• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cô Chủ Nhỏ Tiệm Thú Cưng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 4

upload_2018-11-3_19-16-31.png

Giản Diệc Thừa rút cánh tay về, gạt tay Lâm Lang ra, nhíu mày: “Đừng hồ đồ!”

Vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Lang chỉ duy trì được trong phút chốc, bật miệng cười nham nhở: “Dĩ nhiên làm sao tớ dám hồ đồ, cậu xem camera đi. Hơn nửa tháng cậu “canh giữ” trước cổng tiểu khu của nạn nhân hơn nửa tháng trời, nhiều thì nửa tiếng, ít thì mười phút, lén la lén lút. Cậu làm gì nói mau! Ai nhìn vào cũng thấy cậu khả nghi nhất!”

Rồi bỏ thêm một câu: “Hèn gì hồi đó cậu lúc nào cũng tách một mình, không tụ tập cùng mọi người.”

Giản Diệc Thừa nhìn vào màn hình, tự trách mình bất cẩn đã để camera thu hình lại.

Đúng lúc này Cục trưởng Cố đi ngang qua, nghe Lâm Lang nói liền tắp vào ngay: “Cậu nói Giản Diệc Thừa đứng ở trước cổng tiểu khu nạn nhân cả nửa tháng trời? Vậy còn chờ gì? Mau mau… cần làm gì thì làm đi, cho dù cậu ta có là cảnh sát đi chăng nữa cũng không thể làm trái pháp luật, thấy tình nghi thì giải vào phòng thẩm vấn!”

Lâm Lang há hốc mồm: “Á… Không phải! Cục trưởng Cố nhất định phải thẩm vấn ư? Nghĩ thôi cũng thấy không có khả năng rồi, Giản Diệc Thừa làm sao có thể là hung thủ?”

Người khác còn nghe được – Nhưng lời này Lâm Lang không dám nói ra.

Cục trưởng Cố tối sầm mặt, trừng mắt: “Hung thủ sẽ viết trên mặt hai chữ “Giết người” à! Không được bỏ sót bất kỳ manh mối nào. Không hàm oan người tốt, nhưng cũng không bỏ qua kẻ xấu!”

Câu này chẳng khác nào nói Giản Diệc Thừa là kẻ xấu ấy.

Giản Diệc Thừa đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu hiện lạnh lùng, “Cục trưởng Cố muốn thẩm tra thì thẩm tra, không cần chỉ cây dâu mắng cây hòe!”

Ông ta híp mắt cười, ra vẻ hòa hoãn: “Cậu nói gì thế, đâu phải tôi muốn điều tra cậu, chỉ là chúng ta làm việc theo đúng quy trình, cảm thấy khả nghi thì phải làm theo quy định. Cậu cũng là cảnh sát không lẽ ngay cả chuyện này cũng không biết à?”

Giản Diệc Thừa liếc ông ta một cái, không trả lời. Cố Minh Hoa chẳng thèm để ý, quay sang nhóm cảnh viên đang trố mắt nhìn kia mắng: “Nhìn gì? Chưa từng thấy cảnh sát tra án à? Mau làm việc đi! Lý Trường Phong, anh thẩm vấn ngay cho tôi, không bỏ qua bất kỳ manh mối nào!”

Mọi người vội vàng cúi gằm đầu, giả bộ làm việc, nhưng vẫn dỏng tai nghe động tĩnh xung quanh.

Lý Trường Phong bước tới nở nụ cười, “Được rồi! Cục trưởng Cố về phòng đi, nơi này cứ giao lại cho tôi.” Nói xong cánh tay ông duỗi ra khoác lên vai Giản Diệc Thừa, hai người sánh vai đi khỏi nơi đó.
Cố Minh Hoa không lên tiếng nhìn mọi người tản đi, rồi quay đầu nhìn Lâm Lang vẫn đang há hốc mồm: “Nhìn gì? Mau làm việc!”

“A… Vâng vâng…” Lâm Lang quay đầu tiếp tục theo dõi đoạn băng ghi hình. Anh ta nhìn tới nhìn lui vẫn thấy Giản Diệc Thừa vẫn là đối tượng tình nghi nhất.

Lâm Lang vỗ mạnh vào đầu: Sao mình lại bị Cục trưởng Cố ảnh hưởng rồi!

Trong phòng làm việc của đội trưởng đội hình sự, Giản Diệc Thừa ngồi trước bàn làm việc của Lý Trường Phong, quay lưng về hướng cửa ra vào, bóng lưng thẳng tắp, kiên cường, tựa như khối đá vững vãng không sợ mưa sa gió táp.

Lý Trường Phong rót hai tách trà, đưa cho anh một tách, cười cười: “Đừng để bụng, Cục trưởng Cố dạo này không biết uống nhầm thuốc gì, rất nóng tính, nhìn ai cũng không hợp mắt chứ không phải riêng gì cậu.”

Cái này gọi là nói xạo không chớp mắt. Cả đội hình sự ai không biết Cục trưởng Cố chỉ nhắm vào Giản Diệc Thừa, lại còn rất lộ liễu. Không ai hiểu vì sao ông ta lại không ưa Giản Diệc Thừa đến như vậy. Một thanh niên trẻ, có nội hàm, không nhiều lời, lại rất có năng lực.

Mặc dù thời gian đầu vì mấy câu nói của ông ta khiến Giản Diệc Thừa bị xa lánh nhưng sau thời gian ở chung, mọi người đều có thể nhìn ra được cậu thanh niên này không giống như những gì Cục trưởng Cố đã nói, không phải chỉ là công tử Bắc Kinh được trải thảm đỏ mà vào đây, anh đúng là một ưu tú nhất trong đám tân binh.

Giản Diệc Thừa nhận lấy tách trà, nói tiếng cảm ơn, rồi cụp mắt nhìn lá trà chìm nổi trên mặt tách.

Lý Trường Phong kéo ghế, ngồi xuống đối diện Giản Diệc Thừa, nhìn thẳng vào mắt anh, “Được rồi! Nghe Cục trưởng Cố nói thế thôi, làm sao có thể lôi cậu vào phòng thẩm vấn. Thế nhưng tôi cũng rất tò mò tại sao mỗi ngày cậu đều đứng trước cổng tiểu khu Hinh Uyển?”

Ông nói xong lại vội vàng giải thích thêm, “Tôi không nghi ngờ cậu, có thể tôi chưa hiểu rõ tính cách của cậu nhưng cách dạy con của nhà Cục trưởng Giản thì tôi biết, chắc chắn ông ấy không dạy con mình làm chuyện vi phạm pháp luật. Chỉ vì thời điểm này nó lại quá trùng hợp…”

Thái độ của Lý Trường Phong khá thoải mái, tựa như chỉ đang tán gẫu nhưng Giản Diệc Thừa biết nếu việc này không trình bày rõ ràng anh quả thật là nhân vật khả nghi số một. Có điều…

Anh siết chặt tách trà trong tay, vì dùng sức nên mu bàn tay nổi gân xanh, anh im lặng một lúc, yết hầu khẽ nhúc nhích, lát sau chậm rãi lên tiếng: “Không phải tôi quan sát tiểu khu Hinh Uyển mà là tiểu khu Giang Hoa ở đối diện.”

“Ồ?” Lý Trường Phong ồ lên hứng thú: “Cậu theo dõi bên tiểu khu Giang Hoa làm gì?”

“Chờ một người!”

“Chờ ai?”

“Một người bạn học năm cấp ba!”

Lý Trường Phong tựa như đã hiểu rõ câu chuyện, ông tò mò truy hỏi: “Là nam hay nữ?”

Âm lượng của Giản Diệc Thừa cũng nhỏ dần, nhưng trong phòng rất yên tĩnh nên Lý Trường Phong nghe thấy rất rõ ràng: “Nữ…”

Trong phòng làm việc của đội trưởng đội trinh sát hình sự bỗng nhiên truyền ra một tràng cười thật lớn, người bên ngoài đi ngang cũng hết hồn còn tưởng đội trưởng Lý bị trúng phong.

“Ha ha ha!” Lý Trường Phong vỗ vỗ vai Giản Diệc Thừa, “Được đó nhóc con… Thật không nhìn ra cậu…”

“Đội trưởng Lý!” Giản Diệc Thừa gọi tên ông, cắt ngang lời Lý Trường Phong sắp nói, anh đứng dậy, đặt tách trà trên bàn, “Đội trưởng Lý, nếu không còn việc gì tôi ra ngoài trước.”

“Được, được, về đi, cố gắng làm việc cho tốt!” Lý Trường Phong vẫn không nhịn được cười, phất phất tay ra hiệu cho phép anh ra ngoài.

Giản Diệc Thừa kéo lại ghế, sắc mặt bình tĩnh, bước đi trầm ổn tựa như không xảy ra chuyện gì.

Lý Trường Phong liếc mắt nhìn vành tai đang dần ửng đỏ của anh, ông khẽ nở nụ cười, “Đúng là thanh niên…”

Sơ Ngữ lấy chiếc ghế nhỏ ra ngồi trước cửa, gặp được đám mèo hoang lần trước, ngồi lại tán gẫu.

“… Mẹ chị ấy đến khóc như mưa, than vãn đáng lẽ ra không nên để chị ấy sống một mình ở thành phố xa lạ này. Bà ấy xin lỗi con gái… Nhưng mà, người cũng đã chết rồi nói những lời này còn ý nghĩa gì đâu.” Chú mèo vàng kể lại tình tiết mới nhất trong vụ án của Thẩm Tinh, giọng điệu không khác gì ông cụ non.

“Bố cô ấy đâu?” Sơ Ngữ hỏi.

“Bố chị ấy chả thấy mặt mũi. Nghe người ta bảo ba mẹ ly hôn từ lâu, chị ấy theo mẹ, ba chị ấy mặc kệ, cũng chẳng gửi tiền nuôi dưỡng. Mẹ chị ấy sau này tái hôn, có con, chị ấy phát hiện mình là kẻ dư thừa nên sau khi tốt nghiệp thì chuyển sang sống ở đây một mình….”

Cũng khó trách tình cách của cô ấy lại e dè như vậy. Bố không thương, mẹ không yêu, một mình ru rú trong nhà, không tiếp xúc với người ngoài, có lẽ cũng mắc hội chứng sợ xã hội. Tuy nhiên Sơ Ngữ rất thích cô gái có tính cách điềm đạm này, từ cách cô ấy quan tâm đến Tiểu Quai có thể cho thấy cô ấy rất hiền lành, nhẹ nhàng. Chẳng hiểu sao hung thủ lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, nhẫn tâm giết chết cô ấy.

Một cô gái mới 25 tuổi đã gặp phải bất hạnh. Sơ Ngữ vừa cảm thấy khó chịu vừa cảm thấy tiếc thay cho Thẩm Tinh, ở trong nhà cũng gặp tai bay vạ gió, đúng là xui xẻo.

“Hi vọng cảnh sát sớm phá án, bắt được hung thủ để chị ấy có thể yên lòng nơi chín suối!”

“Đúng rồi!” Sơ Ngữ đột nhiên nghĩ ra điều gì, “Tiểu Hoàng, không phải em nói mình nhìn thấy hung thủ sao? Hắn trông như thế nào?”

Tiểu Hoàng nhớ lại, “Rất cao và rất gầy. Hắn ôm một bó hoa hồng đến gõ cửa. Thẩm Tinh gặp được hắn thì rất vui nhưng nói vài câu thì bảo hắn đi. Hắn lằng nhằng với chị ấy một lúc, rồi đẩy ngã chị ấy lên giường, dùng gối bịt miệng chị ấy lại…”

Ngày hè tháng 9 cũng khiến Sơ Ngữ rùng mình một cái, không ngờ là người quen gây án, không biết cảnh sát có tra ra điểm này không. Cô có thể bày kế cho Nhị Lang thần đi báo án nhưng không cách nào bảo nó kể lại tình huống ở hiện trường; hơn nữa, lời chứng của động vật có thể sử dụng được à?

Sơ Ngữ cảm thấy ảo não, có năng lực đặc biệt như vậy nhưng chỉ có thể giấu giấu diếm diếm, biết cũng không thể kể, thật sự quá vô dụng.

Đại Miêu hình như nhận ra được cảm xúc của cô, chú co người, dùng lực nhảy phóc lên bả vai cô, bộ móng ú nu ú nần vuốt vuốt đầu cô mấy lần: “Ngôn Ngôn, trưa rồi, phải gọi thức ăn thôi! Em muốn ăn cá.”

Sơ Ngữ lảo đảo suýt ngã, “Á! Mèo ú xuống mau, đè chết người ta!”

“Chị phải đồng ý nấu cá trước!”

“Được rồi, được rồi, đồng ý!”

“Meoo~~~”

*

“Sau một ngày nạn nhân tử vong, trong tài khoản của cô ấy chuyển đi số tiền là một triệu một trăm tệ, đã cho điều tra, người nhận là một cụ ông 81 tuổi, bị liệt hơn 10 năm trời, dĩ nhiên không có khả năng gây án.”

“Rất rõ ràng, hung thủ lợi dụng thẻ căn cước của người khác để tiến hành chuyển tiền. Đồng thời hung thủ cũng tính toán rất kỹ, số tiền ấy chuyển bằng internet rất nhiều lần, hiện tại không thể lần ra dấu vết.”

“Manh mối lại đứt?” Giang Liên Thành nhíu mày hỏi.

“Vẫn còn đang điều tra. Ngoài ra chúng ta cũng có được thông tin trước khi chết nạn nhân đến một phòng khám thú ý, cô ấy muốn khám bệnh cho con mèo của mình. Theo như chủ cửa hàng cho biết nạn nhân có bạn trai. Nạn nhân đã chết lâu như vậy nhưng “người bạn trai” này chưa từng xuất hiện, xem ra khá là khả nghi.”

“Hết sức nghi ngờ, có thể xác định được người này là ai không?”

Một sự im lặng bao trùm, lát sau Giản Diệc Thừa lên tiếng, “Mọi người có thể xem qua cái này.”

Vừa nói xong trên màn chiếu xuất hiện vài tấm ảnh chụp màn hình, là một bài đăng của một diễn đàn.

Nội dung của bài đăng là “Có nên lao vào chuyện tình qua game?”

Đại ý chủ topic có một nhân duyên trong game online, vì nói chuyện hợp ý nên kết bạn wechat, sau một thời gian thì nảy sinh tình cảm thật, bây giờ đối diện muốn gặp mặt trực tiếp, có nên đi hay không?

Topic này thu hút rất nhiều người bình luận, Giản Diệc Thừa dùng highlight bôi đậm những phần ý kiến của chủ topic. Có thể thấy chủ topic lựa chọn gặp người bạn qua mạng này, đồng thời đối phương cũng chẳng phải soái ca gì nhưng là mẫu người chủ topic cũng thích, hai người này rốt cục cũng bên nhau.

Quen qua mạng, gặp ngoài đời, lại không bị “vỡ mộng” nên trở thành điển hình trong giới, nhận được rất nhiều lời chúc phúc.

“Topic này được chính nạn nhân đăng lên diễn đàn của các tác giả Tấn Giang vào tháng 5 năm nay.” Giản Diệc Thừa di chuột, mở một tấm ảnh khác, “Gương mặt này chính là bạn trai của nạn nhân.”

Trong hình là một thanh niên gầy gò, đôi chân dài, da dẻ trắng nõn, cho dù không nhìn mặt chỉ dựa vào ngoại hình thôi cũng thấy khá bắt mắt.

Lâm Lang xem ảnh, bỗng nhiên nhớ ra, “Người này… Hình như em đã từng trông thấy trong camera.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom