• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Sở Bắc - Lạc Mai - Sơn Tiếu (1 Viewer)

  • Chương 36-39

Chương 36: Cho ông toại nguyện

Giọng điệu bình thản, như có vẻ trêu chọc.

Khóe môi Sở Bắc ngậm cười, bình tĩnh vững vàng.

Không hề nhìn ra được suy nghĩ lúc này của anh.

Còn La Vạn Sơn cúi gằm mặt, mồ hôi chảy vào mắt cũng không dám lau đi.

Hành động này của Mạc Thư Vân rõ ràng là khiêu khích Sở Bắc.

Lần này không chỉ nhà họ La mà e rằng đến cả Mạc Thư Vân cũng khó mà yên thân.

“Đi đi. Ông còn 19 phút nữa”.

Vẻ mặt Sở Bắc vẫn như cũ, chỉ có điều ngón trỏ khẽ khàng gõ tay vịn.

Có vẻ đang đếm ngược.

“Muộn một giây, nhà họ La bị giết cả họ”.

Ba chữ giết cả họ vừa thốt ra, dù La Vạn Sơn hay con cháu của nhà họ La đều chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo tràn lên từ chân đến mặt, xộc thẳng vào não.

Rõ ràng là đầu thu, không khí dường như còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông.

“Vâng, vâng, vâng, tôi đi ngay đây, tôi đi ngay…”.

La Vạn Sơn không dám nán lại, gần như là cuống cuồng chạy ra khỏi đại sảnh.

Hai mươi phút đã là rất eo hẹp rồi.

Nếu muộn một giây, nhà họ La chắc chắn khó tránh được việc phải chết.

La Vạn Sơn vừa đi thì Sở Bắc tựa vào ghế chợp mắt.

Dáng vẻ như việc không liên quan gì đến mình.

Nhưng người của gia tộc họ La bên dưới thì lại như ngồi trên đống lửa.

Không khí lại lần nữa trở nên kỳ quái.



Biệt thự ở núi Kỳ Hoàng!

Quản gia Chung rảnh rỗi không có việc gì làm, vẫn dọn dẹp lá rụng.

Dưới cái chòi ở sân, Mạc Thư Vân ngồi bệt dưới đất.

Đối diện ông ta là một ông lão gần 60 tuổi.

Mặc trên mình bộ đồ Trung Sơn, giản dị gọn gàng.

Gương mặt chữ Quốc, lông mày chữ Bát.

Có thể ngồi đối diện với Mạc Thư Vân thì thân phận đương nhiên không thấp.

Trên bàn cờ giữa hai người, quân trắng và đen xen vào nhau, không ai trên cơ ai.

“Ha ha, lão Mạc, mấy hôm không gặp mà khả năng chơi cờ của anh càng ghê gớm hơn rồi, không phải lén lút luyện đấy chứ?”.

Ông lão cười ha hả, đặt một quân cờ, một con rắn dài bỗng chốc sống dậy.

“Chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay tôi, đối phó với Vương Càn anh thì sao phải như vậy?”.

Mạc Thư Vân hơi nhếch đuôi mắt, đặt quân trắng xuống, ngay lập tức thành thế trảm long.

“Ha ha, nước cờ hay!”.

Vương Càn khen ngợi, nhưng bàn tay đặt cờ lại không hề dừng lại.

Tiếp đó có vẻ nhớ ra cái gì.

“Nghe quản gia Chung nói La Vạn Sơn có vẻ đã tới đây”.

“Đúng vậy, gặp chút rắc rối, nhờ tôi giải quyết thôi”.

Mạc Thư Vân khẽ gật đầu, không hề dao động.

Nhưng Vương Càn nghe vào thì không kiềm được cau mày.

“Ồ? Dù gì nhà họ La cũng là gia tộc hạng hai, rắc rối gì mà phải xin anh?”.

Mạc Thư Vân hờ hững xua tay: “Rắc rối nhỏ thôi, tôi đã đưa danh thiếp đích thân viết, chắc chắn giải quyết được”.

Trong lúc nói thì đặt một quân cờ vào mắt rồng.

Con rồng vừa thành hình ngay lập tức bị thắt cổ.

Quân trắng được hồi sinh bằng một nước đi, đã phân định thắng thua rồi.

“Xùy xùy, vẫn là anh hơn một bậc”.

Vương Càn bỏ quân đên trong tay xuống, không biết nghĩ đến cái gì mà bất chợt cau mày.

“Anh Mạc ở Kỳ Hoàng lâu có biết một số tin không?”.

“Anh Vương chỉ về mặt nào?”.

Mắt Vương Càn lóe lên: “Hôm qua, Chu Minh Hạo và Dương Hải Đông đến khách sạn Thiên Dương, anh Mạc lẽ nào không biết?”.

“Ý anh là…”.

Mạc Thư Vân nghĩ đến cái gì đó hơi cau mày.

“Nghe đồn hôm qua thần tướng trấn quốc xuất hiện ở Khách sạn Thiên Dương, lẽ nào là thật?”.

“Nhưng sao đến giờ cũng không có tin tức gì?”.

Vương Càn thở dài: “Tôi cũng không biết, hôm qua lúc tôi đến thì muộn rồi. Chưa gặp được thần tướng trấn quốc đúng là một việc đáng tiếc trong đời”.

“Đúng vậy”.

Nhắc đến thần tướng trấn quốc, Mạc Thư Vân cũng không kiềm được thổn thức.

“Thần tướng trấn quốc, bảo vệ nước nhà, trấn thủ phương Bắc, thực sự là người có tài có chí, khiến tôi hết sức khâm phục. Nếu được gặp ngài ấy, thì đúng là phúc ba đời”.

Nói đến chỗ tiếc nuối, hai người đồng thời thổn thức.

Đưa mắt nhìn cả thành phố Tân Hải, ngoài thần tướng trấn quốc ra thì không có ai khác có thể khiến người ở cấp bậc như họ thế này.

“Tôi đã nhận được tin, tập đoàn Bắc Dã sắp tiến vào Tân Hải, xem ra có lẽ việc này là thật. Không thể nhìn thấu buổi đấu thầu bốn hôm nữa”.

Trong lúc Vương Càn cảm khái thì giọng điệu không khỏi nặng nề thêm mấy phần.

Đến cả Mạc Thư Vân cũng cau mày.

Tập đoàn Bắc Dã chọn xen ngang vào lúc này. Tình hình tích lũy nhiều năm của Tân Hải e là sắp thay đổi rồi.

Lúc đang cảm khái thì thấy quản gia Chung đến trước mặt, hơi hành lễ.

“Ông chủ, La Vạn Sơn lại đến rồi…”.

“Ồ?”.

Mạc Thư Vân hơi bất ngờ, tiếp đó cười khẽ một tiếng.

“Chắc là giải quyết rắc rối rồi nên đến cảm ơn. Cũng phải, có chữ của tôi thì ai dám không nể mặt chứ?”.

Mạc Thư Vân cao ngạo cười, không hề chú ý biểu cảm kỳ lạ của quản gia Chung.

“Ông chủ, ông ta…”.

“Được rồi, cho ông ta vào đi. Tôi còn có khách quý phải tiếp đón, bảo ông ta nói nhanh rồi cút đi cho nhanh”.

Mạc Thư Vân mất kiên nhẫn xua tay, quản gia Chung không dám chậm trễ vội vàng đi mời.

“Vẫn là anh Mạc lợi hại, một tấm danh thiếp mà như chủ tịch thành phố đích thân đến”.

Vương Càn cười, nịnh bợ một câu.

Mạc Thư Vân xua tay, trong mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo.

“Chút chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, không đáng…”.

Có điều còn chưa nói xong đã thấy La Vạn Sơn loạng choạng đi tới.

Phịch, ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Mạc Thư Vân.

Gương mặt trắng bệch, vì sốt ruột và sợ hãi gần như vặn vẹo.

“Ông Mạc, cứu tôi với, ông phải cứu tôi đó”.

Cảnh tượng thế này khiến Vương Càn nhăn mày.

Còn Mạc Thư Vân thì lại mang vẻ mặt u ám.

“Câm miệng, đồ vô dụng, lẽ nào chút rắc rối cỏn con này cũng không giải quyết được?”.

Cũng không biết là vì mất mặt hay thực sự chán ghét La Vạn Sơn, Mạc Thư Vân ngay lập tức bực bội quát, ánh mắt như thể giết được người.

“Ông Mạc, đó… đó là…”.

La Vạn Sơn thực sự muốn khóc rồi.

Nhìn khắp Long Quốc, ai dám nói có thể giải quyết thần tướng trấn quốc?

Chỉ có điều còn chưa nói xong đã bị Mạc Thư Vân chán ghét ngắt lời.

“Đủ rồi! Nói thêm nữa thì chẳng phải là La Vạn Sơn ông vô dụng? Rắc rối bé tẹo thế này cũng không giải quyết được, ông còn có mặt mũi đến xin tôi? Tôi không nên giúp ông, mất công hỏng danh tiếng”.

Mạc Thư Vân ngay lập tức phất tay áo, xoay người bỏ đi.

Sự khinh thường và chán ghét trong giọng nói không hề che giấu.

La Vạn Sơn thấy thế thì vẻ mặt càng nhăn nhó hơn.

Nhưng trong lòng lại vô thức trào dâng cơn giận không tên.

Lúc đầu La Vạn Sơn làm mấy việc không vẻ vang gì cho Mạc Thư Vân. Tạm thời không nói việc suýt thì vào tù, còn có mấy lần tính mạng cũng gặp nguy hiểm.

Nếu không thì tên họ Mạc này đã thân bại danh liệt từ lâu, làm gì có uy phong của hôm nay?

Nhưng giờ lúc sống chết tồn vong của nhà họ La ông ta lại chỉ để ý thể diện của mình, không hề quan tâm nhà họ La, sao có chuyện thế được chứ.

Nghĩ đến đây, La Vạn Sơn phẫn nộ, chợt cười khẩy trong bụng.

Chẳng phải ông cảm thấy mình lợi hại lắm sao?

Chẳng phải ông không coi người khác ra gì sao?

Chẳng phải ông không cho tôi nói ra thân phận của Sở Bắc sao?

Được, vậy tôi sẽ cho ông toại nguyện.

“Ông Mạc, không phải tôi vô dụng, mà Sở Bắc kia thực sự quá ngông cuồng. Không những xé danh thiếp của ông trước mặt mọi người, mà còn bảo ông đến nhà họ La quỳ xuống xin lỗi nó trong vòng 20 phút”.

“Nếu không, nó sẽ đích thân san phẳng núi Kỳ Hoàng, bắt sống ông, diễu phố thị chúng”.
Chương 37: Thế ông có biết tôi là ai không?

Ngoài miệng thì nói thế nhưng La Vạn Sơn gần như nằm rạp xuống đất, trong ánh mắt lộ ra vẻ cười nhạo.

Mạc Thư Vân, nếu ông bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.

Ông không cho tôi nói, tôi sẽ không tiết lộ việc Sở Bắc là Thần Tướng Trấn Quốc.

Không phải ông khoác lác rằng không có ai ở Tân Hải có thể phân cao thấp được với mình à?

Thế hôm nay xem xem ông là cái thá gì trước mặt Thần Tướng Trấn Quốc.

Quả nhiên Mạc Thư Vân vừa nghe thế bèn đập bàn đứng dậy.

“Nào có lý này!”

Lạch cạch!

Quân cờ rơi hết xuống đất, Mạc Thư Vân cũng mặc kệ.

Ông ta sầm mặt.

“Nhà họ Lạc cỏn con mà lại có kẻ ngông cuồng như thế ư!”

“Xem ra tôi đã ở ẩn nhiều năm quá nên sắp có người quên mất tên của tôi rồi”.

Ánh mắt Mạc Thư Vân trở nên sắc bén, xoay đầu lại nhìn Vương Càn.

“Anh Vương, thật xin lỗi, tôi có việc phải giải quyết, chỉ sợ không thể ở cùng ông”.

“Không sao! Tôi không làm phiền nữa”.

Vương Càn đứng lên chắp tay chào tạm biệt.

Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ngờ vực.

Nhà họ Lạc, lại là nhà họ Lạc.

Chẳng lẽ chuyện này có liên quan gì đến họ sao?

Mạc Thư Vân có vẻ đã tức giận đến mụ đầu rồi, ông ta nhìn La Vạn Sơn.

“Đi trước dẫn đường đi, hôm nay tôi phải đích thân đến gặp thằng nhóc kiêu căng đó”.

“Vâng vâng! Mời ông Mạc”.

La Vạn Sơn vội làm động tác mời, trong mắt lóe lên tia oán giận.

Mạc Thư Vân, người thích giữ thể hiện quá mức.

Đến nỗi ông ta chỉ dùng một chút khiêu khích, ông ta đã bị lừa.

“Ông lão, cứ đợi đi, để xem lát nữa ông còn kiêu ngạo thế nào”.



Nhà họ La, thời gian cứ dần trôi.

Bầu không khí ngày càng nặng nề.

La Vạn Thủy cứ một lúc lại lau mồ hôi, đã không đợi được nữa rồi.

Những người khác trong gia tộc này càng không chịu nổi nữa, nếu không phải vì quá sợ Sở Bắc thì chân cũng đã không đứng nổi nữa rồi.

Cả đại sảnh chỉ có tiếng ngón tay Sở Bắc gõ vào tay vịn.

Nhưng ngay sau đó âm thanh này cũng bỗng dưng dừng lại.

“Hết thời gian rồi! Tiếc quá”.

Sở Bắc khẽ lắc đầu, không nghe ra được cảm xúc gì.

Ba nghìn sáu trăm người!

Không nhiều cũng không ít!

Nhưng La Vạn Sơn vẫn chưa về.

“Đây, đây…”

Không biết tại sao La Vạn Thủy bỗng có linh cảm không ổn.

Không thể nói rõ nhưng lại khiến người ta lo sợ.

“Cậu Sở, họ La xin cầu kiến”.

Cũng đúng lúc này, giọng La Vạn Sơn vang lên từ ngoài cửa.

Mọi người đều đồng loạt nhìn sang.

Khi nhìn thấy Mạc Thư Vân ở phía sau La Vạn Sơn, ai nấy cũng đều mừng rỡ không thôi.

Tốt quá rồi, gia chủ đã mời được ông Mạc đến.

Cuối cùng nhà họ La cũng được cứu.

Thế nhưng La Vạn Sơn lại không dám ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt vui mừng của mọi người, chỉ nhỏ giọng xin vào gặp.

Thế nhưng, một giây, hai giây, ba giây…

Nửa phút trôi qua, Sở Bắc vẫn không nói gì.

Thanh Vũ ở bên cạnh cũng như thế.

Không động đậy, cũng không nói gì.

Sắc mặt La Vạn Sơn càng trở nên khó coi, tư thế đang cúi người, ông ta càng cúi xuống sâu hơn.

“La Vạn Sơn xin gặp cậu Sở”.

Chỉ là giọng của ông ta đã bắt đầu hơi run lên.

Ông ta đã đến muộn, hậu quả lại rất nghiêm trọng.

Vừa dứt lời, cả sảnh lớn lại rơi vào im lặng.

Mọi người cúi đầu hoàn toàn không dám nhìn Sở Bắc.

La Vạn Sơn cắn răng, ngược lại Mạc Thư Vân lên tiếng.

“Cậu Sở, tôi…”

“Đủ rồi!”

Nhưng vẫn chưa nói hết đã bị Mạc Thư Vân ngắt lời.

Bị Sở Bắc làm lơ hai lần, La Vạn Sơn có thể nhịn nhưng Mạc Thư Vân không thể nhịn nổi, ông ta lập tức nổi giận.

Mạc Thư Vân ông ta tung hoành Tân Hải mấy mươi năm.

Bất kể đến đâu không phải luôn được người ta cung kính đón tiếp sao?

Dù là chủ tịch thành phố khi gặp ông ta cũng gọi một tiếng ông Mạc.

Nhưng chàng trai đối diện thế mà lại xem thường ông ta.

Nếu chuyện này có thể nhịn thì còn gì không thể nhịn được nữa.

“Hừ! Tôi ngược lại muốn xem ai dám kiêu căng, không xem tôi ra gì”.

Mạc Thư Vân tức giận nói, cất bước đi vào trong.

“Đứng lại!”

Cuối cùng Sở Bắc cũng lên tiếng.

Chỉ hai chữ thôi cũng đã khiến Mạc Thư Vân khựng lại.

Ngay cả ông ta cũng không biết tại sao.

Dường như nếu không nghe lời thì sẽ xảy ra một việc rất đáng sợ.

“Cậu là Sở Bắc?”

Vừa vào đến cửa đã bị ra uy, sắc mặt Mạc Thư Vân rất khó coi.

Mắt nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, nhưng ông ta quả thật không nhìn thấu được rốt cuộc Sở Bắc có điểm gì khác biệt.

Tên ở rể, bị mù…

Cậu ta có tư cách gì mà khiêu khích mình?

“Ông đến trễ rồi”.

Sở Bắc ngẩng đầu lên, giọng điệu rất bình thản.

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi đã khiến nội tâm của La Vạn Sơn rơi xuống đáy cốc.

Mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống.

“Đến trễ thì sao?”

Mạc Thư Vân hừ một tiếng, bất mãn nói.

“Sở Bắc phải không? Trước khi nói chuyện, cậu tốt nhất nên nghe ngóng xem tôi là ai đã”.

“Đừng chọc vào người cậu không nên động vào, bằng không rước họa vào thân khi nào chẳng biết đấy”.

Bức tranh chữ ông ta tự tay viết thế mà lại không đe nẹt được một tên vô danh tiểu tốt thế này, Mạc Thư Vân cảm thấy mất mặt dĩ nhiên phải đòi lại thể diện.

“Vậy à?”

Sở Bắc khẽ cười, lộ ra vẻ mặt cảm thấy thú vị.

“Thế còn ông? Ông không sợ chọc vào người mà mình không nên động à?”

“Tôi? Người không nên động vào? Đúng là nực cười!”

Nghe thế Mạc Thư Vân bật cười.

Tiếng cười đầy vẻ kiêu căng và khinh thường.

“Này chàng trai, cậu có biết tôi là ai không?”

“Ở cả Tân Hải này, vẫn chưa có người nào mà tôi không được động vào”.

“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên tự bảo vệ mình, đừng phạm sai lầm”.

Mạc Thư Vân chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Ông ta nghĩ Sở Bắc chỉ là một tên nhóc kiến thức nông cạn.

Nếu biết được uy danh của ông ta, chắc chắn cậu ta sẽ khiếp sợ đến mức tè ra quần.

Mạc Thư Vân khinh thường, chỉ tiếc là vẻ mặt của Sở Bắc lại khiến ông ta khá bất ngờ.

“Thú vị đấy”.

Sở Bắc khẽ cười, ngón tay vẫn khẽ gõ lên tay vịn.

“Thế ông có biết tôi là ai không?”

“Ha ha ha, chỉ một tên nhóc mà thôi, cần gì phải biết chứ?”

Mạc Thư Vân khinh bỉ bĩu môi, kiêu ngạo cực kỳ.

“Hôm nay, tôi mặc kệ cậu là ai, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi, rồi cút khỏi đây ngay”.

“Nếu không ngày này năm sau là ngày giỗ của cậu đấy”.

Mạc Thư Vân hùng hồn nói, từ đầu đến cuối không hề để Sở Bắc vào mắt.

Nhưng khi nói ông ta hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ khi thấy người gặp họa của La Vạn Sơn.

Mạc Thư Vân ơi là Mạc Thư Vân, đây là do ông tự tìm lấy, đừng trách tôi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thanh Vũ lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Ánh mắt toát ra sát khí.

Nếu không phải Sở Bắc đã dặn dò từ trước thì bây giờ Mạc Thư Vân này đã là người chết rồi.

“Mạc Thư Vân phải không? Tên hay đấy”.

Sở Bắc gật đầu, ánh mắt trống rỗng hơi nhướng lên nhìn về phía Mạc Thư Vân.

Giọng điệu có phần giễu cợt.

“Thế ông có biết tôi là ai không?”
Chương 38: Có qua có lại

“Hừ, tôi không có hứng thú muốn biết cậu là ai”.

Mạc Thư Vân hừ một tiếng: “Tôi cho cậu năm phút, chuyện hôm nay tốt nhất phải nói cho rõ ràng, bằng không, tôi chắc chắn cậu sẽ hối hận”.

Sở Bắc vẫn rất bình tĩnh, từ tốn ngẩng đầu lên.

“Ông nên hỏi La Vạn Sơn, nếu không ông cũng sẽ hối hận”.

“Hử?”

Mạc Thư Vân nhíu mày, sau đó cảm thấy không đúng, quay đầu lại nhìn La Vạn Sơn đang tỏ ra sợ hãi, thậm chí trong mắt còn hiện lên vẻ khinh thường.

“Này tên vô dụng, nói đi, thằng nhóc này có lai lịch gì thế”.

“Tôi muốn xem thử cậu ta có thứ gì để tự tin đến mức dám khiêu khích tôi”.

Ông ta vừa nói thế, ngoài La Vĩ, mọi người đều dựng thẳng tai lên nghe.

Ánh mắt đồng loạt đổ sang nhìn La Vạn Sơn.

Họ cũng rất thắc mắc rốt cuộc Sở Bắc có thân phận gì.

Đối diện với ánh mắt nóng rực của mọi người, La Vạn Sơn nuốt nước bọt, ông ta ủ rũ ngẩng đầu lên.

“Cậu, cậu Sở đây là... là Thần Tướng Trấn Quốc”.

Chỉ một câu nói mà La Vạn Sơn phải lắp bắp một hổi mới nói hết cả câu.

Bốn chữ này vừa được thốt ra, mọi người đều ngây người trong phút chốc, sau đó không khí bỗng chốc rơi vào lặng im.

Thần Tướng Trấn Quốc, cái tên vừa quen thuộc vừa xa vời vợi nhưng cũng rất tôn quý.

Càng không biết là mục tiêu và thần tượng của biết bao nhiêu người.

Bây giờ thế mà lại đến nhà họ La bé nhỏ này?

Người nhà họ La đều ngây ngốc dường như đã hóa đá.

Sự chênh lệch quá lớn khiến họ nhất thời không phản ứng kịp.

Thần Tướng Trấn Quốc đích thân đến nhà họ La hỏi tội, họ không biết đây là vinh hạnh hay xui xẻo của nhà họ La nữa.

Chỉ có La Vạn Thủy là mặt không còn giọt máu.

Cả người lảo đảo muốn ngã.

Trước đó ông ta nói muốn giết Thần Tướng Trấn Quốc để trả thù cho con trai?

Còn muốn xẻo từng miếng thịt trên người Thần Tướng Trấn Quốc nữa?

Phịch!

La Vạn Sơn ngã nhào xuống đất, vừa cảm thấy vui mừng vừa thấy tuyệt vọng.

Ông ta có thể sống đến giờ đúng là mạng lớn.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.

Vẻ mặt Mạc Thư Vân trở nên cứng nhắc, mắt trợn trừng.

Nói rồi ông ta lùi về sau mấy bước, không dám tin nhìn Sở Bắc.

Trẻ, trẻ tuổi quá!

Sở Bắc trước mặt còn chưa đến ba mươi tuổi.

Hơn nữa còn là một kẻ mù, một đứa con rể của nhà họ Lạc bé nhỏ.

Tên vô dụng này sao có thể là Thần Tướng Trấn Quốc được chứ?

“La Vạn Sơn, tốt nhất đừng lừa tôi”.

Mạc Thư Vân trách móc, quay đầu lại nhìn Sở Bắc.

“Còn cậu nữa, dám cả gan giả danh Thần Tướng Trấn Quốc, đây là tội chết đấy”.

“Đừng nói cậu, ngay cả nhà họ Lạc cũng sẽ chôn cùng cậu”.

Mạc Thư Vân nghiêm giọng nói.

Thần Tướng Trấn Quốc là nhân vật đứng trên đỉnh cao, cũng là người mà ông ta kính ngưỡng.

Dù biết anh ở Tân Hải nhưng Mạc Thư Vân cũng không tin.

Sở Bắc đối diện này lại là Thần Tướng Trấn Quốc.

“Vậy à?”

Sở Bắc không giận mà khẽ cười.

“Tôi có thể chứng minh nhưng phải trả giá bằng mạng của ông”.

Câu nói này khiến Mạc Thư Vân hoàn toàn sụp đổ.

Thật ra nhìn biểu hiện của La Vạn Sơn là ông ta đã dao động rồi.

Những lời này của Sở Bắc lập tức trở thành cọng rơm cuối cùng khiến ông ta sụp đổ.

Ngoài Thần Tướng Trấn Quốc, không ai có thể có khí phách như thế.

Ngoài Thần Tướng Trấn Quốc, không ai ở Tân Hải có thể ung dung bình tĩnh khi gặp ông ta.

Như thể lấy mạng ông ta chỉ là một ý nghĩ.

Mà Thần Tướng Trấn Quốc lại tỏ ra xem thường như thế.

“Sao, sao lại thế?”

Mạc Thư Vân lẩm bẩm, sắc mặt lúc xanh, lúc trắng, cả người vội lùi về sau, lảo đảo muốn ngã.

Biết được thân phận thật của Sở Bắc, tự tin và kiêu ngạo của ông ta đã hoàn toàn đổ vỡ.

Dù sao cả Long Quốc này ai dám hùng hồn nói có thể so cao thấp với Thần Tướng Trấn Quốc?

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ!”

Sở Bắc lắc đầu: “Ông nói xem nên tính là tội gì?”

“Đây…”

Mạc Thư Vân run rẩy, răng nghiến đến mức sắp vỡ.

Nhưng dù biết thân phận thật của Sở Bắc, sự kiêu ngạo cũng không cho phép ông ta cúi đầu chịu thua.

“Dù… dù cậu là Thần Tướng Trấn Quốc thì thế nào?”

Mạc Thư Vân nghiến răng muốn vùng dậy chiến đấu.

“Rồng lớn không áp nổi rắn bản địa, ở Tân Hải này tôi không cần phải sợ cậu”.

“Tôi… tôi và các gia chủ gia tộc lớn ở Tân Hải là bạn, có quan hệ thân thiết với chủ tịch thành phố, cậu, cậu không thể động vào tôi”.

Mạc Thư Vân nói nhưng ai cũng nhìn ra ông ta đang cố chấp mà thôi.

Còn La Vạn Sơn lại nhếch môi khinh thường.

Thần Tướng Trấn Quốc, ngay cả rồng mạnh cũng có thể chèn ép được thì một người nhỏ bé như ông có là gì.

Nếu đã không tự biết lượng sức mình như thế, Mạc Thư Vân quả thật chỉ là người lừa đời lấy tiếng.

“Chủ tịch thành phố? Chu Minh Hạo à?”

Sở Bắc khẽ cười, giọng nói còn xen lẫn chút thích thú đùa vui.

“Ông ta đang đứng canh cửa bên ngoài kìa”.

Sắc mặt Mạc Thư Vân bỗng chốc trở nên trắng bệch, môi run rẩy không nói được một câu nào.

Chút kiêu ngạo còn lại cũng bị thổi bay sạch sẽ.

Ông ta biết dù mình đang ở Tân Hải cũng có thể một tay che trời.

Nhưng như thế vẫn quá mức nhỏ bé so với Thần Tướng Trấn Quốc.

Nhỏ đến mức chẳng bằng một con kiến bé tí kia nữa.

Nghĩ đến đây, cuối cùng Mạc Thư Vân cũng chịu buông sự kiêu ngạo của mình xuống.

“Cậu Sở, chuyện hôm nay là do tôi đường đột, mong cậu Sở tha tôi, tôi đi đây”.

Nói rồi Mạc Thư Vân cúi đầu xuống, xoay người muốn trốn.

“Đứng lại!”

Cũng đúng lúc này, Sở Bắc lại nói.

Chỉ hai từ nhưng lại như một lời chú định vào cơ thể.

Mạc Thư Vân dừng bước chân, không thể nào nhúc nhích thêm chút nào nữa.

Tí tách!

Một giọt mồ hôi rơi xuống dọc theo trán.

“Cứ thế mà đi chẳng phải đơn giản quá rồi sao?”

Sở Bắc cong môi, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy rét run.

“Thế cậu muốn làm sao?”

Mạc Thư Vân xoay người lại, mặc dù giọng nói vẫn có vẻ khá bình tĩnh nhưng trong lòng đã loạn cào cào.

Nếu Thần Tướng Trấn Quốc muốn dạy dỗ ông ta, chỉ cần một ngón tay thôi cũng khiến ông ta không bao giờ có thể trở mình.

“Không muốn làm sao cả”.

Sở Bắc lạnh nhạt cười, cuối cùng đứng lên.

Thoáng chốc khí tức nghiêm nghị ập đến.

Dù Sở Bắc vẫn chưa làm gì nhưng vẫn khiến mọi người ở đó cảm thấy nghẹt thở.

“Lúc nãy tôi tặng tôi một bức mẫu chữ, nếu tôi không đáp lễ thì chẳng phải là thất lễ rồi sao?”

Sở Bắc mỉm cười, bất kể là từ ngữ hay vẻ mặt đều khiến người khác không nhìn thấu.

Sắc mặt Mạc Thư Vân đỏ lên, trong mắt hiện lên vẻ gượng gạo.

Trước đó bức bức tranh chữ của mình là định làm cho Thần Tướng Trấn Quốc sợ.

Ngay cả khi tự mình nghĩ đến, nó quá kỳ quái.

Thậm chí là nực cười.

Nhưng ông ta đang không hiểu ý của Sở Bắc là gì.

Chẳng lẽ trước khi đi còn muốn tặng quà cho ông ta?

Trong khi mọi người còn chưa hiểu rõ ý anh là sao, Sở Bắc nói.

“Tôi không chịu được bức tranh chữ đó của ông, ở đây không có bút lông, vậy thì tôi tặng ông vài câu”.

“Núi Kỳ Hoàng cũng xem như là một động thiên phúc địa, chính là nơi thích hợp để dưỡng già, những năm tháng còn sống ông hãy cứ hưởng phúc ở đó đi”.

Vừa dứt lời Mạc Thư Vân sửng sốt, có linh cảm không hay.

“Có ý gì?”

Sở Bắc khẽ cười: “Không có ý gì cả, chỉ muốn để ông từ từ hưởng phúc mà thôi”.

“Nửa đời còn lại, không lo cơm ăn áo mặc, không còn phiền não, chẳng qua đời này không được rời khỏi núi Kỳ Hoàng một bước”.

Giọng điệu Sở Bắc không hề dao động như thể đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường.
Chương 39: Sát thần

“Đây…”

Mạc Thư Vân ngây người, trong mắt là sự sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Ngay cả người nhà họ La cũng đều trợn to mắt, há hốc miệng, sau lưng ớn lạnh.

Mặc dù Sở Bắc nói rất nhẹ nhàng nhưng chỉ mấy câu ngắn ngủi là anh đã hạn chế nửa đời sau của Mạc Thư Vân.

Mặc dù núi Kỳ Hoàng rất tốt nhưng nếu cả đời không thể ra ngoài, ai mà có thể chịu được sự cô độc này?

Đừng thấy Mạc Thư Vân sống ẩn ở Kỳ Hoàng mà lầm, mỗi tháng cũng chỉ sống trên núi mười ngày mà thôi.

Nếu bảo ông ta nửa đời sau chỉ có thể ở mãi núi Kỳ Hoàng thì còn khó chịu hơn cả giết ông ta nữa.

“Cậu chủ đã ban ơn mà ông còn không cảm ơn à?”

Tiểu Thanh ở bên cạnh lạnh nhạt nói, khiến Mạc Thư Vân hoàn hồn.

Chỉ là vẻ mặt này còn khó coi hơn cả bị đấm.

Đây rõ ràng là trừng phạt mà lại muốn ông ta cảm ơn?

Đạo lý gì vậy chứ?

Chẳng qua ông ta còn lựa chọn nào khác sao?

Ông ta không hề nghi ngờ việc nếu mình dám từ chối, chỉ sợ kết cục không khác mấy với thi thể của La Hoàng dưới đất.

“Cảm ơn cậu Sở ban ơn”.

Rít ra năm chữ từ kẽ răng, Mạc Thư Vân đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Nói rồi vừa định rời đi, Sở Bắc lại nói.

“Tốt lắm, mong ông đừng phụ ý tốt của tôi, nếu không tôi sẽ làm khó ông đấy”.

Nói rồi Sở Bắc lại ngồi xuống, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Mạc Thư Vân biết Sở Bắc đang cảnh cáo mình.

Lời cảnh cáo không hề có ý che giấu.

Mạc Thư Vân dừng nghiến răng nghiến lợi, sau đó mới nhếch nhác rời khỏi đó, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt với La Vạn Sơn.

Ông ta không phải kẻ ngốc.

Rõ ràng hôm nay ông ta đã bị La Vạn Sơn gài.

La Vạn Sơn chết tiệt, đợi đấy cho tôi!

Dù không thể ra khỏi núi Kỳ Hoàng nhưng ông đây vẫn sẽ chỉnh chết họ La các người!

Còn La Vạn Sơn, mặc dù vẫn đang lo sợ cúi đầu xuống nhưng sắc mặt đã trở nên u ám.

Không chỉ là vì đắc tội với Mạc Thư Vân.

Quan trọng hơn là Mạc Thư Vân vừa đi thì sẽ đến lượt nhà họ La ông ta.

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

Im lặng đến mức có phần hơi quái lạ.

Mọi người đều không dám nói gì, ngay cả Sở Bắc cũng không nói nhưng vẫn khiến họ nghẹt thở.

“Gia chủ La, ông không muốn nói gì với tôi sao?”

Sở Bắc bình tĩnh nói, La Vạn Sơn run rẩy.

Ông ta biết tiếp theo đây đã đến lúc nhà họ La bị xét xử.

“Cậu Sở, tôi… tôi…”

La Vạn Sơn lắp bắp, vừa nói được vài chữ thì điện thoại bỗng vang lên ngắt lời ông ta.

La Vạn Sơn sửng sốt, liếc nhìn màn hình điện thoại, mắt trợn tròn nhanh chóng bỏ điện thoại vào túi.

Chỉ là chân tay hoảng loạn quên ngắt máy.

Tiếng chuông điện thoại vẫn vang vọng cả sảnh lớn.

“Gia chủ La, tại sao không nhấc máy? Lẽ nào ông đang chột dạ?”

Sở Bắc khẽ cười: “Nếu thế thì tôi nhấc máy giúp ông nhé”.

Anh vừa dứt lời, Thanh Vũ đi đến trước mặt La Vạn Sơn, giơ tay phải ra.

Sắc mặt La Vạn Sơn trở nên trắng bệch, tay run rẩy đặt điện thoại vào trong tay Thanh Vũ.

“Cậu chủ”.

Thanh Vũ để điện thoại trước mặt Sở Bắc, đồng thời nhấc máy và nhấn nút bật loa ngoài.

“Ha ha, gia chủ La, cuối cùng cũng thuận lợi hoàn toàn nhiệm vụ, đã bắt được mục tiêu, tôi sẽ đưa đến chỗ ông, đến lúc đó đừng quên anh em đấy”.

Phịch!

Trong điện thoại vang lên giọng nói đắc ý của Vương Hổ, La Vạn Sơn lập tức ngã xuống đất, mặt xám như tro.

Những người họ La khác nhìn nhau.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng cảm nhận được chỉ sợ đã có chuyện lớn rồi.

Quả nhiên sắc mặt Sở Bắc trở nên lạnh lùng.

“Ai?”

Chỉ một chữ đã ẩn chứa cơn giận, anh phải xác nhận.

“Ai? La Vạn Sơn, chẳng phải ông bảo tôi bắt cóc con gái của Lạc Tuyết sao? Không lẽ ông không định thanh toán à? Đợi chút, anh không phải là La Vạn Sơn, anh là ai?”

Đầu bên kia điện thoại, Vương Hổ cũng nhận ra có gì đó không đúng, lập tức hỏi lại.

Hắn ta vừa nói thế, bầu không khí lạnh đến cực điểm.

Không khí nặng nề gần như có thể đóng thành băng.

Hơi thở lạnh như băng toát ra từ cơ thể Sở Bắc.

Như thể sắp đóng băng lại.

Hơi thở tràn ngập sát khí cực kỳ nghiêm nghị như thể vừa dứt lời, người trong sảnh lớn đều không còn cơ hội sống sót.

Người nhà họ La lập tức hóa đá.

Cả người run rẩy không thôi.

Trong lòng chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Gia chủ thế mà lại đi bắt cóc con gái Lạc Tuyết?

Con gái của Lạc Tuyết chẳng phải là con gái của Thần Tướng Trấn Quốc sao?

Bắt cóc con gái của Thần Tướng Trấn Quốc…

Mọi người đã vô cùng hoảng sợ.

Bắt cóc con gái của Thần Tướng Trấn Quốc, dù có một trăm nhà họ La cũng không đủ giết.

Thôi xong, lần này thì xong thật rồi.

“Mười phút!”

Sở Bắc chậm rãi đứng dậy nói.

Giọng anh đã lạnh đến mức có thể so được với khí lạnh hàng ngàn năm dưới lòng đất Bắc Cực.

Khiến mọi người đều cảm thấy ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân đến mi tâm.

Ngay cả Thanh Vũ cũng thế.

Bao nhiêu năm rồi, đã rất lâu rồi thần tướng chưa nổi giận đến thế.

Lần trước còn là lúc dị tộc tràn vào Bắc Dã tàn sát người dân Long Quốc.

Ngày hôm đó thần tướng cũng tức giận như thế này.

Thế là…

Ba tướng mười hai hộ vệ của Bắc Dã phát động phản công dưới sự dẫn dắt của Sở Bắc, giết sạch hết hàng chục ngàn dị tộc tràn vào Bắc Dã, không để ai sống sót.

Còn Thần Tướng Trấn Quốc đơn phương độc mã đánh vào trong nội bộ của dị tộc.

Một minh tàn sát ba ngày ba đêm.

Một trăm nghìn người xuất sắc nhất của dị tộc đều bị giết hết.

Lại một mình chiến với năm chiến tướng của dị tộc, cuối cùng giết được ba người, hai người còn lại chạy thoát.

Ba ngày ngắn ngủi khiến dị tộc sợ hãi không dám có động tĩnh gì nữa.

Máu nơi ấy biến thành dòng sông máu.

Cả dị tộc đều run rẩy sợ hãi!

Một mình anh gần như hủy diệt cả dị tộc.

Cũng chính trận đó đã làm nên danh tiếng của Sở Bắc.

Cái danh sát thần cũng truyền đi khắp thế giới.

Càng khiến người dân Long Quốc kính ngưỡng.

Bây giờ vì quan hệ của con gái là Thần Tướng Trấn Quốc lại nổi giận lần nữa.

Ngay cả Thanh Vũ cũng không dám nói tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

“Mười phút, dẫn Vũ Tâm đến nhà họ La, nếu con bé mất một sợi tóc, tôi sẽ giết cả nhà anh”.

Nói rồi Sở Bắc lập tức cúp máy.

Mặc dù giọng điệu vẫn rất bình tĩnh nhưng đằng sau sự bình tĩnh đó lại là cơn sóng ngầm.

Nếu trút giận thì nhà họ La chỉ còn lại cát bụi.

Cả sảnh lớn rơi vào im lặng.

Sở Bắc ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng như địa ngục.

“Nếu Vũ Tâm mất một sợi tóc, nhà họ La sẽ không còn sót lại gì đâu”.

Giọng nói lạnh lẽo của không hề có cảm xúc.

Vừa dứt lời người nhà họ La quỳ rạp xuống đất, trên mặt chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

La Vạn Sơn cũng thế, chỉ cảm thấy hối hận không thôi.

Mười phút ngắn ngủi nhưng với nhà họ La.

Mỗi một giây đều dài như một năm.

Mười phút như thể một thế kỉ với họ.

Sở Bắc vẫn không động đậy, yên tĩnh ngồi đợi.

Bất cứ lúc nào cũng có thể quyết định sống chết của nhà họ La.

Cuối cùng tiếng bước chân vang lên.

Chỉ thấy một người đàn ông ba mươi tuổi dẫn theo một bé gái đi vào.

Nhìn thấy La Vạn Sơn thì cảm thấy không vui.

“Gia chủ La, lúc nãy ông có ý gì? Không phải cho rằng Long Hổ Môn tôi dễ ức hiếp đấy chứ?’
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần Sở Bắc
Chiến Thần Sở Khanh
  • Đang cập nhật..
Link FULL
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom