• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu (1 Viewer)

  • Chương 23-24


Chương 23: Náo loạn ở sở cảnh sát
Đường Mạn Đình từ sau việc bắt Tiểu Di không thành, lại bị Đường Thiên Tuyết thấy mặt, cô ta trở về nhà thấp thỏm lo âu. Cô ta sợ nếu Đường Thiên Tuyết nói chuyện này cho Tô Dĩ Thần biết, rồi dậm mắm thêm muối gì đó, Tô Dĩ Thần sẽ tin lời cô mà trả thù cô ta.
Đường Mạn Đình không thể chấp nhận việc chịu thua Đường Thiên Tuyết, nhưng lần này là một cảm giác bất an lớn, cô ta cảm nhận được bản thân sắp gặp nguy hiểm.
Không thể ngồi yên chờ chết, Đường Mạn Đình nhanh chóng thu dọn hành lý, cô ta muốn trốn qua nước ngoài một thời gian.
Cô ta đắc ý tin rằng Tô Dĩ Thần chỉ có thể lộng hành trong nước, nếu cô ta qua nước ngoài thì tuyệt đối sẽ an toàn.
Đường Mạn Đình tỉ mỉ lên kế hoạch từng chi tiết, nhưng rốt cuộc, cô ta vừa đặt mông ngồi xuống ghế máy bay đã bị cảnh sát tóm.
Đường Mạn Đình đương nhiên không chịu hợp tác, cô ta làm náo loạn cả sân bay, cổ họng gân lên không ngừng la hét.
"Các người nghĩ các người đang làm gì vậy hả, tôi là thiên kim của Đường gia, các người chỉ dựa vào lời vu khống của một tiện nhân mà dám bắt tôi sao, mau thả ra, lũ khốn."

Chương 23: Náo loạn ở sở cảnh sát
Một viên cảnh sát nữ đã chịu không nổi những lời 'vàng ngọc' của Đường Mạn Đình mà khi đi ngang qua một chiếc bàn, viên cảnh sát nữ này đã tùy tiện vơ lấy chiếc giẻ lau mà nhét vào miệng của cô ta.
Đường Mạn Đình sốc đến trợn trừng mắt nhìn nhưng cô ta không thể la hét được nữa, vị cảnh sát lúc này này lại nói với cô ta, đôi mắt nhìn cô ta vô cùng xem thường.
"Vâng, Đường đại tiểu thư có gì muốn nói xin hãy về sở mà giải trình, ngoài việc bị bắt về tội bắt cóc và giam cầm trẻ em trái phép, bạo hành trẻ em, thì từ nãy đến giờ Đường đại tiểu thư đã góp nhặt thêm hai tội nữa rồi đấy. Đó là chống người thi hành công vụ và phỉ báng cảnh sát. Đáng lẽ cô còn một tội làm ô nhiễm tiếng ồn nữa, nhưng cô đã nhiều tội quá rồi, tôi cũng thương cảm mà giúp cô bỏ qua lần này. Nếu Đường đại tiểu thư hiểu những gì tôi vừa nói xin hãy hợp tác để chúng ta mau chóng cùng nhau về sở. Nếu cô không hiểu, thì chúng ta vẫn về sở, nhưng có lẽ chúng tôi nên xem xét lại giống loài của cô trước tiên."
Đường Mạn Đình bị sỉ nhục công khai như thế, cô ta tức anh ách, đôi mắt với tròng trắng nổi lên từng sợi gân đỏ, nhưng cô ta không thể làm gì được, mà cục tức vẫn ở trong lòng khiến cô ta cực kì cực kì khó chịu.
Cảnh tượng Đường Mạn Đình bị bắt ở sân bay bị lan truyền trên các trang báo với tốc độ chóng mặt, cổ phiếu Đường giá vì thế mà tụt dốc thê thảm.

Chương 23: Náo loạn ở sở cảnh sát
Tại sở cảnh sát, Đường Mạn Đình bị còng tay ngồi thảm hại, ở đây mặt mày của ai cũng nhìn cô ta rất hung dữ, cô ta như một con cún mà ngồi ngoan ngoãn.
"Đình Đình, Đình Đình…"
Đường Mạn Đình nghe thấy giọng nói quen thuộc, khiến cô ta như được cứu vớt, mắt cô ta bừng sáng nhìn về phía tiếng gọi, nước mắt đột nhiên chảy xuống đầm đìa.
"Bố, mẹ…"
Đường Ngạo Thiên và Dụ Lam Lam nhìn thấy Đường Mạn Đình, vẻ mặt lo lắng mà nhanh chóng chạy tới.
Nhất là Đường Ngạo Thiên, ông ta cưng con gái như châu báu, nhìn thấy cảnh này không khỏi xót xa.
"Đình Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai, kẻ nào dám hại con ra nông nỗi này."
Đường Mạn Đình òa khóc nức nở, bày ra vẻ bản thân bị oan rất ấm ức.
"Là Đường Thiên Tuyết, là cô ta vu oan cho con, hại con bị đám cảnh sát ở đây coi thường."

Chương 23: Náo loạn ở sở cảnh sát
"Mạn Đình, đừng ăn nói hàm hồ, Thiên Tuyết tuyệt đối không phải người như thế."
Trong tình cảnh này mà Dụ Lam Lam lại lên tiếng bên vực Đường Thiên Tuyết, Đường Mạn Đình nghiến răng không cam lòng, cô ta còn mếu máo nức nở hơn, vừa nấc vừa oán trách.
"Mẹ, con bị hại ra thê thảm như thế này mà mẹ còn bênh vực cô ta, mẹ có coi con là con của mẹ không thế?"
Đường Ngạo Thiên thương xót con gái, ông ta vỗ vào lưng Đường Mạn Đình để dỗ dành cô ta, mắt còn trừng lên quyết tâm.
"Được rồi, Đình Đình con đừng khóc nữa, việc này bố sẽ giải quyết ổn thỏa, bố không để con chịu thiệt thòi đâu."
Đường Ngạo Thiên nói ra vẻ rất hùng hồn, tất cả đã bị Đường Thiên Tuyết đúng lúc vừa bước vào đã nghe thấy hết, thật cảm động cho tình bố con nhà họ.
Đường Ngạo Thiên nói là thế, nhưng có làm được hay không, thì lần này ông ta phải bước qua xác của cô thì may ra còn cơ cơ hội cho Đường Mạn Đình trở mình.
"Bố không giải quyết được chuyện này đâu, vì những việc độc ác mà Đường Mạn Đình làm đều có chứng cứ rành rành, cô ta nhất định không thoát được."

Chương 23: Náo loạn ở sở cảnh sát
"Bố, cô ta…"
Đường Mạn Đình nhìn thấy cô, cô ta chỉ dám đứng ra đằng sau lưng của Đường Ngạo Thiên giả vờ làm ra vẻ mặt sợ hãi tột độ.
Đường Ngạo Thiên nhìn thấy con gái cưng bị Đường Thiên Tuyết dọa cho mất hồn mất phách, ông ta không nói không rằng, vẻ mặt căm phẫn đi tới trước mặt Đường Thiên Tuyết.
Rồi bất ngờ ông ta tát cô một cái thật mạnh, sau đó dùng cái tay vừa mới đánh cô mà chỉ trỏ, chì chiết cô.
"Tao đúng là nuôi ong tay áo, tao bất chấp mày là nghiệt chủng mà nuôi mày bao nhiêu năm ở Đường gia, bây giờ mày lại quay ngược lại hại con gái của tao sao?"
"Ông à, bình tĩnh đi, tại sao ông lại đánh con bé như thế?"
Dụ Lam Lam thấy Đường Thiên Tuyết bị đánh, bà ta vội ra mặt kéo Đường Ngạo Thiên lại, hết lòng trấn an ông ta.
Rồi lại quay sang phía Đường Thiên Tuyết, nét mặt lo lắng hỏi han.
"Thiên Tuyết à, con không sao chứ?"

Chương 23: Náo loạn ở sở cảnh sát
"Thiên Tuyết à, con không sao chứ?"
Đường Thiên Tuyết đúng là có sao, cú tát mạnh đến in hằn dấu tay thô kệch của Đường Ngạo Thiên.
Nhưng cô không tránh né, cũng không than vãn, chấp nhận cái tát này để tỉnh ngộ ra.
Cô cười nhạt, bất ngờ lên giọng giễu cợt.
"Bố, bố thương con gái của bố như thế vậy con không thể thương con gái của con sao? Thử hỏi có bao nhiêu vết thương trên người con của con mà không do con gái quý giá của bố gây ra. Đường Mạn Đình cô ta không phải là con người nữa, nhân cách của cô ta đã là bị mối mọt ăn cả rồi, đều là tại bố đã quá nuông chiều cô ta đó."
Đường Ngạo Thiên tức giận đến đỏ tía cả mặt, ông ta lớn tiếng quát tháo, một mực tin tưởng Đường Mạn Đình mà cho rằng cô nói dối.
"Mày…. mày có con khi nào? Nếu mày có con tại sao Tô gia lại không công khai? Rõ ràng là mày đang nói dối. Là mày muốn vu khống để hủy hoại cả đời của con tao."
Nói xong, ông ta lại một lần nữa bất chấp Dụ Lam Lam ngăn cản, ông ta vẫn đẩy bà ấy ra, sắc mặt hung tợn nhào tới.

Chương 23: Náo loạn ở sở cảnh sát
"Hôm nay ngay tại đây tao phải cho mày biết tay mới được."
Cái tát định giáng xuống một lần nữa, Đường Thiên Tuyết vẫn mở to mắt nhìn ông ta không hề sợ hãi.
Nhưng lần này không dễ, tay của Đường Ngạo Thiên bất ngờ bị túm chặt.
Một bàn tay gồng lên lực lưỡng đang siết chặt lấy cổ tay của ông ta khiến ông ta đau đến tím tái mặt mày.
"Cậu là ai, mau thả tôi ra."
Người này nhướng mày, thả mạnh tay của Đường Ngạo Thiên ra, sau đó điềm tĩnh chấp hai tay ra sau lưng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà nhìn xuống nói.
"Tôi là trợ lý của Tô thiếu, Tổng giám đốc T&T. Ông Đường đây cứ giơ cao tay với phu nhân của Tô thiếu như thế, chẳng khác nào ông đang vả thẳng mặt ông chủ của chúng tôi, vậy thật không phải phép lắm nhỉ?"


Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Đường Ngạo Thiên mở to mắt, cổ họng nghẹn ứ sững sờ, ông ta không thể tin được Đường Thiên Tuyết lại được Tô Dĩ Thần chống lưng cho, trong đầu ông ta đang tự hỏi, chẳng phải cả nhà họ Tô và Tô Dĩ Thần đều xem thường Đường Thiên Tuyết hay sao, từ khi nào mà Đường Thiên Tuyết lại được nâng cao địa vị như thế?
Dụ Lam Lam lúc này mới đi đến chỗ Đường Thiên Tuyết, ánh mắt ánh lên nỗi đau lòng mà hỏi lại.
"Thiên Tuyết, những gì con vừa nói… là thật chứ?"
"Mẹ đừng tin cô ta, cô ta muốn hãm hại con."
Đường Mạn Đình sốt sắng liền nói lớn không cho Đường Thiên Tuyết có cơ hội nói rõ cho Dụ Lam Lam biết.
Nhưng ánh mắt của Dụ Lam Lam vẫn nhìn Đường Thiên Tuyết cầu khẩn một câu trả lời.
Đường Thiên Tuyết rất thương Dụ Lam Lam, nhưng không vì thế mà cô mềm lòng với con gái của bà ấy.
Ánh mắt cô cứng rắn nhìn Dụ Lam Lam nói.
"Dì Lam, vì dì đã đối xử tốt với con, nên con mới tha cho Đường Mạn Đình nhiều lần. Nhưng mới hôm qua cô ta lại tấn công con gái của con. Dì và bố có thể xem chứng cứ nếu không tin. Con không còn gì để nói hết."

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Dụ Lam Lam nghe thấy đột nhiên bật khóc, có vẻ bà ấy hoàn toàn tin lời Đường Thiên Tuyết nói.
Đường Mạn Đình nhìn thấy bà ấy bị cô dụ dỗ như vậy liền kích động mà la hét.
"Là dàn dựng, tất cả chỉ là dàn dựng, Đường Thiên Tuyết cô tưởng có thể hại được tôi bằng máy cái chứng cứ giả đó sao? Cô đừng mơ, bố sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
Giọng của cô ta chát đến nổi cảnh sát cũng không để yên được mà dùng dùi cui đập bàn thị uy.
"Đường Mạn Đình, yêu cầu cô im lặng, cô có thể nói chuyện với luật sư của cô, đừng biến nơi này thành cái chợ."
Cảnh sát lên tiếng rồi thì cũng không ai dám hé răng nữa.
Đường Thiên Tuyết đến sở cảnh sát để giao nộp thêm chứng cứ, cô cũng không để ý đến bọn họ nữa mà quay lưng đi một mạch.
Thôi thì để cả nhà họ đoàn tụ thêm một lúc. Sau này, chắc là lâu lắm bọn họ mới lại được gặp nhau.
Một lúc sau, đến Đường Ngạo Thiên cũng bất lực muốn về vì thế lực của Tô Dĩ Thần ông ta không phải nói động là có thể động vào được ông ta cần thời gian để nghĩ cách.

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Một lúc sau, đến Đường Ngạo Thiên cũng bất lực muốn về vì thế lực của Tô Dĩ Thần ông ta không phải nói động là có thể động vào được ông ta cần thời gian để nghĩ cách.
"Đình Đình, bố mẹ về trước đây, con cố chịu khổ vài ngày vậy."
Đường Mạn Đình làm ra vẻ mặt đáng thương mà níu kéo ông ta lại.
"Bố, đừng đi, đừng để con ở đây một mình. Bố có thể nộp tiền bảo lãnh cho con mà. Con muốn về nhà, ở đây hôi hám toàn là sâu bọ, con không chịu được."
Đường Mạn Đình giở giọng tiểu thư, lại chê bai sở cảnh sát trước mặt cảnh sát, ngay lập tức cô ta đã bị ăn mắng.
"Đường Mạn Đình, tội của cô chứng cứ đã đầy đủ, hồ sơ cũng đưa lên tòa án luôn rồi, không có bảo lãnh gì hết."
Đường Mạn Đình giật mình sợ hãi núp sau Đường Ngạo Thiên. Ông ta cũng không nỡ để cô ta ở lại nhưng ông ta lại không thể làm được gì, chỉ đành an ủi cô ta rồi đi về.
"Đình Đình à, con yên tâm ở đây vài ngày. Bố nhất định sẽ tìm cách, bố không để con ngồi tù đâu."

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
"Bố, bố phải nhanh lên đó, ở đây lâu chắc con chết mất."

Đường Ngạo Thiên vừa trở về nhà đã sẵn tay đập vỡ một bình sứ để trút cơn nóng giận.
"Tôi đúng là điên rồi mới đi nuôi Đường Thiên Tuyết, nó đúng là đứa tâm địa xấu xa mà, y hệt như người mẹ lẳng lơ của nó."
Dụ Lam Lam nhăn mặt nói lại.
"Đường Ngạo Thiên, sao ông có thể nói như vậy. Nếu như Mạn Đình thật sự làm hại con của Thiên Tuyết thì sao, tính tình của Mạn Đình ông là người rõ hơn ai hết."
Đường Ngạo Thiên tức giận đến nóng mặt là nói lớn.
"Dụ Lam Lam, rốt cuộc Đường Thiên Tuyết là con bà hay Đình Đình mới là con bà? Chỉ vì người phụ nữ phản bội kia uống thuốc tự tử mà bà áy náy suốt hơn hai mươi năm, bà đã chăm sóc, coi Đường Thiên Tuyết như con, vậy mà nó đùng một cái đâm sau lưng con gái bà, bà làm mẹ mà cũng chịu được sao?"

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Một tiếng thở dài phát ra từ Dụ Lam Lam, Đường Ngạo Thiên yêu thương Đường Mạn Đình còn bà thì yêu thương cả hai. Con đẻ con nuôi gì cũng là con mà bà một tay nuôi lớn, tính cách của cả hai, bà là người hiểu rõ nhất, trong tình huống hai đứa con của mình một bên trắng, một bên đen, bà cũng cảm thấy rất khó xử. Thôi thì phải trái trắng đen đều có trời biết đất biết, bà không muốn phải nhúng tay vào để rồi mọi chuyện lại đi quá xa.
Dụ Lam Lam quay lưng nói một cách bất lực.
"Hừm, ông đúng là không nói lý lẽ mà, Thiên Tuyết nói đúng, Mạn Đình thành ra như vậy là do ông đã quá chiều nó. Chuyện này một mình ông giải quyết đi, còn tôi chỉ nghe theo phán quyết của tòa. Không thể để Mạn Đình lạc lối mãi được."
Dụ Lam Lam nói xong thì bỏ lơ Đường Ngạo Thiên mà bước lên lầu, Đường Ngạo Thiên run tay chỉ theo, mặt nhăn lại vì tức giận. Ông ta chửi từ sở cảnh sát về đây nên hơi sức không còn nhiều, bây giờ cũng chỉ mắng được một câu lấp bắp.
"Bà… đến cốt nhục của mình mà cũng không quan tâm, bà đúng là… đúng là máu lạnh mà."


Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Đường Thiên Tuyết trở về biệt uyển, cô mang trên mặt một vết sưng đỏ, nét mặt khá buồn bã vì nghĩ đến biểu cảm của Dụ Lam Lam hôm nay. Rõ là cô không có lỗi, nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác khó chịu.
Thêm một chuyện nữa, vì vụ kiện lần này mà bây giờ hầu như ai cũng biết cô có con riêng rồi, có thể Tô Dĩ Thần không để tâm vì giữa cô và anh vốn không hề có tình cảm. Nhưng anh còn có cả Tô gia, bọn họ nhất định vì chuyện này mà làm khó anh, đe dọa vị trí thừa kế của anh.
Tô Dĩ Thần đã giúp cô nhiều vậy rồi, cô thật sự không muốn mang lại rắc rối cho anh nữa.
Đường Thiên Tuyết đang ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ trong phòng thì đột nhiên giọng của Tô Dĩ Thần cọc cằn vang lên.
"Đường Thiên Tuyết, Thính Văn nói hôm nay cô lại bị đánh ở sở cảnh sát. Đầu óc của cô rõ là có vấn đề, cô không biết né đi à?"
"Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
Đường Thiên Tuyết nhìn Tô Dĩ Thần, cả ánh mắt và cách nói chuyện hình như có gì đó kỳ lạ. Tô Dĩ Thần khẽ nhíu mày có khó hiểu.
"Cô nói như vậy là có ý gì?"

Chương 24: "Có phải tôi lại khiến anh mất mặt không?"
"Cô nói như vậy là có ý gì?"
Đường Thiên Tuyết cúi đầu, cô có vẻ dè dặt nói.
"Hai tháng sau, khi bệnh tình của Tiểu Di có chuyển biến tốt, chúng ta… có thể ly hôn không? Đương nhiên số tiền mà tôi nợ anh tôi sẽ trả, có thể là trả góp…"
Không đợi Đường Thiên Tuyết nói hết, Tô Dĩ Thần bước chân nhanh nhảu bước tới gần, anh đưa tay lên bóp lấy cằm của cô, ánh mắt như tia lửa điện muốn thiêu rụi cô vậy.
"Đường Thiên Tuyết, cô dám nói lại lần nữa xem. Nhìn tôi giống người bị lợi dụng xong rồi dễ dàng vứt bỏ vậy à?"
"Tôi… tôi không có ý đó, anh đừng hiểu lầm. Mau thả… tôi ra đi, đau."
Đường Thiên Tuyết có vẻ đau thật, mắt của cô đỏ lên đến nơi.
Thật không ngờ lúc cô bị người ta đánh thì cố gồng mình chịu đựng không kêu ca, vậy mà anh mới bóp một cái nhẹ đã ứa nước mắt suýt khóc như thế.
Nhưng nó lại khiến Tô Dĩ Thần mềm lòng mà buông ra thật. Tuy vậy anh vẫn rất khó chịu vì cô lại dám nói ly hôn trước với anh.
Nhưng nó lại khiến Tô Dĩ Thần mềm lòng mà buông ra thật. Tuy vậy anh vẫn rất khó chịu vì cô lại dám nói ly hôn trước với anh.
"Đường Thiên Tuyết, đừng quên thỏa thuận của chúng ta là hai năm sau mới ly hôn, mà có sớm hơn đi chăng nữa, tôi mới là người quyết định, không đến lượt cô lên tiếng."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom