• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cho tới bây giờ tùy em (1 Viewer)

  • Chương 7:

Editor Thanh Thanh Mạn

Lâm Khả Uy nhìn chằm chằm chiếc hộp cộng hưởng trên bàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Nghe thấy tiếng nhạc du dương này, cô lo lắng cắn ngón tay.

Cái hộp cộng hưởng rất đẹp, rất cổ điển, nói thật nó không có gì không đúng, trên thực tế cô vẫn luôn thích hộp cộng hưởng tạo hình cổ xưa.

Hình dạng bên ngoài của hộp cộng hưởng là một quán trọ cổ điển kiểu Mỹ, tường màu trắng, thủ công tinh sảo, mỗi một cánh cửa, mỗi một cửa sổ đều là khéo tay khắc ra, mô hình thủ công tinh tế.

Phía trên mái nhà có thể đẩy lên, âm nhạc phát lên.

Đó là ca khúc chủ đề của phim điện ảnh “Giống như đã từng quen biết”, mà âm nhạc thực ra là bắt chước lúc nam nữ chính xuyên qua thời không quen biết rồi mến nhau ở quán trọ kia.

Cô vẫn luôn tìm vật này, nhưng vẫn không tìm được, cho đến ngày thứ hai sau sinh nhật cô.

Nó được đặt trên bàn cạnh đầu giường cô.

Là A Lỗi đưa, cô biết, bởi vì trên có áo khoác anh quên mang đi, hơn nữa trong tủ lạnh của cô còn có bánh sinh thừa lại.

Để cho cô phiền lòng là, cô hoàn toàn không nhớ đêm sinh nhật hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cô cố gắng nghĩ lại, lại chỉ nhớ mình hát trong phòng tắm, đến khi sau đó cô từ phòng tắm lên giường như thế nào, trong đầu chỉ là một mảnh trống không.

Ngày trước đó anh đã trở về chưa?

Liếc mắt nhìn vết sẹo trên đùi cơ hồ đã khỏi hẳn, chân mày cô không khỏi nhíu chặt, vừa nghĩ tới sau ngày đó, tất cả rượu trong nhà cô đều không biết đã đi đâu, cô không nhịn được hoài nghi rốt cuộc đêm hôm đó mình đã làm gì, mới có thể biến mình thành như vậy, hơn nữa để anh vơ vét hết rượu nhà cô

Nhưng là, ai…Thật là phiền nha…Rốt cuộc là ngày hôm đó cô đã làm chuyện tốt gì?

Lần nữa cắn ngón trỏ, tầm mắt Uy Uy bất giác trở lại trên hộp cộng hưởng.

Anh biết cô rất muốn có cái hộp cộng hưởng này cô cũng không kinh ngạc, vấn đề là làm sao anh biết được sinh nhật cô? Còn nữa, tại sao anh lại chạy về cùng cô ăn mừng sinh nhật đây?

Âm thanh tuyệt đẹp của “Giống như đã từng quen biết” phiêu tán trong không khí, cô lo âu nhìn chằm chằm cái quán trọ kia.

Hai ngày nay vừa tan tầm về nhà, cô sẽ mở nó ra, nghe tiếng nhạc như mộng như ảo, sau đó cố gắng nghĩ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó, qua hai ngày cố gắng, cuối cùng cô cảm thấy, có lẽ cô thật sự nên kiêng rượu, cô có thể chịu được ngày thứ hai tỉnh lại sau khi say rượu nhức đầu muốn chết, lại không thích cảm giác trí nhớ bị trộm đi này.

Để cô yên lặng bực mình là, khó được có khi anh trở lại ăn mừng sinh nhật với cô, thế nhưng cô lại vừa hát vừa say khướt, bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, hơn nữa hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Dĩ nhiên, cô vẫn rất thích chiếc hộp cộng hưởng này, cô rất vui khi anh tìm được nó, nhưng cũng lần nữa nhớ lại vấn đề tình cảm của hai người.

Mặc dù cô rất nỗ lực muốn thử lui tới với người khác, nhưng sự thật chứng minh, đây chẳng qua là lãng phí thời gian mà thôi.

Đ-A-N-G…G!

Nghe được tiếng cửa thang máy mở ra, cô nhảy xuống giường chạy đến cạnh cửa, trong nháy mắt nhấc tay lên cầm tay nắm cửa, cô mới giật mình mình đang mở cửa, muốn thu lại nhưng đã muộn, cửa mở ra, Hình Lỗi đang đứng trước cửa nhà anh tìm chìa khóa.

Anh nghe tiếng mở cửa, quay đầu lại.

Trời ơi, cô mở cửa làm gì?

Uy Uy nhìn anh, hối hận, vì không biết nên nói gì với anh, nhưng anh cũng đã quay đầu lại, cô chỉ cứng nhắc kéo ra một nụ cười: “Hi!”

“Còn chưa ngủ?” Anh mỉm cười lại, ngừng động tác tìm chìa khóa.

“Ừ, em…Ách…Nghe được tiếng thang máy…Nên ra xem một chút.” Cô miễn cưỡng

cười, biết nhất định vẻ mặt mình rất quái lạ, hơn nữa tay cô vì khẩn trương mà vung loạn, nhưng cô lại hoàn toàn không có cách nào khống chế.

“Hôm nay em không ra ngoài hẹn hò?” Nhìn áo ngủ trên người cô, anh rất vui vì hôm nay cô về rất sớm.

“Ừ. Thời tiết lạnh, luồng khí lạnh về.” Cô gật đầu, nói lung tung một lí do, cảm giác nụ cười của mình cũng rất căng như cũ.

“Đúng vậy, thật lạnh.” Anh vừa nói vừa nâng túi tìm chìa khóa lần nữa.

Trời ạ, trường hợp này thật là lạnh, từ khi nào cô và anh trở nên khách sáo như vậy rồi hả?

Trong đầu Uy Uy hỗn loạn, có chút tức giận mình không có cách nào thản nhiên đối mặt với anh, làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đáng ghét.

Cô khẽ cắn môi dưới, cau mày thầm mắng một tiếng, cố gắng kéo tất cả lực chú ý về, đợi mình trấn định tự nhiên một chút, mới ép buộc mình mỉm cười nói: “Đúng rồi, cám ơn hộp cộng hưởng của anh.”

“Em thích là tốt rồi.” Anh tìm được chìa khóa.

“Anh muốn vào uống ly cà phê không?” Lời vừa ra khỏi miệng, thiếu chút nữa cô cắn vào đầu lưỡi mình.

Đáng chết, cô mời anh vào cửa làm gì? Bây giờ căn bản cô không có cách nào tỉnh táo đối mặt với anh.

Nghe được cô muốn mời, Hình Lỗi cũng không suy nghĩ nhiều, theo quán tính nói: “Được.”

Hai chữ đơn giản phá vỡ hi vọng anh sẽ chủ động từ chối của Uy Uy, cô chỉ có thể cười gượng lui sang một bên cho anh vào cửa.

Anh đi đến phòng bếp, cô cực kì ão não đi theo sau anh, chỉ muốn lập tức đụng vào tường, để cho cái đầu đang hỗn loạn bị đụng tỉnh táo một chút.

Bạch Vân và cô sai lầm rồi, hai người đều cho rằng nếu như không có cách nào kiểm chứng được tâm ý của A Lỗi, cô có thể cùng với anh như trước, trở lại quan hệ trước đây.

Nhưng giây phút vừa rồi, đột nhiên cô phát hiện mình không làm được, cô ngày càng không cách nào che giấu cảm tình với anh, càng ngày càng không có cách nào giả vờ như hai người chỉ là bạn tốt mà thôi.

Cô muốn, không chỉ là bạn bè, không chỉ có thể cùng anh, cô còn muốn có thể bất cứ lúc nào cũng có thể dựa vào, bất cứ lúc nào cũng có thể ôm, là người đàn ông có thể cho cô tình yêu…

Nhưng cô cũng biết, anh không thể nào tiếp tục đi cùng cô, nếu như anh căn bản cũng không yêu cô, khi cô nói ra lời thật lòng thì đồng nghĩa với tuyên bố kết thúc.

Bởi vì, trong cái đầu kia của hắn, không muốn thua thiệt ai, nếu như anh không yêu cô lại ở chung một chỗ với cô, chẳng khác nào lợi dụng cô.

Mà cô? Uy Uy cười khổ một tiếng, mặc dù trong lúc này cô không ngại, nhưng nếu anh không có cách nào hồi đáp tình cảm của cô, cô và anh ở cùng nhau có ý nghĩa gì đâu?

Nửa năm qua, cô càng ngày càng hối tiếc, cô rất ghét cảm giác đó, vừa vô lực, lại không biết làm sao, đối với chuyện này tất cả đều không có biện pháp, chỉ cảm thấy cả người tựa như đang treo lơ lửng, không thể dùng sức.

Cô thật sự là chịu đủ rồi, nếu như quả thật không có kết quả, cô biết mình sẽ rời đi.

Vào phòng bếp, anh quen cửa quen nẻo lấy cà phê ra, cô lấy ly giúp anh.

Cà phê tỏa khói trắng, Hình Lỗi nhìn cô một cái: “Đúng rồi, sáng mai em có ở nhà không?”

“Có chuyện gì sao?” Cô giả vờ chuyên tâm pha cà phê, không dám nhìn thẳng anh, sợ không cẩn thận bại lộ tâm tình.

“Anh gọi người đến lắp máy nước nóng.”

Cô có chút kinh ngạc: “Máy nước nóng? Nhà anh bị hư sao?”

“Không có.” Mặt anh không có tia gợn sóng: “Chỉ là dùng điện dễ dàng hơn dùng gas,vừa lúc công ty Tiểu Vương dưới nhà có bán,anh mua hai cái.”

“Nhưng không phải mấy ngày trước anh vừa gọi gas sao?” Gương mặt cô không hiểu.

“Gas dùng hết còn phải gọi nữa, phiền phức.” Anh che giấu vẻ mặt chột dạ.

Nhìn anh kiên trì, hơn nữa mua cũng đã mua rồi.

Uy Uy nhún vai, cũng không miễn cưỡng: “Cũng được, vậy ngày mai em gọi điện thoại đến cửa hàng gas, gọi người tới xử lý máy nước nóng cũ và bình gas cũ là được.

“Không cần.” Hình Lỗi nhanh chóng mở miệng, vẻ mặt trong chốc lát có chút quái dị, vội nói: “Tiểu Vương nói cậu ta có thể xử lý, có thể giảm giá chút.”

“À, em còn không biết nhà Tiểu Vương có bán máy nước nóng đấy.” Cô khuấy cà phê trong ly, khẽ mỉm cười: “Sáng mai em có một CASE, dù sao anh cũng có chìa khóa nhà em, anh xử lí là được rồi.”

“OK.” Thấy cà phê trong ly đã hết, anh đứng dạy bỏ ly vào bồn rửa chén.

“Em đi tắm đây, anh cũng về ngủ sớm đi.” Cô thấy thế cũng đứng dậy, giọng nói có chút yếu ớt, sợ anh phát hiện ý đồ đuổi người của mình.

“Em cũng nghỉ ngơi sớm chút.”

“Ừ, ngủ ngon.” Cô theo sau anh tiễn anh ra cửa.

“Ngủ ngon.”

Cô cười khẽ với anh một tiếng, cố gắng khiến mình tự nhiên chút, không nên quá xúc động đóng cửa lại, cũng không dám nhìn thẳng vào hai mắt anh, sợ anh thấy được khát vọng không giấu được trong mắt mình.

Cho đến khi anh xoay người đi, cô mới đóng cửa lại, chân mềm nhũn ngã xuống cạnh cửa.

Trời mới biết, loại “bạn tốt” này còn phải tiếp tục bao lâu.

Ông trời, cô thật sự sợ một ngày nào đó sẽ hét lên với anh: “Em yêu anh!”

Trong chốc lát, cô muốn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh khi nghe câu này, chỉ là sau đó anh sẽ lập tức chạy trối chết chứ?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười khổ khẽ nguyền rủa: “Đáng ghét, A Lỗ, anh thật là tảng đá ngoan cố đáng ghét…”

Một người suy nghĩ, còn có một người khác!

Bước qua cửa, trên mặt Hình Lỗi liền lộ ra nụ cười vui vẻ.

Giải quyết xong ông chủ nhỏ cửa cửa hàng gas rõ ràng thèm thuồng Uy Uy, còn lại chính là đạo diễn Trần, chỉ là cái này không khó giải quyết lắm. Nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian anh Trương cũng nên gọi điện tới rồi.

Quả nhiên anh vừa mới vào nhà, điện thoại liền vang lên.

“Alo?”

“A Lỗi à?”

“Chuyện tiến hành thế nào rồi?” Anh ngồi xuống trên ghế salon, nhanh chóng muốn biết kết quả.

“Là thế này, anh nghĩ bây giờ đạo diễn Trần cũng đang sửa sang lại hành lý, giờ này ngày mai anh ta đã cùng với thần tượng công ty đang nâng đỡ Điềm Tâm đi Pháp quay MTV rồi.”

“Cảm ơn.” Nghe vậy anh thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nở nụ cười, việc thứ hai cũng nên làm rồi.

Hình Lỗi nhìn danh thiếp của một ký giả tòa soạn lớn trên tay, khóe miệng dương lên nụ cười giảo hoạt, chờ đạo diễn Trần trở lại Đài Loan, sẽ phát hiện người kia có đối tượng, dù cho không có, anh sẽ cố gắng khiến bề ngoài trông như vậy.

“Không khách sáo. Cần giúp một tay thì cứ nói, trong công ty ai cũng vui mừng với chuyện bát quái tình yêu của cậu với Uy Uy truyền ra, cậu biết, loại nội tình bùng nổ này không có nhiều.”

“Xin lỗi, phiền toái mọi người rồi.” Hình Lỗi có chút ngượng ngùng, biết scandal này vừa truyền ra, công ty đĩa nhạc tất phải có một trận không an bình.

“Đừng nói vậy.” Trương Kỳ hài hước nói: “Những ký giả kia vì đào tin tức, không làm được cũng có thể khiến bọn họ cười toe toét rồi. Lại nói, cậu là cổ đông của công ty, một nửa tiền lương của công ty chúng ta là cậu kiếm được, mọi người đối với chuyện này đều nghĩa bất dung từ, chỉ cần cậu nhớ lúc kết hôn mời mọi người một bữa ngon là được.”

“Tôi hiểu rồi.” Hình Lỗi cười cười, lại nói chuyện một lúc nữa mới ngắt điện thoại.

Lời của editor: Cám ơn mọi người đã ủng hộ, nếu làm kịp tối nay sẽ thêm một chương nữa nha :yeah: các bạn thấy hành động của anh Lỗi thế nào?
_.gif
:think:

Hài lòng khoanh hai tay, anh nhìn bức tranh trên tường do tự tay Uy Uy ghép, khóe miệng mỉm cười.

Anh cơ hồ có thể tưởng tượng cảnh hai người bước trên thảm đỏ, từ đó có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, sau đó sinh thật nhiều con gái xinh đẹp như cô.

Ý nghĩ này làm anh cười khúc khích, anh biết bây giờ nhất định vẻ mặt mình rất ngu ngốc, nhưng vẫn không nhịn được cười khúc khích.

Anh vẫn duy trì nụ cười khúc khích đến phòng ngủ, trên bàn có một thiệp mừng đỏ thẫm, anh vẫn không chú ý tới, chỉ là mang theo nụ cười vào phòng tắm, sau đó lên giường.

Tâm tình anh vui vẻ tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt, tươi cười tiến vào mộng đẹp.

Năm phút sau….

Anh đột nhiên nhảy xuống từ trên giường, vọt tới cạnh bàn cầm thiệp mừng lên.

Đáng chết, anh quên cái này!

Hôn lễ của Roland!

Trên căn bản, hôn lễ của Roland không có gì không đúng, không đúng là tam cô lục bà nhà cô ấy.

Trước đây, có đánh chết anh cũng không muốn tự chui đầu vào lưới đến gia đình mai mối này, nhưng là trước đây, nếu như những người đàn bà ở La gia muốn mai mối cho anh, sao lại có thể bỏ qua cho Uy Uy?

Nhớ đến những năm qua, mỗi lúc Uy Uy đến La gia đều sẽ bị ép buộc xem một đống hình và tài liệu của “đàn ông tốt”, sau đó lại bị oanh tạc đến mệt muốn cô và vài người trong đó đi xem mắt, thậm chí có thể cô đã bị sắp xếp nhiều lần gặp mặt những người đàn ông đó từ sớm, sắc mặt Hình Lỗi càng khó coi.

Nhìn ngày tháng ghi trên thiệp mừng, ngày một tháng hai, là ngày mốt.

Đáng chết, quá nhanh, coi như ngày mai lúc anh và Uy Uy hẹn nhau bị chụp hình, vậy thì tin tức bát quái nhanh nhất cũng là buổi sáng ngày mốt mới có thể lên báo.

Xem ra nhất định anh phải cùng đi, để bảo đảm những việc xem mắt ngoài ý muốn kia sẽ không xảy ra, có trời mới biết những người phụ nữ La gia đó sẽ chơi trò gì trong hôn lễ.

Nói giỡn, nếu anh để Uy Uy đi một mình, anh thật sự là đáng chết rồi.

Mím chặt môi, anh nhớ kĩ thời gian và nơi tổ chức hôn lễ, quyết định ngày đó anh có chết cũng phải dính lấy cô từ đầu tới cuối, một tấc cũng không rời!

Mới ra khỏi phòng chụp ảnh, Uy Uy liền thấy một đám người vây quanh Hình Lỗi.

Anh vừa thấy cô, lập tức bỏ qua người chế tác đang mời anh tham gia tiết mục, đi về phía cô.

“A Lỗi? Sao anh lại ở đây?” Cô hơi ngạc nhiên, nhớ kỳ tuyên truyền đĩa nhạc của anh đã kết thúc rồi.

“Vì trả một nhân tình, tạm thời nhận phát ngôn.” Anh kéo tay cô, bước nhanh kéo cô rời đi: “Đi, đi ăn cơm.”

“Ăn cơm?” Uy Uy vừa sững sờ, có chút không phản ứng kịp.

“Đúng.” Anh đơn giản khạc ra một chữ.

Cơ hồ bị anh cứng rắn lôi đi, cô chỉ cảm thấy đầu có chút không thông, bất giác có chút mờ mịt hỏi: “Đi đâu ăn?”

“Chỗ ăn cơm.” Anh nhét cô vào xe, vòng qua bên kia lên xe.

Chỗ ăn cơm? Thật là chính xác đơn giản nha.

Vô lực nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, cô bỏ đi ý nghĩ hỏi rõ ràng, dù sao cũng không sao, cô không thường ăn bên ngoài, chỉ là ít nhất A Lỗi biết cô thích cái gì, không để cho cô không ăn là được.

Mấy phút sau, xe ngừng lại, Uy Uy còn chưa xuống xe liền ngây ngẩn cả người.

“MARS?” Cô nghi ngờ theo anh xuống xe: “Đây không phải là tên đội của các anh sao?”

“Anh Trương mở.”

“À?” Cô mở to mắt, có chút kinh ngạc: “Có thật không?”

“Ừ, chị dâu thích nấu ăn, anh Trương thích ủ rượu, liền mở quán ăn này.”

Hình Lỗi đi trước đẩy cửa tiệm bước vào, trong tiệm ánh đèn xanh biếc và đỏ rực lần lượt thay đổi, tiếng nhạc vi tính sôi động quỷ dị, tạo nên loại không khí kì dị.

“Ăn cơm ở đây được không?” Cô có chút bận tâm, bất giác nhỏ giọng hỏi.

Không phải cô thổi phồng anh Trương, chỉ là trong tiệm này, nếu như bị ký giả bát quái thấy thì không tốt lắm.

“Tiệm này mở gần một năm, phải đặt bàn từ mấy tháng trước cũng đã đặt hết.”

Biết cô đang lo lắng điều gì, mặt anh không chút thay đổi, ăn ở hai lòng nói: “Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, không có gì lớn, nếu như có vấn đề, anh Trương sẽ biết cách xử lý.”

Cô nhìn anh một cái, biết anh đã quyết định, liền không nói gì nữa.

Hai người ngồi xuống trong góc, anh gọi hai phần ăn đặc biệt.

“Gần đây em rất bận?”

“Ừ, xong rồi.” Cô bưng ly nước, khẽ uống một hớp.

Hình Lỗi nhìn cô, hỏi: “Vậy tết âm lịch em sẽ về nhà hả?”

“Ừ. Không phải anh không biết, nếu em không về, mẹ em sẽ đuổi giết đến tận

Đài Bắc.” Uy Uy hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút không hiểu: “Sao anh lại hỏi

vậy?”

“Không có gì.” Anh im lặng, nhìn về phía khác, một lát sau mới nói: “Anh nghĩ có lẽ anh có thể lái xe đưa em về.”

“Đưa em về?” Uy Uy lần nữa trợn to mắt, nghe ra mình trong lúc vô tình cao giọng, cô vội vàng hạ thấp âm lượng, nghi ngờ hỏi: “Năm nay anh không đi diễn sao?”

“Năm nay không có.” Anh bình tĩnh.

“Em cho là anh không thích ở nông thôn.” Cô nhíu mày.

“Không có không thích, chỉ là không có cơ hội.” Anh dời tầm mắt lên mặt cô: “Anh vẫn muốn xem em ở nơi như thế nào mà lớn lên.”

Trong lòng cô giật mình, chỉ cảm thấy trên mặt khẽ nóng lên, âm thầm cảm thấy may mắn vì ánh đèn ở đây lờ mờ, cô chuyển tầm mắt nói: “Nơi đó không có gì để xem, chỉ là nơi nông thôn bình thường. Anh đưa em về, cẩn thận bị mẹ em tưởng là rể hiền.”

Nếu thuận lợi như vậy thì quá tốt rồi.

Nghĩ là nghĩ vậy, trên mặt vẫn không có vẻ gì, chỉ tự nhiên hỏi: “Mẹ em còn hỏi em khi nào kết hôn không?”

“Không có, đại khái là bà đã bỏ qua rồi.”

Hình Lỗi sững sờ, lại thấy cô cười lúng túng, lại nói tiếp: “Chỉ là, hai năm qua đổi thành ba em hỏi.”

Nghe vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có người hối thúc là tốt rồi, cô bị buộc cưới áp lực càng lớn, kế hoạch của anh có tỷ lệ thành công càng cao.

“Nói thật, anh đừng nên đi, tránh để đến lúc đó bị ba em ép lấy em, đứa con gái không ai thèm lấy.” Uy Uy cười tự giễu.

Anh lầu bầu một câu.

“Anh nói gì? Em không nghe thấy?” Cô thấy anh giống như đang nói gì, không khỏi nghiêng người về trước hỏi.

“Không có gì, không nghe thấy thì thôi.” Anh liếc cô một cái, nói xong cũng im lặng, một bộ dáng không muốn mở miệng nữa.

Ăn cơm xong, hai người ra khỏi quán ăn, bởi vì mấy ngày nay luồng khí lạnh tràn về, bên ngoài trời đông giá rét, lạnh đến run rẩy, từ phòng ăn ấm áp ra đường cái gió lạnh thấu xương, tuy đã mặc áo khoác, Uy Uy vẫn lạnh run, mãnh liệt hà hơi lên tay.

“Rất lạnh sao?”

Cô quay đầu liếc anh một cái, chỉ thấy anh bình chân như vại, một thân quần áo mùa xuân về hoa nở, không nhịn được hỏi: “Không lạnh sao?”

Hình Lỗi nhún vai một cái, thấy cô rụt cổ lại, hai tay chà xát đưa lên miệng hà hơi sưởi ấm, anh cũng không nghĩ gì, liền đưa tay ôm cô vào lòng, dùng áo khoác bao lại.

“A?” Không đề phòng, cô đã ở trong lòng anh, đầu tiên cô cứng đờ, nhưng vì cảm giác kia quá ấm áp, cô không bỏ được, cộng thêm mùi hương trên người anh vừa quen thuộc vừa thoải mái, nên không lâu sau liền buông lỏng.

Hơn nữa hai tay cô còn ôm chắc hông anh.

Hình Lỗi cúi đầu nhìn cô, kéo kéo khóe môi: “Em cảm thấy sao?”

“Thật ấm áp.” Cô ở trong lòng anh đáp, bổ sung: “Cái áo này.”

“Đúng, nhờ công dụng của nó hay nhờ người chắn gió.” Anh nhíu mày, lại gần trán cô nói.

“Là không tệ, nhưng chúng ta muốn cứ như vậy trở về xe?” Cô nhăn chóp mũi khẽ hỏi, trong lòng tức giận mình ý chí không kiên định, vừa oán hận anh rõ ràng coi cô là bạn bè, vẫn tự nhiên làm các động tác thân mật.

“Vấn đề hay.” Nhìn nơi đỗ xe không xa, đột nhiên anh hỏi: “Có thể nhảy Waltz không?”

“Waltz?!” Cô sửng sốt.

Anh đột nhiên hừ nhẹ một giai điệu, tròng mắt đen tươi cười, cùng cô xoay vòng.

Cái này quá khoa trương!

“Oh my God, A Lỗi…” Uy Uy kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được anh có thể có được tế bào lãng mạng , lại không dám tin tưởng mình thế nhưng thật sự khiêu vũ cùng anh trên đường cái.

Hình Lỗi hừ nhẹ giọng ca, di chuyển không nhanh, nhưng một lần xoay tròn lại xoay tròn, thân thể hai người vì quá gần nhau mà suýt nữa ngã nhào mấy lần, bởi vì cùng ở trong áo khoác nên thoạt nhìn có chút tức cười, khi bọn họ bắt đầu xoay vòng thứ ba thì Uy Uy không nhịn được cười khanh khách.

Tuy rằng bởi vì trời lạnh, người đi đường không nhiều lắm, nhưng vẫn có hai ba người đi đường vì vậy mà tò mò dừng chân, thật may là vì đèn đường mờ mờ, những người đó cũng không nhìn rõ gương mặt họ, chỉ là cô biết rõ trong mắt người khác, nhất định hai người họ giống như người điên, nhưng cô không có nửa điểm phản kháng mặc anh kéo đi, ở trong lòng anh cười đến không thở nổi.

Thật vất vả cuối cùng hai người mới tới bên cạnh xe, Uy Uy đã cười không ngừng được.

“Được rồi, đến rồi, em xem, rất đơn giản mà?” Hình Lỗi nhướng mày, hài lòng.

“Đúng đúng đúng, rất đơn giản…” Cô vẫn không ngừng cười được, nụ cười vui vẻ đối diện với ánh mắt đen thâm thúy bất giác biến mất.

Anh giơ tay khẽ vuốt mặt cô, cô theo quán tính né qua, nhưng trong mắt anh có cảm xúc nào đó cô không nhận ra, làm cô không cách nào nhúc nhích.

Cô không tự chủ ngừng thở, nghe được nhịp tim của mình tăng nhanh.

Anh cúi đầu hôn cô, môi mỏng lạnh lẽo, nhưng lưỡi anh lại như ngọn lửa nóng bừng.

Cô bật ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, cảm giác mình như giấy bay trong đêm đông gặp lửa, bốc cháy trong giây lát.

Trong nháy mắt đó cô biết, cô xong rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom