• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New CÔ VỢ GIẢ MẠO RẤT THẦN BÍ (1 Viewer)

  • Chương 11-12

“Có một chút rắc rối, nhưng hiện tại, rắc rối đó đã được giải quyết. Tịnh Tịnh, chuyện ly hôn mà em còn phải suy nghĩ kĩ sao? Cuộc sống ở Đông gia không khác gì ngục tù, em còn muốn ở đó đến bao giờ? Lẽ nào, em muốn lãng phí cả cuộc đời mình ở Đông gia? Em xem, bây giờ tôi đã trở về, chúng ta bắt đầu lại từ đầu không tốt sao?”


Thôi Tán từng bước từng bước một đi tới, ánh mắt đào hoa chứa đầy tâm ý, nhìn rất nồng nàn chân thực, thoạt nhìn đúng là có chút thích thú ***.


Ninh Mẫn thầm nghĩ, nếu thật sự là Hàn Tịnh thì nhất định sẽ cảm kích vạn phần, nguyện một lòng một dạ nối lại tình xưa. Từ mấy dòng nhật ký cuối cùng của Hàn Tịnh có thể thấy: Khi cô ấy biết được Thôi Tán đã quay về Hải Nam, cô ấy chỉ hận không thể có được đôi cánh để lập tức bay đến bên anh ta.


Đúng là ngu xuẩn, nha đầu đó thật dễ gạt.


“Ly hôn đúng không! Anh đã trở về, đương nhiên phải ly hôn, nhưng việc này phải từ từ. Không thể nóng vội mà hỏng chuyện. Đúng rồi, mẹ em đâu?”


Ninh Mẫn hùa theo, nhưng sau đó lập tức chuyển đề tài, bắt đầu từ chiếc hộp được thiết kế tinh sảo cho đến mọi thứ xung quanh.


Thôi Tán rất bất mãn về thái độ này của cô, nhíu mày một cái, bĩu môi rồi mới nói:


“Ở bên trong!”


Lúc đó, cửa phòng mở ra, mẹ của Hàn Tịnh – Triệu Bình Phương, từ đầu đến chân ăn mặc như một bà lớn, nhìn thấy Ninh Mẫn lập tức thở phào nhẹ nhõm, tươi cười rạng rỡ tiến tới, xoa xoa khiến cái miệng đỏ chót đó cũng động đậy theo:


“Tịnh Tịnh, cuối cùng con cũng tới. Thế nào? Con rể có tới không?”


Từ khi làm thông gia với Đông gia, Triệu Bình Phương chỉ gặp qua Đông Đình Phong có một lần, chuyện này nói ra thật sự là mất mặt chết được. Càng mất mặt hơn khi con gái đã là người của Đông gia, lại còn sinh con, nhưng đến nay vẫn chưa từng làm một bữa tiệc chính thức, vậy nên bà ta ra ngoài nói rằng Đông Đình Phong là con rể thì ai cũng cho la bà ta bị điên.


Đối với đứa con rể như vậy, bà ta đương nhiên là hài lòng, nhưng bà ta rất không hài lòng với thái độ không xem bố mẹ vợ ra gì của hắn. Đây chỉ có thể trách con gái bà quá kém cỏi.


Cho nên bà ta luôn muốn gặp lại hắn một lần nữa để nói lên ý kiến của mình.


Triệu Bình Phương đỡ cổ ra bên ngoài nhìn xung quanh, không hề thấy bóng dáng anh tuấn của cậu con rể, nhưng lại bắt gặp ánh nhìn tà lạnh của Thôi Tán, vội vàng trở lại.


“Không có tới!” Ninh Mẫn thẳng thắn trả lời.


“Cái gì? Không tới?” Triệu Bình Phong nuốt nước bọt, thình thịch chạy tới trước mặt con gái. “Vậy con có đem tiền đến không?”


“Không có tiền!”


“Cái gì? Con cái gì cũng không mang theo vậy còn đến làm cái gì? Hàn Tịnh, ta nói cô như vậy thật đúng là không có tiền đồ mà, gả cho Đông Đình Phong bao nhiêu năm nay, cô cũng đã sinh, kết quả là nửa phần lợi ích cũng không có? Trên đời có người ngu xuẩn như vậy sao? Con gái nhà người ta gả vào nhà giàu có đều có phí sinh con. Cô làm thế nào mà ngủ với người ta lại còn sinh con được?”


Người đàn bà này đúng là trở mặt nhanh như trở bàn tay, đương nhiên đây là thói quen chuyên ức hiếp Hàn Tịnh mà.


Ninh Mẫn nheo mắt nhìn, cũng không tức giận, ngược lại chỉ mỉa mai một câu:


“Mẹ vẫn là nói đúng, con như vậy thì làm sao có tiền đồ được? Cho người ta ngủ không, sinh con không công cho người ta. Trái lại mẹ là người rất có tiền đồ, rõ ràng bị người ta giam giữ ở đây, đang trông đợi cái đứa ngu xuẩn lại còn không có tiền đồ như con đây đến cứu… Aiya, hai so sánh này rốt cuộc ai mới là kẻ không có tiền đồ, cái vấn đề này, mẹ mới là người rõ nhất?”


“Mày… mày làm sao mày có thể nói như vậy. Tao là mẹ mày… tao nuôi mày bao nhiêu năm nay… mới dùng có chút tiền của mày mà mày dám lên mặt tự cao tự đại…”


Triệu Bình Phương tức đến hai mắt bốc hỏa, trong lòng kinh hãi: Đây rốt cuộc là chuyện gì, mấy năm không gặp, miệng lưỡi nha đầu chết tiệt này lại trở nên cay độc như vậy?


=======


“Cái gì? Bà đã nuôi tôi nhiều năm như vậy? Phiền bà nhớ lại giùm cho? Mấy năm nay, hình như toàn là Đông gia nuôi tôi… Từ khi ba tôi mất, Đông gia liên tục giúp đỡ gia đình chúng ta… Bằng không, những bộ quần áo này, trang sức này, bà có thể mua nổi sao? Cho dù bà có thể mua nổi đi nữa, xin bà đừng có khoe khoang, đừng có mặc loạn hay đeo loạn lên được không? Chưa từng thấy qua trên đời này lại có kiểu ăn mặc như bà, ai thấy cũng sẽ cười bà là cái loại nhà giàu mới nổi, lại còn là dựa vào cái chết của chồng mình để nhận lấy mấy đồng tiền bất chính nữa. Có phải bà sợ nếu bà không mặc như vậy, không đeo như vậy… thì người ta không biết rằng bà có nhiều đất đúng không? Cần nhân phẩm thì không có nhân phẩm, cần tiết chế thì không tiết chế, cần tiền tài cũng không có tiền tài, vậy bà chạy đến chỗ của những kẻ có tiền mà khoe khoang rộng rãi cái gì chứ? Bà không tự cảm thấy mất mặt xấu hổ sao, lại còn dám nói tôi là kẻ không có tiền đồ…”


Bị quở trách tả tơi, Triệu Bình Phương kinh ngạc đến ngây người ra, tức đến ói máu liền giậm chân một cái:


“Mày… mày… mày, con nha đầu chết tiệt này, mày dám cười nhạo tao, đừng cho rằng mày gả vào gia đình giàu có rồi thì có thể cao hơn người khác một bậc, mày cũng không khá hơn chút nào… Hàn Tịnh, mày… đây gọi là vong ân phụ nghĩa sao…”


“Vong ân phụ nghĩa? Xin hỏi, bà đối với tôi có gì gọi là ân nghĩa? Triệu Bình Phương phu nhân, phiền bà ít đặt cái từ đó lên mặt mình thôi. Từ hôm nay, tôi đây là muốn nhắc nhở bà, sau đó nếu bà còn ra ngoài đánh bạc làm loạn lên, thì sẽ không có ai đến giúp bà giải quyết nữa đâu. Đông gia đã giải quyết nó cho bà suốt sáu năm qua, sớm đã thấy chán rồi.”


Những câu nói trước cô còn tử tế, ngữ khí khá kịch sự, nhưng đến câu này, thái độ đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt cũng vô cùng sắc lạnh, hứ, lại còn dám đứng trước mặt Ninh Mẫn cô mà la lối om sòm, cũng không chịu lấy gương tự xem mình là ai?


Triệu Bình Phương trong lòng run lên, nghẹn lời, sau một lúc lâu, gào lên khóc:


“A Trùng ơi, anh mau đến đây xem, đứa con gái bảo bối của anh muốn tạo phản rồi, nó không muốn nhận người mẹ này. Nó còn định đẩy Nương Tam của chúng ta ra chết đường chết chợ nữa…”


Ồ, vừa khóc, vừa ồn ào, vừa nói láo.


*Bịch…!*


Nét mặt Ninh Mẫn trầm xuống ném cái túi nhỏ trong tay xuống mặt bàn:


“Muốn khóc tang ba tôi thì chạy đến trước mộ ông ấy mà khóc. Đừng có khóc ở đây. Đi ra ngoài, lập tức đi ra ngoài. Ở đây tôi vẫn còn chuyện phải bàn với Thôi tiên sinh… Tôi nói cho bà biết, hôm nay là lần cuối cùng, sau này tái phạm, sống chết mặc kệ bà…”


Triệu Bình Phương vừa nghe xong, biết rõ chuyện ngày hôm nay của bà ta đã kết thúc, vội vã cầm lấy túi của mình, chạy nhanh ra ngoài.


Đợi đến khi cửa được đóng lại, bà ta thẫn người ra, cơn giận dữ trong lòng đằng đằng sát khí, đứng tại chỗ giậm chân một cái: Trước kia cô là cô gái hiền lành nhát gan đến thế, sao hôm nay lại biến thành như vậy, lại dám hô to gọi nhỏ với bà ta.


Bên trong phòng, Thôi Tán lộ ra vài nét kinh ngạc, một Hàn Tịnh hung hãn như vậy, anh ta đúng thật là lần đầu tiên được thấy, Hàn Tịnh trước đây, ôn nhu nhỏ nhẹ, lúc chọc cô, hiếm khi mới thấy những ngôn từ kịch liệt, còn dáng vẻ lúc này… thật giống như cọp cái…


“Mấy năm không gặp, em đã thay đổi không ít!” Anh nói.


“Kì lạ lắm sao? Là người thì đều sẽ thay đổi! Khoảng thời gian sáu năm, con người dù có ngây ngô đi nữa cũng sẽ trưởng thành thôi. Thôi Tán, chúng ta đừng chỉ nói về quãng thời gian đấy, sau cái khoảng thời gian trong sáng đó, anh còn tưởng em vẫn là em của lúc trước sao?”


Ninh Mẫn để anh ta nhớ lại một lần nữa, xoay người ngồi xuống ghế sô-pha.


Đúng vậy, cô không còn là Hàn Tịnh của trước đây nữa, nhưng cô như vậy, cả người toát lên một sức hấp dẫn khác biệt khiến người ta mê mẩn, thậm chí còn hơn cả cô của sáu năm trước. Và ngay cả chính anh cũng không biết tại sao lại bị hấp dẫn như vậy.


“Hàn Tịnh, nếu tôi có thể một lần nữa quen biết em thì em cũng nhất định có một ngày lại yêu tôi!”


Anh yên lặng một lúc sau đó đứng trước mặt cô, dùng thân hình cao lớn của mình ôm lấy cô từ đỉnh đầu, tự tin nói ra những lời như vậy.


“Nhưng lúc trước tôi còn có một chuyện khác phải làm…”


Đột nhiên, anh cúi người xuống, chống hai tay xuống ghế sô pha, ánh mắt dò xét kĩ càng:


“Hàn Tịnh, hãy để tôi làm luật sư đại diện cho em, để tôi phụ trách hoàn toàn vụ án ly hôn của em và Đông Đình Phong…”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom