• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Hào Môn - Lâm Vũ Chân- Giang Ninh (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1186-1189

Chương 1186:



Bịch!



Nhanh! Quá nhanh!



Hoàn toàn không thể nhìn rõ!



Không một ai có thể nhìn rõ Giang Ninh tới như thế nào, anh tung năm đấm ra như thế nào, đánh như thế nào…



Họ chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người ở bên cạnh mình kêu la thảm thiết rồi bay ra ngoài.



Hành lang chật hẹp, tiếng la hét ở khắp mọi nơi!



Đám cấp dưới của Phương Mật thậm chí còn không có cơ hội để lùi về phía sau.



“Bịchl” Giang Ninh nhìn cũng không thèm nhìn giơ nắm đấm đập sang một bên trúng vào ngực của một người, răng rắc.



Gãy xương? Âm thanh lanh lảnh lọt vào trong tail Những người đứng ở xung quanh chỉ cảm thấy da đầu tê đại.



Con mẹ nó đây là sức mạnh quái quỷ gì thế?



Nhưng mà trong nháy mắt hơn hai mươi người đã ngã xuống đất rồi co quắp ở trên mặt đất, cả người co giật!



“Ngăn anh ta lại! Ngăn anh ta lại!”



Giọng nói này rõ ràng là đang run rẩy, hơn nữa dường như còn đang lùi về phía sau.



Ánh mắt đó giống như nhìn thấy quỷ vậy.



Con mẹ nó đây là loại người gì vậy chứ?



Đám người đông nghìn nghịt lao về phía phòng số sáu không bảy có tốc độ bay về còn nhanh hơn tốc độ lao tới.



“Bịch!”



“Bịch!”



“Bịchl” Họ chỉ có thể nghe thấy tiếng nắm đấm rơi vào trên da thịt truyền tới, chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người kêu la thảm thiết bay ra ngoài rồi rơi ở trên mặt đất sau đó không thể đứng dậy được nữa.



Hơn một trăm người lúc này có một nửa trong số họ đã ngã xuống!



Đây chỉ chưa tới hai phút!



Mà một nửa còn lại thì hét lên kinh hãi rồi nhao nhao lùi về phía sau, nhưng đều bị những người ở phía sau chặn lại nên không thể nào lùi lại được.



“Ngăn anh ta lại! Con mẹ nó cậu ngăn anh ta lại đi!”



Người lúc nấy nói với Phương Mật rằng sẽ giải quyết đám người Giang Ninh dễ như trở bàn tay lúc này sắc mặt đều tái nhợt, ba hồn bảy vía đã sợ hãi mất một nửa rồi.



Anh ta nhanh chóng ấn nút thang máy nhưng thang máy từ đầu đến cuối vẫn không đi xuống, hai chân của anh ta run rẩy dữ dội.



“Nhanh tới đây! Nhanh tới đây đi!”



Cầu thang đã bị người chặn hết nên anh ta không thể đi xuống được!



“Ding dong——” Thang máy tới rồi!



Anh ta cảm giác bản thân giống như một người rơi xuống nước rồi bất ngờ năm được một chiếc thuyền sau đó được cứu lên.
Chương 1187:



Cửa thang máy vừa mới mở ra anh ta đã nhanh chóng chạy vào bên trong rồi lại vội vàng ấn nút đóng cửa thang máy lại: “Nhanh lên! Nhanh lên!”



Cách đó không xa, Giang Ninh đá văng người nào đó lên không trung sáu đó ánh mắt liếc nhìn về phía này, ánh mắt đó làm cho người ở bên trong thang máy run lẩy bẩy!



Đôi mắt đó là đôi mắt của thần chết!



Cửa thang máy đã đóng lại!



Cuối cùng cũng được cứu rồi!



“Hồng hộc! Hồng hộc!”



Người đó thở gấp dựa vào thành thang máy thở hổn hển, bởi vì sợ hãi nên mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng.



“Anh Phương! Chạy mau! Chạy mau lên!”



Anh ta lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Phương Mật, điện thoại vừa mới được kết nối đã hét lên: “Đó không phải là người! Thằng cha đó không phải là người! Chạy mau đi!”



“Ding dong——” Thang máy đột nhiên dừng ở lầu hai!



Cửa vừa mới mở ra ánh mắt nhìn xuống mặt đất thấy có năm sáu người nằm ở trên mặt đất hoàn toàn không nhúc nhích, người ở trong thang máy hoảng sợ hét lên.



“Aaal” Anh ta nhanh chóng ấn nút nhưng một bàn tay đột nhiên duỗi ra chặn cửa thang máy, trên mặt Giang Ninh kèm theo ý cười.



“Anh muốn đi xuống dưới lầu sao? Vừa đúng lúc tôi cũng muốn đi xuống” Giang Ninh bước vào trong cửa thang máy lại lần nữa đóng lại!



Bên trong thang máy tín hiệu không tốt nên Phương Mật hoàn toàn không thể nghe rõ anh ta đang nói gì.



“Nói cái gì vậy chứ? Cái gì mà không phải là người? Giang Ninh đó đã bị họ đánh đến nỗi không còn hình người nữa rồi sao?”



“Ding dong——” Phương Mật quay đầu lại nhìn thấy thang máy đi xuống, anh ta vẫn ngồi ở đó vểnh hai chân lên rồi liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay sau đó cười giễu.



“Ba phút, quá ch: Anh ta vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ral “BịchI” Một bóng người bay ra như một viên đạn đại bác!



Phương Mật nhìn thấy rõ rồi lúc này sắc mặt thay đổi, người đó chính là cấp dưới lúc nãy đã gọi điện thoại cho anh †a, lúc này vẫn còn đang lơ lửng ở trên không trung, thân hình uốn éo rồi nện mạnh ở trên mặt đất sau đó không còn hơi thở nữa!



Anh ta đột nhiên đứng dậy, cả người kéo căng và khó thở.



Trong thang máy có người đi ra, người đó là Gianh Ninh!



Chương 1093: Giúp tôi một việc



Không khí dường như ngay tất khác đông cứng lại!



Phương Mật đứng ở đó, trơ mắt nhìn đàn em của mình, gục ngã ngay dưới chân của mình, giống như chết vậy không chút nhúc nhích.



Mà Giang Ninh đang từng bước một đi về hướng bản thân anh ta.



“Xẹt…



Anh ta từ từ hít sâu một hơi, cảm thấy nhịp tim của mình đã lên tới cuống họng.



Chuyện này rốt cuộc là sao?



Trong đầu anh ta lúc này hồi tưởng lại, vừa rồi trong điện thoại mà đàn em gọi cho anh ta nói mấy câu đứt đoạn: “Mau chạy… đó không phải là người” Đầu óc của Phương Mật trong chốc lát trở nên căng thẳng!
Chương 1188:



Anh ta nhìn Giang Ninh, cổ họng khô khan đến ngay cả hít thở cũng gấp gáp, nhịn không được lùi sau một bước, đụng phải ghế sô pha, lập tức ngồi phịch mông xuống.



“Mày… Mày rốt cuộc là người gì!”



Phương Mật giống như nghĩ đến điều gì đó, trên lầu đã xảy ra chuyện gì?



Bản thân anh ta dẫn theo hơn trăm người, nhưng còn giờ đây, sợ là ngay cả một người cũng không còn.



Ngay cả đàn em đắc lực nhất của mình cũng chết trước mặt mình!



Giang Ninh không nói chuyện, mà trực tiếp đi đến đối ngay chỗ đối diện của Phương Mật rồi ngồi xuống, đôi mắt đó tĩnh lặng như mặt hồ.



Anh cúi đầu nhìn Phương Mật đang thả ra một làn khói thuốc.



“Thuốc lá này không tệ” Giang Ninh nhìn Phương Mật một cái nói: “Nhưng mà vợ tao nói hút thuốc không tốt cho sức khoẻ, nên sớm cai thuốc đi” Phương Mật đâu dám nói!



Giang Ninh ở trước mắt chỉ sợ là thân thủ đã đến cực điểm!



Lúc này trong đầu óc anh ta đang hồi tưởng lại cảnh anh chỉ dùng hai chân đã đá Khôi Hùng thành tàn phế.



Nhìn thấy Giang Ninh không trực tiếp ra tay, Phương Mật hít sâu một hơi, ép mình phải bình tĩnh lại.



“Mày… Mày rốt cuộc là ai?”



Anh ta cảm thấy mình đã đủ bình tĩnh rồi, nhưng sự run rẩy bên trong giọng nói của anh ta thì lại không có cách nào che giấu được.



“Tao là ai, không quan trọng.”



Giang Ninh lắc đầu một cái: “Mày là ai, càng quan trọng hơn” Phương Mật không hiểu lời này của Giang Ninh rốt cuộc là có ý gì?



“Người của tôi…?”



Yết hầu anh ta cuồn lên xuống, không biết mình hỏi câu này, thì sẽ nhận được câu trả lời gì?



Dưới chân, là đàn em tâm phúc của anh ta, lúc này đã không còn cảm giác được hơi thở, không biết có còn gượng nổi hay không?



“Bọn họ giờ đang rất ngoan” Giang Ninh nói: “Nửa đêm nửa hôm, ồn ào cái gì, có cho người ta ngủ hay không thế?”



ỨỰc ực…



Phương Mật siết chặt đấm tay lại, đều ngã xuống hết rồi sao?



Giang Ninh là Diêm Vương sao, hơn một trăm người, anh toàn bộ đều xử nằm lê lết hết, thật đáng sợ!



Phương Mật đâu còn dám nói chuyện nữa.



Anh ta đột nhiên có chút hối hận, bản thân tại sao lại trêu chọc đến Giang Ninh chứ, anh ta còn muốn dãm lên Giang Ninh để thăng chức, còn muốn thông qua việc giết Giang Ninh, để xây dựng danh tiếng cho mình?



Anh ta đây không phải tự tìm chết hay sao?



Phương Mật ngồi dựa vào ghế sô pha, người không hiểu còn nghĩ là anh ta đang rất bình tĩnh.



Nhưng mà đôi chân run rẩy đó thể thấy được một người từng trải qua phong ba gió lớn lần đầu tiên cảm nhận được cái chết, không ngờ lại đáng sợ đến như vậy.



“Tôi chọc nhầm người rồi Một lát sau, Phương Mật nghiến răng mở miệng nói: “Muốn giết cứ giết, tao chấp nhận…”
Chương 1189:



Đá trúng bản sắt, mà còn là tấm bản sắt mình không cách nào phản kháng được, Phương Mật cảm thấy vận may của minh có chút xấu.



“Tao không giết mày” Giang Ninh lại lắc đầu nhàn nhạt nói: “Tao tìm mày là muốn mày giúp tao một việc” Bùm…



Đầu óc Phương Mật như có một tiếng nổ trong đầu, có phải mình nghe nhầm rồi không?



Giang Ninh hạ đo ván hơn một trăm đàn em của anh ta, giờ lại muốn nhờ anh ta giúp đỡ?



Đùa gì chứ?



Có ai nhờ người khác giúp đỡ bằng cách này không?



Phương Mật không dám nói chuyện, anh ta sợ Giang Ninh lúc này nói không giết mình, giây sau đã ra một quyền đánh chết mình, trực tiếp băm nát đầu mình ra.



Anh ta cứ ngồi đó, giống như ngồi trên thảm kim, toàn thân lỗ chân lông đều nở ra, giống như giây sau anh ta sẽ chết.



“Ở Đảo Nam có một nơi mà tôi muốn có” Giang Ninh nói: “Nhưng nơi đó hình như nằm trong tay Nam Bát Thiên” Nghe thây ba chữ Nam Bát Thiên, con ngươi của Phương Mật co lại.



“Nơi nào?”



“Càn Khôn đảo” Giang Ninh nói: “Nơi đó, tôi chắc là muốn một thời gian thôi” Chỉ một thời gian?



“Muốn tôi giúp anh như thế nào?”



Phương Mật lạnh lùng nói, cảm giác Giang Ninh thật sự sẽ không giết mình, hơi buông lỏng xuống.



“Tôi biết, anh muốn thay thế Nam Bát Thiên, cái ông già đó, tuổi tác cũng đã lớn, còn anh, chỉ cần giao đảo Càn Khôn cho tôi một khoảng thời gian là được rồi” Phương Mật không đồng ý ngay lập tức.



Nghe thì thấy vụ giao dịch này lời mà không cần làm gì, nhưng chuyện càng như thế, thì luôn luôn có càng nhiều cạm bẫy.



Anh ta không phải là một thằng ngu, càng không phải là một tên tham nhỏ mà để người khác chiếm tiện nghi, rõ ràng Giang Ninh có năng lực lấy được đảo Càn Khôn.



Dựa vào thái độ hiện tại của Nam Bát Thiên, sợ là sẽ không cùng với Giang Ninh xảy ra xung đột kịch liệt nào.



Anh tại sao lại thông qua bản thân anh ta chứ?



Phương Mật không ngu, anh ta suy nghĩ tỉ mỉ, nhưng mà nghĩ cả nửa ngày trời, cũng không nghĩ thông, ý nghĩa cách làm việc này của Giang Ninh.



“Anh muốn tôi làm con rối cho anh?”



Một lát sau, anh ta nghĩ đến một khả năng.



“Anh suy nghĩ quá phức tạp rồi, tôi đối với Nam Đảo nhỏ nhoi này không có hứng thú.”



Giang Ninh đứng dậy: “Tôi chỉ là không muốn thể hiện qua nhiều, tránh rước vào những chuyện phiền phức không cần thiết, mọi người đều có được cái mình muốn, không phải rất tốt sao?”



Anh cầm lên điếu thuốc mà Phương Mật đặt ở trên bàn, vứt vào thùng rác bên cạnh.



“Thuốc lá, vẫn là không nên hút nữa” Nói xong. anh quay lưng liền đi, cũng không quay đầu lại: “Tôi đợi tin tốt từ anh” Giang Ninh đã đi vào thang máy, mà Phương Mật vẫn cứ ngồi đó, không chút động đậy.



Cho đến khi thang máy đã lên lầu rồi lâu, anh ta mới thở ra một hơi thật dài, đưa hai bàn tay, rất tốn sức di chuyển hai cặp đùi của mình.



“Tê rồi” Đôi chân của anh ta, bị Giang Ninh dọa đến tê dại rồi!



Giang Ninh rõ ràng là không hề ra tay, trên người càng không có cái thứ sát khí khiến người ta bị áp chế cực điểm, nhưng anh chỉ cần ngồi đó, thì đã khiến Phương Mật cảm thấy mạng sống của mình mất đi sự khống chế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chiến thần hào môn convert
  • 3.50 star(s)
  • Nhị Lôi Đại Thúc
Link Dịch
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật..
Hộ Quốc Chiến Thần
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom