• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

  • Chương 51-55

Chương 51: Tình thế bế tắc

Ninh Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Thanh, cô ta mừng rỡ hỏi: "Trần Thanh, anh không sao chứ?"

"Tôi không sao, cô cầm lấy tay tôi, để tôi kéo cô lên".

Trần Thanh vươn tay về phía Ninh Tĩnh.

Ninh Tĩnh giơ tay lên, Trần Thanh bắt lấy tay cô ta rồi kéo cô ta lên.

Lên đến bên trên, Ninh Tĩnh nhìn thấy mấy người ngã gục trong vũng máu.

"Tất cả đều bị anh giết ấy hả?"

Ninh Tĩnh tỏ vẻ khiếp sợ.

Cô ta không thể tưởng tượng nổi Trần Thanh đã xử lý mấy tay súng này như thế nào trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

"Thư ký Ninh, chúng ta không có thời gian thảo luận mấy chuyện này, tôi sợ người đằng trước đã gặp chuyện rồi, chúng ta phải đi giúp họ ngay".

Trần Thanh đi về phía chiếc xe của đám người có súng.

Sau khi đẩy Ninh Tĩnh vào xe, Trần Thanh ngồi xuống rồi nói với cô ta: "Thắt dây an toàn, ngồi vững vào".

"Đằng trước có xe chặn đường, chúng ta phải đi qua thế nào?"

Ninh Tĩnh hỏi.

Két!

Rầm!

Cô ta vừa dứt lời thì Trần Thanh đã đạp vào chân ga, chiếc xe tông thẳng vào về phía trước, khiến chiếc xe chặn trước mặt bọn họ bị xô đi.

A!

Thấy chiếc xe bị xô sang một bên, Ninh Tĩnh vẫn không tránh khỏi giật mình.

"Ngồi vững vào".

Trần Thanh nói với Ninh Tĩnh.

Dứt lời, anh đạp chân ga, chiếc xe lao đi như một mũi tên, lái thẳng lên trên núi.

"Trần Thanh, chúng ta có cần báo cảnh sát không? Có thể bọn chúng khá đông, hơn nữa còn có súng, hay là chờ cảnh sát tới rồi xử lý? Chỉ có hai chúng ta thì liệu có mạo hiểm quá không?"

Ngồi trên xe, Ninh Tĩnh căng thẳng tột độ, cô ta cắn chặt răng nói: "Trần Thanh, anh có thể lái chậm một chút được không, thế này dễ làm chết người lắm đấy".

Ninh Tĩnh ngồi trên xe, nhìn tốc độ này, cô ta thật sự rất sợ Trần Thanh sẩy tay một cái là bọn họ sẽ rơi xuống núi.

"Câm miệng!"

Trần Thanh trầm giọng nói: "Nếu cô sợ chết thì tôi có thể quăng cô xuống xe".

Trần Thanh đột nhiên cất tiếng mắng làm Ninh Tĩnh giật nảy mình.

Cô ta lẳng lặng nhìn Trần Thanh, phát hiện ra lúc này anh khác hẳn người đàn ông cợt nhả không nghiêm túc lúc nãy.

Giờ đây anh vô cùng trầm ổn.

Nhìn vào anh, người ta sẽ cảm nhận được sự an toàn chưa bao giờ có.

Nhưng từ trước tới nay bởi vì xinh đẹp nên Ninh Tĩnh luôn được mọi người khen ngợi, cô ta không quen với việc bị mắng, lập tức bày ra biểu cảm tội nghiệp: "Tôi chỉ lo rằng anh lái xe nhanh quá thì sẽ gặp sự cố thôi mà!"

Vừa nói, Ninh Tĩnh vừa nhìn ra bên ngoài.

Lúc này cô ta mới phát hiện ra tuy rằng tốc độ của chiếc xe rất nhanh, nhưng lại cực kỳ vững vàng.

Mỗi lần rẽ ngoặt, mỗi lần tăng tốc đều vô cùng hoàn mỹ.

Nhìn lại người đàn ông bên cạnh, cô ta phát hiện ra trong mắt anh chứa đầy sự tự tin.

Nói thật, giờ phút này Ninh Tĩnh chẳng thể nào liên tưởng người đàn ông này với người đàn ông cợt nhả, heo chết không sợ nước sôi kia.

Bây giờ trông anh khá đẹp trai.

Ninh Tĩnh thầm nghĩ.

Nhưng suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu này là cô ta lập tức gào thét trong lòng, đến lúc nào rồi mà còn mê trai cơ chứ.

Vả lại cô ta tuyệt đối không thể thích một người đàn ông không có chí hướng gì như thế này.

Đúng như suy nghĩ của Trần Thanh, đằng sau có kẻ đuổi theo anh, đằng trước cũng có người chặn đường Nam Cung Yến.

Thấy phe địch đông người và còn có súng, Đường Võ lập tức quyết định để những chiếc xe bên ngoài quây quanh xe Nam Cung Yến, sau đó bọn họ xuống xe để bảo vệ cô.

Thực ra Đường Võ cũng không còn cách nào khác.

Bởi vì phe địch có súng, vũ khí của bọn họ không thể địch nổi súng được.

Đám người kia vừa bao vây đoàn xe của Nam Cung Yến là lập tức cầm súng tới gần, đồng thời bọn chúng còn đắc ý bắn bừa mấy cái.

Có mấy vệ sĩ trúng đạn bị thương tại chỗ.

"Đường Võ, tôi đã báo cảnh sát rồi, các anh cố cầm cự một lúc nữa thôi".

Nam Cung Yến hạ kính xe xuống nói với Đường Võ.

"Cô Nam Cung, chúng tôi cầm cự được, cô đừng hạ kính xe xuống, cẩn thận đạn bắn trúng cô", Đường Võ cắn răng nói với Nam Cung Yến.

Đối với Đường Võ, hiện tại bọn họ đang rơi vào thế bế tắc. Dù sao ở Hoa Hạ bị cấm dùng súng, hiển nhiên đám người này tới để lấy mạng bọn họ.

"Người ở bên trong nghe đây, lập tức giao Nam Cung Yến ra thì bọn tao có thể tha cho chúng mày, nếu không thì đừng trách đạn không có mắt.

Lúc này, một gã đầu trọc nhảy lên nóc xe, đứng trên đó nhìn nhóm Đường Võ đang bị vây ở giữa và nói.

Gã cầm súng chỉ thẳng vào nhóm Đường Võ.

Sau đó lại có không ít người nhảy lên nóc xe, chĩa súng về phía bọn họ.

Thấy vậy, nhóm Đường Võ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Cảnh sát chưa tới thì bọn họ đã rơi vào đường cùng rồi.

Bây giờ kẻ địch đứng trên cao, lại còn cầm súng nữa, bọn họ muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Nam Cung Yến núp trong xe, nhìn tình hình bên ngoài, cô cũng sợ tái mặt, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ không ai cứu được bọn họ nữa rồi.

"Các anh, nếu các anh cần tiền thì chúng tôi có thể cho các anh, chỉ cần các anh đừng làm hại chúng tôi là được", Đường Võ nói với người trên nóc xe: "Chỉ cần các anh đừng làm hại chúng tôi thì bao nhiêu tiền cũng có thể thương lượng".

Pằng! Pằng!

Đường Võ vừa dứt lời, gã đầu trọc đứng trên nóc xe bắn hai phát súng về phía Đường Võ.

A! A!

Một tấm kính bị bắn vỡ, Nam Cung Yến sợ hãi hét lên.

Đường Võ cũng nhanh chóng né sang một bên, hắn ta thầm kêu khổ trong lòng.

"Mẹ kiếp, tao nói là tao cần người, không cần tiền", tên đó quát lên: "Bây giờ một là giao Nam Cung Yến ra đây, hai là chúng mày chết hết ở chỗ này".

"Ha ha, mạng là của chúng mày, tự chúng mày nghĩ đi".

"Giao Nam Cung Yến ra, mau lên!"

Những tên khác đứng trên nóc xe nói.

"Đường Võ, hay là để tôi ra ngoài đàm phán với bọn họ?"

Nam Cung Yến bình phục cảm xúc rồi nói với Đường Võ.

"Tuyệt đối không thể được, cô ra ngoài là sẽ gặp nguy hiểm đấy", Đường Võ cắn răng nói.

"Nhưng nếu không ra thì tôi sợ chúng sẽ làm hại các anh", Nam Cung Yến nói khẽ: "Hơn nữa chưa chắc chúng đã làm hại tôi".

Trong lúc Nam Cung Yến nói, gã đầu trọc trên nóc xe lại gào lên: "Cho chúng mày mười giây suy xét, mười giây sau mà còn không ra thì bọn tao sẽ nổ súng".

"Mười!"

Gã đầu trọc nói rồi bắt đầu đếm.

"Chín!"

Những tên bên cạnh gã cũng hưng phấn hô lên.

"Đường Võ..."

Nam Cung Yến nói.

Đường Võ cắn môi, trước mắt hắn chẳng có cách nào cả.

Muốn đột phá vòng vây cũng là điều không thể.

Vốn dĩ hắn còn mong có thể kéo dài được đến lúc cảnh sát tới, bây giờ xem ra chuyện này chẳng hề khả thi.

"Ba!"

Lúc này tên đầu trọc hô lên.

Trái tim của Nam Cung Yến và nhóm Đường Võ sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi.

Bọn họ không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

"Cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng!"

Đường Võ trầm giọng nói.

"Chúng ta không có súng, phải liều thế nào đây?"

"Đúng thế, căn bản chẳng có cách nào cả", những vệ sĩ bên cạnh nhao nhao nói.

"Hai!"

"Một!"

Đám người phía bên gã đầu trọc hô to.

Nghe vậy, Nam Cung Yến cảm thấy tuyệt vọng.

Rầm!

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng va chạm.

Chương 52: Hóa giải nguy cơ

Tiếng va chạm vang lên.

Mọi người nhìn sang, có một chiếc xe lao tới từ bên ngoài, đụng trúng chiếc xe mà gã đầu trọc đang đứng.

Gã đầu trọc đứng trên đó hơi loạng choạng.

"Có người tới cứu chúng ta!"

Đường Võ nói vào trong xe với Nam Cung Yến: "Cô Nam Cung, bây giờ cô không cần sợ nữa".

"Là ai vậy?"

Nam Cung Yến hỏi.

"Mẹ kiếp!"

Gã đầu trọc đứng vững lại, cầm súng định bắn vào chiếc xe đằng sau.

Pằng!

Nhưng lúc này chiếc xe bỗng lùi về sau một khoảng rồi lại tông thẳng lên.

Thân thể của gã đầu trọc rung lắc, đạn bắn chệch sang một bên.

"Con mẹ nó!"

Gã đầu trọc tức giận mắng: "Giải quyết thằng đó trước đi".

Gã quát đám người bên cạnh.

Cũng đúng lúc này, một bóng người nhảy lên trước đèn xe. Thấy có người nhảy lên, đám người đứng trên nóc xe giật mình.

Rầm!

Vừa hạ xuống là người kia lập tức đá bay gã đầu trọc, khiến gã ngã lăn ra mặt đất, không còn sức chiến đấu nữa.

Sau khi đá bay gã đầu trọc, anh lập tức lao vào đám người đang xông về phía mình.

"Giết hắn!"

"Bắn!"

Thấy Trần Thanh đánh ngã đại ca của mình, đám người trên nóc xe quát tháo lớn tiếng.

"Là anh Thanh".

Nhìn thấy người ấy, Đường Võ kích động hô lên.

"Anh Thanh tới rồi".

Nhìn thấy anh, trên mặt Nam Cung Yến hiện lên nét ngạc nhiên.

Cô tưởng rằng Trần Thanh đi sau thì đã gặp chuyện bất trắc rồi.

Cô không ngờ được rằng anh không chỉ không sao mà còn kịp thời xuất hiện cứu bọn họ.

Trong suy nghĩ của Nam Cung Yến, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Trần Thanh hoàn toàn có thể đi trước, dù sao anh cũng chỉ có một thân một mình, anh đi cũng chẳng có ai trách anh, nhưng bây giờ anh vẫn quay lại.

"Cẩn thận!"

Nam Cung Yến nhìn thấy những kẻ cầm súng kia đang ngắm bắn Trần Thanh, cô lập tức hô to.

Rầm!

Nam Cung Yến vừa hô xong thì tiếng vang va đụng lại vọng tới từ bên ngoài.

Bị va đụng như thế, những kẻ cầm súng đang đứng trên nóc xe lập tức bắn chệch.

Trần Thanh nhân cơ hội này lao về phía chúng, hệt như một con báo săn mồi.

Trần Thanh đã sắp xếp trước rồi, anh bảo Ninh Tĩnh lái xe đụng vào những chiếc xe này liên tục, chỉ cần gây rối cho chúng là được.

Bịch! Bịch!

Trần Thanh xông tới tung ra mấy cú đá.

Người đứng trên nóc xe bị anh đá bay ra ngoài.

"Chúng ta qua đó giúp anh ấy", Đường Võ hô lên.

"Các cậu đừng lộn xộn, bảo vệ cô Nam Cung cẩn thận là được".

Trần Thanh đứng trên nóc xe nói.

Dứt lời, anh nhặt một khẩu súng lên rồi lao về phía trước.

Đằng trước còn khá nhiều kẻ cầm súng, anh nhất định phải giải quyết chúng bằng tốc độ nhanh nhất.

"Anh ta có làm được không vậy?"

Nam Cung Yến lo lắng hỏi: "Đằng trước có khá nhiều kẻ cầm súng, một mình anh ta có giải quyết được không?"

"Cô Nam Cung, tôi cảm thấy anh Thanh đã nói thế thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì".

Đường Võ nói bằng giọng khẳng định.

"Thật sao?"

"Ừm, cô Nam Cung, cô đừng quá lo lắng", Đường Võ trầm giọng nói: "Anh Thanh mạnh hơn chúng tôi rất nhiều, nếu tôi không đoán sai thì hẳn là anh ấy là người đến từ bộ đội đặc chủng".

"Bội đội đặc chủng?", Nam Cung Yến tò mò hỏi.

"Đúng thế", Đường Võ gật đầu nói: "Cô Nam Cung, chắc cô biết tôi xuất ngũ từ đội ngũ nào chứ?"

"Ừm".

"Người có thể vào được đội ngũ của tôi thì đều được chọn ra từ hàng chục ngàn người, nhưng để vào được đội của anh Thanh thì xác suất là một phần triệu", Đường Võ không hề nói quá.

Hắn nói như vậy là để xoa dịu cảm xúc của Nam Cung Yến, cô sẽ bớt lo lắng hơn.

"Anh ta lợi hại đến thế sao?"

Nam Cung Yến thì thầm.

Cô cảm thấy người đàn ông đó rất cợt nhả, không có vẻ gì là lợi hại cả.

"Đúng thế", Đường Võ khẳng định.

"Nhưng anh ta chỉ có một mình, kẻ địch đông như thế, liệu có chống lại được không?", Nam Cung Yến vẫn lo lắng bất an.

Trần Thanh là hi vọng của bọn họ lúc này, nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì bọn họ cũng sẽ gặp phiền phức.

Nam Cung Yến vừa dứt lời, một bóng người cao lớn xuất hiện trên nóc xe.

"Đường Võ, giải quyết xong rồi, sai người dọn dẹp đi".

Người đàn ông đứng trên nóc xe nói.

"Giải quyết xong rồi?"

Nghe vậy, nhóm Đường Võ đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Bọn họ biết kẻ địch có khá nhiều người.

Từ lúc Trần Thanh xuất hiện đến giờ còn chưa tới năm phút.

"Ừm, giải quyết hết rồi".

Trần Thanh thản nhiên nói: "Dịch xe ra rồi ra ngoài là được".

Nam Cung Yến nhìn người đàn ông trên nóc xe, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật cao lớn.

Ít nhất thì anh không đáng ghét như thế nữa.

Trần Thanh vừa nói vừa nhảy ra ngoài.

Nhóm Đường Võ lập tức dịch xe ra.

Sau khi đã dịch ra, bọn họ chậm rãi bước tới.

Tới gần là bọn họ ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn về phía trước thì thấy không ít người đang lăn lộn đau đớn trên mặt đất.

Ninh Tĩnh đang nôn mửa ở một bên, cảnh tượng này quá rùng rợn đối với cô ta.

Trần Thanh lẳng lặng hút thuốc, tay anh lôi gã đầu trọc, đấm gã ta thật mạnh.

"Nói, ai sai mày tới?"

Gã đầu trọc bị đánh sưng húp mặt mũi, nhìn sang thì đã hôn mê rồi.

"Loại vô dụng".

Trần Thanh quăng gã đầu trọc sang một bên, anh phủi tay nói với vẻ khó chịu.

Vẻ mặt của anh như thể vụ việc này nhẹ như lông hồng, chẳng đáng để nhắc tới, khiến mọi người vô cùng khâm phục.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đến người như Đường Võ cũng không thể giữ nổi sự bình tĩnh.

Nam Cung Yến cũng gần giống với Ninh Tĩnh, suýt thì cô cũng nôn ra khi chứng kiến hình ảnh này.

"Đường Võ, tôi đưa cô Nam Cung về, cậu sai người đưa thư ký Ninh về".

Trần Thanh đứng lên nói.

"Những người khác ở lại đây, chắc là cảnh sát sẽ tới nhanh thôi".

"Không thành vấn đề!"

Đường Võ nói.

"Trần Thanh, tôi muốn đi xe anh về", lúc này Ninh Tĩnh hô lên.

Cô ta cảm thấy đi cùng Trần Thanh sẽ an toàn hơn, giờ khắc này chỉ có anh mới có thể khiến cô cảm nhận được sự an toàn.

"Được, lên xe".

Trần Thanh vứt mẩu thuốc lá đi rồi nói với Ninh Tĩnh.

Đợi Ninh Tĩnh và Nam Cung Yến ngồi vào trong xe, Trần Thanh lái xe xuống núi.

Lái đến tận chân núi mà Trần Thanh vẫn không thấy bóng cảnh sát đâu.

Anh nhíu mày lại, đến lúc này mà cảnh sát vẫn chưa tới, e là người phục kích Nam Cung Yến tối nay có thân phận không hề đơn giản.

"Thư ký Ninh, nhà cô ở đâu?"

Ninh Tĩnh ngồi ở ghế sau, Trần Thanh quay lại hỏi Ninh Tĩnh đang ngồi ở ghế sau.

"Chị Nam Cung, tối nay tôi tới nhà chị ngủ với chị được không? Tôi sợ..."

Ninh Tĩnh nhẹ giọng hỏi.

"Được", Nam Cung Yến đồng ý.

"Cám ơn chị Nam Cung", Ninh Tĩnh nói khẽ.

Có thể thấy được mối quan hệ riêng giữa Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh khá tốt.

"Trần Thanh, tôi tới nhà chị Nam Cung", Ninh Tĩnh nói với Trần Thanh.

"Ok".

Trần Thanh đáp lời.

Chương 53: Lấy đạn

"Tổng giám đốc Nam Cung, tối nay ai mời cô ăn cơm vậy?"

Trần Thanh hỏi Nam Cung Yến.

"Là một bữa tiệc giữa các thương nhân với nhau", Nam Cung Yến nói nhẹ giọng: "Do Hiệp hội Thương mại Nam Hải tổ chức".

Nam Cung Yến cũng biết Trần Thanh muốn hỏi điều gì, nhưng cô không nghĩ ra điều gì đặc biệt cả.

"Gần đây cô có gây thù chuốc oán với ai không?"

Trần Thanh lại hỏi.

Từ trước tới nay Trần Thanh luôn thích giải quyết hết những mối nguy tiềm ẩn ngay từ đầu, tuyệt đối không cho phép chúng có cơ hội lần thứ hai.

Anh không mong chuyện giống tối nay xuất hiện một lần nữa.

"Kinh doanh thì không thể tránh được việc gây thù chuốc oán", Nam Cung Yến thản nhiên nói: “Khá nhiều người có thù với tôi đấy.

"Nhưng chúng muốn giết chúng ta", Ninh Tĩnh nói khẽ: "Như vậy thì có vẻ như rất hận chị".

"Ừm, người hung ác nhất mà cô từng đắc tội gần đây là ai?", Trần Thanh hỏi.

Nam Cung Yến ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Để tôi nghĩ kỹ lại xem, tôi cảm thấy gần đây tôi không đắc tội ai cả".

Nam Cung Yến nói như vậy thì Trần Thanh cũng chẳng thể hỏi được gì nữa.

Bọn họ im lặng suốt dọc đường, Trần Thanh đưa Nam Cung Yến về nhà bằng tốc độ nhanh nhất.

"Hai cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây chờ chủ tịch Nam Cung tới. Tôi muốn bàn với ông ấy về chuyện xảy ra tối nay".

Trần Thanh nói với hai cô gái rồi ngồi xuống sô pha.

"Ừm".

Hai cô gái gật đầu.

"Trần Thanh, máu... máu..."

Ninh Tĩnh đang định đi vòng qua sô pha thì bất chợt nhìn vào lưng Trần Thanh, cô ta hô lên thất thanh.

Ninh Tĩnh hô lên như vậy, Trần Thanh mới để ý thấy cánh tay mình bị trúng đạn, lúc này máu vẫn đang chảy.

Vừa rồi quá tập trung chú ý nên anh không phát hiện ra.

"Để tọi gọi 120 đưa anh tới bệnh viện".

Nam Cung Yến lấy điện thoại ra nói.

"Không cần, mang hòm thuốc tới đây, để tự tôi xử lý là được".

Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.

Trước giờ anh luôn không thích bệnh viện, hơn nữa bị thương do trúng đạn mà tới bệnh viện thì sẽ khá phiền phức.

"Không cần tới bệnh viện thật sao?", Nam Cung Yến hỏi.

"Anh bị thương nặng lắm", Ninh Tĩnh cũng nói.

"Không cần".

Trần Thanh khẳng định: "Lấy hòm thuốc tới đây cho tôi là được".

Nói với Nam Cung Yến xong, Trần Thanh lấy mấy cây kim còn sót lại ra đâm vào cánh tay mình.

Anh cảm thấy cầm máu giảm đau trước đã rồi tính tiếp.

Nam Cung Yến chạy vào trong rồi nhanh chóng mang hòm thuốc ra.

Ninh Tĩnh cũng tới nhà vệ sinh bưng ra một chậu nước.

"Trần Thanh, nhiều máu lắm, để tôi lau qua cho anh đã".

Ninh Tĩnh giặt khăn rồi cẩn thận lau máu trên cánh tay Trần Thanh.

Nam Cung Yến cầm kéo cắt ống tay áo của anh xuống.

Đợi đến khi Ninh Tĩnh đã lau khá sạch, Nam Cung Yến mới nói với vẻ lo âu: "Đầu đạn vẫn còn ở trong đó, rất có thể đã găm vào xương, phải tới bệnh viện tiêm thuốc tê thì mới lấy đạn ra được".

"Không cần".

Trần Thanh lại từ chối: "Để tôi tự lấy ra là được".

"Đạn ở trên cánh tay, anh lấy ra thế nào được đây?", Nam Cung Yến cắn răng nói: "Tôi giúp anh lấy thì cũng được, nhưng tôi sợ anh sẽ đau đến mức ngất xỉu mất".

"Cô lấy?"

Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến.

"Đúng thế", Nam Cung Yến gật đầu.

"Cô có lấy được không?", Trần Thanh hỏi.

"Trần Thanh, chị Nam Cung từng đi cứu trợ nước ngoài, chị ấy có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng không tiêm thuốc tê thì tôi sợ anh sẽ đau đến ngất xỉu thật đó", Ninh Tĩnh ở bên cạnh nói với vẻ mặt căng thẳng.

Cô ta chưa gặp trường hợp này bao giờ.

"Đạn găm vào xương, tôi đề nghị anh tới bệnh viện. Tôi quen biết với giám đốc bệnh viện, có thể sắp xếp phẫu thuật cho anh", Nam Cung Yến đề nghị.

"Cô lấy ra cho tôi là được", Trần Thanh nói.

"Đau lắm đấy".

Ninh Tĩnh nhắc nhở.

"Không sao, tôi có mẹo giảm đau", Trần Thanh vừa cười vừa nói.

"Anh có mẹo giảm đau?", Nam Cung Yến hơi sửng sốt.

"Mẹo gì?", Ninh Tĩnh tò mò hỏi.

Bọn họ vừa dứt lời thì Trần Thanh lấy điện thoại ra. Anh thành thạo mở khóa, sau đó mở một tệp tài liệu tên là "học ngoại ngữ" ra.

Trong đó có một video, Trần Thanh ấn phát video.

Vừa ấn vào là một phụ đề FBI hiện lên, sau đó hai cô gái nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Đó là Aoi Sora!

Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh liếc nhìn video rồi hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ không ngờ phương pháp giảm đau của Trần Thanh lại là thế này.

Bọn họ bỗng nhớ tới một câu thoại, cổ có Quan Vân Trường đánh cờ nạo xương, nay có Trần Thanh xem phim heo lấy đạn.

Nếu không phải đang trong tình huống như thế này thì Nam Cung Yến thật sự rất muốn mắng ai kia lưu manh.

"Hai cô còn nhìn gì nữa? Tuy rằng đây là tác phẩm kinh điển không che của Aoi Sora, nhưng các cô cũng phải lấy đạn ra trước đã chứ, cùng lắm thì đến lúc đó tôi gửi link cho các cô, tự các cô tải về là được".

Thấy hai cô gái chẳng nhúc nhích gì, anh nhìn bọn họ rồi nói.

"Ồ".

Ninh Tĩnh đỏ mặt đáp lời.

Nam Cung Yến nghiến răng, cô sát trùng cho nhíp trước.

Sau khi xong xuôi, cô nói: "Tôi bắt đầu đây, anh chịu đựng một chút".

"Hê hê, hàng kinh điển có khác, chẳng bao giờ thấy lỗi thời cả".

Trần Thanh dường như không nghe thấy, anh còn bình luận một câu.

Lúc này, âm thanh cũng bắt đầu vang lên.

Nghe thấy âm thanh, khuôn mặt của Ninh Tĩnh càng đỏ hơn nữa.

Nam Cung Yến bình phục tâm trạng rồi đưa nhíp vào, đầu đạn hơi thò ra bên ngoài, cô kẹp lấy và giật mạnh ra.

Chỉ có điều đạn ghim quá sâu nên không thể gắp ra ngay được.

Ninh Tĩnh ở bên cạnh kẹp bông lau máu liên tục, cô ta lo lắng nói: "Chị Nam Cung, nhanh lên một chút, chảy nhiều máu quá".

"Tôi biết rồi", mồ hôi rịn ra trên trán Nam Cung Yến.

Cô phát hiện ra cái nhíp chẳng có tác dụng gì cả, bèn nói với Trần Thanh: "Để tôi đổi sang kìm thử xem, anh cố nhịn nhé".

"Tiếc là Aoi Sora đã giải nghệ, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu tác phẩm kinh điển để đời đây".

Dường như không hề nghe thấy, Trần Thanh tiếp tục bình luận.

Nhưng lúc này, có vẻ như sợ Nam Cung Yến làm ảnh hưởng tới anh nên anh đã chỉnh âm lượng lên to hết cỡ.

Đúng lúc này, phim heo đến phần cao trào.

Nghe thấy âm thanh ấy, Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh bất giác đỏ mặt.

Nam Cung Yến thầm mắng ai kia lưu manh.

Trong lòng cô tự nhiên nghĩ tới chuyện dân mạng đồn rằng phim của Aoi Sora đều bị che, vậy thì Trần Thanh lấy đâu ra bản không che này?

"Ninh Tĩnh, đừng nhìn nữa, lau máu đi, sắp lấy được đạn ra rồi".

Nam Cung Yến gọi.

A!

Ninh Tĩnh ngơ ngẩn cả người, khuôn mặt càng đỏ hơn nữa.

Thế nhưng cô ta vẫn rất nhanh tay, lấy bông lau máu liên tục.

"Lấy đĩa đựng".

Nam Cung Yến hô.

Ninh Tĩnh lập tức cầm một cái đĩa lên.

Leng keng!

Một viên đạn dính máu rơi xuống đĩa.

Chương 54: Tay Lái Lụa gửi lời mời kết bạn với cô

A! Phù!

Trần Thanh giống như bị hạ đường huyết, ngồi uể oải trên sofa.

Băng bó xong cho Trần Thanh, Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của anh thì quan tâm hỏi: “Có phải anh cảm thấy chỗ nào đó khó chịu không?”

“Nếu có chỗ nào khó chịu, anh cứ nói với chúng tôi, chúng tôi đưa anh đi bệnh viện”.

Ninh Tĩnh nhìn khuôn mặt đầy đau đớn của Trần Thanh, quan tâm hỏi han.

“Haiz...”

Trần Thanh thở dài một hơi: “Aoi Sora đi lấy chồng rồi, thanh xuân của tôi phải khép lại rồi!”

Hả?

Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ còn tưởng Trần Thanh đang đau khổ vì chuyện gì đó, ai dè lại là chuyện này.

“Lưu manh!”

Hai người con gái mắng thầm.

“Trần Thanh, cháu không sao chứ? Con gái, mấy đứa không sao chứ?”

Ngay lúc này, Nam Cung Minh Đức bước vào, vừa nhìn thấy Trần Thanh bị băng bó thì hoảng hốt hỏi.

“Không sao, cháu chỉ không may bị bắn trúng mà thôi!”, Trần Thanh nhìn Nam Cung Minh Đức, cười nói: “Có điều viên đạn được lấy ra rồi, không có gì đáng lo!”

“Bị bắn trúng? Cháu có cần đi bệnh viện không?”

Nam Cung Minh Đức hỏi.

“Không cần.”

Trần Thanh đốt một điếu thuốc.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nam Cung Minh Đức lại thấp giọng hỏi.

“Bố, bố không biết lúc đó nguy hiểm đến mức nào đâu!”

Nam Cung Yến đã phải dồn nén suốt một đêm, bây giờ nhìn thấy bố mình, cô có thể giải tỏa được rồi.

Sau đó, Nam Cung Yến kể lại toàn bộ câu chuyện cho Nam Cung Minh Đức nghe một lượt.

Nghe xong, Nam Cung Minh Đức nhíu chặt mày.

Ông ta chỉ nghe qua diễn biến mọi chuyện cũng đủ biết khi ấy nguy hiểm đến mức nào chứ không giống như Trần Thanh đã nói qua điện thoại, bọn họ bị đánh úp.

Nam Cung Minh Đức an ủi con gái một lúc, đợi bọn họ bình tĩnh hơn, ông ta bảo hai người sớm về phòng mình tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

“Trần Thanh, chuyện ngày hôm nay may là có cháu. Nếu cháu không ở đó, e là Tiểu Yến xảy ra chuyện rồi!”

Nam Cung Minh Đức thấp giọng nói.

Lần đầu tiên Nam Cung Minh Đức chứng kiến thực lực của Trần Thanh, một người không tấc sắt trong tay lại đánh gục nguyên một đám người dùng súng, cuối cùng còn cứu được cả mấy người Nam Cung Yến. Chuyện này không phải một người bình thường có thể làm!

“Ha ha, đây là điều cháu nên làm thôi!”

Trần Thanh cười trừ.

Bảo vệ Nam Cung Yến là nhiệm vụ của anh, anh cảm thấy chẳng có gì đáng để nói cả.

“Chú Nam Cung, cháu gọi chú tới đây là muốn chú điều động người đi điều tra chuyện ngày hôm nay do ai làm ra. Gần đây có ai nhằm vào Tiểu Yến hay không”, Trần Thanh nghiến răng nói: “Nếu điều tra ra, chú lập tức cho cháu biết, mấy chuyện sau đó cứ để cháu lo!”

Nghe anh nói vậy, Nam Cung Minh Đức cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ông ta biết câu này của anh có ý gì. Ông ta từng nghe bố mình nói, một mình Trần Thanh mạnh ngang một trại lính.

Trước đây, Nam Cung Minh Đức không tin nhưng trải qua chuyện đêm nay, ông ta đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Ông ta gật đầu nói: “Chú cho người đi điều tra ngay đây, sẽ cho cháu câu trả lời sớm nhất!”

“Chú Nam Cung, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu đi nghỉ đây”.

Trần Thanh đứng dậy nói.

“Được!”, Nam Cung Minh Đức đáp: “Có yêu cầu gì thì cháu cứ nói với chú!”

“Yêu cầu thì đúng là cháu có, chú tăng cường đội ngũ bảo vệ Tiểu Yến chút!”, Trần Thanh nói với Nam Cung Minh Đức.

Nghe thấy thế, Nam Cung Minh Đức lập tức đáp: “Trần Thanh, cháu thật sự nên xây dựng mối quan hệ tốt với Tiểu Yến, tốt nhất là có thể ở bên cạnh bảo vệ con bé, nếu không chú sợ chỉ nâng cao mức bảo vệ cũng vô dụng. Dù sao hai đứa là vợ chồng rồi, có lúc mạnh tay chút cũng được. Con gái chú hơi bị động, cháu có thể chủ động chút!”

“Cháu biết rồi!”

Trần Thanh gật đầu.

Dứt lời, Trần Thanh đi vào trong phòng.

Anh bị mất khá nhiều máu, buộc phải nghỉ ngơi cho tử tế.

Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh tắm xong, hai người nằm ra giường một lát.

Lúc này, hai người cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng vừa mới nhắm mắt lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay nên không tài nào ngủ nổi.

“Chị Nam Cung, theo chị, Trần Thanh là người như nào vậy?”

Ninh Tĩnh không nhịn được mà hỏi: “Chị nói, một người như anh ta sao lại chạy đến công ty chúng ta làm bảo vệ chứ?”

“Là đồ lưu manh thôi”, Nam Cung Yến trả lời bừa.

“Chị Nam Cung, chị không biết chứ, chuyện xảy ra tối nay thực sự rất nguy hiểm, giống như quay phim điện ảnh vậy. Em cảm thấy anh ta không giống lưu manh mà giống siêu nhân hơn”.

Ninh Tĩnh nghĩ lại mọi chuyện, cô ta nói thầm.

“Anh ta lợi hại đến vậy sao?”

Nam Cung Yến tò mò hỏi. Thật lòng mà nói, từ đầu tới cuối, Nam Cung Yến chỉ ngồi trong xe, cô không nhìn thầy Trần Thanh giải quyết đám người kia kiểu gì.

“Ừm!”, Ninh Tĩnh gật đầu. Cô ta kể hết một lượt mọi chuyện mà mình chứng kiến cho Nam Cung Yến nghe.

Nghe xong, trong lòng Nam Cung Yến cũng có chút kinh ngạc. Cô không ngờ rằng chuyện này lại gay cấn đến vậy. Bây giờ nghe lại, cô vẫn cảm thấy rùng mình.

“Chị Nam Cung, chị nói xem, một người lợi hại như vậy có phải là siêu nhân không?”, Ninh Tĩnh hỏi.

“Chị thấy cũng bình thường thôi”, Nam Cung Yến vẫn không chịu thừa nhận.

“Em cảm thấy anh ta là siêu nhân!”, Ninh Tĩnh thì nói chắc như đinh đóng cột: “Chị nghĩ mà xem, anh ta lấy đạn ra mà chẳng hề kêu la tiếng nào, đây không phải chuyện một người bình thường làm được đâu!”

Thấy Ninh Tĩnh nói vậy, Nam Cung Yến cũng nhớ lại, cô đúng là phải khâm phục Trần Thanh, lấy viên đạn găm trong xương ra, cái cảm giác đau đớn đấy không phải ai cũng có thể chịu được.

Hình như đúng là Trần Thanh không hề ho he tiếng nào.

“Chị Nam Cung, em cảm thấy ta nên lôi kéo một người như Trần Thanh về phe mình, không được để anh ta rời khỏi công ty”, Ninh Tĩnh nói.

“Không phải em coi thường anh ta nhất sao?”, Nam Cung Yến hỏi.

“Đó là vì em không biết thực lực của anh ta”, Ninh Tĩnh nói thầm: “Nếu như bạn trai sau này của em cũng tài giỏi như anh ta thì tốt rồi, chắc chắn sẽ thấy yên tâm lắm!”

“Em lại lên cơn mê trai rồi!”, Nam Cung Yến châm chọc.

“Còn lâu!’, Ninh Tĩnh nghiến răng nói: “Còn lâu em mới nhìn trúng loại người ấy!”

“Vậy là tốt!”

Tít tít!

Ngay lúc này, chiếc điện thoại đặt ở một bên của Nam Cung Yến vang lên tiếng chuông báo của Wechat.

Nam Cung Yến cầm chiếc điện thoại lên nhìn.

“Ai tìm chị thế?”

Ninh Tĩnh ghé người qua hỏi.

“Một người nhàm chán có tên Tay Lái Lụa muốn kết bạn với chị, chị từ chối rồi!”, Nam Cung Yến cầm điện thoại rồi nói.

Nam Cung Yến vừa mới từ chối xong, Tay Lái Lụa lại gửi lời mời kết bạn thêm lần nữa.

Có điều trong lời mời còn có thêm ba chữ.

“Là Trần Thanh!”, Ninh Tĩnh nói: “Chị cứ đồng ý xem sao đi!”

“Không đồng ý”, Nam Cung Yến đáp.

Nam Cung Yến nói là không đồng ý nhưng chẳng hiểu sao tay cô lại ấn vào chấp nhận.

Thấy vậy, Ninh Tĩnh thầm nghĩ, người nào đó miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại thành thật hơn hẳn.

Sau khi lời mời kết bạn được chấp nhận, Tay Lái Lụa lập tức gửi một dãy ký tự bí ẩn.

“Có ý gì?”

Nam Cung Yến trả lời tin nhắn.

“Link tải quý giá trọn bộ Aoi Sora đây. Vừa nãy tôi thấy cô nhìn trộm nên gửi riêng cho cô đấy. Cô tải phần mềm download xuống là được”.”

Trần Thanh trả lời tin nhắn rất nhanh, đồng thời còn kèm thêm cái icon cười nham hiểm.

Chương 55: Tay Lái Lụa vững thật đấy

“Loại người này vừa nhạt nhẽo, vừa lưu manh”.

Nam Cung Yến mắng.

Nói rồi, cô chuẩn bị xóa kết bạn với Tay Lái Lụa.

“Chị Nam Cung, đừng vội xóa!”

Ninh Tĩnh nói.

“Tại sao?”, Nam Cung Yến không hiểu.

“Em nghe nói phiên bản này của Aoi Sora rất khó kiếm, hay chúng ta tải xuống xem xem có phải thật không?”, Ninh Tĩnh tỏ vẻ tò mò nói.

Nghe thấy vậy, Nam Cung Yến cũng hơi nghi hoặc.

“Chị không xem là hối hận đó”.

Tay Lái Lụa lại gửi một tin nhắn kèm icon cười nham hiểm.

“Chị Nam Cung, chúng ta lén xem đi, anh ta cũng chẳng biết đâu”, Ninh Tĩnh nói.

“Được, chị muốn xem xem nó kinh điển đến mức nào!”, Nam Cung Yến nghiến răng đáp.

Có điều cô vẫn trả lời Tay Lái Lụa: “Không xem!”

Sau đó cô làm theo lời Trần Thanh, tải phần mềm download xuống, dán đoạn ký tự kỳ quái kia vào.

Phần mềm download lọc ra, Ninh Tĩnh tò mò nói: “Còn có cả loại bảy nam, một nữ chơi nhau mấy ngày mấy đêm cơ à?”

Nam Cung Yến không để ý nhiều, ấn vào tải xuống.

Nam Cung Yến vừa mới tải được một lúc, Tay Lái Lụa lại gửi đến một tin nhắn: “Có phải cô đang tải xuống không?”

“Ai tải xuống? Còn lâu tôi mới xem thể loại này!”, Nam Cung Yến nhắn tin đáp trả.

“Đừng giả vờ nữa, tốc độ mạng chậm đi rồi, chắc chắn cô đang tải xuống”, Tay Lái Lụa trả lời kèm theo icon cười nham hiểm.

Nam Cung Yến nhìn thấy dòng tin nhắn thì bỗng cạn lời, cô không ngờ rằng bí mật này lại bị ai kia nhìn thấu.

“Miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại thành thật đấy!”

“Ha ha, cô yên tâm đi, Tay Lái Lụa lái xe, bảo đảm vững lắm!”

“Đảm bảo cô hài lòng!”

Sau đó, Tay Lái Lụa lại gửi thêm tin nhắn, mỗi một dòng đều kèm theo icon cười nham hiểm.

Nam Cung Yến nhìn thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ lưu manh, nếu không hài lòng, bà đây thiến anh!”

“Chị Nam Cung, em nghĩ Tay Lái Lụa chắc cũng vững lắm”, Ninh Tĩnh đồng tình nói.

Tít! Tít!

Tốc độ mạng nhà Nam Cung Yến rất mạnh, cô nhanh chóng hoàn tất tải xuống.

Sau khi tải về, hai người phụ nữ nằm trong chăn, hơi thở có phần nặng nề.

Bọn họ không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này.

“Bắt đầu nhé?”, Nam Cung Yến hỏi.

“Bắt đầu đi!”, Ninh Tĩnh trả lời.

Nam Cung Yến ấn vào màn hình.

Một lúc sau, Nam Cung Yến nằm trong chăn bỗng tức giận mắng một câu: “Con mẹ nó, “Anh em hồ lô” à! Tên chết tiệt kia...”

“Tay Lái Lụa lái xe cũng bị lật sao?”, Ninh Tĩnh nghiến răng nói: “Anh ta cố tình mà!”

Ngay lúc này, Tay Lái Lụa bỗng gửi tin nhắn tới.

“Xem xong bảy nam một nữ đại chiến thì nghỉ ngơi sớm đi! À, quên không nói với cô, chiếc xe này đi về phía trường mầm non, hê hê...”

“Đồ khốn nạn!”

Nam Cung Yến nhìn thấy dòng tin nhắn, lập tức mắng.

Ninh Tĩnh gật đầu đồng tình.

Uổng công bọn họ căng thẳng muốn chết, ai ngờ được lại là kiểu xe này chứ.

Hơn nữa, hai người cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dạng ai kia đang cười đắc ý lúc này.

Nghĩ thôi cũng khiến cả hai cảm thấy đáng ghét vô cùng.

Sáng sớm.

Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh thức giấc, đi xuống dưới nhà để chuẩn bị đi làm.

Lúc đi xuống, cả hai nhìn thấy Trần Thanh cùng đám người Đường Võ đang hút thuốc chém gió.

“Hừ!”

Vừa nhìn thấy ai kia, Nam Cung Yến hừ một tiếng lạnh tanh.

“Cô Nam Cung, chào buổi sáng, tối qua ngủ ngon chứ?”

Nhìn thấy Nam Cung Yến, Trần Thanh cười híp mắt.

Nam Cung Yến chẳng thèm để tâm đến lời của người nào đó, cô nói: “Anh bị thương rồi, hôm nay có thể không đi làm, tôi cho anh nghỉ phép mấy ngày!”

“Tôi không cần nghỉ, chủ tịch bảo tôi ở bên cạnh bảo vệ cô”.

Trần Thanh đi theo sau Nam Cung Yến.

“Tôi không cần anh phải ở cạnh bảo vệ!”

Nam Cung Yến thẳng thừng từ chối.

“Chủ tịch bảo tôi ở cạnh bảo vệ cô, tôi cũng hết cách”, Trần Thanh tỏ ra bất lực: “Không lẽ cô cho là tôi rất muốn bảo vệ cô sao?”

“Anh...”, Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng bị ép buộc của người nào đó mà bỗng muốn mắng cho một trận.

Trần Thanh mặc kệ cô, anh ngồi vào vị trí tài xế. Trần Thanh biết, nếu chưa điều tra ra được ai muốn hãm hại Nam Cung Yến thì vẫn chưa thể giải quyết được chuyện này. Anh buộc phải bám sát Nam Cung Yến, không thể để Nam Cung Yến rơi vào nguy hiểm.

“Lên xe đi, tôi lái xe đưa hai người đến công ty”, Trần Thanh cười nói.

“Anh Thanh, cánh tay anh bị thương rồi, liệu có đi được không?”

Đường Võ ở bên cạnh hỏi.

“Đúng đấy, tay anh bị thương rồi, có lái xe được không?”, Ninh Tĩnh quan tâm hỏi.

“Yên tâm đi, tay lái lụa lái xe vững lắm!”

Trần Thanh cười nói: “Nếu mấy người không tin thì có thể hỏi tổng giám đốc Nam Cung, tôi từng chở cô ấy rồi, cô ấy biết tôi là tay lái lụa chuyên nghiệp”.

“Đồ khốn nạn, không biết xấu hổ!”

Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến có chút chột dạ, sắc mặt hơi ửng đỏ, mắng thầm một câu, sau đó ngồi lên xe, mạnh tay đóng cửa lại.

Cô vẫn còn ấm ức trong lòng chuyện “lái xe” tối hôm qua.

“Thư ký Ninh, cô cũng từng ngồi xe tôi lái, chắc biết là tôi lái xe vững lắm nhỉ!”

Sắc mặt Ninh Tĩnh đỏ ửng, cô ta nhanh chóng lên xe.

Trong lòng cô ta thầm mắng, tối qua bị lật xe mà hôm nay còn tỏ vẻ đắc ý.

“Mấy người theo sau!”

Trần Thanh nói với Đường Võ.

Anh đóng cửa xe, nổ máy chạy về phía công ty.

Buộc phải thừa nhận rằng, kỹ thuật lái xe của Trần Thanh đúng là rất tốt, lái xe bằng một tay vẫn vô cùng vững.

“Tổng giám đốc Nam Cung, tôi lái vậy vững chứ?”

Trần Thanh không khỏi bật cười đắc ý hỏi: “Tôi đã nói mình là tay lái lụa rồi”.

“Hừ!”

Nam Cung Yến hừ nhạt một tiếng.

Ninh Tĩnh oán thán nói: “Trần Thanh, uổng công chúng tôi tin tưởng anh, anh còn lừa chúng tôi. “Tay lái lụa” của anh toàn là giả hết”.

“Ha ha, thư ký Ninh, cô cũng xem sao?”

Trần Thanh cười ha ha nói: “Xin lỗi nha, lần sau đảm bảo sẽ lái chiếc xe tốt hơn!”

“Lần sau anh đừng làm chuyện nhạt nhẽo như vậy nữa!”

Nam Cung Yến nghiến răng, đanh giọng nói: “Nếu không tôi giết chết anh”.

“Ha ha!”

Trần Thanh cười đầy đắc ý: “Tôi thấy rất có ý nghĩa đó chứ!”

“Hừ!”

Nam Cung Yến hừ mạnh một tiếng.

Trần Thanh nhanh chóng đưa hai người Nam Cung Yến đến công ty.

Vừa đến công ty, Nam Cung Yến đi thẳng lên tầng.

Ninh Tĩnh đi chậm rãi.

Vừa đi được vài bước, cô ta quay lại chỗ Trần Thanh.

“Trần Thanh...”

“Ừ...”

“Kết bạn Wechat đi!”, Ninh Tĩnh nói: “Quét mã QR của tôi”.

“Kết bạn Wechat với tôi làm gì? Lẽ nào cô cũng muốn “lái xe” với tay lái lụa à?”

Ninh Tĩnh hậm hực nói: “Còn lâu tôi mới “lái xe”, tay lái lụa như anh lái xe vớ vẩn chết đi được. Mau kết bạn với tôi đi!”

“Được thôi!”

Trần Thanh móc điện thoại ra, quét mã QR của Ninh Tĩnh.

Sau khi kết bạn, Ninh Tĩnh nói với Trần Thanh: “Nói rồi đấy, đừng có gửi mấy thứ vớ vẩn cho tôi!”

“Vậy không được, kết bạn với tôi thì buộc phải giao lưu học hỏi chứ”, Trần Thanh cười nói.

“Hừ, đồ xấu xa”.

Ninh Tĩnh hừ khẽ một tiếng, sau đó đỏ mặt rời khỏi.

Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Ninh Tĩnh phát hiện người đàn ông này rất đặc biệt. Ít nhất hiện giờ cô ta không còn ghét bỏ gì anh, thậm chí có ý định tìm hiểu anh.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom