• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (1 Viewer)

  • Chương 46-50

Chương 46: Khiến Cuồng Y mất mặt

Tôn Vĩnh An thực sự kích động.

Ông ta thật không ngờ lại có người dám nói y thuật của ông ta không đến nơi đến chốn, hơn nữa không chỉ nói mỗi ông ta mà còn nói luôn cả thầy của ông ta nữa.

Điều quan trọng là, lời này lại được thốt ra từ một tên bảo vệ quèn.

Không chỉ Tôn Vĩnh An cảm thấy bất ngờ, ngay cả đám người ông cụ Cố đều ngạc nhiên sững sờ.

Họ thực sự không nghĩ đến, Trần Thanh lại dám nói ra lời như vậy với Tôn Vĩnh An.

“Thầy của chú Tôn chính là Tôn thần y có khả năng châm cứu không ai sánh bằng – Tôn Nhất Châm”, ông cụ Cố nhẹ giọng nói: “Cậu đúng là không biết trời cao đất dày”.

Tôn Vĩnh An đắc ý nhìn chằm chằm Trần Thanh: “Nhóc con, tôi cho cậu một cơ hội xin lỗi tôi, hơn nữa cậu còn phải nhận mình là một kẻ lừa đảo”.

“Tôi không nói sai thì tại sao lại phải xin lỗi?”

Trần Thanh không cho là đúng: “Các người chữa bệnh cho ông cụ Cố lâu thế rồi cũng chưa chữa khỏi được cho ông cụ, lẽ nào không phải do y thuật không đến nơi đến chốn sao?”

Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng này của Tôn Vĩnh An thì cũng không buồn khách sáo nữa.

Tôn Vĩnh An bất mãn: “Nhóc con, cậu biết bệnh của ông cụ Cố là gì không? Cậu có biết bệnh này của ông cụ khó chữa thế nào không? Có thể giữ được mạng đến bây giờ cũng đã là một chuyện rất khó rồi”.

“Đúng thế”, Cố Lăng Nhi đồng ý: “Bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng chỉ có mỗi chú Tôn có thể khống chế được bệnh của ông nội, họ đều nói là bệnh của ông không thể chữa trị tận gốc được”.

“Đấy là họ, còn với tôi, bệnh này không có gì là khó chữa cả, nếu muốn chữa khỏi thì cũng chỉ là một chuyện đơn giản”.

Trần Thanh nói một cách tự tin.

“Cậu nói điêu!”

Tôn Vĩnh An mắng luôn: “Sao cậu có thể chữa khỏi được chứ. Tên lừa đảo, chắc chắn là một tên lừa đảo, ông cụ Cố, ông đừng tin loại người này”.

“Ông nội, cháu nghĩ anh ta là một tên lừa đảo”, Cố Lăng Nhi đồng ý: “Ông Tôn Nhất Châm cũng đã nói là bệnh của ông không thể nào chữa trị tận gốc được”.

Cố Kiến Trung lúc này thật sự không biết nên làm gì, ông vốn tin Trần Thanh nhưng sau khi nghe Trần Thanh nói xong lại cảm giác như một tên lừa đảo vậy.

Thực sự lúc này đến cả Giang Tử Phong và A Hổ cũng cảm thấy Trần Thanh chém gió hơi mạnh rồi.

“Bác sĩ Tôn, nếu ông không tin thì chúng ta cược một ván được không?”

Trần Thanh nhìn chằm chằm Tôn Vĩnh An.

Nghe Tôn Vĩnh An cứ một mực mắng mình là kẻ lừa gạt, Trần Thanh cũng cảm thấy khó chịu, anh quyết định phải làm giảm uy phong của tên bác sĩ ngông cuồng này mới được.

“Cậu muốn cược cái gì?”

Tôn Vĩnh An hỏi.

“Thì cược xem hôm nay tôi có thể chữa khỏi cho ông cụ Cố hay không, ông thấy sao?”

Trần Thanh nói.

“Cậu nói hôm nay có thể chữa khỏi cho ông cụ Cố?”, Tôn Vĩnh An cười một cách khinh thường: “Thằng nhóc này, cậu thực sự không sợ mình mạnh miệng quá sao? Tôi và thầy của mình đã hao hết bao nhiêu tâm sức cũng chỉ có thể cố gắng khống chế được bệnh tình của ông cụ Cố, cậu lại nói mình có thể chữa khỏi được, cậu thực sự nghĩ mình là thần y sao?”

“Chém gió mà không biết suy nghĩ”, Cố Lăng Nhi hừ lạnh.

“Anh Triệu, hình như hơi quá rồi”, Giang Tử Phong nói nhỏ.

Cố Kiến Trung cũng khuyên nhủ: “Trần Thanh, cậu đừng kích động”.

Họ đều nghĩ như nhau, đây chỉ là lời nói trong lúc nhất thời của Trần Thanh mà thôi.

Nhưng Trần Thanh lại cười một cách kiên định: “Bác sĩ Tôn, ông có dám cược với tôi không?”

“Cược”, Tôn Vĩnh An cười lạnh: “Nếu mà cậu thua, thì cậu phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi sau đó tự động đi đầu thú”.

“Chú Tôn nói đúng”.

Cố Lăng Nhi hưng phấn: “Còn phải xin lỗi tôi nữa”.

“Cháu đừng làm loạn nữa”, Cố Kiến Trung dí vào đầu cháu gái mình.

“Trần Thanh, nếu không,...”

Cố Kiến Trung vẫn muốn khuyên Trần Thanh.

“Không có vấn đề gì!”, Trần Thanh nói một cách sảng khoái: “Nếu mà tôi thắng, sau này mỗi lần ông gặp tôi đều phải gọi tôi là ông, thế nào?”

“Một người trẻ tuổi mà thật là ngông cuồng, lại còn muốn làm ông của tôi, cậu xứng sao?”, Tôn Vĩnh An nói một cách tức giận.

“Ông quan tâm tôi xứng hay không làm gì, tôi chỉ hỏi ông là có cược hay không thôi”, Trần Thanh hỏi.

“Cược!”, Tôn Vĩnh An hừ lạnh: “Tôi thật muốn nhìn xem, cậu làm thế nào để thắng được tôi”.

“Vậy thì ông cứ đợi gọi tôi một tiếng ông đi”, Trần Thanh cười nhạt.

“Ngông cuồng”, Tôn Vĩnh An cắn răng nói.

Tôn Vĩnh An luôn tự cảm thấy mình đã là một người ngông cuồng, nhưng sự ngông cuồng của ông ta là đến từ khả năng thực sự.

Nhưng hôm nay, Trần Thanh còn ngông cuồng hơn cả ông ta, ông ta muốn nhìn xem sự ngông cuồng này của cậu ta có đáng tý phân lượng nào không.

“Không biết suy nghĩ”.

Cố Lăng Nhi nói.

Cố Kiến Trung lắc đầu: “Trần Thanh, cậu cần gì phải như thế?”

“Ông cụ Cố, ông ngồi đi, đợi tôi kiểm tra lại cho ông một lần nữa, rồi sẽ châm cứu cho ông”.

Trần Thanh nói với ông cụ Cố.

Ông cụ Cố nghe được lời nói của Trần Thanh thì gật đầu rồi trực tiếp ngồi xuống.

Lần này Trần Thanh không bắt mạch cho ông cụ Cố vì anh vừa mới bắt mạch qua nên cũng nắm được tình hình đại khái rồi.

Việc bây giờ anh phải làm là tìm ra chính xác vị trí cục máu bầm tích tụ của ông cụ Cố ở đâu, chỉ cần loại bỏ được cục máu tụ đó thì bệnh tình của ông cụ Cố gần như có thể loại bỏ được.

Tất nhiên đối với những bác sĩ bình thường thậm chí là một thần y mà nói muốn làm được như vậy thì thực sự có chút khó khăn.

Nếu bây giờ chỉ dùng y thuật thông thường để chữa trị thì Trần Thanh đã không dám khoác lác như vậy rồi.

Nhưng mà Trần Thanh lại có được ưu thế mà người khác không có.

Anh có khả năng nhìn xuyên thấu.

Anh có thể lợi dụng điểm này để tìm ra chính xác vị trí ổ bệnh của ông cụ Cố.

Chỉ cần có thể tìm ra chính xác được ổ bệnh này, kết hợp với châm cứu vậy thì gần như có thể thành công được một nửa rồi.

Cũng vì thế nên Trần Thanh mới dám cược với Tôn Vĩnh An.

Trần Thanh lợi dụng khả năng nhìn xuyên thấu của mình, rất nhanh sau đó đã tìm ra được khối máu bầm tích tụ lâu ngày trong người ông cụ Cố.

Một cú đánh lần trước của anh đã khiến cho phần lớn khối máu tụ đó thoát ra ngoài, nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ đang tích tụ hàng ngày. Đó chính là phần nằm ở phổi mà khiến cho ông cụ Cố ho không ngừng được.

“Ông cụ Cố, bây giờ tôi sẽ châm cứu cho ông”.

Trần Thanh lấy ra những cây châm đã chuẩn bị xong rồi nói.

“Ha, ngay cả “tứ chẩn” (nhìn, nghe, hỏi, sờ) của Đông y cũng không làm mà còn định trực tiếp dùng châm chữa bệnh, đúng là làm liều!”

Tôn Vĩnh An nói: “Ông cụ Cố, vì nghĩ cho sức khỏe của ông, tôi nghĩ ông không nên để cho cậu ta làm càn nữa”.

“Ông nội, chú Tôn Vĩnh An nói đúng đấy, ông phải cẩn thận một chút, nếu mà anh ta lỡ làm bệnh tình của ông xấu hơn thì ai có thể bồi thường được đây”.

Cố Lăng Nhi đứng một bên nói.

Cố Lăng Nhi vẫn có thành kiến rất lớn với Trần Thanh.

“Ông cụ Cố, ông tự mình quyết định đi”.

Trần Thanh muốn châm cứu thì cũng nên hỏi ý kiến của ông cụ Cố trước.

“Không sao đâu, dù gì thì sức khỏe của tôi cũng chỉ có thế mà thôi”, Cố Kiến Trung nói một cách thoải mái: “Trần Thanh, cậu làm đi”.

“Ông cụ Cố, ông phải nghĩ thật cẩn thận”.

Tôn Vĩnh An khuyên: “Cậu ta chính là một kẻ lừa đảo, nếu lỡ làm bệnh tình của ông xấu đi thì sao?”

“Đúng thế, ông nội...”, Cố Lăng Nhi cũng khuyên.

Cố Kiến Trung thì lại nói một cách không có gì đáng kể: “Trần Thanh, làm đi, tôi tin cậu”.

Trần Thanh nói: “Ông cụ Cố, ông không cần căng thẳng quá, có khả năng tôi chỉ cần châm một châm là ông có thể khỏi rồi”.

“Một châm là khỏi. Cậu nghĩ mình là thần tiên sao?”

Tôn Vĩnh An nghe được lời này thì lại càng kích động.

Chương 47: Một châm hết bệnh

“Haha, tôi thấy ngay cả châm cứu cậu cũng không biết, lại còn dám chém gió là chỉ một châm là khỏi”, Tôn Vĩnh An nói một cách khinh thường: “Đồ ngu dốt lại còn ngông cuồng, đúng là không biết tự lượng sức mình”.

“Tôi thấy cậu ngay cả việc cầm châm thế nào cũng không biết lại còn đòi một châm là khỏi, đúng là tên lừa đảo không biết xấu hổ”.

Phụ tá của Tôn Vĩnh An nói một cách mỉa mai.

Hắn ta vốn là phụ tá của Tôn Vĩnh An nên rất khinh thường Trần Thanh. Hắn đã giúp việc cho Tôn Vĩnh An rất nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa học thành nghề.

Bây giờ một người còn trẻ hơn cả hắn lại dám nói là chỉ cần một châm là có thể chữa khỏi cho ông cụ Cố, hắn nghĩ Trần Thanh đúng là người nói khoác không biết ngượng.

“Căn bản không thể nào làm được”, phụ tá của Tôn Vĩnh An nói: “Nếu thủ pháp châm cứu của cậu tốt như vậy thì bảo tôi quỳ xuống gọi cậu là ông cũng được”.

“Tên họ Trần kia, tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám làm hại ông nội tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh”.

Cố Lăng Nhi chỉ thẳng vào Trần Thanh cảnh cáo.

“Anh Trần, cẩn thận một chút”.

Giang Tử Phong tốt bụng nhắc nhở Trần Thanh.

Nhưng Trần Thanh không quan tâm đến họ.

Theo anh nghĩ, nếu muốn làm xấu mặt Tôn Vĩnh An thì nhất định phải làm cho đẹp mặt một chút.

Vốn Trần Thanh còn muốn dùng một bộ châm pháp tiến hành tuần tự từng bước.

Nhưng anh nghĩ lại thì phương pháp đơn giản thô bạo lại tốt hơn.

Trần Thanh bảo ông cụ Cố kéo áo trước ngực sang một bên, rồi tìm vị trí chính xác, cầm lấy kim bạc châm thẳng vào.

“Ngay cả vị trí huyệt vị để châm còn không đúng, đúng là làm càn, làm càn mà!”

Tôn Vĩnh An nhìn thấy thì nói một cách kích động: “Cậu dừng tay ngay cho tôi, cậu đang giết người đấy”.

“Ông câm mồm lại cho tôi!”

Trần Thanh lườm Tôn Vĩnh An: “Có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Tôn Vĩnh An nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trần Thanh thì đột nhiên cảm giác cả người lạnh buốt, ông không khống chế được mà rùng mình một cái.

“Đợi chút nữa xảy ra chuyện để tôi xem cậu chết như thế nào”, Tôn Vĩnh An cắn răng rồi tức giận nói.

Cố Lăng Nhi cũng lườm Trần Thanh.

A Hổ và Giang Tử Phong cũng lo lắng không thôi.

Họ thật sự sợ là Trần Thanh sẽ chữa lợn lành thành lợn què.

Trần Thanh vừa châm một châm vào người ông cụ Cố xong liền lập tức truyền chân khí của mình sang người ông cụ.

Đây cũng là phương pháp chữa bệnh khác biệt của Trần Thanh so với người khác.

Người khác sẽ châm vào vị trí huyệt vị rồi nhờ vào sự kích thích các huyệt vị đó để đạt được hiệu quả mong đợi.

Nhưng cách này của Trần Thanh thì lại châm đúng vào vị trí ổ bệnh, sau đó dùng chân khí của mình để trị bệnh.

Những người bị máu tụ như ông cụ Cố thì cách tốt nhất là châm đúng vào vị trí máu bầm tích tụ rồi sau đó dùng chân khí đánh tan nó.

Một châm của Trần Thanh vừa châm vào.

Thì anh không làm thêm một động tác nào nữa.

Mọi người chỉ nhìn thấy Trần Thanh bất động mà chỉ cầm lấy châm bạc.

“Chú Tôn, anh ta làm như vậy có thể chữa khỏi bệnh được không?”, Cố Lăng Nhi hỏi.

“Chỉ là giả thần giả quỷ mà thôi”.

Tôn Vĩnh An nói một cách khinh thường.

Trần Thanh tuy rằng chỉ giữ yên cây châm không cử động nhưng anh vẫn đang truyền chân khí của mình sang.

Đồng thời anh cũng sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu của mình để quan sát tình huống bên trong thân thể của ông cụ Cố.

Chưa đến 10 phút, Trần Thanh đã chảy mồ hôi ròng ròng.

Đúng lúc này, anh thu châm lại.

Cách chữa trị như vậy đối với Trần Thanh rất tốn sức lực.

“Được rồi”.

Trần Thanh nói.

“Được rồi?”

Nghe được lời nói của Trần Thanh, đám người ở đây đều ngạc nhiên sững sờ.

Cách chữa trị này của Trần Thanh thật sự không giống người khác.

Anh thật sự chỉ cần một châm là có thể chữa khỏi cho ông cụ Cố được sao?

Trong suy nghĩ của họ, quả thật là chuyện bất khả thi.

“Ông cụ Cố, ông cảm thấy như thế nào?”

Trần Thanh hỏi ông cụ Cố.

“Tôi thấy rất dễ chịu, một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có”, ông cụ Cố thở ra một hơi nói.

“Ông nội, chỉ là do tác dụng tâm lý thôi”.

Cố Lăng Nhi không dám tin.

“Tôi cũng không tin”.

Tôn Vĩnh An nói ngay lập tức.

“Nếu ông không tin thì có thể bắt mạch”, Trần Thanh nói.

“Ông cụ Cố, mời ông đưa tay cho tôi bắt mạch”, Tôn Vĩnh An nói.

Tôn Vĩnh An vừa nói dứt lời thì ông cụ Cố lập tức đưa tay ra.

Tôn Vĩnh An giơ tay về phía tĩnh mạch của ông cụ Cố.

“Tôi thấy bệnh của tôi đã khỏi rồi, thật sự rất thoải mái”, ông cụ Cố nói một cách khẳng định: “Chắc chắn không phải do tác dụng tâm lý”.

“Ông nội, có phải là tác dụng tâm lý hay không thì đợi chú Tôn bắt mạch xong là biết rồi”, Cố Lăng Nhi nói.

Ngay khi Cố Lăng Nhi vừa nói xong liền liếc người nào đó một cái, cô thực sự không thể nào tin được người nào đó lại có thể giỏi như vậy.

Tôn Vĩnh An đặt tay lên tĩnh mạch của ông cụ Cố, ông bắt mạch mấy phút liền, vẻ mặt thay đổi liên tục, đồng thời đổi hai tay bắt mạch không ngừng.

“Chú Tôn, sao rồi?”, Cố Lăng Nhi hỏi một cách tò mò.

“Không thể nào như thế được, không thể nào”, Tôn Vĩnh An lập tức nói với phụ tá của mình: “Lấy ống nghe bệnh của thầy đến đây”.

Phụ tá lập tức đưa đến cho Tôn Vĩnh An.

Sau khi Tôn Vĩnh An cầm lấy ống nghe bệnh liền đặt lên vị trí trước ngực ông cụ Cố.

Lần này ông ta cẩn thận nghe đến 5 phút.

Theo thời gian, vẻ mặt ông càng ngày càng khó tin.

“Chú Tôn, sao rồi?”, Cố Lăng Nhi mất kiên nhẫn hỏi.

“Thầy, có phải là bệnh của ông cụ Cố khỏi rồi không?”, phụ tá của Tôn Vĩnh An hỏi.

Đám người Giang Tử Phong cũng nhìn chằm chằm Tôn Vĩnh An, đợi ông trả lời.

Tôn Vĩnh An lấy ống nghe bệnh xuống, rồi nói: “Vị trí phổi không có tạp âm, mạch đập cũng rất bình thường, thậm chí còn khỏe hơn trước”.

“Thầy, theo như thầy nói, bệnh của ông cụ Cố khỏi hẳn rồi sao?”

Phụ tá của Tôn Vĩnh An hỏi.

“Đúng thế!”, Tôn Vĩnh An cắn răng nói.

Dù ông ta không muốn thừa nhận chuyện này nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, ông không thể nào không chấp nhận được.

A!

Nghe Tôn Vĩnh An nói vậy, đám người ở đây đều ngây ra như phỗng.

Họ đều không dám tin, Tôn Vĩnh An và Tôn Nhất Châm chữa trị lâu như vậy đều không có cách nào trị tận gốc, nhưng cuối cùng Trần Thanh lại chỉ cần một châm là chữa khỏi.

Họ thực sự cảm thấy chuyện này giống như truyện cổ tích vậy.

“Chú Tôn, đây là sự thật sao?”

Cố Lăng Nhi sửng sốt.

“Thật”, Tôn Vĩnh An nói.

Ông cụ Cố cười haha: “Tôi nói rồi mà, tôi thấy mình như trẻ ra mười tuổi vậy, cả người đều rất thoải mái”.

“Má ơi, anh Trần, anh giỏi quá”, Giang Tử Phong hai mắt phát sáng: “Lần này anh không những phải dạy em ảo thuật mà còn phải dạy em y thuật. Không được, gì thì gì anh cũng phải nhận em làm em trai, em đã nhận anh rồi đó”.

Trần Thanh chỉ cần một châm là có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Cố thật sự là một chuyện làm mọi người ngạc nhiên không ngớt.

Trần Thanh nghe được lời nói của Giang Tử Phong thì cười nhạt: “Cậu vẫn còn trong thời gian quan sát, cần cố gắng hơn”.

“Anh Trần, em nhất định sẽ cố gắng hơn”, Giang Tử Phong nhiệt tình.

“Cậu Trần, tôi thật sự rất cảm ơn cậu”, Cố Kiến Trung nói một cách cảm kích: “Nếu không phải gặp được cậu thì cái mạng già này không biết còn kéo dài được đến bao giờ”.

“Ông cụ Cố, đừng nghiêm trọng thế. Tôi làm vậy cũng chỉ là bản năng của một bác sĩ mà thôi”, Trần Thanh nói: “Tuy rằng hiện tại cũng coi như là chữa khỏi rồi, nhưng trước mắt vẫn chưa thể tập quyền được. Chút nữa tôi sẽ kê cho ông một toa thuốc, ông chỉ cần uống khoảng một tháng là có thể điều dưỡng cho khỏe hoàn toàn”.

“Được thôi”, ông cụ Cố vừa cười vừa vui vẻ đồng ý.

“Tôi chuẩn bị bút giấy ngay đây”, A Hổ nói ngay lập tức.

Tôn Vĩnh An lập tức nói: “Ông cụ Cố, cơ thể ông đã không còn vấn đề gì nữa rồi, tôi không làm phiền ông nữa”.

Nói xong liền muốn dẫn theo phụ tá rời đi.

“Bác sĩ Tôn, hình như ông quên mình đã hứa gì với anh Trần của tôi rồi”.

Giang Tử Phong cao giọng nhắc nhở: “Ông không phải thua rồi định quỵt nợ mà rời đi đó chứ?”

Chương 48: Mục đích khác

Giang Tử Phong nói vậy, sắc mặt của Tôn Vĩnh An trở nên lúng túng.

Trần Thanh lại lấy làm vui mừng, anh cảm thấy nhận Giang Tử Phong là đàn em cũng không tệ, có đôi khi rất nhiều chuyện không cần anh tự đứng ra.

Ví dụ như chuyện đang xảy ra lúc này chẳng hạn.

Nói thật, Trần Thanh không rộng lượng đến thế, vừa rồi Tôn Vĩnh An và phụ tá của ông ta luôn mồm nhạo báng anh, còn mắng anh là kẻ lừa đảo.

Trần Thanh cảm thấy không dạy cho bọn họ một bài học thì rất có lỗi với bản thân, đương nhiên là anh cũng còn một mục đích khác.

"Tử Phong này, dù gì bác sĩ Tôn cũng là một danh y".

Trần Thanh trách móc: "Sao cậu lại ăn nói với ông ấy như thế?"

Nghe thấy câu này của Trần Thanh, Tôn Vĩnh An tưởng Trần Thanh đang giải vây cho mình. Ông ta hừ thầm trong lòng, coi như anh biết điều.

"Cậu lập tức xin lỗi bác sĩ Tôn cho tôi, người ta là danh y, đương nhiên là dám chơi dám chịu, không có chuyện ông ấy nuốt lời đâu".

Tiếp đó Trần Thanh lại cười nói.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Giang Tử Phong hiểu ra ngay, cậu ấy lập tức cười nói: "Bác sĩ Tôn, tôi xin lỗi".

Trong mắt ông cụ Cố cũng hiện lên ý cười.

"Gian xảo", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói.

"Bác sĩ Tôn, chắc không có chuyện ông nuốt lời đâu nhỉ?", Trần Thanh cười nói.

Lúc này sắc mặt của Tôn Vĩnh An âm trầm tột độ, ông ta nghiến răng nói: "Ông!"

"Ông, tôi xin lỗi".

Phụ tá của Tôn Vĩnh An cũng nói.

"Ừm, ngoan lắm!", Trần Thanh gật đầu cười.

"Hừ!"

Tôn Vĩnh An không nuốt trôi cục tức này, ông ta hừ một tiếng, sầm mặt dẫn phụ tá của mình đi.

Nhìn Tôn Vĩnh An đi xa, Giang Tử Phong nở nụ cười khinh miệt, nói: "Đây là kết cục khi dám mắng anh Thanh của tôi là kẻ lừa đảo".

"Ông nội, loại người này có chút tài lẻ mà đã lên mặt, cháu thấy anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam đâu".

Cố Lăng Nhi nói với vẻ khó chịu.

"Lăng Nhi, ông lại cảm thấy Trần Thanh đã làm một chuyện tốt", Cố Kiến Trung trầm giọng nói.

"Ông nội, anh ta đả kích người khác như thế mà còn là chuyện tốt sao?", Cố Lăng Nhi khó chịu gào lên. Cô ta cảm thấy ông nội mình trúng bùa mê thuốc lú của Trần Thanh rồi, lúc nào ông cũng bảo vệ anh.

Cố Kiến Trung trầm ngâm nói: "Ông nói nghiêm túc đó, mấy năm gần đây người ta ca tụng Vĩnh An quá đà, tính cách ngày một cao ngạo, nhưng y thuật thì lại chẳng tiến bộ là bao. Trần Thanh làm như vậy chủ yếu là để áp chế khí thế của ông ấy, để ông ấy biết núi cao còn có núi cao hơn. Đả kích cũng đồng nghĩa với cơ hội, để ông ấy tự kiểm điểm lại mình, Trần Thanh làm người xấu cũng là vì muốn tốt cho Vĩnh An thôi".

"Ha ha, ông cụ Cố hiểu tôi thật đấy", Trần Thanh cười nhạt.

Giang Tử Phong lập tức dựng ngón cái lên nói: "Anh Thanh, thì ra còn có chuyện này nữa, đúng là đức độ thật, em phục".

Lúc này Cố Lăng Nhi không phản bác gì cả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của ai kia, cô ta vẫn chu miệng nói: "Cháu thấy ai kia chỉ ngạo mạn mà thôi".

"Ha ha, tuổi trẻ ngạo mạn thì cũng phải có tư cách", Cố Kiến Trung nhìn Trần Thanh cười nói: "Ông cảm thấy không có vấn đề gì hết".

Lúc này Cố Lăng Nhi thật sự rất bực.

"Lăng Nhi, cháu đi lấy túi trà ngon mà ông cất kỹ ra đây, ông muốn đích thân pha trà cho Trần Thanh thưởng thức".

Cố Kiến Trung còn nói thêm.

Nghe vậy, Cố Lăng Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ông nội, ông đang nói tới trà Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn mà ông Hoàng tặng ông, chính ông cũng không nỡ uống ấy hả?"

"Ừm", Cố Kiến Trung gật đầu.

"Ông nội, ông nỡ uống thật sao?", Cố Lăng Nhi hỏi.

Trà Đại Hồng Bào ấy được sản xuất từ mấy cây mẹ trên Vũ Di Sơn, hàng năm chỉ có mấy lạng.

Hơn nữa mấy lạng này đều là dành riêng cho các quan chức cấp cao, Cố Kiến Trung phải dựa vào quan hệ mới lấy được 10 gam.

Thậm chí con trai ông ấy đã xin mấy lần mà ông ấy cũng không lấy ra.

Vậy mà bây giờ Cố Kiến Trung lại muốn lấy ra cho Trần Thanh thưởng thức.

Cố Lăng Nhi không chấp nhận được chuyện cho Trần Thanh uống loại trà ngon như thế.

"Có gì mà không nỡ, chiêu đãi khách quý thì phải dùng tới nó chứ. Đi mau lên...", Cố Kiến Trung nói: "Cháu không đi thì ông sẽ bảo A Hổ đi".

"Cháu đi thì cháu đi".

Cố Lăng Nhi bĩu môi, nói với vẻ không tình nguyện.

Cô ta chạy đi rồi nhanh chóng quay lại.

A Hổ cũng đã sai người chuẩn bị sẵn dụng cụ pha trà.

Thấy mọi người trịnh trọng như thế, Trần Thanh hơi ngại, anh nói: "Ông cụ Cố, tôi không nghiên cứu nhiều về trà, ông pha Đại Hồng Bào cho tôi thì lãng phí quá".

Trần Thanh cũng biết Đại Hồng Bào được sản xuất ra từ mấy cây mẹ nên rất quý giá.

"Hừ, anh biết lãng phí là được rồi", Cố Lăng Nhi khẽ hừ nói.

"Không sao", Cố Kiến Trung vừa cười vừa nói: "Chỉ cần cậu thấy không khó uống là được".

Chẳng mấy chốc Cố Kiến Trung đã pha trà xong.

Những người trong đình cũng nhìn thấy Cố Kiến Trung chỉ rót hai chén trà, chứng tỏ chỉ có ông ấy và Trần Thanh là được thưởng thức loại trà này, ngay cả Cố Lăng Nhi cũng không được uống, đủ để thấy ông cụ Cố coi trọng Trần Thanh đến mức nào.

"Trần Thanh, uống trà đi".

Cố Kiến Trung cười nói.

Trần Thanh bưng lên, anh uống một hơi cạn sạch mà không hề khách khí chút nào.

"Phí của trời".

Thấy vậy, Cố Lăng Nhi nói.

Giang Tử Phong gật đầu tán thành, uống như Trần Thanh thì đúng là lãng phí.

"Trần Thanh, cậu cảm thấy thế nào?", Cố Kiến Trung hỏi.

"Ngon", Trần Thanh đáp.

"Ngon thì uống nhiều vào", Cố Kiến Trung lại rót cho Trần Thanh một chén nữa.

Trần Thanh ngại ngùng nói: "Ông cụ Cố, ông không sợ tôi lãng phí hả?"

"Sợ cái gì", ông cụ Cố cười nói: "Trà là để uống, cậu cảm thấy ngon là được".

Cố Lăng Nhi bĩu môi trước câu nói này của Cố Kiến Trung, cô ta cảm thấy ông nội mình trúng bùa mê thật rồi, bình thường ông thương yêu cô ta nhất, hôm nay lại không để ý đến cô ta.

A Hổ và Giang Tử Phong phục sát đất, bọn họ nhìn ra được rằng Trần Thanh có địa vị rất quan trọng trong lòng ông cụ Cố.

Sau đó Trần Thanh vừa thưởng thức trà vừa trò chuyện với ông cụ Cố.

Reng!

Bọn họ mới trò chuyện được một lát thì chuông điện thoại của Trần Thanh vang lên.

Trần Thanh lấy điện thoại ra nhìn, là số của công ty.

"Ông cụ Cố, thật ngại quá, tôi có điện thoại".

Trần Thanh áy náy nói.

"Ừm", Cố Kiến Trung gật đầu.

Trần Thanh cầm điện thoại đi sang một bên rồi ấn nút bắt máy.

"Có phải Trần Thanh không?"

Vừa kết nối là anh đã nghe thấy đầu kia điện thoại vang lên giọng của một cô gái.

"Ừm, đúng thế. Cô là?", Trần Thanh đáp.

"Tôi là Ninh Tĩnh", người đó nói tên mình ra.

"Thư ký Ninh, chào cô, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?", Trần Thanh cười nói: "Nếu cô muốn mời tôi ăn cơm thì có lẽ tôi không rảnh đâu".

"Trần Thanh, đừng có lẻo mép với tôi", Ninh Tĩnh cảnh cáo: "Tổng giám đốc Nam Cung sai tôi gọi điện cho anh, bảo anh về công ty ngay lập tức, cô ấy có chuyện giao cho anh".

"Cô ấy có chuyện giao cho tôi?"

Trần Thanh cảm thấy ngạc nhiên, chẳng phải Nam Cung Yến ghét nhìn thấy anh lắm sao?

"Đúng thế! Anh phải về công ty ngay", Ninh Tĩnh nói.

"Nếu muốn giao việc thì cô bảo cô ấy tự gọi điện cho tôi đi".

"Cái gì?", Ninh Tĩnh sửng sốt.

Lúc này Trần Thanh đã tắt máy luôn rồi.

Chương 49: Ông còn sợ cháu không xứng với cậu ấy!

"A lô, a lô... A lô..."

Ninh Tĩnh hét vào trong điện thoại.

"Anh ta tắt máy rồi!"

Ninh Tĩnh đặt điện thoại xuống rồi nói với Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến nhíu mày nói: "Anh ta có nói gì không?"

"Anh ta nói nếu chị muốn giao việc thì phải tự gọi điện cho anh ta", Ninh Tĩnh hơi nổi cáu: "Chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, anh ta tưởng mình ghê gớm lắm đấy? Tổng giám đốc, hay là tôi tới bộ phận bảo vệ tìm người khác cho chị?"

"Không cần".

Nam Cung Yến lắc đầu nói: "Cô ra ngoài trước đi".

"Vâng!"

Ninh Tĩnh đáp lời rồi ra khỏi phòng làm việc của Nam Cung Yến.

Đợi đến khi Ninh Tĩnh ra ngoài, Nam Cung Yến cúi đầu đọc tài liệu, nhưng đọc được một lát là cô quăng bút xuống, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đáng ghét!"

Mắng xong, cô cầm điện thoại lên gọi.

Reng!

Trần Thanh đang trò chuyện với ông cụ Cố chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Trần Thanh lấy điện thoại ra nhìn, anh cười nói với ông cụ Cố: "Vợ tôi gọi, tôi đi nghe máy đã".

Anh vừa nói vừa cầm điện thoại đi sang một bên.

"Tên họ Trần kia, có phải anh đi mua sắm với người đẹp quên công việc luôn rồi không hả?"

Trần Thanh vừa ấn nút bắt máy là lập tức nghe thấy tiếng hừ lạnh của Nam Cung Yến.

Nghe vậy, anh hiểu ra ngay vì sao Nam Cung Yến lại sai thư ký gọi điện cho anh bảo anh về làm việc trong khi bình thường cô chẳng mấy quan tâm tới anh, thì ra cô phát hiện ra anh đi mua sắm với Dương Lệ.

"Ha ha, em yêu, có phải anh đi mua sắm với cô gái khác nên em ghen không?"

Trần Thanh tươi cười hỏi.

"Ai nói tôi ghen?", Nam Cung Yến cao giọng nói: "Tên họ Trần, tôi nói cho anh biết, hiện tại anh vẫn còn là nhân viên trong công ty tôi, anh nhất định phải nghe lời tôi. Bây giờ anh lập tức về làm việc cho tôi!"

"Em yêu, chỉ cần em thừa nhận là em ghen thì anh sẽ về ngay", Trần Thanh đắc ý cười nói: "Anh biết em đang sợ mất anh mà".

"Ai sợ mất anh? Tóm lại, hôm nay anh không về từ sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa. Hừ!"

Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng rồi tắt máy luôn.

"Ông cụ Cố, vợ tôi hối tôi về đi làm, chắc là tôi phải đi rồi".

Trần Thanh cầm điện thoại cười khổ.

"Không sao, cậu đi đi, lần sau có cơ hội chúng ta sẽ trò chuyện tiếp", Cố Kiến Trung vừa cười vùa nói.

"Vậy tôi xin phép nhé".

"Để tôi tiễn cậu", ông cụ Cố nói.

"Không cần đâu".

Dứt lời, Trần Thanh lập tức đi ra ngoài.

"Anh Thanh, để em lái xe đưa anh về", Giang Tử Phong đuổi theo, cậu ta chủ động nói.

Cố Kiến Trung đưa mắt nhìn Trần Thanh đi rồi mới rút ánh mắt về.

"Lăng Nhi, cháu cảm thấy con người Trần Thanh thế nào?"

Lúc này Cố Kiến Trung mới hỏi Cố Lăng Nhi.

Cố Lăng Nhi bĩu môi nói: "Chẳng ra gì hết, cháu cảm thấy anh ta là một kẻ xấu, một tên lưu manh".

Cố Kiến Trung nói hờ hững: "Đó là bởi vì cháu chưa hiểu rõ về cậu ấy, nếu cậu ấy chưa có vợ thì nhất định ông sẽ cố gắng làm mối cho hai đứa".

Hả?

Cố Lăng Nhi ngạc nhiên không thôi: "Ông nội, ông đang nói đùa sao? Hừ, còn lâu cháu mới thích anh ta".

"Lăng Nhi, ông còn cảm thấy cháu không xứng với cậu ấy nữa", Cố Kiến Trung nói.

Hơ!

Cố Lăng Nhi ngây ra như phỗng.

"Ông nội, có phải ông trúng bùa mê thuốc lú của anh ta rồi không?"

Cố Lăng Nhi không phục, nói: "Ông nói cháu không xứng với anh ta?"

"Đúng thế", Cố Kiến Trung khẳng định: "Ông có thể nói với cháu rằng thực lực của cậu ấy ngang tầm với ông Hoàng của cháu đấy".

"Sao lại thế được", Cố Lăng Nhi giật mình.

Cố Lăng Nhi biết ông Hoàng là một trong số ít cao thủ còn sót lại của Hoa Hạ.

Trần Thanh còn trẻ như thế mà lại có thực lực lại ngang cơ ông ấy sao?

Cố Kiến Trung thản nhiên nói: "Có thể còn hơn cả ông Hoàng nữa".

Lúc này Cố Lăng Nhi khiếp sợ đến mức không nói thành lời.

...

Trong phòng làm việc của Nam Cung Yến.

Ninh Tĩnh vào phòng lần thứ năm.

"Tên đó đã về chưa?"

Thấy Ninh Tĩnh tới, Nam Cung Yến lại hỏi.

"Chưa thấy anh ta về", Ninh Tĩnh nói: "Tổng giám đốc, có cần gọi điện thúc giục không?"

Ninh Tĩnh nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Nam Cung Yến lại để ý tới một tên bảo vệ quèn như thế. Cô ta đã bị gọi vào đây mấy lần rồi, lần nào Nam Cung Yến cũng hỏi câu này. Lần đầu tiên Ninh Tĩnh thấy Nam Cung Yến đứng ngồi không yên vì một người đàn ông như thế.

"Không cần thúc giục, trước ca đầu tiên mà anh ta không về thì đuổi thẳng cho tôi".

Nam Cung Yến nhìn đồng hồ rồi nói: "Bây giờ cô đi chuẩn bị giấy thông báo đuổi việc đi là vừa".

"Vâng", Ninh Tĩnh đáp lời.

"Tổng giám đốc Nam Cung, tôi về rồi, không cần đuổi đâu nhỉ?"

Đúng lúc này, Trần Thanh mở cửa phòng làm việc ra, nghênh ngang bước vào rồi cười nói: "Còn một phút nữa mới tan ca".

Nhìn thấy Trần Thanh, Ninh Tĩnh lạnh lùng trắch mắng: "Làm gì có ai như anh, công ty thuê anh, trả lương cho anh là để anh tới làm việc, không phải để anh tới chơi".

"Tôi biết, thư ký Ninh", Trần Thanh mỉm cười nói: "Hay là cô cứ trừ lương tôi đi".

Nhìn thấy dáng vẻ heo chết không sợ nước sôi của ai kia, Ninh Tĩnh muốn nổi quạo.

Trần Thanh chẳng để ý tới Ninh Tĩnh, anh nhìn Nam Cung Yến, cười hỏi: "Tổng giám đốc Nam Cung, không biết cô định giao việc gì cho tôi?"

"Đi theo làm vệ sĩ cho tôi, tôi cần tới một bữa tiệc".

Nam Cung Yến nói.

"Hết giờ làm rồi mà tôi còn phải bảo vệ cô, có tiền tăng ca không?", Trần Thanh cười nói: "Không có tiền tăng ca thì tôi không đi đâu".

Nghe thấy câu này của anh, Ninh Tĩnh thầm mắng anh trơ tráo.

Nam Cung Yến lạnh mặt nói: "Có".

Dứt lời, cô bước thẳng ra ngoài.

"Ninh Tĩnh, cô cũng đi cùng chúng tôi".

Nam Cung Yến lại hô lên.

"Vâng".

Ninh Tĩnh đáp lời.

Trần Thanh nhanh chóng đi theo xuống dưới, đám Đường Võ đã chuẩn bị xong hết rồi.

Nhìn thấy Trần Thanh, Đường Võ cũng hết sức nhiệt tình, hắn định nhường chỗ của mình cho anh, để Trần Thanh và Nam Cung Yến ngồi chung một chiếc xe.

Chỉ có điều Nam Cung Yến không chịu, cuối cùng Đường Võ đã sắp xếp cho Trần Thanh ngồi chung xe với Ninh Tĩnh, đồng thời để Trần Thanh lái xe chở cô ta.

Trần Thanh lái xe chở Ninh Tĩnh đi theo sau đoàn xe.

Dọc đường đi Ninh Tĩnh không nói năng gì cả, Trần Thanh cảm thấy bầu không khí yên tĩnh này cứ là lạ.

"Thư ký Ninh, có cần bật nhạc không?"

Trần Thanh cười nói với Ninh Tĩnh.

"Không cần".

Ninh Tĩnh nói.

"Ồ".

"Thư ký Ninh, có phải cô mới tốt nghiệp không?"

"Thư ký Ninh... Cô có người yêu chưa?"

"Xinh đẹp như cô thì chắc là có nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"

Để bầu không khí bớt ngột ngạt, Trần Thanh không ngừng tìm đề tài trò chuyện.

Thế nhưng dường như Ninh Tĩnh không có hứng thú, cô ta không trả lời một câu nào hết.

"Thư ký Ninh, hay là tôi hát một bài cho cô nghe nhé?"

"Trần Thanh, tôi có chuyện muốn nói với anh".

Lúc này Ninh Tĩnh không nhịn được lên tiếng.

"Ừm, cô nói đi..."

Trần Thanh nhìn Ninh Tĩnh cười nói.

Chương 50: Bị tập kích giữa đường

Nhìn người đàn ông cợt nhả này, Ninh Tĩnh chỉ cảm thấy chán ghét.

"Trần Thanh, anh đừng tưởng rằng có chủ tịch chống lưng cho anh thì anh có thể làm loạn trong công ty", Ninh Tĩnh nhìn Trần Thanh, cô ta cảnh cáo: "Loại bảo vệ quèn như anh thật sự chẳng quan trọng gì hết, công ty có thể sa thải anh bất cứ lúc nào".

"Tôi biết", Trần Thanh cười một cách thản nhiên: "Nhưng tôi không quan tâm".

Hơ!

Ninh Tĩnh không hề nghĩ rằng mình lại nghe được câu trả lời như vậy.

"Hơn nữa tôi biết là tôi rất quan trọng với công ty, công ty không nỡ sa thải tôi đâu", Trần Thanh lại cười nói: "Chuyện quan trọng như vậy mà tổng giám đốc Nam Cung còn để tôi làm, đồng thời còn năm lần bảy lượt gọi điện mời tôi về, vậy nên thư ký Ninh đừng lo cho tôi. Chưa biết chừng trong tương lai không xa tôi sẽ được thăng chức tăng lương, lên làm CEO, cưới tiểu thư con nhà giàu, bước lên đỉnh vinh quang ấy chứ".

Nghe anh nói vậy, Ninh Tĩnh cảm thấy cạn lời.

Mức độ trơ tráo của ai kia đã nằm ngoài sự tưởng tượng của cô ta rồi.

Hơn nữa ai kia đúng là hão huyền, chỉ là một tên bảo vệ quèn, đi làm thì lười biếng, không có năng lực gì mà còn đòi bước lên đỉnh đỉnh vinh quang?

Trong cái nhìn của Ninh Tĩnh, hôm nay Trần Thanh được đi theo làm vệ sĩ cũng là ý của Nam Cung Minh Đức, vậy mà anh còn từ chối ngoay ngoảy.

Đúng là loại người không biết điều.

"Làm người phải tự biết sức nặng của mình, đừng như ếch ngồi đáy giếng", Ninh Tĩnh nghiến răng nói.

Ninh Tĩnh thực sự rất coi thường loại người không có chí hướng, không có thực lực, suốt ngày mơ mộng hão huyền như vậy.

A!

Nhưng Ninh Tĩnh vừa dứt lời thì Trần Thanh bỗng vươn tay ra dúi đầu cô ta xuống.

"Anh làm gì đấy?"

Rốt cuộc Ninh Tĩnh cũng không kìm nén được cơn tức.

"Thư ký Ninh, cô cúi đầu xuống đi, chúng ta đang bị theo dõi."

Trần Thanh nói: "Rất có thể kẻ đằng sau còn có cả súng".

"Chúng ta bị theo dõi? Anh giỡn với tôi hả?"

Pằng!

Vừa dứt lời, Ninh Tĩnh liền nghe thấy tiếng súng, ngay sau đó kính xe lập tức vỡ nát.

A!

Ninh Tĩnh vô thức kêu lên.

"Chúng ta phải làm sao đây?", Ninh Tĩnh mất bình tĩnh, cô ta hét lên.

Cô ta chưa gặp tình huống này bao giờ.

"Cô cúi đầu xuống, đừng nói gì hết".

Trần Thanh nói.

Tiếp đó, Trần Thanh lấy bộ đàm ra nói: "Đường Võ, Đường Võ, có xe đang bám đuôi chúng ta, hơn nữa bọn chúng còn nổ súng".

"Vậy phải làm gì bây giờ, anh Thanh?", Đường Võ hỏi: "Có cần chúng tôi giúp không?"

"Không cần, các cậu cứ lái thẳng về phía trước, bảo vệ cô Nam Cung cho tốt, xe đằng sau cứ giao cho tôi".

Trần Thanh nói.

"Anh Thanh, một mình anh có xử lý được không?", Đường Võ vẫn thấy hơi lo lắng: "Hay là em bảo người đằng sau hỗ trợ anh?"

"Không cần, các cậu cứ lái thẳng về phía trước, tìm một nơi nào đó an toàn", Trần Thanh kiên định nói: "Chuyện đằng sau để một mình tôi lo là được rồi".

"Vâng, anh cẩn thận đấy nhé", một lát sau, Đường Võ mới nói.

"Xe đằng sau có súng, hơn nữa còn có mấy chiếc xe, không ít người đâu. Chúng ta có thể giải quyết được không?"

Ninh Tĩnh hoảng sợ nói: "Tôi cảm thấy chúng ta cần hỗ trợ".

"Thư ký Ninh, cô cứ cúi đầu xuống là được".

Trần Thanh đang quan sát khung cảnh bên ngoài, bây giờ làm gì đủ thời gian chờ người đến hỗ trợ cơ chứ, hơn nữa nhiều người còn vướng tay vướng chân anh hơn.

Lúc này chiếc xe đang vòng ra khỏi đường quốc lộ, nghe nói có người hẹn Nam Cung Yến tới một sơn trang ăn cơm.

Hiện giờ có mấy chiếc xe đi theo, chỉ có một con đường lên núi, không còn đường nào để quay lại cả.

Pằng!

Xịt!

Tiếng súng lại vang lên, Ninh Tĩnh nghe thấy tiếng nổ lốp xe, ngay sau đó là tiếng phanh xe.

Lúc ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy chiếc xe đang xiên ra vách núi.

A! A!

Thấy vậy, Ninh Tĩnh sợ tái mặt, cô ta hét lên thất thanh.

Cô ta biết, nếu cả người cả xe đều lăn xuống vách núi thì sẽ chết là cái chắc.

Giờ khắc này, Trần Thanh đang không ngừng xoay tay lái.

Cuối cùng anh giữ chặt vô lăng, chiếc xe dừng lại ở ngay sát vách núi.

Xe vừa dừng lại là Trần Thanh lập tức điều khiển chiếc xe đã nổ lốp này lùi về sau, chặn ngay chiếc xe vào giữa.

"Thư ký Ninh, cô mở cửa xe bên phía cô ra".

Trần Thanh nói với Ninh Tĩnh.

"Mở cửa ra thì chúng ta chỉ còn đường chết thôi", Ninh Tĩnh lo sợ nói.

Cô ta có thể tưởng tượng ra được, chỉ cần xuống xe là người đằng sau sẽ bắn chết bọn họ.

Ninh Tĩnh còn đang nói thì Trần Thanh đã rướn người về phía cô ta.

"Anh định làm gì?"

Ninh Tĩnh vội vàng hô lên.

"Thư ký Ninh, mạo phạm rồi".

Vừa nói, Trần Thanh vừa đấm vỡ cửa xe bên phía Ninh Tĩnh, anh lập tức kéo Ninh Tĩnh ra ngoài, sau đó ôm cô ta lăn về phía vách núi.

Pằng! Pằng!

Lúc này lại có đạn bắn từ đằng sau tới.

Hai người lăn vài vòng trên mặt đất.

Ninh Tĩnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta mở mắt ra nhìn, thấy bọn họ đã lăn tới vách núi rồi.

"Sắp rơi xuống rồi, dừng lại".

Ninh Tĩnh hô to.

Thế nhưng Trần Thanh không có ý định dừng lại, anh ôm Ninh Tĩnh cứ thế lăn xuống.

A!

Ninh Tĩnh che mắt thét lên.

Nhưng còn chưa thét xong thì cô ta đã nghe thấy giọng nói của Trần Thanh: "Thư ký Ninh, đừng hét nữa, cô mở mắt ra xem đi".

Ninh Tĩnh mở mắt ra nhìn, thấy Trần Thanh đang ôm mình treo ở trên vách núi, bên dưới là chân núi đen kịt.

“Thư ký Ninh, bên cạnh có một tảng đá, cô đứng ra chỗ đó đi".

Trần Thanh nói với Ninh Tĩnh.

Lúc này Ninh Tĩnh mới phát hiện ra bên cạnh có một tảng đá nhô ra, vừa đủ để một người đứng đó.

Trần Thanh đẩy Ninh Tĩnh tới đó, cô ta đứng vững trên tảng đá rồi mới khẽ hỏi: "Còn anh thì sao?"

"Chỉ đủ đứng một người thôi, cô cứ đứng đó là được".

Trần Thanh treo người bên cạnh đó nói.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ninh Tĩnh cảm thấy kinh ngạc, cô ta không ngờ là Trần Thanh lại làm được như vậy trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.

"Đâu rồi?"

"Hình như lăn xuống rồi".

"Sai người tới vách núi xem thử, nếu rơi xuống rồi thì thôi".

"Vâng".

"Mục tiêu của chúng ta là Nam Cung Yến, tông chiếc xe chắn đường này ra, chúng ta phải đuổi theo Nam Cung Yến".

Lúc này bên trên vang lên tiếng nói.

Tiếng nói vừa dứt, Ninh Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân tới gần.

Nghĩ tới chuyện bọn chúng có súng, cô ta căng thẳng tột độ.

"Cô cứ ở đây, tuyệt đối đừng nhúc nhích gì, mọi chuyện cứ giao cho tôi", Trần Thanh nói với Ninh Tĩnh.

"Có ổn không?"

Ninh Tĩnh hỏi nhỏ.

Cô ta vừa hỏi xong thì một bóng người dài ngoằng xuất hiện bên trên.

Cũng vào thời khắc này, Trần Thanh lắc người một cái, mượn lực bật lên trên.

A!

Ninh Tĩnh nhìn thấy Trần Thanh nhảy lên, sau đó một tiếng hét thảm thiết vang lên.

"Bên này có người".

"Giết hắn!"

Pằng! Pằng! Pằng!

Tiếp đó, Ninh Tĩnh nghe thấy mấy tiếng súng.

Sau khi tiếng súng dừng lại, dường như bên trên bỗng trở nên yên tĩnh.

Ninh Tĩnh đợi một lát mà không thấy tiếng động gì trên đó, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi từng cơn.

Trong lòng cô ta hốt hoảng nghĩ, chẳng lẽ Trần Thanh bị bắn chết rồi sao?

Nghĩ tới đây, Ninh Tĩnh bỗng muốn khóc, nếu không vì cứu cô ta thì Trần Thanh đã chẳng bị bắn chết.

"Thư ký Ninh..."

Đang lúc Ninh Tĩnh sắp bật khóc, giọng nói của Trần Thanh bỗng vọng tới từ phía trên
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom