• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

  • Chương 71-76

Chương 71: Chị dâu, cho em mượn người!

Thấy Nam Cung Yến tức giận bỏ đi, Trần Thanh thầm kêu nguy hiểm thật, may mà anh nghe thấy giọng của cô ở bên ngoài nên đã trèo cửa sổ vào phòng.

Tiếp đó anh cởi sạch quần áo, chỉ để lại chiếc quần sịp ra mở cửa.

Dù nói thế nào thì Nam Cung Yến cũng là vợ anh trên danh nghĩa, nếu để cô biết anh chung chạ với người phụ nữ khác cả đêm không về thì sẽ chẳng thể giải thích được.

Sau khi rời khói đó không lâu, Nam Cung Yến thay quần áo xuống lầu.

Trần Thanh cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị đưa cô tới công ty.

Đám Đường Võ rất nhanh nhạy, để Trần Thanh lái xe chở Nam Cung Yến, bọn họ thì theo sát đằng sau.

“Em yêu, tối qua em tìm Tay Lái Lụa làm gì?”

“Hừ!”

“Có phải em có chuyện gì muốn nói với Tay Lái Lụa không?”

“Hừ! Hừ!”

Trên xe, Trần Thanh cười ha ha hỏi chuyện Nam Cung Yến, nhưng Nam Cung Yến chỉ đáp lại bằng tiếng hừ lạnh.

“Anh biết rồi, em muốn xin link chứ gì”, Trần Thanh cười gian: “Em yêu, em tên tâm, tối về anh sẽ gửi cho em. Yên tâm nhé, Tay Lái Lụa đã ra tay thì nguồn chỉ có vip thôi”.

“Cút!”

Cuối cùng Nam Cung Yến cũng không nhịn được, cô phun ra một chữ.

“Em yêu, anh đã trở thành trợ lý của em rồi, hôm nay anh phải làm gì?”

Trần Thanh lại hỏi: “Cứ đi theo em là được à?”

“Anh không được đi theo tôi”.

Nam Cung Yến lạnh giọng nói.

“Không đi theo em thì anh đi đâu?”

“Anh thích đi đâu thì đi, tóm lại là không được đi theo tôi”.

Nam Cung Yến nói với vẻ bực tức.

“Anh là trợ lý của em cơ mà, phải đi theo em chứ”, Trần Thanh nghiêm túc nói: “Ngay cả tới nhà vệ sinh anh cũng phải đi theo, đề phòng có kẻ nhìn lén”.

“Phi! Lưu manh…”, Nam Cung Yến xì một tiếng: “Tóm lại hôm nay anh mà đi theo tôi thì tôi sẽ không để yên cho anh”.

“Vậy để anh báo lại với bố vợ thân yêu của anh đã”.

“Hừ, anh báo với ai cũng vô dụng, tôi đã quyết định rồi!”

Két!

Nam Cung Yến vừa dứt lời, Trần Thanh bỗng phanh đột ngột, khiến đầu cô bị va đụng.

“Tên họ Trần, anh cố tình đúng không?”

Nam Cung Yến xoa vùng đầu vừa bị đau, nói một cách giận dữ.

“Đằng trước có người chiếm mất chỗ để xe của chúng ta rồi…”

Trần Thanh nhìn về phía trước và nói. Vốn dĩ ở khu vực đỗ xe của công ty có vị trí dành riêng cho Nam Cung Yến, nhưng hôm nay trên chỗ đó lại xuất hiện một người và một chiếc xe.

“Ai?”

“Giang Tử Phong”.

Trần Thanh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cậu ta có phải con gái đâu, suốt ngày quấn lấy anh làm gì? Đợi anh đuổi cậu ta đi”.

Dứt lời, Trần Thanh nhảy xuống xe.

“Tìm tôi làm gì? Có gì thì nói mau lên!”

Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong, anh nói với vẻ mất kiên nhẫn.

Trông thấy Trần Thanh, Giang Tử Phong cười khà khà nói: “Anh Thanh, hôm nay em tới không phải để tìm anh, anh đừng tưởng bở”.

“Vậy cậu chặn đường ở đây làm gì?”, Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong hỏi.

“Em đến tìm chị dâu!”

Giang Tử Phong cười nói.

Dứt lời, Giang Tử Phong đi tới cạnh xe và gọi: “Chị dâu, em có chuyện cần tìm chị”.

Giang Tử Phong vừa gọi là Nam Cung Yến hạ kính xe xuống.

“Giang Tử Phong, cậu đừng gọi chị là chị dâu, chị không phải chị dâu của chị”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói.

“Em biết rồi, chị dâu”, Giang Tử Phong cười nói: “Chị dâu, là thế này, em có chuyện muốn nhờ chị”.

Thấy Giang Tử Phong gọi mình như thế, Nam Cung Yến tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Có chuyện gì?”

Cô cũng chẳng buồn đôi co nhiều với Giang Tử Phong về cái vấn đề xưng hô này nữa.

“Chị dâu, là thế này, em muốn mượn người của chị”.

“Mượn ai?”, Nam Cung Yến hơi sửng sốt.

“Là thế này, em muốn mượn anh Thanh”.

Giang Tử Phong cười nói: “Không biết chị dâu có đồng ý không?”

"Không đồng ý!"

Không đợi Nam Cung Yến trả lời, Trần Thanh đã nói luôn.

“Chị đồng ý”, thế nhưng Nam Cung Yến lại nói một cách sảng khoái: “Cậu cần dùng thì cứ mang đi, dùng vài ba tháng cũng không sao”.

“Chị dâu, em chỉ dùng một ngày là được rồi”, Giang Tử Phong cười.

“Tôi bận lắm, tôi không rảnh”, Trần Thanh nói.

“Anh Thanh, anh đừng giả vờ, anh chỉ là một bảo vệ mà thôi, có việc gì mà bận, hơn nữa chị dâu đã cho anh nghỉ rồi”, Giang Tử Phong nhìn Trần Thanh cười.

Giang Tử Phong cũng biết nếu hỏi thẳng Trần Thanh thì chắc chắn anh sẽ không đồng ý, vậy nên anh đã đi đường vòng, hỏi mượn Nam Cung Yến.

“Bảo vệ thì làm sao? Cậu có biết mỗi ngày tôi phải ngắm bao nhiêu gái xinh đi ra đi vào không? Tôi còn phải bảo vệ sự an toàn của bọn họ, giữ gìn hòa bình thế giới”.

Trần Thanh phát ngôn hùng hồn: “Tóm lại tôi không rảnh đi với cậu”.

Trần Thanh nghĩ cả đêm qua không được ngủ, hôm nay anh định về công ty ngủ bù, không muốn đi làm chuyện gì với Giang Tử Phong hết.

“Chị dâu, chị xem…”

Giang Tử Phong chẳng ngó ngàng gì tới Trần Thanh, cậu ấy nhìn về phía Nam Cung Yến.

“Trần Thanh, hôm nay anh không cần về công ty, đi giúp Giang Tử Phong đi”.

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh nói.

“Anh không muốn!”, Trần Thanh nói.

“Đây là mệnh lệnh!”, Nam Cung Yến nghiêm túc nói.

“Anh Thanh, anh đi với em đi, không nghe lời chị dâu là về sẽ phải quỳ trên vỏ sầu riêng đấy”.

Giang Tử Phong kéo tay Trần Thanh nói.

“Tôi là loại người như thế sao?”, Trần Thanh kích động nói: “Về nhà tôi dạy lại cô ấy thì có”.

“Hừ!”

Vẻ mặt của Nam Cung Yến lạnh lùng hơn đôi phần.

“Đi mau lên, chị dâu giận rồi”.

Giang Tử Phong vội vàng kéo Trần Thanh lên xe rồi lái xe đi.

Thấy Giang Tử Phong kéo Trần Thanh đi, Nam Cung Yến thở phào một hơi.

Nói thật, Nam Cung Yến thật sự không biết phải sắp xếp cái tên trợ lý Trần Thanh này thế nào. Cô sợ anh sẽ đi theo cô cả ngày, làm ảnh hưởng tới cảm xúc và công việc của cô.

Kể từ buổi tối hôm trúng đạn, Nam Cung Yến phát hiện ra người đàn ông nào đó rất dễ tác động đến cảm xúc của cô, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

“Nói đi, hôm nay có chuyện gì cần tôi giúp?”

Vừa ngồi lên xe là Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong hỏi.

“Anh Thanh, có phải y thuật của anh cao siêu lắm không?”

Giang Tử Phong hỏi Trần Thanh.

“Tàm tạm”.

Trần Thanh nói một cách khiêm tốn.

“Anh đừng khiêm tốn, ngay cả Cuồng Y cũng phải sượng mặt vì anh, còn không dám ho he gì nữa”, Giang Tử Phong vừa cười vừa nói.

“Cậu muốn đưa tôi đi khám bệnh cho người ta?”

Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong hỏi.

"Đúng thế."

Giang Tử Phong gật đầu nói: “Em muốn nhờ anh khám bệnh cho em họ em. Anh Thanh, chỉ cần anh chữa khỏi bệnh cho em họ em, gia đình em sẽ không bạc đãi anh”.

“Em họ cậu bị bệnh gì?”

Trần Thanh hỏi Giang Tử Phong.

“Khó nói lắm”, Giang Tử Phong lắc đầu nói: “Đến lúc đó anh gặp rồi sẽ biết”.

“Được rồi”, Trần Thanh gật đầu.

“Ca này hóc búa lắm hả?”, một lát sau, Trần Thanh lại nói.

“Ừm, đúng là hơi hóc búa”.

Giang Tử Phong đáp lời.

Chương 72: Thờ ơ

Giang Tử Phong lái xe chở Trần Thanh đến một nơi giống như là dinh thự vậy.

Sau khi Trần Thanh xuống xe thì hỏi cậu ấy: “Giang Tử Phong, nhà em gái họ của cậu làm gì thế?”

“Bác cả em làm lãnh đạo trên tỉnh”.

Giang Tử Phong nói.

“Lãnh đạo? Chắc là chức vụ cũng không thấp đâu nhỉ”, Trần Thanh nói.

“Vâng”, Giang Tử Phong gật đầu.

“Anh Thanh, chúng ta đi thôi”.

Giang Tử Phong nói với Trần Thanh.

Vừa nói xong thì cậu ta liền dẫn Trần Thanh đi vào phía trong.

Đến cửa nhà, Trần Thanh nhận ra có nhiều người cũng đang đi vào trong. Không ít người còn cầm theo hòm thuốc, nhìn qua cũng đoán được họ làm nghề gì.

“Hôm nay vẫn còn có cả các bác sĩ khác đến xem bệnh sao?”

Trần Thanh hỏi.

“Vâng, hầu như ngày nào cũng có người đến”, Giang Tử Phong đứng bên cạnh tiếp lời: “Bác dâu cả nhà em là một doanh nhân thành đạt, bà ấy đang treo thưởng rất lớn, chỉ cần ai có thể chữa khỏi bệnh cho em gái em là có thể nhận được 100 triệu tệ tiền thưởng. Đấy chính là lý do tại sao có rất nhiều người đến đây”.

“Hóa ra là như thế”, Trần Thanh gật đầu nói.

“Nhưng mà treo giải thưởng lớn như thế này được cả tháng rồi mà vẫn không ai chữa khỏi được”, Giang Tử Phong nói một cách bất đắc dĩ: “Cũng không biết Uyển Quân mắc phải bệnh gì nữa. Anh Thanh, nếu mà anh có thể chữa khỏi được thì em sẽ đòi quyền lợi giúp anh, chắc chắn sẽ không để anh thiệt thòi đâu”.

“Nói sau đi”, Trần Thanh nói: “Tôi cũng không thể bảo đảm chắc chắn có thể chữa khỏi được”.

“Cậu chủ Giang, cậu lại đến rồi sao?”

Khi Giang Tử Phong vừa dẫn Trần Thanh đi vào nhà thì người quản gia đứng ở ngay cửa vào đã chạy ra tiếp đón.

“Ừ”.

“Lại dẫn theo bác sĩ đến xem bệnh cho cô chủ sao?”

Quản gia hỏi.

“Đúng thế”, Giang Tử Phong trả lời.

“Lần này cậu dẫn theo ai đến đấy? Không phải là cậu ta chứ?”, quản gia chỉ tay vào Trần Thanh đang đứng cạnh.

“Có vấn đề gì sao?”

Giang Tử Phong hỏi ngược lại.

Quản gia thở dài một hơi: “Cậu chủ Giang, tôi vẫn khuyên cậu nên từ bỏ đi. Trước đây cậu dẫn bao nhiêu bác sĩ có tiếng đến đây rồi, nhưng nào có ai trị khỏi bệnh được đâu. Hôm nay lại còn dẫn theo một người trẻ như vậy đến, cậu thấy có trông cậy được không? Cậu chủ Giang, tôi biết cậu lo lắng cho cô chủ, nhưng cũng đừng để cho người khác lừa”.

Quản gia đánh giá Trần Thanh một lượt rồi quay sang nói với Giang Tử Phong: “Gần đây tôi đã thấy rất nhiều bác sĩ nổi tiếng rồi, nhưng chưa gặp qua bác sĩ nào trẻ như thế này. Cậu chủ Giang, tôi sợ cậu bị người ta lừa đó”.

Dạo gần đây quản gia đều có nhiệm vụ tiếp đón các bác sĩ đến nhà, cho nên trong suy nghĩ của ông ta, mỗi người bác sĩ nổi danh đều đã có tuổi cả rồi, hơn nữa, trong cái ngành y này, bác sĩ càng có tuổi thì lại càng có kinh nghiệm.

Còn đối với người trẻ tuổi như Trần Thanh, lại còn đang mặc một bộ đồng phục bảo vệ.

Quản gia cảm thấy giống lừa đảo hơn.

Quản gia nói như vậy thì Trần Thanh đã hiểu được suy nghĩ của ông ta, nhưng anh cũng không nói gì.

Giang Tử Phong thì lại kích động: “Quản gia Chu, ông có ý gì?”

“Cậu chủ Giang, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ sợ cậu bị người ra lừa thôi”, quản gia Chu cười.

Ngay lúc này, quản gia Chu rút ra một cái phong bì đưa cho Trần Thanh rồi nói: “Nhận phong bì rồi đi đi. Đi về làm việc canh gác cổng của cậu đi, đừng ở đây rước thêm xấu hổ nữa”.

Trần Thanh nghe được lời này thì bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Tên quản gia này tầm nhìn đúng thật là hạn hẹp.

“Quản gia Chu, anh Thanh là anh em của tôi, ông sỉ nhục anh ấy như vậy có tin tôi đánh ông không?”

Giang Tử Phong cảm thấy quản gia quá khinh thường người khác rồi.

“Tử Phong, bỏ đi, đừng so đo với người như vậy”.

Trần Thanh giữ chặt lấy Giang Tử Phong, anh cũng không muốn so đo nhiều với người như thế làm gì.

Quản gia Chu lại cười một cách không hề hấn gì: “Cậu chủ Giang, tôi nói thật đó. Tôi chỉ sợ cậu ta sẽ làm cậu mất mặt thôi. Nếu cậu không tin thì có thể dẫn cậu ta vào trong, tôi chỉ sợ đến lúc đó người khác sẽ cười vào mặt cậu thôi”.

“Quản gia Chu, bây giờ đưa tôi vào thăm em họ tôi đi, Anh Thanh sẽ xem bệnh cho em ấy luôn”.

Giang Tử Phong cắn răng nói với quản gia.

Quản gia cười nhạt: “Cậu chủ Giang, xin lỗi cậu, hôm nay có bác sĩ có tiếng đến xem bệnh cho cô chủ rồi, nếu cậu muốn dẫn người vào xem bệnh thì chỉ có thể xếp hàng thôi”.

“Ông đây đến mà còn phải xếp hàng?”

Giang Tử Phong hét lên một cách kích động.

Quản gia Chu vừa cười vừa gật đầu: “Cậu chủ Giang, đây là lệnh của ông chủ, tôi cũng không có cách nào...”

Nghe được lời nói này của quản gia, Giang Tử Phong có chút nhụt chí.

“Anh Thanh, anh có ngại nếu đợi một chút không?”

Giang Tử Phong hỏi Trần Thanh.

“Không ngại. Chúng ta đợi đi”.

Trần Thanh nói.

Trần Thanh thấy tên quản gia này đúng là khiến người ta phải tức giận, nếu như bình thường thì anh đã trực tiếp đi về luôn rồi, nhưng hôm nay vì giữ thể diện cho Giang Tử Phong nên anh cũng lười so đo với loại người như thế.

“Vậy chúng ta đi thôi”.

Giang Tử Phong dẫn theo Trần Thanh đi vào trong.

Quản gia Chu thấy Giang Tử Phong dẫn Trần Thanh vào trong thì tỏ ra khinh thường.

“Quản gia Chu, ông nói xem tại sao Giang Tử Phong lúc nào cũng nhiệt tình thế? Nghe nói là quan hệ của cậu ấy với cô chủ nhà mình rất tốt có đúng không? Nếu không thì cũng chẳng có chuyện một hai hôm lại dẫn bác sĩ đến”.

Đám người đứng cạnh nhao nhao hỏi quản gia Chu.

Ông ta tỏ ra khinh thường: “Quan hệ tốt thế nào cũng là giả mà thôi, cậu ấy chỉ muốn nịnh nọt, tâng bốc mà thôi”.

“Muốn nịnh nọt thì cũng không nên dẫn theo người như thế đến chứ. Chỉ là một tên bảo vệ, có thể chữa khỏi cho cô chủ nhà chúng ta hay sao?”, đám người bên cạnh vừa cười vừa nói.

Quản gia Chu nói: “Ai mà biết được, khéo là cậu ấy bị người ta lừa rồi”.

Quản gia Chu vừa nói xong thì ngay lập tức có người chạy đến nói: “Quản gia Chu, ông chủ về rồi, còn dẫn theo một vị bác sĩ có tiếng nữa”.

Quản gia Chu vừa nghe thấy thì ngay lập tức bước ra ngoài: “Mau đón họ vào”.

Ông ta đi nhanh ra ngoài.

Giang Tử Phong rất quen thuộc chỗ này cho nên đã dẫn Trần Thanh đến phòng khách.

Vừa vào đến phòng khách, Trần Thanh đã nhìn thấy có không ít bác sĩ cũng đang ngồi đây uống trà.

Trước khi hai người vào thì họ đang ngồi nói chuyện với nhau.

Nhưng ngay khi hai người đến thì sự chú ý của mọi người đã chuyển cả sang đây.

Một người mặc đồng phục bảo vệ mà lại xuất hiện ở đây, thực sự quá thu hút sự chú ý rồi.

Đến khi Giang Tử Phong và Trần Thanh ngồi xuống thì tiếng bàn luận bắt đầu vang lên khắp nơi.

“Tên bảo vệ kia cũng là bác sĩ?”

“Tôi nghĩ là đến cùng với Giang Tử Phong”.

“Mẹ ơi, cậu chủ Giang có phải bị ngốc rồi không? Tại sao lại mời một tên bảo vệ đến đây xem bệnh chứ?”

“Chắc người ta không mời bác sĩ mà là một kẻ lừa đảo thì có”.

“Haha, cũng có thể”.

“Tôi sợ tên bảo vệ này là muốn đến để ăn may mà thôi”.

Đám bác sĩ ở đây sau khi thấy Trần Thanh xuất hiện thì bàn tán xôn xao.

Họ hầu như đều khinh thường Trần Thanh.

Họ cảm thấy một người mặc đồng phục bảo vệ lại muốn đến đây khám bệnh thật đúng là một câu chuyện nực cười.

“Anh Thanh, anh có muốn em dạy dỗ họ một chút không?”

Giang Tử Phong nghe thấy thì vô cùng tức giận.

Nhưng Trần Thanh thì lại cười một cách thoải mái: “Họ thích nói thì cứ để họ nói đi”.

Anh cũng lười so đo với đám người này.

Chương 73: Tôi chính là ông của bác sĩ Tôn!

Nhìn thấy sự xuất hiện của Trần Thanh, những người trong đại sảnh đều có vẻ như rất khoái chí. Tất cả đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh một cách chế giễu.

Giang Tử Phong nghe thấy những lời bàn tán của bọn họ, không khỏi kích động mà muốn đánh người.

Nhưng cuối cùng, Trần Thanh đã ngăn cậu ấy lại.

Nhìn bộ dạng bây giờ của mọi người thì Trần Thanh cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ của bọn họ.

Chắc bọn họ cũng không nghĩ ra được cách chữa trị nào, nên mới có biểu hiện như vậy.

Đúng là chó chê mèo lắm lông đây!

“Bác sĩ Tôn, mời vào trong”.

Không lâu sau, khi Trần Thanh đến, mọi người liền nghe thấy giọng nói nhiệt tình của quản gia Chu từ ngoài cửa.

“Bác sĩ Tôn, mời ông!”

Sau đó là giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

“Ừm!”

Rồi mọi người nhìn thấy một bóng người đang bước vào trong.

“Là Cuồng Y Tôn Vĩnh An”.

“Ông ta chưa từng đến xem bệnh sao?”

"Không, ông ta vẫn luôn ở bên ngoài. Có vẻ như chỉ mới trở về mấy ngày trước thôi”.

Mọi người nhìn thấy Tôn Vĩnh An bước vào thì bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Tôn Vĩnh An bước vào trong sảnh, ông ta liếc nhìn những người ở đây một lượt rồi hỏi một quý bà ở phía sau mình: “Những người này đều đến khám bệnh cho cô Giang à?”

“Vâng”.

Quý bà phía sau Tôn Vĩnh An hỏi lại: “Bác sĩ Tôn, có vấn đề gì sao?”

“Hừm, giải tán hết đám người rác rưởi này đi”, Tôn Vinh An tức giận nói: “Hôm nay, tôi đã ra tay thì bệnh gì cũng có thể chữa khỏi. Ở đây không cần những đồ rác rưởi này, chỉ làm tốn thời gian mà thôi!”

Ơ!

Thấy Tôn Vĩnh An ngông cuồng như vậy, mọi người ở đây đều có chút tức giận.

Vừa bước vào cửa Tôn Vĩnh An liền gọi bọn họ là đồ rác rưởi. Đương nhiên, mọi người đều không thể chấp nhận được.

Nhưng bọn họ nghĩ đến đối phương là một Cuồng Y nức tiếng và hầu hết người ở đây đều tự thừa nhận rằng bản thân không bằng ông ta nên chỉ đành ngoan ngoãn ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Tôn Vĩnh An, ông nói ai là đồ rác rưởi chứ?”

“Được lắm! Ông đúng là coi trời bằng vung mà!”

Tất nhiên vẫn có người không phục mà bước ra đối chất với Tôn Vĩnh An.

Tôn Vĩnh An nhìn hai người vừa bước ra đó, trên mặt ông ta ngay lập tức lộ ra vẻ khinh thường, cười nhạo nói: “Bác sĩ Chúc, bác sĩ Đông, tôi muốn hỏi là hai người đã đến đây bao nhiêu lần rồi?”

“Ba lần”.

“Bốn lần!”

Hai người bác sĩ đó nói.

“Hai người đều đã đến đây ba bốn lần rồi mà vẫn không chữa được bệnh, lại không có một chút tiến triển nào. Mấy người không phải rác rưởi thì là cái thá gì?”, Tôn Vĩnh An không ngừng kiêu ngạo nói: “Bác sĩ Chúc, tôi còn nhớ cách đây không lâu, ông cùng tôi so tài y thuật, ông đã thua tôi rồi nhỉ! Còn bác sĩ Đông, ông cũng chỉ là bại tướng dưới tay tôi mà thôi!”

Nghe Tôn Vĩnh An nói vậy thì hai người bác sĩ này đều cảm thấy rất xấu hổ.

Tôn Vĩnh An đúng là biết cách “giết người không cần dao” mà.

Mọi người đều biết rằng trước giờ, ông ta vẫn luôn ngông cuồng như vậy. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, năng lực của ông ta là điều không phải bàn cãi.

“Nếu ai không phục, chúng ta có thể so tài y thuật với nhau”.

Tôn Vĩnh An nói: “Ai có thể bước ra đây so tài với tôi”.

Một khi Tôn Vĩnh An đã nói như vậy thì không còn ai dám tỏ ra thái độ với ông ta nữa.

“Nếu không ai có cái gan này, vậy thì mấy người có thể giải tán được rồi!”

Tôn Vĩnh An nói một cách đắc ý.

Đám người trong đại sảnh lúc này ngơ ngác nhìn nhau, họ cảm thấy vô cùng khó xử. Nếu bây giờ, bọn họ rời đi thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo, nhưng nếu không rời đi, Tôn Vĩnh An sẽ khiến bọn họ càng xấu hổ hơn.

Quản lý Chu nhìn thấy Tôn Vĩnh An kiêu ngạo như vậy thì nghĩ thầm người có năng lực kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường.

“Tôn Vĩnh An, lẽ nào đến ông của ông mà ông cũng muốn đuổi sao?”

Lúc này, một giọng nói vô cùng bất mãn vang lên trong một góc.

Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.

Bọn họ nhìn thấy Trần Thanh – mặc trên người bộ đồng phục bảo vệ nói.

Nhìn thấy vào lúc này mà anh còn dám lên tiếng, bọn họ đều cười thầm, không phải anh ta sắp được Tôn Vĩnh An làm cho bẽ mặt chứ?

Dám tự gọi mình là ‘ông’ của Tôn Vĩnh An sao!

Anh ta thực sự không biết trời cao đất dày mà.

Nghe thấy Trần Thanh nói như vậy, quý bà bên cạnh Tôn Vĩnh An liền chau mày.

Nhưng quản gia Chu đã sải bước về trước và mắng mỏ: “Này! Tên bảo vệ quèn kia! Mày đang nói lung tung cái gì vậy? Mày nghĩ mình là ai, lập tức cút khỏi đây mau!”

Nhìn thấy Trần Thanh tự xưng là ông của Tôn Vĩnh An, quản gia Chu thầm nghĩ: Như vậy cũng quá quắt quá rồi. Nếu hôm nay, Trần Thanh chọc cho Tôn Vĩnh An không vui, khiến ông ta không chữa trị cho cô chủ Giang thì lớn chuyện mất.

“Tôi chính là ‘ông’ của ông ta, nếu không tin có thể hỏi ông ta”.

Trần Thanh ung dung cười.

“Đúng vậy! Anh Thanh chính là ‘ông’ của ông ta”.

Giang Tử Phong đứng bên cạnh lên tiếng.

“Ông cái cmm!”

Quản gia Chu chỉ vào Trần Thanh chửi rủa: “Tên bảo vệ chết tiệt nhà mày, cút khỏi đây cho tao!”

“Tên họ Chu kia! Ông dám đuổi anh Thanh đi sao? Ông đây liều mạng với ông...”

Giang Tử Phong cũng tức đến phát hỏa.

Quản gia Chu nhìn thấy bộ dạng này của Giang Tử Phong thì không dám hó hé một lời.

“Thưa bà, chuyện này...”

Lúc này, quản gia Chu nhìn thấy quý bà đó đi tới, ông ta nói.

Bà ta nhìn Giang Tử Phong nói: “Tử Phong, cậu ta là bạn của cậu, cậu mau đưa cậu ta rời khỏi đây đi!”

“Quản gia, ông đưa cho cậu ta một phong bì rồi bảo cậu ta đi đi”.

Quý bà đó lại nói.

Quản gia Chu lấy ra hai phong bì, đưa cho Trần Thanh và nói: “Cầm phong bì rồi mau cút khỏi đây đi!”

“Bác à, con đưa anh Thanh tới đây là để chữa trị cho em họ, chứ không phải vì tiền, hơn nữa, anh Thanh đúng là ‘ông’ của Tôn Vĩnh An”.

Giang Tử Phong giải thích.

Lúc này, Trần Thanh nhìn chằm chằm vào Tôn Vĩnh An rồi nhoẻn miệng cười, nói: “Tôn Vĩnh An, ông không nhận người ‘ông’ này của mình rồi sao? Đừng nói ông đã quên cuộc cá cược trước đây của chúng ta rồi chứ? Còn không mau qua đây gọi ‘ông’ đi!”

“Đúng đó! Tôn Vinh An, ông còn không mau tới đó gọi ‘ông’ đi!”, Giang Tử Phong nói.

Khi Tôn Vĩnh An nhìn thấy Trần Thanh, vẻ mặt ông ta u ám một cách đáng sợ.

Ông ta không ngờ lại gặp Trần Thanh ở đây.

Ông ta cảm thấy mình cố ra vẻ ngầu đã không dễ dàng gì, cơ mà vừa ra vẻ liền gặp phải oan gia.

“Tên bảo vệ kia! Mày đừng có không biết thân biết phận”, quản gia Chu chửi bới.

Quý bà cũng bực bội nói: “Bây giờ, cậu cút ngay cho tôi!”

Quý bà vừa dứt lời thì lúc này, Tôn Vinh An đã bước tới trước mặt Trần Thanh, vẻ mặt ông ta vô cùng bình tĩnh, liếc nhìn anh một cái rồi trầm giọng kêu lên: “Chào ‘ông’!”

Ơ!

Hả!

Tôn Vĩnh An mà lại gọi Trần Thanh bằng ‘ông’, điều này đã khiến những người có mặt tại đại sảnh không khỏi ngạc nhiên một phen, sau đó bọn họ bắt đầu nháo nhào lên.

Quý bà và quản gia Chu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tên bảo vệ quèn này thực sự là ‘ông’ của Tôn Vĩnh An sao?

Bọn họ không thể tin được chuyện gì đang diễn ra.

Nhưng Tôn Vĩnh An đã gọi như thế này thì không thể nào sai được.

Giang Tử Phong nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của những người bên cạnh thì cười hỏi: “Quản lý Chu, bây giờ, ông vẫn định đuổi ‘ông’ của bác sĩ Tôn đi sao?”

Quản gia Chu nghe vậy liền nhăn mặt. Trong phút chốc không nói nên lời.

Trần Thanh vỗ vai Tôn Vĩnh An và cười nói: “Ngoan! Giờ ông còn định đuổi tôi đi nữa không?”

Tôn Vĩnh An đành nghiến răng chịu đựng khi nghe những lời của Trần Thanh. Ông ta không thể làm gì được, bởi vì dưới sự chứng kiến của ông cụ Cố, chuyện này dù không muốn thì cũng phải thừa nhận thôi.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Trần Thanh, Tôn Vĩnh An thật sự rất hối hận vì lúc đầu đã cược với anh.

“Không dám”.

Tôn Vĩnh An nghiến răng nói.

Chương 74: Trúng tà!

Tôn Vĩnh An gọi một bảo vệ quèn là ông, khiến người ta ngạc nhiên đến mức tròng mắt suýt thì rớt ra ngoài.

Đồng thời đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Cuồng Y khách khí với người khác như thế.

“Tử Phong, chuyện này là sao?”

Quý bà tò mò hỏi.

“Bác gái, để cháu giới thiệu với bác, đây là Trần Thanh, đại ca cháu mới nhận đấy. Lúc trước anh ấy so tài y thuật với bác sĩ Tôn, cuối cùng bác sĩ Tôn thua, vậy nên mới như thế này”.

Giang Tử Phong lại quay đầu giới thiệu với Trần Thanh: “Anh Thanh, đây là bác gái của tôi, Hà Mai Anh, là một doanh nhân thành đạt”.

“Xin chào bà Hà…”

Trần Thanh cười gọi.

Mới đầu Hà Mai Anh tỏ vẻ lúng túng, sau đó bà ta nở nụ cười nói: “Bác sĩ Trần, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt không tròng, mong cậu lượng thứ cho”.

“Bác vẫn còn đỡ, có người phải gọi là mắt chó coi thường người khác”, Giang Tử Phong ở bên cạnh cười nói.

Nghe thấy câu này của Giang Tử Phong, rất nhiều người sượng chín mặt.

Nhất là mấy người vừa chế giễu Trần Thanh hăng say nhất.

Y thuật của bọn họ còn thua cả Tôn Vĩnh An, vậy mà vừa rồi còn chế giễu người đã thắng Tôn Vĩnh An, bây giờ Giang Tử Phong nói vậy, bọn họ cảm thấy không biết phải giấu mặt vào đâu.

Quản gia Chu cũng rất xấu hổ.

Bọn họ thật sự không ngờ rằng một tên bảo vệ quèn lại có thể thắng Cuồng Y Tôn Vĩnh An về mặt y thuật, đồng thời còn khiến Tôn Vĩnh An gọi là ông.

“Bà Hà, chúng ta quay lại chủ đề chính đi”.

Tôn Vĩnh An nói với vẻ buồn bực: “Thuật lại bệnh tình của cô Giang xem nào”.

Hà Mai Anh gật đầu nói: “Bác sĩ Trần, bác sĩ Tôn, hai người ngồi xuống trước đi, để tôi sai người mang bệnh án của Uyển Quân tới”.

Hà Mai Anh mời hai người ngồi xuống.

Dĩ nhiên, lần này Trần Thanh ngồi lên vị trí chính giữa, Tôn Vĩnh An chỉ có thể ngồi bên cạnh.

Hà Mai Anh nhanh chóng sai người mang bệnh án tới.

Đồng thời bà ta còn chuẩn bị mấy bản.

“Bác sĩ Trần, bác sĩ Tôn, làm phiền hai người nhìn xem”, Hà Mai Anh nói.

Trần Thanh cầm lấy bệnh án rồi bắt đầu đọc.

Nhìn thấy bệnh án của bệnh nhân, Trần Thanh cứ nhíu mày suốt. Đằng sau phần chẩn đoán còn có đơn thuốc mà bác sĩ kê, cùng với phương hướng chữa trị của bọn họ

Sau khi xem hết một lượt, Trần Thanh không khỏi trầm ngâm.

Tôn Vĩnh An cũng nhíu chặt lông mày.

“Anh Thanh, sao vậy?”

Thấy Trần Thanh gập bệnh án lại, Giang Tử Phong vội vàng nói.

Hà Mai Anh cũng nhìn chằm chằm vào anh.

“Ông thấy thế nào?”

Trần Thanh hỏi Tôn Vĩnh An.

“Ông có cái nhìn thế nào?”

Tôn Vĩnh An trả lại vấn đề này cho Trần Thanh, bởi vì sau khi xem hết bệnh án, Tôn Vĩnh An phát hiện ra bệnh này rất kỳ lạ, ông ta cũng không chắc lắm.

Trần Thanh gõ lên mặt bàn, suy tư một lát rồi trầm ngâm nói: “Tôi thấy không phải bệnh, mà là trúng tà”.

Trần Thanh nói như vậy, Tôn Vĩnh An vô thức gật đầu.

Căn cứ theo bệnh án mà ông ta đọc được thì bệnh nhân giống trúng tà hơn.

Những người ngồi bên cạnh đều nở nụ cười khinh khỉnh.

Bọn họ còn tưởng rằng Trần Thanh sẽ có ý kiến gì hay, không ngờ lại nói ra một câu vớ vẩn như thế.

“Bây giờ đã là thời đại nào rồi, vẫn còn có cái gọi là trúng tà hay sao?”

“Ha ha, tôi thấy cậu ta không phải là bác sĩ, mà là thầy bói rởm thì có”.

Người bên cạnh nói nhỏ.

“Bác sĩ Trần, sao lại trúng tà được chứ?”

Hà Mai Anh cũng không tin chuyện này, dù sao xã hội hiện giờ không còn ai tin quỷ thần gì nữa.

“Bà Hà, bà không ngại cho tôi gặp bệnh nhân chứ?”

Trần Thanh nói với Hà Mai Anh.

“Bác sĩ Tôn, ông thì sao?”, Hà Mai Anh hỏi Tôn Vĩnh An.

Tôn Vĩnh An trầm giọng nói: “Tôi cũng phải gặp bệnh nhân đã”.

Tôn Vĩnh An khá tán thành với ý kiến trúng tà của Trần Thanh, nhưng ông ta là người của thế kỷ mới, trước giờ cũng không tin chuyện quỷ thần.

“Quản gia Chu, ông lập tức sắp xếp đi”.

Hà Mai Anh nói với quản gia Chu.

“Vâng”.

Quản gia Chu đáp lời rồi nhanh chóng đi khỏi đó.

Không bao lâu sau, ông ta trở về nói vài câu với Hà Mai Anh.

“Bác sĩ Tôn, bác sĩ Trần, xin mời”.

Hà Mai Anh nói.

Đồng thời, bà ta nói với các bác sĩ bên cạnh: “Mọi người cùng đi xem đi”.

Hà Mai Anh nói vậy, mọi người đều đi theo.

“Tôi cũng muốn xem thử tên bảo vệ quèn ấy có tài năng gì”.

“Ha, tôi không cảm thấy cậu ta giỏi hơn Tôn Vĩnh An”.

“Tôi nghi lắm, không biết cậu ta có phải bác sĩ thật không, trúng tà mà cũng nói ra được”.

Bác sĩ đằng sau nói nhẹ giọng.

Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Trần Thanh cũng chẳng tỏ thái độ gì.

Thực ra trong Trung y có cái gọi là trúng tà thật, ví dụ như Quỷ Môn Thập Tam Châm chính là cách châm cứu để chữa trị loại bệnh này. Chỉ có điều bây giờ là thời đại mới, mọi người không tin điều đó, cộng thêm việc Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền từ lâu, vậy nên mọi người mới không tin.

“Anh Thanh, những gì anh nói có phải là thật không?”

Giang Tử Phong đi theo Trần Thanh hỏi nhỏ.

“Cậu thấy sao?”

Trần Thanh hỏi ngược lại.

“Em cũng không tin mấy chuyện trúng tà rồi ma quỷ gì gì đó”, Giang Tử Phong khẽ nói: “Sao trên đời này lại có quỷ được”.

“Chưa chắc đã là quỷ”.

Trần Thanh nói.

“Vậy thì là cái gì?”

“Khó nói lắm”.

Bây giờ Trần Thanh cũng chưa khẳng định được.

Trong lúc anh nói, bọn họ đã được đưa tới trước một căn phòng.

Hà Mai Anh sai người mở cửa ra, sau đó dẫn mọi người vào.

Vào trong phòng, Trần Thanh nhìn thấy một cô gái nằm trên giường, tay chân bị trói chặt.

Cô gái này nhỏ tuổi hơn Giang Tử Phong một chút, thế nhưng khuôn mặt tái nhợt, hai mắt chứa đầy tia máu, mắt thâm như gấu trúc.

Thấy có người tới, cô ta trở nên cáu kỉnh, cổ họng phát ra tiếng rên.

“Đã một tháng rồi Uyển Quân không ngủ, tiêm thuốc an thần thì chưa đầy nửa tiếng là đã tỉnh lại. Mới đầu con bé còn có ý thức, nhưng trong một tuần gần đây, con bé không còn biết gì nữa. Hơn nữa con bé không chịu ra khỏi căn phòng này, chúng tôi muốn đưa con bé ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi phòng là con bé sẽ tự sát”.

Hà Mai Anh đau lòng nói: “Đang yên đang lành lại bị giày vò ra nông nỗi này”.

Nói đến đây, đôi mắt Hà Mai Anh bắt đầu đỏ hoe.

“Bác cứ yên tâm đi, Uyển Quân không sao đâu”, Giang Tử Phong an ủi Hà Mai Anh.

“Để tôi bắt mạch đã”.

Trần Thanh nói.

Nói rồi Trần Thanh bước tới, cầm lấy tay Uyển Quân để bắt mạch.

Tôn Vĩnh An cũng đi sang bên kia bắt mạch.

Những người bên cạnh lẳng lặng đứng xem.

Nhìn thấy Uyển Quân như vậy, bọn họ thấy Trần Thanh nói là trúng tà cũng không sai.

Nhưng trúng tà đã nằm ngoài phạm trù y học, bọn họ khó mà tiếp nhận được.

Trần Thanh bắt mạch một lúc rồi rút tay lại.

Tôn Vĩnh An cũng thế.

“Bác sĩ Tôn, tình trạng của Uyển Quân thế nào?”

Hà Mai Anh hỏi Tôn Vĩnh An.

Lúc này Tôn Vĩnh An rất khó xử, ông ta thật sự không thể xác định được, bởi vì đây là lần đầu tiên ông ta gặp loại bệnh như thế này.

Thế là ông ta quăng luôn vấn đề cho Trần Thanh.

“Ông thấy thế nào?”

Nhìn Giang Uyển Quân nằm trên giường, Trần Thanh vẫn rất khẳng định: “Cô ấy bị trúng tà! Nếu dùng những phương pháp bình thường thì chắc chắn là không chữa khỏi được, hiện giờ đang có thứ nhập vào người cô ấy”.

“Ha ha, cậu là thầy bói rởm thật rồi”.

“Nào là trúng tà, nào là nhập vào người, bó tay luôn”.

“Nói nhăng nói cuội, đúng là nói nhăng nói cuội!”

Mấy bác sĩ đã có tuổi trực tiếp cất tiếng mắng.

Chương 75: Mắt chó coi thường người khác

Trần Thanh nói là anh đã nhìn thấy rồi, những người bên cạnh đều bắt đầu châm biếm trào phúng.

Bây giờ, bọn họ đã thực sự tin rằng Trần Thanh là một tên thầy bói rởm.

Người nói ra những lời như thế không phải thầy bói rởm thì là cái gì?

Tôn Vĩnh An cũng bắt đầu hoài nghi, liệu có phải hôm đó Trần Thanh thắng mình là nhờ ăn may không?

Nhìn thấy có thứ nhập vào người bệnh nhân?

Rõ là vớ vẩn!

Ngay cả Giang Tử Phong cũng cảm thấy Trần Thanh nói như vậy rất giống đang lừa đảo.

Sắc mặt của Hà Mai Anh cũng hơi khó coi.

Quản gia Chu khinh miệt nói: “Tôi thấy ông này là thầy bói lừa đảo ấy chứ, bác sĩ Tôn, ông bị cậu ta lừa đúng không?”

“Ha ha”.

Những người bên cạnh thi nhau cười ầm lên.

Nhìn thấy vẻ mặt của những người đó, Trần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Bọn họ không nhìn thấy, anh cảm thấy cũng không thể trách bọn họ được.

Nhưng vừa rồi, Trần Thanh đã dùng đôi mắt nhìn xuyên thấu của mình, trông thấy một luồng khí màu đen trên người Giang Uyển Quân.

Trần Thanh tin chắc rằng việc Giang Uyển Quân trúng tà là do luồng khí đen ấy gây nên, chỉ cần tìm ra nơi sinh ra luồng khí đen ấy là sẽ giải quyết được bệnh của Giang Uyển Quân.

“Vậy ông nói xem bệnh này phải chữa thế nào?”

Tôn Vĩnh An tủm tỉm cười hỏi.

Ông ta quyết định phải ngáng chân Trần Thanh, làm Trần Thanh bẽ mặt, như vậy thì mới có thể trả được mối thù lần trước.

Trần Thanh nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy thứ đó đang ở ngay trong phòng, chỉ cần tìm xem trước khi phát bệnh cô ấy từng mang thứ gì về phòng, sau đó tiêu hủy đi là được”.

Trần Thanh nhìn thấy những tia khói màu đen bốc lên từ trong phòng, sau đó chui vào người Giang Uyển Quân rồi mới ngưng tụ thành luồng. Nếu anh đoán không sai thì loại khí màu đen ấy ở ngay trong phòng.

“Thứ mà cậu nói đang ở trong phòng sao?”, quản gia Chu cười khẩy hỏi.

“Đúng thế”.

Trần Thanh khẳng định: “Bây giờ, mọi người ra hết đi, để tôi tìm xem sao, tôi tin là sẽ tìm ra nhanh thôi”.

“Vậy có cần mở đàn tế cho cậu làm pháp không?”

Quản gia Chu cười nói.

“Ha ha!”

“Tên thầy bói rởm này lộ mặt chuột rồi”.

“Còn đòi đuổi người ra ngoài để tìm đồ mới ghê”.

“Đúng là ăn nói hàm hồ”.

Các bác sĩ bên cạnh cười ầm lên.

Tôn Vĩnh An cũng nghiêm túc nói: “Tôi không tin có thứ đó, ông nói như vậy quả là vớ vẩn”.

“Tôi nghiêm túc đấy”, Trần Thanh vẫn một mực chắc chắn: “Bây giờ tốt nhất các người hãy ra ngoài hết đi, đợi tôi tìm ra thứ đó”.

“Ai biết chúng tôi ra ngoài rồi thì tên thầy bói rởm như cậu sẽ làm gì chứ”.

“Nhỡ cậu làm bẩn sự trong sạch của người ta thì sao?”

“Tên bảo vệ quèn này muốn làm rể nhà giàu đây mà”.

Những người khác lại không ngừng chế nhạo.

Giang Tử Phong cũng muốn giúp Trần Thanh, nhưng anh nói như vậy nên cậu ấy chẳng biết phải nói thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trần Thanh, sắc mặt của Hà Mai Anh cũng hơi trầm xuống.

Từ vẻ mặt của Hà Mai Anh, dường như quản gia Chu đã hiểu ra điều gì đó.

Thế là ông ta móc ra một phong bì rồi ném thẳng vào người Trần Thanh.

“Tên thầy bói rởm, cầm lấy phong bì rồi cút ra khỏi đây mau!”

Nhìn thấy hành động này của quản gia Chu, Trần Thanh thực sự nổi cáu.

Anh đã nhẫn nhịn quản gia Chu nhiều lần lắm rồi, nhưng hành động cầm phong bì ném vào người anh như thế này thật sự là sỉ nhục người khác.

“Ông có ý gì đây hả?”

Trần Thanh nhìn chằm chằm vào quản gia Chu rồi lạnh lùng nói.

Quản gia Chu lại lấy một phong bì nữa ra ném vào người Trần Thanh, sau đó đắc ý nói: “Mày nói nhiều như thế chẳng phải là vì tiền sao? Bây giờ, tao cho mày hai phong bì, cút được chưa hả tên lừa đảo?”

Rầm!

Quản gia Chu vừa nói xong, Trần Thanh lập tức giáng một đấm vào bụng ông ta.

“Mắt chó coi thường người khác. Tôi nói cho các người biết, dù cô ta có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng tới tìm tôi”.

Trần Thanh đẩy quản gia Chu ra rồi rảo bước bỏ đi.

“Anh Thanh…”

Thấy Trần Thanh bỏ đi, Giang Tử Phong lập tức đuổi theo.

Đợi Trần Thanh đi rồi, quản gia Chu mới hoàn hồn lại, ông ta ôm bụng mắng: “Ai thèm gọi loại thầy bói rởm như mày khám bệnh. Mẹ kiếp, nếu không nể mặt cậu Giang thì tao nhất định phải dạy cho mày một bài học! Cái loại lừa lọc!”

“Chắc cậu ta bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận ấy mà”.

“Tôi cũng cảm thấy thế”.

“Sao cậu Giang lại bị tên thầy bói rởm này lừa cơ chứ?”

“Loại thầy bói rởm này chuyên đi lừa gạt người khác, bà Hà đừng để ý tới cậu ta”.

Những người bên cạnh nhao nhao nói.

Thấy Trần Thanh bỏ đi, khóe môi Tôn Vĩnh An hơi nhếch lên.

“Bác sĩ Tôn, ông có cách gì không?

Hà Mai Anh không mấy quan tâm tới chuyện của Trần Thanh, lúc này bà ta quay sang hỏi Tôn Vĩnh An.

Tôn Vĩnh An trầm giọng nói: “Bà Hà, tôi muốn thử châm cứu xem sao, có thể sẽ có hiệu quả với cô Giang”.

“Châm cứu?”, Hà Mai Anh hơi nhíu mày.

“Đã có người thử châm cứu từ lâu rồi, không được”.

“Tôi cũng thử rồi, không có hiệu quả”.

Bác sĩ bên cạnh nói.

Quản gia Chu cũng nói: “Có không ít thầy thuốc Trung y đã thử châm cứu rồi nhưng đều không có hiệu quả”.

“Phương pháp châm cứu này của tôi khác với bọn họ”.

Tôn Vĩnh An nói: “Phương pháp châm cứu này của tôi gọi là Quỷ Môn Thập Tam Châm”.

“Quỷ Môn Thập Tam Châm?”

“Ông biết Quỷ Môn Thập Tam Châm? Chẳng phải nó đã thất truyền rồi sao?”

“Đúng là Quỷ Môn Thập Tam Châm có tác dụng chữa trị chứng mất kiểm soát”.

“Đáng tin hơn trúng tà rồi nhập vào người gì gì đó của tên thầy bói rởm kia nhiều”.

“Không ngờ bác sĩ Tôn còn biết cả Quỷ Môn Thập Tam Châm, chẳng phải người ta vẫn nói là đã thất truyền rồi sao?”

Mấy vị Trung y cao tuổi bên cạnh xôn xao lên.

“Đúng là thất truyền rồi, tôi chỉ học được một ít thôi”, Tôn Vĩnh An cười: “Tôi muốn thử xem, bà Hà, bà cảm thấy thế nào?”

Hà Mai Anh lập tức nói: “Vậy thì làm phiền bác sĩ Tôn rồi”.

Nghe thấy Quỷ Môn Thập Tam Châm thần kỳ như thế, Hà Mai Anh dâng lên hi vọng.

Bà ta vừa dứt lời là Tôn Vĩnh An chuẩn bị ngay.

Những người bên cạnh lẳng lặng quan sát.

Khi đã chuẩn bị xong xuôi, Tôn Vĩnh An cầm kim lên châm cứu.

Giang Uyển Quân vốn đang giãy dụa, sau hai lần đâm kim, cô ta yên tĩnh hơn nhiều.

“Có hiệu quả rồi”.

“Quỷ Môn Thập Tam Châm có hiệu qủa thật”.

“Tôn Vĩnh An quả không hổ danh là Cuồng Y”.

Mọi người đua nhau nói.

Thấy vậy, vẻ mặt Hà Mai Anh cũng dịu đi đôi chút.

Thấy có hiệu quả, trên mặt Tôn Vĩnh An cũng hiện lên ý cười.

Lúc này ông ta lại đâm mấy cây kim.

A! A!

Những tưởng đâm mấy cây nữa thì tình hình sẽ càng ổn định hơn, nhưng nào ngờ Giang Uyển Quân lại đột nhiên mở mắt ra, phát ra tiếng thét như tiếng quỷ gào.

Giờ phút này, vẻ mặt của cô ta vô cũng kinh khủng.

Thấy vậy, Tôn Vĩnh An sợ đến mức ngã lăn xuống ghế.

“Giữ cô ấy lại, giữ cô ấy lại”.

Quản gia Chu hô to.

Có người lập tức bước tới giữ chặt Giang Uyển Quân.

“Con gái…”

Nhìn cảnh này, Hà Mai Anh bất giác rơi lệ.

Những người bên ngoài thấy vậy cũng biết là Quỷ Môn Thập Tam Châm của Triệu Vĩnh An thất bại rồi.

Đồng thời bọn họ cũng cảm thấy dường như có thứ gì đó nhập trên người Giang Uyển Quân thật.

Chương 76: Chuyện lạ

A! A!

Giang Uyển Quân phát ra tiếng thét như tiếng của quỷ dữ.

Hà Mai Anh đau lòng tột độ, bà ta đỏ mắt hô lên: “Tiêm thuốc an thần cho con bé, tiêm thuốc an thần!”

Hà Mai Anh vừa hô lên là có người giữ Giang Uyển Quân lại, tiêm thuốc an thần cho cô ấy.

Trước kia chỉ cần tiêm thuốc an thần là Giang Uyển Quân sẽ lập tức trấn định lại.

Nhưng hôm nay thì khác, tiêm xong rồi mà Giang Uyển Quân còn điên cuồng hơn trước.

Đã tiêm thuốc an thần rồi mà còn không có tác dụng, những người bên cạnh cũng bắt đầu dao động, chẳng lẽ đúng như những gì Trần Thanh nói, Giang Uyển Quân đã trúng tà, bị thứ gì đó nhập vào người rồi sao?

“Bác sĩ Tôn, sao lại như thế này?”

Hà Mai Anh sốt ruột hỏi.

Tôn Vĩnh An cắn răng nói: “Khó nói lắm, theo lý mà nói dùng Quỷ Môn Thập Tam Châm xong là phải có hiệu quả mới đúng”.

“Đừng có lấy lý thuyết ra, tôi muốn một câu trả lời chắc chắn”, Hà Mai Anh hơi nổi cáu.

“Đợi tôi nghĩ xem, đợi tôi nghĩ xem”, Tôn Vĩnh An nói.

Nhìn tình hình này, Hà Mai Anh nói: “Mọi người ra ngoài trước đi”.

Quản gia Chu lập tức mời mọi người ra khỏi phòng. Lúc ra ngoài, nhìn Giang Uyển Quân nằm trên người, ai cũng cảm thấy không hiểu vì sao đã tiêm hai mũi an thần mà vẫn không có hiệu quả gì.

Chuyện này đã nằm ngoài phạm vi kiến thức của bọn họ rồi.

Hà Mai Anh đau lòng nhìn sang, bà ta nói vài câu với đội ngũ chữa bệnh cho Giang Uyển Quân rồi ra khỏi phòng.

Hà Mai Anh và những người khác chờ ngoài phòng, nhưng tiếng thét trong phòng thì không hề dừng lại.

“Bà Hà, đã tiêm mấy mũi an thần rồi nhưng vẫn không có hiệu quả, có nên tiêm nữa không?”

Lúc này có người ra khỏi phòng, vừa lau mồ hôi vừa bước tới hỏi Hà Mai Anh.

E rằng bọn họ cũng chưa gặp chuyện này bao giờ.

Nghe vậy, Hà Mai Anh cắn môi nói: “Đừng tiêm nữa, cứ để con bé như thế đi. Tìm người giữ chặt lấy con bé, đừng để nó tự làm hại mình là được”.

“Vâng”.

Bác sĩ đáp lời rồi lại vào phòng.

Những người bên cạnh nghe vậy đều không thể hiểu nổi.

Nhất là Tôn Vĩnh An, ông ta vẫn đang lẩm bẩm liên tục: “Không thể nào, sao lại thế được”.

Những tiếng gào thét trong phòng vẫn vang lên không dứt.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông rảo bước tới đây.

“Mai Anh, con gái thế nào rồi? Tôi nghe nói hôm nay có danh y tới chữa, có hiệu quả không?”

Người đàn ông trung niên vừa tới là lập tức nhìn Hà Mai Anh hỏi.

Thấy người đàn ông này xuất hiện, những người khác rối rít chào hỏi một cách kính cẩn.

“Sếp Giang…”

“Xin chào sếp Giang…”

“Chào các bác sĩ”, Giang Sơn gật đầu đáp lại bọn họ, sau đó hỏi Hà Mai Anh: “Mai Anh, tình hình sao rồi? Sao tôi vẫn nghe thấy tiếng gào thét?”

“Giang Sơn, tình hình không mấy khả quan”.

Hà Mai Anh kể lại những chuyện đã xảy ra cho Giang Sơn nghe.

Nghe xong những gì Hà Mai Anh nói, Giang Sơn nhíu chặt lông mày. Ông ta trầm giọng nói: “Sao lại thế được? Vì sao tình hình càng lúc càng tệ thế này?”

“Bác sĩ Tôn, ông đã làm gì rồi? Vì sao bây giờ con gái tôi không thể trấn tĩnh lại được?”, Giang Sơn quay đầu nhìn Tôn Vĩnh An rồi chất vấn.

“Chuyện này… Chuyện này…”, đối mặt với lời chất vấn của Giang Sơn, Tôn Vĩnh An cảm thấy rất áp lực.

Dù sao thân phận của Giang Sơn không hề đơn giản chút nào, ông ta chẳng thể nào vênh váo trước mặt Giang Sơn được.

“Ông chủ, tôi cảm thấy không liên quan đến bác sĩ Tôn”, quản gia Chu đứng cạnh nói: “Tôi cảm thấy chính tên thầy bói rởm kia đã gây ra chuyện này, chắc chắn cậu ta đã làm cô chủ sợ”.

Nghe quản gia Chu nói như vậy, Tôn Vĩnh An nhìn ông ta bằng ánh mắt cảm kích.

Quản gia Chu chỉ coi như không thấy, ông ta nói như vậy chủ yếu là để đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Trần Thanh mà thôi.

Trong mắt quản gia Chu, ông ta là quản gia của nhà họ Giang, bình thường mọi người nhìn thấy ông ta thì đều phải nể mặt đôi phần, nhưng Trần Thanh không chỉ mắng mà còn ra tay đánh ông ta. Thù này nhất định phải trả!

“Thầy bói rởm gì ở đây?”

Giang Sơn trầm giọng hỏi.

“Là thế này, tên đó là một bảo vệ quèn, không biết cậu ta đã lừa cậu Giang Tử Phong thế nào, sau đó…”

Quản gia Chu kể lại những chuyện đã xảy ra cho Giang Sơn nghe.

“Ông chủ, tên thầy bói rởm ấy nói rằng trong phòng cô chủ có thứ không sạch sẽ, ông nói xem có phải là vớ vẩn không? Tôi nghĩ chắc chắn là thế nên cô chủ mới sợ”, quản gia Chu nghiến răng nói: “Muốn trách thì cũng phải trách cậu ta”.

“Có thể lắm”.

“Có thể chính là tại cậu ta”.

Những người bên cạnh đều gật đầu.

“Có chuyện này à?”

Giang Sơn hỏi Hà Mai Anh.

Hà Mai Anh gật đầu nói: “Dù sao thì tôi không tin”.

Thế nhưng Giang Sơn bỗng trở nên trầm mặc. Với thân phận địa vị của ông ta, đúng là ông ta đã từng nghe nói đến những chuyện tương tự như thế này, hơn nữa Giang Sơn cảm thấy có thờ có thiêng, có kiêng có lành.

“Giang Sơn, chắc không phải ông tin những gì tên thầy bói rởm đó nói đấy chứ?”, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Sơn, Hà Mai Anh lại hỏi.

“Ông chủ, cậu ta chỉ là một tên thầy bói làm bảo vệ, không tin được đâu”, quản gia Chu cũng nói.

Giang Sơn cắn răng nói: “Tử Phong không phải kiểu người lỗ mãng, chúng ta cứ làm theo lời cậu ta nói, chuyển hết đồ đạc trong phòng ra xem sao”.

Hả?

Giang Sơn nói như vậy, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Đừng nhìn tôi bằng cái vẻ mặt ấy, sai người dọn đồ đi”.

Giang Sơn nói: “Đến nước này rồi thì cách gì cũng phải thử xem sao”.

“Tôi sẽ sai người dọn ngay”.

Quản gia Chu nói.

Dứt lời, quản gia Chu ra lệnh cho một nhóm người đi dọn đồ.

Chẳng bao lâu sau nhóm người ấy đã bắt tay vào làm việc, chuyển hết đồ đạc trong phòng Giang Uyển Quân ra ngoài.

Thấy đã chuyển hết đồ ra gần hết rồi, Giang Sơn và Hà Mai Anh bèn bước vào phòng.

Trong phòng, Giang Uyển Quân vẫn gào thét không ngừng nghỉ.

“Không ngờ sếp Giang lại tin vào chuyện như vậy”.

“Sao lại tin cách ấy được cơ chứ?”

“Sắp chuyển hết đồ ra rồi, chẳng có hiệu quả gì hết”.

Những người bên ngoài lại xì xào bàn tán.

“Ông chủ, bà chủ, đã chuyển đồ ra hết rồi nhưng vẫn không có hiệu quả”.

Thấy Giang Sơn và Hà Mai Anh vào phòng, quản gia Chu nói ngay: “Tôi thấy tên thầy bói rởm đó là kẻ lừa đảo chắc rồi, đúng là chết tiệt thật, loại người này cứ phải cho hắn biết tay”.

Trong lúc quản gia Chu nói, Giang Sơn nhìn chằm chằm vào một bức tranh treo trên bức tường đằng trước, ông ta nói: “Ở đây còn một bức tranh”.

Dứt lời, Giang Sơn định bước tới đó tháo tranh xuống.

“Ông chủ, tôi chảm thấy không cần tốn công tốn sức làm gì”.

Quản gia Chu nói: “Vô dụng thôi”.

Hà Mai Anh cũng thở dài: “Giang Sơn, tôi cảm thấy chuyện này không tin được đâu, tên đó là kẻ lừa đảo”.

Trong lúc bọn họ nói, Giang Sơn đã tháo bức tranh xuống, đồng thời cuộn nó lại.

Ông ta vừa cuộn bức tranh lại là Giang Uyển Quân lập tức ngưng gào thét.

Nhìn thấy cảnh này, những người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ nhìn Giang Uyển Quân, biểu cảm trên mặt cô ấy cũng dần trở nên bình thản.

Sau đó trông Giang Uyển Quân có vẻ rất khó chịu, cô ấy hô lên: “Bố mẹ, cứu con với, con đau lắm”.

Nói xong, Giang Uyển Quân lập tức hôn mê.

Hơ!

Nhìn thấy tình cảnh này, đám Hà Mai Anh trợn tròn mắt.

Bọn họ đổ dồn ánh mắt vào bức tranh mà Giang Sơn đang cầm.

“Bức tranh này là tranh ông tặng Uyển Quân vào một tháng trước, Uyển Quân vô cùng thích nó, thời gian vừa khớp”, Hà Mai Anh khiếp sợ nói.

Giang Sơn cầm bức tranh, ông ta trầm giọng nói: “Lập tức liên lạc với Tử Phong, bảo thằng bé mời người kia về đây, dù thế nào cũng phải mời được, mau lên! Không, để tự tôi liên lạc với Tử Phong”.

Giờ khắc này, ai cũng biết là Trần Thanh đã nói đúng.

Những người đứng bên ngoài đều tỏ vẻ không dám tin.

Ai có thể ngờ được rằng chuyện quái lạ như vậy lại xảy ra cơ chứ.
Truy cập nhóm zalo em Yến để đọc truyện free nhé https://zalo.me/g/zivpdz264
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom