• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (20 Viewers)

  • Chương 1204-1208


Chương 1204:

“Thật ra anh không tin đâu.”

Giang Ninh mỉm cười, nói thành thật: “Có lẽ trên thế giới này nào có thần linh sẽ rảnh rỗi để quản chuyện tình yêu của nhiều người như vậy. Thật phiền phức”

“Vậy em rất phiền phức sao?”

“Có một chút” Lâm Vũ Chân bĩu môi.

“Em phiền phức chỗ nào?”

“Anh không thể lúc nào cũng được ôm em, điều đó khiến anh rất buồn phiền” Giang Ninh dừng bước chân, đưa tay ra kéo Lâm Vũ Chân vào trong lòng mình.

Hướng mặt về biển rộng, làn gió biển thổi lướt qua bên tay của Lâm Vũ Chân. Vào giây phút này cô cảm thấy rất tốt.

Ở phía xa vang lên tiếng sóng biển đập vào đá ngầm, còn tiếng chim hải âu kêu trên bầu trời. Thời tiết như vậy có thể khiến tâm tình nổ tung.

“Chồng à, anh chuẩn bị điều ngạc nhiên cho em sao?”

Lâm Vũ Chân đột nhiên cười gian xảo.

Cô cảm thấy Giang Ninh chủ động bảo đưa mình đến đảo.

Càn Khôn này thì nhất định đã sắp xếp gì đó.

Hơn nữa Tô Vân và anh Cẩu đã rời đi, điều này không phải là cố ý đi chuẩn bị sao?

Dù sao trong tiểu thuyết đã viết như vậy.

Lâm Vũ Chân vốn không muốn hỏi, nhưng cô thật sự không thể nhịn được. Cô rất muốn biết.

“Thông minh đó.”

Giang Ninh giả vờ làm bộ dạng vô cùng ngạc nhiên: “Em biết những điều này sao? Nhưng chắc chắc không đoán được đâu” Nói rồi anh cầm lấy tay Lâm Vũ Chân, đi thẳng đến phía đá duyên Tam Sinh.

Cùng lúc đó!

Còn có một nhóm người trên đảo Càn Khôn, bọn họ đang cẩn thận đến gần đá duyên Tam Sinh đó.

Mỗi người bọn họ đều mặt áo chui cổ, trong đôi mắt ngập tràn vẻ cảnh giác và chăm chú.

Mà người dẫn đầu chính là Phương Mật!

Vẻ mặt của ông ta hơi khó coi, toát lên vẻ tái nhợt giống như đã bị ăn mất một nửa linh hồn.

Trong tay Phương mật cầm một cái nút, lúc này tay ông ta vẫn hơi run rẩy.

“Đã chuẩn bị xong rồi!”

Phương Mật hạ thấp giọng: “Đợi những người đó mang thứ bên cạnh Giang Ninh đi rồi nổ chết cậu ta”

“Làm xong chuyện này chúng ta mới có thể sống được, nếu không mọi người đều phải chết ở nơi đây” Ông ta không biết những người này muốn lấy cái gì trên người Giang Ninh, đó không phải là điều ông ta có thể hỏi. Ông †a chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ giao để đổi lại tính mạng của mình.

Phương Mật không biết viên thuốc màu đen đó là gì, ông cảm thấy tay chân của mình mềm nhũn lại. E rằng tác dụng của thuốc đã phát huy rồi.

Ông ta núp ở trong rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, nhìn vị trí của đá duyên Tam Sinh từ phía xa và chời đợi Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân đi đến gần.

Phương Mật rất căng thẳng, thậm chí còn thấy sợ hãi.
Chương 1205:



Ông ta từng thấy sức mạnh của Giang Ninh và hiểu rất rõ, nếu như ông ta không thể giết chết Giang Ninh thì cũng có nghĩa mình phải chết mà không nghi ngờ gì cả.



“Đến rồi” Đột nhiên toàn thân Giang Mật rất căng thẳng, lông gà lông vịt nổi hết cả lên. Nhìn thấy Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân từ phía xa, hai người họ nói nói cười cười và đang đi về phía đá duyên Tam Sinh.



Ngay tại lúc này Phương Mật chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập thình thịch, cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt.



Cho dù ông ta cầm cái nút trong tay, chỉ cần ấn xuống là Giang Ninh và Lâm Vũ Chân sẽ tan tành trong nháy mắt.



Nhưng trong lòng ông ta vẫn còn lo sợ.



Giống như người đi đến đây không phải là con người, mà là… Một vị sát thần vô cùng mạnh mẽ kinh sợ.



“Ực ực..’ Phương Mật chuyển động yết hầu, cái tay cầm cái nút run lên dữ dội.



Đột nhiên ông ta quay đầu lại nhìn người bên cạnh mình: “Dựng tinh thần lên cho tôi!”



Nói rồi ông ta hít một hơi sâu, hồi hộp đến mức giọng nói cũng run rẩy: “Nhớ chưa? Một khi những người đó cướp được đồ từ trên người Giang Ninh thì tôi lập tức ấn xuống nổ chết Giang Ninh và Lâm Vũ Chân. Cho dù bọn họ không chết thì các cậu cũng phải giết chết bọn họ, đã hiểu chưa?”



Phương Mật không ngờ rằng người ngồi xổm bên cạnh ông ta lại vô cùng bình tĩnh. Anh ta không hề lo lắng gì mà chỉ khẽ gật đầu.



“Tôi quá hiểu rồi”



Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía đá duyên Tam Sinh.



Ở phía xa xa, Giang Ninh cầm tay Lâm Vũ Chân đã đi đến.



Dường như hai người họ không hề cảnh giác nơi này đã trở thành một nơi vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi mạng sống của bọn họ. Hai người vẫn bước nhàn nhã, ung dung thong dong đi đến.



Đá duyên Tam Sinh rất lớn khoảng chừng hơn ba mươi mét vuông, hình thù rất kỳ lạ. Góc cạnh của nó đã bị mai một theo gió thổi mưa đánh bao nhiêu năm qua.



Phần nghiêng của hòn đá dùng để khắc bốn chữ lớn rồng bay phượng múa: đá duyên Tam Sinh.



Lâm Vũ Chân đưa tay ra chạm lên tấm đá lớn, cô chỉ cảm nhận được cơn lạnh từ hòn đá đang truyền vào trong tay mình.



Gió biển thổi lướt qua càng mát mẻ hơn.



Điều này khiến cô cảm thấy rất thoải mãi dễ chịu trong cái thời tiếtt nóng bức này.



“Nghe nói chỉ cần nhắm mắt lại, trong lòng thầm đọc tên người mình yêu nhất một nghìn lần thì hai người có thể đầu bạc răng long.”



Giang Ninh khẽ nói: “Hơn nữa đọc càng lâu thì càng linh nghiệm” Lâm Vũ Chân quay đầu, nửa tin nửa ngờ mà nhắm mắt lại.



“Phải luôn nhắm mắt sao?”



“Ừm, phải luôn nhắm mắt lại, đến khi anh gọi em thì mới mở ra” Giang Ninh cầm một cánh tay khác của Lâm Vũ Chân, đồng thời đặt lên trên tảng đá.



Giá thổi bên tai rất lớn vang lên tiếng ù ù.



Lâm Vũ Chân ngoan ngoãn nghe lời mà nhắm mắt lại hai tay đặt lên trên tảng đá duyên Tam Sinh, trong lòng thâm đọc tên của Giang Ninh.



“Giang Ninh, Giang Ninh, Giang Ninh, Giang Ninh…”



Trong lòng cô, bên tai cô, trong đầu cô đều là cái tên Giang Ninh này.
Chương 1206:



Lúc này dường như xung quanh không nghe thấy được, chỉ có cái tên Giang Ninh không ngừng vang vọng.



Nhìn gương mặt nghiêm túc thậm chí là thành kính của Lâm Vũ Chân, Giang Ninh tràn ngập vẻ dịu dàng.



Nếu như không phải thật sự muốn cả đời này không rời xa mình, sao Lâm Vũ Chân lại có thể nghiêm túc được như vậy.



Cho dù rõ ràng Lâm Vũ Chân nghe thấy điều này giống như là giả, nhưng cô vẫn tin tưởng.



“Đợi sự bất ngờ của anh nhé” Giang Ninh khẽ nói.



Nói rồi anh quay đầu, nhìn thấy cách đây không xa có mấy người đang đi đến, vẻ mặt của anh vẫn không hề thay đổi gì cả.



Ở khắp bốn hướng đều có người đi đến, tất cả đều chặn kín con đường chạy trốn của Giang Ninh và Lâm Vũ Chân.



Người sứ giả thứ bốn, Trịnh Càn Khôn!



Sứ giả thứ tám, Truy Mệnh!



Sứ giả thứ chín, Thạch Phá Thủ!



Còn có cả người kiểm soát vòng dưới đất đảo, Nam Bá Thiên.



Bốn người họ đều chậm rãi cất bước đi, bao vây Giang Ninh.



Bốn cặp mắt toát lên vẻ lạnh lùng và sát khí khóa chặt Giang Ninh, không cho anh thêm cơ hội sống sót.



Nhìn thấy bốn chiếc mặt nạ quen thuộc này, Giang Ninh đột nhiên bật cười.



Anh giơ ngón tay ra khoa tay múa chân làm dáng vẻ súng lục, nhắm về những người trước mặt mình: “Các ông bị bao vây rồi” Nghe vậy đôi mắt dưới tấm mặt nạ của Trịnh Càn Khôn đột nhiên trở nên khinh thường.



Bọn họ bị bao vây rồi?



Bốn người bọn họ bị một mình Giang Ninh bao vây sao?



Đồ ngạo mạn!



“Giang Ninh, cậu không chạy được đâu” Trịnh Càn Khôn nói: “Ngày hôm nay, ở đảo Càn Khôn này chính là mộ của cậu. Có người phụ nữ của cậu đi cùng, cậu có thể nhắm mắt được rồi”



“Đừng nói linh tinh nữa, bảo cậu ta giao nộp sách về quyền thuật ra đây.”



Thạch Phá Thủ hừ lạnh nói: “Chúng ta lại đi tìm sách về quyền thuật trên đảo Càn Khôn, ba tờ sách về quyền thuật là đủ rồi”



“Đúng vậy, giết cậu ta trước tiên rồi hãng nói những thứ khác sau, tránh gây ra thêm nhiều phiền toái hơn” Truy Mệnh nhìn Giang Ninh, không biết rốt cuộc người thanh niên này sợ gì không.



Chủ thượng đã ba lần bảy lượt lựa chọn không tấn công trực tiếp Giang Ninh, anh đã thu tập nhiều hơn so với bọn họ trong chục năm qua?



Giang Ninh không nói gì mà liếc nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Nam Bá Thiên.



Trong số bốn người họ chỉ có ông ta là không đeo mặt nạ.



“Mọi người cũng đều là vì sống sót mà thôi.”



Nam Bá Thiên cười tủm tỉm nói: “Cậu phá hỏng quy tắc trong giới dưới lòng đất của Nam Đảo, khiến tôi rất khó làm người đấy”



“Đã như vậy thì chỉ có thể để cậu chết.”



Khí thế trên người bốn người dần dần bay lên!
Chương 1207:



Bốn cao thủ bậc thầy cùng nhau vây giết Giang Ninh!



Tựa như bốn lưỡi đao băng lạnh lẽo, cực kỳ lạnh giá!



Nhưng Giang Ninh vẫn chẳng mảy may sợ hãi chút nào.



Thậm chí ở đằng sau anh, hai tay Lâm Vũ Chân vẫn đang chạm vào đá duyên Tam Sinh, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nghiêm túc đọc thầm tên của Giang Ninh.



“Tôi cũng chờ các ông lâu lắm rồi.”



Vì cục diện ngày hôm nay, Giang Ninh cũng đã tốn không ít tâm tư.



Cuối cùng những tên ngu xuẩn này vẫn bị lừa, chỉ tiếc là từ đầu đến cuối Chủ thượng vẫn không xuất hiện.



Điều này quả thật là đáng tiếc.



Bằng không hôm nay đã có thể một mẻ hốt gọn bọn họ!



“Vùt”



“Vùt”



“Vùt”



“Vùt” Bốn người đồng thời ra tay!



Hóa thành bóng mờ từ bốn phương tám hướng cùng lúc nhằm vào Giang Ninh.



“Giết!”



Nam Bá Thiên chợt quát một tiếng, ông ta biết hôm nay bản thân đã ra tay thì tên Giang Ninh kia phải chết, nếu không ông ta sẽ xong đời.



Đấm một quyền, tiếng nổ vang dội!



Quyền kình ngút trời!



“Âm!”



Bốn người cùng nhau ra tay, không muốn cho Giang Ninh bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.



Mà Giang Ninh đứng ở đó, chậm rãi mở rộng bước chân, đứng tấn vững vàng, động tác chậm chạp giống như đang luyện công, vốn không hề quan tâm rằng giờ phút này có bốn cao thủ tuyệt đỉnh đang vây giết anh!



“Quyền thuật Cực Đạo này nói về một Cực Đạo.”



“Thế nào là Cực Đạo?”



“Nhanh nhất!”



“Mạnh nhất “Bá đạo nhất!”



Giang Ninh giống như đang lẩm bẩm một mình, lại giống như đang nói với bốn người họ.



Anh chậm rãi giơ nắm đấm lên, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, đứng tấn, tựa như trong trời đất này chỉ có một mình anh!



“Ầm…’’



Đột nhiên Giang Ninh đánh ra một quyền, ở trước mặt Truy Mệnh, rõ ràng còn cách xa ông ta mấy bước, nhưng quyền kình điên cuồng làm dấy lên một trận gió lớn, mạnh mẽ ép đi!



“Âm!”
Chương 1208:



Sắc mặt Truy Mệnh thay đổi, nghiêng người tránh né, khinh thường mà cười khẩy một tiếng.



“Cậu cho rằng những thủ đoạn này sẽ có tác dụng với chúng tôi ư? Đây chẳng qua là…”



Ông ta còn chưa nói xong, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi!



Giang Ninh đã đến gần ngay trước mặt!



Năm đấm thép kia không ngừng được phóng to, tựa như một ngọn núi lớn mạnh mẽ đè xuống, Truy Mệnh cũng chẳng còn quan tâm mình đã nói xong hay chưa, vội vàng nâng hai tay lên chống đỡ…



SÁ Khi vừa mới tiếp xúc, trong lòng Truy Mệnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sức lực này vẫn còn xoàng xĩnh lắm, chỉ cần đánh tan đi…



Ý nghĩ trong lòng ông ta còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một luồng quyền kình vô cùng điên cuồng chợt bùng nổ trong chớp mắt!



Một lớp lại một lớp, từng lớp chồng lên nhau, cực kỳ bá đạo!



Ầm!



Truy Mệnh kêu thảm thiết một tiếng, cả người bay ngang ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, mở miệng ọe một tiếng phun ra máu tươi, vẻ mặt đầy kinh hãi.



“Chuyện này… sao có thể như vậy được!”



Ông ta là cao thủ bậc thầy, thực lực xếp nhóm đầu trong mười sứ giả, cho dù là đối mặt với Bàng Phi Nham, anh ta cũng không cảm thấy bản thân kém cạnh.



Tại sao… tại sao có thể như vậy!



Chẳng lẽ Giang Ninh đã nắm được chiêu thức trên hai trang quyền thuật?



Không chỉ là ông ta, mà ba người còn lại cũng đều thay đổi sắc mặt, không ngờ Giang Ninh vừa ra tay đã đáng sợ như thế.



“Giết cậu ta!”



Nam Bá Thiên không biết những chuyện khác của Giang Ninh, lúc này thấy Giang Ninh vẫn còn dám phản kháng, nào còn lo lắng được nhiều như vậy.



Giang Ninh không chết thì người chết chính là ông ta!



“Vù…



Ông ta xông lên trước, hai tay trở thành đao, ra sức bổ nhào về phía Giang Ninh.



Mà Giang Ninh vẫn đứng tấn vững vàng như cũ, thậm chí nhìn động tác còn có chút vụng về, nhưng trong lòng mấy người Trịnh Càn Khôn đã dấy lên sóng to gió lớn!



Trong mắt người ngoài nghề, động tác của Giang Ninh rất vụng về, hơn nữa tốc độ còn rất chậm.



Nhưng trong mắt mấy người Trịnh Càn Khôn… loại cảm giác cẩn thận tỉ mỉ như thế quả thật khiến trong lòng bọn họ chấn động!



Giang Ninh… rốt cuộc cậu ta đã lớn mạnh đến mức nào?



Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy Giang Ninh vốn không hề khó đối phó như Chủ thượng nói.



Chỉ cần bốn người liên hợp với nhau là có thể dễ dàng giải quyết Giang Ninh, nhưng bây giờ sắc mặt mấy người bọn họ đã cực kỳ khó coi! “Cẩn thận!”



Trịnh Càn Khôn kêu to.



Nhưng Nam Bá Thiên đã không kịp nghe thấy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom