• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Vô Song (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Cảm ơn ông

Lục Khải và Hắc Vũ cũng không quay về trang viên nhà họ Lục, mà ở một đêm trong phòng tổng thống khách sạn năm sao.

Sáng sớm hôm sau, khi Lục Khải tỉnh lại, Hắc Vũ đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Long Hồn, bác sĩ Khâu đến rồi, ông ta muốn đến chào hỏi anh rồi đi bệnh viện, nếu không ông ta cảm thấy rất thất kính”.

“Không cần, bảo ông ta cứ đến bệnh viện đi, chữa khỏi cho con gái tôi, tôi nợ ông ta một ân tình!”

“Vâng!”

Sau khi Hắc Vũ đáp lại, không nhịn được nhìn Lục Khải, trong lòng rất hâm mộ Khâu Đức Hải.

Ân huệ của Long Hồn chính là bảo vật vô giá!

Khâu Đức Hải thật là may mắn!

Nói chuyện điện thoại xong, Hắc Vũ liền cung kính đứng sau lưng Lục Khải: “Long Hồn, tôi đã thông báo rồi, anh cứ dùng bữa trước đi, tôi lấy xe xong sẽ qua đón anh”.

“Tôi đi bệnh viện trước, anh làm xong thì đến bệnh viện đón tôi”.

“Dạ!”

Sau khi Hắc Vũ kính lễ với Lục Khải thì nhanh chóng rời đi.

Còn Lục Khải thì lên đường đến bệnh viện.

Lúc này ở Kim Hi Phủ, Triệu Nhược Hà lái chiếc xe BMW 3 Series màu xanh da trời đi về phía bệnh viện.

Ở ghế lái phụ có bố của Hàn Ngọc là Hàn Bằng Phi đang ngồi.

Còn Hàn Ngọc và con gái thì ngồi phía sau.

“Ngọc, xe này không tồi đúng không, cậu cả Hà tặng đó!”

Triệu Nhược Hà xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Hàn Ngọc: “Tao thật sự không biết mày nghĩ thế nào, cậu cả Hà đối xử với mày tốt biết bao? Sao mày không đồng ý chứ!”

“Mày cũng thấy đấy, Lục Khải chỉ là một thằng phế vật chỉ biết khoác lác, dựa dẫm nổi không?”

“Mẹ, đừng nói nữa, nhà họ Lục trước kia không phải đối xử rất tốt với chúng ta sao?”

Hàn Ngọc vừa chải đầu cho Lục Viên Hàn, vừa thuận miệng nói.

“Ngọc, mày không thể cứ sống trong quá khứ! Nhà họ Lục đã không còn!”

Triệu Nhược Hà thả chậm tốc độ xe, quay đầu kích động nhìn Hàn Ngọc.

“Nếu không có cậu cả Hà, hôm nay đứa con ghẻ này có thể phẫu thuật sao?”

Nói đến đây, Triệu Nhược Hà trực tiếp ném một phong bì cho Hàn Ngọc.

Hàn Ngọc cầm lá thư lên nhìn, bên trong đựng hai ngàn tệ.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

“Cậu cả Hà giúp đỡ mày, lẽ nào mày không cảm ơn cậu ấy?”

Nghe thấy vậy, Hàn Ngọc cần phong bì: “Được, lát nữa con đưa tiền cho anh ta!”

“Ngọc, mày bị ngốc à?”

Triệu Nhược Hà hết nói nổi: “Cậu cả Hà thiếu hai ngàn đồng này sao?”

Hàn Ngọc cầm phong bì, khó hiểu nhìn Triệu Nhược Hà.

“Chuyện đơn giản như vậy mà cần tao phải dạy mày?”

“Tối nay mày cầm số tiền này đi thuê phòng, cảm ơn cậu cả Hà thật tốt vào”.

“Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ coi con là gì vậy?”

Hàn Ngọc tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

“Tao đây là đang giúp mày, mày đừng có mà không biết điều, đàn ông tốt như cậu cả Hà bỏ lỡ rồi mày sẽ hối hận cả đời!”

Nói xong lời này, Triệu Nhược Hà đạp phanh xe, dừng ở cửa bệnh viện.

Bọn họ còn chưa xuống xe đã có mấy người bước nhanh đến chào đó.

“Xin hỏi là người thân của bạn nhỏ Lục Viên Hàn đúng không?”

Người trung niên đứng đầu khách sáo hỏi.

“Không sai, ông là?”

“Tôi là viện trưởng của bệnh viện, chúng tôi đã nghe qua tình hình của bạn nhỏ Lục Viên Hàn, vậy nên đã đến đây chào đón mọi người từ trước”.

“Tất cả đều đã sắp xếp xong, bây giờ có thể tiến hành phẫu thuật”.

Nghe nói như vậy, đám người Triệu Nhược Hà được sủng ái mà lo sợ.

Tất cả mọi chuyện đều sắp xếp xong xuôi thì không nói, còn để viện trưởng đích thân chờ.

Thể diện này có phần quá lớn!

“Vất vả cho viện trưởng rồi!”

Triệu Nhược Hà nhanh chóng xuống xe bắt tay với viện trưởng.

Sau đó đám người vây quanh, đưa Lục Viên Hàn vào phòng phẫu thuật.

Bên ngoài phòng phẫu thuật, Hàn Ngọc vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Cô vốn đang phập phồng lo sợ, không ngờ chuyện sẽ thuận lợi như vậy.

“Ngọc, bây giờ mày biết mặt mũi cậu cả Hà lớn thế nào chưa!”

“Nhớ kỹ, buổi tối biểu hiện cho tốt, nhất định phải để cậu ấy hài lòng”.

Hàn Ngọc bị lời nói này dọa: “Mẹ, chuyện này còn chưa biết là ai giúp đỡ mà!”

“Sao hả, mày vẫn còn trông mong là Lục Khải giúp mày?”

“Người ta đường đường là viện trưởng bệnh viện, sẽ chịu nể mặt tên phế vật Lục Khải sao?”

Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở, mấy bác sĩ chậm rãi đi ra.

“Bác sĩ, tình hình con gái tôi thế nào rồi?”

Hàn Ngọc bước nhanh về phía trước hỏi tình hình.

“Thưa cô, phẫu thuật rất thành công, quan sát mấy ngày ở phòng ICU, chắc sẽ khỏi bệnh”.

Người này chính là Khâu Đức Hải, ông ta vô cùng khách sáo với Hàn Ngọc, không có bất kỳ dáng vẻ tự cao tự đại.

Long Hồn đã nói, bệnh nhân bên trong là con gái anh, mà người này chắc hẳn chính là vợ của Long Hồn.

“Bác sĩ, con rể tôi mời ông đến sao?”

Triệu Nhược Hà sải bước đến, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Trong tiềm thức, bà ta đã coi Hà Siêu Quần là con rể của mình.

“Không sai, là con rể bà bảo tôi tới”.

Khâu Đức Hải gật đầu, nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra bóng dáng Lục Khải.

“Con rể bà không tới sao?”

“Không, nó là người bận rộn, chắc đang bận làm việc khác!”

“Đúng đúng đúng, con rể bà quả thật rất bận rộn, vậy bây giờ tôi đi thông báo tình hình cho cậu ấy, mọi người yên tâm, đứa bé sẽ không có vấn đề gì đâu”.

Khâu Đức Hải nói khách sáo xong liền vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng Khâu Đức Hải, Triệu Nhược Hà có chút tò mò: “Bác sĩ này nhìn trông rất quen? Hình như đã từng thấy trên tivi rồi?”

“Thưa bà, đây chính là danh y thế giới Khâu Đức Hải! Người có thể mời ông ấy ra tay, đều là nhân vật lớn không giàu thì sang!”

“Cảm ơn mọi người, nếu không phải mọi người, chúng tôi vốn không thể nhìn thấy thần y Khâu!”

Viện trưởng kích động nói.

Nghe xong lời này, Triệu Nhược Hà mặt đầy kinh ngạc.

Đại danh của Khâu Đức Hải ai mà không biết?

“Ngọc, mày nghe thấy chưa? Người làm phẫu thuật cho đứa con ghẻ là Khâu Đức Hải! Cậu cả Hà đã mời Khâu Đức Hải đến đó!”

“Bây giờ mày đã biết mặt mũi cậu cả Hà lớn thế nào chưa! Bây giờ mày biết chuyện này không liên quan gì đến tên phế vật Lục Khải kia rồi chứ!”

Ngay lúc Triệu Nhược Hà đang vô cùng hưng phấn, Hà Siêu Quần cầm một tấm thẻ ngân hàng, mặt cười đê tiện đi về phía bệnh viện.

Trong tấm thẻ này của hắn có năm trăm ngàn.

Đây chính là phí phẫu thuật hắn chuẩn bị, nhưng hắn lại có một điều kiện rất đơn giản.

Đó chính là chơi đùa Hàn Ngọc thỏa thích, dù sao ở Lâm Thành, người xinh đẹp như cô cũng không nhiều!

Còn về Lục Khải, hắn cũng không để trong lòng, đắc tội với bốn gia tộc lớn, Lục Khải còn có đường sống sao?

Nghĩ đến có thể chơi Hàn Ngọc ngay lập tức, nụ cười trên mặt Hà Siêu Quần khỏi phải nói đê tiện thế nào.

Hắn vừa nghịch thẻ ngân hàng, vừa nghênh ngang đi vào bệnh viện.

Vừa vào đến bệnh viện, hắn nhìn thấy Triệu Nhược Hà kéo Hàn Ngọc tới.

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Triệu Nhược Hà đã nói trước: “Cậu chủ Hà, thật sự cảm ơn cháu! Không ngờ cháu lại sắp xếp chu đáo như vậy!”

Nghe thấy lời này, Hà Siêu Quần vốn đang nắm chắc phần thắng liền ngơ ngác.

“Cô, cảm ơn cháu gì ạ?”

“Haiz, cậu cả Hà, đến lúc này rồi cháu còn vòng vo, mọi người biết hết cả rồi, cháu không chỉ trả phí phẫu thuật, hơn nữa còn liên lạc với Khâu Đức Hải đến làm bác sĩ phẫu thuật chính!”

“Cháu đối xử với Ngọc thật tốt, cô và bố nó đều thấy, Ngọc có thể tìm được cháu đã là phúc tám đời nó tu được!”

Hà Siêu Quần nghe xong liền sửng sốt, nhưng nhìn thấy mấy người mặt đầy cảm kích, hắn liền hiểu ra.

“Cô, chuyện của Ngọc chính là chuyện của cháu, đây là chuyện cháu nên làm”.
Chương 12: Không chiếm lợi của mày

Nghe thấy lời này, Triệu Nhược Hà yên tâm nở nụ cười vui vẻ, nghiêng người đẩy nhẹ Hàn Ngọc một cái.

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Không cảm ơn cậu chủ Hà một câu đi à?”

Cộp, cộp, cộp…

Lời nói của Triệu Nhược Hà vừa dứt đã nghe thấy tiếng chân bước dứt khoát truyền đến.

Lục Khải đi thẳng đến trước mặt Hàn Ngọc, nở một cười dịu dàng: “Ngọc, bây giờ thì em hẳn đã tin lời anh nói rồi chứ!”

“Lời anh đã hứa, anh đều thực hiện được rồi!”

Nghe xong câu này biểu cảm trên mặt Hàn Ngọc phức tạp nhìn Lục Khải, trong ánh mắt còn có thêm chút cảm giác thất vọng.

Cô không ngờ được, Lục Khải đã bắt đầu biết lừa gạt mình.

“Việc anh đã hứa? Lục Khải, đúng là tôi chưa nhìn ra được, mấy năm không gặp mà anh càng ngày càng mặt dày!”

Triệu Nhược Hà nhảy đến chắn trước mặt Lục Khải, vươn tay chỉ thẳng vào mũi anh mắng: “Nếu không phải vừa rồi cậu chủ Hà đã thừa nhận trước thì chúng tôi chắc là sẽ bị anh lừa mất rồi!”

“Tôi xin anh đấy, đừng có làm chúng tôi cảm thấy buồn nôn nữa có được không? Anh đã không còn là cậu chủ của nhà họ Lục nữa rồi, đừng có giả bộ như việc gì cũng có thể giải quyết được vậy!”

“Biết mình là ai đi, có được không? Bây giờ anh chỉ là loại ăn hại mà cả Lâm Thành này ai cũng biết mà thôi, Khâu Đức Hải người ta vì sao mà phải nể mặt anh?”

Lời nói của Triệu Nhược Hà vô cùng chua ngoa cay nghiệt, cực kỳ khó nghe.

Còn về Hàn Ngọc, cô không hề có ý định đứng ra nói đỡ cho Lục Khải.

Lục Khải có thể cảm nhận được sự thất vọng của cô.

Lục Khải vốn nghĩ có thể xoá bỏ khoảng cách giữa hai người, không ngờ lại bị Hà Siêu Quần nhảy vào làm hỏng việc.

Lục Khải nghiêng người đối diện với Hà Siêu Quần.

“Việc cứu con gái tôi, có liên quan gì đến anh à?”

Âm thanh giọng nói không to nhưng bao hàm sức mạnh vô cùng, như thể cơn sóng gầm gào, đánh mạnh vào tâm hồn.

Đối diện với sự chất vấn, Hà Siêu Quần bỗng thấy có một giây lo lắng.

Nhưng hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh, Lục Khải đã làm mất lòng tứ đại gia tộc, bản thân anh ta bây giờ cũng khó mà lo được cho chính mình thì có gì đáng sợ chứ?

Lại nói, ở đây là bệnh viện, Lục Khải cho dù có to gan hơn nữa cũng sẽ không dám ra tay với hắn ta!

“Sao lại không liên quan!”

Nghe thấy câu này, ánh mắt Lục Khải đầy khinh thường, chỉ một ánh mắt này thôi đã doạ cho Hà Siêu Quần sợ đến mức lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, áp lực vô hình như núi Thái sơn đè nặng khiến hắn ta không thể thở nổi.

“Mẹ vợ của tôi không chuyển lời cảnh cáo khi trước của tôi đến anh à?”

Trong lúc nói, khoé mắt Lục Khải quét qua phía Triệu Nhược Hà.

“Cảnh cáo gì?”

“Cách xa vợ tôi một chút, nếu không anh sẽ chết rất thê thảm!”

Nghe thấy câu này, Hà Siêu Quần không chỉ không sợ mà ngược lại còn bật cười trắng trợn.

“Bảo tao cách xa vợ mày ra? Cũng không phải là không được, quỳ xuống đất xin tao đi! Mày đừng có quên, người của tứ đại gia tộc đều đang tìm mày đó! Mà tao, là người của bọn họ, mày xin tao, có lẽ tao sẽ có thể giúp đỡ mày!”

Tiếng cười của Hà Siêu Quần khiến người ta buồn nôn, còn về ánh mắt mà hắn nhìn Lục Khải lại càng mang vẻ khinh miệt, hầu như không thèm để lọt tai câu nói của Lục Khải.

Hắn không những không giữ khoảng cách với Hàn Ngọc mà ngược lại còn bước dài về phía Hàn Ngọc, giang hai tay ra muốn ôm cô vào lòng, hơn nữa còn chu môi ra muốn hôn cô.

Hàn Ngọc sợ đến mức chạy trốn sang một bên.

Mà Lục Khải thì đã lắc người xuất hiện ngay trước mặt Hàn Ngọc, dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô.

Hàn Ngọc kinh hoảng nhìn vào bóng lưng của Lục Khải, có một loại cảm giác an toàn dần nhen nhóm trong lòng.

“Ô, anh hùng cứu mỹ nhân à? Mày không phải nói là sẽ khiến tao chết rất thê thảm sao? Đến đây, có giỏi thì thử động vào tao xem nào!”

Hà Siêu Quần khiêu khích trắng trợn, trong mắt hắn, có tứ đại gia tộc chống lưng thì hắn chẳng có gì mà phải sợ.

“Đánh mày, bẩn tay! Nhưng vì vợ tao thì tao sẽ không ngại, đánh xong rồi rửa tay!”

Khi giọng nói của Lục Khải vẫn còn đang vang vọng trong không trung thì bàn tay trái của anh đã vung lên, quăng một cái tát thật mạnh vào mặt Hà Siêu Quần.

Âm thanh vang lên chát chúa, Hà Siêu Quần lúc trước còn đầy vẻ ngạo mạn, bị đánh cho văng ra xa mấy mét ngã đập mạnh người xuống đất.

Mặt bên phải của Hà Siêu Quần sưng vù, máu tươi rỉ ra từ miệng, mũi, tai.

Trên mặt đất còn có mấy chiếc răng gãy.

Lục Khải không định dừng lại, sải bước về phía hắn ta.

Hà Siêu Quần lúc này đã đánh mất vẻ ngạo mạn của lúc nãy, cơ thể co rúm lại, biểu cảm hoảng loạn nhìn chằm chằm Lục Khải, ánh mắt ngập sự khẩn nài.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Lục Khải nhấc bàn chân phải lên, tựa như ngọn núi thái sơn đè xuống, dẫm mạnh.

Nhìn thấy hành động của Lục Khải, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ làm việc dại dột, trên mặt ai nấy đều mang đầy vẻ lo lắng.

Rầm…

Một tiếng vang trầm đục, nặng nề, ấm ách.

Mặt đất khẽ rung chuyển.

Chỗ chân của Lục Khải đạp xuống chỉ cách khuôn mặt Hà Siêu Quần mấy milimet.

Viên gạch bị anh đạp lên đã xuất hiện những vết nứt nhỏ như hình mạng nhện.

Ực…

Hà Siêu Quần nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào đôi bốt quân đội gần ngay trước mắt.

Hắn hiểu rất rõ, nếu như cú đá này đạp trúng vào đầu thì chắc chắn đầu hắn sẽ vỡ nát.

Nghĩ đến đây, cả người Hà Siêu Quần bắt đầu mất khống chế mà run lên bần bật, trong không khí nồng nặc mùi khai của nước tiểu.

Hà Siêu Quần bị doạ cho sợ tè cả ra quần!

Lục Khải từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Hà Siêu Quần với bộ dạng hết sức thảm hại.

Không hề có chút hưng phấn và vui vẻ, trong mắt anh, ra tay với loại người như vậy là sự sỉ nhục với anh.

Anh không hề vội để cho Hà Siêu Quần phải chết.

Thực ra cái chết không hề đáng sợ, thứ đáng sợ là quá trình chờ đợi cái chết.

Điều ghê gớm hơn chết là khiến người ta mất đi nhân tâm, chẳng qua chỉ là như vậy!

Lục Khải nhìn về phía Hàn Ngọc, trong ánh mắt lại khôi phục vẻ cười dịu dàng.

Anh bước ngang qua người Hà Siêu Quần, đi về phía Hàn Ngọc: “Đừng sợ, không sao nữa rồi!”

“Mày có còn là con người nữa hay không? Lại dám đánh cậu chủ Hà? Cậu chủ Hà đã cứu con gái mày đấy!”

“Mày có biết xúc phạm cậu chủ Hà sẽ có kết cục thế nào không?”

Triệu Nhược Hà tức tối nhảy đến trước mặt Lục Khải: “Mày không bằng được cậu chủ Hà thì cũng không cần phải ra tay đánh người chứ! Mày thực sự cho là mặc trên người bộ đồ quân đội thì có thể tuỳ tiện đánh người ta, có thể muốn làm gì thì làm sao?”

“Cô, không thể nói như vậy được, tên này chỉ là tên giả danh thôi, chẳng liên quan gì đến chúng cháu cả”.

Giây tiếp theo, một giọng nói mang đầy vẻ tự tin cho rằng mình ưu việt vang lên.

Mọi người nghe tiếng đồng loạt quay sang nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ lính sải bước tự tin tiến vào.

Người này tên là Triệu Thiên Tứ, là con trai của anh cả Triệu Nhược Hà, đội viên trong đội vệ sỹ của Tô Thế Vinh, là niềm tự hào của nhà họ Triệu.

“Thiên Tứ, cuối cùng cháu cũng đến rồi, cháu mau đến đây xem đi, tên này đã đánh cậu chủ Hà thành ra cái gì rồi!”

Triệu Nhược Hà lon ton chạy đến trước mặt Triệu Thiên Tứ, đè thấp giọng nói: “Thiên Tứ, đây là một cơ hội tốt, cháu phải giúp cậu chủ Hà xả mối hận này, bố cháu ở công ty của cậu chủ Hà chắc chắn sẽ được thăng chức!”

“Cô, yên tâm đi, Lục Khải chẳng qua chỉ là kẻ lừa đảo mà thôi, dạy dỗ hắn, chỉ cần một tay là đủ rồi!”

Trước mặt mọi người, Triệu Thiên Tứ đỡ Hà Siêu Quần dậy, vỗ ngực đảm bảo: “Cậu chủ Hà, tôi sẽ giúp anh trút mối hận này!”

Nói xong, Triệu Thiên Tứ lắc lư cái đầu đi đến trước mặt Lục Khải, vươn tay chỉ về bộ quần áo quân đội của Lục Khải: “Kiểu áo này của mày, năm năm trước đội tao đã không mặc nữa rồi”.

“Mày muốn mạo danh làm người trong quân đội mà không cẩn thận hơn chút được à?”

Đồ giả?!

Triệu Nhược Hà nghe xong, biểu cảm trên mặt cực kỳ phong phú, bà ta kéo kéo gấu áo của Hàn Ngọc: “Ngọc, mày có biết Lục Khải thế này là phạm pháp không? Mày nghe cho rõ nhé, đợi chút nữa thì giải quyết ly hôn cho xong đi, nhà chúng ta không muốn xuất hiện một kẻ tội phạm đâu!”

Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Ngọc khẽ híp lại, ánh mắt nhìn về phía Lục Khải vô cùng phức tạp.

Triệu Thiên Tứ nhìn Lục Khải nhún vai, mặt đầy vẻ trêu chọc: “Mày không phải là thích đánh nhau à? Tao, đội viên trong đội vệ sĩ của Tổng giám sát sẽ đích thân đánh với mày cho đến khi mày hài lòng mới thôi!”

“Đương nhiên, tao sẽ không tranh thủ chiếm lợi, đánh nhau với mày, tao chỉ cần dùng một tay, bây giờ mày yên tâm rồi chứ!”

Lúc Triệu Thiên Tứ nói những lời này thì cũng đưa cánh tay phải đặt ra sau lưng, cánh tay trái nhấc lên hướng về phía Lục Khải vẫy vẫy khiêu khích.
Chương 13: Cô đang làm gì đó?

Nhìn tư thế của Triệu Thiên Tứ, Triệu Nhược Hà vô cùng chờ mong.

Bà ta đi đến bên cạnh Hà Siêu Quần, cực kỳ tự tin nói: “Cậu chủ Hà, Thiên Tứ sẽ thay cháu dạy dỗ lại tên khốn nạn Lục Khải này, đến lúc đó lại cho nó vào tù ngồi tám mười năm, sẽ không còn ai quấy nhiễu việc của cháu và Ngọc nữa”.

Hà Siêu Quần cố gắng nhịn cơn đau giần giật trên mặt, hung tợn nói: “Bảo Triệu Thiên Tứ ra tay ác chút!”

Triệu Nhược Hà vội vàng gật đầu, kéo giọng lên hét: “Thiên Tứ, cậu chủ Hà bảo cháu ra tay ác chút!”

“Yên tâm, cháu sẽ khiến anh ta sống không bằng chết!”

Triệu Thiên Tứ đáp ứng rất sảng khoái.

“Om sòm”.

Sau khi hai chữ này bật ra khỏi kẽ răng của Lục Khải, anh bình tĩnh đi về phía Triệu Thiên Tứ.

Sự tuỳ ý của Lục Khải khác hẳn với tư thế trông có vẻ rất chuyên nghiệp của Triệu Thiên Tứ.

Lục Khải thẳng thừng vung một cú đấm tay phải nhắm đến ngực của Triệu Thiên Tứ.

Nhìn thấy cảnh này, khoé miệng Triệu Thiên Tứ khẽ nhếch lên, mặt đầy vẻ khinh thường.

Trong mắt hắn, Lục Khải chính là kẻ ngoại môn điển hình.

“Kiểu tấn công này của mày, tao có ít nhất một trăm cách để chặn lại!”

Triệu Thiên Tứ nói xong, tự tin ngời ngời nhấc tay lên tóm lấy nắm đấm của Lục Khải.

Giây tiếp theo, khi tay hắn ta chạm đến nắm đấm của Lục Khải thì mặt liền biến sắc, lông mày dựng đứng.

Rắc!

Một tiếng kêu giòn giã, bàn tay trái của Triệu Thiên Tứ bị sức mạnh của nắm đấm khiến cho vặn vẹo biến dạng.

Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc, Lục Khải còn chưa thu tay lại!

Thế đến như chẻ tre, cú đấm đã nện thẳng lên ngực của Triệu Thiên Tứ.

Triệu Thiên Tứ ngạo mạn ngông cuồng, cơ thể bay lên không trung, văng ngược về phía sau, nện mạnh lên nền đất cách đó mấy mét, rồi trượt tiếp thêm mấy mét nữa mới ngừng lại.

Khụ khụ khu…

Triệu Thiên Tứ ngã trên đất bắt đầu ho sặc sụa một cách đau đớn, mỗi một tiếng ho phát ra thì khoé miệng lại rỉ ra một chút máu.

Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Triệu Thiên Tứ, Lục Khải không ngừng lắc đầu: “Tôi biết anh rất yếu, nhưng không ngờ được anh lại yếu đến mức không chịu nổi được một nửa phần sức lực của tôi!”

Phịch…

Hà Siêu Quần vừa mới đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, lại ngã vật xuống đất.

Triệu Nhược Hà cũng đầy vẻ ngạc nhiên lẫn kinh hãi, bà ta làm sao mà nghĩ ra được Lục Khải lại giỏi đánh đấm như thế!

“Lục Khải, anh làm cái gì vậy? Anh họ tôi là người trong đội vệ sĩ của Tổng giám sát, anh đánh anh ấy thành như vậy sau đây phải làm thế nào?”

Mặt Hàn Ngọc đầy vẻ bất an: “Anh sao lại bạo lực như thế chứ? Bạo lực ngoài việc mang đến rắc rối cho bản thân mình ra thì có thể giải quyết được cái gì?”

Nghe thấy sự lo lắng của Hàn Ngọc, trong tim Lục Khải bỗng dâng lên cảm giác ấm áp.

Bất kể thế nào, trong lòng của bà xã vẫn có mình.

“Ngọc, đám người này đáng bị đánh! Việc sau này anh có thể…”.

“Anh có thể cái gì chứ?”

Hàn Ngọc đầy lo lắng chặn lại lời nói của Lục Khải, vươn tay nắm lấy tay anh, tay còn lại nhặt chiếc chìa khoá xe của Triệu Nhược Hà xông thẳng ra bên ngoài: “Tôi đưa anh rời khỏi đây ngay lập tức, nhân lúc người của đội vệ sĩ còn chưa tới, đi càng xa càng tốt!”

Lục Khải đi phía sau Hàn Ngọc, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, trên mặt bất giác nở nụ cười hạnh phúc.

Ba năm rồi, cô ấy vẫn bảo vệ mình như vậy!

Đúng vào lúc Hàn Ngọc đưa theo Lục Khải đi ra khỏi bệnh viện, đến bên cạnh chiếc xe BMW của Triệu Nhược Hà.

Bọn họ còn chưa kịp lên xe thì Triệu Nhược Hà đã xông đến cướp lại chiếc chìa khoá xe.

“Ngọc, mày đây không phải là tự tìm rắc rối à? Giờ là lúc nào rồi mày còn đi giúp nó làm cái gì?”

“Mày thử nghĩ mà xem, cậu chủ Hà nhìn thấy mày như vậy, trong lòng sẽ khó chịu đến mức nào?”

“Mẹ, con buộc phải giúp anh ấy, nếu không anh ấy chết chắc rồi!”

Hàn Ngọc nói bằng giọng kiên định.

“Mày muốn giúp phải không? Được, đừng có dùng xe của tao để giúp, xe này của tao là BMW, tên lừa đảo này có tư cách gì mà ngồi xe xịn như thế?”

Triệu Nhược Hà mắt đầy thù địch nhìn chằm chằm Lục Khải.

Đúng vào lúc Hàn Ngọc sốt ruột định phản bác lại thì Lục Khải lại khẽ lắc tay cô: “Đừng nói nữa, em biết mà, anh trước giờ không ngồi xe nào dưới một triệu tệ”.

“Lục Khải, anh nói ít hai câu đi, giờ là lúc nào rồi!”

Hàn Ngọc tức giận trợn mắt nhìn anh.

Còn về Triệu Nhược Hà thì lại phát ra một tràng cười châm chọc: “Tao suýt chút nữa thì quên rồi, mày là cậu chủ nhà họ Lục, nhà họ Lục ngày trước xe sang đầy nhà, quả thực là rất hào nhoáng!”

“Nhưng mà sao tao lại nhớ là, nhà họ Lục ba năm trước đã phá sản chứ? Hơn nữa cái ông bố giàu có của mày đã nhảy lầu tự tử rồi”.

“Theo như tao được biết, ông ta hình như chẳng để lại cho mày cái gì, đừng nói là một chiếc xe xịn cả triệu tệ trở lên, đến cả mấy trăm tệ còn chả có!”

“Mẹ, mẹ nói những lời này hơi quá đáng rồi!”, Hàn Ngọc giật tay của Triệu Nhược Hà, muốn bà ta đừng nói tiếp nữa.

Triệu Nhược Hà vốn không muốn để ý đến Hàn Ngọc: “Cậu chủ Lục, mọi người đều biết rõ gốc rễ của nhau, mày ngông cuồng cái gì chứ? Có bản lĩnh thì mày gọi một chiếc xe hơn triệu tệ đến đi!”

“Nếu như mày thực sự có thể gọi được xe đến, tao sẽ giúp mày mở cửa, tiễn mày lên xe!”

Đúng vào lúc Triệu Nhược Hà đắc ý nói xong câu này, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen mới tinh từ từ trờ đến.

Dừng lại ngay trước mặt Lục Khải.

Hắc Vũ trên xe nhanh chóng bước xuống, mở cửa sau của chiếc xe khẽ khom lưng nói: “Xin lỗi Long Hồn, để anh phải đợi lâu!”

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Nhược Hà và Hàn Ngọc đều ngây ra.

Rolls-Royce Phantom, có ai mà không biết chứ?

Da mặt Triệu Nhược Hà tê rần, có cảm giác mình vừa mới tự vả.

Bà ta quả thực không hiểu nổi, tên lừa đảo Lục Khải này làm sao mà tìm được chiếc siêu xe này đến đây!

Mặt Lục Khải đầy tươi cười nhìn về phía Hàn Ngọc đang ngơ ngẩn: “Lên xe nào!”

Hàn Ngọc có chút như lạc vào giấc mộng, ngơ ngác trèo lên xe.

Lục Khải trước khi lên xe, quay đầu lại nhìn Triệu Nhược Hà: “Ngại quá, bà còn chẳng có tư cách để mở cửa xe cho tôi, tôi sợ bà làm bẩn xe tôi!”

Nói xong, Lục Khải liền lên xe.

Nhìn chiếc xe Rolls-Royce Phantom rời đi, Triệu Nhược Hà tức đến mức đá mấy cái vào bánh xe của mình.

Đối với bà ta mà nói, đây chính là sỉ nhục!

“Lục Khải, bà đây xem mày còn ngạo mạn được bao lâu! Xúc phạm đến cậu chủ Hà, chọc vào đội vệ sĩ của Tổng giám sát, mày chết chắc rồi!”

Triệu Nhược Hà nghiến răng nghiến lợi nói xong câu này thì xoay người đi vào trong bệnh viện chăm sóc cậu chủ Hà.

Hàn Ngọc ngồi trên xe, ánh mắt lấp lánh đánh giá nội thất bên trong chiếc xe Rolls-Royce Phantom.

Đối với cô, mọi thứ lúc này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Trước đây khi cô còn là thiếu phu nhân của nhà họ Lục thì đây chẳng qua là việc thường ngày.

Cô lúc này, thậm chí còn có một loại ảo giác, nhà họ Lục chưa từng biến mất!

Nhưng mà rất nhanh sau đó, cô bèn tỉnh táo lại.

“Lục Khải, chúng ta đang đi đâu đây?”

“Đưa em đi mua quần áo trước!”

Lục Khải ngồi bên cạnh dịu dàng nói.

Anh nhìn thấy rất rõ ràng, chiếc váy liền mà Hàn Ngọc đang mặc trên người rất đẹp nhưng đã có nhiều chỗ bị khâu lại.

Ắt hẳn là người thích làm đẹp như cô trước đây đã lâu rồi chưa được mua sắm đồ mới.

Những thứ này là Lục Khải nợ cô, bây giờ anh sẽ từ từ bù đắp lại.

“Lục Khải, đừng tiêu tiền lung tung, quần áo của tôi vẫn rất tốt, không cần mua, anh mau trốn đi!”

“Không cần lo cho anh, hôm nay cứ nghe anh, được không? Mua xong quần áo anh còn rất nhiều lời muốn nói với em”.

Lúc bọn họ nói chuyện, chiếc xe đã dừng lại trước cửa trung tâm thương mại Dật Thiên Thành.

Lục Khải xuống xe, nắm tay Hàn Ngọc đi vào bên trong.

Dật Thiên Thanh, đây là nơi mà trước kia Hàn Ngọc thích đến mua sắm nhất.

Nhưng bây giờ, cô lại rất do dự.

“Lục Khải, đổi chỗ khác được không, quần áo ở đây đắt quá”.

“Không đổi, chính là chỗ này! Chỉ cần em thích, đều không đắt!”

Hàn Ngọc không can được Lục Khải, bị Lục Khải kéo đi thẳng vào bên trong trung tâm thương mại.

Ở trong đó ngắm nghía một vòng, cô đưa Lục Khải đến mấy gian hàng bán đồ rẻ nhất.

“Ngọc, em cứ thoải mái chọn, thích chiếc nào thì thử!”

Lục Khải đứng ở bên cạnh dịu dàng nói.

Hàn Ngọc vốn chỉ muốn đối phó chút với Lục Khải nên tuỳ ý đi xem.

Nhưng cô đã rất lâu rồi không được đi mua sắm, nhìn thấy những kiểu quần áo mới này thì rất thích.

Cô đi đến trước một chiếc váy liền màu hồng phấn, đang chuẩn bị vươn tay ra sờ, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì giọng nói vừa lạnh lùng vừa khinh thường của nhân viên phục vụ vang lên: “Ê ê ê, cô đang làm cái gì đó?”
Chương 14: Nay đã khác xưa

Chỉ thấy một cô gái trang điểm đậm nhanh chân bước lại, cô ta nhìn Hàn Ngọc với vẻ mặt khinh bỉ.

Cô ta không chỉ nhìn thấy những đường khâu vá trên váy của Hàn Ngọc mà còn nhìn thấy chiếc túi đã phai màu trong tay cô.

“Lùi về sau một chút được không? Quần áo giảm giá thì ở bên ngoài cơ, còn ở đây là những mẫu mới về”, ánh mắt mà nhân viên đó nhìn Hàn Ngọc toàn là vẻ bất mãn và phản cảm.

Cô ta đứng trước mặt Hàn Ngọc mà cứ cao ngạo lắc lư thân người.

“Tôi sờ thử chất liệu của chiếc váy này, có vấn đề gì không?”, Hàn Ngọc có thể cảm nhận được sự khinh bỉ của cô nhân viên kia nên cô hỏi với giọng điệu miễn cưỡng.

“Tất nhiên là có vấn đề rồi! Cô sờ cái gì chứ? Cái váy này hơn chín ngàn tệ đấy, ngỡ cô sờ hỏng thì có đền nổi không?”

“Cô đừng không biết điều như thế, tôi cũng chỉ đang nghĩ cho cô thôi”.

“Trung tâm thương mại này không phải là nơi mà cô nên tới đâu”, nhân viên nói mà không có chút kiêng kị.

Mặc dù trong lòng Hàn Ngọc thấy uất ức nhưng cô không phản bác lại.

Không phải là cô không muốn mà là vì cô không có khả năng đó.

Chiếc váy hơn chín ngàn tệ, nếu là trước kia thì vô cùng rẻ với một mợ chủ của nhà họ Lục như cô. Nhưng giờ đây thì không phải như vậy rồi.

Hiện giờ trong tủ quần áo của cô chẳng có cái nào quá một trăm tệ cả. Chiếc váy trước mặt cô đúng là vô cùng xa xỉ.

Cô theo bản năng mà thu tay lại rồi lùi về sau mấy bước, mím môi rồi nhìn Lục Khải một cái, nói: “Chúng ta đi thôi”.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lục Khải cảm thấy khó nghĩ.

Anh biết rõ, Hàn Ngọc rất thích quần áo đẹp.

Anh không thể ngờ, người vợ luôn tự tin của mình lại bị một nhân viên cửa hàng quần áo nói những lời châm biếm như vậy.

Tất cả đều vì mấy năm nay anh không ở bên cạnh cô ấy.

Lục Khải cảm thấy tự trách mình, sau đó anh nắm chặt tay Hàn Ngọc đi ra ngoài.

“Lấy cái váy này cho vợ tôi thử”, Lục Khải nhìn cô nhân viên rồi nói với kiểu ra lệnh.

“Lục Khải! Thôi, đắt quá”, Hàn Ngọc lắc đầu nói.

Nhân viên kia nghiêng đầu, vẻ mặt bỡn cợt nói: “Xin lỗi anh, quần áo ở tiệm chúng tôi đều không được thử, trừ khi anh mua trước”.

Lúc cô ta nói thì có hai vị khách từ phòng thử đồ đi ra rồi đặt quần áo vừa thử xong, sau đó đi ra ngoài.

“Thế sao họ có thể thử được?”

“Bởi vì vừa nhìn đã biết họ là những quý bà quý cô có tiền. Còn các người thì không cần tôi phải nói thẳng ra chứ?”

“Thưa anh, tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh muốn mua quần áo cho vợ. Nhưng anh cũng phải nhìn rõ, quần áo chỗ chúng tôi đều là hàng cao cấp. Nếu để vợ anh thử thì sẽ bẩn quần áo của chúng tôi mất”, nhân viên đó vừa phủi phủi quần áo vừa lạnh lùng nói.

“Cô nghe kỹ đây! Gói tất cả quần áo trong tiệm của cô lại cho tôi”, lúc Lục Khải nói thì lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen.

“Thưa anh, anh định…”, cô nhân viên không nhẫn nại được ném quần áo trong tay lên giá treo, nhưng còn chưa nói dứt lời thì đã nhìn thấy Lục Khải lấy ra thẻ ngân hàng.

Cô ta với vẻ mặt khó tin, chớp chớp mắt rồi cố xác nhận lại.

Cô ta nhìn mấy lần mới dám chắc, đây là thẻ kim cương đen đầy tôn quý.

Là nhân viên làm việc trong trung tâm thương mại cao cấp ở Lâm Thành đều sẽ được đào tạo theo định kỳ. Cô ta nhớ rất rõ, trên thế giới chỉ có ba chiếc thẻ kim cương đen như chiếc thẻ trong tay Lục Khải.

Và chiếc thẻ như này có khoản tiền gửi thấp nhất là mười tỷ đô la.

Đây không chỉ là thẻ ngân hàng mà còn là tượng trưng cho thân phận địa vị nữa.

Có nằm mơ cô ta cũng không thể ngờ, Lục Khải ăn mặc bình thường, thậm chí có chút quê mùa mà lại có chiếc thẻ này.

“Còn ngây người ra đó làm gì? Không hiểu lời tôi nói sao?”

Nghe thấy Lục Khải thúc giục, cô nhân viên như tỉnh mộng, vừa gật đầu vừa khom người, nói: “Xin anh chị đợi một lát, tôi sẽ gói đồ ngay”.

Cô nhân viên kia lúc này không còn ra vẻ hay kiêu ngạo nữa mà cố gắng đóng gói sản phẩm lại.

Tổng tiền hàng trong tiệm này ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn tệ. Nếu bán hết thì cô ta còn có được khoản hoa hồng kha khá nữa.

“Lục Khải! Đừng như vậy, lãng phí quá”, tất nhiên Hàn Ngọc biết chiếc thẻ trong tay Lục Khải có ý nghĩa gì. Mặc dù cô có chút bất ngờ nhưng lại lo lắng nhiều hơn.

“Không đâu, em cứ ngồi xuống nghỉ chút đi”, Lục Khải ân cần nói.

Họ đợi tầm một tiếng thì nhân viên toát hết mồ hôi chạy tới, vui mừng nói: “Chào anh chị! Tất cả quần áo trong tiệm đều được gói lại cẩn thận rồi ạ”.

Sau khi nghe thấy vậy Lục Khải không thèm nhìn cô nhân viên đó mà dắt tay Hàn Ngọc, khẽ nói: “Em đỡ mệt rồi chứ, chúng ta đi thôi”, nói xong anh dắt Hàn Ngọc với vẻ mặt bất ngờ đi ra ngoài.

“Thưa anh! Anh vẫn chưa trả tiền mà”, nhân viên có chút hoảng loạn, chạy theo nói.

“Tôi có nói là tôi sẽ mua sao?”, Lục Khải đứng lại lạnh lùng nói.

“Quần áo mấy ngàn tệ thì đâu có xứng với vợ tôi?”, lời nói vừa dứt Lục Khải dắt tay Hàn Ngọc đi ra khỏi cửa hàng.

Cô nhân viên mừng hụt, nhìn theo bóng lưng họ mà tức giận cũng không dám nói gì.

Nhìn chỗ quần áo đã đóng gói ở trên đất mà cô ta tức giận giậm chân thình thịch xuống đất.

Không những bận hết hơi mà giờ lại phải lôi quần áo ra ủi lại rồi treo lại trên móc.

Cô ta biết, Lục Khải cố tình nhằm vào cô ta.

Nhưng đứng trước một nhân vật như Lục Khải thì cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

Muốn trách thì chỉ trách cô ta đã coi thường người khác.

Hàn Ngọc đi ra khỏi cửa hàng mà trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Đã lâu cô không cảm thấy thoải mái như thế.

Cô không kìm nổi mà liếc nhìn Lục Khải đang đi ở trước mặt mình. Hơn ba năm không gặp, hình như Lục Khải thần bí hơn trước.

Nhưng bất luận anh có thần bí đến mức nào thì có một điểm duy nhất không đổi, đó là anh vẫn bảo vệ cô như ngày nào.

Thật ra Lục Khải không hề vô dụng như mọi người nói.

Lúc Hàn Ngọc đang đỏ mặt nghĩ đến những điều này thì Lục Khải dẫn cô đi vào một cửa hàng khác.

Nghe thấy giọng nói chào đón của nhân viên thì Hàn Ngọc mới định thần lại. Thì ra Lục Khải dẫn cô vào quầy hàng của hãng Chanel.

“Lục Khải! Chúng ta đi thôi, đồ ở đây đắt lắm”, Hàn Ngọc lo lắng nói.

“Không đắt đâu, anh nhớ đây là cửa hàng mà trước đây em thích vào nhất mà”.

“Lục Khải, đừng làm ồn nữa, giờ khác xưa mà”, Hàn Ngọc sốt sắng kéo tay Lục Khải đi.

Lục Khải thản nhiên cười, nói: “Em nói đúng, giờ không giống trước đây. Hiện giờ chúng ta nhiều tiền hơn trước rồi”, Lục Khải nói xong thì vẫy tay với chủ tiệm, nói: “Quẹt một triệu tệ trước đã”.

Kể cả chủ tiệm là người quen gặp những người có tiền nhưng lúc này cũng thấy bất ngờ với câu nói của Lục Khải.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không… Không ạ, tôi làm ngay đây ạ…”, chủ tiệm làm theo yêu cầu của Lục Khải, quẹt một triệu tệ trước.

Lục Khải hài lòng gật đầu với chủ tiệm, sau đó đi đến trước mặt Hàn Ngọc, xòe hai tay ra, cười dịu dàng nói: “Ngọc! Em cũng nhìn thấy rồi đấy, tiêu hết một triệu tệ đấy. Nếu như em không chọn được những món đồ tổng giá một triệu thì tiền này coi như lãng phí đấy”.

“Chủ tiệm! Số tiền này sẽ không trả lại, đúng không?”

“Dạ… Đúng đúng ạ, tiệm chúng tôi không đổi trả hàng ạ”, chủ tiệm cũng rất phối hợp.

Tất cả mọi người trong tiệm đều đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía Hàn Ngọc.

Chồng có tiền lại chiều vợ, người phụ nữ như này đúng là hạnh phúc quá đi!
Chương 15: Hắn đi đâu rồi

Cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người mà Hàn Ngọc có chút xấu hổ. Cô khẽ cúi đầu xuống, trên mặt ửng đỏ.

Cô giơ tay lên che khuôn mặt đang nóng ran nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười ngọt ngào từ tận đáy lòng.

“Ngọc! Em xem em thích mua gì thì chọn đi”, Lục Khải ghé sát bên tai cô, nói nhỏ.

Hàn Ngọc cố tỏ vẻ giận dỗi bặm môi một cái, sau đó vỗ nhẹ lên vai Lục Khải, nói: “Lần sau anh đừng có lãng phí như thế”.

“Được rồi! Anh nghe em hết”, Lục Khải cười rồi đẩy Hàn Ngọc đến trước quầy.

Hàn Ngọc đã hơn ba năm không vào cửa hàng Chanel nên lúc này mỗi sản phẩm đều có sức hút rất lớn với cô.

Cô chọn tỉ mỉ từng bộ rồi mặc thử.

Lần này nhân viên của cửa hàng vô cùng nhẫn nại, không những thế còn chủ động giới thiệu cho Hàn Ngọc những bộ hợp với cô.

Thấy dáng vẻ chọn cẩn thận từng bộ đồ của Hàn Ngọc mà trên mặt Lục Khải lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Đối với anh mà nói, hạnh phúc của anh rất giản đơn. Chỉ cần Hàn Ngọc vui thì anh cũng vui.

Hàn Ngọc chọn hơn một tiếng đồng hồ mới quay lại chỗ Lục Khải.

Nhìn thấy đống đồ này, biểu cảm của anh có chút phức tạp. Bởi anh nhìn thấy rõ, những đồ mà Hàn Ngọc chọn đều là quần áo trẻ con với các kiểu mẫu và kích cỡ khác nhau. Còn cô không mua gì mình thích cả.

Thấy Lục Khải không nói gì, cô có chút ngại ngùng nhìn anh, hỏi: “Có phải nhiều quá không?”

“Không đâu! Em không mua gì sao?”

“Quần áo của em vẫn còn nhiều, em mua cho con nhiều một chút. Chỗ quần áo này đủ cho con mặc mấy năm”, Hàn Ngọc nhắc đến con gái mà trên mặt đều là nụ cười hiền hòa.

Nghe thấy những lời này và nhìn thấy nụ cười trên mặt cô mà Lục Khải đột nhiên cảm thấy mình thật may mắn.

Có thể tìm được người vợ như này, anh còn lý do gì không mãn nguyện nữa?

Đợi sau khi những đồ này được đóng gói cẩn thận, Lục Khải chủ động xách các túi lớn nhỏ còn Hàn Ngọc sóng bước cùng anh đi ra ngoài.

“Lục Khải! Cảm ơn anh”, Hàn Ngọc nhìn thẳng vào Lục Khải, nghiêm túc nói.

“Em khách khí với anh làm gì?”, mặc dù trên mặt Lục Khải vẫn đang cười nhưng trong lòng anh lại cảm thấy buồn.

Anh biết, khoảng cách giữa mình và Hàn Ngọc vẫn còn rất xa. Vẫn còn cần thời gian sau này để kéo gần hai con tim lại với nhau.

“Người phải nói lời cảm ơn phải là anh mới đúng”, Lục Khải trầm ngâm vài giây rồi lại nói tiếp: “Cảm ơn em trước đó ở bệnh viện đã đứng về phía anh”.

“Nói thật thì em giúp anh chỉ vì không muốn con gái mình nhỏ như vậy mà đã không có bố”.

“Anh biết”, Lục Khải cười rồi khẽ gật đầu.

“Anh hãy mau rời khỏi Lâm Thành đi, Hà Siêu Quần và Triệu Thiên Tứ sẽ không tha cho anh đâu”.

“Nếu anh nói là anh không coi bọn chúng ra gì thì em có tin không?”, Lục Khải dừng bước chân, nhìn thẳng vào Hàn Ngọc và nghiêm túc nói.

“Em…”, Hàn Ngọc không biết nên trả lời thế nào. Mặc dù cô biết Lục Khải có tiền nhưng người mà Lục Khải đắc tội lại là đội hộ vệ tổng giám sát.

Đội hộ vệ liệu có tha cho anh không?

“Anh có thể nói cho em biết, mấy năm nay anh đã làm gì không?”

“Sau này anh sẽ nói cho em biết. Nhưng hiện giờ anh có thể nói với em rằng, anh không phải là tên phế vật nhát gan như bọn chúng nói. Anh không hề vứt bỏ em và con gái, chỉ có điều anh không biết những chuyện xảy ra ở Lâm Thành trong mấy năm nay”.

“Hãy tin anh, hiện giờ anh còn lợi hại hơn em nghĩ nhiều”.

Lục Khải không nói cho Hàn Ngọc về chuyện của Long Môn. Dù gì binh đoàn lính đánh thuê thì cũng là khái niệm rất xa vời với cô.

Còn thực lực của Long Môn quá lớn, lớn đến nỗi khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Thay vì khiến cô bán tín bán nghi thì chi bằng tạm thời giữ bí mật.

Hàn Ngọc nhìn Lục Khải mấy cái, cô không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

“Ngọc! Chúng ta ngồi nghỉ chút đi, anh muốn nói với em một chuyện”, Lục Khải chỉ về phía ghế ngồi trong trung tâm thương mại.

Hàn Ngọc không từ chối, rồi hai người ngồi xuống.

“Em có hận bốn nhà Trương, Lý, Lưu, Tôn không?”, vừa ngồi xuống Lục Khải đã hỏi.

Hàn Ngọc không ngờ Lục Khải lại hỏi câu hỏi này. Nhưng hai tay cô không kìm được mà day day vạt áo. Cô chau mày lại, trong ánh mắt toát ra vẻ hận thù.

“Tất nhiên là có rồi, đến nằm mơ em cũng hận”.

“Em có thể giúp anh một chuyện được không?”

“Việc gì ạ?”

“Nghỉ việc”.

Nghe thấy hai chữ này, Hàn Ngọc theo bản năng mà đứng bật dậy. Đối với cô mà nói, công việc này là thứ đảm bảo duy nhất cho cuộc sống của cô và con gái.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ nghỉ việc, ít nhất lúc này cũng không nghĩ đến.

“Đừng vội, nghe anh nói hết đã”, Lục Khải cười rồi bảo Hàn Ngọc ngồi xuống.

“Sau khi em nghỉ việc, anh sẽ lập một công ty mới chuyên đối phó với bốn nhà kia, đây là vốn khởi nghiệp”.

Lục Khải đưa thẻ kim cương màu đen cho Hàn Ngọc, nói: “Số tiền trong này tùy ý em sử dụng, mật khẩu là ngày sinh của em”, nói xong Lục Khải nhìn Hàn Ngọc với vẻ mặt chân thành.

Đưa ra quyết định này không phải là do anh nóng vội mà vì anh hiểu rất rõ năng lực của Hàn Ngọc. Cô không chỉ xinh đẹp mà còn là sinh viên đứng đầu của học viện thương mại.

Cô có đầu óc và năng lực kinh doanh, từng được các chuyên gia thừa nhận. Rất nhiều sản nghiệp trước đây của nhà họ Lục đều do cô quản lý.

Hàn Ngọc không vội lên tiếng, lúc này ánh mắt nhìn về phía chiếc thẻ kim cương đó, nói: “Lục Khải! Em hiểu tâm trạng của anh, em cũng biết thẻ này có ý nghĩa như nào. Nhưng bốn gia tộc lớn này phát triển trong mấy năm nay, thế lực mạnh hơn trước rất nhiều”.

“Hơn nữa họ có chống lưng rất mạnh. Kể cả chúng ta có thành lập công ty đối phó với họ thì đó cũng là cuộc giằng co rất lớn đấy”.

“Cái chính là chúng ta phải đối phó với đồng thời bốn nhà này, em chỉ e có một chiếc thẻ này thì cũng khó trụ được lâu”, Hàn Ngọc nghiêm túc phân tích.

Nghe xong những lời này, Lục Khải gật đầu, nói: “Nói cách khác, hiện giờ điều duy nhất em lo lắng là vấn đề tài chính. Có còn vấn đề gì khác không?”

“Chỉ cần đủ tài chính thì những cái khác đều không thành vấn đề”.

“Vậy thì tốt rồi”, Lục Khải vỗ tay, nói: “Ngày mai em hãy đi đăng ký công ty nha”.

Hàn Ngọc bối rối nhìn Lục Khải.

“Anh quên chưa nói với em, hai thẻ kim cương còn lại cũng ở chỗ anh. Vì vậy, vốn không cần phải lo nữa rồi”.

Hàn Ngọc nghe đến đây thì giật mình. Trên thế giới có ba thẻ kim cương đều ở trong tay Lục Khải ư?

Rốt cuộc mấy năm nay anh ấy đã làm những gì?

“Việc này coi như chắc chắn thế nha. Đi nào, chúng ta đến bệnh viện thôi”, Lục Khải xách túi lớn túi nhỏ rồi cùng với Hàn Ngọc ngồi lên chiếc xe Rolls- Royce Phantom.

“Phải rồi Hắc Vũ, hôm nay bốn nhà kia có đến trước mộ của bố tôi quỳ hối lỗi không?”

“Không ạ! Có cần tôi đi cảnh cáo bọn họ không ạ?”

“Không cần cảnh cáo nữa”, Lục Khải thản nhiên nói: “Anh đi phát thiệp mời đến tất cả các gia tộc, mời họ trưa mai đến khuôn viên nhà họ Lục. Tôi sẽ tuyên bố nhà họ Lục chính thức trở lại Lâm Thành, đồng thời quyết định thời gian diệt môn của bốn nhà này”.

“Vâng! Tôi sẽ đi làm ngay!”

“Lục Khải! Anh…”, Hàn Ngọc không ngờ Lục Khải lại làm thế nên trên mặt có phần lo lắng.

“Ngọc! Ngày mai anh sẽ chờ em ở khuôn viên nhà họ Lục”.

Mặc dù trong lòng cô rất nghi hoặc nhưng khi nghe thấy giọng nói tự tin và kiên định của Lục Khải thì cô gật đầu đồng ý.

Thấy Hàn Ngọc gật đầu thì trên mặt Lục Khải lại toát lên nụ cười vui mừng.

“Phải rồi Long Hồn, còn có một tin tức nữa, cậu chủ nhà họ Trương rời Lâm Thành rồi”.

“Ố? Hắn đi đâu?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Địch Chiến Thần - Lâm Triệt
ReadMe
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom