• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Cho tới bây giờ tùy em (1 Viewer)

  • Chương 8:

Đời này cô sẽ không thể yêu ai khác giống như yêu anh nữa, mặc dù anh không đẹp trai, lại phiền toái, nhưng không ai giống như anh hiểu rõ cô, giống như cô hiểu anh.

Sấm chớp sáng lên từ ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu rọi lên gối đầu trên giường, cũng chiếu rọi trên người Hình Lỗi.

Thật là hỏng bét.

Cô duỗi ngón tay miêu tả từng chi tiết trên ngực anh, không hiểu vì sao mình không có cách nào kháng cự anh.

Vốn là cô muốn làm rõ tất cả, không dây dưa không rõ với anh nữa, nhưng hiển nhiên ý chí của cô không phải là không kiên định bình thường.

Tay nhỏ bé sờ lên cằm anh, cô than nhẹ một tiếng, thật hy vọng có thể duy trì không đổi cứ như vậy mãi mãi.

Nhưng mà cô biết không có tình yêu đơn phương như vậy, bởi vậy sẽ không có gì là mãi mãi, đặc biệt là khi người đàn ông này vẫn ngu ngốc như cũ.

Ai, tại sao tình yêu của người khác đều có ngọt bùi cay đắng, còn cô đã có ba, chỉ thiếu một, chua cay đắng đều đã có, tại sao lại không có ngọt?

Ha, còn ngọt gì chứ, không sặc chết cũng đã không tệ rồi!

Càng nghĩ càng không cam lòng, Uy Uy nhăn mày, liền tát một cái.

Chát!

Không giải thích bị tát một cái, Hình Lỗi chợt giật mình tỉnh lại, còn buồn ngủ tỉnh lại, còn buồn ngủ ngồi dậy, làm hắn không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy Uy Uy ôm chặt cái mền, gương mặt cười như không cười nhìn hắn.

“Có con muỗi.” Mặt cô vô tội, nói xong cũng xoay người xuống giường.

Hình Lỗi sờ sờ mặt, sững sờ nhìn bóng lưng mảnh khảnh ưu nhã, nửa ngày cũng không hiểu sao mình bị đánh.

Được rồi, có lẽ tối hôm qua anh ép cô lên giường có chút quá đáng, chỉ là vì thiên thời địa lợi nhân hòa, ánh đèn đẹp, không khí lãng mạn, không nắm bắt cơ hội vậy thì anh quá ngu ngốc rồi.

Ngồi trong xe thể thao, Hình Lỗi đeo mắt kính lên.

Huống chi lúc ấy cô cũng không phản đối nhiều, khi đến cửa thang máy anh cũng không ngăn cô trở về nhà đối diện, mặc dù đang trong thang máy lại hôn cô có hèn hạ một chút, chỉ là nếu cô không phối hợp, anh có một tay sao có thể vỗ vang?

Khóe miệng khẽ hả hê nâng lên, ít nhất bây giờ anh biết Uy Uy vẫn vô cùng có cảm giác với anh, nghĩ như vậy, một cái tát buổi sáng này thật đáng giá.

Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, Uy Uy mặc đồ công sở đơn giản linh giản bước ra, anh cho xe chạy, nhanh chóng chạy tới cửa ra.

Cô nhìn thấy anh, sửng sốt một chút, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.

“Lên xe.” Anh cách đôi kính mắt nhìn cô, hi vọng trên mặt mình không lộ ra quá nhiều tình cảm.

“Không phải là anh không đi sao?” Cô có chút buồn bực, nhớ rõ ràng anh có chết cũng không chịu đối mặt với tam cô lục bà La gia kia, sao lúc này lại là dáng vẻ nhất định phải tham gia cùng cô.

“Sau đó anh suy nghĩ đã ra bao lì xì mà không đi uổng rượu mừng cũng tiếc.” Anh tìm lí do qua loa.

“Anh chắc chắn anh muốn đi?” Đôi tay Uy Uy ôm ngực, buồn cười nhìn anh.

“Dù sao cũng không có việc gì, ở nhà cũng rãnh rỗi.” Giật giật khóe miệng, Hình Lỗi dời ánh mắt của mình khỏi người cô, nhìn chăm chú con đường phía trước xe.

“Được rồi, anh không để ý là được.” Cô nhún nhún vai, đi vòng qua mở cửa lên xe, mặc dù không biết rốt cuộc anh đang có chủ ý gì, nhưng mà nếu anh muốn đi, cô cũng không thể cản anh, huống chi cũng không cần thiết phải ngăn cản.

Ít nhất bây giờ có chuyện đáng ăn mừng, A Lỗi đến đó, nhất định có thể giảm được một nửa đại pháo bức hôn của tam cô lục bà.

“Này Uy, cuối cùng cậu cũng tới, nhanh nhanh nhanh, mau vào giúp một tay!”

Vừa đến La gia, chỉ thấy A Phương hùng hổ xông lên, chưa cho Uy Uy cơ hội lấy hơi đã kéo cô vào phòng của Roland.

Hình Lỗi bên cạnh muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ có thể đi đậu xe trước.

“Chuyện gì vậy? Này, A Phương, cậu chậm một chút! Gấp như vậy là muốn đi đầu thai hả!” Nhìn mặt mày A Phương suy sụp, Uy Uy vừa bực mình vừa buồn cười.

“Không phải, cậu không biết, buổi sáng lúc Allan chờ lễ phục đến vẫn còn tốt, đến khi cậu ấy trang điểm một nửa muốn đi toilet, tớ nghĩ là đi toilet không có gì nên để cô ấy đi, ai biết cô ấy vào liền giam mình trong đó không chịu ra ngoài. Mẹ La nói sắp đến giờ, nhưng mọi người nói muốn rách miệng cô ấy vẫn không chịu ra, cậu mau vào giúp khuyên cô ấy ra ngoài!”

A Phương giải thích lí do, hai người đã đến trước phòng cô dâu. Chen lẩn trong căn phòng nhỏ là một đám người già trẻ lớn bé La gia, có vài người mặt mày ủ ê, có vài người là dáng vẻ xem trò vui, mẹ La đứng trước cửa năn nỉ con gái ra ngoài, cha La bình chân như vại ngồi bên cạnh.

“Allan, con đang giở trò quỷ gì vậy, chẳng phải con đã đồng ý hôn lễ này rồi sao? Chưa tới mười phút nữa là Tử Long sẽ đến đây rồi, chẳng lẽ muốn mẹ con gả thay sao?” Mẹ La vẫn còn dịu dàng đã giận sôi lên, cũng không hiểu con gái đang xảy ra chuyện gì.

Cha La ở một bên nghe thấy, phì một tiếng bật cười, không nhịn được nhỏ giọng lầu bầu: “Bà có muốn gả cũng không được.”

“Lão già chết tiệt, bảo ông giúp một tay ông không nói tiếng nào còn chưa tính, bây giờ còn ở bên cạnh nói mát, ông là thấy không gả con gái ra ngoài được nên cao hứng phải không?” Mẹ La trợn mắt nhìn cha La một cái.

“Ông còn không nói chuyện à, đúng là cọc gỗ!” Mẹ La trợn mắt giận dữ nhìn chồng một cái, nhỏ giọng mắng.

Uy Uy vừa mới vào cửa thấy thế thì liều mạng nén cười, tiến lên phía trước nói: “Dì, trước tiên dì để mọi người ra ngoài, người ở đây nhiều như vậy, con thấy Allan cũng không muốn ra ngoài.”

“Đúng vậy đó, dì, mấy người chúng ta nói chuyện với cô ấy một chút, có lẽ cô ấy đồng ý nói chuyện với chúng ta.” Phạm Di Nông đến trước Lâm Khả Uy vài phút cũng bước đến nói giúp.

A Phương ở một bên liều chết gật đầu phụ họa, nhỏ giọng nói: “Đúng vậy đúng vậy, Allan rất thích sĩ diện, nhiều người như vậy, cô ấy có nghĩ ra được cũng không tiện nói.”

Mẹ La thở dài: “Đứa nhỏ này cũng thật là, cũng gần ba mươi tuổi rồi, thật vất vả mới đính hôn lại kéo dài thêm một năm rưỡi, bây giờ cuối cùng cũng muốn kết hôn, cũng không biết lại đang làm trò bướng bỉnh gì nữa.

“Dì à, người yên tâm ra ngoài đi, con thấy Allan chỉ là cảm xúc không yên một lúc, sẽ lập tức tốt thôi. Nếu như Triệu Tử Long đến, trước hết người pha trà cho anh ấy uống.” Bạch Vân đến sau cùng rất nhanh đã hiểu rõ tình huống, cô mỉm cười khoác tay mẹ La khuyên nhủ.

“Pha trà?” Mẹ La trừng mắt, cất giọng nghi ngờ.

“Đúng vậy, pha trà.” Bạch Vân cười cười: “Chúng con bảo đảm hôm nay sẽ giúp anh ấy ôm được mỹ nhân về.”

“Được rồi, pha trà thì pha trà.” Nghe Bạch Vân nói đơn giản như vậy, mẹ La trừng mắt nhìn, cũng đành để bọn họ thử một chút: “Cũng được, vậy dì nhờ các con rồi.”

Bạch Vân khẽ mỉm cười, muốn bà an tâm, hai ba câu liền khuyên được mẹ La rời đi, những người khác thấy thế không thể làm gì khác hơn là theo bà ra ngoài, chỉ để lại bốn cô gái Bạch Vân, A Phương, Uy Uy và Nông Nông.

Đáp một tiếng, tiễn người cuối cùng ra ngoài, Bạch Vân khóa cửa phòng lại.

“Được rồi, Allan, mọi người đã đi hết rồi, còn lại bốn người chúng ta, rốt cuộc cậu có muốn ra ngoài không?” Uy Uy chợt nhíu mày, trước cửa toilet cao giọng nói.

Thật lâu sau, đang lúc bọn họ muốn động thủ phá cửa thì cửa toilet “cạch” một tiếng mở ra.

Cửa vừa mở ra, bốn cô gái liền thấy thây Roland mặc lễ phục lục trắng ngồi trên bồn cầu, trang điểm được một nửa đã sớm bị sớm bị cô khóc đến lấm lem.

Bốn cô gái nhìn nhau, rất ăn ý đến trước cửa xếp thành một hàng, người ngồi người đứng.

“Được rồi, cậu phải nói là đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Vân rút tờ giấy lau mặt cho Roland, dịu dàng hỏi.

Roland nhận lấy giấy, dùng sức lau hỉ mũi, lại buồn bực không lên tiếng.

Chỉ có Nông Nông đã lập gia đình, thấy cô không nói gì, ý nghĩ lóe lên trong đầu: “Allan, không phải cậu không muốn gả rồi chứ?”

Roland ngẩng đầu thật nhanh nhìn cô, tiếp theo chớp mắt mộ cái, môi đỏ mọng khẽ run, nước mắt lại rơi xuống.

“Này này này, không thể nào? Cậu không muốn gả, là ai một mực chờ cái gì Long kia trở về hả?” A Phương thấy thế trừng lớn mắt khiển trách.

“Không có…không có, người ta không có nói không gả…” Cô dâu bình thường hào phóng lắc đầu, âm thanh vẫn nghẹn ngào như cũ.

“Vậy cậu khóc cái gì?” Uy Uy vặn lông mày, không hiểu Allan luôn luôn hào sảng lại lâm trận lùi bước, hơn nữa cô nhớ Allan và Triệu Tử Long bình thường hay ầm ĩ, tình cảm cũng rất tốt, chẳng lẽ không đúng sao?

“Mình…mình chỉ là…chỉ là đột nhiên…” Roland nắm chặt giấy lau, ngập ngừng nói.

“Đột nhiên sợ, đúng không?” Khóe môi Nông Nông giương nhẹ, giúp cô nói tiếp.

“Sợ gì?” Uy Uy sững sờ , gương mặt mờ mịt.

Bạch Vân không nói nhiều, im lặng nghe, lại rút tờ giấy lau cho Roland, nhẹ giọng thay cô trả lời: “Sợ mất đi tự do thôi. Kết hôn, là sẽ không còn một mình, không giống như quá khứ luôn làm theo ý mình, mặc kệ là cái gì cũng phải suy tính đến một người khác. Người ta nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, những lời này không phải là không có đạo lí, mặc dù mình vẫn là mình, nhưng là đổi một hoàn cảnh mới, có thân phận mới, những việc giống như lúc trước cũng sẽ thay đổi vô cùng.”

Bạch Vân cười cười: “Cậu sợ gả đi liền không còn là chính mình nữa?”

Roland hít hít lỗ mũi, đỏ mặt ngại ngùng, gật đầu một cái.

Nông Nông thấy thế bật cười: “Điều này cậu yên tâm đi, nhìn mình nè, kết hôn hơn một năm, còn không phải vẫn là dáng vẻ như vậy sao.”

“Mình biết rõ, nhưng biết thì biết, tâm tình trong thời gian ngắn vẫn không điều chỉnh được.” Roland lầu bầu: “Huống chi chồng cậu rất thương cậu nha.”

“Có ý gì, chồng cậu không thương cậu sao?” Nông Nông buồn cười hỏi.

Cô cắn đôi môi đỏ mọng oán trách: “Không giống nhau, tính tình hai người bọn họ kém nhau nhiều như vậy, A Long phiền chết rồi, rất nhiều lời nói cũng không nói ra miệng…”

Nghe đến đó, Nông Nông tức giận ngắt lời nàng: “Cậu sai rồi, cậu cho rằng bình thường Hạo Đình miệng ngọt sao, muốn anh ấy nói lời ngon tiếng ngọt giống như muốn mạng anh ấy vậy. Cho nên mình cho cậu biết, không phải chỉ có Triệu Tử Long mới như vậy, chỉ cần là đàn ông đều như vậy.”

“Ít nhất hai người họ đối với các cậu không tệ mà.” Uy Uy nâng nhẹ khóe miệng, trong lòng không có cảm giác gì nói.

Không ngờ cô lại nói như vậy, hai người đồng thời quay đầu nhìn cô một cái.

Nhìn nét mặt ngạc nhiên của Nông Nông và Roland, cô lúng túng hỏi lại: “Không đúng sao?”

“Cũng không có gì không đúng.” Nông Nông giống như nhứ ra gì đó, cười mập mờ.

“Vậy cậu cười cái gì?” Uy Uy nhìn cô một cái, gương mặt ửng đỏ.

“Vậy cậu đỏ mặt cái gì?” Roland thấy thế cũng cười, nước mặt không rơi nữa liền trêu ghẹo cô: “Có phải nghĩ đến đại minh tinh của cậu không?”

Bạch Vân và A Phương ở một bên nghe thấy không nhịn được cười.

“Bớt nói bậy đi.” Mặt Uy Uy đỏ lên mạnh miệng cãi lại, nói sang chuyện khác:

“Ngược lại là cậu đó, nhìn gương mặt bị hư rồi, không cần nói với mình là thời trang cô dâu lưu hành năm nay, mình sẽ té xỉu đó. Nông Nông, lấy mỹ phẩm trên bàn đến giúp mình. A Phương, cậu xuống dưới lầu nói với mẹ La lấy vài viên nước đá. Bạch Vân, cậu giúp mình một tay sửa lại kiểu tóc trên đầu Allan cho tốt.” Cô vừa nói vừa cầm khăn lông trong phòng tắm thấm nước, lau đi lớp trang điểm trên mặt Roland.

Mấy người phụ nữ nghe vậy liền tản đi làm việc của mình.

“Mình muốn gả cho trai đẹp, anh ấy lại không đẹp trai.” Uy Uy nói dối, lau sạch lớp trang điểm, muốn đắp mắt cho Roland, né tránh đề tài này: “Thôi đừng ba hoa nữa, không muốn hai mắt sưng to kết hôn thì xoa cho tốt.”

Roland ngoan ngoãn để mặc các bạn tốt xử lý giúp mình, mặc dù hai mắt đắp khăn lông, trên miệng cũng không vì vậy mà bỏ qua.

“Này, chẳng lẽ vì điểm này mà cậu và anh ấy kéo dài tới lúc này sao?”

Coi như cô muốn gả, cũng phải xem A Lỗi có muốn hay không chứ?

Uy Uy cười khổ, vô lực nói: “Việc gì tới cũng sẽ tới, hôm nay cậu phải làm cô dâu rồi, làm ơn đừng bận bịu làm bà mai nữa có được hay không?”

“Hết cách rồi, bệnh nghề nghiệp của cậu ấy quá nghiêm trọng, cậu phải tha thứ cho cậu ấy.” Bạch Vân tháo kiểu tóc của Roland ra, cười nói.

“Này, hôm nay mình là cô dâu đó, không thể cho mình chút mặt mũi à?” Roland nũng nịu.

“Mình có không nể mặt sao?” Uy Uy khoa trương vỗ vỗ mặt cô: “Mình đây không phải đang giúp cậu “hóa trang” sao?”

“Này~~” Roland kéo dài giọng, xốc khăn lông lên trừng mắt nhìn cô.

“Ơ, còn có thể trừng người đó, sao không thấy chứng khẩn trương trước hôn nhân của cậu nữa?” Uy Uy ôm ngực, nhướng mày chế nhạo.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Uy Uy cương cứng, tùy tiện nói: “Bát tự còn chưa xem, cậu phải từ từ chờ rồi.” (chỗ này mình cũng thấy thiếu thiếu, nhưng trên QT cũng chỉ có vậy thôi)

“Được rồi, đừng làm rộn, hai người các cậu ngày đại hỉ cũng có thể cãi nhau được, phải xem các cậu cãi nhau từ cấp hai đến giờ, hai cậu không phiền, mình đã thấy mệt rồi.” Bạch Vân buồn cười khuyên giải: “Chú rể sẽ tới ngay, trước tiên đình chiến một ngày, OK?”

Roland và Uy Uy nghe vậy, lúc này mới phát hiện trong lúc vô tình họ lại không nhịn được ăn miếng trả miếng, hai người nhìn nhau một cái, phì một tiếng bật cười, trăm miệng một lời nói: “Ok, đình chiến thì đình chiến, mình không có ý kiến.”

Uy Uy thấy thế không nhịn được cười nói: “Mình nể mặt cậu là cô dâu.”

“Mình nể mặt cậu là dâu phụ.” Roland không chịu yếu thế cãi lại.

Nhìn hai người bọn họ lại tiếp tục mình một tiếng cậu một tiếng, Bạch Vân liếc mắt, bất đắc dĩ cười cười, bỏ ý định bảo các cô ngưng chiến, chuyên tâm chải mái tóc dài của Roland.

Kết quả là thấy hai cô gái này từ lúc bắt đầu trang điểm đến khi xong việc miệng cũng không dừng lại, may nhờ kĩ thuật Uy Uy giỏi, Roland mới không kết hôn bằng khuôn mặt cô dâu bị hư.

Sau khi Roland hóa trang tốt, cuối cùng Hình Lỗi cũng đợi được đến lúc Uy Uy ra khỏi phòng, sợ cô bị mấy người đàn bà La gia quấn lấy, anh không để ý lễ phép thoát khỏi hai người La gia quấn lấy anh muốn anh xem mắt, bước nhanh lên nói: “Này Uy.”

Uy Uy nghe được giọng nói của anh, xoay người lại, lại thiếu chút nữa đụng phải một người đàn ông khác cũng bận rộn thoát lấy cô ba La gia.

Người sát bên người cô hơi gật đầu, người đàn ông kia khẩn cấp bắt lấy cánh tay cô, một dáng vẻ rất quen thuộc với cô, đối với cô ba La gia: “Tôi đã có bạn gái rồi.”

Uy Uy sửng sốt một chút, không khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

“Thì ra cậu là bạn trai của Uy Uy à?” Ba người đứng trừng mắt, phản ứng thật nhanh, lại cười hỏi: “Ai nha, không nói sớm, ánh mắt không tệ, ánh mắt không tệ, điều kiện của Uy Uy rất tốt đấy. Hai đứa lui tới lâu chưa? Dự định khi nào kết hôn?”

“Không…” Uy Uy lúng túng đỏ mặt, mới vừa nói chuyện, một cái tay khác từ phía sau đưa ra, tách bàn tay người đàn ông kia khỏi tay cô, sau đó cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hình Lỗi vang lên bên tai mình:

“Thật xin lỗi, tôi thấy hình như vị tiên sinh này nhận lầm người.”

“A?” Cô ba ngẩn ra.

Người đàn ông kia thấy tư thế chiếm giữ của Hình Lỗi và sắc mặt khó coi của hắn, vậy mà mắt cũng không chớp, nụ cười không giảm, hời hợt nói: “Xin lỗi, thị lực của tôi không tốt, nhất thời nhìn lầm, a, đợi chút…”

Anh nói được nửa câu, đột nhiên ngừng lại, nghiêng người bắt được người mới bước ra ngoài, lén lén lút lút muốn chạy qua bên cạnh anh, A Phương.

“A!” A Phương kêu khẽ một tiếng, vẫn bị anh kéo vào trong lòng mình.

Người đàn ông lịch sự cười với mọi người, bình chân như vại nói: “Vị này mới đúng.”

“Cái gì? Tôi mới không phải, anh đừng nói lung tung!” A Phương giật mình khiển trách.

Người đàn ông kia căn bản không để ý tới kháng nghị của cô, gương mặt tươi cười nói: “Thực ra, hai chúng tôi tháng sau sẽ kết hôn, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến uống rượu mừng.”

“Cái gì?” A Phương trừng lớn mắt, gương mặt đỏ bừng nhìn anh giải thích: “Mới…Mới không có, ai muốn kết hôn với anh, tôi cũng không phải là hư đầu rồi!”

“Thật sao?” Anh nhíu mày, nụ cười trên mặt vô cùng dịu dàng, từng chữ từng chữ nhẹ giọng nói: “Em, khẳng định, nhất định?”

Trong nháy mắt mặt A Phương đỏ lên, nhưng cô còn thử giãy giụa: “Quang…Tiên sinh, tôi…tôi tôi tôi lại không biết anh, không…Không không không nên nói giỡn kiểu này nha!”

“Không biết tôi?” Anh híp mắt, trong đôi mắt đen thoáng qua tia nóng giận, nhưng vui vẻ trên mặt chưa hề giảm.

“Chúng ta cũng đã đính hôn, làm sao em có thể quên anh đây? Mấy năm nay anh đều thời thời khắc khắc nhớ em trong lòng đấy.”

Giống như bị hạ định thân chú, A Phương nghe vậy cứng đờ: “Đó…Đó chẳng qua là mẹ tôi đồng ý, tôi lại không có đồng ý…”

“Vậy ra em vẫn còn nhớ.” Khóe miệng người đàn ông giương nhẹ, hả hê nhìn về phía mọi người: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ và vị hôn thê có một chút vấn đề nhỏ chưa giải quyết, xin lỗi, tôi đi trước.”

“Lâm Tử Kiệt, anh không cần nói bậy, tôi mới không phải là vị hôn thê của anh…” A Phương lo lắng kháng nghị.

“Thì ra là em còn nhớ rõ tên của anh.” Bởi vì cô không đánh đã khai, nụ cười trên mặt anh hiền hòa hơn.

“Đi thôi, hôn lễ sắp bắt đầu, em theo sau anh cho tốt, đừng “không cẩn thận” đi lạc, anh sẽ lo lắng.”

Nói xong anh cầm tay cô thật chặt, vô cùng lễ phép chào hỏi với từng người, mới mạnh mẽ kéo A Phương rời khỏi.

“Chuyện gì vậy?” Cô ba ngây ngô nhìn bóng người đi xa, thất thần rồi nhớ tới còn có Uy Uy có thể thuyết phục: “Đúng rồi, cô nói Uy Uy con, con còn chưa kết hôn phải không? Nói thật, tuổi con cũng không còn nhỏ, tục ngữ có câu, có tiền hay không có tiền, lấy chồng mỗi năm mỗi tốt hơn.”

Có câu này sao? Uy Uy dở khóc dở cười nhìn cô ba La gia, có chút xấu hổ.

Chỉ thấy cô ba móc trong túi xách ra một quyển sổ ghi chép xem mắt khác, lật cho cô xem, nói lảm nhảm: “Chỗ này của cô có vài người điều kiện rất tốt, con nên xem một chút, xem một chút mà thôi, không miễn cưỡng, con nhất định phải đi ra ngoài với đồi phương, duyên phận này, mặc dù nói không ép buộc, chỉ là đừng dùng nó để từ chối, lúc này cô mang theo những bức hình này, đương nhiên là con và bọn họ có duyên…”

“Hữu duyên không nhất định là sẽ có phần.” Nghe đến đó, Hình Lỗi cuối cùng cũng không nhịn được lạnh giọng mở miệng cắt lời bà.

“A Lỗi…” Uy Uy nhịn cười, muốn anh lễ phép chút.

“A? Không thể nói vậy, có phần hay không phải gặp qua rồi mới biết.” Cô ba không phát hiện không đúng, tiếp tục suy nghĩ muốn thuyết phục Uy Uy, cho đến khi bà ngẩng đầu nhìn đến sắc mặt khó coi của Hình Lỗi, bà mở to mắt, lần nữa cúi đầu nhìn tay anh vẫn để trên hông của Uy Uy, mới đột nhiên hiểu ý.

Chỉ thấy gương mặt bà không đổi sắc thu hồi sổ ghi chép xem mắt, đổi lời cười nói: “Chỉ là hôn lễ sắp bắt đầu, ta thấy chút nữa rảnh rỗi đến xem cũng được, tiểu tử, cậu nói có phải không?”

Có thể nói không đúng sao?

Hình Lỗi trừng mắt nhìn người phụ nữ trên mặt đầy nụ cười, chỉ có thể cứng ngắc gật đầu một cái.

Cô ba thấy thế cười ha ha, giống như là biết một bí mật lớn, nhanh chóng cất đồ, xoay người tìm chị em nói chuyện bát quái.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom