• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Sở Bắc - Lạc Mai - Sơn Tiếu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 201-202

Chương 201: Ăn quỵt

“Con sâu làm rầu nồi canh ta, chết cũng đáng!”

Người thanh ta niên lạnh lùng nói, không hề có ý nhân nhượng.

Thôi Viễn Sơn và Thôi Vân thấy thế thì đều ngẩn ra.

Đường đường là phó tổng của tập đoàn Bắc Dã mà lại phải quỳ dưới chân người thanh ta niên này, hơn nữa ông ta còn gọi cậu thanh ta niên ấy là tổng giám đốc.

Nghĩ tới đây, nhóm Thôi Viễn Sơn đều nhăn mặt.

Thôi Viễn Sơn thấp thỏm nhìn người thanh ta niên ấy rồi hỏi: “Cậu… cậu là…”

Cùng lúc đó, trong lòng ông ta chợt dâng lên một cảm giác vô cùng bất an.

Hiện giờ, dù ông ta có dốt đến mấy thì cũng đã biết cậu thanh ta niên này có thân phận không đơn giản.

Nếu không, Dư Hướng Quân đã chẳng quỳ xuống cầu xin anh ta như vậy.

Ngoài ra, Dư Hướng Quân còn gọi anh ta là chủ tịch, hình như thân phận của người thanh ta niên này rất cao.

Thôi Viễn Sơn hỏi như vậy là vì vẫn ôm một mộng tưởng may mắn.

Ông ta mong cậu thanh ta niên này không có quan hệ quá lớn với tập đoàn Bắc Dã.

Song, câu trả lời của anh ta đã đập tan hi vọng của Thôi Viễn Sơn.

Anh ta cười lạnh nói: “Tôi là Thanh Phong, bây giờ chắc ông biết thân phận của tôi rồi chứ?”

Cái gì! Thanh Phong?

Nghe người thanh niên nói vậy, nhóm Thôi Viễn Sơn lập tức biến sắc mặt, mặt ai cũng tái nhợt.

Tập đoàn Bắc Dã có thế lực rất mạnh ở Tân Hải, dù họ chưa từng gặp lãnh đạo của tập đoàn này bao giờ.

Nhưng họ đã từng nghe đến tên của tổng giám đốc là Thanh Phong.

Lúc này, nhóm Thôi Viễn Sơn đều thấy tuyệt vọng.

Thôi Viễn Sơn nhìn Thanh Phong với vẻ sợ hãi.

Khác với những người khác trong nhà họ Thôi, ông ta hiểu rõ về thân phận của Thanh Phong hơn.

Có tin đồn rằng Thanh Phong là cấp dưới của thần tướng trấn quốc, mà đó chính là người đang chống lưng cho tập đoàn này.

Thôi Viễn Sơn nghĩ đủ mọi cách để thúc đẩy hợp tác giữa nhà họ Thôi và tập đoàn Bắc Dã với mục đích lớn nhất là nhờ tập đoàn này để kết nối với thần tướng trấn quốc.

Phải biết rằng thần tướng trấn quốc là rường cột của quốc gia, là đối tượng mà cả nước Long Quốc ngưỡng mộ.

Có thể nói anh là người có địa vị và quyền lực tối cao ở đất nước này.

Nếu nhà họ Thôi ông ta có thể thông qua việc hợp tác với tập đoàn Bắc Dã để tiếp cận được với thần tướng trấn quốc thì sau này họ sẽ một bước lên mây và bỏ xa các gia tộc hàng đầu khác ở Tân Hải.

Nhưng hiện giờ, câu nói của Thanh Phong đã dập tắt ước mơ của Thôi Viễn Sơn rồi.

Trông vẻ lạnh lùng của Thanh Phong, Thôi Viễn Sơn cán răng nói: “Tổng giám đốc Thanh Phong, nhà họ Thôi chúng tôi chưa từng làm gì đắc tội với tập đoàn mình, không biết tại sao cậu lại huỷ bỏ hợp tác vậy ạ?”

“Chưa từng đắc tội ư?”

Nghe thấy thế, Thanh Phong bật cười.

“Các người ngang nhiên đút lót lãnh đạo cấp cao của tập đoàn tôi, vậy mà ông còn dám nói là không đắc tội với chúng tôi à?”

Đi theo Sở Bắc đã lâu, Thanh Phong biết rõ điều anh ghét nhất là người của mình công tư không phân minh, nhất là chuyện nhận hối lộ thì càng cấm kỵ.

Hành vi của Dư Hướng Quân rõ ràng đã chạm tới giới hạn của Sở Bắc và cả tập đoàn.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nhà họ Thôi có mắt như mù, đã đắc tội với Sở Bắc.

Ngay từ khi Thôi Viễn Sơn gây chuyện với Sở Bắc, vận mệnh của nhà họ Thôi đã sang một trang mới rồi.

Thôi Viễn Sơn tái mặt, định phản bác nhưng Dư Hướng Quân đã thừa nhận mất rồi. Dù bây giờ, ông ta có biện minh cho mình thì chắc chắn Thanh Phong cũng không tin nữa.

Nghĩ vậy, ông ta càng có vẻ chán nản hơn.

Ông ta nhìn Thanh Phong rồi cắn răng hỏi: “Lẽ nào chúng ta không còn cơ hội cứu vãn nào nữa sao?”

Thanh Phong thờ ơ gật đầu với vẻ châm chọc.

“Đến nước này rồi mà ông vẫn không biết nhà họ Thôi mình đã phạm phải một sai lầm ngu dốt đến mức nào ư?”

Sai lầm ngu dốt?

Nghe xong, Thôi Viễn Sơn chợt ngẩn ra.

Ngay sau đó, ông ta như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng ngoảnh về phía Sở Bắc rồi tỏ vẻ khó tin.

“Là cậu giở trò đúng không?”

Lúc này, nhờ lời nhắc của Thanh Phong, ông ta mới nhớ ra việc mình vừa cá cược với Sở Bắc.

Sở Bắc từng nói tập đoàn Bắc Dã sẽ huỷ việc họp tác với ông ta, nhưng ông ta không tin.

Bây giờ, sau khi mọi thứ diễn ra trước mặt, Thôi Viễn Sơn có muốn không tin cũng không được.

Cùng lúc đó, ông ta hiểu ra tất cả mọi chuyện là do Sở Bắc.

Sở Bắc thản nhiên mỉm cười.

“Tôi đã nói rồi, tập đoàn Bắc Dã sẽ không hợp tác với nhà ông đâu, giờ thì ông tin chưa?”

Nghe Sở Bắc nói vậy, Thôi Viễn Sơn cảm thấy mắt mình nóng ran.

Ông ta căm phẫn nhìn Sở Bắc, miệng méo xệch, đồng thời cảm thấy vô cùng hối hận.

Nếu biết chuyện sẽ thành ra thế này thì ban nãy, còn lâu ông ta mới tham gia cá cược.

Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, không thể cứu vãn được nữa rồi.

“Coi như cậu giỏi, hôm nay tôi thua, chúng ta đi!”

Nghĩ tới đây, Thôi Viễn Sơn hậm hực nói một câu rồi xoay người định bỏ đi.

Đúng lúc này, Sở Bắc chợt lên tiếng.

“Sao thế? Gia chủ Thôi định cứ thế bỏ đi à?”

Thôi Viễn Sơn hơi biến sắc mặt, ông ta sầm mặt nhìn Sở Bắc rồi hừ lạnh một tiếng.

“Cậu còn muốn gì nữa? Lẽ nào cậu định giữ chúng tôi lại hay sao?”

Sở Bắc hờ hững lắc đầu rồi nói: “Tôi không có một chút hứng thú nào với nhà ông cả, nhưng tôi đã thắng rồi, hình như nhà ông nên thực hiện giao ước đi chứ!”

Giao ước?

Thôi Viễn Sơn biến sắc mặt.

Bây giờ, ông ta mới nhớ ra chuyện đó.

Theo giao ước thì nếu ông ta thua thì sẽ phải rời khỏi Tân Hải.

Ông ta đồng ý điều kiện này của Sở Bắc là vì nghĩ mình sẽ thắng chắc.

Ai ngờ đâu kết quả lại không được như mong muốn.

Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không thể thực hiện giao ước này được.

Vì gốc rễ của nhà họ Thôi ở Tân Hải, ông ta không chó phép nhà mình rời khỏi đây.

Bởi một khi đi thì thực lực của họ sẽ bị giảm mạnh, hơn nữa cũng không còn danh tiếng gì nữa, đây là điều mà ông ta không muốn thấy.

Nghĩ vậy, Thôi Viễn Sơn hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu cậu đổi yêu cầu khác thì tôi có thể đồng ý, chứ bắt tôi rời khỏi Tân Hải thì không!”

Thôi Hạo và Thôi Vân cũng nhìn Sở Bắc với vẻ khó chịu hết mức có thể.

Nghe thấy thế, giọng nói của Sở Bắc chợt lạnh hẳn đi.

“Nhà họ thôi định ăn quỵt à?”

Thôi Viễn Sơn giật khoé miệng.

Ông ta là một người đức cao vọng trọng ở Tân Hải nên rất quan trọng danh tiếng.

Nhưng hôm nay, ông ta không thể thực hiện giao kèo được.
Chương 202: Nhà họ Thôi cút!

Vì gốc rễ của nhà họ Thôi đều ở Tân Hải nên nếu nhà họ rời khỏi đây chắc chắn sẽ nhận phải một cú đả kích nặng nề.

Thôi Viễn Sơn thoáng do dự rồi nói: “Cậu đổi yêu cầu khác đi thì tôi sẽ thực hiện ngay, nhưng riêng chuyện đó thì tôi không thể đồng ý được, thậm chí cả nhà họ Thôi cũng sẽ không đồng ý”.

Nghe thấy thế, Sở Bắc cười lạnh một tiếng.

“Dám chơi thì phải dám chịu, nếu ông định chơi ăn gian thì đừng trách tôi là ác”.

Dứt lời, Sở Bắc nói với Thanh Phong: “Sau hôm nay, tôi không muốn nhìn thấy nhà họ Thôi ở Tân Hải nữa”.

Thanh Phong nghiêm mặt rồi gật đầu ngay.

“Vâng thưa anh Sở!”

Thanh Phong gọi Sở Bắc như vậy vì anh từng dặn không được qua phô trương trước mặt người ngoài.

Sở Bắc nói xong thì đứng dậy, sau đó cầm gậy trúc quay người bỏ đi.

Sở Bắc vừa đi, Thanh Phong đã ngoảnh sang nhìn Thôi Viễn Sơn rồi lạnh giọng nói.

“Nội trong ngày hôm nay, các người phải rời khỏi Tân Hải, không thì tự lo lấy thân đi”.

Dứt lời, anh ta cũng quay người bỏ đi luôn.

Còn Dư Hướng Quân đang quỳ dưới đất thì từ đầu đến cuối, không dám ngẩng đầu lên nhìn đến một lần.

Thôi Viễn Sơn sa sầm mặt, ông ta nghiến răng nhìn Dư Hướng Quân đang thất thâng quỳ dưới đất rồi hỏi: “Phó tổng giám đốc Dư, chuyện này là sao?”

“Sao chăng cái gì?”

Dư Hướng Quân đứng dậy, sau đó ngẩng lên nhìn rồi gào vào mặt Thôi Viễn Sơn.

“Mẹ kiếp, tôi cũng muốn biết đang có chuyện gì đây. Thôi Viễn Sơn, nhà họ Thôi ông hại chết tôi rồi!”

Nói rồi, Dư Hướng Quân định xông lên đánh Thôi Viễn Sơn.

Song, ông ta chưa kịp lại gần thì đã vị vệ sĩ của Thôi Viễn Sơn xử lý.

“Dư Hướng Quân, ông điên mẹ nó rồi hả?”

Thôi Hạo thấy thế thì ngạc nhiên rồi vội vàng lao tới, sau đó tát cho Dư Hướng Quân một cái.

Hứng trọn một cái tát vào mặt, nhưng Dư Hướng Quân không hề thấy đau, trái lại còn bật cười ha hả.

“Ha ha! Thôi Hạo, chúng mày hại tao rồi thì cứ chờ đấy, nhà chúng mày sẽ gặp quả báo sớm thôi”.

Dư Hướng Quân bật cười như đã phát điên.

Nghe thấy thế, Thôi Hạo lập tức nổi điên.

“Mẹ kiếp, ông chán sống rồi hả!”

Hắn ta gào lên rồi lại xông tới đánh Dư Hướng Quân, nhưng đã bị Thôi Viễn Sơn cản lại.

“Ông ơi, ông đừng cản cháu, hôm nay cháu phải cho lão già chết tiệt này một bài học nhớ đời. Ông ta dám rủa nhà mình, cháu không thể bỏ qua được”.

Chát!

Song, Thôi Hạo vừa nói dứt câu thì đã bị Thôi Viễn Sơn tát cho một cái.

Hắn ta sững người rồi ôm mặt, sau đó nhìn Thôi Viễn Sơn với vẻ khó tin và tủi thân.

“Ông, sao ông lại đánh cháu?”

Trong ấn tưởng của Thôi Hạo, từ nhỏ đến lớn, Thôi Viễn Sơn chưa bao giờ đánh hắn ta.

Vậy mà hôm nay, Thôi Viễn Sơn lại đánh hắn ta trước mặt bao người.

“Mày là thằng nghịch tử! Tất cả là hoạ do mày gây ra, nếu không tại mày thì nhà họ Thôi đâu có chọc vào các nhân vật lớn đó?”

Vô hình trung Thôi Viễn Sơn đã quy hết mọi trách nhiệm cho Thôi Hạo.

Nghe thấy thế, Thôi Hạo chợt sững người.

Ngay sau đó, hắn ta sụt sịt nói: “Ông ơi, chuyện này là do thư ký Tôn nói cho cháy, anh ta bảo ở đây có người bất kính với nhà mình nên cháu mới tới mà”.

Thư ký Tôn?

Thôi Viễn Sơn ngoảnh sáng nhìn người đàn ông đeo kính ở cạnh mình rồi sầm mặt.

“Thư ký Tôn, cậu có gì để nói không?”

Tôn Duyệt tái mặt, sợ đến mức quỳ xuống đất với vẻ oan ức.

“Chủ tịch, ngài nghe tôi giải thích đã, tôi…”

Song, hắn vừa lên tiếng thì đã bị Thôi Viễn Sơn cắt ngang.

“Tôi không muốn nghe cậu giải thích, nếu hôm nay nhà tôi không qua được kiếp nạn này thì cậu biết hậu quả là gì rồi đấy”.

Dứt lời, ông ta không cho Tôn Duyệt cơ hội lên tiếng, mà bảo Thôi Vân cũng đang nhăn nhó đưa Tôn Duyệt đi.

Xong xuôi, Thôi Viễn Sơn lại nhìn sang Long Tam đang nhàn nhã ngồi xem một bên, ông ta hít sâu một hơi rồi tỏ vẻ cầu xin.

“Long Tam, xin cậu hãy nói thật cho tôi biết, cậu Sở đó rốt cuộc có thân phận thế nào?”

Long Tam nghe xong thì trầm mặc lắc đầu.

“Gia chủ Thôi, không phải tôi không muốn nói, mà là không được phép. Tôi đã nhắc ông từ đầu rồi, cậu Sở là người mà chúng ta không được đắc tội, giờ ông tự cầu phúc đi!”

Long Tam nói xong thì im lặng, mặc kệ Thôi Viễn Sơn có hỏi dò thế nào thì gã cũng không tiết lộ nửa lời.

Thôi Viễn Sơn vô cùng căm phẫn, nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ đành hừ lạnh một tiếng.

“Chúng ta đi!”

Dứt lời, ông ta dẫn người nhà họ Thôi rời đi.

Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Long Tam và người của Long Hổ Môn cùng Ngô Lương.

Thấy tất cả mọi người bỏ đi rồi, Ngô Lương mới dè dặt nhìn Long Tam.

“Anh Long, tôi…”

Vì quá căng thẳng nên ông ta lắp bắp mãi không nói nên lời.

Long Tam thấy thế thì xua tay.

“Được rồi, coi như ông may mắn, cậu Sở đã tha thứ cho ông rồi. Chuyện này xong, nhưng sau này nếu ông dám tái phạm thì tôi không cứu được nữa đâu”,

Nghe thấy thế, Ngô Lương mừng rỡ, vội vàng vỗ vực thề thốt.

“Anh Long yên tâm, tôi biết mình phải làm gì rồi, nếu anh Sở có tới thì tôi sẽ đích thân ra đón tiếp, không dám lơ là”.

Đùa nhau chắc! Chỉ với dăm ba câu đơn giản mà Sở Bắc đã có thể khiến một gia tộc tầm cơ như nhà họ Thôi phải gục tại chỗ, thì sao một nhân vật nhỏ bé như ông ta dám chọc giận được.

Hơn nữa, ông ta còn phát hiện chắc chắn Sở Bắc và tập đoàn Sở Bắc có mối quan hệ mật thiết nào đó.

Riêng điểm này đủ khiến ông ta phải nịnh bợ anh rồi.

Nếu không, chẳng may chọc giận anh thì ông ta chết lúc nào không hay mất.

“Ừm, chuyện hôm nay đến đây là xong, đi thôi!”

Long Tam hờ hững nói, sau đó dẫn người của Long Hổ Môn rời đi.

Còn nhà họ Thôi có trả thù Long Hổ Môn hay không thì gã không hề lo.

Vì từ tình hình ban nãy có thể thấy, chắc chắn Sở Bắc sẽ không bỏ qua cho nhà họ.

Nhà họ Thôi có mạnh đến mấy thì cũng không đọ lại với tập đoàn Bắc Dã được.

Lần này, nhà họ coi như xong rồi.

Sau khi rời khỏi khách sạn Ngoạ Long, Ngô Bình bắt xe đến cửa hàng đồ chơi.

Nhưng anh vừa xuống xe, định đi vào cửa hàng thì thấy có tiếng cãi vã vang lên bên tai.

“Con kia, em họ mày hại bọn tao mất mấy chục nghìn, hôm nay mày mà không đền thì bọn tao sẽ phá cửa hàng”.

Có khá nhiều người xúm lại trước cửa của cửa hàng đồ chơi, có năm sáu tên côn đồ đang chặn trước cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần Sở Bắc
Chiến Thần Sở Khanh
  • Đang cập nhật..
Link FULL
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom