• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn - Khương Vy Nhan (2 Viewers)

  • Chương 1107: Ông Bành chết, Hoa Quốc lâm nguy

“Ken két!”

Tiêu Chính Văn nghiến răng phát ra tiếng ken két.

Nhưng câu cuối cùng của ông Lạc lại chọc đúng vào huyệt tử của Tiêu Chính Văn.

Đúng thế, chỉ cần ra tay thì Tiêu Chính Văn đang chống lại mệnh lệnh, cả nhà sẽ bị giết.

Nếu kháng chỉ thì sẽ bị gọi là kẻ phản nước.

Một mình anh thì không sao nhưng danh tiếng của tổ tiên từ xưa đến nay của nhà họ Tiêu, công lao của tất cả những người nhà họ Tiêu đều sẽ bị xóa sạch.

Không chỉ vậy mà bắt đầu từ giờ phút này cả nhà họ Tiêu sẽ bị người đời nhớ mãi với cái danh là kẻ phản nước.

Hơn nữa còn Khương Vy Nhan thì sao?

Đối mặt với sự truy đuổi của cả Hoa Quốc, anh có thể đảm bảo Khương Vy Nhan bình an vô sự không?

Không thể nào!

“Hừ! Tiêu Chính Văn, cậu còn non lắm, tôi khuyên cậu sau này cứ làm một người dân bình thường đi, nếu không tôi chỉ cần nhấc đầu ngón tay lên là có thể khiến cậu tan xương nát thịt”.

Ông Lạc đắc ý bật cười thành tiếng.

“Ầm ầm!”

Sấm chớp lóe sáng trên bầu trời, nụ cười của ông Lạc càng thêm dữ tợn trong đêm tối tĩnh mịch.

Lúc này cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng cảm nhận được sự bất lực của ông nội vào năm đó.

Biết rõ là sẽ chết nhưng không thể thoát.

Biết rõ Thiên Tử bất công nhưng lại không thể phản kháng.

Bởi vì nhà họ Tiêu đã gánh vác quá nhiều trọng trách.

Tay Tiêu Chính Văn siết chặt con dao quân đội năm cạnh, cả người tỏa ra sát khí bừng bừng.

Nhưng anh lại không thể ra tay!

Nếu không mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng ông Lạc nói.

“Vua Bắc Lương, đừng hành động theo cảm tính, có những chuyện không phải kích động là có thể giải quyết. Còn một chuyện nữa, chúng ta xuống núi rồi tôi sẽ nói cụ thể với cậu, là chuyện liên quan đến quân Phá Long”.

Từ Kiêu Long khẽ nói.

“Cái gì? Quân Phá Long?”

Tiêu Chính Văn quay phắt lại nhìn Từ Kiêu Long.

Từ Kiêu Long khẽ gật đầu.

Ông ta là chủ soái chiến khu Đông Nguyên, đáng lẽ nên về nơi đóng quân của mình rồi, nhưng lần này lại đến Giang Trung với ông Lạc, chắc chắn trong đó có ẩn tình.

“Vua Bắc Lương, chúng ta đi thôi, dù sao cô Khương còn đang mang thai, ngộ nhỡ có chuyện gì thì cô Khương sẽ thế nào? Vua Bắc Lương, cậu sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của mình bằng cách nào, vì một Đông Phương Viêm thì có đáng không?”

Từ Kiêu Long tận tình khuyên nhủ.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng đảo mắt nhìn Đông Phương Viêm và ông Lạc, hít sâu một hơi sau đó từ từ cất con dao quân đội năm cạnh vào.

“Làm vậy là đúng, mời!”

Từ Kiêu Long bước đến trước, làm tư thế mời với Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.

“Tạm thời giữ mạng chó của mày lại, nhưng tao có thể đến lấy mạng mày bất cứ lúc nào”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với Đông Phương Viêm.

Đông Phương Viêm run rẩy vì sợ hãi, giờ đã không còn hống hách như lúc nãy.

Hắn thấy một phút dài đằng đẵng như mười năm.

Lúc này hắn đâu còn dám khiêu khích giới hạn của Tiêu Chính Văn nữa?

Nếu hắn khiêu khích Tiêu Chính Văn giống vừa nãy lần nữa thì đừng nói là ông Lạc, dù Thiên Tử có đến thì hôm nay Tiêu Chính Văn cũng sẽ giết chết hắn.

“Chủ nhân!”

Độ Thiên Chân Nhân thấy Tiêu Chính Văn xoay người rời đi thì vội vàng bò đến nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn.

“Quay về Thiên Kiếm Tông của ông, tịnh tâm tu luyện đi!”

Dứt lời, Tiêu Chính Văn cũng không quay đầu lại nhìn, mà vẫy tay với Độ Thiên Chân Nhân, sau đó xuống núi với Từ Kiêu Long.

Từ Kiêu Long dẫn Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan lên xe của mình, sắp xếp cho Tô Tĩnh lên xe của sĩ quan.

Từ Kiêu Long ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe lại, vừa khởi động xe vừa trầm giọng nói: “Vua Bắc Lương, e là Hoa Quốc sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Chuyện gì?”

Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, không rõ Từ Kiêu Long nói vậy có ý gì.

“Bành Chấn Quốc chết rồi, vua Bắc Lương có biết không?”

Từ Kiêu Long vừa lái xe vừa thấp giọng nói.

Gì cơ?

“Ông Bành chết thế nào, chuyện xảy ra lúc nào?”

Mấy lời Từ Kiêu Long nói cứ như một quả bom bùng nổ trong lòng Tiêu Chính Văn.

Ông Bành… cũng chết rồi sao?

Thế ông Giang và ông Tần thì sao?

Một ngày trước, anh và mấy người Bành Chấn Quốc cùng rời khỏi Long Kinh, lúc đó Bành Chấn Quốc còn mời Tiêu Chính Văn sau này đến nhà ông ấy chơi.

Sao chỉ mới đó mà đã thành vĩnh biệt rồi vậy?

“Máy bay gặp sự cố khi ông ấy đang trên đường về nhà của mình. Nhưng trùng hợp thay trên chiếc máy bay đó chỉ có tám hành khách, vì thế chuyện này là chuyện ngoài ý muốn hay có người cố ý sắp đặt thì không nói cũng rõ”.

“Tôi đã bí mật cho người tăng cường bảo vệ bên ông Giang và ông Tần, nhưng… có thể bảo vệ được hay không thì không nói chắc được. Lúc này cậu không thể xảy ra chuyện, nếu không Hoa Quốc sẽ sụp đổ mất!”

Từ Kiêu Long càng nói giọng càng trầm.

Bất cứ ai có mắt nhìn đều có thể nhận ra chắc chắn ông Lạc không thoát khỏi liên can trong vụ này.

Đây rõ ràng là giết gà dọa khỉ, gióng lên hồi chuông cảnh cáo cho mọi người.

Người nào đối địch với ông Lạc thì kết cục sẽ giống Bành Chấn Quốc.

“Ông ta đáng chết!”

Một tay Tiêu Chính Văn ấn chặt vào ghế ngồi đằng trước, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Ông Lạc này chỉ có hơn chứ không kém hơn ông Long lúc trước, không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn mà còn quang minh chính đại bắt đầu làm ảnh hưởng đến tình hình chính trị và thế cục trong nước.

Loại người này đang xoay vòng Thiên Tử hệt như món đồ chơi trong tay ông ta.

“Còn một chuyện nữa, Long Thất đã về cùng phe với tên họ Lạc kia rồi, hơn nữa Long Tam và Long Ngũ đều bị cậu ta hãm hại, bị nhốt vào trong tù. Long Nhất được tôi khuyên răn, sau đó dẫn về quân khu Đông Nguyên!”

“Bây giờ Long Thất đang giúp tên họ Lạc kia lên kế hoạch biên chế lại quân Phá Long lần nữa, cho người của quân Phá Long vào trong các đoàn quân khác, từ đó xóa bỏ quân Phá Long”.

Từ Kiêu Long vốn nghĩ rằng Tiêu Chính Văn sẽ càng phẫn nộ hơn khi nghe tin này.

Nhưng mãi cho đến khi ông ta nói xong Tiêu Chính Văn tỏ ra rất bình tĩnh.

“Vua Bắc Lương, lẽ nào cậu không lo lắng chuyện này sao?”

Từ Kiêu Long hơi bực bội, khẽ nhíu mày.

“Bản thân tôi không còn chức vụ thì không cần nghĩ đến những chuyện liên quan, dù tôi có lo lắng thì có thể làm được gì? Đây là chuyện của Thiên Tử, không liên quan gì đến tôi. Vào ngày rời khỏi Long Kinh, tôi đã nói sau này chiến sự ở Hoa Quốc sẽ không liên quan đến tôi nữa, có mất nước thì cũng là chuyện của Thiên Tử”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Nghe thế Từ Kiêu Long sửng sốt, đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy trong mắt Tiêu Chính Văn chỉ còn lại sự lạnh nhạt.

“Haizz!”

Từ Kiêu Long chỉ đành thở dài.

Từ khi Thiên Tử mới lên nắm quyền, có thể nói Hoa Quốc như một bị lớp sương mù bao quanh.

Thoáng chốc Long Các đổi chủ, quân Phá Long sắp bị biên chế lại.

Các quan chức trong chính phủ đều nhún nhường trước sự lạm dụng uy quyền của ông Lạc.

Mọi thứ không phải là điều Từ Kiêu Long muốn thấy.

Nhưng bây giờ vua Bắc Lương – người duy nhất có thể thay đổi những chuyện này cũng lạnh nhạt thờ ơ với chuyện của đất nước.

Dù Từ Kiêu Long có lo lắng đi chăng nữa cũng chẳng ích gì.

“Quả thật những gì Thiên Tử làm khiến người ta thất vọng, nhưng Hoa Quốc…”

“Tôi nói rồi, không liên quan đến tôi, ai nắm quyền thì người đó xứng đáng sở hữu mọi thứ. Các lão Âu Dương một đời trung thành với nước, kết quả thì sao? Chỉ một câu nói của một người nào đó mà Thiên Tử không thèm truy cứu. Tiêu Chính Văn tôi tự thấy bản thân không trung thành với đất nước bằng các lão Âu Dương, công lao không bằng tứ lão Long Các, có tài có đức gì đâu chứ?”

Tiêu Chính Văn nói.

“Haizz! Xem ra vua Bắc Lương đã không còn quan tâm đến chuyện của đất nước nữa, Hoa Quốc gặp khó khăn rồi”.

Từ Kiêu Long nghiến răng nghiến lợi, thở dài.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom