• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô gái nhỏ của anh - 我的小女孩 (1 Viewer)

  • Phần II

3
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Tôi quay lưng lại với anh rồi âm thầm thở dài một tiếng, sau đó ngoảnh đầu lại mỉm cười tươi rói với anh, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra rồi nói: “Hết bao nhiêu tiền, em chuyển trả lại anh.”

Sau đó tôi ấn vào màn hình điện thoại của mình, đen ngòm.

Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng lại nhìn thấy Hứa Diên nhún nhún vai nói: “Tôi quên sạc điện thoại cho em mất rồi.”

Tôi vội vàng chạy tới bàn làm việc lấy dây sạc từ trong ngăn kéo ra rồi sạc pin điện thoại.

Trong lúc sạc pin, tôi cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.

“Thì là…”

Tôi nhìn Hứa Diên rồi nói: “Hôm qua em nôn lên người anh thật hả?”

Hứa Diên gật đầu: “Thật hơn cả chữ thật nữa.”

“Ngại quá, quần áo của anh đâu, để em giặt sạch cho anh.”

Tôi đỏ mặt, cứ hễ nghĩ tới chuyện này hôm qua tôi đã nôn hết lên người anh ngay lần đầu gặp mặt, tôi ước gì có cái lỗ nào đó để mình chui xuống luôn cho rồi.

“Không cần đâu.”

Hứa Diên ngồi xuống cái ghế bên cạnh, anh mỉm cười nhìn tôi: “Tôi vứt chúng đi rồi.”

“Hả?”

Tôi ngẩn người ra: “Vậy thì em sẽ đền cho anh.”

“Em không cần phải đền, tôi cũng có một phần trách nhiệm trong đó.”

Tôi nhíu mày lại, không hiểu rõ ý của anh trong câu nói đó, sau đó tôi nắm chặt tay lại nghe anh nói tiếp.

“Bởi vì tôi cũng nôn rồi.”

“...”

Mọi thứ đều vượt ra khỏi kịch bản phim, tôi còn ngại ngùng không biết phải làm như thế nào suốt. Cứ thế chuyện tình ngọt ngào tối qua tôi tưởng tượng ra cứ thế mất rồi.

Hại tôi vừa mới thất tình xong mà vẫn còn tâm trạng suy nghĩ đến mấy cái này nữa chứ.

Chuyện tình ngọt ngào ở đâu, là xấu hổ đến ch.ết thì có.

Trong lúc đang sạc điện thoại, nhất thời tôi không thể đi đâu được thế nên tôi chỉ có thể khách sáo nhìn anh rồi nói:

"Điện thoại của em vẫn chưa lên nguồn. Hay là thế này nhé, anh add wechat của em đi rồi em sẽ chuyển lại tiền cho anh sau."

"Được."

Hứa Diên đồng ý rất nhanh, sau đó anh lấy một tờ giấy trên bàn ra rồi viết lên trên đó một dãy số: "Đây là số điện thoại của anh và cũng là số wechat luôn."

Tôi cầm lấy tờ giấy rồi lại nghe thấy anh lên tiếng dặn dò: "Nhóc con, em đừng làm mất đấy nhé."
Nói xong Hứa Diên vẫy tay với tôi rồi ra khỏi văn phòng luôn.

Vào khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại ấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm được. Sau đó tôi nhìn tờ giấy mình đang cầm trong tay.

Ồ.

Chỉ là để lại số điện thoại thôi mà, anh còn ký cả tên ở mặt sau nữa chứ.

Hai chữ như rồng bay phượng múa: Hứa Diên.

Năm giờ chiều, khi tôi còn đang ở nhà sửa lại CV thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của bố.

"Niếp Niếp, con sửa soạn đi, buổi tối bố dẫn con ra ngoài ăn cơm."

Tôi sờ sờ lông mày rồi thở dài thườn thượt: "Thôi con không đi đâu, con đang sửa lại CV rồi."

"Hôm nay ăn sườn cừu nướng."

"..."

Tôi đứng bật dậy nói: "Vậy bố đợi con một chút nhé con xong ngay đây ạ."

"Đợi đã."

Bố tôi dặn dò: "Hôm nay là một dịp đặc biệt, con nhớ ăn mặc đẹp đẹp chút nhé."

"Yes, sir."

Sau khi cúp máy, tôi nhíu mày lại, dịp đặc biệt nào mà ăn sườn cừu nướng vậy?

Nhưng thôi cứ kệ đi, có đồ ăn là được rồi.

Thế là…

Một tiếng sau, tôi ăn mặc lồng lộn xuất hiện trong một nhà hàng Halal có tiếng.

Tôi đi lên phòng riêng số một ở trên tầng hai theo như lời dặn dò của bố. Lúc mở cánh cửa ra tôi và những người đang trong phòng riêng ngơ ngác nhìn nhau.

Đây chính là “dịp đặc biệt” mà bố tôi nói ư?

Một nhóm thanh niên hơn hai mươi tuổi ngồi ở trong phòng riêng, bọn họ mặc áo ba lỗ và quần đùi giống nhau, mùi hóc môn nam tính tràn ngập khắp trong căn phòng.

Ờ…

Tôi nghĩ mình đi nhầm phòng rồi nên đã vô thức lùi về sau nhìn một cái.

Phòng 201, đúng rồi mà.

Tôi lại đứng ở cửa phòng riêng, trong căn phòng im lặng như tờ. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi cuối cùng ánh mắt dừng lại một chỗ.

Là Hứa Diên.

Anh mặc một chiếc áo phông màu trắng, đầu đinh, ngồi tựa lưng vào thành ghế. Lúc này anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đột nhiên tôi đã hiểu được ý đồ của bố.

Nguyệt lão không chịu ngồi yên đang âm thầm xe duyên nối sợi tơ hồng.

Nhưng mà…

Dù cho ông có muốn làm Nguyệt Lão đi chăng nữa thì cũng phải nói rõ với tôi chứ. Tôi còn tưởng rằng mình đi dự tiệc với ông thật nên mới ăn mặc lồng lộn như thế này.

Một bộ lễ phục màu trắng, một đôi giày cao gót, mái tóc xoăn bồng bềnh cùng với lớp makeup được trang điểm xinh đẹp.

Thật đúng là tương phản với đám người hơn hai mươi mấy tuổi ăn mặc tùy tiện đang ngồi ở đây.
Trông tôi giống như một tiểu yêu tinh cố tình chưng diện vậy.

Tôi đứng ở ngoài cửa, vào cũng không được mà đi cũng không xong.

Cũng may, đúng lúc tôi còn đang do dự thì Hứa Diên đã chủ động đi tới giải vây cho tôi.

Anh đứng dậy đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi cười nói: "Vào thôi thưa công chúa nhỏ."

Nếu như là lúc bình thường có thể tôi sẽ nói anh quá là sến nhưng mà…

Đôi mắt của Hứa Diên thật sự rất đẹp.

Cực kỳ giống với ánh mắt của *Cao Trạm, người tôi thích đến đòi sống đòi ch.ết trong bộ phim tôi cày năm đó. Một đôi mắt vừa đa tình lại vừa dịu dàng. Thậm chí anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần anh lặng lẽ nhìn tôi như thế thôi là tôi đã không đành lòng nói ra hai từ từ chối rồi.

(*) Bắc Tề Vũ Thành Đế, tên húy là Cao Đam/Cao Trạm, biệt danh Bộ Lạc Kê, là hoàng đế thứ tư của triều đại Bắc Tề trong lịch sử Tr.ung Q.uốc.

Cho đến khi tôi theo sau Hứa Diên ngồi vào chỗ thì tôi mới hoàn hồn lại. Hóa ra chỗ ngồi bên cạnh Hứa Diên vẫn luôn để trống.

Tôi lén nhìn anh rồi nghĩ thầm trong lòng, có phải là…

Anh đã biết tôi sẽ tới đây từ trước rồi phải không?

Nhưng mà suy nghĩ này của tôi đã bị lật đổ rất nhanh, bởi vì…

Sau khi tôi và Hứa Diên ngồi xuống ghế thì căn phòng lại ồn ào hẳn lên, chàng trai ngồi bên cạnh Hứa Diên cười nói.

"Tôi đã bảo mà, vụ án này đã kết thúc được một tuần nay rồi sao tự nhiên sếp lại bảo chúng ta cùng đi ăn tiệc mừng chứ, hơn nữa còn yêu cầu đám thanh niên bọn mình ngồi riêng một phòng nữa."

Nhưng người khác cũng phụ họa theo nhưng mà ánh mắt khi bọn họ nhìn tôi và Hứa Diên có cái gì đó lạ lắm.

Tôi đoán chắc là bọn họ nghĩ rằng tôi mặc lồng lộn như thế này tới đây là vì muốn theo đuổi Hứa Diên đây mà.

Nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.

Tôi ngồi tại chỗ, hai tay nắm chặt lấy gấu váy, cảnh tượng tối ngày hôm qua bỗng chốc ùa về.

Thảo nào tôi thấy mấy người ở đây quen quen.

Hóa ra mấy người bạn đi cùng Hứa Diên tối hôm qua cũng là cả.nh s.át.

Nghe bố tôi nói mấy người họ tốt nghiệp cùng một trường cả.nh s.át, năm nay được điều hết về sở cả.nh s.át bố tôi làm hết.

Trong đó có một người nói luôn miệng, ấn tượng của tôi về anh ấy rất sâu đậm.

Vừa khéo anh ấy cũng đang ngồi ngay bên cạnh tôi, anh ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi sáp lại gần khẽ nói bên tai tôi:

"Này em gái, cách ăn mặc của em không được rồi."

Tôi ngẩn người ra: "Không được gì cơ?"

Anh ấy nhìn tôi rồi cười ngả ngớn: "Em không biết đấy thôi, sếp của bọn anh thích kiểu quyến rũ sexy ấy. Lần sau em mặc váy ngắn một chút, anh đảm bảo sếp sẽ quyến luyến không rời luôn."

"..."

Quyến luyến không rời ư? Cái khỉ gì đây vậy?

Tôi không biết phải làm sao, lúc tôi đang định lên tiếng giải thích chuyện hôm nay tôi ăn mặc như thế này tới đây không phải là vì Hứa Diên thì có một cách tay vòng qua sau lưng tôi rồi búng mạnh vào trán của người đàn ông kia.

Sau đó giọng nói của Hứa Diên vang vọng bên tai tôi: "Cậu ăn nói linh tinh gì đấy, đừng có mà dạy hư nhóc con."

Tôi vô thức ngoảnh đầu lại nhìn anh, sau đó…

Hứa Diên nghiêng người, cằm của anh vừa khéo ở ngay sát bên tai tôi. Tôi quay ngoắt đầu lại, trùng hợp thay đôi môi nhẹ nhàng sượt qua gò má của anh.

Chệch nhau có mấy phân thôi, e là tôi sắp hôn được anh rồi.

Im lặng mấy giây sau đó tiếng ồn ào ầm hết cả lên.

Cơ thể tôi cứng đờ, tôi vẫn duy trì tư thế ấy không dám động đậy cho đến khi Hứa Diên mỉm cười chậm rãi xoay người lại.

"Bộp bộp."

Anh đưa tay ra vỗ lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn xung quanh rồi nghiêm nghị nói: "Thôi được rồi, ai muốn ăn thì ăn mà ai muốn uống thì uống, ồn ào cái gì?"

Nhưng mà…

Trông anh có vẻ nghiêm túc đấy, nhưng nhìn từ góc độ của tôi thì tai của anh đã đỏ bừng lên cả rồi.

4
Tôi ngơ ngác nhìn một bên tai đang ửng đỏ của Hứa Diên, ngẩn người ra khoảng hai giây tôi không kìm được nữa mà bật cười.

Nhìn xem, người đàn ông luôn miệng là gọi tôi là nhóc con nhưng chẳng phải là anh cũng đơn thuần lắm sao. Chỉ vì một lần tiếp xúc thoáng qua với tôi mà tai của anh đã đỏ đến mức này rồi.

Không biết vì sao khi nhìn gương mặt người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh ngay trước mặt mình này tôi bỗng cảm thấy…

Dường như thất tình cũng chẳng phải là việc gì to tát cả.

May thay bữa cơm này cũng không lúng túng như trong tưởng tượng của tôi. Cùng là thanh niên trẻ tuổi, cũng không có sự khác biệt giữa hai thế hệ thế nên chúng tôi rất dễ dàng nói chuyện với nhau.

Sau khi tiếp xúc với nhau tôi rồi mới nhận ra một điều, thật ra những chàng trai ăn mặc tùy ý này cũng chỉ là những thanh niên hăng hái bình thường thôi, bọn họ cười đùa ha hả với nhau trên bàn cơm.

Trong đó có một chàng trai trông cũng dễ nhìn, sau khi uống được hai chén rư.ợu thì cậu ấy ôm mặt khóc nấc lên.

Mọi người đều bị dọa cho giật mình. Sau khi hỏi thăm mới biết được hoa ra cậu ấy vừa mới chia tay bạn gái hơn nữa còn bị bạn gái tặng cho cặp sừng trên đầu nữa.

Tôi chống cằm nghe bọn họ nói chuyện với nhau, nghe thấy thế thì tôi nhướng mày lên. Cái này giống với trải nghiệm thực tế của tôi đấy.

Xuất phát từ sự đồng tình, tôi không khỏi đưa mắt nhìn cậu ấy, đột nhiên có một chai nước hoa quả chắn ngay trước mặt tôi.

Tôi nhìn theo cánh tay đang cầm chai nước hoa quả, là Hứa Diên.

Hứa Diên cầm một chai nước ép quả việt quất xanh rồi nghiêm túc nói: "Đừng nhìn nữa, người ta thất tình rồi uống rư.ợu giải sầu, nhóc con như em vẫn nên uống nước ép thì hơn."

Tôi không chịu, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bật thốt lên: "Ai mà chẳng một lần thất tình chứ?"

Tôi vừa mới nói xong thì Hứa Diên đờ người ra hai giây, anh đăm chiêu nhìn tôi rồi nói: "Thế nên hôm qua em uống say khướt như thế là vì thất tình ư?"

Tôi đỏ mặt, sau đó lại nhớ tới chuyện tối hôm qua tôi uống say rồi nôn hết lên người anh. Tôi mím môi lại không nói thêm gì nữa

Hứa Diên rót một cốc nước ép rồi để nó ngay trước mặt tôi. Anh sờ sờ sống mũi của mình, kìm nén mãi rồi đột nhiên nh nói: "Nhóc con, chia tay vui vẻ."

Tôi đờ ra, sau đó bật cười.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom