• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (24 Viewers)

  • Chương 341-350

Chương 341

“Các người biết Lâm thị hợp tác với các người vẫn luôn kinh doanh lỗ vốn không?”

“Các người biết, vì mở rộng thị trường, Lâm thị đã bỏ vào bao nhiêu nhân lực vật lực, tài lực không?”

“Các người chắc chắn không biết, các người chỉ biết có bản thân mình, suy nghĩ cho lợi ích của mình, cho nên muốn phản bội Lâm thị thì phản bội Lâm thị, quay đầu lại tìm tôi, các người thật sự không biết xấu hổ à?”

Từng câu nói của Lâm Vũ Chân giống như búa tạ đập mạnh lên ngực cửa mấy sếp tổng.

‘Vẻ mặt những sếp tổng này càng lúc càng khó coi, dần dần cứng đờ ra.

Bọn họ không ngờ được rằng Lâm Vũ Chân sẽ tức giận như vậy, hơn nữa còn không hề nể mặt!

“Các người không xứng làm chủ doanh nghiệp, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ vì các người!”

Lâm Vũ Chân hoàn toàn không khách sáo, lạnh lùng nói một câu rồi đi thẳng.

Mấy sếp tổng ngơ ngác nhìn nhau, điều này hoàn toàn khác với kết quả bọn họ suy đoán.

Lâm Vũ Chân không tha thứ bọn họ, cho dù bọn họ có giả vờ thê thảm, cầu xin tha thứ, xin lỗi, Lâm Vũ Chân cũng không nhả ra, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào.

“Tổng giám đốc Lâm! Tổng giám đốc Lâm!”

Bọn họ thấy Lâm Vũ Chân đi mới kịp phản ứng, lập tức đuổi theo.

Nếu hôm nay không thể cầu xin Lâm Vũ Chân tha thứ, vậy doanh nghiệp của bọn họ có thể sẽ toi hẳn. Ở tỉnh Thiên Hải này làm gì còn có chỗ cho bọn họ dung thân nữa?

“Đứng lại!”

Bảo vệ cổng giơ tay ra ngăn cản mấy người, lạnh lùng nói: “Lời tôi vừa nói, các người nghe không hiểu à?”

Mấy người không dám tiến thêm một bước nào nữa.

Bọn họ không nghi ngờ, những người bảo vệ này sẽ thật sự dám đánh gãy chân của bọn họ!

“Chúng tôi… Chúng tôi chờ ở đây vậy! Chờ tổng giám đốc Lâm đi raI”

“Tôi cũng không tin, tổng giám đốc Lâm có thể trơ mắt nhìn công ty chúng tôi đóng cửa!”

“Đúng! Vậy cứ chờ ở đây, tổng giám đốc Lâm không thể thấy chết mà không cứu được!”

Mấy sếp tổng cắn răng, cũng không để ý tới hình tượng nữa, ngồi xếp bằng dưới đất chờ Lâm Vũ Chân đi ra.

Bọn họ không tin Lâm Vũ Chân không mềm lòng. Cùng lắm thì bọn họ tìm công nhân trong xưởng tới, bảo công nhân cầu xin Lâm Vũ Chân, lẽ nào cô sẽ có ý chí sắt đá như vậy sao?

Lâm Vũ Chân không phải là người như thết Có người thậm chí lấy điện thoại ra.

“Alo? Bảo mấy dì trong xưởng qua đây, đúng đúng đúng, văn phòng của Lâm thị. Bảo mấy dì ấy tới cầu xin tổng giám đốc Lâm…”

Mấy người bảo vệ ở cổng nghe được, vẻ mặt không khỏi càng sầm xuống.

Bọn họ đều biết Lâm Vũ Chân là người tốt, chưa từng khinh thường đám người bọn họ, thậm chí quan tâm tới bọn họ, khiến bọn họ vô cùng cảm động. Nhưng bây giờ tự nhiên có người lại lợi dụng sự lương thiện của Lâm Vũ Chân như vậy.

Điều này khiến cho bọn họ phẫn nộ!

“Muốn gây sự ở đây à?”

Giọng người bảo vệ dẫn đầu lạnh xuống, đi tới cướp điện thoại, lòng bàn tay dùng sức.

“Rác!”

Điện thoại lập tức bị bóp nát!

“Khuyên các người hãy làm người, bằng không tự gánh lấy hậu quả!”

Mấy sếp tổng bị dọa cho tái mặt, suýt nữa quên mất đây là tập đoàn Lâm thị!

Hôm qua ở đây vừa mới tập trung hơn hai ngàn người.

Hôm qua, cậu cả nhà họ Dương kia mới biến mất, bọn họ tự nhiên lại muốn lợi dụng sự lương thiện của Lâm Vũ Chân, tới uy hiếp Lâm Vũ Chân ở đây à?

Hoàn toàn là hành động tìm chết!

Bọn họ đâu còn dám nói gì nữa, lập tức chuồn sạch.

Nếu bọn họ ở lại thêm một giây, cũng khó bảo đảm những người bảo vệ sùng bái Lâm Vũ Chân liệu có nhịn được mà không ra tay với bọn họ hay không.

Trong văn phòng.

Giang Ninh ngồi dựa vào sô pha, ung dung ăn hoa quả.

Vẻ mặt Lâm Vũ Chân còn có chút phức tạp, giống như: vừa trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý kịch liệt.

Bắt cô đưa ra quyết định như vậy, đặc biệt là nghe được.

những người này dùng công nhân ở dưới đáy xã hội tới uy hiếp mình, trong lòng cô rất không thoải mái.

“Anh nói xem, em làm như vậy có đúng không?”

Cô không nhịn được mà hỏi.

Giang Ninh bóc một quả nho rồi nhét vào miệng Lâm Vũ Chân: “Chẳng lẽ có vấn đề gì à?”

Chương 342

“Bọn họ phạm sai lâm, dĩ nhiên bản thân bọn họ nên gánh chịu, dựa vào đâu mà bắt em chịu chứ?”

“Nhưng còn những công nhân kia thì sao?”

Trong lòng Lâm Vũ Chân vân có chút áy náy.

Giang Ninh thở dài: “Vợ à, sức người có hạn, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi. Hơn nữa, em đã làm rất tốt rồi: Nhiều công nhân như vậy, Lâm Vũ Chân làm sao có thể thông cảm hết được chứ?

Hơn nữa, không phải ai cũng đáng để thông cảm.

Việc này cần phải phân biệt rõ ràng.

Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, không biết nghĩ gì mà lập tức.

có tinh thần.

“Sao vậy, em không ăn nho à? Anh bóc cho em mà”’ “Không ăn”

Lâm Vũ Chân đứng lên định rời đi, cô bỗng quay đầu hôn lên má Giang Ninh một cái: “Cảm ơn chồng!”

“Sức người có hạn, em có thể không giúp đỡ được nhiều, vậy em cần phải cố gắng hơn nữa, trở nên mạnh mẽ hơn nữa, như vậy sẽ có thể trợ giúp cho càng nhiều người hơn nữa!”

Lâm Vũ Chân nói xong lại đầy ý chí chiến đấu, hào hứng chạy đi làm việc.

Giang Ninh khẽ sờ mặt mình. Hắn còn chưa kịp phản ứng về chuyện mình chỉ thuận miệng nói một câu đã làm cho Lâm Vũ Chân hưng phấn như thế. Hắn chỉ đang suy nghĩ, tối nay về mình có nên rửa mặt không nhỉ?

“Thôi quên đi, vẫn nên rửa thì hơn. Nếu không lần sau hôn môi thì mình phải làm thế nào, chẳng lẽ không đánh răng?”

Giang Ninh cười một tiếng rồi ném quả nho vào miệng mình, tiêu dao tự tại.

Lúc đó.

Sau khi bị Lâm Vũ Chân từ chối, những sếp tổng kia tất nhiên không thể ngồi chờ chết.

Mất đi chiếc thuyền lớn đang không ngừng phát triển và lớn mạnh là tập đoàn Lâm thị này, tương lai của bọn họ ở tỉnh thành gần như có thể đoán được.

Bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục leo lên cái cây to nhà họ Dương này!

Mấy sếp tổng tập trung lại nghĩ kế, nhanh chóng đạt được nhất trí, đi Kiến Châu!

Đây đã là con đường cuối cùng của bọn họ rồi.

Bọn họ lập tức mua vé máy bay, chạy thẳng tới nhà họ Dương ở Kiến Châu mà không dám ngừng nghỉ.

Cùng lúc đó.

Kiến Châu ở khu đông nam.

Kiến Châu xem như là một thành phố lớn của khu đông nam, nơi đây thương nghiệp phát triển nhanh chóng, các thế lực lớn càng giăng kín khắp nơi. Trong đó nhà họ Dương chiếm cứ ở đây hơn sáu mươi năm, người ba đời đều nắm giữ địa vị cực cao ở Kiến Châu.

Bất luận là giới trong tối hay ngoài sáng đều có người của bọn họ, thậm chí có người âm thầm gọi nhà họ Dương chính là “thổ hoàng đế” của Kiến Châu!

Nhà họ Dương ngang ngược đã có tiếng, không chỉ ngang ngược ở Kiến Châu, bây giờ ở trong cả khu đông nam đều có không ít ý kiến.

Lúc này trong đại đường nhà họ Dương,.

Ông cụ Dương Đống tóc đã bạc nhưng vẫn rất có tinh thần, tay cầm gậy gõ mạnh xuống mặt đất: “Người đâu?

Cháu trai tôi ở đâu? Nó ra ngoài đã mấy ngày cũng không gọi điện về nhà, có phải có vấn đề gì rồi không?”

“Ba, thằng bé La Lâm đã lớn rồi, ba không cần lo lắng đâu”

Dương Hoàng gia chủ nhà họ Dương đứng bên cạnh cười nói: “Nó do ba một tay bồi dưỡng tới lớn, về sau nhà họ Dương chúng ta còn phải giao cho nó, ba cứ yên tâm đi”

Dương Đống hừ một tiếng, chỉ vào Dương Hoàng mà mắng: “Con còn không biết xấu hổ mà nói vậy!”

“Con trai của mình cũng phải để ba tới dạy, còn đứa con gái kia, ba không muốn nói tới đấy!”

Dương Hoàng mỉm cười. Nói đến con gái, ông ta thật sự không dám phản bác.

Ông ta có một đứa con trai và một đứa con gái, con trai là Dương La Lâm luôn theo ông cụ học tập, chắc chắn là người thừa kế nhà họ Dương sau này. Nhưng đứa con gái này lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của ông ta.

Cho dù ông ta biết con gái mình còn muốn xuất sắc hơn con trai, thích hợp làm người thừa kế hơn, nhưng ở nhà họ Dương, không ai có thể lay động được địa vị của con trai cả.

“Con gái con đứa đang yên đang lành đi làm nữ cuồng nhân cái gì chứ? Ở bên ngoài làm xăng làm bậy! Về sau còn ai dám cưới nữa? Nhà họ Dương tôi làm sao còn làm thông gia với người ta? Hải”

Chương 343

Dương Đống tức đến đỏ cả mặt.

Ông cụ không có gì để nói về Dương La Lâm, đứa cháu này do một tay ông cụ bồi dưỡng ra được, ông cụ đương.

nhiên thỏa mãn.

Sau này, nhà họ Dương do Dương La Lâm kế thừa sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng con gái của Dương Hoàng, Dương Tiếu, bây giờ.

còn tự ý quyết định; đổi tên của mình thành Dương Tiêu!

Cô bé còn tính là con gái nữa sao?

Dương Hoàng cũng có chút đau đầu, bản thân mình chỉ có một đứa con gái, ông ta lại không thể quản giáo được.

“Ba, ba đừng nóng giận, sau này con sẽ nói nó vài câu.”

“Con nói có tác dụng à? Nếu con nói có tác dụng, bây.

giờ nó đâu biến thành bộ dạng chết tiệt đó?”

Dương Đống hừ một tiếng: “Ban đầu ba tính đưa nó đến phương bắc, làm thông gia với một nhà, để cho nhà họ Dương có thể vững chắc ở Kiến Châu thêm mấy chục năm. Bây giờ thì tốt rồi, ba dám đưa qua sao?”

“Đưa đứa con gái như vậy qua, còn không phải phá hỏng nhà người ta luôn à!”

Ông cụ không nén được cơn giận.

Nhà họ Dương trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, trong mắt những thế hệ trước như Dương Đống, chỉ có con trai mới là kế thừa gia tộc, con gái chỉ có tác dụng duy nhất là xem như công cụ để làm liên hôn với các gia tộc, đổi lại càng nhiều tài nguyên hơn cho gia tộc mà thôi.

Nhưng bây giờ Dương Tiêu thậm chí còn chẳng có nổi giá trị đó.

Dương Hoàng không dám nói lời nào, chỉ có thể gật đầu nói vâng.

“Thôi quên đi, lớn như vậy, ba cũng không quản được, chỉ mong nó đừng gây chuyện là được.”

Dương Đống lạnh lùng nói: “Mấy tháng không về nhà một lần, trong mắt nó đã không có ông già này nữa rồi!”

“Ba, ba nói quá lời. Chờ lát nữa con sẽ gọi điện thoại cho.

Dương Tiêu, bảo nó quay về thăm ba”

Dương Hoàng nói.

“La Lâm về thì bảo nó tới gặp ba”

Dương Đống phất tay một cái. Rõ ràng ông cụ chẳng để ý xem đứa cháu gái Dương Tiêu này có tới thăm mình hay không. Ông cụ chống gậy rời đi: “Lâm Tiêu không thích về thì không cần quay về nữa”

Tiên Dương Đống đi rồi, Dương Hoàng lắc đầu.

Dương Tiêu biến thành tình trạng như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là ông cụ.

Trọng nam khinh nữ. Từ nhỏ đến lớn Dương Tiêu đã không được coi trọng, cô căm hận từ khi còn nhỏ, không chịu học tập cho giỏi, ở bên ngoài gây chuyện thị phi, quen biết một đám người phức tạp.

Bây giờ thì hay rồi, còn lăn lộn ngoài đường.

Con gái con đứa mỗi ngày qua lại với đám người không đứng đản, làm hỏng nề nếp gia đình!

Dương Hoàng càng nghĩ càng giận, lập tức gọi điện thoại.

Điện thoại phải đổ chuông vài tiếng mới có người nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói lười biếng.

“Dương Tiêu, con đã bao lâu không về nhà rồi? Cũng không biết quay về thăm ông nội một lát à!”

Ông ta mắng luôn.

Bên kia im lặng một lát, bỗng truyền đến giọng nói của người đàn ông.

“Chị, ai vậy? Mới sáng sớm đã làm ầm ï không cho bọn em ngủ”

“Đúng vậy chị, chị vẫn lợi hại hơn. Hai người bọn em đều sắp chịu không nổi rồi.”

Nghe được giọng nói đó, sắc mặt Dương Hoàng lập tức trầm xuống.

Dương Tiêu rốt cuộc đang làm gì vậy?

Sao có thể ngủ cùng với hai người đàn ông chứ?

“Dương Tiêu!”

““Kêu cái gì mà kêu?”

Bên kia truyền đến giọng điệu lười biếng: “Nhà họ Dương có con hay không thì có gì khác nhau chứ? Không phải ông già đó thích Dương La Lâm à, sao có thể hi vọng con đi thăm ông ta chứ?”

“Con…”

“Ba, ba có việc thì nói, không thì con ngủ tiếp đây.”

“Dương Tiêu! Con đúng là làm ba tức chết rồi!”

Dương Hoàng vô cùng tức giận: “Anh con không thấy đâu, con còn không biết sao?”

“Sao con phải biết chứ? Ba đâu phải không biết anh ấy ham chơi, mọi người nghĩ anh ấy giỏi đến mức nào vậy”

“Con…”

Dương Hoàng sợ mình bị tức chết nên cố nén cơn giận: “Con cho người đi tìm đi. Ba biết con tìm được. Với cả, con nhanh đổi lại tên cho bai”

Ông ta cúp máy, mặt đỏ lên.

Ông ta đúng là không thể quản được đứa con gái này nữa rồi.

Nhưng ông ta không thể phủ nhận, ngoại trừ sinh hoạt cá nhân rất loạn, Dương Tiêu quả thật rất có năng lực, bất kể là trong hay ngoài giới xã hội đen, ở Kiến Châu, tên của Dương Tiêu vẫn dùng tốt hơn gia chủ như ông 1a.

Chương 344

Nếu không phải ông cụ nhận định Dương La Lâm là người thừa kế, ông ta mong Dương Tiêu tiếp nhận hơn “Nếu Dương La Lâm không chịu tranh giành, còn không.

biết về sau ai sẽ là người tiếp nhận nhà họ Dương này!”

Dương Đống mà đi, sợ rằng nhà họ Dương sẽ trở nên rối loạn. Một khi hai anh em bọn họ bắt đầu tranh đoạt, sẽ đau đầu lắm đấy.

Bên kia/ Dương Tiêu trần truồng näm ở trên giường, mái tóc rối bời, trang điểm trên mặt đã loang lổ, nhưng cô ta không hề để ý.

Bên cạnh còn có hai gã đẹp trai đang ngoan ngoãn nằm ở hai bên xoa tấm lưng tuyệt đẹp của cô ta, lấy lòng cô †a.

“Cút ngay”

Dương Tiêu ném điện thoại, mắng một câu, hai gã đàn ông lập tức đứng dậy và rời đi, trên gương mặt đầy vẻ khủng hoảng, không dám có câu nào oán trách.

Trước mặt Dương Tiêu, bọn họ chỉ là món đồ chơi mà thôi.

Nếu hầu hạ cho Dương Tiêu được vui vẻ, vậy bọn họ có thể sống rất dễ chịu, nếu khiến cho Dương Tiêu mất hứng, bọn họ thậm chí còn chẳng có mạng mà sống nữa!

Dương Tiêu xuống giường, vóc dáng cô ta cao gầy, quả thật còn gợi cảm hơn cả người mẫu. Bởi vì cô ta thường xuyên rèn luyện nên da thịt toàn thân săn chắc, thậm chí mơ hồ có thể thấy được cơ bụng.

Cô ta đứng trước gương, nhìn cơ thể của mình nhưng lại hừ lạnh.

“Nếu mình là đàn ông, còn có chuyện gì cho Dương La Lâm nữa sao”

Dương Tiêu nhặt quần áo trên mặt đất lên, tùy tiện mặc vào, lại cầm điện thoại di động lên rồi bấm số gọi.

“Dương La Lâm ở đâu?”

“Không thấy”

Bên kia điện thoại rõ ràng là chuyên chú ý tới Dương La Lâm, đáp lại rất nhanh: “Sau khi vào Thiên Hải, hôm qua bắt đầu không rõ tung tích. Hai người được anh ta điều từ nhà họ Dương tới đó cũng không rõ tung tích.”

Dương Tiêu khẽ nhíu mày: “Lẽ nào chết rồi?”

“Rất có thể’“

Cô ta đột nhiên cười ha hả, cơ thể rung lên, nếu để người †a nhìn thấy bộ phận đang xóc nảy, chắc chắn sẽ căng cả mạch máu!

“Chết à? Vậy thật sự quá tốt rồi, cũng không cần tôi ra tay nữa”

Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Người thừa kế nhà họ Dương chết, vậy trừ tôi ra, còn có ai có thể kế thừa nữa?”

“Gửi tất cả tin tức có được cho tôi”

“Vâng, đại tỷ, ngoài ra có mấy xưởng sản xuất ở bên tỉnh Thiên Hải tới, nghe bọn họ nói là đã ký thỏa thuận hợp tác với Dương La Lâm, bây giờ tìm tới nhà họ Dương.”

“Đã đến nhà họ Dương rồi à?”

“Vẫn chưa”

“Dẫn sang đây”

Dương Tiêu hạ lệnh, hoàn toàn không do dự.

Nhìn bề ngoài cô ta rất dễ nhìn, ánh mắt lại lạnh lùng tối tăm như một con rắn độc.

Cùng là vì trọng nam khinh nữ, bị người trong gia tộc ghét bỏ, Dương Tiêu hoàn toàn khác với Lâm Vũ Chân đơn thuần lương thiện.

Gô ta có thủ đoạn độc ác, vô cùng tàn bạo. Ở Kiến Châu, từ trước đến nay lại không có ai dám trêu chọc cô ta, thậm chí một vài đại lão trong thế giới ngầm cũng chỉ là thủ hạ của cô ta, là do cô ta bỏ tiền ra nuôi.

“Dương Đống à Dương Đống, Dương La Lâm chết rồi, ông có thất vọng không?”

Dương Tiêu cười lạnh, trong đôi con ngươi hiện lên sự.

xem thường và căm giận: “Người khác nghĩ ông chết mất đứa cháu trai, ai biết người chết chính là con trai ông chứ?”

Nếu để người khác nghe được lời này, nhất định sẽ gây chấn động toàn Kiến Châu!

Dương La Lâm này không phải là con trai của Dương Hoàng, mà là con trai của Dương Đống, anh em của Dương Hoàng à?

Ai có thể ngờ được, Dương Đống lại cắm sừng cho con trai mình.

Dương Đống có dục vọng khống chế gia tộc rất mạnh, còn chỉ cho phép con của mình kế thừa gia nghiệp, cho dù là cháu của mình cũng không được.

Cho nên ông cụ cũng không tha cho con dâu của mình, chiếm đoạt bà ta còn sớm hơn cả con trai mình!

“Chỉ tiếc, bây giờ nhà họ Dương là của tôi rồi”

Dương Tiêu điên cuồng cười to, đúng như danh hiệu của cô ta ở bên ngoài, nữ cuồng nhân, ngang ngược ngông cuồng: “Không biết là ai giết Dương La Lâm, tôi phải đi cảm ơn người ta mới được!”

Chương 345 Như vậy thì không cần tự mình ra tay nữa.

Dương Tiêu sớm đã quyết định, cô ta không muốn giết Dương La Lâm sớm như vậy, mà chuẩn bị chờ Dương Đống sắp chết già rồi mới thu nhà họ Dương vào trong túi.

Không ngờ gã này lại chết rồi, bớt được khối việc cho cô ta.

Tâm trạng của Dương Tiêu rất tốt;thay quần áo xong: liền tới hơi đã hẹn.

Mấy đối tác kinh doanh từ tỉnh Thiên Hải qua đều do Dương La Lâm dẫn tới, bảo là muốn hợp tác với nhà họ Dương.

Nhưng nhà họ Dương sau này do mình làm chủ, cô ta phải đồng ý mới được.

Trên ghế sô pha mềm mại có một dáng người khiến người ta miệng khô lưỡi khô. Mấy sếp tổng đã thấy.

chuyện bàn kinh doanh như vậy bao giờ.

“Vị này là?”

Một người trong đó không nhịn được mà hỏi.

“Cô chủ nhà họ Dương, Dương Tiêu.”

Dương Tiêu dựa vào sô pha, đôi chân dài thắng gác lên, mấy lão già thấy vậy thật sự không rời được tầm mắt, lại không dám nhìn chảm chằm.

“Mấy vị chính là khách quý mà Dương La Lâm nói “Không dám, không dám.”

Dương Tiêu cười lạnh một tiếng, còn biết nói không dám đấy.

Cô ta liếc nhìn, mấy gã đàn ông đều giống như ông già mục nát, nhìn qua mỗi người là biết chắc cơ thể đều đã bị tửu sắc móc rỗng.

“Tôi có biết chuyện Dương La Lâm muốn nuốt vào Lâm thị Thiên Hải. Các người chính là đối tác mà anh ấy muốn phát triển ở Thiên Hải”

Dương Tiêu lười nói nhảm: “Dương La Lâm sống hay.

chết, tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn hỏi một câu, Lâm thị này có lai lịch gì?”

Cô ta trời sinh có tính cách mạnh mẽ, nhưng không phải là người liều lĩnh.

Dù sao Dương La Lâm cũng là người của nhà họ Dương, còn được lão già xác định là người thừa kế.

Không phải người bình thường nào cũng dám lấy mạng anh ta được.

Nếu để cho lão già kia biết, có khi điên lên mà giết người cũng nên?

Đây chính là đứa con mà ông già mãi mới có được, là con trai ruột đấy!

“Tập đoàn Lâm thị là một công ty mới quật khởi ở thành phố nhỏ tại Đông Hải. Trước đây nhà họ Lâm…”

Người dẫn đầu lập tức nói ra những tin tức mình biết được.

Bao gồm tập đoàn Lâm thị tách ra, Lâm Văn thành lập Lâm thị mới, sau đó nhanh chóng quật khởi ở Đông Hải, nhanh chóng tiến vào tỉnh thành, bây giờ còn chuẩn bị bố cục ở khu đông nam, có thể nói là tiến triển cực nhanh, phát triển nhanh chóng và cực kỳ mạnh mẽ!

Bọn họ muốn hợp tác với nhà họ Dương, nếu không thể cung cấp giá trị hữu dụng cho nhà họ Dương, vậy nhà họ Dương chắc chắn sẽ không đồng ý.

Phản bội tập đoàn Lâm thị là do bọn họ đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm nơi nương tựa từ nhà họ Dương.

“Lâm Vũ Chân – tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị này có một người chồng ở rể, người chồng này rất lợi hại. Có người nói khi anh ta lưu lạc ở đầu đường, có quen biết với một người, người này bây giờ thành đại lão giới xã hội đen Thiên Hải!”

Con ngươi của Lâm Tiêu co lại: “Chồng ở rể à?”

“Đúng vậy, lúc đó, chuyện này đã chấn động cả Đông.

Hải, ông cụ nhà họ Lâm này vẫn trọng nam khinh nữ, coi thường cháu gái trong nhà, sợ cháu gái tranh gia sản với nhà con trai cả nên tìm một gã vô gia cư để gả cháu gái ra ngoài.”

“Rắc!”

Dương Tiêu nghe vậy, chén trà trong tay bỗng rơi vỡ.

Mấy người sợ đến mức không dám nói tiếp nữa.

Cô ta cười lạnh một tiếng, xem ra không chỉ có một lão.

già trọng nam khinh nữ đâu.

“Ông nói, Lâm thị này nhờ dựa vào vị đại ca xã hội đen kia mới có khả năng phát triển nhanh như vậy sao?”

“Cũng chính là Dương La Lâm gặp họa, chết trong tay đại ca kia?”

“Chắc vậy: Dương Tiêu cười, khóe miệng cong lên có chút sảng khoái. Dương La Lâm chết mới tốt. Chỉ tiếc anh ta không chết trong tay mình, thật sự lợi cho anh ta rồi.

Khi còn bé, Dương La Lâm này cũng không ít lần bắt nạt mình.

Cô ta không ngờ, Lâm Vũ Chân lại gặp phải tình cảnh tương tự với mình.

Chỉ là so sánh với mình, Lâm Vũ Chân quá mềm yếu, mặc cho người khác bắt nạt, còn nghe lời ngoan ngoãn lấy một gã vô gia cư. Đúng là sỉ nhụ!

c Nỗi sỉ nhục trong đám phụ nữ!

Chương 346

Mấy đối tác kinh doanh không dám nói lời nào. Cô chủ nhà họ Dương này có tính tình vui buồn thất thường, có hơi dọa người đấy.

Bọn họ đứng đó nơm nớp lo sợ, muốn nhìn đôi chân thon dài quyến rũ kia lại không dám, chỉ có thể thỉnh thoảng len lén liếc nhìn, sau đó lại cúi đầu “Được rồi, các người muốn hợp tác với nhà họ Dương, tôi biết rồi. Chỉ cần các người có giá trị, tất nhiên tôi sẽ đồng ý2: đ z^ 4 Dương Tiêu lên tiếng: “Nhưng trước mắt, tôi còn cần Suy nghĩ kỹ. Hoặc là, tôi phải đi tới Thiên Hải của các người để khảo sát một chút đã”

“Dạ dạ dạ, đây là điều nên làm. Cô Dương có thể nể mặt tới khảo sát chính là vinh dự của chúng tôi”

“Vâng, chúng tôi sẽ lập tức trở về chuẩn bị, chào mừng cô Dương đến chỉ đạo!”

Mấy người liên tục gật đầu, cung kính đáp.

“Ừ, ngày mai tôi sẽ đến”

Dương Tiêu vẫy tay, mấy người vội vàng rời đi, không dám làm phiền thêm nữa.

Cô ta vẫn ngang nhiên nằm trên ghế sa lon, dáng người bốc lửa gần như khiến mạch máu người ta căng lên!

“Sao một người phụ nữ có thể mềm yếu như vậy? Chỉ là một gã vô gia cư mà cô ta cũng lấy, đúng là làm mất mặt đám phụ nữ chúng tai”

Dương Tiêu mất hứng nói: “Nếu cô không dám giết, vậy.

tôi giết giúp cô!”

Cô ta chướng mắt nhất là cảnh người phụ nữ bị đè ép, bị bắt nạt, chứ đừng nói là loại bị ép buộc lại cưới người mình không thích.

Trước đó, Lâm Vũ Chân kia cũng chưa từng gặp gã vô gia cư đó đâu nhỉ?

“Người đâu”

Dương Tiêu ngẩng đầu gọi một tiếng, mấy người đi đến rất nhanh.

“Bảo Nhan Sùng để hai con hổ theo tôi tới Thiên Hải một chuyến”

“Đại tỷ, khoảng thời gian trước, có người nói Thiên Hải náo loạn gây ra động tĩnh không nhỏ, chỉ sợ là một mảnh đất thị phi, có cần tôi đi trước dò đường một chút không?”

“Không cần”

Dương Tiêu cười lạnh: “Tôi đi cảm ơn người ta, lẽ nào.

bọn họ còn muốn cầm dao đi chào đón tôi à?”

Cô ta nói xong liền lật người, chiếc váy lụa trên người liền tuột xuống, lộ ra dáng người đầy lực bùng nổ. Cho.

dù tên thủ hạ biết đại tỷ này của mình không hề giữ ý nhưng vẫn thấy không quen lắm, đành phải lập tức lui ra ngoài.

“Hừ, nếu lão già Dương Đống kia biết con trai bảo bối của mình đã chết, không biết sẽ có cảm xúc gì nhỉ?”

Dương Tiêu thầm nghĩ, mình có nên về nhà một chuyến, cố ý chọc tức lão già này hay không?

Nói không chừng ông già lại tức chết ấy chứ?

“Thôi quên đi, lão già sớm muộn gì cũng sẽ chết, cứ đi giết gã vô gia cư kia xong lại nói sau.”

Cô ta đã quyết định, liền đứng dậy xuất phát.

, Lâm Vũ Lúc đó, ở tỉnh thành, kết thúc một ngày làm việ Chân thở hắt ra một hơi.

Muốn hoàn toàn ổn định sự nghiệp ở tỉnh thành thì còn cần không ít thời gian, mấy ngày qua cô mệt không nói, Giang Ninh lái xe cũng rất mệt mỏi.

Quản gia Triệu đã sớm sáp xếp xong xuôi, chuẩn bị một gian phòng ở hội sở mặt nạ để tiện cho Giang Ninh và Lâm Vũ Chân nghỉ ngơi.

“Tiểu Triệu, anh Ninh của cô đâu rồi?”

Gô vươn vai một cái, suy nghĩ xem có nên đi bar ngâm suối nước nóng, làm SPA, thả lỏng cơ thể hay không.

“Anh ấy nói có việc nên về hội sở mặt nạ trước, đã thu xếp người đưa tổng giám đốc Lâm qua sau”

Tiểu Triệu vội vàng nói.

Lâm Vũ Chân gật đầu: “Được rồi, vậy em đi ngâm suối nước nóng với chị đi”

Cô cầm túi và dẫn theo Tiểu Triệu ra cửa. Cô mới ra khỏi cửa lớn của tòa nhà văn phòng đã thấy có một chiếc xe Hummer dừng lại ở trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ với dáng người cao gầy bước xuống, sắc mặt lạnh lùng, xinh đẹp đến mức làm người ta nhất thời không phản ứng kịp.

Cho dù là phụ nữ xinh đẹp như Lâm Vũ Chân nhìn thấy Dương Tiêu cũng kinh ngạc, phụ nữ còn có thể như vậy được sao?

“Gô… chính là Lâm Vũ Chân?”

Dương Tiêu thấy Lâm Vũ Chân nhìn mình, cô ta cũng quan sát Lâm Vũ Chân, một cô gái trong sáng như thế, trông rất mềm yếu dễ bắt nạt.

Thấy Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, Dương Tiêu nói thẳng: “Cái gã vô gia cư chiếm lấy cô ở đâu? Tôi giết chết hắn giúp côi”

Chương 347

Lâm Vũ Chân sửng sốt.

Người phụ nữ này là ai vậy!

Sao vừa mở miệng đã kêu đánh kêu giết, giết gã vô gia cư, gã vô gia cư chiếm lấy mình à?

Cô ta nói ai?

Cô ta nói Giang Ninh!

“Tôi hỏi cô đấy”

Dáng người Dương Tiêu cao hơn Lâm Vũ Chân rất nhiều, gần như bao trọn lấy cô, cô ta lạnh mặt nói: “Gã vô gia cư kia đang ở đâu? Tôi sẽ giết chết hắn giúp côI”

“Cô là ai?”

Lâm Vũ Chân không trả lời vấn đề của cô ta mà lại hỏi một câu hỏi Cô không quen biết Dương Tiêu trước mắt, càng không đồng ý để cô ta đi giết Giang Ninh.

“Cô không cần biết tôi là ai, cô chỉ cần nói cho tôi biết, gã vô gia cư kia đang ở đâu, tôi sẽ giết chết hắn”

Dương Tiêu không muốn nói nhiều, càng nhìn Lâm Vũ Chân càng phát hiện loại phụ nữ này rất thật đáng buồn.

Mềm yếu, mặc cho người ta ức hiếp còn không dám phản kháng.

“Cô không thể giết anh ấy: Lâm Vũ Chân lác đầu.

“Cô nói gì?”

Dương Tiêu híp mắt lại, sắc mặt có phần không dễ nhìn.

Cô ta tới trút giận cho Lâm Vũ Chân, không ngờ cô lại nói cô ta không thể giết?

Gã vô gia cư bắt nạt người phụ nữ, có gì không thể giết?

Cô ta muốn giết thì cứ giết!

“Anh ấy là chồng tôi, cô không thể giết anh ấy”

Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói.

Dương Tiêu thoáng ngẩn người ra, rồi bỗng cười ha hả như kẻ điên.

“Chồng của cô? Gã vô gia cư chiếm lấy cô, cô lại coi anh †a là chồng à? Nực cười!”

Sắc mặt cô ta trầm xuống: “Xem ra, cô đúng là vô dụng, quá mức mềm yếu. Tôi vốn định thông cảm cho cô, nhưng bây giờ xem ra…”

“Sao tôi lại cần cô thông cảm chứ?”

Lâm Vũ Chân nhíu mày, càng cảm thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ người phụ nữ này bị điên à?

Nghĩ đến đây, cô lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Dương Tiêu. Mấy bảo vệ thấy tình hình như vậy thì lập tức tiến lên, chắn trước người Lâm Vũ Chân, cảnh giác nhìn Dương Tiêu.

“Ha ha ha, không cần tôi thông cảm à? Cô không có tư cách để cho tôi thông cảm!”

“Đúng là làm mất mặt phụ nữ chúng ta, bị người ta đùa bỡn, bị người ta ức hiếp, lại còn chấp nhận số mệnh”

Trên mặt Dương Tiêu đầy vẻ xem thường và khinh miệt: “Loại phụ nữ như cô đáng đời bị người ta nắm giữ số phận, đáng đời bị người ta ức hiếp! Xem ra gã vô gia cư kia sống rất tốt nhỉ”

“Cô đừng nói bậy!”

Lâm Vũ Chân có phần tức giận: “Cô rốt cuộc là ai, ở đây nổi điên làm gì chứ?”

Nói những lời khó hiểu, còn nhiều lần nói mình mềm yếu, sao cô lại mềm yếu được chứ?

Còn dám nói người đàn ông của mình là gã vô gia cư, muốn giết chết anh ấy, đây không phải là bị điên thì là gì.

“Tổng giám đốc Lâm, không cần để ý cô ta, chúng ta đi thôi”

Tiểu Triệu cảnh giác bảo vệ Lâm Vũ Chân sau lưng, kéo cô rời đi. Mấy người bảo vệ ngăn cản, để cho Lâm Vũ Chân an toàn lên xe rời đi.

Dương Tiêu không đuổi theo, cô ta không thèm.

Dương Tiêu lạnh lùng liếc nhìn mấy người bảo vệ rồi không nhìn nữa. Cô ta không thèm để mắt tới bảo vệ.

“Ban đầu còn tưởng đáng để thông cảm, bây giờ xem ra là tự tạo nghiệt thôi!”

Dương Tiêu xoay người lên xe, nói: “Phải tìm ra gã vô gia cư kia. Tôi muốn đích thân giết chết hắn, ngoài ra, Lâm Vũ Chân này… Hừ!”

Một người phụ nữ không đáng để thông cảm, cũng không cần thiết phải giữ lại nữa, chỉ tổ làm mất mặt phụ nữ!

Chiếc xe Hummer lao nhanh như tên bắn, chẳng mấy chốc đã biến mất ở đầu đường.

Lâm Vũ Chân đến hội sở mặt nạ, trong lòng còn có chút sợ hãi.

Sao mình lại có thể gặp phải kẻ điên như vậy chứ?

“Xã hội này sao vậy? Sao có lắm người điên thế?”

Tiểu Triệu kéo Lâm Vũ Chân, trên mặt vẫn còn có chút khiếp sợ: “Tổng giám đốc Lâm, về sau mình cứ bảo anh Cẩu bảo vệ chúng ta đi”

Quá đáng sợi Trong sân sau, Giang Ninh đang cùng quản gia Triệu pha trà, thấy Lâm Vũ Chân đi nhanh tới, trên mặt còn có chút hoang mang.

“Xảy ra chuyện gì?”

Giang Ninh hỏi: “Sao em sợ thế?”

“Em gặp phải một kẻ thần kinh, còn là con gái nữa”

Lâm Vũ Chân vỗ ngực: “Cô ta nói muốn giết anh để giúp em trút giận!”

Giang Ninh ngẩn người. Giết mình để giúp Lâm Vũ Chân trút giận à?

Đây là đạo lý gì vậy?

Chương 348 “Xem ra là người đó tới rồi.”

Quản gia Triệu rót cho Lâm Vũ Chân một chén trà, thản nhiên nói: “Vị nữ cưồng nhân Kiến Châu kia”

“Ai cơ?”

Lâm Vũ Chân uống một ngụm trà để bớt khiếp sợ, tò mò hỏi. Nữ cuồng nhân gì vậy, nghe ngang ngược quá vậy.

“Cô cả nhà họ Dương, Dương Tiêu, em gái của Dương La Lâm” , Quản gia Triệu đã thu thập đủ tin tức liên quan tới nhà họ Dương. Dương La Lâm biến mất, nhà họ Dương chắc chắn sẽ biết, nhưng không ngờ là Dương Tiêu này tới trước.

“Cô gái này vốn tên là Dương Tiếu lại tự mình sửa tên, giống như đàn ông vậy. Nhà họ Dương trọng nam khinh nữ, từ nhỏ cô ta đã không được người trong nhà coi trọng, ngay cả người thừa kế cũng sớm được chỉ định, chính là Dương La Lâm. Dương Tiêu này tất nhiên là không phục”

Quản gia Triệu nói: “Đương nhiên, trước mắt đã thấy được, thực lực của Dương Tiêu mạnh hơn Dương La Lâm rất nhiều, trong và ngoài giới xã hội đen Kiến Châu đều có mạng lưới quan hệ rất lớn”

Giang Ninh híp mắt lại: “Còn là một nữ bá vương”

“Vậy tại sao cô ta lại muốn giết Giang Ninh?”

Lâm Vũ Chân tức giận nói: “Cô dựa vào đâu chứ?”

“Ha ha, vừa rồi tôi đã nói. Từ nhỏ cô ta đã không được coi trọng, cho nên cô ta rất hiếu thắng, còn vô cùng ngang ngược, đặc biệt là không thể chịu được khi thấy phụ nữ bị bắt nạt. Mấy năm nay thật ra có rất nhiều đàn ông chết dưới tay cô ta.”

Quản gia Triệu thở dài.

Lúc nhỏ từng trải hoàn cảnh giống nhau, nhưng Lâm Vũ Chân trước mắt này vẫn duy trì sự hồn nhiên, lương thiện của mình, còn Dương Tiêu kia lại thành một nữ ma đầu không hơn không kém.

Trong mắt cô ta, Giang Ninh với thân phận gã vô gia cư này còn cưới Lâm Vũ Chân, chính là đối tượng chắc.

chắn phải chết.

Giang Ninh nghe xong, không khỏi lắc đầu: “Loại phụ nữ này đúng là ngứa đòn”

Còn muốn chinh phục tất cả, cho dù là đàn ông cũng không biến thái như Dương Tiêu. Tâm lý của người phụ nữ này chắc chắn đã bị vặn vẹo rồi.

“Vũ Chân, cô từ chối cô ta rồi sao?”

Quản gia Triệu đột nhiên hỏi.

“Chắc chắn rồi”

Lâm Vũ Chân nói.

Làm sao cô có thể đồng ý để người ta đi giết người đàn ông của mình được.

“Vậy sợ rằng, cô ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu”

Lâm Vũ Chân nghe vậy vân không có phản ứng gì, nhưng vẻ mặt Giang Ninh lập tức trầm xuống.

Muốn giết mình, hắn hoàn toàn không để ý. Trên thế giới này có quá nhiều người muốn giết chết mình. Loại nhân vật như Dương Tiêu sợ rằng cũng phải xếp hàng sau mấy chục nghìn người đấy.

Nhưng cô ta dám có bất kỳ suy nghĩ nào muốn tổn thương Lâm Vũ Chân, vậy chỉ còn một con đường chết!

Chỉ cần có ý định này, Giang Ninh sẽ không cho cô ta bất cứ cơ hội nào.

Quản gia Triệu đứng lên. Ông ta có thể cảm giác được sát khí nồng đậm phát ra từ trên người Giang Ninh. Chỉ cần có người uy hiếp đến an toàn tính mạng của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh sẽ không để yên.

Một khi có chuyện xảy ra thì sẽ không có cách nào cứu vãn được, Giang Ninh hiểu rõ điều này hơn bất kỳ ai khác.

“Cậu Giang, tôi đi thu xếp.”

Quản gia Triệu khẽ gật đầu với Lâm Vũ Chân rồi đi ra ngoài.

Lâm Vũ Chân liếc nhìn Giang Ninh, hơi nhăn mũi.

“Giang Ninh, anh đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu.

Em kệ bà điên kia là được mà”

Giang Ninh lắc đầu: “Em kệ cô ta, cô ta vẫn có thể sẽ tìm em. loại phụ nữ tâm lý biến thái này sẽ không chịu nói đạo lý với em đâu.”

“Hai ngày tới, em cứ ở hội sở mặt nạ, việc công ty, anh sẽ sai người mang qua cho em”

“Giang Nin “Gọi chồng”

“Chồng… vậy em chẳng phải là thành chim hoàng yến à”

Giang Ninh hừ một tiếng: “Sao, em không chịu à?”

“Đương nhiên… là chịu rồi”

Lâm Vũ Chân đáp.

Mạng lưới tình báo ở tỉnh thành nhanh chóng tản ra ngoài, trong thời gian ngắn ngủi đã xác định được vị trí của Dương Tiêu!

Chương 349

Giang Ninh không cho phép sự an toàn của Lâm Vũ Chân tồn tại bất kỳ mối đe doạ nào, không thể cho phép!

Đặc biệt là ở Thiên Hải này, ở nơi hán hoàn toàn khống chế.

Giang Ninh cảm giác mình vẫn quá mềm lòng, không chuyển chiến trường lạnh lùng, nghiêm khác tới thành phố.

iêu N,, nghĩa. it nhà xưởng, bây ở trong một xưởng gia công, còn dẫn theo hai ên người, đó là hai trong số ngũ hổ nối tiếng trong thế giới ngầm ở Kiến Châu, là Sơn Hổ và Liệt Hổ, thực lực rất mạnh.”

Đây là tin tức quản gia Triệu nhận được.

Hoàng Ngọc Minh dẫn theo mười người của anh Cẩu, không định giữ lại hậu chiêu gì.

Mục đích của đối phương chính là nhằm vào Giang Ninh ‘và Lâm Vũ Chân, loại tai hoạ ngầm này tuyệt đối không thể giữ lại!

Giang Ninh ngồi trên xe, hơi híp mắt lại: “Dừng xe.”

“Dừng xe?

Hoàng Ngọc Minh sửng sốt.

“Mọi người đi bao vây tiêu diệt hai cao thủ này, nếu không địch lại thì có thể thả cho bọn họ rời đi”

Giang Ninh nói: “Tôi xuống xe ở đây.”

Hoàng Ngọc Minh vừa nghĩ đã lập tức hiểu ra: “Vâng!”

Chiếc xe dừng lại, Giang Ninh lập tức xuống xe. Còn đám người Hoàng Ngọc Minh vẫn lao về phía mục tiêu đã xác định.

Giang Ninh châm một điếu thuốc, trong mắt hiện lên sự ngoan độc.

“Đồ đàn bà điên, cô tốt nhất đừng tự tìm đường chết!”

Một giây tiếp theo, hắn giống như bốc hơi, lập tức không thấy tung tích.

Công ty sản xuất Đức Long chính là một trong số những công ty đã phản bội lại tập đoàn Lâm thị lần này. Ông ta nhận được điện thoại báo Dương Tiêu muốn tới khảo sát thì có hơi căng thẳng, lại có chút hưng phấn.

Chỉ cần có thể được Dương Tiêu đánh giá cao, cho dù bỏ cái xưởng ở tỉnh Thiên Hải này, ông ta cũng thấy đáng.

Ông ta chỉ cần tìm người hỏi thăm một chút là biết ngay Dương Tiêu có địa vị thế nào.

Dương La Lâm tung tích không rõ, chỉ sợ người thừa kế của nhà họ Dương trong tương lai sẽ là Dương Tiêu này, càng không cần phải nói bản thân Dương Tiêu lại có bối cảnh rất sâu, là một chiếc thuyền lớn!

“Nhanh lên, nhanh lên! Tất cả đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Tôi nói cho các người biết, người tới khảo sát hôm nay là nhân vật lớn đấy!”

Lưu Phi la lớn: “Xưởng chúng ta có thể phát triển hay không, các người có thể nhận được nhiều lương hơn hay không là xem biểu hiện của mọi người đấy!”

“Phải cho lãnh đạo lòng tin, làm cho cô ta tin tưởng xưởng của chúng ta, có thể mang đến lợi nhuận cho bọn họ, cô ta mới phải cần chúng ta, mới muốn đầu tư, hiểu không?”

Trong loa, giọng nói của Lưu Phi cực lớn. Ông ta đã nói nhiều lần, giọng cũng khàn khàn, chỉ sợ những công nhân này quá ngu ngốc, nghe không hiểu.

“Tổng giám đốc Lưu, xe tới rồi!”

Thư ký chạy vào.

Lưu Phi vừa nghe vậy, lập tức nhảy xuống đài cao, suýt nữa thì không đứng vững.

“Đi đi, tất cả đều đi đón cô Dương, nhanh lên!”

Ông ta dẫn theo mấy lãnh đạo của nhà xưởng, lập tức chạy ra cửa đón tiếp.

Nhìn chiếc xe Hummer kia dừng lại ở cửa, Lưu Phi lập tức chạy tới, hơi khom người, cung kính nói: “Cô Dương?”

“Cạch!”

Cửa xe mở ra, người xuống lại không phải là Dương Tiêu.

“Sếp Dương đã vào xưởng của các người rồi”

Một người trong đó lạnh lùng nói: “Khảo sát gì chứ, ông tưởng là khảo sát còn để cho ông có thời gian nữa à?”

Lưu Phi ngẩn người, sau đó bất chợt hiểu ra, là cải trang vi hành!

Những nhân vật lớn kia đều thích làm điều này, thật may là mình đã thu xếp xong tất cả, chắc hẳn vẫn kịp.

“Dạ dạ dạ, anh nói đúng, tư duy của cô chủ chắc chắn không giống với chúng tôi, làm sao tôi đoán được chứ”

Lưu Phi ngượng ngùng cười nói: “Vậy hai người…”

“Chúng tôi sẽ chờ ở bên ngoài. Các người làm chuyện của các người đi, bình thường nên làm gì thì làm đó”

Người kia nói xong lại lên xe, khóa cửa xe lại.

Trên mặt Lưu Phi có chút lúng túng, bị người xem thường như vậy, ông ta lại không dám nói một câu nào, chỉ vội ngoắc tay, gọi mấy lãnh đạo qua rồi hạ giọng nói.

“Cô Dương đã vào xưởng rồi! Đám con lợn các người không ai phát hiện ra à?”

“Không, chúng tôi không thấy có người lạ nào bước vào cả”

“Đúng vậy, tôi sớm đã thông báo với bảo vệ, có người bước vào sẽ lập tức báo cáo lên.”

“Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ?”

Lưu Phi hận không thể đá bọn họ một phát: “Còn có thể làm sao nữa? Các người đi tuần tra đi, đừng để xảy ra vấn đề, đừng để cho cô Dương phát hiện ra vấn đề!”

Một đám người lập tức chạy về nhà xưởng, nơm nớp lo sợ giống như sắp gặp kẻ địch lớn vậy.

Mà giờ phút này, trong xe Hummer cũng chỉ có hai người, cả hai đều có vẻ mặt lạnh lùng, sát khí nặng nề!

Chương 350

“Đại tỷ đi rồi à2”

“Đi rồi, cô ta thích tự mình ra tay”

“Vậy chúng ta thì sao?”

“Đối thủ của chúng ta cũng tới rồi”

Nói xong, chiếc xe Hummer đột nhiên khởi động, chân ga bị đạp mạnh và lập tức quay đầu, lao về phía xa. Mà các! hông xa €ö hai chiếc nhanh đến, thấy xe Hummer tăng tốc rời đi, bọn họ liền đuổi theo.

“Đuổi theo bọn họ!” | Hoàng Ngọc Minh hạ lệnh.

“Hừ, dám xuống tay với chị dâu tôi, xem anh Cẩu đây lấy mạng các người!”

“Còn khoác lác không biết ngượng là muốn giết đại ca, chỉ dựa vào các người à?”

Lão nhị cũng tức giận nói.

Bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, muốn ra tay thì phải giết sạch sẽt “Đại ca thông báo, có thể đánh được thì đánh, không thể đánh được thì để cho bọn họ đi”

Hoàng Ngọc Minh lại mở miệng.

“Cái gì? Còn thả bọn họ đi à?”

Anh Cẩu có phần không hiểu.

Hoàng Ngọc Minh trừng mắt nhìn anh ta: “Kẻ địch lần này thông minh hơn nhiều, người ta tới không phải để liều mạng với chúng ta, cậu còn không rõ sao?”

Anh Cẩu lắc đầu.

Đối với những chuyện phải động não như vậy, anh ta trời sinh đã thiếu một chút thiên phú rồi.

“Điệu hổ ly sơn!”

Con ngươi của Hoàng Ngọc Minh co lại. Anh dám khẳng định, trên chiếc xe trước mặt kia chắc chắn không có Dương Tiêu, chỉ có hai con hổ.

Mà mục đích của hai con hổ này chỉ là tới thử thăm dò xem nước ở Thiên Hải rốt cuộc sâu bao nhiêu.

“Hừ, cũng được, vậy để cho chúng ta thử xem nước bên phía Kiến Châu sâu bao nhiêu!”

“Rầm rầm rầm”

Chiếc ô tô tăng nhanh tốc độ, lại vội vàng đuổi theo. Hai chiếc xe một trái một phải, trực tiếp ép cho chiếc xe.

Hummer ngừng lại!

“Vù…

“Vù..”

piún Cửa xe mở ra, đám người anh Cẩu lập tức xông tới, không hề do dự bao vây chiếc xe Hummer.

Mà cửa chiếc xe Hummer mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ bước xuống, trên mặt lộ vẻ khinh thường, hoàn toàn không để ý tới đám anh Cẩu.

Bọn họ nhìn lướt qua mộ Ninh là ai!”

vòng, lạnh lùng nói: “Giang Hoàng Ngọc Minh cười lạnh một tiếng: “Tìm tôi à?”

Trong nháy mắt, trong mắt hai người ánh lên vẻ ngoan độc, bọn họ không nói thêm một lời.

“Giết!”

Hai người lao thẳng về phía Hoàng Ngọc Minh, vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu!

“Hừ, đâm đầu vào chỗ chết!”

Đám người anh Cẩu cũng ra tay, mười người liên thủ lại giống như bầy sói lao nhanh, ngăn cản phía trước Hoàng Ngọc Minh, lộ rõ sát cơ.

Cuộc chiến đấu hết sức căng thẳng!

Mà cùng lúc đó, ở hội sở mặt nạ.

Lâm Vũ Chân ngồi ở sân sau, vươn vai một cái. Cô đã xử lý xong hết tài liệu cần giải quyết trên bàn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

“Chim hoàng yến, làm chim hoàng yến của anh, Giang Ninh thối, anh thích nhỉ!”

Cô hừ một tiếng, Giang Ninh lại còn dám uy hiếp mình, làm chim hoàng yến của hắn à, cô thèm vào.

Nhưng Lâm Vũ Chân biết, Giang Ninh làm vậy là để bảo vệ cô, bảo đảm an toàn cho cô, cô đương nhiên không thể từ chối.

“Làm chim hoàng yến cho một kẻ đàn ông vô dụng như vậy, có phải cô cảm thấy rất vinh dự không?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn lên, là Dương Tiêu!

Không ngờ cô ta đã vào hội sở mặt nạ, lúc này trên người mặc trang phục của nhân viên, trong tay nâng một khay rượu.

“Cô… sao cô có thể vào được?”

Trong mắt Dương Tiêu hiện lên sự điên cuồng, tay rút một con dao găm từ dưới khay rượu ra, nói với vẻ hung ác: “Tôi tới… để lột da con đàn bà đê tiện nhà cô!”

Thấy con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh, Lâm Vũ Chân liền sợ hãi!

Dương Tiêu này bị điên rồi sao?

Cô ta lẻn vào hội sở mặt nạ là để giết mình à?

Cô ta thật sự bị điên rồi!

*A.”

Lâm Vũ Chân hét to một tiếng, vội vàng lùi lại, trong lúc quá hoảng loạn đã đụng phải cái bàn.

Chiếc bàn đổ, cô mất thăng bằng, quay đầu lại thì trông thấy Dương Tiêu đã xông đến rồi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom