• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu (1 Viewer)

  • Chương 27-28


Chương 27: Vứt bỏ lòng tôn trọng cuối cùng
Chương 27: Vứt bỏ lòng tôn trọng cuối cùng
Tô Dĩ Thần như biến thành một con người khác vậy, từ giọng nói đến cử chỉ đều làm cho Đường Thiên Tuyết yên tâm mà đặt cược.
Có lẽ đầu óc của cô đã bị anh làm cho mê mụi rồi chăng, cô không thể nghĩ được gì hết, cứ thế mà bị cuốn theo. Toàn thân bị anh điều khiển đến rã rời, nhưng cô không hề ghét cảm giác này chút nào.
Trải qua một đêm khác thường, Đường Thiên Tuyết thái độ đối với anh cũng khác hẳn.
Cô dậy sớm hơn, toàn thân đắp kín chăn chỉ để lộ ra đôi mắt. Đôi mắt này hôm nay lại bạo gan nhìn vào anh chằm chằm trong khi anh vẫn còn đang ngủ.
Bỗng nhiên, Tô Dĩ Thần như cảm nhận được mà môi chợt nhếch lên cười. Đường Thiên giật mình vội lăn người đi hướng khác thì anh đã đưa tay ra kéo cô lại nằm trong lòng của mình.
Mặt cô áp sát ngực của anh, hình như có thể nghe rõ ràng từng nhịp tim của anh đang đập, tim của cô cũng không làm chủ được mà đập mạnh liên hồi.
"Cơ thể em sao rồi, có thấy đau không?"

Chương 27: Vứt bỏ lòng tôn trọng cuối cùng
Đường Thiên Tuyết không trả lời, cô chỉ lắc đầu.
Mặt của cô lại nóng bừng lên rồi. Năm nay cô cũng đã 26 tuổi, cũng quá tuổi để nhận thức được cảm xúc của bản thân. Trước đây quen với Lôi Hạo Hiên, thứ cảm xúc này cũng chưa từng xuất hiện bao giờ.
"Không lẽ mình lại thích Tô Dĩ Thần sao? Không, không phải đâu. Chắc là vẫn còn dư âm của tối hôm qua. Chắc là vậy rồi, mình không thể nào thay đổi chóng mặt chỉ sau một đêm được, tuyệt đối là không thể."
Đường Thiên Tuyết nghĩ thầm trong đầu, nhưng cử chỉ lại bộc lộ hết ra bên ngoài, từng cái lắc đầu phủ nhận, đến hơi thở dài, có lẽ cô quên mất là mình đang nằm trong lòng của anh, nên dù chỉ là một cái động đậy nhỏ anh cũng cảm giác được.
Tô Dĩ Thần vờ ho lên một tiếng khiến cô giật mình tỉnh táo lại.
Cô vội vàng ngồi dậy lại thành ra ngã nhào đè lên người anh. Đúng là có tật giật mình thì làm gì cũng luống cuống.
"Sáng… sáng rồi, tôi phải qua xem Tiểu Di."
Cô nhìn đi chỗ khác chứ không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Dĩ Thần như đang cố tình lẩn tránh, anh cũng không giữ cô lại mà để cô ngồi dậy.

Chương 27: Vứt bỏ lòng tôn trọng cuối cùng
Anh chống tay, nét mặt thoải mái nhìn cô nhặt lại quần áo rồi kéo lê cả tấm chăn lớn chạy vào phòng tắm.
Không biết từ bao giờ, anh lại để tâm đến cô nhiều như vậy, gần đây anh hay bất giác mà mỉm cười mỗi khi nghĩ tới cô.
Đột nhiên, sắc mặt của anh thay đổi 180 độ, nó trở nên khó coi khi anh bất chợt nghĩ đến một việc.
Anh bước xuống giường, khoác nhanh chiếc áo choàng ngủ vào mình, lại gần bàn làm việc lấy điện thoại gọi cho ai đó, chân mày anh nhíu chặt, ánh mắt sắc lạnh như dao, giọng nói rất nghiêm nghị.
…..
Một tuần sau.
Dựa vào mức độ nghiêm trọng mà Đường Mạn Đình gây ra cho Tiểu Di, cô ta dường như cầm chắc án tù 20 năm trong tay.
Đường Mạn Đình nghe tin xong, khóc lóc gào thét đến lăn ra xỉu.
Đường Ngạo Thiên dù có chạy chữa thế nào cũng đều là vô dụng, trong cơn kích động mạnh, ông ta đã đến tòa soạn nơi mà Đường Thiên Tuyết làm việc để náo động một trận.

Chương 27: Vứt bỏ lòng tôn trọng cuối cùng
Đường Ngạo Thiên dù có chạy chữa thế nào cũng đều là vô dụng, trong cơn kích động mạnh, ông ta đã đến tòa soạn nơi mà Đường Thiên Tuyết làm việc để náo động một trận.
"Đường Thiên Tuyết, mày ra đây cho tao, đồ cái thứ vô ơn."
Giọng của Đường Ngạo Thiên lớn đến vang vọng, một thực tập sinh hớt hãi chạy đến bàn làm việc của Đường Thiên Tuyết mà báo cho cô biết.
"Chị Thiên Tuyết, bên ngoài có người la hét gọi chị kìa. Nhìn ông ta rất dữ."
"Ừm."
Đường Thiên Tuyết khẽ gật đầu rồi đứng dậy ngay, biết không thể trốn tránh mãi thì cứ dứt khoát gặp rồi giải quyết một lần.
Đường Ngạo Thiên vẫn la hét không biết khản cổ là gì, cô ta thuận tay đập vỡ mấy cái bình hoa rồi, trên tay còn cầm mảnh sành vỡ nên không ai dám đến gần ông ta để ngăn lại.
"Đường Thiên Tuyết, ra đây cho tao, mày không thò mặt ra, tao đập nát hết nơi này."

Chương 27: Vứt bỏ lòng tôn trọng cuối cùng
"Đường Ngạo Thiên, ông nghĩ mình đang làm gì vậy? Nơi này là nhà ông sao?"
Đường Thiên Tuyết ra đến nơi thì cái sảnh nhỏ đã vươn vãi đất cát, lá cây hỗn độn.
Đường Ngạo Thiên vẫn dùng giọng điệu cũ, gương mặt trợn lên dữ tợn.
"Cuối cùng mày cũng chịu trườn mặt ra, hôm nay còn dám gọi thẳng tên họ của tao, đúng là đủ lông đủ cánh rồi phải không?"
Đường Thiên Tuyết chau mày phớt lờ ông ta, cô quay sang nói với thực tập sinh vừa rồi.
"Tiểu Tinh mau gọi bảo vệ đi."
"Vâng."
Tiểu Tinh chạy đi ngay tức khắc, Đường Ngạo Thiên chỉ tay thẳng mặt của cô, lớn giọng phun ra một tràn.
"Mày còn dám gọi bảo vệ sao? Tao nói cho mày biết, nếu mày không rút đơn kiện thì tao sẽ không đi đâu hết. Đình Đình từ nhỏ cái gì nó cũng nhường cho mày, ăn đồ ngon, quần áo đẹp nó cũng nhường cho mày vậy mà mày vì đố kị tao thương nó hơn mà vu khống cho nó, khiến nó phải ngồi tù. Đình Đình là con ruột của tao, thương nó hơn là sai sao? Mày hại con của tao hết lần này đến lần khác là vì cái gì? Nếu biết trước bản tính của mày là ngậm máu phun người, ăn cháo đá bát thì tao đã không nuôi mày lớn đến tới bây giờ."

Chương 27: Vứt bỏ lòng tôn trọng cuối cùng
Ông ta làm ra vẻ mặt rất thê lương, mắt đỏ lên gần như suýt khóc.
Ông ta tự đấm ngực của mình, từng câu từng chữ nói ra đều giằng xé.
Đường Thiên Tuyết nghe được một vài giọng ở xung bênh vực ông ta.
"Ông ấy nói thật sao? Không ngờ Đường Thiên Tuyết lại là người ghê gớm đến như vậy."
"Cô quên vụ của Tô thiếu rồi sao? Chắc là muốn chiếm đoạt gia sản nên hãm hại em gái đây mà."
"Hứ, có phải là của mình đâu chứ, chỉ là con nuôi mà tham lam quá vậy."

Hóa ra đây mới là mục đích chính mà Đường Ngạo Thiên đến tận đây chỉ để nói với cô mấy câu vô bổ, thì ra ông ta cũng biết dùng mưu mẹo. Ông ta muốn tạo sức ép để người ngoài chỉ trỏ cô, khiến cô không chịu nổi điều tiếng mà phải rút lại đơn kiện.

Chương 27: Vứt bỏ lòng tôn trọng cuối cùng
Hóa ra đây mới là mục đích chính mà Đường Ngạo Thiên đến tận đây chỉ để nói với cô mấy câu vô bổ, thì ra ông ta cũng biết dùng mưu mẹo. Ông ta muốn tạo sức ép để người ngoài chỉ trỏ cô, khiến cô không chịu nổi điều tiếng mà phải rút lại đơn kiện.
Đường Thiên Tuyết cười nhạt, cô khoanh tay lại nói.
"Đường Ngạo Thiên, ông nói đủ chưa? Dù ông có gào khản cổ hay quỳ rạp xuống dưới chân tôi vang nài đi chăn nữa, tôi cũng không đổi ý đâu. Ai vu khống ai, ông là người biết rõ nhất. Vì nể tình ông đã xem tôi như con ở mà cho tôi sống ở Đường gia 18 năm, tôi mới không gửi ông một cái đơn kiện. Nếu ông cũng muốn vào tù ở chung với con gái yêu quý của ông thì cứ tiếp tục đi."
Đường Thiên Tuyết không còn kiêng nể gì nữa mà trực tiếp nói ra những lời tuyệt tình.
Cô đã từng coi ông ta là bố, cô cũng muốn sau này ông ta già yếu cô sẽ báo hiếu cho ông ta. Nhưng trong mắt của ông ta chỉ có người con gái cưng là Đường Mạn Đình. Vì Đường Mạn Đình mà sẵn sàng đổi trắng thay đen.
Vậy nên cô cũng không cần thiết phải cố chấp níu kéo mối quan hệ này thêm nữa.
Nói xong, Đường Thiên Tuyết lại quay lưng thẳng thưng đi vào trong.
Đường Ngạo Thiên tức đến muốn nổ tung. Ông ta ném mảnh sành trên tay về phía cô, tiếp tục to giọng thét gào.

Chương 27: Vứt bỏ lòng tôn trọng cuối cùng
Cô đã từng coi ông ta là bố, cô cũng muốn sau này ông ta già yếu cô sẽ báo hiếu cho ông ta. Nhưng trong mắt của ông ta chỉ có người con gái cưng là Đường Mạn Đình. Vì Đường Mạn Đình mà sẵn sàng đổi trắng thay đen.
Vậy nên cô cũng không cần thiết phải cố chấp níu kéo mối quan hệ này thêm nữa.
Nói xong, Đường Thiên Tuyết lại quay lưng thẳng thưng đi vào trong.
Đường Ngạo Thiên tức đến muốn nổ tung. Ông ta ném mảnh sành trên tay về phía cô, tiếp tục to giọng thét gào.
"Đường Thiên Tuyết, đồ mất dạy, mày dám nói chuyện với tao kiểu đó sao?..."
Được một vở kịch hay, gần cả cái tòa soạn đều xúm lại xem đông nghịt.
Chính bọn họ cũng đều bị quay mồng mồng như phim.
"Đường Thiên Tuyết nói vậy là có ý gì, ông ta đối xử với cô ấy như người giúp việc á? Vậy mà từ nãy đến giờ tôi cứ tưởng ông ta tốt thế nào."
"Haizz, không biết lời nói của ai mới là đây?"
"Người ngoài cuộc thì nên hóng thôi, đừng đoán mò làm gì."

Chương 28: "Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
Chương 28: "Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
Tại trụ sở T&T, văn phòng làm việc của Tô Dĩ Thần.
Hai tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, sau đó người bước vào là Thính Văn, anh ta đặt lên bàn làm việc của Tô Dĩ Thần một xấp tài liệu.
Tô Dĩ Thần đang làm việc giữa chừng cũng ngay lập tức ngừng lại, anh gấp gáp lấy tập tài liệu đó mở ra xem.
"Tô thiếu, đây là hợp đồng của công ty giải trí A mang đến, họ nhắn anh xem qua trước rồi cho họ phản hồi."
Nghe Thính Văn nói xong, đột nhiên Tô Dĩ Thần tay dừng lại động tác rồi anh thả luôn cả xấp tài liệu xuống bàn, không buồng mở ra xem nữa, gương mặt lộ ra vẻ chán nản.
"Không phải là tin tức của người tôi bảo cậu tìm sao? Đã một tuần rồi, việc điều tra gặp trở ngại gì à? Sao còn chưa tìm ra."
"Tô thiếu, thực ra người phái đi tra đã tra ra được kết quả sơ bộ. Nhưng để chắc chắn không có sai sót, họ cần thêm một ít thời gian nữa."
Tôi Dĩ Thần nhướng mày.
"Kết quả sơ bộ thế nào, cứ báo cáo luôn đi."

Chương 28: "Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
"Kết quả sơ bộ thế nào, cứ báo cáo luôn đi."
Thính Văn vẫn đứng nghiêm mình, tường thuật lại tường tận.
"Vào khoảng thời gian mà anh nói, ở khách sạn Hoa Vũ phòng tổng thống chỉ có duy nhất một người đặt, đó là Phó tổng giám đốc Tô Dĩ Thâm."
Tô Dĩ Thần nghe đến cái tên này thì vẻ kinh ngạc không giấu nổi trên khuôn mặt.
"Tô Dĩ Thâm?"
Thính Văn gật đầu nói tiếp.
"Phải, vào khoảng thời gian đó, Phó tổng Tô là người phụ trách tổ chức liên tiệc thường niên cho các cổ đông của T&T ở chính khách sạn Hoa Vũ. Có lẽ vì để tập trung vào việc tổ chức mà phó tổng Tô đã ở lại trong những ngày đó. Chúng tôi đang điều tra thêm, trong thời gian ở đó, có ai ra vào phòng nữa là hay không? Khi nào có đầy đủ kết quả mới định báo cáo chỗ anh biết."
Tô Dĩ Thần hơi nhíu mày, anh chống hai tay lên bàn, ánh nhìn tập trung vào một điểm mà đăm chiêu.
"Liên tiệc thường niên của tám năm trước, lúc đó mình vừa mới đi du học trở về, cũng có tham gia một buổi…"

Chương 28: "Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
"Liên tiệc thường niên của tám năm trước, lúc đó mình vừa mới đi du học trở về, cũng có tham gia một buổi…"
Tô Dĩ Thần nghĩ thầm, nhưng trong đầu cứ lại xuất hiện những hình ảnh không rõ ràng.
Anh đột nhiên lại cảm thấy đau đầu, vầng trán nhăn lại, anh đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương rồi nói bằng giọng khá mệt mỏi.
"Được rồi, khi nào có kết quả thì lập tức báo, cậu ra ngoài trước đi."
Thính Văn khẽ cúi đầu rồi rời đi, trong văn phòng yên tĩnh chỉ còn một mình Tô Dĩ Thần, anh ngã người ra sau ghế, bàn tay chợt nắm lấy cốc nước thủy tinh, ấn định một lực mà siết lấy.
"Tô Dĩ Thâm, anh ta chưa từng có bạn gái, lại luôn tìm cách tán tỉnh Đường Thiên Tuyết, có phải vì đã biết việc này? Anh ta… chính là kẻ đó thật sao?"
Tô Dĩ Thần bóp chiếc cốc thật mạnh, bất chợt cánh tay di chuyển xẹt qua nhanh như gió, chớp mắt một tiếng xoảng chói tai vang lên, chiếc cốc với họa tiết trang nhã giờ đã trở thành một đống vỡ vụn.
Tô Dĩ Thần gương mặt lộ ra vẻ khó chịu cùng cực, ánh mắt nóng bừng như muốn thiêu đốt mọi thứ.

Chương 28: "Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
"Hừ, tại sao lại dính líu đến anh ta chứ, chết tiệt!"

Đã qua bữa tối, Tô Dĩ Thần vẫn chưa trở về biệt uyển, anh không biết rằng Đường Thiên Tuyết đang mong ngóng anh đến thế nào?
Đột nhiên hôm nay anh về trễ hơn bình thường khiến cô bồn chồn không thể ngồi yên, định bụng gọi điện thoại cho anh mấy lần, nhưng chính cô lại dập tắt suy nghĩ đó đi ngay lập tức.
"Chắc là anh ấy đi gặp đối tác thôi, mình quên mất anh ấy là người bận rộn."
Đường Thiên Tuyết thở dài, vừa dỗ cho Tiểu Di ngủ vừa ngẫm nghĩ thầm, vô thức lại tủm tỉm cười, vẻ mặt rất thư giãn.
Tiểu Di đã êm giấc thì Đường Thiên Tuyết cũng trở lại phòng. Cô vừa bước ra khỏi phòng của Tiểu Di, đóng cửa lại nhẹ nhàng, khi quay mặt qua thì nhìn thấy Tô Dĩ Thần đang đi vào, cuối cùng thì anh cũng về rồi.
Đường Thiên Tuyết cũng không biết gương mặt của mình đang cười tươi rói đến mức nào, cô chạy đến chỗ anh, còn có điều muốn nói.

Chương 28: "Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
"Tô Dĩ Thần, hôm nay Tiểu Di đã có…"
Tô Dĩ Thần không nói câu nào, cô vừa chạy đến anh đã vươn tay vòng ra sau gáy của cô kéo cô lại, ngay tức thì anh cúi người xuống, dùng môi của mình mà hôn cô ngấu nghiến.
Đường Thiên Tuyết chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cô chỉ thấy khó thở vì Tô Dĩ Thần hôn rất mạnh, đôi tay bị mắc kẹt ở giữa chỉ có thể đấm yếu ớt vào ngực anh.
"Ư… Tô… Dĩ Thần, buông…"
Tô Dĩ Thần như một kẻ ngông cuồng chỉ thích làm theo ý mình, cô nói gì anh đều không để vào tai.
Đột ngột, anh buông cô ra, Đường Thiên Tuyết thở hổn hển ôm lấy ngực tưởng như đã thoát, không ngờ anh lại hạ người nhấc bổng cô lên vai.
"A… Tô Dĩ Thần, anh bị điên rồi sao? Mau bỏ tôi xuống."
Đường Thiên Tuyết không dám lớn tiếng vì sợ làm kinh động tới Tiểu Di, chân cô không ngừng vùng vẫy ra, tay đấm vào lưng anh, nói như gào thét nhưng âm thanh phát ra phần lớn là hơi.
Tô Dĩ Thần mở toang cửa phòng, anh thả cô xuống giường rồi lấy thân mình ghì lên người của cô.

Chương 28: "Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
Tô Dĩ Thần mở toang cửa phòng, anh thả cô xuống giường rồi lấy thân mình ghì lên người của cô.
Ánh mắt nhìn chằm vào Đường Thiên Tuyết đang nằm dưới thân người, anh cắn răng như đang phải chịu đựng điều gì.
"Đúng đó, tôi đang điên tiết lên đây, em luôn miệng nói không muốn biết kẻ đã cưỡng ép mình là ai, nhưng em biết người đó là Tô Dĩ Thâm, liệu em bỏ tôi mà đi theo anh ta không? Em sẽ làm như vậy, em sẽ bỏ tôi đi."
Tô Dĩ Thần dang rộng hai tay cô ra, bàn tay của anh như đinh sắt mà đóng chặt tay cô xuống đệm giường.
Ánh mắt anh tối sầm, Đường Thiên Tuyết cũng cảm nhận được hôm nay anh có điều gì đó bất thường, nhưng cô lại tin tưởng anh, tin tưởng lời anh nói, rằng anh không giống như người đàn ông kia.
Hai mắt cô mờ đục rưng rưng, Tô Dĩ Thần vẫn chỉ tập trung vào hành động của bản thân. Trên cổ của cô đã xuất hiện thêm mấy dấu hôn màu đỏ thẫm.
Tô Dĩ Thần lại luồn cúi xuống, bỗng nhiên Đường Thiên Tuyết nhăn mặt, giọng cô hơi run vang lên.
"Tô Dĩ Thần, đau..."

Chương 28: "Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
Tô Dĩ Thần lại luồn cúi xuống, bỗng nhiên Đường Thiên Tuyết nhăn mặt, giọng cô hơi run vang lên.
"Tô Dĩ Thần, đau..."
Nghe giọng cô run rẩy, vậy mà Tô Dĩ Thần bất chợt dừng lại, anh nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng bị anh ức hiếp mà tự động buông cô ra mà ngồi dậy.
Tay anh đặt lên trán vuốt ngược mái tóc, mắt nhắm tự lấy lại bình tĩnh.
"Điên mất thôi. Xin lỗi, tôi mất kiểm soát quá rồi. Nếu đau thì…"
"À, vì đồng hồ của anh cấn vào cổ tay của tôi nên mới… đau…"
Đường Thiên Tuyết nắm lại cổ tay bị cấn đến in dấu hằn đỏ xoa xoa, cô xoay mặt ngang nhìn đệm giường chứ không nhìn anh, thanh âm giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần, đến chữ cuối cùng lại ngại ngùng nói nhẹ như sênh.
Tô Dĩ Thần ban đầu không có ý định, chỉ vì đột nhiên thấy cô, lại nghĩ cô và Tô Dĩ Thâm đã từng phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến anh nhất thời bộc phát cơn nóng giận mà muốn chiếm hữu cô.
Nhưng nhìn tình hình này, cô lại khiến anh muốn biến cơn bộc phát nhất thời thành sự thật.

Chương 28: "Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
Tô Dĩ Thần ban đầu không có ý định, chỉ vì đột nhiên thấy cô, lại nghĩ cô và Tô Dĩ Thâm đã từng phát sinh chuyện ngoài ý muốn khiến anh nhất thời bộc phát cơn nóng giận mà muốn chiếm hữu cô.
Nhưng nhìn tình hình này, cô lại khiến anh muốn biến cơn bộc phát nhất thời thành sự thật.
Anh hạ thấp người, đối diện gần sát khuôn mặt của cô, tự dưng lại nói bằng giọng tà mị.
"Vậy, tiếp tục chứ?"
Đường Thiên Tuyết cuộn người, lấy hai tay che mặt nói giọng rất nhỏ.
"Nếu… anh muốn, nhưng đừng có… như vừa rồi, tôi hơi hoảng."
Tô Dĩ Thần khẩy môi phì cười, sau đó lại làm ra bộ mặt nghiêm chỉnh, anh gỡ tay cô ra, nhẹ nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt vào mắt anh, anh nói.
"Em cũng nên tập trung vào, trong đầu chỉ có Tô Dĩ Thần, trong mắt cũng chỉ có Tô Dĩ Thần. Dám tơ tưởng đến ai khác thì đừng có trách tôi."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom