• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New CÔ VỢ GIẢ MẠO RẤT THẦN BÍ (2 Viewers)

  • Chương 33-34

Quả nhiên là vì chuyện này. Haizz, miệng của gia gia đúng là rất nhanh.


“Cẩn Chi, trong lòng con rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Loại người đó, con vẫn muốn… vẫn muốn…”


Hà Cúc Hoa trong đầu choáng váng nói không rõ ý, cái này rốt cuộc lại liên quan đến con tiện * đó. Bà nghĩ một hồi sau đó mới nói nốt nửa câu còn lại:


“…Con vẫn có thể gần gũi được?”


Con trai bà, mặc dù không nói ra là bị bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng bà biết hắn trời sinh đã “thích ở sạch”.


Đông Đình Phong cúi đầu hỏi Hà Cúc Hoa về những loài hoa, rất nền nã, dường như không nghe thấy những lời của mẹ hắn, từ từ nói khen ngợi một câu không đâu:


“Mẹ, loại hoa này thật thơm, tặng con một chậu để con để trong phòng làm việc…”


Không thấy hồi âm, hắn chỉ biết ngẩng đầu lên thì thấy mẹ hắn với bộ dạng buông xuôi, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm không muốn trả lời, không khỏi dật dật khóe miệng, mỉm cười ôm lấy Hà Cúc Hoa:


“Con rất rõ mình đang làm cái gì. Mẹ yên tâm, cục diện này sẽ không duy trì lâu đây, có lẽ là mấy tháng, cũng có thể là một năm, con sẽ lập lại trật tự mà…”


“Đó là ý gì?”


Hà Cúc Hoa cau mày, bà đã già rồi sao? Tại sao lại nghe không hiểu gì vậy?


“Nghĩa là con sẽ giúp mẹ lấy lại công đạo. Con của mẹ tuyệt đối sẽ không khiến mẹ mất mặt.”


Đúng vậy, con trai của bà, vẫn là đứa trẻ ưu tú của Đông gia, lẽ ra nên có được một lương duyên cẩm tú, nhưng hết lần này lần khác hắn lại lấy phải một nữ nhân không cân xứng, mất hết cả thể diện.


Vừa nghĩ đến chuyện này, Hà Cúc Hoa liền cảm thấy giận. Tiếc rằng gia phong Đông gia nghiêm ngặt, qua nhiều năm vẫn là lão gia gia quyết định, do đó, chuyện hôn nhân đại sự của con trai bà, bà hầu như không có quyền can thiệp, lại thêm lúc đó Hàn Tịnh đang mang thai đứa cháu nội của bà, bà chỉ có thể cam chịu. Nhưng hiện tại, bà vô cùng ân hận.


“Nói như vậy, con vẫn dự định ly hôn đúng không?”


“Dạ! Thời cơ đến con lập tức ly hôn.”


Đông Đình Phong gật đầu, hôn nhân của hắn và Hàn Tịnh sớm muộn gì cũng phải kết thúc, ngay từ lúc kết hôn, hắn đã dự đoán được kết quả này, nhưng lại là do cô đề nghị khiến hắn không thể tưởng tượng ra được.


Còn hiện nay mà nói, hắn bất luận thế nào cũng không ly hôn…


Bởi vì, hắn còn có nhiều chuyện không rõ, mà lần này, đây chính là cơ hội mà hắn chờ đợi suốt mấy năm nay, hắn đương nhiên phải lợi dụng chuyện tốt này rồi.


Sự xuất hiện của Thôi Tán tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chuyện này, hắn có thể khẳng định, nhưng thái độ khác thường muốn ly hôn của Hàn Tịnh chỉ bởi vì Thôi Tán sao?


Vấn đề này, rất đáng để bàn bạc.


Tại sao hắn luôn cảm giác có cái gì không đúng?


***


Rời Đông viên, trên đường đến gặp khách hàng, Đông Đình Phong ngồi trong xe chợp mắt, trong đầu hiện lên không phải là những số liệu kia, cũng không phải là những con số hàng tỷ lúc đàm phán, mà là khuôn mặt xinh đẹp kia lúc không trang điểm.


Hàn Tịnh gả cho hắn đã được sáu năm, ngoại trừ tối hôm đó ra, hắn chưa bao giờ nhìn kỹ càng khuôn mặt cô cả.


Trong trí nhớ của hắn, khuôn mặt trước kia của cô thanh tú, ấn tượng ôn nhu, rất hiền lành, hay ngại ngùng, không giỏi đối đáp, là một nữ sinh dễ đỏ mặt, nhưng ấn tượng đó vì nhiều năm không tiếp xúc nên rất mơ hồ, còn hiện tại, cô lại hoàn toàn thay đổi so với trí nhớ của hắn: Đó là một loại gì đó không chịu khuất phục, không sợ hãi, dám hống hách trước mặt hắn, biểu cảm tức giận cũng rất phong phú, hoàn toàn thay đổi so với ấn tượng ngày trước.


Cô không giống như một con búp bê được thiết kế tinh xảo, mà có sự tức giận của con người, chạy khắp nơi khiêu chiến với tính nhẫn nại và sức chịu đựng của hắn.


Hắn nên tức giận, vì lần này trở về, cô hoàn toàn không để ý đến thể diện của hắn, hành sự vô cùng hồ đồ.


Nhưng những hồ đồ có toan tính từ trước ấy lại khiến hắn không tự chủ được mà để ý đến nhất cử nhất động của cô.


======


Chuyện này với hắn là nói có chút quỷ dị. Đối với nữ nhân này, hắn không có đến nửa phần tình cảm nam nữ, cũng không có chung ý kiến, nhưng lần này quay về, rốt cuộc cô lại có thể khiến hắn có cảm giác hứng thú, rất muốn xem xem cô diễn kịch như thế nào: Tại bữa tiệc, nếu theo như ý đồ của Thôi Tán là muốn cô và Đông gia xích mích, nhân cơ hội này, muốn cho hết thảy mọi người biết: hắn, Đông Đình Phong, bị vợ ly hôn.


Đây là một tin tức động trời, một khi vỡ nở ra, đảm bảo hắn không còn mặt mũi nào trên thương trường.


Nhưng cô lại không hề phối hợp với Thôi Tán, lại rất thông minh để lại cho mình một con đường sống, chỉ âm thầm, mượn cái cớ này mà ngả bài với hắn, thảo luận ly hôn.


Trong chuyện này, cô lại dùng tâm cơ. Hơn nữa, còn là tùy cơ ứng biến, vô cùng sáng suốt. Thật sự rất khó tin!


Sáu năm nay, có thật đã khiến cô thay đổi lớn như vậy?


Trong đầu hắn hiện lên một tia nghi hoặc.


Đông Đình Phong đột nhiên mở mắt ra, gọi một cú điện thoại, đầu dây bên kia nhấc máy, thanh âm của một cô gái truyền vào tai hắn.


“Alo, xin hỏi ai ở đầu dây?”


“Đông Đình Phong!”


Hắn lạnh lùng phun ra ba chữ.


Đối phương im lặng một lúc lâu, tựa hồ bị ba chữ đó làm cho bối rối.


“Đông… Đông thiếu?” Một lúc sau, cô gái kia mới kinh ngạc hỏi lại một câu.


“Ừ, là ta. Cô là vệ sĩ của vợ ta đúng không?”


“Vâng…”


“Năm năm nay, vẫn là cô luôn ở bên chăm sóc cô ấy.”


“Vâng… Không sai!”


“Vậy tại sao hai ngày nay không thấy cô?”


“Là như vậy, sắp tới, tôi phải kết hôn nên đã từ chức. Vấn đề an toàn của thiếu phu nhân, Đông phu nhân nói sẽ chọn người khác chăm sóc cô ấy.”


“Thì ra là như vậy! Khó trách…”


“Đông tiên sinh tìm tôi có chuyện gì không?”


“Ừ, ta có chuyện phải làm phiền cô!”


“Đông tiên sinh đừng khác sáo!”


“Tình hình trong suốt năm năm thiếu phu nhân ở Hoa Châu tĩnh dưỡng cô hãy nói rõ cho ta biết được không?”


“Được, khi nào ngài muốn?”


“Càng nhanh càng tốt!”


“Vâng!”


“Ngoài ra, chúc cô hạnh phúc. Quà mừng kết hôn ta sẽ sai người mang đến. Cảm ơn cô năm năm qua đã dốc lòng chăm sóc vợ ta.”


“Ngài nói quá rồi!”


“Đúng rồi, vẫn còn một câu ta muốn hỏi!”


“Ngài cứ nói!”


“Năm năm nay, cô vẫn thường xuyên báo cáo tình hình sức khỏe của thiếu phu nhân cho mẹ ta. Tình hình của cô ấy mỗi năm đều chuyển biến tốt đẹp, chuyện này ta biết, nhưng trừ cái đó ra, còn có phát hiện gì tương đối đặc biệt nữa không?”


“… Đông tiên sinh muốn ám chỉ về phương diện nào?”


“Ví dụ như mặt ăn nói, so với trước kia, lời lẽ tranh luận có cải thiện hơn…”


Đông Đình Phong suy nghĩ một chút đưa ra ví dụ.


“Cái này thì không thấy phát hiện gì. Phu nhân vẫn luôn không thích nói chuyện. Năm năm nay, đa số cô ấy đều trầm mặc. Ngoại ra, cô ấy chỉ đọc sách, mấy năm nay phải học mấy môn chuyên ngành, bình thường chỉ lên lớp. Còn đối với các chuyện khác không có quan tâm.”


Cái này đúng là rất hợp với tính cách của cô ta.


“Vậy trước khi cô đưa cô ấy trở về Ba Thành, có đi qua chỗ nào khác thường không?”


“Phu nhân đã nhận được một bức điện báo lạ, sau đó, cô ấy đã bỏ trốn. Chuyện này, không phải Đông phu nhân đã nói lại với ngài rồi sao!” Đối phương đột nhiên hỏi lại.


“Ừ!”


“Sau đó, lúc được đưa lên máy bay, phu nhân vẫn một mực nhốt mình trong phòng, loay hoay tìm tài liệu của mình. Hầu như không có sự khác biệt!”


“Được! Ta biết rồi.”


Sau khi cúp điện thoại, Đông Đình Phong rơi vào trạng thái trầm tư: Đông thiếu phu nhân bây giờ với Đông thiếu phu nhân theo những gì vệ sĩ kể lại có một sự khác biệt nhất định. Xem ra, hắn vừa biết được một tin quan trong về vợ mình, đây quả là chuyện rất cần thiết. Có lẽ, hắn có thể từ báo cáo của vệ sĩ kia thu được vài thứ có thể biết được những thông tin liên quan đến sự khác thường của cô.


“Tiểu Trần.”


Hắn suy nghĩ một chút, rồi hạ lệnh: “Nghĩ cách đến sân bay Hoa Châu tìm hiểu những thông tin có liên quan đến thiếu phu nhân trong phi cơ đó về đây cho ta. Nhớ là đừng để cho bất kỳ ai biết là ta điều động. Chuyện này hãy tiến hành một cách im lặng.”


“Vâng.”


Trần Tụy gật đầu, nghi ngờ nhìn vào kính hậu quan sát Boss: Chuyện thần thần bí bí như vậy là vì cái gì?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom