• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Cô Chủ Nhỏ Tiệm Thú Cưng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 3

upload_2018-11-3_19-16-5.png

Hiện trường tử vong không lộn xộn như trong dự đoán. Căn phòng 501 được bài trí vô cùng ấm áp, sáng sủa và sạch sẽ, ngoại trừ một vài đồ dùng vương chút bụi, nhưng trông căn phòng này như vừa được quét dọn vậy.

Căn hộ có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh và nhà bếp.

Trong phòng khách, mấy chiếc gối thêu tựa lưng được đặt ngay ngắn trên salon, cây cỏ ngoài sân thượng và trên bàn trà vẫn bừng bừng sức sống. Ở một góc đặt một trụ cào móng cho mèo, phía dưới là cát.

Trong phòng ngủ, giường nệm rất sạch sẽ, sàn nhà trải một chiếc thảm lông rất dày, có thể tưởng tượng chủ nhân ngôi nhà rất thích để chân trần rồi đạp lên tấm thảm. Phía sát tường có một kệ sách, đủ mọi loại sách được đặt ngăn nắp bên trên. Đầu giường có một quyển sách Trương Ái Linh đang đọc được một nửa, bên trong kẹp một bookmark handmade.

“Phát hiện được gì không?”

Giang Liên Thành chẳng biết tiến vào phòng ngủ từ lúc nào, tiện tay lật qua lật lại mấy quyển sách trên kệ, lên tiếng hỏi Giản Diệc Thừa.

“Nữ, chưa kết hôn, sống một mình, nghệ thuật, nuôi mèo, yêu thích văn học, yêu cuộc sống và sinh hoạt khá nề nếp, không thích ra ngoài…” Giản Diệc Thừa trả lời rành mạch.

Giang Liên Thành mỉm cười: “Được! Quan sát rất tỉ mỉ. Vậy cậu nói nghe xem khả năng tự sát của cô ta là bao nhiêu phần trăm?”

“Chưa tới 1%.”

“Tại sao?”

“Trong nhà nuôi mèo, vừa mới mua lò nướng. Quần áo trong tủ được treo và gấp gọn gàng. Mỗi một quyển sách được đánh dấu rất cẩn thận, mấy cây trồng ngoài ban công tuy chủ nhân chết đã lâu như vậy nhưng vẫn còn tươi tốt… Tất cả chi tiết nhỏ ấy cho thấy đây là người rất yêu quý cuộc sống, rất để tâm đến sinh hoạt hằng ngày. Với một người như vậy tôi không cho rằng cô ta dễ dàng buông bỏ tính mạng của bản thân.”

Giang Liên Thành gật đầu, không có ý kiến, chỉ mở miệng nói: “Đi thôi, xem tình trạng thi thể thế nào.”

Giản Diệc Thừa gật đầu, theo sau anh ta ra khỏi phòng ngủ.

Thi thể được phát hiện trong nhà tắm, xác bị ngâm trong bồn.

Mùa hè chói chang, ngâm trong nước trong một thời gian lâu như vậy khiến cho thi thể sớm thối rữa không còn trông rõ hình dạng. Máu me be bét, hầu như hòa tan trong nước, da dẻ bị bóc ra từng mảng. Vành mắt, miệng, mũi có thể trông thấy nhúc nhích giòi bọ.

Có mấy người không chịu đựng được nôn ói mấy lần, bao gồm cả Lâm Lang.

Giang Liên Thành mở miệng trêu: “Đám người này năng lực chịu đựng kém quá!” Quay đầu vỗ vỗ vai Giản Diệc Thừa: “Cậu là được, không làm mất mặt cảnh cục.”

Giản Diệc Thừa cũng không lên tiếng, đúng lúc này pháp y đã có kết quả.

“Theo suy đoán ban đầu, nạn nhân nữ giới, tuổi tác từ 22-28, tử vong khoảng ngày 21 tháng 8, nguyên nhân tử vong vẫn chưa rõ ràng. Cổ tay trái có vết dao cắt tầm 2.3cm, vẫn chưa thể xác định đây có phải là nguyên nhân gây tử vong hay không …”

Vì thi thể đã mục rữa quá nghiêm trọng nên có một số chi tiết không thể kiểm tra được ở hiện trường, cần phải đưa về cảnh cục giải phẫu nghiệm thi.

Giang Liên Thành gật đầu, quay đầu hỏi, “Tiểu Lý, tra được thân phận nạn nhân chưa?”

Tiểu Lý cầm xấp tài liệu lại, “Đội phó Giang, không tìm thấy thẻ căn cước của cô ta nhưng tìm được một phần hợp đồng. Nội dung ghi rõ tên nạn nhân là Thẩm Tinh, 25 tuổi, là tác giả của trang mạng Tấn Giang.”

“Tấn Giang?”

“Vâng. Tấn Giang là một trang web ngôn tình lớn nhất trong nước, độc giả rộng khắp. Em vừa điều tra cô gái tên Thẩm Tinh này khá nổi tiếng, đã viết bốn bộ tiểu thuyết.”

Giang Liên Thành nhíu mày nhìn Giản Diệc Thừa, “Vẫn là cậu đoán đúng, rất yêu thích văn học, cô gái này có tính nghệ thuật nhưng lại không thích ra ngoài.”

“Ngoài ra ở hiện trường không phát hiện ví tiền và di động của nạn nhân.” Tiểu Lý tiếp lời.

Giang Liên Thành, “Không bài trừ khả năng cướp giết!”

Đang nói chuyện thì pháp y ở trong nhà tắm gọi lớn, “Đội trưởng Giang, có phát hiện mới!”

Giang Liên Thành và Giản Diệc Thừa vội vàng chạy vào. Trong bồn tắm, một mảng màu vàng sẫm trong nước, pháp y đeo găng tay kéo lên, nó cũng thối rữa nặng như thi thể. Phần da, lông và nội tạng lẫn lỗn…

Là một con mèo chết…

*

Đợi cho đến khi còi hụ xe cảnh sát reo lên inh ỏi, xác định cảnh sát đã phát hiện ra thi thể ở Hinh Uyển, Sơ Ngữ mới khởi động xe rời đi. Cô vừa lái xe vừa nói với Nhị Lang thần: “Làm rất chuẩn. Hôm nay chị phải khao em một bữa ra trò!”

Vừa nghe thấy ăn, ánh mắt Đại Miêu sáng rỡ: “Vậy em thì sao?”

“Giảm cân, ăn thức ăn mèo thôi.”

“Ngôn Ngôn, chị chỉ toàn học cái xấu!” Đại Miêu ngã người lên ghế, co quắp lại, vẻ mặt ủy khuất, “Miêu thật khổ mà. Không có vài ba con cá thật sự không gượng dậy nổi!”

Sơ Ngữ mỉm cười, chờ khi đèn đỏ, cô quay sang véo gương mặt béo ú của nó: “Ngoan thì có phần!”

Đại Miêu lúc này mới phấn chấn trở lại, tựa như còn mèo nằm ngay đơ vừa rồi không phải là nó.

*

“Thẩm Tinh, nữ, 25 tuổi, là tác giả của trang web Tấn Giang. Tử vong từ 11h-12h đêm ngày 21 tháng 8. Cổ tay trái nạn nhân có vết cắt dài 2.3cm, theo giám định của pháp y vết thương hướng ra ngoài, là do người khác tạo thành. Hiện trường tìm được hung khí, là con dao gọt trái cây dài 15cm; tuy nhiên nguyên nhân tử vong chính của nạn nhân là do ngạt thở. Vì vậy có thể suy đoán hung thủ dùng vật gì đó khiến nạn nhân ngạt thở chết, rồi ngụy trang thành hiện trường tự sát….”

Trong phòng họp đội hình sự, Lâm Lang quay về màn hình lớn trần thuật là tình huống sơ lược của vụ án. Anh ta nói xong, liền có người lên tiếng phân tích, “Hung thủ là một người cẩn thận. Tại hiện trường không để lại dấu chân, dấu vân tay, không có dấu vết cạy cửa… Phải chăng là do người quen gây án?”

“Nhất định là người quen gây án!” Giản Diệc Thừa đồng tình.

Giang Liên Thành nhìn về hướng anh: “Nêu ý kiến của cậu!”

“Hung thủ lấy ví tiền và điện thoại, nhưng để lại laptop và ipad. Từ weibo của nạn nhân có thể cho thấy nạn nhân dùng di động Xiaomi 5, so với chiếc laptop Samsung và Ipad thì chiếc điện thoại này không phải là thứ đắt giá. Do đó, hung thủ lấy di động không phải để bán lấy tiền, có khả năng trong di động sẽ làm lộ ra thông tin của hắn.”

Giản Diệc Thừa bình tĩnh phân tích, tốc độ nói chuyện cực nhanh, hàng lông mày nhíu chặt, chăm chú suy nghĩ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, tạo khí thế khiến người ta tin tưởng.

“Còn một trường hợp chính là hung thủ lấy cả ví tiền và di động vì hắn không biết mật mã thẻ ngân hàng nên cần điện thoại để nghiệm chứng. Không biết mọi người có chú ý đến không, nửa năm trước một bộ tiểu thuyết của nạn nhân được mua bản quyền chuyển thể phim truyền hình, theo Tấn Giang đưa tin con số lên tới hàng triệu. Điều này cho thấy điều kiện kinh tế của nạn nhân khá tốt. Hơn nữa, từ tình huống tại hiện trường nhìn ra được hung thủ đã chuẩn bị khá kỹ, là người biết rõ tình hình tài chính của nạn nhân, nên không thể là người ngoài.”

Giang Liên Thành gật đầu, “Không sai. Người xa lạ sẽ không bao giờ ngờ đến một trạch nữ lại có nhiều tiền như vậy. Chỉ có người quen thấy nạn nhân sống một mình, lại có nhiều tiền nên mới nổi lòng tham. Tiểu Vương, cậu đi tra tài khoản ngân hàng của nạn nhân. Xem sao kê tài khoản, hung thủ nhất định sẽ tiến hành chuyển khoản.”

“Mặt khác nạn nhân ở ru rú trong nhà, phạm vi xã giao rất nhỏ, chỉ cần thăm hỏi một hồi là có phát hiện.”

Giang Liên Thành gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn lại nói tiếp: “Trích xuất camera ở tiểu khu chưa?”

“Tiểu khu Hinh Uyển là khu cũ, tất cả các camera trong đó phần lớn đều đã bị hư, từ cổng lớn đến nhà nạn nhân không có bất kỳ camera nào.” Lâm Lang trả lời.

“Mở rộng phạm vi camera ra phía đường Ngô Đồng.”

“Vâng thưa đội phó Giang, em đi ngay!”

“Còn bên phía người nhà sẽ do Tiểu Lý phụ trách.”

“Ok, đội phó Giang!”

“À! Còn con chó báo án đã tìm được chưa? Tra xem có liên quan đến nạn nhân hay không. Thời đại này chó cũng sắp thành tinh rồi ư, còn biết đi báo án, thật sự hiếm có…”

Điều động nhân lực xong xuôi Giang Liên Thành rốt cục cũng được rảnh một chút uống hớp nước. Anh ta ngẩng đầu nhìn Giản Diệc Thừa vẫn còn trong bộ dạng đăm chiêu nên thuận miệng hỏi: “Sao, cậu còn vấn đề gì ư?”

Giản Diệc Thừa lắc đầu, thu dọn tài liệu trên bàn rồi nói: “Em đi hỗ trợ bên phía camera.”

*

Sơ Ngữ nhìn hai cảnh viên trước mặt mình, tim cô như ngừng đập, còn tưởng rằng chuyện cô để Nhị Lang thần đi báo án đã bị phát hiện.

“Cô Sơ không cần lo lắng, chúng tôi đến tìm cô để tìm hiểu một vài tình huống. Người này cô có ấn tượng không?” Một trong hai cảnh viên đưa một tấm ảnh cho cô xem.

“Thẩm Tinh?” Sơ Ngữ kinh ngạc.

“Cô quen ư?”

Sơ Ngữ gật đầu. Trong hình chính là khách hàng tên Thẩm Tinh đã đến cửa hàng cô lần trước. Sơ Ngữ rất có ấn tượng với vị khách này, bởi vì đây chính là người khách đầu tiên của cửa tiệm cô; hơn nữa, cô có thể nhìn ra Thẩm Tinh khá hướng nội, không thường hay giao tiếp với người khác, khi nói chuyện khá câu nệ, và rụt rè. Cho đến bây giờ Sơ Ngữ vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ cô ta ôm mèo rụt rè đứng trước cửa tiệm của cô.

“Cô Sơ có thể cho chúng tôi biết vì sao hai người quen nhau không?”

“A… Được!” Giờ khắc này Sơ Ngữ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, trong lòng cô dâng lên một dự cảm xấu. Thế giới không nhỏ như thế chứ, lẽ nào thi thể nữ ở tiểu khu Hinh Uyển lại chính là Thẩm Tinh?

“Tôi và cô ấy cũng không tính là quen. Chỉ là… cô ấy là vị khách đầu tiên của cửa tiệm nên có chút ấn tượng…” Sơ Ngữ thuật lại tình hình hôm đó, cuối cùng còn đồng ý đưa nội dung ghi chép bệnh án của Tiểu Quai cho cảnh sát xem.

Một trong hai cảnh viên thốt lên, chỉ vào một hàng chữ: “Thẩm Tinh nói cô ta đang yêu?”

Sơ Ngữ gật đầu, “Đúng, tôi hỏi có phải cô ấy đang yêu cô, cô ấy gật đầu!”

Tra được đầu mối quan trọng như vậy hai cảnh sát lập tức đứng dậy cáo từ, quay về cảnh cục báo cáo.

Cùng lúc đó tại Cục Cảnh Sát thành phố, Lâm Lang đè lên một cánh tay của Giản Diệc Thừa, giọng nghiêm túc: “Giản Diệc Thừa, anh cũng nằm trong diện tình nghi liên quan đến vụ án mưu sát này. Mời anh đi theo chúng tôi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom