuổi hiện nay!


Đường Tâm Nhan mở cửa xe, ngồi ở ghế phụ, cô cười với ‘tài xế’ một cái, “Phiền anh chở tôi đến San Hồ Viên.”


Mặc Trì Úy: “…”


Đường Tâm Nhan thấy người đàn ông không đi, cô nhướng mày nghi ngờ, “Sợ tôi không trả tiền à?” Nói rồi cô rút ra từ trong túi tờ một trăm tệ, “Đây, đủ rồi nhé!”.


Mặc Trì Úy con ngươi thâm thúy hơi híp lại, im lặng gần một phút rồi mới khởi động xe.


Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, ánh mắt say mê nhìn người đàn ông lái xe, hắn một tay cầm cần số, một tay lười biếng đặt xuống cửa khiếng xe, góc nghiên tuấn tú xuất trần, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, bộ dạng vừa lạnh lùng vừa vô tình.


Chậc, tài xế bây giờ đều ngầu thế này à!


Mặc Trì Úy thấy mắt say mê của Đường Tâm Nhan cứ dán chặt vào hắn, chau mày, “Thắt dây an toàn vào.”


Giọng nói trầm thấp như rượu ngon đã ủ nhiều năm vậy, vừa vui tai vừa khiến người ta bồi hồi.


Đường Tâm Nhan ồ một tiếng, cô cúi đầu xuống thắt dây an toàn, nhưng do say rượu nên tư duy chậm chạp, cô kéo nửa ngày cũng không thắt được dây an toàn.


Mặc Trì Úy thấy vậy, hắn dừng xe bên đường, thân hình cao lớn bỗng tiến lại gần cô.


Chương 32: Chủ động ôm cổ hắn​



Khuôn mặt đẹp trai không tì vết bỗng dưng phóng to lên ngay trước mắt, làn da trắng mịn còn hơn cả phái nữ, hoàn toàn không thấy lỗ chân lông, ngũ quan cân đối đáng kinh ngạc.


Dù Đường Tâm Nhan đã từng gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp từ bé đến giờ nhưng tim cô vẫn phải trật một nhịp.


Nhìn gần mới thấy người đàn ông này tuấn lãnh kinh người, ba trăm sáu mươi độ đều không có góc chết.


Hai người cách nhau rất gần nên cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính nồng đậm đang tỏa ra.


Tầm mắt của Đường Tâm Nhan hướng lên môi mỏng mềm mại của hắn, cô cứng nhắc hỏi: “Anh, anh nhìn thế nào cũng có chút quen mắt, có phải chúng ta có hay không đã gặp nhau ở chổ nào, anh tài xế?”


Mặc Trì Úy không để ý tới cô, hắn lạnh lùng thay cô cài dây an toàn. Nghe thấy tiếng ‘cách’ nhẹ, Đường Tâm Nhan mới hiểu hóa ra hắn tiến lại gần cô là để giúp cô cài dây an toàn.


Thấy hắn chăm chú nhìn thẳng khởi động lại xe, Đường Tâm Nhan có chút lúng túng xấu hổ.


Cô còn tưởng vừa rồi hắn ta muốn sàm sỡ cô chứ?


Tựa lưng vào ghế, Đường Tâm Nhan thấy hắn im lặng không nói gì, hoàn toàn không quan tâm đến cô, cô biết điều không nói thêm gì nữa.


Một lúc sau, đầu vừa choáng váng vừa nặng nề, ở trong xe vừa êm vừa ấm, Đường Tâm Nhan từ từ thiếp đi.


San Hồ Viên là nhà tân hôn do nhà họ Phó mua cho cô và Phó Tư Thần. Sau khi hai người đăng kí kết hôn, Phó Tư Thần rất hiếm khi đến đây, đa phần đều là Đường Tâm Nhan ở nhà một mình.


Nhà họ Phó là gia tộc giàu có nhất nhì An Thành, San Hồ Viên hiển nhiên cũng là một tiểu khu cao cấp của giới nhà giàu.


Mặc Trì Úy lái xe vào tiểu khu, liếc mắt thấy Đường Tâm Nhan đang say ngủ, khuôn mặt không chút biểu cảm gọi cô: “Đường Tâm Nhan.”


Đường Tâm Nhan mơ mơ màng màng đáp: “Ơ, sao anh biết tên tôi?”


Mặc Trì Úy không trả lời, hắn trầm giọng, “Xuống xe.”


Cả người Đường Tâm Nhan mềm nhũn, cô cảm thấy đầu mình như đeo thêm đá, ngay cả mở mắt cũng chẳng có sức, cô mơ hồ líu ríu: “Tôi muốn ngủ, anh đừng ồn nữa…”


Giọng ngọt ngào nhõng nhẽo tựa như sợi lông vũ nhẹ lướt qua tim Mặc Trì Úy, cơ mặt hắn thả lỏng đi ít nhiều, “Sống ở tòa nào? Địa chỉ cụ thể.”


“Nhà 806, tòa số 5.”


Mặc Trì Úy xuống xe, mở cửa bên ghế phụ, cầm lấy túi xách của cô, cúi người nhẹ nhàng người bế cô gái đang ngủ say đến mức trời sập cũng không biết gì ra khỏi xe. Cô nhẹ đến nỗi nằm lọt thỏm trong vòng tay của hắn cũng không cảm thấy thấy nặng.


Ra khỏi xe, gió đêm lành lạnh thổi qua, Đường Tâm Nhan bất giác nép sát vào lồng ngực ấm áp của hắn. Ánh mắt Mặc Trì Úy trở nên sâu xa khi thấy cô vùi đầu vào cổ mình. Bế cô vào thang máy, đi lên tầng 8, hắn lấy chìa khóa ra từ trong túi cô rồi mở cửa.


Bế cô đi vào phòng ngủ, hắn nhìn thấy bức tranh chân dung của cô và Phó Tư Thần thân mật, cơ mặt hắn căng lên, hắn thả cô xuống giường.


Lúc định đứng dậy đi thì bỗng nhiên cô ôm lấy cổ hắn, thân hình to lớn của hắn bao trùm lên vóc dáng bé nhỏ của cô, hai người kề sát nhau, hàng lông mi của cô khẽ run lên kèm theo nét ngượng ngùng yêu kiều.


“Buông tay!”


Đường Tâm Nhan từ từ mở mắt, trong cơn mê man, cô nhìn thấy một khuôn mặt thật đẹp xuất hiện trước mắt cô, cô nhẹ chau mày, “Tôi nhớ ra rồi, anh là cái tên trai bao coi thường tôi lúc ở nhà hàng.”


Nghe tới hai từ ‘trai bao’ đáy mắt Mặc Trì Úy xẹt qua một tia nguy hiểm.


Chương 33: Bị hắn nhìn thấy…hết rồi ư?​



Mùi rượu thơm êm dịu, hòa cùng hơi thở yên tĩnh và tự nhiên độc nhất thuộc về cô khiến Mặc Trì Úy nhớ lại hình ảnh cô dịu dàng nằm dưới hắn tối hôm đó.


Yết hầu hắn trượt xuống. Bàn tay to lớn của hắn ôm lấy vòng eo mềm mại như liễu của cô, đầu ngón tay dùng sức ngày một mạnh hơn.


Đường Tâm Nhan nhói đau, cô nhíu mày, “Anh làm tôi đau…”, giọng nói nũng nịu như đang khiếu nại.


Ánh mắt Mặc Trì Úy tối sầm lại, cúi đầu xuống, môi hắn ngang ngược dùng sức chiếm lấy đôi môi mềm của cô. Đường Tâm Nhan mở mắt, nhìn thấy người đàn ông ngũ quan hoàn hảo trước mắt, đầu óc còn chưa tỉnh táo nên cho rằng đó là Phó Tư Thần.


Đây hẳn là mơ nhỉ! Chỉ có trong mơ, Phó Tư Thần mới hôn cô như vậy thôi. Đường Tâm Nhan mặc nhiên chấp nhận điều đó. Mặc Trì Úy thấy ánh mắt say mê và dịu dàng của cô giống như đang nhìn thấy một người khác.


Hắn chợt hiểu ra, cô tưởng hắn là chồng của cô. Đôi mắt dạt dào tình cảm trong phút chốc hóa lạnh lẽo. Hắn rời khỏi môi cô, khuôn mặt tuấn tú đanh lại, “Tôi nói rồi, đừng đùa với tôi!”


Nghe thấy giọng nói trầm thấp lạnh như băng, Đường Tâm Nhan giật mình, thần trí dần tỉnh táo trở lại. Hàng lông mi run rẩy, khi đã nhìn rõ người đàn ông đứng ở đầu giường là ai, Đường Tâm Nhan giống như bị xét đánh một cái.


Trời ơi! Sao lại là hắn ta?


Chuyện ở nhà vệ sinh khi tối hiện lên trong đầu cô, đồng tử cô giãn lớn.


Cô đã đi vào nhà vệ sinh nam, còn nghịch ‘cái kia’ của đàn ông nữa?


Trời ạ, cô đi chết đây!


Cứ mỗi lần uống say, cô lại cư xử như một con ngốc vậy, cô nghĩ hôm nay đi cùng với Quý Tịnh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, ai mà ngờ được…


Đường Tâm Nhan vội vàng dụi mắt, giả vờ như còn chưa tỉnh, cô day day trán, nhỏ giọng líu ríu: “Đau đầu quá. Anh đẹp trai gì đó ơi, phiền anh lúc ra ngoài đóng cửa lại giúp tôi nhé. Cảm ơn!”.


Nói xong cô liền chui vào trong chăn, quay lưng về phía hắn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ!


Mặc Trì Úy thấy mi mắt cô run run cùng điệu bộ giả vờ ngủ say kia, khuôn mặt tuấn tú của hắn như được phủ thêm một lớp băng.


Dù cho đã nhắm mắt, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ người kia. Hai tay cô ở trong chăn vô thức cuộn lại, cô đương nhiên vẫn nhớ lời cảnh cáo lúc trước của hắn ở Dinh thự Dực.


Không được đụng đến hắn ta nữa.


Nhưng mà hôm nay… Cô cắn chặt môi, hận không thể tìm lỗ chui xuống.


Tầm một, hai phút sau, tiếng đóng cửa vang lên, Đường Tâm Nhan từ từ xoay người lại, nhìn thấy cửa phòng đã đóng, cô kéo chăn ra, nhẹ nhàng bước xuống giường. Cô mở cửa thò đầu nhìn ra. Phòng khách không một bóng người, Đường Tâm Nhan vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.


Ngửi thấy mùi rượu ở trên người mình, cô vào phòng tắm đi tắm. Sau khi tắm xong, cô quấn khăn tắm quanh người rồi đi đến tủ lấy đồ mặc. Vừa bỏ khăn tắm ra, đang định mặc đồ vào thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Đường Tâm Nhan theo phản xạ quay người lại.


Cô nhìn thấy người vốn dĩ đã đi rồi lại một lần nữa xuất hiện ngay cửa, tim cô đập nhanh.


Sao hắn lại quay lại?


Đường Tâm Nhan thấy mắt hắn quét từ mặt cô trở xuống, cô sửng sốt rồi mới kịp phản ứng, cô ngượng chín mặt gào lên:


“Nhìn cái gì, quay người đi chỗ khác!”


Cô khẩn trương với lấy khăn tắm trên giường, căng thẳng, hốt hoảng quấn lấy người mình.


Chương 34: Cô là gái nhà lành, việc gì phải theo hắn ta​



Làn da căng mịn của gái đôi mươi đan xen với dáng vẻ yểu điệu tựa như một đóa hoa thuốc phiện đang hé nở, cấm kỵ, mê hoặc và thu hút bao ánh nhìn.


Mái tóc dài ướt sũng hững hờ bên vai, những giọt nước lăn xuống những nơi bí ẩn trên làn da trắng như tuyết.


Đôi mắt Mặc Trì Úy trở nên sâu thẳm và u tối. Hắn đứng im không nhúc nhích, mãi cho đến khi mặt cô đỏ bừng hét lên lần nữa “Cút đi” Hắn mới mím chặt môi xoay người đóng cửa lại.


Thật ra hắn chưa về, hắn chỉ xuống dưới lầu mua trà giải rượu mà thôi. Hắn để trà lên chiếc bàn đá cẩm thạch trong phòng ăn rồi đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, đút tay vào túi quần, nhanh chóng đè lại nơi nào đó đang nhô lên.


Hình ảnh vừa rồi của cô hiện lên trong đầu hắn, đẹp đẽ và tinh tế tựa như bước ra từ trong tranh vậy. Hắn nhắm mắt lại, khống chế hơi thở gấp gáp, từ từ ngẩng đầu lên, hàm hắn căng cứng trông vừa lạnh lùng, cứng rắn lại thêm phần hấp dẫn, nam tính.


……


Trong phòng ngủ.


Đường Tâm Nhan lấy đồ để trên giường, bàn tay run rẩy mặc đồ vào. Làn da trắng như tuyết như được phủ lên một lớp phấn hồng, trông giống hoa đào tháng ba vậy, dịu dàng, mỏng manh và xinh đẹp.


Mặc đồ xong, Đường Tâm Nhan chạy vào phòng tắm, cô không ngừng vốc nước lạnh lên mặt để dịu đi cơn xấu hổ. Ngoại trừ tối hôm Phó Tư Thần gài bẫy khiến cô phát sinh quan hệ với một lão già ra, cô chưa bao giờ khỏa thân trước mặt bất kỳ người đàn ông nào khác.


Ở nhà hàng thì sờ chỗ đó của người ta, giờ lại bị người ta nhìn thấy hết cả rồi. Đây có phải là ‘quả báo’ của cô không?


Đứng trong nhà tắm phải gần mười phút, Đường Tâm Nhan cho rằng người đàn ông kia hẳn sẽ biết điều mà đi rồi nên cô mới mở cửa đi ra.


Đi đến phòng khách, Đường Tâm Nhan sững sờ khi nhìn thấy người đó đang đứng bên cửa sổ kính sát trần, ngón tay kẹp điếu thuốc, dáng hình hắn ẩn hiện trong làn khói bay lững lờ.


Hắn ta vẫn chưa đi, lẽ nào hắn ta có ý đồ đen tối gì ư?


Khi tối ở nhà hàng, hắn ta còn ra vẻ ghét bỏ cô kia mà, không lẽ mới đó đã thay đổi suy nghĩ rồi!


Đường Tâm Nhan thấy trốn chạy không phải là cách, cô cắn môi, sau khi do dự vài giây, quyết định sẽ đối mặt với hắn.


Đường Tâm Nhan hắng giọng, đang định lên tiếng thì người đàn ông nãy giờ mải miết nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ ngoái đầu nhìn về phía cô.


Không biết vì sao mỗi khi cô đối diện với đối mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của hắn đều sẽ hồi hộp, tim đập liên hồi.


Không phải là kiểu động lòng mà là kiểu sợ hãi khi bị người khác nhìn thấu từ trong ra ngoài. Ở hắn tỏa ra một khí chất rất mãnh liệt, khiến người ta cảm thấy rất áp lực.


Đường Tâm Nhan khẽ nâng cằm lên, cô nhìn người đàn ông mờ ảo trong làn khói trắng, xấu hổ nói: “Anh còn ở đây làm gì? Tính ra tối nay anh cũng đâu có thiệt thòi, chúng ta coi như hòa nhé!”


Nói bóng nói gió như vậy là để anh ta biết điều mà nhanh nhanh rời khỏi đây, tránh để hai người vào tình trạng khó xử, không thoải mái.


Đôi mắt đen của Mặc Trì Úy khẽ nheo lại gợi ra cảm giác mê người khó tả, hắn nhả ra một làn khói, không nói gì, đi đến phòng ăn lấy trà giải rượu đem ra đưa cho cô.


“Uống đi.”


Đường Tâm Nhan, “…” Đây là gì? Sẽ không phải là tình dược gì đó chứ?


Đường Tâm Nhan cảnh giác lùi về hai bước, hai tay ôm ngực, mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng im, “Không uống, tôi là gái nhà lành đó!”


Tuy trong lúc say rượu, cô đã có một tia suy nghĩ kiếm người đàn ông khác để trả thù Phó Tư Thần, nhưng bây giờ tỉnh táo rồi, cô không có dũng khí để buông thả bản thân. Hơn nữa, Phó Tư Thần không đáng để cô trả thù theo cách không trân trọng bản thân mình như thế này!


Chương 35: Người đàn ông mặt dày đã vào phòng tắm nhà cô​



Mặc Trì Úy chỉ cần nhìn đã nhìn thấu tâm tư của Đường Tâm Nhan. Hắn cười như không cười, một tia giễu cợt thoáng vụt qua đáy mắt, “Muốn chiếm em, tôi còn cần dùng thuốc?”


Đường Tâm Nhan nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt hoài nghi. Ý của hắn là nếu muốn làm gì cô, hắn chẳng cần dùng đến thủ đoạn ư?


Đường Tâm Nhan biến sắc, “Anh định cưỡng ép tôi?”


Mặc Trì Úy không trả lời, lần nữa đưa trà giải rượu cho cô, “Uống.”


Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn màu trà trong ly, vừa nhìn đã biết mùi vị khó uống rồi. Trên đời này cô sợ nhất là uống thuốc và tiêm thuốc, tương đương với nỗi sợ chó của cô vậy. Đường Tâm Nhan che miệng, lắc đầu, “Nhìn là biết khó uống rồi, tôi không uống đâu!”


Mắt hắn tối sầm, “Chắc chắn không uống?”


Đường Tâm Nhan không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô quay đầu rồi lắc đầu một cách chắc chắn, “Không uống!”


Không là không, cô rất cứng đầu!


Một tia lạnh lùng xẹt qua mắt Mặc Trì Úy, hắn cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó kéo bàn tay che miệng của cô ra, độc đoán và mạnh bạo chiếm lấy môi cô.


Động tác của hắn rất nhanh, khi Đường Tâm Nhan kịp phản ứng thì hắn đã chiếm lấy miệng cô rồi đưa vào một ngụm trà, còn buộc cô phải nuốt xuống.


Quả nhiên không phải mùi vị dễ chịu gì!


Đường Tâm Nhan nhăn mặt chau mày, vừa giận vừa xấu hổ trừng mắt khi hắn định làm tiếp một lần nữa, “Để tôi tự uống, tự uống được chưa?”


Hai người không quen không biết, sao hắn ta không thấy ngại khi đút bằng miệng cho cô chứ, không thấy bẩn à? Ngoài mùi trà trong miệng ra, dường như hơi thở của hắn cũng hòa lẫn vào đây, mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi hormone nam tính. Đầy sức quyến rũ.


Mặc kệ mùi vị có đắng cỡ nào, Đường Tâm Nhan muốn uống cho xong để hắn ta còn đi cho nhanh, cô nhận lấy ly trà, một hơi uống hết. Nhưng đúng là mùi vị rất khó uống, cô nhịn không được, phụt một tiếng phun hết lên mặt cũng như lên áo sơ mi trắng tinh của hắn.


Với người mắc bệnh sạch sẽ như hắn, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mặt hắn nhanh chóng biến sắc. Đường Tâm Nhan dường như nghe thấy tiếng gió lùa từ bốn phía, cô giật giật khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc, “Tôi đã nói là không uống rồi, anh cứ ép tôi. Hay là thế này đi, tôi đền cho anh, anh cho tôi xin số tài khoản, ngày mai tôi chuyển khoản cho anh.”


Hắn mím chặt môi, đường cằm gợi cảm căng lại, tỏ rõ tâm trạng rất không vui. Đường Tâm Nhan thấy ánh mắt của hắn, cảm giác như giây tiếp theo đây, hắn sẽ bóp cổ cô mất thôi. Cô lùi về sau hai bước, sau khi duy trì khoảng cách an toàn, cô cắn chặt môi, sợ hãi nói:


“Nếu không được, vậy tôi sẽ đền anh một cái áo khác!”


Mặc Trì Úy đút một tay vào túi, mặt lạnh lùng nhìn cô không cảm xúc, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự lạnh lẽo đang đè nén ở quanh đây.


“Em chắc chắn có thể mua được một cái giống hệt?”


Mắt hắn hơi nheo lại, mang theo khí chất lãnh đạm xa cách. Đường Tâm Nhan chau mày, cảm thấy hắn đang làm khó cô, trên đời này đào đâu ra chiếc áo y hệt chứ, dù cho là đồ công nghiệp thì cũng sẽ có sự sai khác.


Chỉ là một chiếc áo thôi mà, sao hắn ta cứ phải làm khó cô chứ! Tức thật!


Nhìn bộ dạng tức tối của cô, khuôn mặt căng thẳng của Mặc Trì Úy thả lỏng đi ít nhiều, hắn hạ giọng nói: “Tìm cho tôi một chiếc áo sạch chưa từng có người mặc.”


Nói xong, hắn sải bước đến phòng tắm ở trong phòng.


Chương 36: Mối quan hệ như thế nào mới gọi là thân quen?​



Đường Tâm Nhan chạy đến cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cô xoa thái dương, cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, cứ như cô đã thấy ở đâu rồi.


Cô lắc đầu, tức giận quay người đi.


Vào phòng ngủ, cô lấy từ trong tủ áo sơ mi cùng chiếc quần tây cô mới mua ở trung tâm thương mại nhưng chưa kịp đưa cho Phó Tư Thần. Phó Tư Thần thấp hơn hắn ta một hai phân nhưng thân hình cũng tương đương nhau, chắc sẽ vừa thôi.


Đường Tâm Nhan đem quần áo đến trước phòng tắm, cô gõ cửa, khó chịu nói: “Đồ của anh đây.”


“Cầm vào!”


Khóe miệng Đường Tâm Nhan giật giật, “Này anh, tôi phải nhắc anh nhớ, chúng ta không thân quen đến mức đó đâu!”


Vừa dứt lời, cửa phòng tắm mở ra. Hắn đang quấn khăn tắm, sắc mặt u tối đứng ngay cửa. Đường Tâm Nhan thấy bộ ngực rắn chắc và cứng cáp, cơ bụng sáu múi phẳng lì, cùng với đường nhân ngư gợi cảm lộ ra, hai tai cô nhanh chóng đỏ bừng.


Chiếc khăn quấn có hơi thấp, nhìn rất nguy hiểm, như thể nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Chiếc khăn đó là của cô nên kích thước có hơi nhỏ, tuy không lộ gì nhưng lại bó chặt, có thể thấy rõ những đường nét cô không dám nhìn. Đường Tâm Nhan tức tốc ném đồ vào tay hắn rồi vừa bỏ chạy vừa đỏ mặt nói:


“Không biết xấu hổ!”


Mặc Trì Uý nhìn theo bóng dáng xa xa cô, hắn cong môi cười mỉm thích thú. Dường như cô đã quên mất khi tối ở nhà hàng chính tay cô đã cầm nó rồi.


Đường Tâm Nhan chạy đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, hai tay ôm gối, tim cô đập thình thịch liên hồi.


Hắn ta trông thì có vẻ lạnh nhạt, lãnh đạm đấy, nhưng không ngờ lại là một tên lưu manh đê tiện.


Khăn tắm của cô… Bị hắn ta dùng rồi, vậy thì cô còn dùng nó làm gì nữa?


Đường Tâm Nhan xoa xoa khuôn mặt nóng bừng như đang sốt cao, cô nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, phải tỏ vẻ như chưa nhìn thấy gì. Nhưng đúng là chưa thấy gì thật mà, còn ở trong nhà vệ sinh ở nhà hàng thì… Cô lắc đầu, buộc mình phải quên hết cảnh tượng không đứng đắn đó, quên sạch sành sanh!


Một lúc sau, Mặc Trì Úy mặc sơ mi trắng và quần tây đen bước ra khỏi phòng tắm. Tóc hắn vẫn còn đọng nước, từng giọt từng giọt trượt xuống theo chiếc cằm gợi cảm của hắn, “Có khăn sạch không?” Giọng nói trầm thấp vang lên.


Đường Tâm Nhan ngẩng đầu, cô không còn mặt mũi đâu mà nhìn hắn, “Anh đã thay đồ sạch sẽ rồi, có thể về được chưa?”


“Khăn.”


Đường Tâm Nhan nhìn bộ dạng không cho phép đôi co kia, hai tay siết chặt thành quyền, mặt nhỏ căng ra nhìn anh vài giây. Cuối cùng cô vẫn phải chịu thua trước khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ của hắn.


Cô đi lấy khăn sạch từ trong phòng ngủ đem ra, đợi hắn lau nước trên tóc xong, cô lại nói: “Thưa anh…”


Hắn lạnh lùng hạ giọng ngắt lời cô.


“Tứ ca hoặc Trì Úy.”


Đường Tâm Nhan, “Gì cơ?”


“Tôi họ Mặc, tên là Trì Úy, em có thể gọi tôi là Tứ ca hoặc Trì Úy.”


Hắn nhẹ mím môi, im lặng nhìn cô, “Tôi không phải ‘thưa anh’.”


Đường Tâm Nhan giật giật môi, “Tôi không kêu ‘thưa anh’ chẳng lẽ kêu ‘thưa cô’ à…”


Thấy mặt hắn biến sắc, cô xoa mũi, “Tôi với anh không quen, tại sao lại phải gọi anh là Tứ ca hoặc là Trì Úy chứ?”


Mặc Trì Úy nheo mắt nguy hiểm, “Không quen? Theo định nghĩa của em, thế nào mới gọi là ‘thân quen’?”


Chương 37: Kết hôn với hắn, trở thành Mặc phu nhân được cưng chiều nhất​



Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen và hẹp của Mặc Trì Úy, tự hỏi liệu đó có phải là ảo giác của cô không, vì trông hắn rất bình tĩnh và thoải mái, như thể hắn đã từng rất thân thiết với cô vậy.


Nhưng trong ấn tượng của cô, hai người rất hiếm khi giao thiệp với nhau!


Hàng mi đen dài rũ xuống, Đường Tâm Nhan nhìn ngón tay thon dài của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thưa anh Mặc, tôi quên chưa nói với anh, tôi đã kết hôn, là người phụ nữ đã có chồng…”


Hắn tựa như không thích nghe cô nhắc đến người đàn ông khác, lạnh giọng ngắt lời cô, “Lần trước em tìm Lục Tử Thâm là muốn ly hôn?


Đường Tâm Nhan mở to mắt, không ngờ hắn lại biết chuyện cô muốn ly hôn. Ngoài Quý Tịnh và vài người trong gia đình ra, không còn ai khác biết về chuyện này nữa. Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, mặt đầy vẻ cảnh giác, “Sao anh biết?”


Mặc Trì Úy nho nhã bắt chéo chân, những ngón tay thon dài gõ nhẹ trên đầu gối, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn Đường Tâm Nhan, “Tôi có thể để Lục Tử Thâm giúp em kiện.”


Đường Tâm Nhan vui mừng khôn xiết, nhưng cô thừa biết hắn chưa nói hết, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn giữ nguyên vẻ căng thẳng, “Điều kiện của anh là gì?”


Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy từ từ cong lên, nhưng sắc mặt vẫn lạnh băng, “Ly hôn xong, kết hôn với tôi.”


Lúc hắn nói câu này, từ cảm xúc cho đến ngữ điệu, thậm chí là tư thế ngồi đều không có sự dao động, dáng vẻ điềm tĩnh như thể chỉ đang nói chuyện thời tiết mà thôi.


Nhưng Đường Tâm Nhan thì ngược lại, cô nghe thấy sau khi ly hôn phải kết hôn với hắn ta, tâm trí cô thoáng trống rỗng, thậm chí còn như bị giật điện. Hắn ta có vấn đề gì không? Cả hai còn chưa gặp nhau quá hai lần mà hắn ta đã nói đến chuyện kết hôn?


Kể cả có ly hôn với Phó Tư Thần rồi, cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ ngay lập tức kết hôn với người đàn ông khác. Cô không muốn vừa ra khỏi miệng Cọp lại vào hang Sói.


Đường Tâm Nhan lắc đầu, thẳng thắn từ chối, “Thưa anh Mặc, tôi khuyên anh nên đi khám bác sĩ tâm thần đi.”


Mặc Trì Úy đứng dậy đi về phía Đường Tâm Nhan. Theo bản năng cô muốn chạy trốn, nhưng hắn lại nhanh hơn một nhịp, nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn.


“Tôi có cách thuyết phục Lục Tử Thâm giúp em ly hôn, cũng có thể khiến em trở thành Mặc phu nhân được cưng chiều nhất An Thành.”


Đầu ngón tay thô ráp lạnh lẽo của hắn chậm rãi di chuyển lên đôi môi đỏ mọng của cô, “Tôi không thua kém gì Phó Tư Thần, thậm chí còn ưu tú hơn.”


Hắn đang ở rất gần cô, hơi thở nóng bỏng giữa môi và mũi phả lên làn da mỏng manh của cô, khiến khuôn mặt cô nóng bừng như núi lửa. Giọng hắn rất trầm thấp, lại có sức hút, khiến cho toàn thân cô tê dại, cô cảm thấy người đàn ông này chính là yêu nghiệt.


Mi cô run lên, tim cô đập gần như trật nhịp, tâm trạng bức bối, cô cười, “Anh Mặc, anh đang nói đùa đúng không? Chúng ta chỉ là hai người xa lạ, tại sao tôi lại phải kết hôn với anh?”


Chưa nói những thứ khác, ngay cả họ tên hắn ta cô cũng chỉ vừa mới biết. Hai người xa lạ mới gặp nhau được hai lần sao có thể trở thành vợ chồng được chứ?


Mặc Trì Úy nâng chiếc cằm nhỏ nhắn và xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lên, hắn nhẹ áp môi mình lên đôi môi đỏ mọng của cô.


Trông thấy hành động của hắn, cô vội vàng đẩy ra, nhưng hắn lại giữ chặt cổ tay cô, thân hình to lớn đè lên người cô.


Lồng ngực rắn chắc của hắn dán chặt vào lồng ngực mềm mại của cô.


Chương 38: Sợ hãi​



Đường Tâm Nhan không đẩy hắn ra được, cô cảm thấy hoảng loạn và lúng túng vì luồng khí mạnh mẽ nam tính tỏa ra từ hắn. Đầu ngón tay thon mềm đặt lên bờ vai rộng lớn của hắn, cô đẩy mạnh, nhưng hắn lại bất động như một ngọn núi khổng lồ.


“Tại sao lại muốn kết hôn với tôi?” Cô nhìn hắn một cách khó hiểu, lẽ nào chỉ vì cô đụng chạm chỗ đó của hắn ở nhà vệ sinh?


Đôi môi mỏng lạnh lẽo gợi cảm của Mặc Trì Úy áp sát vành tai cô, giọng nói êm dịu và ngọt ngào của hắn từ từ vang lên.


“Có thể do tôi thích mùi vị của em.”


Trong lành, tự nhiên, không có mùi hương nhân tạo.


Đường Tâm Nhan trợn mắt khiếm nhã, lí do kiểu gì vậy?


Từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cô chẳng có lí do gì để kết hôn qua loa đại khái một lần nữa.


“Anh Mặc, không cần biết nguyên nhân anh muốn kết hôn với tôi là gì, tôi không đồng ý!”


Ngoại trừ Lục Tử Thâm có thể giúp cô ly hôn ra, cô cũng có thể đợi cha chồng Phó Thành Nghiệp về nước rồi giải thích rõ ràng với ông, từ trước tới nay ông luôn là một người ngay thẳng, nếu ông biết Phó Tư Thần qua lại với Đường Vũ Nhu, lại còn gài bẫy cô, chắc hẳn ông sẽ đồng ý để họ li hôn.


Đường Tâm Nhan đẩy mạnh Mặc Trì Úy, lần này cô đã đẩy ra một cách dễ dàng.


Khi nãy hai người áp sát nhau, lồng ngực hắn đè lên cô, dù cách nhau hai lớp vải cũng có thể cảm nhận được sự rắn chắc và mềm mại của nhau.


Khuôn mặt nóng đến mức sắp bốc khói, lấy tay quạt lên mặt, đôi môi đỏ hồng tươi cười rạng rỡ.


“Anh Mặc, thật ra anh không cần tức giận, chỉ cần là người phụ nữ bình thường, họ đều sẽ không đồng ý kết hôn chớp nhoáng đâu.”


Nhưng cũng chưa chắc, hắn ta đẹp trai, dáng chuẩn, lại giàu có, có lẽ cũng sẽ có người đồng ý kết hôn chớp nhoáng với hắn ta thôi, nhưng người đó chắc chắn không phải là cô rồi.


Đường Tâm Nhan thấy bầu không khí rất cứng nhắc, cô sợ hắn ta để bụng nên cắn môi nói nhỏ:


“Tính ra hôm nay anh cũng không thiệt thòi, anh cũng thấy hết của tôi rồi đúng không? Nếu không còn gì khác, tôi buồn ngủ rồi, anh có thể đi về được chưa?”


Lần đầu tiên Mặc Trì Úy bị phụ nữ từ chối, hắn cong môi dưới, cười lạnh nói: “Em chắc chắn?”


Đường Tâm Nhan gật đầu lia lịa, “Vô cùng chắc chắn.”


Mặc Trì Úy nheo mắt lạnh lùng, hắn gật đầu, thấp giọng nói:


“Rồi em sẽ phải cầu xin tôi.”


Tuy biết hắn ta có tính tự luyến, nhưng Đường Tâm Nhan nghĩ hắn ta đã đề cao mình quá mức rồi. Cô cười ngọt ngào với hắn, “Yên tâm đi, ngày đó sẽ không đến đâu.”


Mặc Trì Úy đút một tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống, mang theo cảm giác áp bức vô hình, “Mong là vậy.” Nói xong liền đứng dậy một cách nho nhã.


Vừa bước được mấy bước, chuông cửa kêu lên.


Đường Tâm Nhan sửng sốt, bình thường ngoại trừ nhà họ Phó ra, rất ít người đến đây.


Khi ngón tay của Mặc Trì Úy sắp chạm vào nắm cửa, Đường Tâm Nhan đã chạy đến kéo cánh tay hắn, ra hiệu bằng mắt cho hắn đừng mở cửa. Hắn lạnh lùng hất tay cô ra giống như không nhìn thấy ánh mắt ấy, bàn tay mảnh dài lại nắm lấy nắm cửa. Đường Tâm Nhan thấy vậy liền vội vàng ôm lấy cánh tay hắn rồi kéo hắn vào phòng khách.


Tiếng chuông cửa vẫn vang lên liên hồi. Cùng lúc đó, giọng nói tức tối của Phó Tư Thần vang lên:


“Đường Tâm Nhan, tôi biết cô có nhà, tôi không cầm chìa khóa, mở cửa mau lên!”


Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng của Phó Tư Thần, tim cô đập nhanh sợ hãi.


Không phải anh ta ở chỗ Đường Vũ Nhu sao? Sao bỗng dưng lại chạy đến đây? Nếu để anh ta thấy Mặc Trì Úy, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.


Tuy không còn bận tâm đến suy nghĩ của Phó Tư Thần nữa, nhưng dù gì hai người họ cũng chưa ly hôn, nếu anh ta nắm vào chuyện này, đến lúc gặp được cha chồng, cô từ người vô tội sẽ trở thành người có tội!


Chương 39: Cô đã chọc phải loại người gì thế này?​



“Đường Tâm Nhan, tôi đã thấy đèn sáng từ dưới lầu rồi, tôi biết cô về rồi, mở cửa mau!”


Phó Tư Thần tiếp tục gõ cửa.


Đường Tâm Nhan thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm, da đầu cô trở nên tê dại, khóe miệng giật giật, nhỏ giọng nói: “Hay là anh trốn tạm trong tủ quần áo nhé?”


Nếu bị Phó Tư Thần nhìn thấy, nhất định sẽ kiếm chuyện và sỉ vả cô, còn làm lớn chuyện khiến cô không được yên thân nữa. Khi còn chưa ly hôn, cô không muốn chuốc thêm rắc rối.


Mặc Trì Úy đứng im bất động, không có ý định sẽ trốn vào tủ quần áo.


Đường Tâm Nhan lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu để hắn ta đứng ở chỗ điều hòa nhưng lại không có chỗ nào để bám thì e là sẽ ngã xuống mất mạng như chơi.


Trái ngược với sự căng thẳng tột độ của cô là bộ dạng điềm nhiên, không chút lo lắng gì của hắn, Đường Tâm Nhan chắp tay cầu xin, “Có thể chịu thiệt một chút được không?”


Một tia lạnh lùng hiện lên trong đáy mắt hắn, “Không phải em muốn ly hôn?”


“Là sẽ, nhưng bây giờ còn chưa ly hôn mà. Nếu bị phát hiện, tôi sẽ chết mất!”


Phó Tư Thần mà biết thì Hà Mỹ Quyên và Phó Tư Tịnh cũng sẽ biết, hai người đó mà đến đây làm ầm ĩ thì cô thật sự không thể sống yên ổn được nữa.


Mặc Trì Úy không thích trốn chui trốn nhủi, hắn đi tới sô pha ngồi xuống. Đường Tâm Nhan tức nổ đom đóm mắt, cái người này bị sao vậy? Không những không chịu đi, lại còn thản nhiên ngồi lại đây.


“Đường Tâm Nhan, nếu còn không chịu mở cửa, tôi sẽ kêu mẹ đem chìa khóa đến đây.”


“Có phải cô giấu đàn ông ở trong đó không? Đường Tâm Nhan, mở cửa mau!”


Đường Tâm Nhan như muốn nổ tung vì tiếng đập cửa ngày một mạnh cùng tiếng gào thét của Phó Tư Thần. Cô đang định nói chuyện với người đàn ông ngồi trên sô pha thì hắn ta đã rút điện thoại ra gọi điện.


“Anh Mặc, anh muốn gọi cho ai vậy?”


Mặc Trì Úy phớt lờ cô, đợi người bên kia nghe máy, anh thờ ơ nói: “Cắt điện San Hồ Viên 10 phút.”


Đường Tâm Nhan, “…”


Vậy ra anh ta đang nói chuyện với người bên điện lực? Không biết người bên kia nói gì, Mặc Trì Úy chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng rồi cúp máy.


Chưa đến mười giây, phòng khách đã chìm vào bóng tối.


Mặc Trì Úy dùng ánh sáng điện thoại nhìn người phụ nữ còn đang đứng bất động đằng kia, lên tiếng:


“Đó là những gì tôi có thể làm, giải quyết hắn ta thế nào là chuyện của cô!”


Đường Tâm Nhan cắn môi, “Anh không trốn trong tủ, vậy anh đến phòng sách của tôi được không? Ngồi ở đây lộ liễu quá!”


Mặc Trì Úy nhìn cô không đáp, đứng dậy đi vào phòng sách.


Trong bóng tối, hắn không cần cô chỉ đường đã đi thẳng vào đó! Đường Tâm Nhan đột nhiên rùng mình một cái, không rõ cô đã chọc phải loại người gì nữa!


……


Mắt thấy cửa phòng sách đã đóng, cô vỗ ngực, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía hành lang!


Chuông cửa vẫn kêu không ngừng, Đường Tâm Nhan điều chỉnh tâm trạng rồi mở cửa.


Phó Tư Thần đứng ở cửa với vẻ mặt u ám, thấy cô mở cửa, hai tay anh ta nắm lấy cổ cô. Thân hình nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lùi về sau vài bước, tấm lưng mảnh mai áp sát vào tường, biểu cảm lạnh lùng trừng mắt nhìn Phó Tư Thần bóp cổ mình.


“Có phải giấu đàn ông ở trong nhà không?”


……


Chương 40: Cứ ôm Tiểu Bạch hoa[2] của anh mà sống qua ngày đi.​



Đường Tâm Nhan bĩu môi, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười nhạt, “Anh đã ở bên Đường Vũ Nhu rồi thì còn tư cách gì mà quản lý cuộc sống cá nhân của tôi?”


Nhìn Đường Tâm Nhan không có chút cắn rứt lương tâm nào, Phó Tư Thần cắn chặt môi.


Trước khi nhà họ Đường phá sản, có người đã nói với anh, loại tiểu thư vừa kiêu ngạo vừa thanh cao như Đường Tâm Nhan không phù hợp để lấy làm vợ. Nếu có thể khống chế được, cô ta chính là một cô gái bé nhỏ xinh đẹp, không khống chế được, cô ta chính là một người phụ nữ đanh đá, ngang ngược, không có lý lẽ.


Phó Tư Thần cũng có cảm giác như vậy vào lúc này.


Đường Tâm Nhan đã giống như một con ngựa hoang, hoàn toàn mất kiểm soát.


Bàn tay to lớn của Phó Tư Thần trên cổ Đường Tâm Nhan càng siết chặt hơn, con ngươi màu nâu của anh ta chuyển sắc đỏ, “Việc Vũ Nhu bị tiêu chảy, không thể tham gia thử vai phim mới của Đạo diễn Hầu có phải trò bẩn thỉu của cô không?”


“Để bản thân có thể vào vai nữ chính, không ngần ngại sử dụng những thủ đoạn đê hèn để tiến thân, cô có biết cô suýt chút nữa đã hại chết Vũ Nhu rồi không?”


Nghe Phó Tư Thần chất vấn buộc tội, mũi Đường Tâm Nhan cay cay.


Hóa ra anh ta đùng đùng tức giận đến đây là muốn đòi lại công bằng cho Đường Vũ Nhu!


Nếu như anh ta không nói, cô thật cũng không biết rằng Đường Vũ Nhu không tham gia thử vai được là vì bị tiêu chảy!


Ah! thậm chí không cần hỏi, cứ thế mà mang hết tội danh đổ lên đầu cô, Phó Tư Thần hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của cô!


Cố nén chua xót trong lòng, Đường Tâm Nhan xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ đầy mê hoặc, “Anh tin tưởng Đường Vũ Nhu đến thế sao?”


“Không tin cô ấy chẳng lẽ tôi lại đi tin cô sao? Tôi đã gọi điện hỏi Đạo diễn Hầu, ông ta đã quyết định cô là nữ chính rồi!”


Đường Tâm Nhan nhìn vào khuôn mặt u ám của Phó Tư Thần, cô nhướng mày gật đầu, “Nếu anh đã cho là tôi là thì cứ cho là thế đi!” Dù sao, cô có giải thích đi nữa thì anh ta cũng chỉ đứng về phía Đường Vũ Nhu.


Phó Tư Thần nghe những lời đó, bàn tay đang siết trên cổ Đường Tâm Nhan lại càng siết chặt hơn nữa.


Cơn đau trên cổ cùng với việc thiếu dưỡng khí khiến cho mặt Đường Tâm Nhan đỏ bừng. Cho dù vậy, cô cũng không cầu xin Phó Tư Thần thương xót, đôi mắt đắc ý của cô nhìn chằm chằm vào anh ta, như thể cô chẳng còn quan tâm đến sống chết nữa.


Phó Tư Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt Đường Tâm Nhan một hồi, đôi tay siết cổ cô dần buông lỏng.


Hắn thu tay lại, lạnh lùng nói: “Đến bệnh viện xin lỗi Vũ Nhu!”


Đường Tâm Nhan ho khan vài tiếng, cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, cô nghiêng đầu thản nhiên nói: “Là não tôi có bệnh hay là tâm thần anh không bình thường mà lại bắt tôi đi xin lỗi Vũ Nhu?”


“Cô ấy là chị của cô!”


“Chị?” Đường Tâm Nhan nghe đến hai chữ này thì nghẹn lòng.


Khi cô coi Đường Vũ Nhu như chị gái thì Đường Vũ Nhu lại làm gì? Cướp đi sự nghiệp của cô, cướp luôn chồng của cô, hễ là thứ mà Đường Tâm Nhan có thì cô ta sẽ không từ thủ đoạn để cướp đi.


Đầu ngón tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan cuốn lấy một lọn tóc dài, cô cười như một yêu nữ, “Phó Tư Thần, anh hãy bảo vệ Tiểu Bạch hoa băng thanh ngọc khiết, đơn thuần, vô tội, trong sạch, cao quý nhất thế gian này của anh mà sống qua ngày đi, đừng có quanh quẩn trước mặt tôi nữa. Thật phiền phức!”


Phó Tư Thần nhìn Đường Tâm Nhan đang cười điên cuồng khinh thường, lông mày hắn cau lại đầy dữ tợn, “Đường Tâm Nhan, cô đúng là hết thuốc chữa rồi!” Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người làm hại người khác mà không có chút ăn năn nào.


Trước đây sao anh lại có thể thích một người như thế?


“Đúng vậy, tôi hết thuốc chữa rồi, đồng ý ly hôn đi!”


Phó Tư Thần nheo đôi mắt nâu, đôi môi mỏng mím chặt nhếch lên một nụ cười giễu cợt lạnh lẽo, “Ly hôn rồi để có thể ở cùng người đàn ông khác sao?”


Dứt lời, đẩy Đường Tâm Nhan ra, đi về phía phòng khách.


[1] Ảnh Đế (影帝): Là một giải thuởng của các nhà phê bình điện ảnh để tôn vinh những nam diễn viên xuất sắc nhất của năm.


[2] Tiểu Bạch Hoa (小白花): Ám chỉ những cô gái luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom